Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

SÁT THỦ TÁI SINH - CHAP 13

 

"Đánh cược sao?"

 

Raon nheo mắt lại.

 

"Ngươi muốn đánh cược như thế nào đây?"

 

Cậu không hiểu tại sao Thịnh nộ lại đột nhiên muốn đánh cược nữa.

 

[Ngươi không cần phải lo lắng đâu. Tinh hoa Vương ta sẽ không nói dối, cũng không có bày ra trò để lừa gạt ngươi đâu. Ta sẽ cho ngươi thấy ngay bây giờ.]

 

Một thông báo mới xuất hiện ngay sau khi hắn ta nói xong điều đó.

 

[<Thịnh nộ > đề xuất cuộc đánh cược đầu tiên.]

 

Điều kiện: Vượt qua bài kiểm tra dành cho học viên chính thức và được xếp hạng đầu tiên trong danh sách.

 

Khi thành công: Tất cả các chỉ số +2, có thêm một đặc điểm ngẫu nhiên.

 

Khi thất bại: Tạo ra 10 điểm cảm xúc trong đặc điểm <Cơn thịnh nộ>.]

 

Cậu đã có thể hiểu được ý của hắn ta sau khi đọc xong thông báo đó. Có vẻ như Thịnh nộ định sẽ giao hết khả năng của mình nếu như Raon thắng trong cuộc đánh cược này.

 

"Ngươi đang nói là phải hoàn thành và xếp hạng đầu tiên trong bài kiểm tra để trở thành một học viên chính thức mà Rimmer đã đề cập đến đó sao?"

 

[Đúng vậy. Ông ta có nói rằng sẽ có người ở vị trí đầu tiên, như vậy thì kết quả sẽ rõ ràng hơn.]

 

“Hừm…”

 

Cậu vẫn còn một vài câu hỏi.

 

"Đặc điểm ngẫu nhiên là cái gì chứ?"

 

[Một trong những đặc điểm mà Tinh hoa Vương sở hữu sẽ được ban cho ngươi. Nhưng tất nhiên là cấp độ của nó sẽ bị hạ xuống để phù hợp với một kẻ tầm thường như ngươi.]

 

"Một đặc điểm sao…"

 

Raon nhìn Thịnh nộ, kẻ đang bùng cháy như thể được đổ thêm dầu vào lửa vậy. Hắn ta luôn tự gọi mình là Quỷ Vương.

 

Cậu không thể tin tưởng được vào hắn ta, nhưng rõ ràng hắn ta là một thực thể rất đặc biệt. Điều đó có nghĩa là đặc điểm ngẫu nhiên của hắn ta rất có thể sẽ trở thành một khả năng hữu ích cho cậu.

 

"Còn một chuyện nữa. Đây mới là phần quan trọng nhất. Tạo ra mười điểm cảm xúc trong đặc điểm cơn thịnh nộ khi ta thất bại nghĩa là sao chứ? "

 

[Ý nghĩa thể hiện rõ ràng trên mặt chữ rồi còn gì nữa. Ngươi sẽ có được cảm xúc cơn thịnh nộ đó, thứ mà Tinh hoa Vương đang sở hữu.]

 

"Ý ngươi đang nói là ngươi sẽ có khả năng kiểm soát cảm xúc của ta sao?"

 

[Cũng không nhiều đến mức đó đâu. Ta sẽ chỉ truyền cho ngươi một lượng rất nhỏ 'cơn thịnh nộ' mà thôi. Thật sự chỉ là một chút thôi. Tuy nhiên…]

 

Trong giọng nói của Thịnh nộ chứa đựng sự kỳ vọng rất rõ ràng.

 

[Giống như người ta vẫn thường hay nói, tích tiểu thành đại.* Nếu như ngươi cứ tiếp tục nhận lấy cơn thịnh nộ của Tinh Hoa Vương, thì ngươi sẽ không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa đâu… Cho dù là ý chí của ngươi có mạnh mẽ đến mức nào đi chăng nữa.]

 

"Ngay từ đầu mục đích của ngươi đã là như vậy rồi phải không?"

 

Raon lạnh lùng nhìn xuống Thịnh nộ. Dường như hắn ta đang cố gắng để dần dần chiếm lấy cơ thể cậu, chứ không muốn chiếm lấy ngay lập tức nữa.

 

[Ngươi chắc hẳn đã nhận ra rằng cơ thể của ngươi sẽ thay đổi theo như các chỉ số trong cửa sổ trạng thái đó. Nếu như ngươi tham gia vào cuộc đánh cược lần này, ngươi sẽ có thể tiến thêm một bước gần hơn đến sự trả thù của ngươi.]

 

Thịnh nộ bình tĩnh nói nhằm để thuyết phục cậu chấp nhận lời đề nghị của mình, mặc dù bản thân hắn chính là Tinh hoa Vương. Lần đầu tiên Raon cảm thấy bực bội vì hắn ta.

 

'Tại sao hắn ta lại đánh cược như thế này chứ?'

 

Vì cơ thể chính của hắn ra vẫn còn tồn tại, hắn ta có thể chỉ cần sử dụng nó để chinh phục tâm trí của cậu là được. Nhưng Raon không thể hiểu tại sao thay vì làm như thế, hắn ta lại phải sử dụng một cách thức phức tạp đến như vậy.

 

[Như ta đã nói từ trước, khả năng trong cơ thể chính của Tinh hoa Vương đã được liên kết với ngươi. Nếu như ta có thể sử dụng được sức mạnh đó thì ta đã chiếm lấy cơ thể của ngươi từ lâu rồi.]

 

Thịnh nộ nhanh chóng trả lời như thể hắn ta đọc được suy nghĩ của cậu vậy.

 

"Ngươi có chắc là ngươi không nói dối ta không?"

 

[Tinh hoa Vương chính là Quỷ Vương . Và Quỷ Vương sẽ không bao giờ nói dối.]

 

“Haaah…”

 

Raon nhẹ thở dài một hơi. Thịnh nộ quả thật chính là kẻ tâm thần, nhưng hắn ta chưa bao giờ nói dối về bất cứ điều gì khi trả lời cậu cả.

 

"Ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải ăn quả táo độc này hay sao?"

 

Cậu không thể nào từ chối được, vì phần thưởng là cộng thêm hai điểm trong tất cả các chỉ số và có thêm một khả năng đặc biệt mới nữa.

 

Mặt khác thì, rủi ro khi thất bại là tương đối nhỏ - nó chỉ nguy hiểm khi tích lũy thật nhiều mà thôi.

 

“Hừm…”

 

Có rất nhiều đứa trẻ xuất sắc trong sân tập thứ năm này. Không chỉ Runaan và Burren, mà cả những đứa trẻ trong dòng họ ngoại và những đứa trẻ được tiến cử cũng có những tài năng đặc biệt riêng của chúng.

 

Một đứa trẻ bình thường không bao giờ dám mơ tưởng đến vị trí đầu tiên đó cả.

 

Tuy nhiên, cậu là người đã trọng sinh.

 

Dù cho bài kiểm tra là gì đi nữa, dù cho bọn trẻ đó có tài giỏi đến đâu, cậu vẫn tự tin rằng mình sẽ không thua kém nếu biết tận dụng những gì mà cậu đã có được trong tiền kiếp của mình.

 

"Được rồi, ta chấp nhận."

 

[Một quyết định rất sáng suốt.]

 

[Bạn đã chấp nhận đặt cược với <Thịnh nộ >.]

 

Raon nhìn vào ánh mắt của Thịnh nộ đằng sau thông báo đó. Hắn ta đang nở một nụ cười mỉm, tự tin rằng mình sẽ chiến thắng.

 

Vì vậy, cậu đã mỉm cười đáp lại hắn.

 

"Mọi chuyện sẽ không diễn ra theo cách mà ngươi đang nghĩ đâu."

 

***

 

Ngày hôm sau, trước khi bình minh ló dạng.

 

Burren mở cửa sân tập và bước vào.

 

Mặc dù cậu ta tới sớm đến nỗi mặt trời còn chưa mọc, nhưng mà mái tóc của cậu ta đã được chải chuốt gọn gàng, và bộ đồng phục tập luyện của cậu ta đã được ủi phẳng phiu. Cậu ta quả thực là một quý tộc mẫu mực.

 

"Hmm?"

 

Kerin và một vài đứa trẻ trong dòng họ ngoại khác, những người thường chào đón cậu ta một cách thái quá, nay lại lúng túng cúi đầu rồi sau đó quay mặt đi .

 

'Tại sao họ lại làm như thế chứ?'

 

Cậu ta thắc mắc và nhớ lại sự việc ngày hôm trước.

 

"Đừng có nói với mình là… Không lẽ họ đã đi gây rối với cậu ta rồi?"

 

Burren cau mày. Cậu ta cũng không thích Raon, nhưng quấy rối cá nhân lại là hành động sẽ làm vấy bẩn tên tuổi của Zieghart.

 

'Mấy tên khốn thảm hại này.'

 

Ngay khi cậu ta định đến gần để mắng cho họ một trận thì cánh cửa mở ra và Raon bước vào.

 

"Hmm?"

 

Cậu vẫn hoàn toàn bình thường. Không có vết thương hay vết bầm tím nào cả, vậy nên có vẻ như là cậu không hề bị đánh. Thay vào đó, trông cậu còn tự tin hơn ngày hôm trước nữa.

 

"Eek!"

 

"Hie!"

 

Mặt khác, Kerin và những đứa trẻ kia đã trốn vào trong góc như những con chó ngay khi chúng vừa nhìn thấy Raon.

 

'Cái gì chứ? Chuyện gì đã xảy ra vậy?'

 

Burren nuốt một ngụm nước bọt. Cậu ta không thể hiểu đây là tình huống gì nữa.

 

"Nè."

 

Cậu ta không thể ngăn bản thân mình tiến đến chỗ bọn trẻ đang run rẩy kia.

 

"T-thiếu gia Burren!"

 

Kerin và những đứa trẻ khác cúi đầu và há hốc miệng.

 

"Tại sao các cậu lại run rẩy như vậy chứ?"

 

“Đ-Đó là vì…”

 

"E hèm!"

 

Bọn trẻ đó liền ngậm miệng lại ngay khi nhìn thấy Raon, chứ không phải là Burren. Sự sợ hãi thể hiện rõ trong ánh mắt của chúng.

 

'Họ sợ Raon thay vì sợ mình sao?'

 

Raon đã làm gì với họ, mà lại khiến cho họ sợ hãi đến như vậy chứ?

 

"Không, không có gì xảy ra cả."

 

"Đúng rồi. Thực sự là không có gì xảy ra hết.”

 

"Hehe!"

 

Bọn trẻ con trong dòng họ ngoại gãi gãi đầu với vẻ mặt vô cùng khó xử.

 

'Chẳng lẽ thay vì đánh được cậu ta thì họ lại là người bị đánh sao?'

 

Đó chính là khả năng duy nhất có thể xảy ra rồi.

 

Chắc hắn là mấy tên nhóc đó đã bị đập cho một trận khi chúng đang cố dạy cho cậu một bài học.

 

Burren quay lại nhìn Raon. Giống như ngày hôm trước, cậu chỉ đứng lặng im như vậy, như thể cậu không quan tâm đến thứ cả.

 

'Vậy là cậu ta đang che giấu khả năng của mình sao.'

 

Thật là nực cười khi một người bệnh không có tài năng như cậu lại đi che giấu trình độ tệ hại của mình.

 

'Cứ cố gắng bao nhiêu tùy thích thôi.'

 

Cho dù cậu có làm gì đi chăng nữa, thì cậu vẫn sẽ ở dưới đáy xã hội mà thôi.

 

Trong khi đang thư giãn cơ cổ, Raon bắt gặp ánh mắt của những kẻ mà cậu đã ‘nói chuyện’ hôm trước.

 

"Ugh!"

 

"Kuu!"

 

Những đứa trẻ kia liền phát ra những âm thanh kỳ lạ và lùi lại phía sau.

 

"Hở?"

 

"Cái gì vậy chứ?"

 

Những đứa trẻ trong dòng họ ngoại, những kẻ đã công khai xúc phạm cậu ngày hôm trước, đang vô cùng sửng sốt. Cảnh tượng đó khiến cho các học viên khác rất tò mò về tình hình hiện tại.

 

Raon quay đầu lại khi nghe thấy tiếng cười khinh bỉ. Rõ ràng là Burren đang giễu cợt cậu.

 

'Mình cá rằng cậu ta đang nghĩ là bất kể mình có làm gì đi chăng nữa thì điều đó cũng không quan trọng.'

 

Những gì mà Burren đang nghĩ đều rõ ràng như ban ngày. Chắc hẳn cậu ta đã nghĩ rằng dù cho một cậu bé không có tài năng như cậu có phấn đấu như thế nào thì cũng là vô nghĩa mà thôi.

 

'Đó là sai lầm nghiêm trọng.'

 

Kể từ khi Raon có được ‘Hỏa nhẫn’, cậu nhận ra được rằng tài năng là vô nghĩa. Vào thời điểm cậu được thông qua và không còn là học viên  tạm thời nữa, cậu sẽ đi trước Burren rất nhiều bước.

 

[Đôi mắt của con rắn đó thật là chọc tức ta mà. Hãy móc mắt hắn ra đi.]

 

'Lại nữa hả.'

 

[Ở thế giới của quỷ dữ, kẻ nào dám dời ánh mắt đi thì sẽ…]

 

'Im lặng giùm cái đi.'

 

Raon gõ vào chiếc vòng tay của mình. Nghe thấy tiếng gõ, Thịnh nộ đành phải im lặng.

 

[C-cái tên khốn này!]

 

'Ngươi nói nhiều quá rồi đó.'

 

Cánh cửa sân tập mở ra khi cậu vẫn cố gắng rèn luyện ‘Hỏa nhẫn’ và phớt lờ Thịnh nộ .

 

!

 

Từ đằng sau cánh cửa phát ra âm thanh kẽo kẹt đó, Rimmer và các huấn luyện viên khác bước vào.

 

Không giống như các huấn luyện viên khác, những người đã xếp hàng đàng hoàng, Rimmer vừa chạy vừa nhảy lên trên bục phát biểu.

 

"Chào buổi sáng tốt lành."

 

Rimmer mỉm cười và nhìn xuống phía họ.

 

"Dạ vâng ạ!"

 

Các học viên trả lời rất to và mạnh mẽ, mặc dù mới chỉ là sáng sớm thôi.

 

“Ngày hôm qua chắc hẳn là rất mệt mỏi vì các bạn đã phải chạy hết tốc lực của mình — dù cho các bạn đã được rèn luyện sức chịu đựng của mình đi chăng nữa. Thế cho nên…"

 

Rimmer gật đầu và mỉm cười.

 

“Hôm nay các bạn sẽ lại phải chạy tiếp. Hết tốc lực cho ta!”

 

"Sao chứ?"

 

"L-lại nữa sao?"

 

“Giới hạn sức chịu đựng của con người sẽ tăng lên mỗi khi bị kiệt sức. Vậy nên hãy chạy  hết tốc lực cho đến khi ta bảo các bạn dừng lại mới thôi."

 

Trong khi bọn trẻ vẫn còn đang cau có thì có hai người đã dậm chân xuống đất chuẩn bị. Đó chính là Runaan và Burren.

 

Vèo!

 

Không giống như ngày hôm trước họ đã tiết kiệm sức lực của mình, hôm nay họ chạy bằng tất cả những gì họ đang có.

 

"Ugh!"

 

"Lại phải chạy hết tốc lực nữa!"

 

Những đứa trẻ cứ nghĩ rằng ngày hôm nay chúng sẽ học được điều gì đó cũng đã bắt đầu chạy, tất cả đều buông lời phàn nàn.

 

[Ngươi lại định chạy nữa hả? Thật là nhàm chán quá đi. Ngươi có thể trở nên mạnh mẽ hơn mà không cần đến những thứ như thế này mà. Nếu như ngươi giết được kẻ thù…

 

'Như thế này ta cũng vẫn ổn mà.'

 

Raon cắt ngang lời của Thịnh nộ. Sau khi hít vào một hơi thật sâu, cậu dậm chân xuống đất.

 

[Thật vậy sao? Ngươi thích chạy không ngừng và hít bụi như vậy sao?]

 

'Ta có thể trở nên mạnh mẽ hơn bằng cách chạy mà.'

 

[Đồ ngốc! Nếu như ngươi dâng cơ thể của mình cho Tinh hoa Vương, ngươi sẽ có thể trở thành người mạnh nhất chỉ trong vòng một năm thôi…]

 

'Nhưng cũng chẳng ích gì nếu ta không còn là chính mình nữa.'

 

Để ngăn Thịnh nộ dừng việc nói lời vô nghĩa nữa, cậu tiếp tục di chuyển đôi chân của mình.

 

'Mình đã nhanh hơn ngày hôm qua rồi.'

 

Nhờ sự nhanh nhẹn và sức chịu đựng đã tăng lên mà cậu có thể chạy nhanh hơn trước.

 

Cậu có thể chạy nhanh tương đương với một số đứa trẻ trong dòng họ ngoại cũng như một số đứa trẻ được tiến cử, những người mà cậu chỉ có thể bắt kịp khi đã kết thúc bài kiểm tra vào ngày hôm trước.

 

"Hở?"

 

“Hừm…”

 

"Ra-Raon?"

 

Đôi mắt của những đứa trẻ ở nhóm trung bình mở to mắt ra khi nhìn thấy cậu. Có vẻ như họ không thể hiểu được làm sao mà Raon chạy ngang hàng với họ.

 

'Chắc hẳn là mình đang phát triển nhanh chóng.'

 

Raon mỉm cười nhẹ và chạy cùng với họ. Việc có được thêm chỉ số trên ‘Hỏa nhẫn’ đã khiến cho tốc độ tăng trưởng của cậu nhanh chóng đến mức không thể nào tin được.

 

Tuy nhiên, dù cậu đã dốc toàn lực nhưng Burren và Runaan vẫn ngày càng xa dần. Có vẻ như tài năng của họ và những gì mà họ đã được tập luyện vẫn nằm ở trình độ mà cậu ấy không thể bắt kịp.

 

Nhưng mà.

 

'Đây cũng không phải là môi trường khó chịu gì cho lắm.'

 

Họ khiến cho cậu phải dốc hết toàn bộ sức, và có rất nhiều đứa trẻ khác để cậu phải bắt kịp. Đó là một môi trường hoàn hảo để cải thiện bản thân mình.

 

Raon nhìn Rimmer, người đang ngủ gật trên bục phát biểu. Ông ta là một người đàn ông tầm phào, nhưng phương pháp huấn luyện của ông ta lại rất đáng tin cậy.

 

'Quá trình đào tạo của ông... Tôi sẽ tận dụng nó một cách thật hiệu quả.'

 

***

 

"Dừng lại đi!"

 

Cuộc chạy nước rút bắt đầu trước khi bình minh lên và chỉ kết thúc sau khi mặt trời đã mọc.

 

"Kuah!"

 

"Haah!"

 

"Hờ!"

 

Ai cũng như ai, những đứa trẻ đều đang thở hổn hển và nằm dài trên mặt đất.

 

Hầu như không có ai đứng nổi cả, vì hầu hết chúng đều đã chạy hết tốc lực của mình.

 

"Đây chính là phần cuối của buổi huấn luyện vào lúc rạng sáng."

 

“Rạng… rạng sáng sao…”

 

“Không phải là buổi sáng, mới chỉ xong buổi rạng sáng thôi sao…”

 

Những đứa trẻ đều lắc đầu ngao ngán khi nghe nói buổi huấn luyện lúc rạng sáng kết thúc.

 

“Vào lúc bình minh không khí rất trong lành, và các bạn có thể cảm nhận được manna một cách dễ dàng hơn. Tốt hơn hết là các bạn nên làm quen với nó đi, vì các bạn sẽ tiếp tục làm như thế này ngay cả khi đã trở thành học viên chính thức đấy.”

 

Rimmer xoay tròn ngón tay. Cử chỉ nhằm để mô tả cách bọn trẻ sẽ chạy không ngừng nghỉ.

 

"Bây giờ thì các bạn hãy đi dùng bữa sáng đi."

 

“Chạy nhiều như vậy rồi, làm sao chúng ta có thể ăn sáng nổi chứ…?”

 

“Mình… mình không thể ăn được!”

 

"Mình không thể nào nuốt trôi được luôn!"

 

Bọn trẻ bắt đầu than thở, vẫn nằm dài ở dưới đất.

 

“Tốt hơn hết là các bạn nên đi ăn đi, dù cho có khó khăn đến mấy cũng phải ăn. Vì quá trình huấn luyện sẽ được tiếp tục, các bạn sẽ không thể nào chịu đựng nổi nếu như không có gì bỏ bụng. Mặc dù, vẫn như mọi khi, quyền lựa chọn là của các bạn.”

 

Sau khi nói xong, Rimmer rời đi. Cứ như thể ông ta đang bảo rằng họ muốn làm bất cứ điều gì cũng được.

 

'Bảo chúng ta đi ăn sau khi đã chạy quá nhiều như vậy…'

 

“Mình… Mình nghĩ là mình nên đi ăn thôi. Dù cho lát nữa có nôn ra hết thì cũng phải ăn… ”

 

Những đứa trẻ đành loạng choạng khi đi vào phòng ăn. Thức ăn có hương vị nhẹ nhàng, không có chút dầu mỡ nào. Có vẻ như họ đã có tính toán đến cường độ luyện tập vào buổi rạng sáng rồi.

 

Súp nóng, bánh mì mềm, thịt nạc và một vài loại rau là toàn bộ thực đơn cho ngày hôm nay.

 

"Mấy món ăn thực sự khủng khiếp quá đi."

 

"Mình nghĩ mình có thể ăn được cái này."

 

Những đứa trẻ trong dòng họ ngoại nhìn về phía Raon, người chỉ đang chăm chăm vào thức ăn trên đĩa của mình.

 

"Nhìn cậu ta kìa."

 

"Cậu ta không ăn gì cả."

 

"Tôi đoán là cậu ta không thể ăn được món đó vì cậu ta lớn lên trong sự che chở ở trong tòa nhà phụ mà."

 

"Đúng vậy đó. Mặc dù là người kém nhất về mặt thứ hạng, nhưng cậu ta hẳn là phải luôn được chăm sóc tốt vì cậu ta là một người bệnh mà."

 

Mặc cho những đứa trẻ khác cười khúc khích và chúng chế nhạo cậu. Raon đang nghĩ về một điều hoàn toàn khác với những gì chúng đang nghĩ.

 

'Họ có cho thức ăn sao?'

 

Cậu có thể hiểu được điều đó nếu hỏi cho thức ăn sau khi buổi huấn luyện đã kết thúc. Nhưng mà, cậu chưa bao giờ được cho thức ăn trong khi quá trình huấn luyện vẫn còn đang diễn ra ở trong tiền kiếp.

 

Vì cậu đã từng phải ăn cỏ hoặc phải tự săn bắn thú để xoa dịu đi cơn đói của mình, ngay cả khi cậu còn nhỏ hơn độ tuổi hiện tại nữa, nên cậu chưa bao giờ tưởng tượng rằng họ sẽ cho cậu ăn như thế này.

 

‘Nơi này quả thực là nơi tốt nhất rồi!’

 

 

 

________________________

 

T / N: nguyên văn là ‘Many a little make a mickle’, có nghĩa là nhiều thứ nhỏ nhặt gom góp lại sẽ được một số lượng to lớn, đồng nghĩa với câu 'Tích tiểu thành đại'.

 

________________________

 

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương