Sát Phá Lang - Priest
Quyển 2 - Chương 42: Thủy loạn

Thân binh của Khối Lan Đồ tuy rằng phụng mệnh nhường đường, nhưng đao kiếm trong tay chưa cất đi, chỉ để lại cho Phó Chí Thành một con đường hẹp đao kiếm dọc ngang, Phó thổ phỉ cũng không chịu thua, dẫn hơn trăm tinh binh lên núi, ai nấy đều mặc giáp cầm vũ khí, hai hàng song song, giơ binh khí ra.

Nhân mã hai phương đao kiếm chĩa vào nhau, trong tiếng kim thạch vọng vang, Phó Chí Thành dẫn người cắn răng phân cao thấp mà xông tới.

Hắn trông không giống đến thỉnh tội, mà giống đến tìm Cố Quân khởi binh vấn tội hơn.

Trú quân Nam Cương bên dưới bao vây Hạnh Tử Lâm, như hổ rình mồi bức thẳng trên núi.

Khối Lan Đồ không liệu được hắn lại to gan lớn mật đến vậy, thậm chí không thèm làm bộ, chẳng mảy may để mắt đến An Định hầu, không khỏi căng thẳng.

Phó Chí Thành như mưa rào gió giật dẫn người xông lên núi, vừa lộ diện thì sát khí dày đặc đã đập thẳng vào mặt.

Chó chặn đường Tôn Tiêu đứng mũi chịu sào, lúc cuống quýt lui về sau giẫm trúng một sơn phỉ bị trói gô dưới đất, sơn phỉ gào toáng lên, làm đôi chân đũa của Tôn thị lang nhũn ra.

Phó Chí Thành còn chưa mở miệng mà bên này đã nằm một kẻ.

Trường Canh từ trên gác hứng thú nhìn xuống, ngoài miệng nói với Thẩm Dịch đang há hốc mồm bên cạnh: “Ta nhớ ra rồi.”

Thẩm Dịch vội rửa tai lắng nghe.

Trường Canh: “Em gái ruột Tôn đại nhân gả cho Vương quốc cữu làm lẽ… Chậc, Hoàng thượng thật là, để tiểu cữu tử của tiểu cữu tử vào Binh bộ làm gì? Cả ngày tiếp xúc với đám tướng quân luôn bất mãn, hắn không cảm thấy chịu tội sao?”

“…” Thẩm Dịch nghẹn họng một chút, “Điện hạ vừa rồi nói, Đại soái không hề toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ Phó Chí Thành, xin chỉ giáo.”

Trường Canh: “Không thì chúng ta ở lại phỉ trại này làm gì? Nếu y quyết tâm muốn bảo vệ Phó Chí Thành, hiện tại đã sớm ra roi thúc ngựa lao tới đại doanh Nam Cương hưng sư vấn tội rồi.”

Thẩm Dịch không thể phản bác, y quả thật cũng đang nghi hoặc điểm này, chẳng qua do sự tín nhiệm vô điều kiện với Cố Quân nhiều năm qua, y còn tưởng là Cố Quân có hậu chiêu.

“Ta đoán khi nhìn thấy đám sơn phỉ chặn đường vô pháp vô thiên này, trong lòng nghĩa phụ đã bắt đầu suy tính, nếu Phó Chí Thành tự mình đến thỉnh tội, có lẽ nghĩa phụ còn niệm hắn lao khổ công cao mà cân nhắc chừa cho một lối thoát, hiện tại thì…” Trường Canh nở nụ cười, “Tham không phải lỗi, giảo hoạt không phải lỗi, thậm chí xuẩn cũng không phải lỗi, nhưng Phó Chí Thành không nên công nhiên khiêu khích Huyền Thiết doanh.”

Ba đời người khổ tâm cô nghệ xây dựng, uy danh của Huyền Thiết doanh một ngày còn đó, vô luận binh quyền này thực tế nằm trong tay Hoàng thượng hay Cố Quân, đều có thể giữ vững sự an ổn ngoài mặt của Đại Lương.

Chỉ thấy Phó Chí Thành kia nhìn chăm chú Cố Quân giây lát, rốt cuộc vẫn có chút lý trí, tra thiết kiếm vào vỏ, khom người hành lễ: “Nhiều năm không gặp, Cố soái vẫn mạnh khỏe.”

Phó Chí Thành vừa cúi đầu, thân vệ phía sau liền nhất tề thu hồi binh khí, tận trung chức thủ mà đứng thành bức tường người, bầu không khí tức thì dịu đi.

Khối Lan Đồ và Tôn Tiêu đều âm thầm lấy làm may mắn, xem ra mời Cố Quân đến là nước cờ đúng.

“Không khỏe lắm,” Nào ngờ Cố Quân nhìn Phó Chí Thành một lúc, bất ngờ mở miệng, “Phó tướng quân, ban nãy Khối tuần phủ nói với ta, ngươi thân là Tổng đốc Tây Nam, mà cấu kết thổ phỉ, thông đồng Nam Dương, ý đồ mưu nghịch rành rành, việc này ngươi nghĩ sao?”

Phó Chí Thành: “…”

Chẳng ai ngờ được, Cố Quân lại còn thẳng tuột hơn Phó Chí Thành, đại quân Nam Cương đang bao vây núi, mà ngay cả vòng vo cũng không thèm, chất vấn thẳng thừng trước mặt luôn.

Phía dưới đột nhiên giương cung bạt kiếm, Trường Canh trên gác lại vẫn thong dong. Hình như y cực thích cây cung Cố Quân cho, thứ to đùng nặng mấy chục cân mà vác mãi trên người, một khắc cũng không chịu bỏ xuống, lúc này tháo xuống cầm trong tay, không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn, cẩn thận chà tới lau lui.

Thẩm Dịch trầm ngâm giây lát rồi nói: “Nhưng nếu y vứt bỏ Phó Chí Thành, chẳng phải là ngồi nhìn Hoàng thượng cưỡng chế thi hành lệnh kích trống?”

Trường Canh thủng thỉnh nói: “Thẩm tướng quân có từng nghĩ tới, lệnh kích trống vừa xuất hiện, ngay cả lão nông thôn dã cũng biết lệnh kích trống phân bớt quân quyền của hổ phù Huyền Thiết của nghĩa phụ, Thống soái tứ phương nhao nhao phản đối, tại sao y không chịu lên tiếng?”

Thẩm Dịch buột miệng hỏi luôn: “Tại sao?”

Trường Canh: “Bởi vì y từ nhỏ lớn lên bên Hoàng thượng, y hiểu sự bảo thủ của vị kia hơn bất cứ một ai. Lệnh kích trống một ngày thi hành chưa thành, Hoàng thượng một ngày chưa thể một tay nắm giữ quân quyền, y sẽ một ngày ăn ngủ khó yên, phản đối cũng chẳng qua tăng thêm nội hao, tối đa là tạo thành quân thần bất hòa, tiểu nhân thượng vị. Sự thỏa hiệp này sớm muộn đều phải làm, vấn đề là thỏa hiệp thế nào thôi.”

Mấy chữ cuối cùng cơ hồ bị một tiếng gầm phía dưới át đi.

Khối Lan Đồ nào phải hạng chuột nhắt Tôn Tiêu, vừa nghe Cố Quân hỏi, lập tức biết việc này không tốt, hôm nay ở Hạnh Tử Lâm này, không phải hắn tử thì là Phó Chí Thành vong. Dưới chân núi còn có đại quân Nam Cương, nói nhảm nhiều thì chết mau, chi bằng nhân lúc họ Phó chưa kịp phản ứng, nhất cử bắt gọn, trú quân Nam Cương dẫu nhiều hơn, quần long vô thủ, còn không phải mặc người xẻ thịt?

Thế là Khối tuần phủ quyết đoán kịp thời, trực tiếp vượt qua Cố Quân, chỉ Phó Chí Thành nói: “Bắt loạn thần tặc tử này!”

Gia tướng Tuần phủ xung quanh sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, vừa nghe hắn ra lệnh thì tức khắc ùa hết lên.

Trường Canh ở trên gác lửng rút một mũi thiết tiễn nặng trịch từ trong giỏ đựng, chậm rãi kéo cung cài tên, phần đuôi cung phụt ra sương trắng li ti, phun lên má y, khuôn mặt ấy dính hơi nước, càng lộ rõ sự anh tuấn ôn nhuận như ngọc.

Thẩm Dịch âm thầm kinh hãi, cung này là dành riêng cho Cố Quân, tuy có thêm hộp vàng, nhưng muốn đạt tới hiệu quả của bạch hồng tiễn, người thường cũng tuyệt đối không kéo nổi, Trường Canh kéo căng hết cỡ mà nhắm, hai tay vững như bàn thạch, không run chút nào – e rằng công phu của vị tiểu điện hạ này không chỉ là “không bỏ bê” mà thôi.

Thẩm Dịch: “Cho dù Đại soái thật sự có ý định thỏa hiệp, ai có thể thay thế Phó tướng quân thu thập cục diện rối rắm ở Nam Cương?”

Trường Canh: “Xin lắng nghe.”

Thẩm Dịch nhanh chóng điểm lại các võ tướng lớn nhỏ trong triều: “Trừ tân nhiệm Giang Nam thủy lục Đề đốc Triệu Hữu Phương có vài phần năng lực, số khác đều không thể trọng dụng, có lẽ không thiếu mãnh tướng, nhưng làm Thống soái một phương, chỉ biết đánh nhau thôi là không được, tư lịch và kinh nghiệm thiếu một cũng không thể, còn phải biết cãi nhau với thế lực địa phương thậm chí đám thùng cơm Binh bộ, Hoàng thượng không thể kéo Thống soái thủy quân đến Nam Cương đại sơn chứ?”

Phó Chí Thành bên dưới dĩ nhiên không chịu thúc thủ chịu trói, đại tướng Nam Cương không hổ danh hãn dũng vô song, một kiếm chém rớt một cái đầu, quay người nghênh trọng giáp từ phía sau bức tới, không né không tránh, vung kiếm phi thân đạp lên Kiên Tỉnh của trọng giáp, cả người xoay tròn trên không, ba quân Nam Cương đi theo kịp phản ứng, nghênh đón sát gót, dây cản ngựa trong tay như roi xoắn tới cuốn chặt trọng giáp.

Hỏa cơ và Phó Chí Thành đồng thời gầm lên, Phó Chí Thành kia hai tay cầm thiết kiếm, hung tợn đâm xuống, tinh chuẩn xuyên vào khe hở sau gáy trọng giáp, một kiếm đâm xuyên cổ người bên trong, trọng giáp cứng ngắc dịch một bước về phía trước, đứng tại chỗ không động đậy nữa-

Máu lúc này mới chảy xuống như suối.

Phó Chí Thành cưỡi trên vai trọng giáp, đưa tay quẹt máu trên mặt, ánh mắt như chim ưng bức thẳng tới Khối Lan Đồ.

Khối Lan Đồ rốt cuộc vô thức lui một bước.

Đúng lúc này, một mũi tên như cầu vồng xuyên mặt trời, từ trên cao lao xuống, tiếng rít quanh quẩn trong hang phỉ, đồng tử Phó Chí Thành chợt co lại, nhưng hắn đã không kịp né tránh, tên kia tinh chuẩn sượt qua mũ quan của Khối Lan Đồ, khiến mũ quan của Khối tuần phủ nổ làm đôi, búi tóc xõa tung, Khối tuần phủ thành một nam quỷ tóc tai bù xù. Rồi nó lập tức xuyên thẳng qua ngực trọng giáp, thoáng cái chấn nát hai tầng thép tấm, Phó Chí Thành bị lực xung kích bức bách, lảo đảo ngã xuống, thế đi của thiết tiễn vẫn không giảm, ghim mạnh xuống đất.

Mặt đất nổ tung thành hố, ba binh sĩ Nam Cương đồng thời thối lui, mũi tên vừa vặn ghim trên giao điểm của ba sợi dây cản ngựa họ đang cầm.

Đuôi tên rung không thôi, như gió rít chói tai.

“Quá láo xược,” Trường Canh khẽ lẩm bẩm, sau đó, khi mọi người kinh sợ nhìn lại, y kéo một cây thiết tiễn lên dây, nhẹ giọng tiếp tục với Thẩm Dịch, “Thẩm tướng quân đừng quên, còn có một người.”

Thẩm Dịch vẫn chìm trong một mũi tên kinh hồng kia, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói: “… Thứ cho ta nghĩ không ra.”

Trường Canh: “Xa tận cuối trời, gần ngay trước mắt.”

Thẩm Dịch giật nảy mình, hoảng hốt nói: “Cái gì?”

Trường Canh: “Ừ, chính là ngươi.”

Cố Quân bên dưới chẳng mảy may thấy sự thong dong bình nhật, do sắc mặt căng thẳng mà có vẻ đặc biệt lãnh đạm: “Khối tuần phủ, ta vẫn luôn muốn thỉnh giáo, là ai cho ngươi lá gan nuôi nhiều tư binh như vậy?”

Khối Lan Đồ mặt như màu đất, trong tai toàn tiếng “ù ù” của thiết tiễn, không rõ Cố Quân đứng ở bên nào, tức khắc hơi hoảng loạn: “Đại, Đại soái có điều không biết, do Tuần phủ Nam Trung ở biên cương, để phòng bạo dân làm loạn, triều đình mới ban đặc ân, có thể có một nhánh quân phòng vệ…”

Cố Quân: “Quân phòng vệ thiên hạ, ngoại trừ Ngự lâm quân của Hoàng thượng, không được dùng hỏa cơ cương giáp từ khinh cừu kỵ binh trở lên, hộp vàng trong trọng giáp Ngự lâm quân cũng không thể vượt qua sáu ấn – Khối Lan Đồ, là ta nhớ lầm hay là ngươi nhớ lầm?”

Khối Lan Đồ rùng mình.

Hắn đương nhiên biết mình đi quá giới hạn, song việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, có thể chụp mũ tố tội, nhưng nếu có thể lật đổ Phó Chí Thành, để lệnh kích trống được thi hành, đó chính là lỗi nhỏ dưới công lớn, căn bản chẳng tính là gì. Việc đã đến nước này, tuyệt không thể quay đầu lại, hắn nắm chặt tay, âm trầm nói: “Phản thần tặc tử ở ngay đây, Hầu gia hiện tại muốn tính chuyện hộ vệ quân vượt quy chế với ta à?”

Cố Quân hơi nhíu mày, tựa hồ không quen giáp mặt múa mép khua môi với người ta lắm, so với năm đó ở trên thuyền phản quân Đông Hải miệng lưỡi trơn tru, quả thực như hai người vậy. Khối Lan Đồ lập tức tự cho là bắt được thần sắc thoáng qua này, đột nhiên cảm thấy An Định hầu trong truyền thuyết cũng chẳng có gì đáng sợ.

Khối Lan Đồ đã chẳng sá gì, nghĩ bụng: “Hắn cũng chẳng qua là một người trẻ tuổi thân phận tôn quý mà thôi, không có cựu bộ của lão Hầu gia, Cố Quân là cái thá gì?”

Phó Chí Thành phẫn nộ quát: “Họ Khoái, ngươi nói ai là phản thần tặc tử!”

Khối Lan Đồ cao giọng nói: “Chư vị, chúng ta hiện đã bị phản quân bao vây, theo tình hình trước mắt, chỉ có thể bắt tặc bắt vương, không cho chúng thời cơ phản ứng! Thỉnh các quý nhân ước thúc thủ hạ, đừng phóng túng phản nghịch!”

Phó Chí Thành tức quá hóa cười, mặt mũi hắn vốn đã xấu xí, khi cười càng y hệt ác quỷ: “Bắt ta, ngươi cứ thử xem!”

Vừa dứt lời, đám thân binh của Phó Chí Thành đã dẫn đầu làm loạn, cùng xông vào đại điện của hang ổ sơn phỉ, thân vệ quân Nam Cương và đội phòng vệ của Tuần phủ lập tức giáp lá cà.

Hang phỉ Hạnh Tử Lâm con con giây lát liền chật ních.

Thẩm Dịch không rõ vì sao Cố Quân còn giả hèn xem náo nhiệt, bị tiếng hò hét rung trời kích thích, suýt nữa chạy xuống, quay người lại thấy Trường Canh mặt không đổi sắc, hướng mũi tên chỉ thủy chung không rời Cố Quân, kẻ nào to gan lớn mật dám tới gần, sẽ xiên kẻ đó thành xâu.

“Thẩm tướng quân yên tâm, nghĩa phụ đã tính sẵn trong lòng, ta cũng đang dõi chặt đây.” Lúc Trường Canh nói có sự chắc chắn và chân thật đáng tin bất hiển sơn bất lộ thủy.

Chớp mắt, trong lòng Thẩm Dịch bỗng sinh ra một ý nghĩ – Cố Quân vừa cố ý kích hóa mâu thuẫn giữa Phó Chí Thành và Khối Lan Đồ, là muốn mượn đao giết người sao?

Trường Canh: “Hôm nay nếu Phó Chí Thành bị bắt, Thống soái Nam Cương bỏ trống, Hoàng thượng tuy khư khư cố chấp, nhưng cũng biết nặng nhẹ, biên cương trọng địa, tất cần đại tướng phòng thủ, phóng nhãn khắp triều dã, không ai có tư lịch hơn Thẩm tướng quân – huống chi xét đến cùng, Hoàng thượng chèn ép binh quyền của nghĩa phụ ta, chẳng qua là do bệnh đa nghi quá nặng thôi, họ từ nhỏ lớn lên bên nhau, tình cảm còn đó, an nguy của Đại Lương cũng còn đặt trên vai nghĩa phụ. Lệnh kích trống vừa ban, Huyền Thiết hổ phù hình đồng hư thiết, Thống soái Nam Cương bất cứ ai làm, đều có quyền quản hạt lại không có binh quyền thực tế, nghĩa phụ đã tỏ rõ thái độ, Hoàng thượng chẳng lẽ không nên đánh một gậy cho một quả táo ngọt, để Thẩm tướng quân được lợi?”

Nói đến đây, Trường Canh dừng một chút, cười tiếp tục: “Thẩm tướng quân xem, Hoàng thượng tuy không ưa đệ đệ hời này lắm, thưởng ngày lễ ngày tết nên cho lại chưa từng thiếu một phần, cộng lại còn hơi cao hơn bổng lộc của nghĩa phụ đấy.”

Thẩm Dịch nhãng đi vấn đề phức tạp là “Phủ rốt cuộc do ai nuôi”, sửng sốt nhìn Trường Canh, thần sắc thay đổi xoành xoạch, rất lâu mới cảm thán: “Điện hạ thật sự khác quá rồi.”

Thiếu niên năm đó họ dẫn đi từ Nhạn Hồi tiểu trấn đơn thuần quật cường như vậy, tất cả hỉ nộ ai lạc nhìn qua là thấu, Thẩm Dịch rất nhiều lần thầm khâm phục y tâm chí kiên định – thay bằng đứa trẻ bình thường, trong một đêm từ thiếu niên tiểu trấn biến thành hoàng tử đương triều, sớm đã bị đế đô phồn hoa làm mờ mắt rồi, mà Trường Canh khi đó còn là một đứa trẻ chưa từng biết vinh hoa phú quý là gì, thế nhưng kiên quyết rời khỏi hầu phủ, thà rằng trời cao biển rộng lang bạt giang hồ, cũng không chịu trở về làm quý nhân điện hạ ếch ngồi đáy giếng.

Người trẻ tuổi lúc này trong cảnh giương cung bạt kiếm chậm rãi nói về đại thế thiên hạ với y, đã mất đi nét trẻ con, hoàn toàn thay đổi đến độ khiến y kinh hồn táng đảm.

Trường Canh không đáp gì, bốn năm qua, từ thân đến tâm y đều không dám lơ là một ngày, không phải vì muốn kiến công lập nghiệp, mà là muốn mau chóng mạnh hơn, một ngày kia mạnh đến mức có thể chuyện trò vui vẻ với Ô Nhĩ Cốt… Có thể bảo vệ một người.

“Vấn đề lớn nhất của triều ta trước mắt là thiếu tiền,” Trường Canh nói, “Hải vận tuy mở, nhưng người Trung Nguyên lại rất ít ra khơi, phòng thủ trên biển cũng chẳng chú trọng, dựa vào người nước ngoài lui tới mang đến mậu dịch, xét đến cùng, khoản lợi nhuận lớn vẫn do đám thương nhân Tây Dương lái thuyền này kiếm đi, chút bạc chảy vào không đủ để Hoàng thượng bí mật mua tử lưu kim từ người Tây Dương.”

Thẩm Dịch: “Đây chỉ là nhất thời, không phải không có đường ra.”

Trường Canh tựa hồ thoáng nở nụ cười: “Không sai, mùa xuân năm nay ta đã đi xem qua con đường tơ lụa, thấy cửa ngõ Lâu Lan phồn hoa đến khó tin, vừa nghĩ đến đây là do nghĩa phụ ta một tay chăm lo, trong lòng không khỏi thấy thơm lây – tối đa ba năm, con đường tơ lụa có thể thông hoàn toàn, chân chính xuyên qua toàn cảnh Đại Lương, chờ tới khi bách tính thật sự có thể thu lợi từ đây, tất có đủ vàng bạc chảy vào quốc khố, đến lúc ấy Linh Xu viện không còn cần sầu lo vì tiền bạc, thủ quân các nơi quân lương sung túc, binh cường mã tráng, còn kẻ nào dám cả gan xâm phạm? Như vậy là Binh bộ định đoạt hay nghĩa phụ ta định đoạt, trong mắt y có thể cũng không hề khác biệt gì.”

Thẩm Dịch im lặng, không biết vì sao xa cách năm năm mà Trường Canh ngược lại càng hiểu Cố Quân hơn.

Nhưng y nói không sai một chữ nào.

Mấy năm trước, Cố Quân còn thường xuyên nói phải đánh đây đánh kia, song từ khi tiếp quản con đường tơ lụa, thì y ngày càng ít nhắc tới những việc này.

Một mặt là theo tuổi tác lớn dần, suy nghĩ sâu sắc hơn, kích phẫn dần tiêu, mặt khác… là Cố Quân từ đầu đến cuối chưa từng có ý định nắm binh quyền không buông để sính uy phong.

Cả đời y cầu, chẳng qua là gia quốc yên ổn mà thôi.

Nếu phải chiến, thì mặc giáp lên ngựa, nếu cần thủ, y cũng sẵn lòng làm một thủ vệ thương đạo thanh bần trên con đường tơ lụa.

Nghe nói sự ăn ý và tín nhiệm giữa một tướng quân và hộ giáp sư của y là người khác không cách nào chen vào, trong lòng Trường Canh không tự chủ được hơi ghen. Không đợi y lên cơn ghen, bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng đập cánh.

Một con chim đậu trên cửa sổ, Trường Canh hơi sửng sốt, sau đó tạm cất cung tên. Chim nọ ngoan ngoãn bay tới đậu vào lòng bàn tay y, lại là một con chim gỗ, sống động như thật.

Thẩm Dịch xuất thân Linh Xu viện, thói xấu thấy cái mình thích là thèm cả đời đi theo, vừa thấy con chim ấy thì lập tức nhìn chằm chằm, lại không tiện hỏi xin Trường Canh, thèm thuồng vò đầu bứt tai.

Trường Canh gõ nhẹ vài cái theo tiết tấu trên bụng chim, phần bụng nó liền bật ra, để lộ một cuộn giấy bên trong.

Trường Canh mở ra xem qua, sắc mặt núi lở bất động vậy mà lại hơi thay đổi.

Thẩm Dịch: “Sao vậy?”

Lúc này, Cố Quân bên dưới khóe mắt bắt được một chút lưu quang, y giơ tay lên, lại chỉ đặt bàn tay thon dài xinh đẹp như quý công tử kia lên thanh kiếm bên hông mình.

Một binh lính Nam Cương dáng người thấp bé đột nhiên chui ra, lao thẳng tới Khối Lan Đồ, Huyền Thiết thị vệ của Cố Quân lập tức ra tay cứu giúp.

Khối Lan Đồ còn chưa kịp yên tâm, lại thấy sĩ binh Nam Cương kia há mồm phun cái gì, hắn theo bản năng giật mình cảm thấy không đúng, quay đầu muốn né nhưng không kịp.

Một mũi xuy tiễn bằng đầu ngón tay chui thẳng vào cổ hắn, cùng lúc đó, Huyền Thiết thị vệ một đao chém xuống đầu sĩ binh Nam Cương, giống như căn bản không nhìn thấy mũi xuy tiễn bay về phía Khối đại nhân.

Họng Khối Lan Đồ co giật mạnh vài cái, hắn tựa hồ muốn đưa tay bắt lấy cái gì-

Trong tích tắc, kẻ ám sát lẫn người bị ám sát đồng thời mất mạng.

Tôn Tiêu sợ quá lui lại đâm sầm vào tường, Cố Quân đột nhiên mỉm cười với hắn.

Ngay sau đó, một tiếng rít phóng lên trời, đỉnh đại điện cao tít của hang phỉ bị lật tung một nửa, hằng hà sa số huyền ưng hò hét lao xuống-

Khối Lan Đồ và Tôn Tiêu muốn lợi dụng Cố Quân bức phản Phó Chí Thành, ngờ đâu Cố Quân không theo ý họ, không chờ họ ra chiêu, đã kích thích mâu thuẫn trước, mượn tay Phó Chí Thành giết Khối Lan Đồ vướng tay vướng chân, Huyền Thiết doanh dùng cách nào đó lẻn vào Nam Cương lại hiện thân giết Phó Chí Thành, sư xuất hữu danh, nhất tiễn song điêu…

Nhưng không đúng.

Trường Canh chợt quay người lao xuống gác, cục này chưa dừng ở đây!

Người bắt đầu không phải Khối Lan Đồ, không phải Binh bộ, không phải Tôn Tiêu, thậm chí không phải Cố Quân…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương