Ba năm xa cách thật sự có rất nhiều chuyện để nói, vậy là cả đám nghỉ học kéo nó ra quán cafe nói chuyện.
- Hai ơi, anh và con Trân thế nào rồi?- Nó hỏi anh mặc dù trong lòng đã biết đáp án.
- Bình thường thôi.
- Chứ không phải cậu bị nó hành hạ cho te tua sao?- Quân ngồi bên cạnh cười cười.
Quân nói làm cho anh nhớ lại hôm gặp Trân, thật sự cô nàng này rất hổ báo.
__________________ Lùi lại kí ức nào____________________
Hôm đó nó nổi hứng rủ cả đám đi chơi, anh gặp Trân mà có ác cảm từ đó đến bây giờ.

Nó lôi Trân ra giới thiệu với anh:
- Hai ơi, đây là Trân, bạn thân em, em gái anh Quân.

Anh nhìn Trân, mái tóc xoăn màu hạt dẻ, đôi mắt cùng màu nhìn rất có cá tính, rất dễ thương.

Anh lại làm quen với Trân lúc nó còn đang bận ham chơi với những thứ khác.
Anh hỏi: "Em tên gì?"
Trân :" Anh biết rồi mà."
Vũ: "Không ý anh là họ tên cơ."
Trân:" Tên em có chút hơi kỳ quặc, anh phải hứa là không cười thì em mới có thể nói."
Vũ:" Anh hứa."

Trân nhìn vào ánh mắt kiên định của Vũ, nói: - Thôi được, em tin anh.

Em họ Bạch, tên đầy đủ là Bạch Bảo Trân.
Thế là ai đó đang uống nước, nghe xong thì phụt hết nước lên mặt nhỏ, không những không xin lỗi mà còn cười lớn:- Hahahahahaha, hỏi em nè, em có bị bạch tạng hk? Bạch Bảo Trân, hahahaha thật sự rất giống bạch tạng.

Này cô bé, từ nay anh gọi em là Bạch Tạng tiểu thư nhé.
Trân điềm tĩnh lấy khăn lau mặt, khi lau xong rồi mới cười, nghiến răng nói:
- Hạ thiếu gia, xin anh giữ thế diện 1 chút.
Mặc dù đã được nhắc nhở như vậy nhưng ai đó không biết ý vẫn cười ha hả mất hết cả hình tượng.
Rầm......!chiếc bàn gỗ đáng thương đã nứt 1 đường lớn nhờ lực công phá của Trân.

Vậy mà ai đó không biết lượng sức mình còn đứng dậy đổ thêm dầu vào lửa.
- Wow, Bạch Tạng tiểu thư quả là hổ báo, mặc dù cô bị Bạch Tạng nhưng tôi không ngờ người bị bạch tạng có thể mạnh đến như vậy.

Bái phục bái phục.
Ai đó vì quá tức giận mà không ngần ngại cho 1 cú đá vào bụng của Vũ.

Vì không phòng bị nên anh văng thẳng vào tường rồi rớt xuống đất.

Vừa lúc nó quay lại, thấy người anh yêu quý của mình nằm dưới đất thì không khỏi bất ngờ, quay sang chỉ thấy Trân mặt mày lạnh tanh có vẻ như rất giận dữ.

Hai ơi, rốt cuộc hai đã nói gì vậy?
Nó: "Mày làm gì anh tao vậy hả?"
Trân: "Mày hỏi anh mày thì biết."
Nói rồi Trân bỏ đi để lại nó lo lắng cho anh đến phát điên
Nó:" Rốt cuộc anh đã làm cái gì vậy?"
Vũ: "Anh chỉ kêu cô ấy là Bạch Tạng tiểu thư."
Nó: =_=||| Nói cái gì không nói lại đụng vào điều cấm kị của nó.

Nó lo lắng:" Anh đứng dậy có được không?"
Vũ:" Chịu thôi, đau quá rồi, đứng không nổi".

Anh lắc đầu
Nó:" Để em kiểm tra." Nói rồi, nó nhẹ nhàng kiểm tra cho anh, kiểm tra xong thì dùng ánh mắt đáng đời anh nói:" Nó đánh nhẹ quá, bị gãy có 1 cái xương sườn à."

Vũ:=_= " Em còn không thương cái mạng của anh!"
Nó lắc đầu:
- Do anh, tự làm tự chịu.
_______________________ Quay trở lại nào_____________________
Vì cú đá đó mà anh phải nằm viện 2 tuần, mỗi lần gặp mặt Trân là cứ phải nhận cái ánh mắt căm thù của Trân.

Bây giờ nghĩ lại, anh bỗng cảm thấy sống lưng buốt giá.
- Sao? Lần đầu gặp mặt ấn tượng tốt đấy chứ! - Nó cười cười.
- Vậy là khi đó anh phải nằm viện suốt 2 tuần sao? Cho đáng đời.

- Hắn ngồi 1 bên cũng bình luận.
Anh lườm lườm: - Các người theo phe ai đây?
- Tất nhiên là Trân.

- Không hẹn mà cả đám cùng đồng thanh.
Lúc này Hà mới ghé vào tai Nhi hỏi:
- Việc bên đó thế nào? Ổn cả chứ?
- Ừ, ba năm trời đấu với ba nuôi tao, mệt chết được.

- Sao không kêu bọn tao giúp?
- Tụi bây phải lo bên này, vả lại đây là chuyện mà tụi bây không thể nhúng tay vào, rất nguy hiểm.
- Vậy bây giờ ông ấy....- Hà thử dò hỏi.
Nó gật đầu:
- Chết rồi.
Hà vì quá bất ngờ mà bật dậy không suy nghĩ, hét lớn: Sao cơ?!

Nó hoảng hốt rồi quay sang nhìn mọi người chữa cháy:
- Hehe, không có gì, mọi người cứ tiếp tục đi.
Dứt lời, điện thoại của nó vừa khéo reo.
" Alo?"
"...."
" Bây giờ sao ạ?"
"....."
" Có Ice"
"...."
" Vậy còn Snow và White?"
"....."
" Vâng, con biết rồi."
Cúp máy, nó quay sang nhìn mọi người nói:
- Xin lỗi nhé, em vs Hà có việc phải đi gấp, bữa sau nói chuyện vậy, bye.- Nó nói rồi kéo Hà chạy ra phía cửa để lại 1 đám ngơ ngác đằng sau gọi với theo.
Chạy ra đến cửa nó vứt Hà lên xe còn mình thì ngồi phía bên cạnh lái xe phóng vụt đi.
- Này, làm gì mà vội thế?
- Nhiệm vụ khẩn.
Chỉ 3 từ, Hà nghe xong cũng hk nói gì nữa, chỉ im lặng để nó chở đến nơi cần đến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương