Sát Tương Tư
-
Chương 72
“Đừng cho Tô Thác Đao biết Diệp Chậm Ly đang ở Đường gia, càng đừng cho hắn biết Diệp Chậm Ly chưa chết.”
Tô Tiểu Khuyết cả kinh thất sắc: “Ngươi lại muốn tạo nghiệt gì nữa?”
Tạ Thiên Bích đáp cực ngắn gọn: “Học đao không thể phân tâm.”
—–
Đang lúc giằng co xấu hổ, xa xa có một thân ảnh lướt tới, thẳng đến trước mặt, đứng sóng vai cùng Đường Phi Hùng, nhưng là một người trẻ tuổi khinh sam bạc hài, người này ôm quyền, khí chất như một cành trúc dưới dương quang, thanh tuấn ngời ngời, minh lãng anh tú: “Đường Chuyết bái kiến hai vị tiền bối.”
Tạ Thiên Bích gật đầu, nói: “Không cần đa lễ.”
Đường Chuyết quay đầu ôn tồn khuyên nhủ: “Tiểu cô cô, việc này không thể trách người khác, là bản thân A Ly khờ dại, cũng may còn có chúng ta dung chứa hắn… Lão gia tử đang muốn triệu tập mọi người thương lượng cách giải Bích La Chướng, chúng ta mau trở vào trong.”
Trước khi đi, Đường Chuyết lại nhã nhặn hành lễ: “Lô gian thiết thảo đã giao, vãn bối trước tiên xin chúc mừng Tạ tiền bối thu được truyền nhân giỏi, bất quá Đường gia bảo không thích khách lạ, sau này hai vị tiền bối muốn tới, lão gia tử tất nhiên hoan nghênh, nhưng về phần Tô Thác Đao…”
Đường Chuyết trầm mặt, thanh âm lạnh lùng cương quyết: “Đừng bao giờ đặt chân đến Thục Trung nữa.”
Tạ Thiên Bích một bên đánh xe, một bên cười đến hứng thú, hắn thuộc loại thích đám tang không chết nhiều người không náo nhiệt, nói: “Nghe đồn Đường gia luôn bao che khuyết điểm, quả là danh bất hư truyền.”
Tô Thác Đao nằm trong xe ngựa, bờ môi lạnh lẽo như phủ một lớp sương, trong cơn hôn mê cũng không được yên ổn, dường như ác mộng quấy nhiễu, không ngừng giãy dụa muốn tỉnh lại.
Tô Tiểu Khuyết thở dài, lấy ngân châm đâm vào các huyệt Ngọc Chẩm Phong Trì của hắn, nói: “Kiểu bao che này đích thực rất kỳ quái.”
Tạ Thiên Bích nói: “Có gì kỳ quái? Thiên Ma tuy có người luyện, nhưng hơn trăm năm qua, Diệp Chậm Ly là người duy nhất khai phóng trọn vẹn Thiên Ma Giải Thể…”
Nói đến đây, không khỏi dừng lại, thấp giọng thì thầm: “Tiểu Khuyết, ngươi cũng từng thử qua, nhưng ta chỉ cần còn một hơi thở, tuyệt không nhìn ngươi huyết nhục tan biến… Mỗi lần nghĩ lại ta đều sợ, nếu ta chậm trễ dù chỉ trong nháy mắt thôi, ngươi… ngươi có lẽ đã không ra nhân hình…”
Tô Tiểu Khuyết im lặng một lát, nói: “Đã qua hết rồi, ngươi đừng sợ… Tiếp chuyện Diệp Chậm Ly đi.”
Tạ Thiên Bích nói: “Diệp Chậm Ly bản tính quyết liệt như thế, đổi lại ta là Đường gia, cũng sẽ nguyện ý che chở, hơn nữa nghe ý tứ của Đường Phi Hổ, hắn với Đường gia qua lại khá mật thiết, có lẽ là một hài tử rất được yêu thích.”
Tô Tiểu Khuyết nhịn không được phì cười: “Là Đường Phi Hùng mới đúng.”
Tạ Thiên Bích làm lơ, tiếp tục nói: “Trong giang hồ lại có lời đồn, Tô Thác Đao thần hồn điên đảo vì Việt Tê Kiến, dẫn sói vào nhà mới hại Thất Tinh Hồ đại loạn, Diệp Chậm Ly bởi vậy mà Thiên Ma Giải Thể, Đường gia tự nhiên trút món nợ này lên đầu Tô Thác Đao.”
Tô Tiểu Khuyết đột nhiên nói: “Ta chưa từng gặp Diệp Chậm Ly. Năm đó còn ở Thất Tinh Hồ, chỉ loáng thoáng nghe nói hắn là cấm luyến của Sùng Quang, trời sinh tâm địa ác độc.”
Tạ Thiên Bích lắc đầu cười nói: “Cho dù tâm địa ác độc, cũng là một kẻ si tình sống chết vì yêu… Tiểu Khuyết, ngươi không ngại đoán thử xem, tin đồn Tô Thác Đao mê muội Việt Tê Kiến, từ đâu mà có?”
Tô Tiểu Khuyết không chút nghĩ ngợi, nói: “Đoán không ra.”
“Ngươi không phải đoán không ra… Bởi vì ngươi biết kẻ tung tin đồn này, hơn phân nửa là Việt Tê Kiến.” Tạ Thiên Bích thẳng thắn cười nói: “Tiểu Khuyết, ngươi đừng tự trách mình. Việt Tê Kiến là người thế nào, làm chuyện gì, tuyệt không liên quan đến ngươi.”
Tô Tiểu Khuyết nhẹ giọng nói: “Tê Kiến nhà tan cửa nát, toàn nhờ ta ban tặng.”
Tạ Thiên Bích không cho là đúng: “Nếu ngươi thực sự không buông bỏ được, cứ bảo Tô Thác Đao tương lai khi đoạt lại Thất Tinh Hồ, tha hắn một mạng là xong.”
Dứt lời thở dài: “Ba nhân vật phi phàm này, khăng khăng tụ hội cùng một chỗ… Ắt phải nảy sinh cục diện dây dưa cả đời đến chết mới thôi.”
Tô Tiểu Khuyết bôn ba mấy ngày liền, lại phải chăm nom thương thế Tô Thác Đao, nghe vậy, chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời, ủ rũ nói: “Thiên Bích, ta muốn về trấn Đậu Tử… Ngươi sai Vô Chất đi đón Mạnh thúc thúc, Nhậm Tẫn Vọng sẽ không làm khó chứ?”
Tạ Thiên Bích cười nói: “Nhậm Tẫn Vọng sẽ không dám.”
Sực nhớ tới một chuyện, nói: “Đừng cho Tô Thác Đao biết Diệp Chậm Ly đang ở Đường gia, càng đừng cho hắn biết Diệp Chậm Ly chưa chết.”
Tô Tiểu Khuyết cả kinh thất sắc: “Ngươi lại muốn tạo nghiệt gì nữa?”
Tạ Thiên Bích đáp cực ngắn gọn: “Học đao không thể phân tâm.”
Tô Tiểu Khuyết cân nhắc một lát, gật đầu: “Cũng phải… Trước khi hắn khôi phục công lực, cũng không vào được Đường gia bảo.”
Ba người ngày đi đêm nghỉ, đảo mắt đã qua bảy tám hôm, Tô Thác Đao nếu không mê man, thì là lẳng lặng một mình, hoặc ngồi thiền hoặc xem đao phổ, tuyệt không phiền đến người khác.
Sức khôi phục của hắn lại mạnh mẽ, vết thương cơ hồ đã thấy da non đang từ từ liền lại.
Tốc độ khôi phục bậc này, gần như là tốt nhất cả đời Tô Tiểu Khuyết từng thấy, ngoài tấm tắc thầm khen, cũng có chút áy náy thương xót nói không nên lời.
Thuở nhỏ cứu hắn về cung, chẳng qua vì thấy hắn có khuôn mặt tương tự Thẩm Mặc Câu, thân ở một nơi mạng người phù phiếm như Nội đường Thất Tinh Hồ, lại mù quáng dạy hắn các loại nhã sự như thi họa âm luật thưởng giám, mắt thấy Tô Thác Đao năm qua năm dần lớn lên, nhất cử nhất động nhất ngôn nhất hành, khí tức thần thái của Thẩm Mặc Câu cũng ngày càng đậm nét, trong lòng tự có một phen hoài niệm buồn vui não nề, nhưng lại tận lực phớt lờ những vết thương hắn thỉnh thoảng không che giấu được, còn vờ như không thấy đôi mắt như hàn tinh không có nửa điểm giống Thẩm Mặc Câu kia, ngang ngạnh bứng một gốc cỏ dại dựng lều tưới nước, dưỡng thành hoa sơn trà danh quý.
Tô Thác Đao từ nhỏ đã thiên phú kinh người, vô luận kỹ nghệ gì, đều vừa học tức thông, nhưng mình biết rất rõ, thứ hắn chân chính si mê, chỉ có võ đạo thuần túy, mà các bậc phong nhã tuy không phải xuất phát từ phế phủ ưa thích, hắn vẫn dốc lòng tận lực tốn thời gian chăm học khổ luyện, chỉ vì mình có thể chuyên chú nhìn hắn, mỉm cười khen hắn.
Tô Thác Đao bé bỏng, giơ một thiên Âu Dương Tuân (thư pháp gia thời Đường) mới viết xong, tràn ngập chờ mong nhìn mình, nhưng mình cuối cùng, lại ngay lúc hắn cánh chim còn non nớt, từ bỏ mọi thứ ở Thất Tinh Hồ, vứt như vứt hài cũ.
Tô Thác Đao có nợ máu với Việt gia, còn mình đối với Tô Thác Đao, làm sao không hổ thẹn trong lòng?
Mười mấy năm sau gặp lại, nguyên bản lo lắng hắn đối với mình thâm hoài oán hận, nào ngờ hắn vẫn tự nhiên gọi Tô sư, thái độ không kém phần kính trọng như với Tạ Thiên Bích, nhưng cũng lạnh nhạt xa cách, phảng phất bao nhiêu quý mến ỷ lại khi còn bé, đều là chuyện nhà người khác không chút liên quan.
Giữa hè, một đường cây xanh bóng mát, ven đường thảo mộc rậm rạp, như phủ khói biếc sương lam.
Hoàng hôn hôm nay, Tô Thác Đao buông quyển sách trong tay, ngẩng đầu nói: “Tô sư, đệ tử muốn hỏi về một vị độc dược.”
Tô Tiểu Khuyết lấy làm lạ, hỏi: “Độc dược gì?”
Tô Thác Đao mở to đôi mắt đen thâm thúy, chậm rãi nói: “Tô sư, Bích La Chướng… Có thuốc giải không?”
Tô Tiểu Khuyết cau mày, nói: “Trong thiên Dược độc kinh của Thanh Nang dược thư, liệt Bích La Chướng vào một trong mười hai cấm dược, nguyên nhân chính là độc này tuy không chí mạng, nhưng hiểm ác vô cùng, không có thuốc giải.”
Tô Thác Đao cụp mắt không nói nữa, sắc mặt tái nhợt như tuyết, hàng mày tú nhíu lại, dáng vẻ trầm uất ưu sầu như vậy, cơ hồ là Thẩm Mặc Câu năm xưa, Tô Tiểu Khuyết trong lòng xót xa thương tiếc, không khỏi ôn nhu an ủi: “Chỉ nói không có thuốc giải, nhưng cũng chưa hẳn không có cách giải… Độc này theo máu phát tác, nếu có thể thay máu toàn thân, tất có hiệu dụng.”
Tô Thác Đao nghe xong, im lặng hồi lâu, nói: “Đa tạ Tô sư chỉ điểm.”
Tô Tiểu Khuyết vỗ vỗ mu bàn tay hắn, đang định hỏi sâu hơn, Tô Thác Đao đã rút tay về, nhàn nhạt liếc qua, chỉ thấy một đôi tinh mâu thăm thẳm, hàn mang lấp lánh như đao quang.
Lại đi thêm mấy ngày, ba người tới trấn Đậu Tử Giang Nam, trong trấn có hai con đường dài ngang dọc, một tửu quán không lớn ở ngôi nhà thứ ba đầu ngõ hướng đông tây, treo một lá cờ hiệu vải đen, bên trên thêu một câu Thái Bạch Di Phong, trước cửa là tấm biển gỗ, khắc ba chữ Hồ Lô phường.
Tô Tiểu Khuyết cười nói với Tô Thác Đao: “Hàm ý là một hồ lô xuân sắc một hồ lô rượu.”
Tô Thác Đao cũng cười nói: “Tô sư mở lò bán rượu, cũng là một đoạn giai thoại. Gió thoảng rượu lan, tản mạn khói trà, lại là cố hương… Tô sư có khi nào nhớ tới Thất Tinh Hồ?”
Tô Tiểu Khuyết không đáp.
Mặt trời còn chưa lặn đằng tây, tửu quán đã cửa đóng then cài. Tạ Thiên Bích vòng ra cửa sau, giơ tay gõ hai cái, kẽo kẹt một tiếng, cửa mở, một hán tử trung niên đoản sam ló mặt, vui mừng nói: “Chủ nhân về rồi!”
Hán tử này diện mạo bình thường, vóc người không cao không thấp, cử chỉ càng là đặt tới chỗ nào vừa khít chỗ đó, giữa dòng người như bọt nước trong biển, nhìn qua liền quên.
Tạ Thiên Bích một tay đỡ Tô Thác Đao xuống xe ngựa, giao cho người nọ, nói: “Vị này là Vô Tướng, còn đây là đồ nhi của ta, Tô Thác Đao.”
Năm đó rời Xích Tôn Phong quy ẩn cùng Tô Tiểu Khuyết, Tạ Thiên Bích cũng dẫn theo hai gia nô thân tín, một tên Vô Tướng, một tên Vô Chất, đều là người trung thành hữu dụng.
Tô Tiểu Khuyết vào cửa liền hỏi: “Vô Chất đâu? Đón Mạnh thúc thúc về chưa?”
Vô Tướng nói: “Mạnh lão tiên sinh hôm trước mới tới, nhưng bệnh tình thực sự trầm trọng, chỉ sợ không qua khỏi mấy ngày nữa, Vô Chất đang sắc thuốc cho ông ấy.”
Tô Tiểu Khuyết run lên, cước bộ vội vã bỏ đi.
Tô Thác Đao nhìn chung quanh, thấy sân sau khá rộng, trồng toàn đào lê hải đường, dưới tường đông có giàn nho xanh um xum xuê, còn có một khu dược phố nho nhỏ, ba gian phòng nhất minh lưỡng ám, hai bên dựng vài gian nhà kho, trong viện một tấm phảng trúc vừa được cọ rửa, trên phảng có quạt lá bồ quỳ, cán quạt trơn láng vừa tay, xông vào chóp mũi, là mùi hoa cỏ ngải cứu, còn thoang thoảng hương rượu, lập tức cảm khái một tiếng: “Quả là quy ẩn sơn lâm, thần tiên quyến lữ.”
Tạ Thiên Bích phân phó Vô Tướng thu dọn một gian phòng cho Tô Thác Đao ở, nói: “Đợi Tiểu Khuyết nghỉ ngơi vài ngày, rồi bắt đầu nối lại kinh mạch cho ngươi, lúc này ngươi tay chân bất tiện, nhưng đừng lãng phí thời gian, nên chuyên tâm nghiền ngẫm đao phổ nội lực.”
Tô Thác Đao chỉ cảm thấy Tạ Thiên Bích mỗi câu mỗi chữ đều trúng tâm ý mình, tuy tứ chi vô lực thương thế chưa lành, nhưng bỗng chốc sinh ra một loại khí phách núi cao sóng cả đỉnh thiên lập địa, mâu quang nháy mắt sáng như ngân hà, nói: “Vâng, Tạ sư.”
Mấy ngày sau đó, Tô Tiểu Khuyết không có đêm nào ngon giấc, Mạnh Tự Tại hồi ở Bạch Lộc Sơn, đã là kéo dài hơi tàn ngoan cường chống chọi, đợi tới trấn Đậu Tử, có thân nhân hậu bối túc trực bên người, toại tâm mãn nguyện, trái lại liền dầu cạn đèn tắt, ngay cả Tô Tiểu Khuyết dùng mọi thần dược, cũng không thể kéo dài sinh mệnh dù chỉ một ngày.
Hôm nay bình minh vừa ló dạng, Mạnh Tự Tại nhưng đã có hiện tượng hồi quang phản chiếu.
Tô Tiểu Khuyết quỳ bên cạnh ông, nắm bàn tay gầy gộc kia không ngừng nức nở, Mạnh Tự Tại râu tóc như cỏ khô sau tuyết, hai má cũng hõm xuống, duy chỉ đôi mắt, vẫn sáng suốt minh mẫn thần kỳ: “Đời người không phải sắt đá, há có thể hữu sinh vô tử? Tiểu Khuyết, Thiên Bích, Mạnh thúc thúc cả đời chưa từng lầm lỗi, duy độc phen này chọn Nhậm Tẫn Vọng, nhưng là sai trong sai không thể nghịch chuyển… Cũng may phút lâm chung, còn được các con ở bên cạnh đưa tiễn…”
Tạ Thiên Bích lẳng lặng đứng đó, đột nhiên nói: “Mạnh thúc thúc còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành?”
Mạnh Tự Tại cười khổ, trong mắt tràn ngập vẻ khẩn cầu mong đợi: “Thiên Bích, Tiểu Khuyết, Bạch Lộc Sơn… Bạch Lộc Sơn từ nay lung lạc, các… các con đành lòng thật sao?”
Tạ Thiên Bích rất bộc trực thú nhận: “Thật chứ! Bá nghiệp Xích Tôn Phong Tạ Thiên Bích này còn bỏ được, Bạch Lộc Sơn đương nhiên càng không quan tâm.” (lạy thánh Allah, ta thật muốn thay Niếp 13 dạy dỗ lại tên này =]])
Tô Tiểu Khuyết sợ hắn nói thẳng như que cời, một phát ghim chết Mạnh Tự Tại, vội ôn nhu nói: “Mạnh thúc thúc, con với Thiên Bích đã quy ẩn, sẽ không nhúng tay vào chuyện giang hồ nữa… Đón người về đây, là muốn người không bị khống chế, cũng thành toàn tình nghĩa dĩ vãng của chúng ta, cứu Thác Đao, là vì Trường An đao truyền thừa. Hơn nữa Bạch Lộc Sơn, nếu đã không phải nguyên do một sớm một chiều, tất cũng không thể một sớm một chiều trùng chấn lại.”
Mạnh Tự Tại lắc đầu, trong mắt từ từ nổi lên một tầng lệ quang.
Tô Tiểu Khuyết gục đầu xuống, nửa ngày nói: “Mạnh thúc thúc, người cũng mệt rồi, nhắm mắt lại hảo hảo nghỉ ngơi đi!”
Mạnh Tự Tại không tiếp lời, chậm chạp quay mặt nhìn về hướng cửa, thống khổ chống chọi, thủy chung không chịu nhắm mắt.
Tô Tiểu Khuyết cả kinh thất sắc: “Ngươi lại muốn tạo nghiệt gì nữa?”
Tạ Thiên Bích đáp cực ngắn gọn: “Học đao không thể phân tâm.”
—–
Đang lúc giằng co xấu hổ, xa xa có một thân ảnh lướt tới, thẳng đến trước mặt, đứng sóng vai cùng Đường Phi Hùng, nhưng là một người trẻ tuổi khinh sam bạc hài, người này ôm quyền, khí chất như một cành trúc dưới dương quang, thanh tuấn ngời ngời, minh lãng anh tú: “Đường Chuyết bái kiến hai vị tiền bối.”
Tạ Thiên Bích gật đầu, nói: “Không cần đa lễ.”
Đường Chuyết quay đầu ôn tồn khuyên nhủ: “Tiểu cô cô, việc này không thể trách người khác, là bản thân A Ly khờ dại, cũng may còn có chúng ta dung chứa hắn… Lão gia tử đang muốn triệu tập mọi người thương lượng cách giải Bích La Chướng, chúng ta mau trở vào trong.”
Trước khi đi, Đường Chuyết lại nhã nhặn hành lễ: “Lô gian thiết thảo đã giao, vãn bối trước tiên xin chúc mừng Tạ tiền bối thu được truyền nhân giỏi, bất quá Đường gia bảo không thích khách lạ, sau này hai vị tiền bối muốn tới, lão gia tử tất nhiên hoan nghênh, nhưng về phần Tô Thác Đao…”
Đường Chuyết trầm mặt, thanh âm lạnh lùng cương quyết: “Đừng bao giờ đặt chân đến Thục Trung nữa.”
Tạ Thiên Bích một bên đánh xe, một bên cười đến hứng thú, hắn thuộc loại thích đám tang không chết nhiều người không náo nhiệt, nói: “Nghe đồn Đường gia luôn bao che khuyết điểm, quả là danh bất hư truyền.”
Tô Thác Đao nằm trong xe ngựa, bờ môi lạnh lẽo như phủ một lớp sương, trong cơn hôn mê cũng không được yên ổn, dường như ác mộng quấy nhiễu, không ngừng giãy dụa muốn tỉnh lại.
Tô Tiểu Khuyết thở dài, lấy ngân châm đâm vào các huyệt Ngọc Chẩm Phong Trì của hắn, nói: “Kiểu bao che này đích thực rất kỳ quái.”
Tạ Thiên Bích nói: “Có gì kỳ quái? Thiên Ma tuy có người luyện, nhưng hơn trăm năm qua, Diệp Chậm Ly là người duy nhất khai phóng trọn vẹn Thiên Ma Giải Thể…”
Nói đến đây, không khỏi dừng lại, thấp giọng thì thầm: “Tiểu Khuyết, ngươi cũng từng thử qua, nhưng ta chỉ cần còn một hơi thở, tuyệt không nhìn ngươi huyết nhục tan biến… Mỗi lần nghĩ lại ta đều sợ, nếu ta chậm trễ dù chỉ trong nháy mắt thôi, ngươi… ngươi có lẽ đã không ra nhân hình…”
Tô Tiểu Khuyết im lặng một lát, nói: “Đã qua hết rồi, ngươi đừng sợ… Tiếp chuyện Diệp Chậm Ly đi.”
Tạ Thiên Bích nói: “Diệp Chậm Ly bản tính quyết liệt như thế, đổi lại ta là Đường gia, cũng sẽ nguyện ý che chở, hơn nữa nghe ý tứ của Đường Phi Hổ, hắn với Đường gia qua lại khá mật thiết, có lẽ là một hài tử rất được yêu thích.”
Tô Tiểu Khuyết nhịn không được phì cười: “Là Đường Phi Hùng mới đúng.”
Tạ Thiên Bích làm lơ, tiếp tục nói: “Trong giang hồ lại có lời đồn, Tô Thác Đao thần hồn điên đảo vì Việt Tê Kiến, dẫn sói vào nhà mới hại Thất Tinh Hồ đại loạn, Diệp Chậm Ly bởi vậy mà Thiên Ma Giải Thể, Đường gia tự nhiên trút món nợ này lên đầu Tô Thác Đao.”
Tô Tiểu Khuyết đột nhiên nói: “Ta chưa từng gặp Diệp Chậm Ly. Năm đó còn ở Thất Tinh Hồ, chỉ loáng thoáng nghe nói hắn là cấm luyến của Sùng Quang, trời sinh tâm địa ác độc.”
Tạ Thiên Bích lắc đầu cười nói: “Cho dù tâm địa ác độc, cũng là một kẻ si tình sống chết vì yêu… Tiểu Khuyết, ngươi không ngại đoán thử xem, tin đồn Tô Thác Đao mê muội Việt Tê Kiến, từ đâu mà có?”
Tô Tiểu Khuyết không chút nghĩ ngợi, nói: “Đoán không ra.”
“Ngươi không phải đoán không ra… Bởi vì ngươi biết kẻ tung tin đồn này, hơn phân nửa là Việt Tê Kiến.” Tạ Thiên Bích thẳng thắn cười nói: “Tiểu Khuyết, ngươi đừng tự trách mình. Việt Tê Kiến là người thế nào, làm chuyện gì, tuyệt không liên quan đến ngươi.”
Tô Tiểu Khuyết nhẹ giọng nói: “Tê Kiến nhà tan cửa nát, toàn nhờ ta ban tặng.”
Tạ Thiên Bích không cho là đúng: “Nếu ngươi thực sự không buông bỏ được, cứ bảo Tô Thác Đao tương lai khi đoạt lại Thất Tinh Hồ, tha hắn một mạng là xong.”
Dứt lời thở dài: “Ba nhân vật phi phàm này, khăng khăng tụ hội cùng một chỗ… Ắt phải nảy sinh cục diện dây dưa cả đời đến chết mới thôi.”
Tô Tiểu Khuyết bôn ba mấy ngày liền, lại phải chăm nom thương thế Tô Thác Đao, nghe vậy, chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời, ủ rũ nói: “Thiên Bích, ta muốn về trấn Đậu Tử… Ngươi sai Vô Chất đi đón Mạnh thúc thúc, Nhậm Tẫn Vọng sẽ không làm khó chứ?”
Tạ Thiên Bích cười nói: “Nhậm Tẫn Vọng sẽ không dám.”
Sực nhớ tới một chuyện, nói: “Đừng cho Tô Thác Đao biết Diệp Chậm Ly đang ở Đường gia, càng đừng cho hắn biết Diệp Chậm Ly chưa chết.”
Tô Tiểu Khuyết cả kinh thất sắc: “Ngươi lại muốn tạo nghiệt gì nữa?”
Tạ Thiên Bích đáp cực ngắn gọn: “Học đao không thể phân tâm.”
Tô Tiểu Khuyết cân nhắc một lát, gật đầu: “Cũng phải… Trước khi hắn khôi phục công lực, cũng không vào được Đường gia bảo.”
Ba người ngày đi đêm nghỉ, đảo mắt đã qua bảy tám hôm, Tô Thác Đao nếu không mê man, thì là lẳng lặng một mình, hoặc ngồi thiền hoặc xem đao phổ, tuyệt không phiền đến người khác.
Sức khôi phục của hắn lại mạnh mẽ, vết thương cơ hồ đã thấy da non đang từ từ liền lại.
Tốc độ khôi phục bậc này, gần như là tốt nhất cả đời Tô Tiểu Khuyết từng thấy, ngoài tấm tắc thầm khen, cũng có chút áy náy thương xót nói không nên lời.
Thuở nhỏ cứu hắn về cung, chẳng qua vì thấy hắn có khuôn mặt tương tự Thẩm Mặc Câu, thân ở một nơi mạng người phù phiếm như Nội đường Thất Tinh Hồ, lại mù quáng dạy hắn các loại nhã sự như thi họa âm luật thưởng giám, mắt thấy Tô Thác Đao năm qua năm dần lớn lên, nhất cử nhất động nhất ngôn nhất hành, khí tức thần thái của Thẩm Mặc Câu cũng ngày càng đậm nét, trong lòng tự có một phen hoài niệm buồn vui não nề, nhưng lại tận lực phớt lờ những vết thương hắn thỉnh thoảng không che giấu được, còn vờ như không thấy đôi mắt như hàn tinh không có nửa điểm giống Thẩm Mặc Câu kia, ngang ngạnh bứng một gốc cỏ dại dựng lều tưới nước, dưỡng thành hoa sơn trà danh quý.
Tô Thác Đao từ nhỏ đã thiên phú kinh người, vô luận kỹ nghệ gì, đều vừa học tức thông, nhưng mình biết rất rõ, thứ hắn chân chính si mê, chỉ có võ đạo thuần túy, mà các bậc phong nhã tuy không phải xuất phát từ phế phủ ưa thích, hắn vẫn dốc lòng tận lực tốn thời gian chăm học khổ luyện, chỉ vì mình có thể chuyên chú nhìn hắn, mỉm cười khen hắn.
Tô Thác Đao bé bỏng, giơ một thiên Âu Dương Tuân (thư pháp gia thời Đường) mới viết xong, tràn ngập chờ mong nhìn mình, nhưng mình cuối cùng, lại ngay lúc hắn cánh chim còn non nớt, từ bỏ mọi thứ ở Thất Tinh Hồ, vứt như vứt hài cũ.
Tô Thác Đao có nợ máu với Việt gia, còn mình đối với Tô Thác Đao, làm sao không hổ thẹn trong lòng?
Mười mấy năm sau gặp lại, nguyên bản lo lắng hắn đối với mình thâm hoài oán hận, nào ngờ hắn vẫn tự nhiên gọi Tô sư, thái độ không kém phần kính trọng như với Tạ Thiên Bích, nhưng cũng lạnh nhạt xa cách, phảng phất bao nhiêu quý mến ỷ lại khi còn bé, đều là chuyện nhà người khác không chút liên quan.
Giữa hè, một đường cây xanh bóng mát, ven đường thảo mộc rậm rạp, như phủ khói biếc sương lam.
Hoàng hôn hôm nay, Tô Thác Đao buông quyển sách trong tay, ngẩng đầu nói: “Tô sư, đệ tử muốn hỏi về một vị độc dược.”
Tô Tiểu Khuyết lấy làm lạ, hỏi: “Độc dược gì?”
Tô Thác Đao mở to đôi mắt đen thâm thúy, chậm rãi nói: “Tô sư, Bích La Chướng… Có thuốc giải không?”
Tô Tiểu Khuyết cau mày, nói: “Trong thiên Dược độc kinh của Thanh Nang dược thư, liệt Bích La Chướng vào một trong mười hai cấm dược, nguyên nhân chính là độc này tuy không chí mạng, nhưng hiểm ác vô cùng, không có thuốc giải.”
Tô Thác Đao cụp mắt không nói nữa, sắc mặt tái nhợt như tuyết, hàng mày tú nhíu lại, dáng vẻ trầm uất ưu sầu như vậy, cơ hồ là Thẩm Mặc Câu năm xưa, Tô Tiểu Khuyết trong lòng xót xa thương tiếc, không khỏi ôn nhu an ủi: “Chỉ nói không có thuốc giải, nhưng cũng chưa hẳn không có cách giải… Độc này theo máu phát tác, nếu có thể thay máu toàn thân, tất có hiệu dụng.”
Tô Thác Đao nghe xong, im lặng hồi lâu, nói: “Đa tạ Tô sư chỉ điểm.”
Tô Tiểu Khuyết vỗ vỗ mu bàn tay hắn, đang định hỏi sâu hơn, Tô Thác Đao đã rút tay về, nhàn nhạt liếc qua, chỉ thấy một đôi tinh mâu thăm thẳm, hàn mang lấp lánh như đao quang.
Lại đi thêm mấy ngày, ba người tới trấn Đậu Tử Giang Nam, trong trấn có hai con đường dài ngang dọc, một tửu quán không lớn ở ngôi nhà thứ ba đầu ngõ hướng đông tây, treo một lá cờ hiệu vải đen, bên trên thêu một câu Thái Bạch Di Phong, trước cửa là tấm biển gỗ, khắc ba chữ Hồ Lô phường.
Tô Tiểu Khuyết cười nói với Tô Thác Đao: “Hàm ý là một hồ lô xuân sắc một hồ lô rượu.”
Tô Thác Đao cũng cười nói: “Tô sư mở lò bán rượu, cũng là một đoạn giai thoại. Gió thoảng rượu lan, tản mạn khói trà, lại là cố hương… Tô sư có khi nào nhớ tới Thất Tinh Hồ?”
Tô Tiểu Khuyết không đáp.
Mặt trời còn chưa lặn đằng tây, tửu quán đã cửa đóng then cài. Tạ Thiên Bích vòng ra cửa sau, giơ tay gõ hai cái, kẽo kẹt một tiếng, cửa mở, một hán tử trung niên đoản sam ló mặt, vui mừng nói: “Chủ nhân về rồi!”
Hán tử này diện mạo bình thường, vóc người không cao không thấp, cử chỉ càng là đặt tới chỗ nào vừa khít chỗ đó, giữa dòng người như bọt nước trong biển, nhìn qua liền quên.
Tạ Thiên Bích một tay đỡ Tô Thác Đao xuống xe ngựa, giao cho người nọ, nói: “Vị này là Vô Tướng, còn đây là đồ nhi của ta, Tô Thác Đao.”
Năm đó rời Xích Tôn Phong quy ẩn cùng Tô Tiểu Khuyết, Tạ Thiên Bích cũng dẫn theo hai gia nô thân tín, một tên Vô Tướng, một tên Vô Chất, đều là người trung thành hữu dụng.
Tô Tiểu Khuyết vào cửa liền hỏi: “Vô Chất đâu? Đón Mạnh thúc thúc về chưa?”
Vô Tướng nói: “Mạnh lão tiên sinh hôm trước mới tới, nhưng bệnh tình thực sự trầm trọng, chỉ sợ không qua khỏi mấy ngày nữa, Vô Chất đang sắc thuốc cho ông ấy.”
Tô Tiểu Khuyết run lên, cước bộ vội vã bỏ đi.
Tô Thác Đao nhìn chung quanh, thấy sân sau khá rộng, trồng toàn đào lê hải đường, dưới tường đông có giàn nho xanh um xum xuê, còn có một khu dược phố nho nhỏ, ba gian phòng nhất minh lưỡng ám, hai bên dựng vài gian nhà kho, trong viện một tấm phảng trúc vừa được cọ rửa, trên phảng có quạt lá bồ quỳ, cán quạt trơn láng vừa tay, xông vào chóp mũi, là mùi hoa cỏ ngải cứu, còn thoang thoảng hương rượu, lập tức cảm khái một tiếng: “Quả là quy ẩn sơn lâm, thần tiên quyến lữ.”
Tạ Thiên Bích phân phó Vô Tướng thu dọn một gian phòng cho Tô Thác Đao ở, nói: “Đợi Tiểu Khuyết nghỉ ngơi vài ngày, rồi bắt đầu nối lại kinh mạch cho ngươi, lúc này ngươi tay chân bất tiện, nhưng đừng lãng phí thời gian, nên chuyên tâm nghiền ngẫm đao phổ nội lực.”
Tô Thác Đao chỉ cảm thấy Tạ Thiên Bích mỗi câu mỗi chữ đều trúng tâm ý mình, tuy tứ chi vô lực thương thế chưa lành, nhưng bỗng chốc sinh ra một loại khí phách núi cao sóng cả đỉnh thiên lập địa, mâu quang nháy mắt sáng như ngân hà, nói: “Vâng, Tạ sư.”
Mấy ngày sau đó, Tô Tiểu Khuyết không có đêm nào ngon giấc, Mạnh Tự Tại hồi ở Bạch Lộc Sơn, đã là kéo dài hơi tàn ngoan cường chống chọi, đợi tới trấn Đậu Tử, có thân nhân hậu bối túc trực bên người, toại tâm mãn nguyện, trái lại liền dầu cạn đèn tắt, ngay cả Tô Tiểu Khuyết dùng mọi thần dược, cũng không thể kéo dài sinh mệnh dù chỉ một ngày.
Hôm nay bình minh vừa ló dạng, Mạnh Tự Tại nhưng đã có hiện tượng hồi quang phản chiếu.
Tô Tiểu Khuyết quỳ bên cạnh ông, nắm bàn tay gầy gộc kia không ngừng nức nở, Mạnh Tự Tại râu tóc như cỏ khô sau tuyết, hai má cũng hõm xuống, duy chỉ đôi mắt, vẫn sáng suốt minh mẫn thần kỳ: “Đời người không phải sắt đá, há có thể hữu sinh vô tử? Tiểu Khuyết, Thiên Bích, Mạnh thúc thúc cả đời chưa từng lầm lỗi, duy độc phen này chọn Nhậm Tẫn Vọng, nhưng là sai trong sai không thể nghịch chuyển… Cũng may phút lâm chung, còn được các con ở bên cạnh đưa tiễn…”
Tạ Thiên Bích lẳng lặng đứng đó, đột nhiên nói: “Mạnh thúc thúc còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành?”
Mạnh Tự Tại cười khổ, trong mắt tràn ngập vẻ khẩn cầu mong đợi: “Thiên Bích, Tiểu Khuyết, Bạch Lộc Sơn… Bạch Lộc Sơn từ nay lung lạc, các… các con đành lòng thật sao?”
Tạ Thiên Bích rất bộc trực thú nhận: “Thật chứ! Bá nghiệp Xích Tôn Phong Tạ Thiên Bích này còn bỏ được, Bạch Lộc Sơn đương nhiên càng không quan tâm.” (lạy thánh Allah, ta thật muốn thay Niếp 13 dạy dỗ lại tên này =]])
Tô Tiểu Khuyết sợ hắn nói thẳng như que cời, một phát ghim chết Mạnh Tự Tại, vội ôn nhu nói: “Mạnh thúc thúc, con với Thiên Bích đã quy ẩn, sẽ không nhúng tay vào chuyện giang hồ nữa… Đón người về đây, là muốn người không bị khống chế, cũng thành toàn tình nghĩa dĩ vãng của chúng ta, cứu Thác Đao, là vì Trường An đao truyền thừa. Hơn nữa Bạch Lộc Sơn, nếu đã không phải nguyên do một sớm một chiều, tất cũng không thể một sớm một chiều trùng chấn lại.”
Mạnh Tự Tại lắc đầu, trong mắt từ từ nổi lên một tầng lệ quang.
Tô Tiểu Khuyết gục đầu xuống, nửa ngày nói: “Mạnh thúc thúc, người cũng mệt rồi, nhắm mắt lại hảo hảo nghỉ ngơi đi!”
Mạnh Tự Tại không tiếp lời, chậm chạp quay mặt nhìn về hướng cửa, thống khổ chống chọi, thủy chung không chịu nhắm mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook