Sát Phá Lang - Priest
Quyển 2 - Chương 48: Kinh giác

Liễu Nhiên giật mình, tuyệt đối không ngờ An Định hầu sẽ có một ngày đại giá quang lâm Hộ Quốc tự, vội ra hiệu bảo Trường Canh: “An Định hầu không phải giẫm một chút tàn hương cũng cảm thấy xui xẻo à? Hôm nay lão nhân gia xâm nhập hang hổ, trở về liệu có dùng lá ngải tắm tróc một lớp da không?”

Trường Canh không rảnh để ý hắn, trên mặt thoáng qua vẻ mất tự nhiên.

Y vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với Cố Quân khởi binh vấn tội.

Nói tới thì, quỷ xui thần khiến, cả hai đều cho rằng mình say rượu thất đức, phi lễ đối phương, đều tự chột dạ.

Liễu Nhiên lấy làm lạ nhìn Trường Canh – mấy năm nay do phải áp chế Ô Nhĩ Cốt, Trường Canh luyện công phu tĩnh tâm dưỡng khí đến cực hạn, có thể diện bích ngồi thiền hai ba ngày không nhúc nhích, đến cả “cao tăng” Liễu Nhiên này cũng cam bái hạ phong.

Có lúc người đang nôn nóng nhìn thấy đôi mắt y, cũng không tự chủ được an tĩnh theo, bạch y công tử tuấn mỹ vô trù kia ngồi trên bồ đoàn cũ của tăng nhân bần hàn tay cầm vân tử, vốn có loại nhập hóa cảnh u tĩnh cao huyền, nào ngờ đột nhiên bị ba chữ “An Định hầu” khuấy động gợn sóng. (Vân tử là quân cờ vây Giang Nam)

Trường Canh tựa hồ đứng ngồi không yên mà nhúc nhích một chút, tự nhiên giơ tay lên, cũng không biết muốn mò tìm cái gì, giơ nửa chừng phát hiện Liễu Nhiên đang nhìn mình không chớp mắt, lại miễn cưỡng dằn cảm xúc xuống, thấp thỏm đặt trên chén trà, cúi đầu nhấp một ngụm để che giấu.

Dù là Liễu Nhiên đại sư quen giả thần giả quỷ cũng buồn bực, nghĩ bụng: “Sao thế, Hầu gia đến đòi nợ à?”

Cố Quân nhanh chóng tiến vào, khóe mắt chân mày hiện rõ vẻ ghét bỏ, chỉ hận không thể nhón chân đi vào, khinh khỉnh nhìn Liễu Nhiên hòa thượng một cái, ngoài cười trong không cười mà chào hỏi: “Mấy năm không gặp, đại sư trắng trẻo hơn không ít.”

Liễu Nhiên phong phạm đại sư, không thèm chấp nhặt, đứng dậy chắp tay chào, ra dấu: “A di đà Phật, hòa thượng lòng như minh kính đài(1), không đâu dính bụi bặm.”

Té ra không tắm rửa cũng có thể trích dẫn kinh điển!

Cố Quân tựa hồ lại ngửi thấy mùi ôi thiu, không thể nán thêm một khắc ở chốn thị phi này, quay sang bảo Trường Canh: “Ngươi ở đây quấy rầy đại sư thanh tu đã mấy ngày, nên về nhà rồi.”

Tâm thần Trường Canh khó khăn lắm mới yên ổn lại bị hai chữ “về nhà” khuấy động, trong lòng biết cho dù ở lại dưới gốc bồ đề cũng chẳng niệm nổi “sắc tức thị không” nữa, đành phải dẹp yên sự thấp thỏm, vâng lời đứng dậy.

Cố Quân bị sặc đàn hương nồng nặc trong Hộ Quốc tự ho vài tiếng, hỏa tốc rút ra chờ ở ngoài thiền phòng, chán muốn chết mà nhìn Trường Canh cáo biệt Liễu Nhiên.

Kỳ thực giữa thân nhân bằng hữu đôi khi nhìn đối phương quen rồi, sẽ rất khó chú ý tới đối phương là đẹp hay xấu, Cố Quân vẫn biết Trường Canh giống mẫu thân Bắc man hơn, hiện giờ nhìn kỹ mới phát hiện, thì ra cũng không hẳn thế, ngũ quan đã nảy nở tuấn tú ngay ngắn, nhất thời cũng chẳng biết giống ai, chỉ cảm thấy người như mặc ngọc, vui tai vui mắt.

Cố Quân ngẩn ra, nhớ tới trên giang hồ tam giáo cửu lưu hạng người nào cũng có, đặc biệt là từ khi hải vận khai thông, dân phong Đại Lương khá thoáng, nhất là vùng ven bờ Đông Hải, nghe nói nam phong cũng rất thịnh hành, Trường Canh bạch long ngư phục, không có kẻ nào mắt mù trêu chọc chứ?

Thế nên hôm ấy y mới tức giận như vậy?

“Đúng thế,” Cố Quân sáng tỏ, mặc cho mình suy nghĩ lung tung, “Nếu ta cắn Thẩm Quý Bình một phát, hắn nhất định không để bụng, có bản mặt cổ hủ như vậy, căn bản sẽ không nghĩ đến phương diện đó, cắn hắn một phát còn là ta bị thiệt kìa.”

Y càng nghĩ càng cảm thấy có lý, càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, mau chóng cân nhắc một chút, dứt khoát quyết định giả ngu, thế là điềm nhiên như không hỏi Trường Canh đang đi tới: “Sao nán lại lâu quá vậy, đậu hũ cải trắng của Hộ Quốc tự ngon thế cơ à?”

Trường Canh thấy thần sắc y bình tĩnh, mới hơi yên lòng, trả lời: “Phật âm thức chay có thể tĩnh tâm.”

“Tuổi trẻ nên tiên y nộ mã, cũng đâu có ý định xuất gia làm hòa thượng, thì tĩnh tâm làm gì?” Cố Quân sóng vai đi cùng y, theo thói quen định bá vai, vừa giơ tay lên lại sợ Trường Canh đa tâm, thế là lại im lặng rụt về chắp sau lưng.

Trường Canh thản nhiên nói: “Từng cân nhắc.”

Y từng nghĩ tới, kết thúc trần duyên tam thiên bước vào cửa Phật, chưa biết chừng một bụng vọng niệm cũng bị Phật pháp vô biên trừ hết.

“Cái gì?” Cố Quân dừng bước, mới đầu chưa kịp phản ứng, ngẩn người, hỏi với vẻ khó tin, “… Ngươi nói xuất gia?”

Trường Canh hiếm khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt y, cười nói: “Chỉ là nghĩ thôi, không dám đi thật đâu ạ.”

Cố Quân nghĩ bụng: “Nói nhảm, nếu ngươi mà dám, ta đập gãy chân ngươi.”

Nhưng Trường Canh hiện giờ đã không còn là nghĩa tử nho nhỏ không nơi nương tựa được y che chở trong hầu phủ, sau khi đội mũ thừa tước Quận vương, vẫn gọi y một tiếng “nghĩa phụ”, đó là tình cảm không phải danh phận, Cố Quân rốt cuộc không tiện giáo huấn như con ruột, nên không nói câu đó ra miệng.

Y hơi sầm mặt đi, hỏi: “Vì sao?”

Trường Canh nho nhã lễ độ chào tiểu sa di đi tới trước mặt, thủng thỉnh trả lời: “Con từ thời thiếu niên đã nhìn chữ thế bất khả tị trong phòng nghĩa phụ mà lớn lên, sau lại theo sư phụ đi khắp sơn xuyên, thế đạo gian nguy chẳng qua chỉ mới thử một chút, há dám trốn tránh từ đây? Thân này sinh ra trên thế gian, mặc dù trời sinh tư chất có hạn, vị tất có thể lập công thiên thu bất thế như tiên hiền, nhưng tốt xấu gì cũng không thể thẹn với thiên địa bản thân…”

… Và người.

Hai chữ cuối cùng Trường Canh giấu trong lòng, không nói ra.

Năm đó Tú Nương lôi y sau ngựa, không thể giết chết y, Ô Nhĩ Cốt quấn thân, đến bây giờ chưa thể khiến y phát điên – đôi khi Trường Canh cảm thấy, chỉ có đương đầu với sóng gió không ngừng đi ngược dòng, đi đến một nơi mà mình có thể tôn trọng mình, có lẽ mới xứng đôi với tiểu nghĩa phụ nửa đêm tỉnh mộng thường nghĩ về.

Cố Quân thần sắc hơi nguôi giận, nhưng vẫn không vui hỏi: “Vậy ngươi cứ chui vào chỗ đám hòa thượng làm gì?”

Trường Canh thuận miệng đáp lấy lệ: “Tìm Liễu Nhiên đại sư uống trà, con có lúc tâm hỏa quá vượng dễ ngủ không ngon – không phải Trần cô nương còn cho con an thần tán sao? Con bỏ vào hà bao rồi, nhưng mấy hôm nay đột nhiên tìm không ra.”

Cố Quân thoáng cái câm luôn.

Trường Canh: “Cũng không biết đánh rơi ở đâu rồi.”

Cố Quân mặt mày tái xanh – có người thật là toàn đi nhắc chuyện không nên nhắc.

Cố đại soái im lặng một lúc trong sự giày vò của lương tâm, sau cùng vẫn lấy cái túi thơm nhỏ bằng da trâu cất trong lòng, không nói một lời đưa cho Trường Canh: “Đây.”

Trường Canh: “…”

Sự kinh hãi này tới quá bất ngờ, Trường Canh không cẩn thận mua dây buộc mình suýt nữa cắn lưỡi, Nhạn Bắc vương vừa rồi còn nhất phái phong phạm cao nhân “đi khắp sơn xuyên” tức khắc rịn mồ hôi ướt lòng bàn tay, lắp bắp: “Sao, sao lại ở chỗ nghĩa phụ?”

Cố đại soái da mặt thiên chùy bách luyện tỉnh rụi lấp liếm: “Không biết làm sao mà rớt lên giường ta, có lẽ là hôm ấy ta uống say, không cẩn thận lôi xuống thôi.”

Trường Canh kinh hồn táng đảm nhìn y.

Cố Quân trơ trẽn làm bộ vô tội: “Sao vậy?”

Trường Canh vội lắc đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, biết việc này xem như đã qua, sau này vẫn có thể thản nhiên thân mật ở bên nhau như ngày trước. Song đồng thời, y lại khó tránh khỏi có chút mất mát giấu kín.

Cố Quân thấy thần sắc y khác thường, cho rằng Trường Canh còn để ý, liền hỏi với giọng hơi lấy lòng: “Hai hôm trước ta quên nói với ngươi, Hoàng thượng muốn cho ngươi vào triều nghe chính sự, ngươi muốn nhận chức gì? Để ta nghĩ cách cho.”

Trường Canh mau chóng thu tâm thần lại, nghiêm túc nói: “Lục bộ có phạm vi thế lực của riêng mình, con không tiện đi vào xáo trộn, mấy năm nay văn không thành võ không tựu, lại nhàn tản quen rồi, Hoàng thượng thực sự để con nghe chính sự, thì con cứ nghe là được rồi – hay là cho con đi theo Giang đại nhân của Đại lý tự tra án cũng được.”

Cố Quân không biết đây có phải là đáp án trong lòng Trường Canh nghĩ hay không, nhưng nhất định là Hoàng thượng muốn nghe, nhất thời hơi đau lòng, không muốn đưa Trường Canh đến chỗ Hoàng đế Long An để khuất tài bị khinh thường.

Nhưng điều đó là không thể, y họ Lý, dẫu tương lai làm một Vương gia nhàn tản phong hoa tuyết nguyệt, cũng không thể cả đời trốn trong phủ An Định hầu.

“Muốn đến Đại lý tự có thể chờ thêm một thời gian, gần đây chưa nên đi,” Cố Quân nói, “Gần đây Hoàng thượng muốn điều tra chợ đen tử lưu kim, chỗ Giang đại nhân sứt đầu mẻ trán, đã đủ rối loạn rồi, ngươi đừng xen vào, đừng kéo cả Lâm Uyên các vào nữa.”

Trường Canh “À” một tiếng, không hề bất ngờ với tin tức này: “Nhanh thế cơ à? Hoàng thượng quả nhiên chờ không nổi, hôm trước con còn đang nghĩ Hoàng thượng chuẩn bị khi nào thì trùng khải dung kim lệnh.”

Cố Quân: “Làm sao ngươi biết?”

“Con đoán,” Trời bắt đầu đổ tuyết nhẹ, Trường Canh thuận tay cầm một cây ô ở cửa tăng xá, ô nhỏ, Trường Canh lại liên tục đẩy nó về phía Cố Quân, không bao lâu, bả vai thò ra ngoài liền phủ một tầng bông tuyết mỏng, y cũng chẳng buồn phủi, vẫn đi không nhanh không chậm, như hơi hưởng thụ, “Kỳ thực cũng không thể coi là đoán, nghĩa phụ nghĩ xem, Hoàng thượng, tiên đế, thậm chí Vũ đế – họ mặc dù có sự anh minh thần võ của riêng mình, nhưng trên tử lưu kim đều như nhau, coi thứ này là họa lớn trong lòng.”

Cố Quân vẫn luôn coi y là hậu bối, lần đầu sóng vai đi bên nhau, nghe cách nghĩ của y, cảm thấy có chút mới mẻ, thế nên chỉ lắng nghe chứ không xen vào.

“Con hồi nhỏ ở Nhạn Hồi trấn, từng tận mắt thấy triều đình vì tử lưu kim mà hao người tốn của, mấy năm nay cũng liên tục suy nghĩ, tại sao nhất định phải quản chế nghiêm hơn? Nếu mọi người đều có thể tùy ý mua bán tử lưu kim như mua lương thực vải vóc, chẳng phải cũng không còn chợ đen à?” Trường Canh lắc đầu, “Sau mới biết điều đó là không thể, nói một câu đại nghịch bất đạo, bất kể ai làm Hoàng đế, là hôn hay minh, là văn nhược hay hiếu võ, đều không thể cho phép dân gian giao dịch tử lưu kim, nếu không từ nay về sau, đại thương hộ, người Tây Dương, man di, thậm chí quan viên nắm giữ một phần tài nguyên, tặc nhân làm xằng làm bậy… mỗi người đều cầm một thanh đao trên tay.”

Cố Quân: “Giống mấy tên thổ phỉ Nam Cương kia.”

“Không sai,” Trường Canh nói tiếp, “Đây mới chỉ là chợ đen, chỉ là thổ phỉ, chỉ là mấy bè phái Nam Cương nho nhỏ, nếu mở rộng đến toàn cảnh Đại Lương thì sao? Nếu mỗi người có ‘đao’ trong tay? Triều đình không thể lo hết lợi ích của mọi người, đến lúc đó tất nhiên dẹp được việc này lại ra việc khác, sẽ bị chế bởi thanh ‘đao lớn nhất’ kia, như vậy mỗi người đều muốn cầm thanh bảo đao Đồ Long này, họ sẽ vô pháp vô thiên đấu đá thôn tính nhau, như dưỡng cổ vậy, chờ cổ vương xuất đầu, giang sơn sẽ là của nhà ai?” (Bảo đao Đồ Long là thanh đao trong Ỷ Thiên Đồ Long ký của Kim Dung)

Cố Quân nhíu mày: “Trường Canh, những lời này ta nghe thì thôi, không được nói với người khác – thế theo ý ngươi, trùng khải dung kim lệnh là buộc phải làm sao?”

“Cũng không phải, kỳ thực tốt nhất là tiếp tục sự quản chế không lỏng không chặt với tử lưu kim, ổn định rồi, giải quyết vấn đề tiền bạc khẩn cấp trước đã – từ khi phát triển khôi lỗi trồng trọt, mỗi năm rất nhiều lương thực sản xuất ra đều để mọt trong kho, giá gạo ngày càng rẻ, đồn lương cũng đổi thành trữ vàng bạc, tổng cộng vài đồng bạc như vậy, tích hết vào kho, quốc khố dĩ nhiên chẳng sung túc nổi. Bạc không thể tự nhiên biến ra, gia tăng đúc tiền hiện tại cũng là nước xa không cứu được lửa gần, chỉ có thể dựa vào người Tây Dương, một khi con đường tơ lụa hoàn toàn thông, nghĩa phụ là công thần bất thế, bình hàng trăm vụ phản loạn cũng chẳng bằng.”

“Có tiền rồi, chẳng khác nào nhà có xà, người có chủ kiến, đến lúc đó lại dùng lửa nhỏ hầm từ từ, từng chút một điều chỉnh nội chính, vấn đề tuy luôn có, song sự thái không đến mức bị kích hóa, giữ được trăm năm quốc thái dân an, vững vàng quá độ một hai đời, có lẽ sẽ tìm được một đường ra.” Trường Canh nói đến đây, thoáng thở dài, “Đáng tiếc trong vòng vài năm hai cuộc phản loạn đều liên quan đến chợ đen, Hoàng thượng phản ứng gay gắt là quá bình thường – cho nên con vẫn hoài nghi chuyện Đông Hải và Nam Cương không hề là tình cờ, đang mượn lực lượng Lâm Uyên các truy tra, vừa mới thấp thoáng tìm được một tuyến, nhưng chúng quá giảo hoạt, nghĩa phụ, người nhất định phải cẩn thận.”

Cố Quân nghe xong một lúc lâu không lên tiếng, trên mặt cũng không nhận ra là hỉ hay nộ, Trường Canh không làm ồn, chậm rãi cùng y ra khỏi Hộ Quốc tự, tiếng trống chiều trong tự vang lên, vang vọng trên núi, xa gần không một bóng quạ, sơn tuyết im lặng rơi.

Chung Thiền lão tướng quân có khả năng định quốc an bang, nhưng chẳng dạy nổi khanh tướng chi tài trị quốc an thiên hạ, trong lòng Cố Quân lần đầu tiên trỗi lên sự tiếc nuối vô cùng, thầm nghĩ: “Tại sao y phải mang họ Lý kia chứ?”

Nếu y không mang họ Lý, khoa cử nhập sĩ tất nhiên dễ như trở bàn tay, nói không chừng sớm đã một bước lên mây, tương lai có thể thành một danh thần trung hưng, mà không phải vài câu ít ỏi chỉ nói cho mình nghe trong ngôi chùa lụp xụp này, bày tỏ bản thân chỉ muốn làm một Vương gia nhàn tản như bình hoa bài trí.

… Đều là mệnh.

Trường Canh: “Thời tiết không tốt, nghĩa phụ mặc mỏng, trở về đừng cưỡi ngựa, ngồi xe của con đi.”

Cố Quân đang thất thần, chợt nghe y lên tiếng, liền đột ngột nghiêng đầu, nào ngờ không kịp đề phòng gặp ánh mắt Trường Canh. Trong lòng Cố Quân bỗng nhiên “bộp” một phát, trước kia chưa bao giờ chú ý ánh mắt Trường Canh nhìn mình lại là như thế, đôi mắt ấy chuyên chú cực kỳ, hơi ánh một chút tuyết quang, như muốn chứa trọn cả người mình vào vậy.

Trường Canh thoạt đầu kinh ngạc, sau đó nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, giấu đầu hở đuôi cúi đầu giũ giũ tay áo, tay áo y đã ướt, dính bết lên tay, Cố Quân lúc này mới phát hiện, nửa đầu vai Trường Canh đã bị tuyết phủ một lớp nước lạnh băng, nhưng y chẳng những không lên tiếng, còn chậm rãi tản bộ với mình.

Cố Quân đưa tay sờ thử thấy lạnh ngắt: “Ngươi…”

Y giơ tay như vậy, Trường Canh lập tức hơi căng thẳng, tuy chỉ là một tích tắc, song rốt cuộc không thể tránh được ánh mắt Cố Quân.

Cố Quân lúc riêng tư có chút không câu nệ tiểu tiết – cũng chính là vô tâm vô phế, mấy việc nhỏ nhặt rất ít lưu ý tới, thế nhưng sự xấu hổ sau đợt say rượu hôm ấy vẫn còn đây, khiến y không tự chủ được hơi mẫn cảm.

“Ảo giác sao?” Cố Quân kinh nghi bất định nghĩ thế, lên ngồi trên xe ngựa.

Trên xe đã đốt sẵn lò sưởi, Cố Quân liền dựa thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, đột nhiên cảm giác được có người tới gần, y không mở mắt, sau đó cảm thấy Trường Canh đắp một tấm chăn mỏng lên người mình, nhẹ tựa một sợi lông vũ, giống như sợ đánh thức y – Thẩm Dịch trước nay toàn ném thẳng lên người y, dù là thân binh chu đáo nhất cũng không có động tác dịu dàng gần như che chở thế này.

Cố Quân lập tức chẳng còn buồn ngủ, vất vả nhắm mắt tiếp tục làm bộ, không dám nhúc nhích tẹo nào, cổ cứng đờ ra, luôn cảm thấy có đôi mắt đang dõi theo mình.

Trên đời đại khái không tâm sự nào có thể giấu đến thiên y vô phùng, chỉ là thiếu một chút thể nghiệm và quan sát cẩn thận tỉ mỉ thôi.

Sợi tơ trong lòng Cố Quân lặng lẽ căng lên, kế tiếp y không tự chủ được âm thầm quan sát Trường Canh, sau vài ngày, chẳng những không xua tan sự nghi ngờ lạ lùng, ngược lại càng cảm thấy kinh hồn táng đảm.

Ngoài việc này ra, y còn phải vừa lo nghĩ dung kim lệnh và Hoàng thượng tấn công chợ đen tử lưu kim, vừa vòng đường cứu Phụng Hàm công người cứng đầu bậc nhất Linh Xu viện, quả thực tâm lực đều mệt mỏi, khổ không tả nổi.

Hai mươi ba tháng Giêng, Cố Quân ở kinh giao tiễn Thẩm Dịch đến Tây Nam nhậm chức.

Hai mươi lăm tháng Giêng, Hoàng thượng đến ngự hoa viên, không biết làm sao mà long liễn nửa đường bị hỏng, nội thị vô tình nói một câu, khiến Hoàng thượng nhớ tới chuyện Phụng Hàm công quỳ dưới đất chạy thử long liễn hơi nước cho mình, lửa giận trong lòng liền tiêu quá nửa, dò la một chút, nghe nói lão đầu chỉ có một mình, mấy bữa nay hạ ngục, trừ các học trò Linh Xu viện đến thăm, ngay cả người nhà đưa cơm cũng không có. Hoàng thượng vừa vặn tâm trạng không tệ, nghe thế lại thấy hơi tội nghiệp lão già đó, liền thở dài, sai người thả Trương Phụng Hàm, chỉ phạt bổng nửa năm xem như trừng phạt, việc này coi như qua.

Giải quyết xong hai việc này, Cố Quân liền cảm thấy kinh thành này một ngày cũng không nán lại nổi nữa, lập tức dâng tấu xin quay về Lâu Lan.

Y quả thật cũng nên đi rồi, Hoàng thượng không có dị nghị gì, phê luôn hôm ấy.

Trước hôm đi, đêm đã khuya, Cố Quân mới uống thuốc xong đi nằm, mặc dù Trường Canh đã châm cứu một lúc cho y, nhưng dù sao chỉ làm giảm bớt, chứ không thể trị tận gốc chứng đau đầu, đương khi y trằn trọc khó ngủ, trong cung đột nhiên có người tới, truyền An Định hầu vào cung gặp thánh ngay trong đêm.

Không biết là tác dụng của dược vật hay là thế nào, mí mắt Cố Quân đột nhiên giật giật.

  1. Minh kính đài tức đài trang điểm, đài trang điểm luôn được lau chùi sạch sẽ, do thường đặt gương ở đây mới có tên này. Sau vì một điển cố mà thành cách gọi khác của Phật tính.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương