Sát Thủ Tái Sinh Là Kiếm Sĩ Thiên Tài
-
Chapter 9
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
SÁT THỦ TÁI SINH - CHAP 09
Khi bình minh ló dạng.
Raon rời tòa nhà phụ với đống hành lý đã được chuẩn bị từ trước. Sylvia và những người hầu gái đang xếp hàng dài trong vườn để đợi cậu bước ra.
"Hẹn gặp lại con."
Đôi mắt của Sylvia rưng rưng khi thấy Raon vẫy tay chào dưới ánh mắt đầy lo lắng của mọi người.
'Thật mừng khi mình chỉ đi có một mình thôi.'
Nếu Sylvia được đi theo cùng, cậu sẽ không thể đến sân tập được. Thật nhẹ nhõm khi chỉ có những học viên mới được phép vào sân tập.
"Phu nhân Sylvia, bà định chia tay với thiếu gia bằng vẻ mặt đó sao?"
“Hừm…”
Biểu cảm của Sylvia thả lỏng ra khi nghe lời nhận xét đó của Helen.
"Raon à."
Sylvia bồn chồn khi đứng trước mặt Raon. Bà ấy vẫn rất lo lắng, nhưng bà ấy không thể nào bảo cậu từ bỏ được nữa.
'Bởi vì mình đã thấy rõ thằng bé là một đứa trẻ như thế nào rồi.'
Raon đã không bỏ qua một ngày tập luyện nào trong cả tháng qua, ngay cả khi cậu phải chịu đựng sự lạnh lẽo đến từ mạch mana của mình.
Cậu cứ chạy đi chạy lại, mỗi ngày, cứ liên tục phải thở ra hơi thở lạnh buốt đến đau đớn đó. Nên bà ấy không thể nào tiễn một đứa trẻ đang nỗ lực hết mình với vẻ mặt buồn bã được.
"Chúc con may mắn, Raon."
Sylvia mỉm cười, cố gắng kiểm soát tâm trí đang dao động và những lo lắng của mình.
"Con cảm ơn mẹ."
Raon gật đầu, rồi quay người đi. Không để chậm trễ hơn nữa, cậu bắt đầu đi về phía sân tập thứ năm.
"Thằng bé sẽ ổn chứ?"
“Cậu ấy đã tốt hơn rất nhiều rồi. Với cái đà này thì thậm chí cậu ấy còn có thể vượt qua khóa đào tạo không biết chừng.”
“Tôi không hề mong điều đó sẽ xảy ra. Tôi chỉ muốn thằng bé trở về bình an vô sự mà thôi.”
"Đúng là chỉ cần như thế là đã tốt lắm rồi."
Sylvia và Helen không ngừng nhìn theo bóng lưng của Raon, bóng lưng đang càng ngày càng xa. Họ cầu nguyện cho cậu quay trở về bình an, bất kể kết quả có như thế nào đi chăng nữa.
***
Sân tập thứ năm trông giống như một chiếc hộp dài, những bức tường cao ngăn chặn tầm nhìn từ bên ngoài vào tạo thành một hình chữ nhật xung quanh khu vực này.
Bên phải lối vào có một sân tập thể dục ngoài trời, được đắp lên bằng đất mịn. Và phía bên trái có một phòng tập thể dục trong nhà có mái che.
Raon nhìn quanh sân tập, rồi nhìn những đứa trẻ đang xếp hàng dài ở phía trung tâm.
'Giống như những gì mình đã được nghe nói, có rất nhiều người ở đây.'
Dù trời còn sớm nhưng hơn một trăm đứa trẻ đã khởi động trên khắp sân tập này.
Cậu đã nghe nói rằng lần nào cũng có nhiều người như vậy là vì có cả những đứa trẻ được giới thiệu từ bên ngoài hoặc các gia tộc chư hầu, dòng dõi trực hệ của tộc Zieghart và cả dòng họ ngoại nữa.
'Họ có nói rằng lần này có nhiều người hơn bình thường.'
Helen đã nói với cậu rằng vào năm đó sân tập thứ sáu cũng được cho phép sử dụng vì ở đây có quá đông người.
Rắc rắc.
Cậu quay đầu lại khi nghe âm thanh thứ gì đó vỡ vụn. Có một đứa trẻ mặt tròn với mái tóc màu xanh lục đang ăn bánh quy giòn.
"Có muốn ăn một miếng không?"
Khi cậu bé đó thấy Raon nhìn chằm chằm vào mình, cậu ấy lấy thêm bánh từ trong túi và chìa nó về phía cậu.
"Không cần đâu, cảm ơn."
"Vậy thôi."
Cậu ấy gật đầu, rồi lại đút tay vào túi. Lần này, cậu ấy lấy ra một miếng bánh mì hình chữ nhật.
Khi Raon đang chuẩn bị khởi động, trong đầu nghĩ rằng chuyện này thật là thú vị, thì cậu nghe thấy một giọng nói lạnh lùng cất lên.
“Là thằng nhóc đó có phải không? Nhìn chân tay yếu ớt của nó kìa. Trông cứ như hễ chạm vào là nó sẽ vỡ ra vậy. Nó thật sự có thể tập luyện được sao? ”
“Một người bệnh như nó nên lo việc thư giãn và từ bỏ đi mới phải. Thật không hiểu tại sao nó lại phiền phức như vậy nữa.”
“Tôi đã nhắm tịt mắt lại khi thấy nó cãi lại tộc trưởng đó. Chắc là nó nghĩ rằng nó đến từ dòng dõi trực hệ chứ gì. Nó thật sự không biết vị trí của mình đang ở đâu nữa. "
Những đứa trẻ trong dòng họ ngoại lớn tiếng chỉ trích cậu. Có vẻ như tin đồn đã lan rộng ra, nhìn mấy đứa trẻ đang trừng mắt nhìn cậu là hiểu.
"Nhìn chiếc vòng tay đó kìa?"
"Một chiếc vòng tay đầy hoa hả?"
"Nó là gì vậy chứ, một em bé sao?"
Mấy đứa trẻ đó cười khúc khích khi nhìn thấy chiếc vòng trên cổ tay Raon. Có vẻ như những người khác cũng có thể nhìn thấy chiếc vòng này.
[Chẳng lẽ họ đang nói về Tinh hoa Vương ta sao?]
Thịnh nộ rùng mình, sau một khoảng thời gian im lặng từ lúc đó cho đến giờ, cứ như là đang ngủ vậy.
"Đó là lý do tại sao ta đã bảo người hãy thay đổi hình dáng của chiếc vòng đi đó rồi mà."
[Chúng là thứ rác rưởi không có mắt nhìn. Ngươi còn đang làm gì đấy? Đập vỡ hộp sọ của chúng đi.]
Giọng của Thịnh nộ sôi lên vì tức giận.
'Để làm gì chứ?'
[Chúng không chỉ chế nhạo Tinh hoa Vương ta mà còn gây chiến với ngươi nữa. Nói như vậy lẽ nào ngươi đang định dung thứ cho chúng sao?]
'Ngươi thậm chí không biết chuyện gì đã xảy ra mà.'
[Ta không quan tâm! Chỉ cần chúng dám nhìn thẳng vào mặt của Tinh hoa Vương ta thì đã đủ lý do để ta móc mắt của chúng ra rồi đó…]
'Ta không bị điên giống như ngươi.'
Cậu cảm thấy thật nhẹ nhõm vì cậu đã không giao phó cơ thể của mình cho tên điên đó.
"Hừm."
Raon quay người lại và nhìn vào những đứa trẻ kia, những người vẫn đang bép xép cái miệng. Mặc dù có chút nao núng nhưng chúng vẫn hất cằm ra một cách đầy khiêu khích.
'Nếu như là trong kiếp trước của mình thì mình đã mặc kệ rồi.'
Vì một sát thủ không nên thu hút bất kỳ sự chú ý nào cả, nên cậu sẽ quay đi, giả vờ như rằng cậu không nghe thấy bất cứ điều gì hết.
Tuy nhiên, giờ cậu đã quyết định sống cuộc sống hiện tại của mình với tư cách là Raon Zieghart, không phải là một sát thủ. Không có lý do gì để bỏ qua cho chúng cả.
"Mấy người vừa nói cái gì đó?"
Raon tiến đến gần bọn trẻ đó bằng một thái độ có phần đe dọa. Trông chúng có vẻ bối rối, vì chúng không ngờ rằng cậu sẽ đến chỗ của chúng.
"Hở?"
"N-ngươi đang nói gì vậy chứ…?”
"Đừng có nói vo ve như muỗi vậy chứ, nói rõ ràng lên."
"Hừm."
“Đ-đó là…”
Những đứa trẻ kia không biết phải làm gì nên chỉ đành lúng túng nhìn nhau.
'Mình biết mà.'
Những đứa trẻ đó chỉ đang lặp lại những gì mà cha mẹ chúng nói thôi. Loại tình huống này thậm chí còn chẳng cần một cách giải quyết đàng hoàng nữa.
"Mấy người không được dạy là đừng nói xấu sau lưng người khác nếu như không thể nói thẳng vào mặt họ hay sao?"
"I-im đi!"
"Sao ngươi dám chứ, rõ ràng là ngươi là một đứa hư hỏng và bị buộc phải sống trong tòa nhà phụ mà!"
"Ngươi là một đứa thuộc dòng họ ngoại, không phải là dòng dõi trực hệ đâu!"
“Ngươi cũng thuộc dòng họ ngoại đó thôi. Từ ‘dám’ chỉ được sử dụng khi đang nói chuyện với ai đó ở vị trí thấp hơn mình thôi. Nên ngươi không có quyền nói những lời đó với ta."
Giọng của Raon không ồn ào, cũng không trầm lắng, vì cậu chỉ đơn giản là đang nói ra sự thật mà thôi.
"Kuh!"
Ba đứa trẻ trong dòng họ ngoại đó dang chân ra và nắm chặt tay lại, như thể chúng sẽ tấn công cậu bất cứ lúc nào.
Rắc rắc.
Raon giãn cơ mấy ngón tay. Khởi động bằng cách này và thu hút được sự chú ý trước khi khóa đào tạo bắt đầu cũng không phải là một ý tồi.
"Thằng khốn này…”
"Dừng lại ngay!"
Khi bọn trẻ kia chuẩn bị tính sổ với cậu, thì nghe thấy một lời trách mắng nghiêm khắc phát ra từ ai đó. Đó là từ một cậu bé tóc xanh, khá đẹp trai, đang ở độ tuổi niên thiếu.
[Tên đó nghĩ mình là ai mà dám cản đường chứ? Đập vỡ hộp sọ của hắn đi.]
'Đó có phải là Burren không?'
Cậu ấy thuộc dòng dõi trực hệ, cũng chính là người tài năng nhất trong buổi Lễ Phán xét.
"Mấy người đang làm cái gì trong khi khóa đào tạo sắp bắt đầu vậy hả? Bộ định bôi nhọ danh tiếng tộc Zieghart trước mặt người ngoài hay sao?”
Cậu đã nghĩ rằng cậu ấy sẽ đứng về phe ba tên nhóc đó, nhưng thay vào đó cậu ấy lại trách mắng tất cả mọi người.
"Bu-Burren!"
"Tôi xin lỗi!"
Chỉ một từ của Burren cũng đủ khiến những đưa trẻ trong dòng họ ngoại phải cúi đầu như chuột đứng trước mèo, hoàn toàn ngược lại với thái độ trước đó khi chúng định lao vào Raon.
"Còn ngươi vẫn không biết thân biết phận à."
Sau khi nhận được lời xin lỗi từ bọn trẻ đó, Burren tiến đến chỗ Raon.
“Ngươi giống như một hạt bụi có thể bị loại bỏ bất cứ lúc nào. Nếu ngươi không muốn bị đuổi ra khỏi tòa nhà phụ đó, thì hãy im lặng như một con chuột đi."
Burren cau mày lại với một vẻ mặt khinh thường rõ ràng.
'Đồ bất tài!'
Một tháng trước, tên nhóc khờ khạo trước mặt của cậu ta đã thu hút được toàn bộ sự chú ý của trưởng tộc, nhưng lại là sử dụng hoàn cảnh thay vì dùng khả năng thật sự của chính bản thân.
Sự bất lực là thứ mà cậu ấy ghét nhất, và sự kiêu ngạo không nhận thức được vị trí của mình thì đứng thứ hai chỉ sau điều đó.
Và Raon Zieghart có cả hai.
Cậu là một kẻ thất bại đang sắp phải từ bỏ việc đào tạo, và việc cậu thu hút được sự chú ý của trưởng tộc khiến cậu ta phát cáu.
“Nếu ngươi không định tham gia khóa đào tạo, thì hãy cút ra khỏi đây ngay. Còn không thì, hãy tránh xa khỏi tầm mắt của ta đi, vì ngươi sẽ không thể nào vượt qua được khóa đào tạo này đâu.”
Khi Burren nhắc nhở cậu, bọn trẻ trong dòng họ ngoại lại bắt đầu cười chế nhạo. Khi chúng chuẩn bị quay lại với vẻ mặt hài lòng thì Raon đã đi trước một bước.
"Cách nói chuyện thật rác rưởi và thô lỗ."
Raon nghiêng cằm sang một bên. Với ánh nhìn nghiêng nghiêng đó, cậu nhắm thẳng vào mặt Burren.
"Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ?"
"Cái gì hả?"
“Ngươi thuộc dòng dõi trực hệ, nhưng ngươi không có bất kỳ thứ hạng nào cả. Ngươi định đuổi ta ra khỏi tòa nhà phụ hả? Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể làm được điều đó trong khi ngươi thậm chí còn chưa là học viên nữa sao? Ồ, ta đoán là ngươi có thể có cơ hội làm được điều đó nếu như ngươi khóc lóc cầu xin cha của mình.”
“Sao mày dám chứ, thằng nhóc khốn kiếp này…”
Ngọn gió xanh bao trùm lên trên nắm tay của Burren. Khi cậu ấy định tiến về phía Raon với một đôi mắt như đang khát máu thì cánh cửa sân tập mở toang ra.
Ầm!
Một người đàn ông tóc đỏ bước qua cánh cửa vẫn còn đang rung lắc kia. Với đôi tai nhọn hoắt và một ngoại hình thiên phú, xung quanh ông ta bao trùm một bầu không khí vừa bí ẩn và vừa vui vẻ.
“Chưa gì mà đã đánh nhau rồi sao? Cũng to gan lắm đấy, ta đoán chắc là do mấy đứa vẫn còn nhỏ ha. Thật ra phải nói là còn quá nhỏ mới đúng."
Ông ta cười toe toét và di chuyển ra chính giữa sân tập.
'Ông ta làm việc ở đây sao?'
Raon nheo mắt lại. Không thể nào không biết ông ta được, vì ông ta chính là Thanh kiếm Ánh sáng của tộc Zieghart, kiếm sĩ yêu tinh Rimmer, một người cực kỳ nổi tiếng.
'Mình nghe nói ông ta đã nghỉ hưu rồi cơ mà…'
Có tin tức cho rằng ông ta bị chấn thương khi ở trong ngục tối và cuối cùng buộc phải về hưu, vì vậy cậu không nghĩ rằng sẽ gặp được ông ta ở đây.
"Hừm!"
Rimmer liếc nhìn Raon và Burren, sau đó đi đến bên trên chiếc bục cho phép ông ta có thể nhìn xuống toàn bộ sân tập.
“E hèm…”
Burren cắn môi và quay lại nhìn. Vẻ mặt của cậu ấy dường như ngụ ý rằng cậu ấy sẽ tha cho Raon lần này, nhưng nếu còn lần sau thì cẩn thận cái mạng.
"Rất vui vì đã được gặp tất cả các bạn."
Rimmer đứng trên bục phát biểu mỉm cười.
“Ta là huấn luyện viên trưởng Rimmer, người sẽ giám sát quá trình đào tạo của các bạn.”
Giọng ông ta sang sảng, không kiểu cách mà rất vui tươi. Giữ cho mình một nụ cười thoải mái, ông ta tiếp tục.
“Có đến một trăm sáu mươi học viên, nhưng chỉ có tám người hướng dẫn thôi. Chắc hẳn là các bạn cũng đang nghĩ rằng có quá nhiều học viên đúng không, nên chúng ta hãy giảm con số đó xuống. Còn lại một phần tư là lý tưởng nhất.”
Nụ cười thoải mái của Rimmer bỗng trở nên hơi tinh quái.
"Giảm lại sao?"
"Còn một phần tư ư?"
"Ông ấy đang nói gì cái gì vậy chứ...?"
Mặt bọn trẻ tái nhợt đi. Đây là lần đầu tiên bọn chúng nghe nói về việc các học viên sẽ bị loại bỏ bớt trước khi bắt đầu khóa đào tạo cơ bản.
“Chúng ta sẽ phân biệt giữa đá quý và đá cuội, theo đúng nghĩa đen của nó. Tôi muốn đào tạo ra những kiếm sĩ chất lượng hơn là chú trọng vào số lượng."
Rimmer chỉ tay vào bọn trẻ, như thể ông ta đang chọn lựa sản phẩm vậy.
"Hở? Mình đến đây bởi vì mình được yêu cầu mà…”
Đứa trẻ tóc xanh lá cây chìa ra chiếc bánh quy lúc nãy đã đánh rơi chiếc bánh mì đang cầm trên tay.
“Mình thuộc dòng họ ngoại của tộc Zieghart cơ mà! Thật là vô lý khi loại bỏ mình trước khi trở mình có thể trở thành học viên như vậy!”
"Đúng vậy! Tất cả chúng ta đều được lệnh tham gia của gia tộc mà!”
"Ah. Ta ngốc lắm, vậy cho nên ta không biết gì về dòng dõi trực hệ hay dòng họ ngoại cả đâu.”
Rimmer vừa cau mày lại vừa ngoáy tai bằng ngón út.
“Ở trong sân tập này ta là luật. Nếu các bạn không hài lòng về điều đó, hãy đi phản ánh với vị Lãnh chúa đã cho phép ta trở thành luật lệ ở nơi này đi."
Mặc dù trông giống một kẻ lưu manh hơn là một huấn luyện viên chính, nhưng vẻ ngoài ưa nhìn của ông ta vẫn khiến ông ta trông thật ngầu.
'Cảm giác giống như nhổ cỏ dại vậy…'
Raon gãi gãi cằm. Cậu nghe nói rằng Rimmer cực kỳ tài giỏi trong việc cảm nhận được tinh thần và tiềm năng của đối thủ. Có vẻ như ông ta sẽ sử dụng nó để lựa chọn.
[Cái tên ngạo mạn đó là ai vậy chứ?]
'Gì chứ?'
[Hắn dám coi thường ta! Ta không thích điều đó chút nào. Kẹp tai của con yêu tinh đó đi.]
'Chứ ngươi có thích ai bao giờ đâu?'
Giống y như tên gọi của hắn, Thịnh nộ tức giận vì tất cả mọi thứ. Có vẻ như hắn ta không thích thứ gì cả.
[Ở vùng đất của quỷ dữ, không có ai dám nhìn thẳng vào mắt ta cả. Ta là vị vua thực thụ mà mọi quỷ dữ đều phải kính trọng đó… N-ngươi!]
'Câm miệng đi.'
Vì Thịnh nộ bắt đầu nói quá nhiều nên cậu phải gõ nhẹ vào chiếc vòng.
"Vậy thì chúng ta hãy bắt đầu kiểm tra thử thôi."
Rimmer thổi sạch mớ ráy tai trên ngón út của mình.
"Các bạn nghĩ điều gì là quan trọng nhất khi học võ thuật?"
"Đó là tài năng ạ!"
"Là một cơ thể mạnh mẽ và linh hoạt!"
"Một trung tâm năng lượng ổn định!"
"Kiếm pháp và linh khí là quan trọng nhất!"
Những đứa trẻ dường như nghĩ rằng bài kiểm tra đã bắt đầu rồi, chúng cứ giơ tay và hét lên những gì mà chúng cho là quan trọng nhất.
“Tài năng, cơ thể, trung tâm năng lượng, kiếm pháp, tất cả những thứ đó đều chính xác hết. Tuy nhiên, đó chỉ là những bức tường và mái nhà mà thôi. Cần phải có một nền tảng được đặt ở bên dưới đó. Đó chính là sức chịu đựng và ý chí."
"Ah…"
“Hừm…”
Bọn trẻ hạ tay xuống và gật đầu, tin rằng ông ta đã nói đúng.
“Có một số bạn đã học võ rồi, còn những người khác thì chưa. Do đó, tôi sẽ sử dụng phương pháp đơn giản nhất nhưng lại chắc chắn nhất để đánh giá các bạn. "
Ngón tay của Rimmer, vốn đã chỉ vào bọn trẻ, giờ lại di chuyển về phía phòng tập thể dục ngoài trời.
“Chạy vài vòng trong phòng thể dục cho đến khi nào ta bảo các bạn dừng lại. Chạy ở tốc độ tối đa cho ta!”
Vừa dứt lời, có hai người liền di chuyển. Đó là Burren - đến từ dòng dõi trực hệ - người có mặt tại Lễ Phán xét cùng với Raon, và Runaan, từ gia tộc chư hầu Sullion.
"Eek!"
“Đi… Đi thôi!”
"Chạy nhanh!"
Những đứa trẻ khác theo sau hai người họ và bắt đầu chạy trong sân thể dục.
[Không được di chuyển. Không ai được phép ra lệnh cho Tinh hoa Vương ta hết…]
Raon phớt lờ Thịnh nộ và hít một hơi đầy không khí trong lành vào phổi. Cậu đạp chân xuống đất, chạy theo lũ trẻ chạy trước mặt.
'Họ quả thực rất khác nhau.'
Runaan và Burren đã chạy trước. Mặc dù trông như thể họ đang chạy một cách rất thản nhiên nhưng họ lại đang ở một tốc độ mà không ai khác có thể bắt kịp.
Đó không phải là do linh khí của họ có chất lượng cao hay do họ có thuộc tính đặc biệt, mà chỉ đơn giản là vì họ đã được rèn luyện trí óc và cơ thể ngay từ khi còn rất nhỏ.
[E hèm. Nếu như người đã bắt đầu chạy rồi, vậy thì tại sao không chạy lên phía trước đi. Tại sao lại ở phía sau như vậy?]
'Ta thậm chí còn không biết ngươi đang muốn cái gì nữa.'
[Ta chỉ không muốn phải thua thôi.]
'Đây không phải là một cuộc thi đâu.'
Raon nhìn Rimmer, người đang huýt sáo trên bục phát biểu. Ông ta đang thăm dò tiềm năng và tinh thần của những người khác. Những gì có thể nhìn thấy được bằng mắt sẽ không phải là tiêu chí duy nhất.
“Huu…”
Raon thở ra một hơi với đôi mắt sáng ngời.
'Người chiến thắng trong bài kiểm tra lần này là người duy trì được lâu nhất.'
Và đó là điều mà cậu rất tự tin, hơn bất kỳ ai ở trên lục địa này.
***
"Thiếu gia Burren và Tiểu thư Runaan rõ ràng là vô song rồi."
“Không chỉ là về tốc độ mà còn về độ ổn định nữa. Họ không chạy ở tốc độ tối đa, vì vậy cho nên họ có thể chạy được hàng giờ liền như thế. Để đạt được thành tựu như vậy ở độ tuổi đó, tôi thật sự cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến việc họ sẽ trở thành người như thế nào trong tương lai. Quả thật là đáng sợ. "
Hai huấn luyện viên đứng dưới bục phát biểu vừa trò chuyện vừa nhìn những đứa trẻ đang chạy ở đằng kia.
“Bọn trẻ trong dòng họ ngoại năm nay cũng khá là khả quan. Chắc hẳn là chúng đã được giáo dục rất tốt."
“Tương tự đối với các học viên được tiến cử đến. Có rất nhiều người có tài năng. Có vẻ như chúng đã được tuyển chọn rất cẩn thận."
Họ không chỉ nhìn Burren và Runaan. Họ còn đánh giá từng đứa trẻ, kể cả những đứa trẻ đang chạy ở phía sau.
“Hừm…”
Những huấn luyện viên đang quan sát bọn trẻ đều cau mày khi họ nhìn đến nhìn Raon, đang chạy nhóm ở phía sau.
"Quả đúng như dự đoán, thằng bé ấy không thể bắt kịp được rồi."
"Thằng bé là một người bệnh mà. Bấy nhiêu thôi đã là tuyệt vời lắm rồi.”
“Hừm, thằng bé có vẻ mệt mỏi lắm. Chắc nó sẽ bỏ cuộc sớm thôi.”
Những huấn luyện viên bình tĩnh nhìn sang những đứa trẻ khác, đúng như những gì họ đã mong đợi.
Tuy nhiên, Rimmer, người đang ngân nga ở phía sau họ, lại dán mắt vào Raon.
'Thật là tò mò quá đi.'
Đôi mắt xanh lục của Rimmer sáng lên rực rỡ.
'Đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy một người giống như thằng bé đó.'
Ông ấy đã nhận được một phước lành của thiên nhiên, nó tươi sáng hơn bất kỳ chủng tộc nào khác, và ông ta rất xuất sắc trong việc nhận thức được tình trạng và tiềm năng của người khác.
Ông ta đã nghĩ rằng những người duy nhất mà ông ta không thể phân tích bằng năng lực của mình chính là những người mạnh nhất ở lục địa này.
'Thế nhưng mà…'
Lần đầu tiên ông ta phải thay đổi suy nghĩ đó của mình.
Cả Runaan và Burren, những người đang chạy ở phía trước, cũng như bọn trẻ trong dòng họ ngoại và những học viên được tiến cử đến đang chạy ở phía sau, đều không thể vượt quá được tầm hiểu biết của ông ta.
Ông ta có thể thấy được chúng sẽ phát triển như thế nào, và chúng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn ra làm sao.
Chỉ trừ một người. Chính là Raon Zieghart.
'Tại sao mình lại không thể nhìn thấy chứ?'
Như thể đã bị che khuất sau một đám mây, ông ta không thể nhìn thấy được tương lai cũng như tiềm năng của cậu.
Vì cậu không có tiềm năng gì sao? Rõ ràng không phải là như thế. Điều đó có nghĩa là cậu đang nằm ngoài nhận thức của ông ta, giống như khi ông ta đang nhìn vào những người mạnh hơn mình vậy.
'Đúng thật là nực cười.'
Rimmer mỉm cười. Có một người thật sự thú vị đã xuất hiện trong khoảng thời gian nhàm chán này rồi đây.
***
"Nhìn kìa."
"Thật sự là nó đứng ở vị trí cuối cùng sau hành động tự mãn đó sao?"
"Thậm chí không thể gọi nó là đứng ở vị trí cuối cùng được, vì nó sẽ bỏ cuộc sớm thôi."
Những đứa trẻ trong dòng họ ngoại nhếch mép cười, nhìn Raon đang chạy trong nhóm chậm nhất.
“Không đời nào một đứa con lớn lên một cách thoải mái trong tòa nhà phụ lại có thể chạy bình thường được đâu.”
"Nhìn cái mặt của nó kìa, nó đang rất bối rối đó."
"Thậm chí nó sẽ không duy trì nổi được đến mười phút cho mà xem."
Những đứa trẻ khác ngoài ba tên nhóc trong dòng họ ngoại lúc nãy cũng bắt đầu cười cợt cậu.
Nhưng Raon không có một biểu hiện nghiêm trọng nào cả vì cậu đã quá mệt mỏi rồi.
'Thật sự là khóa đào tạo chỉ có chạy như thế này thôi sao?'
Trong tiền kiếp, những con thú bị bỏ đói sẽ được thả ra ở phía sau lưng khi đang luyện tập sức chịu đựng.
Chỉ việc chạy cho đến khi thể lực cạn kiệt là một điều quá dễ dàng so với trong thực tế.
Quá dễ dàng.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook