Sát Thủ Nữ Vương
-
Chương 14: Giết người diệt khẩu
Chương 14: Giết người diệt khẩu
Trên eo trên vai Lạc Vũ có một vết thương, vết thương do dao chém trên vai phải đặc biệt là nghiêm trọng, cơ hồ đâm xuyên qua bờ vai của Lạc Vũ, chảy lượng máu lớn
"Ngô..." Lạc Vũ cắn nát môi, đau đến đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, ga giường màu trắng của phòng ngủ càng bị máu tươi nhuộm thành từng đóa hoa mai
Tịch Thất đang thay Lạc Vũ bôi thuốc, băng gạc màu trắng vừa rồi băng bó cẩn thận vết thương, liền lập tức bị máu tươi thấm ra nhuộm đỏ. Tay của Tịch Thất kề sát ở trên da thịt trơn bóng của Lạc Vũ, cảm nhận được thân thể mỏng manh này đang run lẩy bẩy, đau đớn khó nhịn
Tịch Thất để Lạc Vũ tựa ở trên vai mình, cầm khăn lông lau đi mồ hôi lạnh trên đầu Lạc Vũ. Vừa rồi vì nhịn đau, Lạc Vũ căn bản không có nhận ra chính mình dùng sức quá nhiều, bây giờ mới phát hiện môi dưới đã bị mình cắn nát da, tơ máu đang dọc theo khóe miệng từng giọt từng giọt lướt xuống
Ánh trăng ôn hòa chiếu ngược ở trên da thịt trơn bóng như ngọc của Lạc Vũ, quần áo đã toàn bộ cởi đi, ánh trăng tinh tế giống như trân châu rơi xuống, dán lên cho da thịt một tầng ánh sáng nhu hòa. Bên cạnh là một chậu nước, nước đã bị máu tươi của vết thương chảy ra nhuộm đỏ, hơi bập bềnh cùng nhau từng vòng từng vòng sóng gợn màu đỏ rực. Tóc dài đen nhánh rối tung bên vai trái, cuồn cuộn mà xuống, càng làm nổi bật ra da thịt trắng toát như mỹ ngọc. Trên môi mang theo từng giọt máu, máu tươi đỏ rực để bờ môi như hoa anh đào hương thơm mê người
Tịch Thất như là chịu phải mê hoặc đưa tay, lau đi huyết châu trên môi Lạc Vũ, đem ngón tay nhiễm phải máu tươi ngậm tại bên môi, lè lưỡi liếm một cái
Thân thể của Lạc Vũ hơi cứng đờ một cái, cười mắng một câu, "Yêu nghiệt!" Nếu như những người đàn ông kia thấy được động tác vừa rồi của Tịch Thất, sợ là phải vì cô ấy điên cuồng chứ, cái đẹp của Tịch Thất như là cây thuốc phiện, khi thì lạnh lẽo, khi thì mê hoặc, lại mang theo một tia nguy hiểm khiến người ta trầm luân sa đọa
Đến tột cùng ai mới là yêu tinh dưới ánh trăng này, câu hồn phách người?
Bầu không khí vừa đúng lúc, điện thoại lại phá phong cảnh mà vang lên. Vội vội vàng vàng gọi tới cư nhiên là Nguyệt Dạ
"Nhiệm vụ thất bại rồi. Trên xe của nữ nhân kia cài bom, không tới năm phút đồng hồ thì ở trên xa lộ cao tốc nổ tung rồi"
Lạc Vũ nghe được tin tức, tâm tình vừa rơi xuống, một loại cảm giác bị lừa gạt tự nhiên mà sinh ra. Lạc 13 bọn họ từ khi bắt đầu thì không có dự định ám sát người phụ nữ kia tại chỗ, bọn họ sớm ở trên xe lắp đặt thuốc nổ hẹn giờ, bọn họ ra trận hoàn toàn là thuật che mắt, để Tịch Thất họ lầm tưởng bọn họ chuẩn bị tự tay ám sát mục tiêu. Cho nên, cuộc tỷ thí này, Lạc Vũ từ vừa mới bắt đầu thì thua rồi, thua đến triệt triệt để để
Lạc Vũ đột nhiên ý thức được, Lạc gia bắt đầu phản kích!
Trách không được Lạc 14 không đuổi theo đối tượng ám sát, trái lại đối với Lạc Vũ hai người truy đuổi không buông, nhiệm vụ lần này ý đồ thực sự chính là bắt lấy Thất Nguyệt Thập Ngũ! Mục tiêu ám sát bên kia bọn họ trời vừa sáng thì có nắm chắt rồi, cho nên mới sẽ toàn tâm toàn ý, liều lĩnh tất cả chém giết cùng Thất Nguyệt Thập Ngũ
"Còn có tin tức xấu thứ hai"
Lạc Vũ cười khổ, để bão táp nổi lên càng mãnh liệt chút đi!
"Tiểu thiên sứ bị Lạc gia mang đi, hắn nhận ra ba người chúng ta, tuy không biết thân phận thực của chúng ta, thế nhưng ở dưới nghiêm hình tra tấn của như ma quỷ Lạc gia, nói không chừng sẽ vô tình tiết lộ gì đó"
"Lạc gia tại sao phải mang đi tiểu thiên sứ?" Lạc Vũ lời còn chưa nói hết, liền lập tức tỉnh ngộ. Lúc đó thời điểm viên đạn bay tới, Tịch Thất bảo vệ quả phụ hợp tình hợp lý, chính mình bảo vệ tiểu thiên sứ lại có vẻ hoàn toàn không hợp. Một sát thủ là không nên quan tâm tai vạ tới người vô tội, cho nên Lạc gia kết luận tiểu thiên sứ và sát thủ của Thất Nguyệt Thập Ngũ có điều liên can
"Hiện tại phải làm sao?" Lạc Vũ xoay quanh tới tới lui lui, có chút bối rối luống cuống
Thanh âm của Nguyệt Dạ có vẻ bình tĩnh rất nhiều, chỉ là so với bình thường nhiều hơn mấy phần hàn ý, "Giết hắn là biện pháp đơn giản nhất" Giết người diệt khẩu xưa nay đều là phương thức bảo đảm nhất
"Nhưng mà..." Lạc Vũ có chút do dự, nàng đối với chuyện giết người như vậy luôn luôn đều rất mẫn cảm
"Rơi vào trong tay Lạc gia, là tuyệt đối không có đường sống. Ngang dọc đều là chết, không bằng chúng ta cho hắn thoải mái" Thanh âm của Nguyệt Dạ không có một tia do dự, đây là phương thức xử lý lý trí nhất trước mắt
"Ta biết rồi, để ta suy nghĩ thêm" Lạc Vũ tắt điện thoại di động, nằm ở trên giường, không biết có phải duyên cớ mất máu quá nhiều hay không, đầu tựa hồ đau hơn rồi
Lạc Vũ đem tình báo Nguyệt Dạ mang đến nói cho Tịch Thất biết, Tịch Thất cau mày suy nghĩ một chút, mở miệng nói, "Cậu bị thương rồi, ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, một mình mình đi giải quyết" Giết người đối với cô ấy mà nói chẳng qua là chuyện thường như cơm bữa, cô ấy cũng tán thành quyết định của Nguyệt Dạ, chung quy đây là cách làm không có sơ hở nào nhất
"Không được, đây là cạm bẫy, Lạc gia thì đang đợi chúng ta mắc câu. Lạc gia vốn cũng không phải là nơi nói đến là đến, nói đi là đi, bây giờ càng là gia tăng phòng vệ, cậu bây giờ liều lĩnh xông vào như vậy, căn bản chính là chịu chết!" Lạc Vũ phản đối, Lạc gia trong ngoài không biết có bao nhiêu sát thủ, cho dù thân thủ lợi hại như Tịch Thất, cũng khó toàn thân trở ra
"Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể bỏ mặc chuyện này không quản" Tịch Thất đương nhiên rõ ràng muốn giết người diệt khẩu ở trong đám sát thủ Lạc gia không khác nào đầm rồng hang hổ, xác suất thành công nhỏ bé không đáng kể
"Mình ở Lạc gia có thể tự do ra vào, việc này mình đến xử lý" Lạc Vũ mở ra tủ quần áo, vì che giấu vết thương trên người, để tránh khỏi máu tươi ngấm ra, lưu lại chỗ sơ hở, cố ý chọn một bộ quần áo đen tuyền
"Cậu vừa mới bị thương"
"Một chút vết thương nhỏ, không có gì ghê gớm" Lạc Vũ không để ý chút nào, dù sao nàng từ nhỏ xem bị thương chảy máu là chuyện thường như cơm bữa, cách mỗi hai, ba tháng đều sẽ bị Lạc Hàn mạnh mẽ giáo huấn sửa chữa một trận
"Cậu xác định cậu xuống tay được?" Lạc Vũ chán ghét giết người, điểm này Tịch Thất cũng rõ rõ ràng ràng
"Mình tận lực" Nàng quả thật chán ghét tay nhuộm máu tươi, thế nhưng bây giờ uy hiếp đến sinh mệnh của Tịch Thất, thì không thể trách nàng nhẫn tâm rồi.
"Mọi chuyện cẩn thận" Tịch Thất không có ngăn cản, dựa vào tính bướng bỉnh của Lạc Vũ, chỉ cần là chuyện nàng quyết định, thì không có người có thể ngăn cản được
Hoàng hôn buổi tối che mất thân thể đơn bạc của Lạc Vũ, trong phòng còn lưu lại mùi máu tanh nhàn nhạt. Tịch Thất nhìn trăng tròn bên trời, ánh trăng nhu hòa chiếu vào trên mặt đất, vỡ vụn một chỗ
Đêm nay nhất định lại là một đêm không ngủ
Hình đường Lạc gia, một địa ngục chuyên môn tra hỏi phạm nhân, trừng trị kẻ phản bội
Vách tường loang lổ ẩm ướt tối tăm, từng đóm lửa quỷ lập loè, mùi máu tanh dày đặc giống như rỉ sắt, tiếng nước nhỏ giọt tí tí tách tách, một cái cầu thang chật hẹp dài đến không thấy đáy
Lạc Vũ từng bước một xuống bậc thang, đi vào tầng hầm Lạc gia, trước mắt là ánh nến mờ nhạt, rêu xanh sinh trưởng trên vách tường, hoàn cảnh đóng kín gió thổi không lọt để không khí tỏa ra một cổ mùi vị khó ngửi buồn nôn
Lạc Vũ bóp lấy mũi, thận trọng đi xuống dưới, đi thẳng tới, cầu thang thật dài như là mãi mãi cũng không có bờ bến, lại giống như con đường nối thẳng chỗ sâu của địa ngục
Không gian chật hẹp để người ta cực kỳ ngột ngạt, có nhiều chỗ thậm chí chỉ có nghiêng người mới có thể thông qua, giữa hai lông mày Lạc Vũ để lộ ra bất an nhàn nhạt, quay đầu nhìn về phía sau, cửa nhỏ lúc đi vào đã dần dần mơ hồ, nhìn không rõ lắm
"A..." Lạc Vũ hét thảm một tiếng, âm thanh vang vọng ở bên trong đường nối thật dài, một làn sóng rồi lại một làn sóng tiếng đứt quãng vang vọng
Thời khắc vừa quay đầu, không có chú ý tới dưới chân, kết quả một chân đạp chỗ trống, theo cầu thang lăn xuống, cho đến đụng trúng vách tường thực dày của cuối cầu thang mới cuối cùng ngừng lại
"Đáng chết!" Lạc Vũ thấp giọng mắng, vết thương trên vai trên eo lại bị vỡ, trên cánh tay cũng xướt một đạo vệt máu thật dài. Từng bước bậc thang này chỉ có độ rộng 1/3 bước chân, đồng thời càng đi xuống càng là chật hẹp, căn bản không dễ đặt chân, hơi bất cẩn một chút, sẽ giẫm chỗ trống lăn xuống
Lạc Vũ hoài nghi mình gần đây thời vận không tốt, năm hạn bất lợi, luôn bị thương chảy máu, đi cái cầu thang cũng ngã chổng vó, quả thật là xui xẻo cực độ
Phần cuối cầu thang chính là hình phòng Lạc gia, ở ngoài hình phòng đứng hai tên thủ vệ, Hình 5 Hình 6
"Thiếu chủ" Hai người quỳ một chân trên đất hành lễ
"Mở cửa ra, ta muốn đi vào" Lạc Vũ ra lệnh
"Chuyện này..." Hai người liếc mắt nhìn nhau, do dự nói, "Chủ nhân dặn dò, trước khi người về, quyết không cho phép người khác đi vào"
"Ta tính là người khác sao! Cút sang một bên cho ta!" Nếu như chậm trễ ta làm việc, đến thời điểm các ngươi phải đẹp mặt! Lạc Vũ phẫn nộ quát, bày ra tư thế thiếu chủ
"Nhưng mà..." Hai người có chút khó xử, thiếu chủ không dễ chọc, nhưng mà mệnh lệnh của chủ nhân càng là không dám vi phạm a!
"Các ngươi yên tâm, nếu như mẫu thân vấn tội các ngươi, còn có ta chịu trách nhiệm không phải sao? Ta đi vào một lát thì ra" Lạc Vũ thả mềm âm thanh, ngữ khí cũng mềm xuống. Cái này gọi là trước tiên cho một gậy, lại cho viên đường, sách lược vừa đấm vừa xoa
Hình 5 Hình 6 không ngăn được, chỉ đành để Lạc Vũ đi vào
Cửa lớn nặng nề mở ra, lại nặng nề đóng lại, tiếng vang trầm nặng to lớn, mang theo một loại ngột ngạt dày nặng
Trên tường treo cái roi dài dài ngắn ngắn, thô dày bất nhất, một bên là que hàn đun đỏ, xèo xèo bốc hơi nóng, hai tay tiểu thiên sứ bị xích sắt buộc chặt, cao cao treo ở trên giá hình, chân không cách nào chạm được mặt đất, trọng lượng toàn thân đều đặt ở trên hai tay mảnh khảnh. Cổ tay nhỏ trắng đã bị xích sắt ma sát phá hư da, máu tươi theo cánh tay chảy xuống, tí tách nhỏ xuống trên xương quai xanh trắng nõn của hắn
Bên chân của hắn đặt một cậy gỗ, cây gỗ thô ráp độ lớn có tới cánh tay của một người trưởng thành, phía trên lại còn cắm đinh sắt, trên đinh sắt vết máu loang lổ, trộn lẫn bụi và bùn trên đất
Lạc Vũ nhìn đến trên người tiểu thiên sứ, quả nhiên trên người đâu đâu cũng có lỗ máu, máu tươi từ trong lỗ da thịt đâm thủng chảy ra. Lạc Vũ che miệng lại, không kìm nén được rít lên một tiếng, tiểu thiên sứ sống dở chết dở vốn mê man đi chậm rãi tỉnh lại, thấy được khuôn mặt quen thuộc kia, lại vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười
Nhưng mà lập tức, sắc mặt của tiểu thiên sứ lại trở nên sợ hãi lên, "Chị, chị cũng bị bọn họ bắt lại?"
Lời nói đến mức quá mau, tiểu thiên sứ mãnh liệt ho khan, lại còn nôn ra mấy ngụm máu, màu đỏ tươi đẹp phối hợp mặt đất đen thui, chói mắt mà khủng bố
"Ngươi cái gì cũng đừng nói, ta không sao" Lạc Vũ cảm giác mình không mặt mũi đối mặt tiểu thiên sứ, hắn cũng bộ dạng này rồi, vừa rồi còn lo lắng cho mình như vậy. Nếu như hắn biết mình là thiếu chủ của đám ma quỷ dằn vặt hắn đến bước này, hắn lại sẽ cảm tưởng thế nào đây? Nếu như hắn biết mình mới là thủ phạm hại hắn như thế, hắn lại sẽ căm hận chính mình thế nào đây?
Lạc Vũ có chút hối hận, nếu như lúc đó không có liều lĩnh ra tay, tiểu thiên sứ có lẽ cũng sẽ không trúng đạn, như vậy Lạc gia cũng sẽ không hoài nghi đến trên đầu hắn, sự tình cũng tuyệt sẽ không phát triển đến mức độ nghiêm trọng như vậy
Hết chương 14
Edit: thấy mn cmt nhiệt tình nên cũng có động lực edit haha, mn cmt, like nhiều nào, khoảng 2 chương nữa bé Vũ nhà ta bị nữ vương hành rồi kaka, hóng chết mất
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook