Sát Ly
-
Chương 53: Kẻ sau màn....
Lạnh....
Thân thể như bị giam trong tầng hầm băng lạnh, đến cả ngón tay cũng không nhích nổi dù chỉ một chút, không những lạnh mà còn đau, một nửa thân thể như bị xé rách chỉ còn một khoảng trống rỗng đỏ lòm, nửa còn lại bị lạnh lẽo bao lấy căn bản không có sức để phản kháng khỏi đau khổ đến chết đi sống lại này. Y sợ đau lắm, nhưng ngay cả tiếng rêи rỉ khổ sở cũng không phát ra nổi, bên tai thỉnh thoảng lại vang lên tiếng giọt nước rơi tí tách rồi lại bị đóng băng trong căn hầm lạnh lẽo, Sát Ly nâng mí mắt nặng nề lên thành một khe nhỏ, cảnh vật mờ nhòa trước mắt cũng chỉ là một mảng trắng xóa, phía trêи đầu y là một cây cổ thụ, cũng sớm bị đông thành một tản băng, chỉ còn một nửa phần rễ là miễn cưỡng chưa bị lan tới...
Thứ trong lồng ngực nảy lên yếu ớt, hơi thở cũng hóa thành vụn băng bay lên như bông tuyết mờ nhạt, Sát Ly biết một khi rễ cây bị đóng băng toàn bộ, y sẽ chết, rồi hóa thành linh khí tan vào thiên địa, y không có kiếp sau được, bởi vì y không có tên trong sổ sinh tử của Diêm Vương, vĩnh viễn không thể bước vào luân hồi, y sinh ra trong hư vô, không cha không mẹ, không người thân, mất gần hai trăm năm hóa hình người rồi cuối cùng nằm lại đây. Sinh một mình, chết cũng cô độc.
Nếu như ban đầu Thiên đạo không cho y trái tim, có lẽ y sẽ không tàn tạ đến mức này. Một cái cây thì cần tim làm gì chứ...không phải để tự hại mình sao? Quãng thời gian dài đằng đẵng trong thân phận Phương Hà còn chưa cho y một bài học đủ à? Nhân tình thế thái, lòng người nóng lạnh y đã biết quá rõ rồi, chai lỳ với thế giới vốn dĩ đã gần như thành bản năng của y.
Nhưng biết làm sao bây giờ, y có thể bỏ mặt tất cả nhân loại, chỉ trừ Vạn Hoa.
Y ích kỷ với người khác chỉ trừ Vạn Hoa.
Biết là không nên nhưng cứ là Vạn Hoa thì lại đâm đầu vào.
Đôi mắt vô hồn của Sát Ly chậm rãi khép lại, hàng mi dài rậm bị đông lạnh thành một mảng trắng xóa, rễ cây bên cạnh cũng bị băng hóa hơn một chút...
Sắp rồi, vốn dĩ cứ định như thế mà chết đi. Nhưng lại nuối tiếc hắn, sợ hắn ở lại một mình sẽ buồn lắm, còn có Vạn Phúc nữa, không có y thì thằng cháu nội kia phải dựa vào ai để qua ngày đây, Bạc Ngôn vẫn còn nhiều chuyện ấm ức cần y đi giải quyết mà...
Huống hồ, ván cờ của y và "kẻ kia" vẫn chưa xong.
Sát Ly lại một lần nữa mở mắt ra, cơ thể bị vụn băng trắng xóa bao lấy vẫn nguyên vẹn chỉ là cổ thụ che trêи đầu y đang từ từ tan băng, dù chỉ một chút thôi nhưng cũng đủ kéo dài mạng y. Sát Ly cứ liên tục chiến đấu với sự bào mòn của linh hồn này mấy ngày rồi, linh thể của y đang rất yếu, làm đến mức này cũng chỉ còn dựa vào thần kinh mạnh mẽ của mình để chống chịu, lúc đầu ban tan đến hơn một nửa cổ thụ, nhưng qua nhiều lần xâm thực liên tục, y cũng dần kiệt sức, chống chịu được cái gốc rễ đã là quá sức với y...
"Bạc Ngôn à, ngươi còn không nhanh lên là ta chết thật đó"
"Rắc"
Trong lớp băng dày bọc lấy Thần Mộc có thứ gì đó thân mềm ngọ nguậy không ngừng bên trong, nó đục lỗ trêи thân cây chui ra rồi lại tiếp tục cắn phá lớp băng bên ngoài, thứ kia màu đen nhưng hàm răng lại sắc vô cùng, hàng rào băng Sát Ly cố gắng mới không để nó đông cứng mình lại bị con sâu đen thui kia nhai như nhai kẹo, y chớp mắt nhìn nó, miệng lẩm bẩm:"Lại nữa"
Từ khi nào trong cơ thể y lại tồn tại thứ âm độc như vậy? Thậm chí y sống lâu đến thế vẫn không hề phát hiện dù chỉ một chút, thế mà ngay từ ngày đầu tiên lâm vào hôn mê bị khóa trong thế giới thần thức của bản thân, con sâu này...phải nói là đám sâu này cứ liên tục xuất hiện, mà mỗi lần chỉ một con...
Nhưng mà hôm nay Sát Ly bi ai phát hiện, cái thứ mềm nhũn không xương méo mó đằng sau lớp băng dần dần lan rộng ra, từ một điểm đen kéo dài thành một mảng đen lúc nhúc, lớp băng dày vang lên tiếng "răng rắc" như thể sắp sụp đổ, vụn băng rơi trêи mặt y lạnh toát, nếu lúc trước chỉ có một con thì y còn nằm ở đây mà giết nó được, bây giờ cả đàn thế này mà còn không động thân thì chỉ việc chờ bị nó gặm hết linh hồn đi. Sát Ly dốc hết sức lật thân mình, y thật sự đứng không nổi nữa, chỉ có thể cật lực lăn ra xa một chút mà thôi.
Quả nhiên sau khi y rời chỗ, lớp băng trêи đầu bị cắn nát vỡ vụn phát ra một tiếng giòn tan ê răng, Sát Ly mở to đôi mắt mờ mịt nhìn đống sâu to béo lúc nhúc thành một á mà ê cả răng, y sinh ra ghét lũ này cực kỳ, vừa nhìn là da gà da vịt nổi lên liên tiếp. Y biết điều này không bình thường, nơi này là thần thức của riêng y, thuộc về riêng y nên không thể có chuyện bị tấn công được, nhưng lũ sâu này rõ ràng là muốn...
Ăn y.
Sâu đen tản ra, chụm lại rồi lại tản ra, cả người đen như bùn lầy nhưng hàm răng sắc nhọn trắng ớn mọc ra từ miệng lại rõ rệt, bị phản quang dưới thân thể màu đen của chúng càng khiến chúng càng thêm kinh khủng, chỉ cần tưởng tượng bị đống răng đó cắn lên da thịt thôi cũng có thể cảm nhận được đau đớn bị xé rách máu thịt.
"Đệt cụ tổ nó! Thằng chó đó...!"
Không biết Sát Ly đang mắng ai nhưng khẳng đỉnh chính là hướng đến kẻ đã thả đống sâu này vào thần thức của y, lũ sâu này ăn không nổi y chẳng qua chỉ để chúng vào hành hạ y một chặp rồi tự động tan biến, thật sự là giống như muốn đánh đòn tâm lý vào y, buộc y bị sợ hãi với lũ sâu này bức vào đường cùng rồi đánh mất lý trí, bất kể thứ gì chỉ cần có linh trí một khi phát điên đều sẽ không khống chế được bản thân, y không biết mình sẽ gây ra việc gì trong tình trạng đó...
Cũng may, chừng này chưa nhằm nhò gì với Sát Ly.
Y bấu vào tường băng gắng gượng đứng dậy, hai chân như bị gãy đau đớn vô cùng, lại cứng ngắc không chịu nghe theo cử động của y, Sát Ly chậm rãi dịch theo mặt băng, bước từng bước chậm rãi đi về vòng quanh động băng rộng lớn, lúc trước chỉ một con, chỉ cần cắn đứt đầu ngón tay rồi lợi dụng linh khí trong máu để giết nó, bây giờ là cả trăm con, y buộc phải dùng nhiều máu hơn, cũng không thể tặng mỗi con mỗi giọt máu được, thế thì chết khô mất, cho nên chỉ còn cách lập một trận pháp rồi dụ chúng vào.
Đám đen thui đó tuy nhiều chân, nhưng may một cái là chỉ để làm cảnh, động tác bò trường còn chậm hơn rùa già sắp chết, Sát Ly nửa thương nửa què còn bị mù dở thế mà nhanh hơn chúng nhiều, mục đích của y là cổ thụ, coi như là trung tâm thần thức của y rồi đấy, đám sâu đó không tổn thương đến cổ thụ, sau một hồi quan sát, chúng cứ như xuất hiện từ hư vô vậy, thứ chúng phá chẳng qua chỉ có mặt băng bao lấy cổ thụ, nếu không thì Sát Ly đã bị ăn mất "não" rồi đấy...
Mẹ nó chứ. Kinh dị.
"Tên điên" đó, rõ rảnh rỗi quá mà.
Sát Ly cắn đứt ngón tay trỏ rồi vẽ lên mu bàn tay còn lại một trận pháp bằng máu, y cắn răng đứng thẳng dậy, không dựa vào mặt băng nữa, lê từng bước nặng nhọc về phía cổ thụ, mỗi bước đi đều như đeo chì, nặng nề lại còn đau đớn như bị dao găm vào thịt, y thở ra từng ngụm khí trắng, hai mắt mờ mịt nhìn thấy tay vẽ trận pháp của mình vươn về phía cổ thụ, đống sâu như không nhìn thấy y, cứ nhúc nha nhúc nhích quanh một chỗ, nếu Sát Ly còn tỉnh táo hẳn sẽ dậy lên cảnh giác nhưng sự thật là giác quan của y cũng bị đông lạnh theo cơ thể, sự nhạy bén đã giảm xuống rõ rệt, đến khi y nhận ra có điều không ổn thì bàn tay đã chạm vào một mảng lạnh băng...
Lớp băng dưới tay y nứt toác ra, chằn chịt như mạng nhện, cơn lạnh buốt tim truyền từ tay y vào tim khiến y tỉnh táo hơn một chút, nhưng đã quá muộn. Đằng sau vết nứt lan ra mảng đen nhúc nhích quen thuộc, lần này còn lan rộng hơn lần trước, tiếng cắn nuốt "rôm rốp" vang lên liên tục khiến tai y ê ẩm cả lên, y ngay lập tức rút tay lại nhưng đã quá muộn, lớp băng dày bị phá tan, trận "lũ đen" tràn ra như vỡ đê ập đến, đổ dồn lên cơ thể y...
"Chết tiệt!"
____________________________________
"Ca chưa nghe, muội kể ta nghe xem" Vạn Hoa vừa nói vừa đặt tay lên lưng bé gái, linh lực mỏng manh chui vào cơ thể bé chậm rãi tìm kiếm thứ đang điều khiển bé.
"Muội cũng không hiểu lắm đâu, nhưng mà để muội kể ca nghe, năm xưa đó, xưa lắm là xưa luôn, lúc đó có khi chúng ta chỉ mới là hạt bụi của thế gian này đấy, Thần tộc đã sinh ra rồi."
Vạn Hoa rũ mi mắt, hắn biết Thần tộc tồn tại sớm nhất trêи thế gian nhưng cụ thể là bao lâu thì hắn không biết, lí do mà Thần tộc luôn nhìn tộc khác bằng con mắt như nhìn lũ con nít cũng vì nguyên nhân này, chẳng qua đám "người lớn" đó đều không phải kiếp trước đều bị hắn chém chết như rơm rạ đấy thôi, trước mắt Vạn Hoa vẫn còn rõ rệt hình ảnh Ám Sinh điên cuồng chém giết Thần giới, một nơi vốn dĩ tinh tế xa hoa bị Vạn Hoa tế thành một bãi tha ma tanh tưởi hôi thối, tùy tiện bước một bước cũng có thể đạp lên tứ chi đứt đoạn, cánh gãy tơi tả. Thảm đến mức chọc "tên điên" Vạn Hoa kia cười kɧօáϊ trá.
"Thần tộc ấy hồi mới sinh ra ngu ngơ như gà đội nón, dần dần phát triển thành một chủng tộc mạnh mẽ, bởi vì gần với Thiên đạo nhất nên tự gắn cho mình cái danh là "cánh tay của Thiên đạo" thay Thiên đạo làm đủ thứ chuyện, trơ tráo đến cùng cực. Thiên đạo biết chứ, nhưng không thể dáng bạt tai tát chết sinh linh bên dưới khi chúng không phạm sai trái được sẽ là mất cân bằng thế giới, quả thật Thần tộc ngạo mạn nhưng làm việc rất biết chừng mực, chẳng qua các chủng tộc khác vừa mới sinh ra không thể phản kháng nổi, chỉ có thể mặc kệ ngày bị Thần tộc lấn lướt."
Người mẹ nghe mà hoang mang không hiểu gì, nàng chưa hề nhớ là mình có nghe về câu chuyện quái quỷ này, rốt cuộc con bé nghe được ở đâu?
Bé gái bấu áo Vạn Hoa, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt chăm chú của hắn thì hài lòng kể tiếp:"...Thiên đạo tức quá ấy mà, lão nhân gia này sống từ thời nào rồi mà các chủng tộc đó không đi thờ Thiên đạo mà lại thờ Thần tộc, kính cẩn luồng cúi hèn mòn vô cùng, vốn dĩ thế giới sinh ra nhiều loài để cân bằng lại mà cuối cùng cán cân này lại nghiêng về Thần tộc, Thiên đạo không chịu nổi sự chênh lệch này, cuối cùng dùng hạt giống Thần Mộc mình luôn dưỡng bên cạnh rồi gieo xuống, Thiên đạo không đụng được Thần tộc thì để nó thay thế xuống trấn áp lũ người chim này !"
Vạn Hoa im lặng nghe tiếp, hắn cũng biết về chuyện này, nhưng không ngờ Thần Mộc sinh ra là để áp chế Thần tộc, kiếp trước Sát Ly xuất hiện quá mức bình thường, Thần tộc cũng chỉ xuất hiện vài lần ngắn ngủi, cũng chẳng tỏ vẻ sợ sệt gì y, cho nên hắn không phát hiện.
"Trời ơi, nghe nói ấy, Thần Mộc gieo xuống Thần giới chọn ngay cái lối đi liên kết giữa Thần giới và Nhân gian, vừa rơi xuống đất đã béng rễ, rễ cây thô to cắm sâu xuống đất chặng đi một nửa cánh cổng, thân cây to lớn đến mức ngay cả nhân loại bên dưới cũng nhìn thấy tán lá của nó cơ mà..."
Vạn Hoa bỗng cắt lời:"Thế còn dòi bọ? Ve sầu? Muội chưa nhắc đến" hắn chẳng muốn nghe lời bé gái nói chút nào, chẳng qua chỉ dùng cách nói chuyện này để tìm ra thứ đã điều khiển cô bé thôi.
"À...huynh chắc là muốn nghe về nó chứ?"
"Chắc chứ"
Nụ cười của bé gái bỗng trở nên quái dị, nó chống đầu gối lên chân Vạn Hoa, nhổm người dậy, con mắt đen như ma quỷ nhìn thẳng vào mắt Vạn Hoa, hắn thậm chí còn nhìn thấy được cả xoáy đen như thủy nộ bên trong mắt bé gái, trạng thái bị nguyền rủa này còn nặng hơn so với hắn tưởng tượng. Bé gái nghiêng đầu qua một cách quỷ dị, nhe răng cười khằng khặc với Vạn Hoa:"Chuyện này không thể để người ngoài nghe được nha~" Vạn Hoa nhanh chóng cảm thấy không ổn, mặt đất dưới chân hắn rung lên kịch liệt, có thứ gì đó đang phá đất muốn chui lên, Vạn Hoa muốn đứng dậy nhưng bé gái ngồi trêи người hắn lại nhưng hòn núi nhỏ, đè ép lên hai chân khiến hắn không tài nào đứng dậy được, tay đặt trêи lưng cũng bị hút dán vào một chỗ như dính keo. Trong lúc dằng co, bên chân hắn bỗng tràn đến một vũng nước màu đỏ, hắn cả kinh giật lui mũi chân, kinh ngạc nhìn một bàn năm người bên cạnh đã bị đâm xiên lên phía trêи, tứ chi rũ xuống vô lực như cọng giá, máu dọc theo thứ sắc nhọn thô ráp chảy xuống như suối, làm đỏ cả một mảnh sân nhà...
Rễ cây...
"hihi..." Cổ bị siết chặt, lực tay của cô bé mạnh kinh người khiến Vạn Hoa có ảo giác đây không phải một đứa bé, mà là một gã đàn ông! Nó áp lên bên tai Vạn Hoa, chất giọng non nớt ớn lạnh phun từng ngụm khí vào tai hắn:"Đợi ta dọn sạch chỗ này, sẽ kể ngươi nghe....nhưng như vậy sẽ lâu lắm, thôi thì vừa "dọn" vừa kể nhé"
"Phập"
Rễ cây như cọc nhọn xuyên qua hai người nữa, tiếng rêи đau đớn như kim nhọn đâm vào tai Vạn Hoa, hắn nhíu nhìu mày nhìn vào đứa bé, nói:"Kể đi"
Hắn quen với cảnh giết người rồi, cho dù không còn điên cuồng nữa, nhưng bản chất của Vạn Hoa vẫn là một tên sát tinh...bé gái rất hài lòng với biểu cảm này của hắn, nó nói:"Ngươi là người thứ ba biết chuyện này đấy. Hạt giống Thần Mộc vốn dĩ được Thiên đạo nhặt được từ giao lộ giữa âm và dương, tức là cổng Minh giới đấy. Linh hồn đi qua đó đều là kẻ mới chết, oán niệm mạnh mẽ dữ dội còn chưa tan, chẳng biết đã nhiễm vào đám thực vật hoa cỏ bên đường bao nhiêu rồi, chúng đều bị hóa đen bởi ác niệm, thế mà có một cái cây lại tình nguyện không nở hoa, làm một hạt giống để bảo trì màu sắc của bản thân, cứ nằm im lìm như vậy bên cạnh đám thẹc vật ô uế..."
Tiếng kêu la vang lên liên tục, người trong quán vốn chẳng có bao nhiêu, chỉ tầm hai mươi người, nay bị giết chỉ còn một nửa. Máu nóng bắn lên tay áo Vạn Hoa, hắn cũng mặc kệ, bởi vì hắn đã bị cuốn vào câu chuyện của bé gái rồi.
"Thần tộc bấy giờ thiên tài vô số, Thần đế cũng chỉ mới là một tên nhóc choai choai, mà trong đó nổi bật nhất là thiếu niên Thần tộc tên Nhật Viêm. Chắc ngươi biết hắn đấy, người được chỉ định là Thần đế đời tiếp theo mà, nếu không phải Nhật Viêm bỗng biến mất thì làn gì đến lượt Thần đế hiện tại lên ngôi. Hạt giống đó bị Nhật Viêm tình cờ đi ngang qua nhìn thấy, lúc đó hắn đang tìm thứ quý mà nghe bảo chỉ có Minh giới mới xuất hiện, đi ngang qua bụi cây nhìn thấy trong đống đen xì có một hạt giống bị nhuộm đen một nửa đang nằm im bên trong, cảm thán ý niệm mạnh mẽ của nó, thế là nhặt lên đem về. Sau khi về chẳng hiểu ma xui quỷ khiến gì mà lại liều mạng dâng lên cho Thiên đạo, chọc cho đám Thần tộc già sợ mất mật! Nào ngờ Thiên đạo nhận lấy, lại còn rất yêu thích giữ bên mình."
Vạn Hoa nghe chăm chú thấy nó dừng lại, bèn nói:"Sau đó?"
"Sau đó, hạt giống ở bên Thiên đạo, được thanh tẩy hoàn toàn, nhưng mà..." bé gái chỉ vào tim mình, nói:"Nó bị ác niệm quấn lấy quá lâu, trong tâm đã xuất hiện "bóng ma" rồi-là "dòi bọ" đó ca ca"
Vạn Hoa đã tìm được thứ điều khiển bé gái, nhưng hắn không nhổ nó ra mà chỉ bất động giữ nguyên như vậy nghe nó nói tiếp:" Còn ve sầu ấy à...chẳng qua chỉ là một con sâu bị ɖu͙ƈ vọng ham sống che mờ thôi, nhìn đồng bạn liên tục lột xác thành những thứ xinh đẹp, nó vẫn mãi là một con sâu nằm dưới đất, lại oán trách mệnh ngắn chênh vênh đủ đường. Bị dòi bọ mê hoặc, cắn ngược Thần Mộc đó."
Rễ cây giết sạch toàn bộ rồi, chỉ còn người mẹ của thân xác bé gái này là đang còn ngơ ngác chưa phục hồi sau khi nhìn thấy cảnh tượng tàn bạo trước mắt, máu thấm đẫm giày của nàng, nhuộm luôn hình ảnh đáng sợ trong con ngươi của nàng, qua hồi lâu sau người phụ nữ mới run rẩy nhận ra mình còn một đứa con gái, nàng cố gắng trấn tĩnh bản thân xoay người sang nhìn con gái đang ôm lấy nam nhân trước mắt, giọng nàng run rẩy, nói:"...Bảo...bối..."
Sau lưng có gì đó vụt tới, lạnh toát cả cột sống, đứa bé lạnh lùng như không nghe lời người phụ nữ, chỉ u ám phun ra một câu:"Con một người nữa"
Đầu rễ được tuốt nhọn phòng về sau lưng người phụ nữ, ngay lúc nó sắp xuyên qua người nàng thì cánh tay Vạn Hoa chợt động, bàn tay trêи lưng bé gái xoay chuyển nửa vòng rồi làm một động tác giật mạnh, bức thứ đang quấn trong tim của đứa bé ra, thân thể bé gái cũng theo đó mà giật nảy lên như con rối đứt dây rồi xụi lơ ngã lên cánh tay của Vạn Hoa, hắn đỡ đứa bé, nhìn con trùng mảnh như sợi chỉ đang uốn thân trêи tay mình, nhanh chóng nghĩ đến thứ đã đẩy Sát Ly vào bẫy rập mà hắn đã nhìn. thấy trong ký ức của Sát Ly. Cho nên, kẻ vừa nói chuyện với hắn chính là người giật dây đứng sau mọi chuyện?
Có lẽ Mộc Liên cũng đang ở chỗ hắn.
"...Con...con gái..." người phụ nữ run rẩy gọi con, Vạn Hoa thiêu cháy con trùng trêи tay rồi trả đứa bé cho người phụ nữ:"Nó không sao, phu nhân an tâm..."
Hắn còn định nói gì đó thì giọng Bạc Ngôn gấp gáp vang lên trong đầu:"Vạn Hoa! Có chuyện rồi!"
Vạn Hoa cảm thấy cả người lạnh toát, quên béng luôn chuyện mình định nói xoay người chạy ra khỏi quán trọ rồi dùng toàn bộ sức lực bay nhanh về phía Thành Kiếm môn, cổ họng hắn tê dại nghẹn ứ, giọng nói sợ hãi của Bạc Ngôn khiến hắn không nhịn được mà nghĩ đến những điều không may, hắn biết là không nên nhưng ký ức Sát Ly chết đã ám ảnh quá sâu đối với hắn, ruột gan hắn đã bị ăn mòn bởi sợ hãi mang tên "mất đi", hắn không chịu được việc sống mà không có y, nếu Sát Ly chết, hắn sẽ điên mất!
"Xảy ra chuyện gì?!"
Bạc Ngôn đầu bên kia gấp đến mức nói năng loạn xạ:"Có con sâu...ngoại vật...à không không không! Có kẻ thả sâu...mẹ nó, có kẻ xâm nhập vào thần thức của Sát Ly! Quấy nhiễu tâm lý y..."
Vạn Hoa đề khí bay nhanh hơn:"Ngươi biết mục đích là gì không?"
Bạc Ngôn cắn móng tay, truyền khí bổ sung cho Sát Ly:"Không biết mục đích của kẻ đó là gì, nhưng hình như không tổn hại đến linh hồn...mà chỉ khiến...khiến y trở nên kiệt quệ về tinh thần..."
"...tinh thần?"
Muốn bức Sát Ly điên ư? Làm thế thì được gì chứ...sao không trực tiếp giết y đi...Vạn Hoa nhớ tới lời bé gái kia, sống lâu trông ác niệm, trong tim sớm đã sinh ra "bóng ma".
Bóng ma kia nghĩa là gì...Tâm ma? Hay là, ɖu͙ƈ vọng...ác niệm của y?
Dù là cái gì đi nữa, nhưng chỉ cần tinh thần của Sát Ly lung lay thì những thứ đó đều có lợi, kẻ đó đang muốn dùng "dòi bọ" cắn nuốt Sát Ly, một khi y phát điên hậu quả khó mà tưởng tượng được, điều đó cũng gián tiếp đẩy Sát Ly vào cảnh sống không bằng chết...huống hồ, Vạn Hoa còn ở đây, không đời nào hắn để Sát Ly "chết" thêm một lần nữa. Không đời nào!
_____________________________________
Thân thể như bị giam trong tầng hầm băng lạnh, đến cả ngón tay cũng không nhích nổi dù chỉ một chút, không những lạnh mà còn đau, một nửa thân thể như bị xé rách chỉ còn một khoảng trống rỗng đỏ lòm, nửa còn lại bị lạnh lẽo bao lấy căn bản không có sức để phản kháng khỏi đau khổ đến chết đi sống lại này. Y sợ đau lắm, nhưng ngay cả tiếng rêи rỉ khổ sở cũng không phát ra nổi, bên tai thỉnh thoảng lại vang lên tiếng giọt nước rơi tí tách rồi lại bị đóng băng trong căn hầm lạnh lẽo, Sát Ly nâng mí mắt nặng nề lên thành một khe nhỏ, cảnh vật mờ nhòa trước mắt cũng chỉ là một mảng trắng xóa, phía trêи đầu y là một cây cổ thụ, cũng sớm bị đông thành một tản băng, chỉ còn một nửa phần rễ là miễn cưỡng chưa bị lan tới...
Thứ trong lồng ngực nảy lên yếu ớt, hơi thở cũng hóa thành vụn băng bay lên như bông tuyết mờ nhạt, Sát Ly biết một khi rễ cây bị đóng băng toàn bộ, y sẽ chết, rồi hóa thành linh khí tan vào thiên địa, y không có kiếp sau được, bởi vì y không có tên trong sổ sinh tử của Diêm Vương, vĩnh viễn không thể bước vào luân hồi, y sinh ra trong hư vô, không cha không mẹ, không người thân, mất gần hai trăm năm hóa hình người rồi cuối cùng nằm lại đây. Sinh một mình, chết cũng cô độc.
Nếu như ban đầu Thiên đạo không cho y trái tim, có lẽ y sẽ không tàn tạ đến mức này. Một cái cây thì cần tim làm gì chứ...không phải để tự hại mình sao? Quãng thời gian dài đằng đẵng trong thân phận Phương Hà còn chưa cho y một bài học đủ à? Nhân tình thế thái, lòng người nóng lạnh y đã biết quá rõ rồi, chai lỳ với thế giới vốn dĩ đã gần như thành bản năng của y.
Nhưng biết làm sao bây giờ, y có thể bỏ mặt tất cả nhân loại, chỉ trừ Vạn Hoa.
Y ích kỷ với người khác chỉ trừ Vạn Hoa.
Biết là không nên nhưng cứ là Vạn Hoa thì lại đâm đầu vào.
Đôi mắt vô hồn của Sát Ly chậm rãi khép lại, hàng mi dài rậm bị đông lạnh thành một mảng trắng xóa, rễ cây bên cạnh cũng bị băng hóa hơn một chút...
Sắp rồi, vốn dĩ cứ định như thế mà chết đi. Nhưng lại nuối tiếc hắn, sợ hắn ở lại một mình sẽ buồn lắm, còn có Vạn Phúc nữa, không có y thì thằng cháu nội kia phải dựa vào ai để qua ngày đây, Bạc Ngôn vẫn còn nhiều chuyện ấm ức cần y đi giải quyết mà...
Huống hồ, ván cờ của y và "kẻ kia" vẫn chưa xong.
Sát Ly lại một lần nữa mở mắt ra, cơ thể bị vụn băng trắng xóa bao lấy vẫn nguyên vẹn chỉ là cổ thụ che trêи đầu y đang từ từ tan băng, dù chỉ một chút thôi nhưng cũng đủ kéo dài mạng y. Sát Ly cứ liên tục chiến đấu với sự bào mòn của linh hồn này mấy ngày rồi, linh thể của y đang rất yếu, làm đến mức này cũng chỉ còn dựa vào thần kinh mạnh mẽ của mình để chống chịu, lúc đầu ban tan đến hơn một nửa cổ thụ, nhưng qua nhiều lần xâm thực liên tục, y cũng dần kiệt sức, chống chịu được cái gốc rễ đã là quá sức với y...
"Bạc Ngôn à, ngươi còn không nhanh lên là ta chết thật đó"
"Rắc"
Trong lớp băng dày bọc lấy Thần Mộc có thứ gì đó thân mềm ngọ nguậy không ngừng bên trong, nó đục lỗ trêи thân cây chui ra rồi lại tiếp tục cắn phá lớp băng bên ngoài, thứ kia màu đen nhưng hàm răng lại sắc vô cùng, hàng rào băng Sát Ly cố gắng mới không để nó đông cứng mình lại bị con sâu đen thui kia nhai như nhai kẹo, y chớp mắt nhìn nó, miệng lẩm bẩm:"Lại nữa"
Từ khi nào trong cơ thể y lại tồn tại thứ âm độc như vậy? Thậm chí y sống lâu đến thế vẫn không hề phát hiện dù chỉ một chút, thế mà ngay từ ngày đầu tiên lâm vào hôn mê bị khóa trong thế giới thần thức của bản thân, con sâu này...phải nói là đám sâu này cứ liên tục xuất hiện, mà mỗi lần chỉ một con...
Nhưng mà hôm nay Sát Ly bi ai phát hiện, cái thứ mềm nhũn không xương méo mó đằng sau lớp băng dần dần lan rộng ra, từ một điểm đen kéo dài thành một mảng đen lúc nhúc, lớp băng dày vang lên tiếng "răng rắc" như thể sắp sụp đổ, vụn băng rơi trêи mặt y lạnh toát, nếu lúc trước chỉ có một con thì y còn nằm ở đây mà giết nó được, bây giờ cả đàn thế này mà còn không động thân thì chỉ việc chờ bị nó gặm hết linh hồn đi. Sát Ly dốc hết sức lật thân mình, y thật sự đứng không nổi nữa, chỉ có thể cật lực lăn ra xa một chút mà thôi.
Quả nhiên sau khi y rời chỗ, lớp băng trêи đầu bị cắn nát vỡ vụn phát ra một tiếng giòn tan ê răng, Sát Ly mở to đôi mắt mờ mịt nhìn đống sâu to béo lúc nhúc thành một á mà ê cả răng, y sinh ra ghét lũ này cực kỳ, vừa nhìn là da gà da vịt nổi lên liên tiếp. Y biết điều này không bình thường, nơi này là thần thức của riêng y, thuộc về riêng y nên không thể có chuyện bị tấn công được, nhưng lũ sâu này rõ ràng là muốn...
Ăn y.
Sâu đen tản ra, chụm lại rồi lại tản ra, cả người đen như bùn lầy nhưng hàm răng sắc nhọn trắng ớn mọc ra từ miệng lại rõ rệt, bị phản quang dưới thân thể màu đen của chúng càng khiến chúng càng thêm kinh khủng, chỉ cần tưởng tượng bị đống răng đó cắn lên da thịt thôi cũng có thể cảm nhận được đau đớn bị xé rách máu thịt.
"Đệt cụ tổ nó! Thằng chó đó...!"
Không biết Sát Ly đang mắng ai nhưng khẳng đỉnh chính là hướng đến kẻ đã thả đống sâu này vào thần thức của y, lũ sâu này ăn không nổi y chẳng qua chỉ để chúng vào hành hạ y một chặp rồi tự động tan biến, thật sự là giống như muốn đánh đòn tâm lý vào y, buộc y bị sợ hãi với lũ sâu này bức vào đường cùng rồi đánh mất lý trí, bất kể thứ gì chỉ cần có linh trí một khi phát điên đều sẽ không khống chế được bản thân, y không biết mình sẽ gây ra việc gì trong tình trạng đó...
Cũng may, chừng này chưa nhằm nhò gì với Sát Ly.
Y bấu vào tường băng gắng gượng đứng dậy, hai chân như bị gãy đau đớn vô cùng, lại cứng ngắc không chịu nghe theo cử động của y, Sát Ly chậm rãi dịch theo mặt băng, bước từng bước chậm rãi đi về vòng quanh động băng rộng lớn, lúc trước chỉ một con, chỉ cần cắn đứt đầu ngón tay rồi lợi dụng linh khí trong máu để giết nó, bây giờ là cả trăm con, y buộc phải dùng nhiều máu hơn, cũng không thể tặng mỗi con mỗi giọt máu được, thế thì chết khô mất, cho nên chỉ còn cách lập một trận pháp rồi dụ chúng vào.
Đám đen thui đó tuy nhiều chân, nhưng may một cái là chỉ để làm cảnh, động tác bò trường còn chậm hơn rùa già sắp chết, Sát Ly nửa thương nửa què còn bị mù dở thế mà nhanh hơn chúng nhiều, mục đích của y là cổ thụ, coi như là trung tâm thần thức của y rồi đấy, đám sâu đó không tổn thương đến cổ thụ, sau một hồi quan sát, chúng cứ như xuất hiện từ hư vô vậy, thứ chúng phá chẳng qua chỉ có mặt băng bao lấy cổ thụ, nếu không thì Sát Ly đã bị ăn mất "não" rồi đấy...
Mẹ nó chứ. Kinh dị.
"Tên điên" đó, rõ rảnh rỗi quá mà.
Sát Ly cắn đứt ngón tay trỏ rồi vẽ lên mu bàn tay còn lại một trận pháp bằng máu, y cắn răng đứng thẳng dậy, không dựa vào mặt băng nữa, lê từng bước nặng nhọc về phía cổ thụ, mỗi bước đi đều như đeo chì, nặng nề lại còn đau đớn như bị dao găm vào thịt, y thở ra từng ngụm khí trắng, hai mắt mờ mịt nhìn thấy tay vẽ trận pháp của mình vươn về phía cổ thụ, đống sâu như không nhìn thấy y, cứ nhúc nha nhúc nhích quanh một chỗ, nếu Sát Ly còn tỉnh táo hẳn sẽ dậy lên cảnh giác nhưng sự thật là giác quan của y cũng bị đông lạnh theo cơ thể, sự nhạy bén đã giảm xuống rõ rệt, đến khi y nhận ra có điều không ổn thì bàn tay đã chạm vào một mảng lạnh băng...
Lớp băng dưới tay y nứt toác ra, chằn chịt như mạng nhện, cơn lạnh buốt tim truyền từ tay y vào tim khiến y tỉnh táo hơn một chút, nhưng đã quá muộn. Đằng sau vết nứt lan ra mảng đen nhúc nhích quen thuộc, lần này còn lan rộng hơn lần trước, tiếng cắn nuốt "rôm rốp" vang lên liên tục khiến tai y ê ẩm cả lên, y ngay lập tức rút tay lại nhưng đã quá muộn, lớp băng dày bị phá tan, trận "lũ đen" tràn ra như vỡ đê ập đến, đổ dồn lên cơ thể y...
"Chết tiệt!"
____________________________________
"Ca chưa nghe, muội kể ta nghe xem" Vạn Hoa vừa nói vừa đặt tay lên lưng bé gái, linh lực mỏng manh chui vào cơ thể bé chậm rãi tìm kiếm thứ đang điều khiển bé.
"Muội cũng không hiểu lắm đâu, nhưng mà để muội kể ca nghe, năm xưa đó, xưa lắm là xưa luôn, lúc đó có khi chúng ta chỉ mới là hạt bụi của thế gian này đấy, Thần tộc đã sinh ra rồi."
Vạn Hoa rũ mi mắt, hắn biết Thần tộc tồn tại sớm nhất trêи thế gian nhưng cụ thể là bao lâu thì hắn không biết, lí do mà Thần tộc luôn nhìn tộc khác bằng con mắt như nhìn lũ con nít cũng vì nguyên nhân này, chẳng qua đám "người lớn" đó đều không phải kiếp trước đều bị hắn chém chết như rơm rạ đấy thôi, trước mắt Vạn Hoa vẫn còn rõ rệt hình ảnh Ám Sinh điên cuồng chém giết Thần giới, một nơi vốn dĩ tinh tế xa hoa bị Vạn Hoa tế thành một bãi tha ma tanh tưởi hôi thối, tùy tiện bước một bước cũng có thể đạp lên tứ chi đứt đoạn, cánh gãy tơi tả. Thảm đến mức chọc "tên điên" Vạn Hoa kia cười kɧօáϊ trá.
"Thần tộc ấy hồi mới sinh ra ngu ngơ như gà đội nón, dần dần phát triển thành một chủng tộc mạnh mẽ, bởi vì gần với Thiên đạo nhất nên tự gắn cho mình cái danh là "cánh tay của Thiên đạo" thay Thiên đạo làm đủ thứ chuyện, trơ tráo đến cùng cực. Thiên đạo biết chứ, nhưng không thể dáng bạt tai tát chết sinh linh bên dưới khi chúng không phạm sai trái được sẽ là mất cân bằng thế giới, quả thật Thần tộc ngạo mạn nhưng làm việc rất biết chừng mực, chẳng qua các chủng tộc khác vừa mới sinh ra không thể phản kháng nổi, chỉ có thể mặc kệ ngày bị Thần tộc lấn lướt."
Người mẹ nghe mà hoang mang không hiểu gì, nàng chưa hề nhớ là mình có nghe về câu chuyện quái quỷ này, rốt cuộc con bé nghe được ở đâu?
Bé gái bấu áo Vạn Hoa, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt chăm chú của hắn thì hài lòng kể tiếp:"...Thiên đạo tức quá ấy mà, lão nhân gia này sống từ thời nào rồi mà các chủng tộc đó không đi thờ Thiên đạo mà lại thờ Thần tộc, kính cẩn luồng cúi hèn mòn vô cùng, vốn dĩ thế giới sinh ra nhiều loài để cân bằng lại mà cuối cùng cán cân này lại nghiêng về Thần tộc, Thiên đạo không chịu nổi sự chênh lệch này, cuối cùng dùng hạt giống Thần Mộc mình luôn dưỡng bên cạnh rồi gieo xuống, Thiên đạo không đụng được Thần tộc thì để nó thay thế xuống trấn áp lũ người chim này !"
Vạn Hoa im lặng nghe tiếp, hắn cũng biết về chuyện này, nhưng không ngờ Thần Mộc sinh ra là để áp chế Thần tộc, kiếp trước Sát Ly xuất hiện quá mức bình thường, Thần tộc cũng chỉ xuất hiện vài lần ngắn ngủi, cũng chẳng tỏ vẻ sợ sệt gì y, cho nên hắn không phát hiện.
"Trời ơi, nghe nói ấy, Thần Mộc gieo xuống Thần giới chọn ngay cái lối đi liên kết giữa Thần giới và Nhân gian, vừa rơi xuống đất đã béng rễ, rễ cây thô to cắm sâu xuống đất chặng đi một nửa cánh cổng, thân cây to lớn đến mức ngay cả nhân loại bên dưới cũng nhìn thấy tán lá của nó cơ mà..."
Vạn Hoa bỗng cắt lời:"Thế còn dòi bọ? Ve sầu? Muội chưa nhắc đến" hắn chẳng muốn nghe lời bé gái nói chút nào, chẳng qua chỉ dùng cách nói chuyện này để tìm ra thứ đã điều khiển cô bé thôi.
"À...huynh chắc là muốn nghe về nó chứ?"
"Chắc chứ"
Nụ cười của bé gái bỗng trở nên quái dị, nó chống đầu gối lên chân Vạn Hoa, nhổm người dậy, con mắt đen như ma quỷ nhìn thẳng vào mắt Vạn Hoa, hắn thậm chí còn nhìn thấy được cả xoáy đen như thủy nộ bên trong mắt bé gái, trạng thái bị nguyền rủa này còn nặng hơn so với hắn tưởng tượng. Bé gái nghiêng đầu qua một cách quỷ dị, nhe răng cười khằng khặc với Vạn Hoa:"Chuyện này không thể để người ngoài nghe được nha~" Vạn Hoa nhanh chóng cảm thấy không ổn, mặt đất dưới chân hắn rung lên kịch liệt, có thứ gì đó đang phá đất muốn chui lên, Vạn Hoa muốn đứng dậy nhưng bé gái ngồi trêи người hắn lại nhưng hòn núi nhỏ, đè ép lên hai chân khiến hắn không tài nào đứng dậy được, tay đặt trêи lưng cũng bị hút dán vào một chỗ như dính keo. Trong lúc dằng co, bên chân hắn bỗng tràn đến một vũng nước màu đỏ, hắn cả kinh giật lui mũi chân, kinh ngạc nhìn một bàn năm người bên cạnh đã bị đâm xiên lên phía trêи, tứ chi rũ xuống vô lực như cọng giá, máu dọc theo thứ sắc nhọn thô ráp chảy xuống như suối, làm đỏ cả một mảnh sân nhà...
Rễ cây...
"hihi..." Cổ bị siết chặt, lực tay của cô bé mạnh kinh người khiến Vạn Hoa có ảo giác đây không phải một đứa bé, mà là một gã đàn ông! Nó áp lên bên tai Vạn Hoa, chất giọng non nớt ớn lạnh phun từng ngụm khí vào tai hắn:"Đợi ta dọn sạch chỗ này, sẽ kể ngươi nghe....nhưng như vậy sẽ lâu lắm, thôi thì vừa "dọn" vừa kể nhé"
"Phập"
Rễ cây như cọc nhọn xuyên qua hai người nữa, tiếng rêи đau đớn như kim nhọn đâm vào tai Vạn Hoa, hắn nhíu nhìu mày nhìn vào đứa bé, nói:"Kể đi"
Hắn quen với cảnh giết người rồi, cho dù không còn điên cuồng nữa, nhưng bản chất của Vạn Hoa vẫn là một tên sát tinh...bé gái rất hài lòng với biểu cảm này của hắn, nó nói:"Ngươi là người thứ ba biết chuyện này đấy. Hạt giống Thần Mộc vốn dĩ được Thiên đạo nhặt được từ giao lộ giữa âm và dương, tức là cổng Minh giới đấy. Linh hồn đi qua đó đều là kẻ mới chết, oán niệm mạnh mẽ dữ dội còn chưa tan, chẳng biết đã nhiễm vào đám thực vật hoa cỏ bên đường bao nhiêu rồi, chúng đều bị hóa đen bởi ác niệm, thế mà có một cái cây lại tình nguyện không nở hoa, làm một hạt giống để bảo trì màu sắc của bản thân, cứ nằm im lìm như vậy bên cạnh đám thẹc vật ô uế..."
Tiếng kêu la vang lên liên tục, người trong quán vốn chẳng có bao nhiêu, chỉ tầm hai mươi người, nay bị giết chỉ còn một nửa. Máu nóng bắn lên tay áo Vạn Hoa, hắn cũng mặc kệ, bởi vì hắn đã bị cuốn vào câu chuyện của bé gái rồi.
"Thần tộc bấy giờ thiên tài vô số, Thần đế cũng chỉ mới là một tên nhóc choai choai, mà trong đó nổi bật nhất là thiếu niên Thần tộc tên Nhật Viêm. Chắc ngươi biết hắn đấy, người được chỉ định là Thần đế đời tiếp theo mà, nếu không phải Nhật Viêm bỗng biến mất thì làn gì đến lượt Thần đế hiện tại lên ngôi. Hạt giống đó bị Nhật Viêm tình cờ đi ngang qua nhìn thấy, lúc đó hắn đang tìm thứ quý mà nghe bảo chỉ có Minh giới mới xuất hiện, đi ngang qua bụi cây nhìn thấy trong đống đen xì có một hạt giống bị nhuộm đen một nửa đang nằm im bên trong, cảm thán ý niệm mạnh mẽ của nó, thế là nhặt lên đem về. Sau khi về chẳng hiểu ma xui quỷ khiến gì mà lại liều mạng dâng lên cho Thiên đạo, chọc cho đám Thần tộc già sợ mất mật! Nào ngờ Thiên đạo nhận lấy, lại còn rất yêu thích giữ bên mình."
Vạn Hoa nghe chăm chú thấy nó dừng lại, bèn nói:"Sau đó?"
"Sau đó, hạt giống ở bên Thiên đạo, được thanh tẩy hoàn toàn, nhưng mà..." bé gái chỉ vào tim mình, nói:"Nó bị ác niệm quấn lấy quá lâu, trong tâm đã xuất hiện "bóng ma" rồi-là "dòi bọ" đó ca ca"
Vạn Hoa đã tìm được thứ điều khiển bé gái, nhưng hắn không nhổ nó ra mà chỉ bất động giữ nguyên như vậy nghe nó nói tiếp:" Còn ve sầu ấy à...chẳng qua chỉ là một con sâu bị ɖu͙ƈ vọng ham sống che mờ thôi, nhìn đồng bạn liên tục lột xác thành những thứ xinh đẹp, nó vẫn mãi là một con sâu nằm dưới đất, lại oán trách mệnh ngắn chênh vênh đủ đường. Bị dòi bọ mê hoặc, cắn ngược Thần Mộc đó."
Rễ cây giết sạch toàn bộ rồi, chỉ còn người mẹ của thân xác bé gái này là đang còn ngơ ngác chưa phục hồi sau khi nhìn thấy cảnh tượng tàn bạo trước mắt, máu thấm đẫm giày của nàng, nhuộm luôn hình ảnh đáng sợ trong con ngươi của nàng, qua hồi lâu sau người phụ nữ mới run rẩy nhận ra mình còn một đứa con gái, nàng cố gắng trấn tĩnh bản thân xoay người sang nhìn con gái đang ôm lấy nam nhân trước mắt, giọng nàng run rẩy, nói:"...Bảo...bối..."
Sau lưng có gì đó vụt tới, lạnh toát cả cột sống, đứa bé lạnh lùng như không nghe lời người phụ nữ, chỉ u ám phun ra một câu:"Con một người nữa"
Đầu rễ được tuốt nhọn phòng về sau lưng người phụ nữ, ngay lúc nó sắp xuyên qua người nàng thì cánh tay Vạn Hoa chợt động, bàn tay trêи lưng bé gái xoay chuyển nửa vòng rồi làm một động tác giật mạnh, bức thứ đang quấn trong tim của đứa bé ra, thân thể bé gái cũng theo đó mà giật nảy lên như con rối đứt dây rồi xụi lơ ngã lên cánh tay của Vạn Hoa, hắn đỡ đứa bé, nhìn con trùng mảnh như sợi chỉ đang uốn thân trêи tay mình, nhanh chóng nghĩ đến thứ đã đẩy Sát Ly vào bẫy rập mà hắn đã nhìn. thấy trong ký ức của Sát Ly. Cho nên, kẻ vừa nói chuyện với hắn chính là người giật dây đứng sau mọi chuyện?
Có lẽ Mộc Liên cũng đang ở chỗ hắn.
"...Con...con gái..." người phụ nữ run rẩy gọi con, Vạn Hoa thiêu cháy con trùng trêи tay rồi trả đứa bé cho người phụ nữ:"Nó không sao, phu nhân an tâm..."
Hắn còn định nói gì đó thì giọng Bạc Ngôn gấp gáp vang lên trong đầu:"Vạn Hoa! Có chuyện rồi!"
Vạn Hoa cảm thấy cả người lạnh toát, quên béng luôn chuyện mình định nói xoay người chạy ra khỏi quán trọ rồi dùng toàn bộ sức lực bay nhanh về phía Thành Kiếm môn, cổ họng hắn tê dại nghẹn ứ, giọng nói sợ hãi của Bạc Ngôn khiến hắn không nhịn được mà nghĩ đến những điều không may, hắn biết là không nên nhưng ký ức Sát Ly chết đã ám ảnh quá sâu đối với hắn, ruột gan hắn đã bị ăn mòn bởi sợ hãi mang tên "mất đi", hắn không chịu được việc sống mà không có y, nếu Sát Ly chết, hắn sẽ điên mất!
"Xảy ra chuyện gì?!"
Bạc Ngôn đầu bên kia gấp đến mức nói năng loạn xạ:"Có con sâu...ngoại vật...à không không không! Có kẻ thả sâu...mẹ nó, có kẻ xâm nhập vào thần thức của Sát Ly! Quấy nhiễu tâm lý y..."
Vạn Hoa đề khí bay nhanh hơn:"Ngươi biết mục đích là gì không?"
Bạc Ngôn cắn móng tay, truyền khí bổ sung cho Sát Ly:"Không biết mục đích của kẻ đó là gì, nhưng hình như không tổn hại đến linh hồn...mà chỉ khiến...khiến y trở nên kiệt quệ về tinh thần..."
"...tinh thần?"
Muốn bức Sát Ly điên ư? Làm thế thì được gì chứ...sao không trực tiếp giết y đi...Vạn Hoa nhớ tới lời bé gái kia, sống lâu trông ác niệm, trong tim sớm đã sinh ra "bóng ma".
Bóng ma kia nghĩa là gì...Tâm ma? Hay là, ɖu͙ƈ vọng...ác niệm của y?
Dù là cái gì đi nữa, nhưng chỉ cần tinh thần của Sát Ly lung lay thì những thứ đó đều có lợi, kẻ đó đang muốn dùng "dòi bọ" cắn nuốt Sát Ly, một khi y phát điên hậu quả khó mà tưởng tượng được, điều đó cũng gián tiếp đẩy Sát Ly vào cảnh sống không bằng chết...huống hồ, Vạn Hoa còn ở đây, không đời nào hắn để Sát Ly "chết" thêm một lần nữa. Không đời nào!
_____________________________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook