Sắt Thép Ma Pháp
Chương 131: Đám phán (2)

“Là thế này. Các ngươi cũng biết nếu muốn chế tạo ra một thanh kiếm thì cần có sắt phải không?”

Long không trực tiếp trả lời, hắn đưa ra một vấn đề hiển nhiên ai cùng biết.

Tiêu Dật Nghiên cùng Tạ Khiêm ấn đường nhíu mày lại, họ dường như đã đoán được vị hoàng tử điện hạ này muốn gì.

Tiêu Dật Nghiên hơi có chút do dự mở miệng nói.

“Ý của ngài là…”

Long không để hắn nói ra, cướp trước lên tiếng.

“Súng cũng như vậy, nó cũng cần nguyên liệu để có thể chế tạo ra, bởi vì tính chất của nó súng không chỉ cần mỗi sắt nó còn cần những nguyên liệu khác để sản xuất. Vấn đề là lãnh địa hiện tại của ta không có khả năng khai thác nhiều nguyên liệu như vậy, nên lượng sản xuất cũng rất hạn chế sợ rằng không đủ khả năng cung cấp cho đại hoàng huynh.”

Long nói một tràng dài, hắn muốn nguyền rủa cái thời đại này rất nhiều thuật ngữ nếu đặt ở Trái Đất có thể nói ra ai cũng hiểu, nhưng ở đây lại không có những thuật ngữ đó khiến một câu nói vốn dĩ có thể được rút ngắn đi nhưng lại phải tốn một đống nước bọt để nói ra. Không có cách Long không thể vừa nói vừa giải thích ý nghĩa của những thuật ngữ kia, cho dù có giải thích hai tên trước mặt có hiểu hay không cũng là một vấn đề.

Lời này tuy không nói ra rõ ràng nhưng hai kẻ đối diện làm sao không hiểu được ý của Long. Long cũng không nói gì nữa, chờ hai người này mở miệng.

Quả nhiên Tạ Khiêm một bên dẫn đầu mở miệng, hắn biết nếu hắn không lên tiếng vị hoàng tử trước mặt có thể ngồi đây tới nửa đêm với bọn họ.

“Điện hạ nếu ngài gặp khó khăn ta nghĩ rằng đại điện hạ sẽ nguyện ý giúp, chỉ cần đại điện hạ có thể làm được ngài ấy sẽ rất nguyện ý giúp đỡ ngài.”

“Đúng vậy điện hạ, thần nghĩ rằng đại điện hạ sẽ sẵn sàng giúp đỡ ngài.”

— QUẢNG CÁO —

Tiêu Dật Nghiên ở một bên như sợ lời của một mình Tạ Khiêm không đủ thuyết phục liền lên tiếng phụ họa.

“Thật sao! Nếu như vậy thì tốt quá.”

Long làm như rất kích động không giấu được cảm xúc khuôn mặt sáng lên.

Cả hai người thấy vậy liếc nhìn nhau trong ánh mắt không dấu được nụ cười. Tạ Khiêm vội vã lên tiếng như muốn dập tắt sự kích động của Long để hắn không hiểu lầm.

“Điện hạ chớ vội, việc này là hai người chúng ta tự tiện chủ trương chưa có sự đồng ý của đại hoàng tử. Chỉ là chúng ta cũng tin tưởng ngài ấy sẽ đồng ý lời đề nghị này.”



Một lời nói dối một khi nói ra sẽ cần rất nhiều lời nói dối tiếp sau để che đậy, tình cảnh của hai người lúc này cũng vậy. Đại hoàng tử đương nhiên đã trao quyền cho bọn họ vấn đề này, còn hai người làm sao đạt được mục đích thì hắn không quan tâm.

Hai người sở dĩ nói như vậy bởi vì muốn lợi dụng một chút cái gọi là tình cảm huynh đệ, không chỉ vậy nếu hai người sử dụng cách nói này không gian để hai người lợi dụng sẽ rất lớn, không dễ gì bị đối phương bắt lấy trong đàm phán.

Lời sắp tới chính là lợi thế hai người bọn họ có được khi xây dựng một câu chuyện về vị anh trai thương em không muốn em trai phải chịu quá nhiều áp lực.

“Điện hạ cũng biết tình huống của đại điện hạ bây giờ, khả năng của đại điện hạ rất hạn chế sợ rằng không thể giúp đỡ ngài quá nhiều.”

Chính là như vậy, dùng lý do đây là hành động tự quyết định của hai người khiến cả hai không thể hứa hẹn quá nhiều. Ngươi cũng không thể làm khó chúng ta, chúng ta cũng chỉ đang cố gắng giúp ngươi thôi.

Long vốn dĩ không biết được mục đích tại sao hai người lại tốn công xây dựng một câu chuyện như vậy, bất quá sau những lời này hắn đã ngờ ngợ được tại sao hai người này lại làm như vậy hắn quyết định thăm dò.

“Cũng được ta sẽ cố gắng hết sức giảm áp lực cho đại hoàng huynh.”

“Điện hạ ngài quả thật là tri kỉ của đại điện hạ, nếu ngài ấy biết được chắc chắn sẽ rất cảm động.”

— QUẢNG CÁO —

“Ừm! Vậy ta đây cũng nói luôn một thể tất cả nhu cầu của mình.”

Long bắt đầu nói ra như cầu của mình.

Đầu tiên đương nhiên chính là tài nguyên rồi. Long cần rất nhiều, than đá, sắt, lưu huỳnh, bông vải,… tất cả những nguồn tài nguyên cần cho một nền công nghiệp. Đương nhiên không có chuyện Long đầu tư vào việc này, hắn chỉ muốn đưa ra một con số sau đó hắn mang tiền đến và đại hoang tử giao hàng. Thứ duy nhất Long cần làm là bỏ tiền, tất cả những việc còn lại sẽ do đại hoàng tử phụ trách. Long thật sự không muốn tiêu tốn tinh lực cùng thời gian vào việc này, tốt nhất nên có người làm thay hắn.

Tiếp theo chính là quyền miễn trừ thuế, quyền đi lại và bảo hộ pháp luật. Thực chất thời đại này còn chưa định hình về việc đánh thuế hàng hóa, chỉ là tất cả các thương đoàn muốn đi qua biên giới vào thành hoặc nhập cảng đều phải nộp một khoản tiền mục đích của Long chính là ở khoản tiền này. Đừng nhìn chỉ là một khoản tiền nhưng với nhiều thương nhân khoản tiền này là một gánh nặng không nhỏ, đặc biệt với các thương nhân nhỏ và vừa, còn đối với các thương nhân lớn khoản tiền này lại không có bao nhiêu gánh nặng. Đây coi như là một cách tăng cường năng lực cạnh tranh cho thương nhân vừa và nhỏ.

Đi lại là một điều cần thiết để hàng hóa có thể thông quan nhanh hơn, không cần phải nộp thuế không có nghĩa không bị kiểm tra. Thương nhân muốn vào thành đều phải chứng minh thân phận cùng giấy thông hành, những giấy thông hành này cần được thông qua quan phủ ở địa phương cấp.

Đây cũng là một vấn đề rất lớn đối với các thương nhân nhỏ và vừa, muốn có được giấy thông hành ngươi phải nộp một khoản tiền nhưng như vậy không biết đến khi nào ngươi mới được cấp, muốn được cấp giấy thông hành vậy ngươi còn phải bôi trơn cho quan viên địa phương số tiền này chắc chắn không ít. Mục đích của Long chính là những người được cấp giấy xác nhận của thương hội sẽ có quyền thông hành tới bất kỳ đâu trên lãnh địa hoàng gia mà không cần xin giấy thông hành của địa phương.

Quyền bảo hộ pháp luật. Thương nhân của thương đoàn khi ở trên lãnh địa hoàng gia sẽ được quyền miễn hình phạt của luật pháp nơi đó, mà sẽ được đưa về lãnh địa của Long để xét xử. Đương nhiên Long sẽ không ngu tới mức yêu cầu quyền bất khả xâm phạm, không một người nào chấp nhận yêu cầu vô lý đó cả trừ khi chênh lệch địa vị của cả hai quá lớn.

Kỳ thực những yêu cầu của Long theo hắn cũng có chút quá đáng, cho dù ở thời đại này các thương nhân vẫn chưa được coi trọng. Nhưng không sao hắn có thể chấp nhận những điều kiện ngang hàng tương tự, thứ hắn cần là những điều khoản này được ký kết. Nó có thể giúp Long thu hút được rất nhiều thương nhân tới.



Quả nhiên sau khi nghe những yêu cầu của Long hai người đối diện cũng không nhịn được cơ mặt co giật.

Tạ Khiêm cố nén tức giận trong lòng lên tiếng.

“Điện hạ, những yêu cầu này hơi quá đáng.”

Lời Tạ Khiêm vừa nói xong Long đã dơ tay lên ý bảo hắn dừng lại.

“Ta đương nhiên biết yêu cầu này có chút quá đáng, nhưng ta có thể chấp nhận những đề nghị ngang hàng.”

— QUẢNG CÁO —

“Cái này…”

Kỳ thực trong những yêu cầu này thứ quá đáng nhất chính là quyền bảo hộ pháp luật. Cả Tạ Khiêm cùng Tiêu Dật Nghiêm đều thấy tất cả các yêu cầu phía trước đều không có quá nhiều vấn đề, nhưng quyền bảo hộ pháp luật. Đây không khác nào cho phép một nhóm người không thể kiểm soát đi vào nhà mình thích làm gì thì làm, sau đó còn không thể trực tiếp xử lý chúng ma phải giao cho cha mẹ chúng xử lý.

Long cũng biết điều này, nhưng hắn vẫn rất kỳ vọng để đạt được thỏa thuận này Long có thể nhường ra một chút lợi ích đủ lớn.



Phủ hầu tước trong phòng họp lại chật kín người, nhưng lần này không giống những lần họp trước. Long vẫn ngồi tại chủ vị chỉ có điều bên tay trái hắn chỉ ngồi hai người Tiêu Dật Nghiêm và Tạ Khiêm, bên tay phải lại ngồi một hàng người quan chức của lãnh địa.

Trần Vũ Quang, Phong Liêm Nhu, Đỗ Mộc Kim lần lượt đều là những quan viên phụ tránh những vấn đề quan trọng của lãnh địa. Không chỉ bọn họ Hoa Nguyệt Ánh hiện tại là đại diện của thương hội cũng có mặt ở đây.

Hoa Nguyệt Ánh thực chất không phải người lãnh đạo thương hội, nàng còn là một thương nhân trong mắt Long hắn không cho phép thương nhân trở thành người lãnh đạo thương hội cho dù đó là Hoa Nguyệt Ánh.

Hoa Nguyệt Ánh rất tốt, Long không có bất kỳ dị nghị nào với nàng nhưng vị trí này là người lãnh đạo thương hội nơi có gần như toàn bộ quyền lực với các thương đoàn.

Kinh nghiệm nói cho Long rằng đánh giá thấp điều gì đều được nhưng không thể đánh giá thấp lòng tham của một người, với thân phận của Hoa Nguyệt Ánh hắn không thể không đề phòng nàng dùng những ảnh hưởng đấy lên thương hội để làm lợi cho chính mình.

Làm lợi cho chính mình cũng không sao, nhưng hắn lo sợ chính là những lợi ích đấy đáng ra có thể thuộc về một bên khác nhưng lại bị Hoa Nguyệt Ánh cướp đi, nếu như vậy nên móng hắn muốn xây dựng có thể bị lung lay từ những ngày đầu tiên.

Đối với Long người phù hợp nhất cho vị trí này chính là Hồng cô, bà ấy có thể coi là người thân tín nhất của Long cũng có kinh nghiệm trong tranh đấu lần này một lý do Long để bà dẫn đoàn tới lãnh địa công tước chính là để ba làm quen với phương diện kinh doanh, chờ sau khi trở về hắn sẽ chính thức bổ nhiệm Hồng cô thành hội trưởng.

Còn Hoa Nguyệt Ánh có mặt ở đây bất quá chỉ là tạm thời thay thế mà thôi, có Long ở đây nàng cũng sẽ kiềm chế rất nhiều.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương