Sasunaru Phong Hành - Nghịch Thiên Chi Mệnh
-
7: Nhiệm Vụ
"A, Sakura ngươi xem hai người kia là ai, nữ xinh đẹp nam quyến rũ, thật sự là tuyệt phối!" Ino lôi kéo Sakura ghé vào cửa sổ thủy tinh của cửa hàng bán hoa, hướng ra phía ngoài nhìn theo.
!!
Sakura cảm thấy khẽ giật mình, thân thể hơi run.
Ino lúc này đang ảo tưởng đến cảnh tượng hạnh phúc khi chính mình thay thế nữ nhân kia tựa bên nam tử tóc đỏ, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt khó coi của Sakura.
"Nếu chúng ta có thể gả cho nam nhân như vậy thì thật tốt, Sakura ngươi nói xem có đúng không?...!Sa...!Sakura?" Ino rốt cuộc cũng phát hiện ra sự khác thường của đối phương, vỗ vỗ khuôn mặt đã mất đi huyết sắc của nàng: "Hoàn hồn lại đi, Sakura! Ngươi làm sao vậy?!"
"A!" Sakura bị cảm giác đau đau ở hai má kéo ra khỏi dòng hồi tưởng, giống như từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, nàng thở phào một hơi rồi chỉ vào hai người đang ở trên đường lớn phía ngoài cửa sổ, nói với Ino: "Ngươi đừng hiểu lầm, bọn họ không phải người yêu, nữ nhân mà ngươi vừa nói là con trai chân chính đấy."
"Hả?!" Ino trừng lớn hai mắt, không tin nổi mà nhìn lại, thầm than cái này thật sự là thế giới rộng lớn không thiếu sự lạ.
Từ sau lần gặp mặt trước cũng đã qua một tuần lễ, nhưng sợ hãi ban đầu vẫn như cũ không giảm, bản thân không muốn kinh động người khác, nhưng loại cảm giác này thật sự rất kì quái, xem ra, phải tìm sư phụ thương lượng một chút.
"Ino, ta đến văn phòng sư phụ một chuyến, đợi chút nữa lại tới tìm ngươi."
Vừa chạy ra cửa...
"Sakura!"
"A? Ra là Vân đại ca, Tử Thiết đại ca, có chuyện gì sao?"
"Muốn đi tìm Hokage đại nhân sao? Phiền ngươi đưa hắn cùng đi."
Mọi người ven đường không ngừng chỉ trỏ, hoặc hâm mộ hoặc ghen tị, nhưng hai người kia hoàn toàn không đếm xỉa.
"Lại nói," Người tóc đỏ tùy ý vén tóc khiến cho một đám mê trai thét chói tai, hắn chỉ cười cười, trong mắt chứa đầy hình ảnh một người: "Tiểu quỷ, định lực của cô gái kia thật không tồi nha."
"Bình thường." Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến.
Người đứng phía sau không nhanh không chậm nói: "Nếu theo lẽ thường, trải qua một buổi chiều phải chịu đựng cảm giác áp bức hôm ấy thì nàng gặp lại ngươi hẳn là lập tức bất tỉnh mới đúng, không nghĩ tới chỉ run rẩy mà thôi."
"Hừ." Người áo tím cười lạnh: "Ngươi cho rằng đệ tử chân truyền của Hokage đại nhân chỉ một kích như vậy mà cũng không chịu nổi?"
"Ha ha!" Dùng tay kéo cậu lại, thấy đối phương ngoại trừ ném cho một cái liếc mắt thì cũng không cự tuyệt, càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, ghé sát bên tai cậu cười nhẹ: "Nói cũng đúng."
"Dạ Vô – kun."
Hơi giật mình, cậu nghiêng người đồng thời phủ lên khóe miệng nụ cười ấm: "Đây không phải Hyuga thiếu gia sao? Thật là khéo nha."
Neji mỉm cười đáp lễ, bạch nhãn chuyển hướng nhìn về phía người nào đó đang khoác tay lên vai Dạ Vô Minh: "Vị này là..." Nếu như nhớ không lầm, người này chưa bao giờ xuất hiện tại Konoha.
"A," Dạ Vô Minh không đáp mà hỏi lại: "Hokage đại nhân vừa mới phái người tới tìm ta, ta đang muốn đi tới Hokage tháp báo cáo, Hyuga thiếu gia có muốn cùng đi không?"
"...!Ta cũng đang định đi tiếp nhận nhiệm vụ, tiện đường." Sau khi dò xét ánh mắt của Dạ Vô Minh đứng trước mặt mình, hắn gật gật đầu ưu nhã nói: "Xin mời."
"Được."
_ _ _ _ _ _
Trên đường đi không ai mở miệng, nhưng không khí lại vô cùng dị thường.
【Tiểu quỷ, hắn không nói một lời mà có khả năng làm cho bầu không khí này duy trì cân bằng, phải chú ý đề phòng hắn, gia tộc Hyuga của tiểu tử này thật không đơn giản.】
【Tất nhiên, nếu không làm sao hắn có thể mười bảy tuổi đã làm đến chức Cục trưởng cảnh vụ, hắn thực sự đủ năng lực làm Hokage đấy.】
【Hokage sao?...!Đây là ngươi đang ca ngợi hắn đó hả?】
【Ừ.】
【Người có thể làm cho ngươi cam tâm tình nguyện khen ngợi cũng không được bao nhiêu.】
【Ha ha, ta đánh giá người khác hà khắc như vậy sao?】
【Đâu chỉ là hà khắc...!Tuy ngươi miệng đầy kính ngữ còn luôn lộ ra vẻ mặt mắc nợ người ta nhưng nụ cười thì châm biếm trào phúng...!Sao nào, cảm thấy hắn là người khó đối phó ư?】
【Ngươi nghĩ vậy sao? Có điều, là người thì sẽ có nhược điểm thôi.】
【...!A? Vậy còn ngươi?】
【...!Ta? Ha ha...!Ngươi không cần đem ta so sánh với những kẻ khác...】
_ _ _ _ _ _ _ _
"Hokage đại nhân," Neji mở miệng, "Là chuyện gì cần thủ hạ đi làm?" Có thể làm phiền Cục trưởng cục vụ đích thân xuất mã tất nhiên là đại sự, nhìn sắc mặt mọi người trong phòng có thể càng thêm khẳng định điều ấy.
Tuy rằng vẻ mặt ngưng trọng, nhưng thời khắc bọn họ bước vào, tất cả mọi người đem chú ý đặt ở hai người đi phía sau Neji.
Người áo tím vẫn một bộ dáng lễ phép cung kính hoàn hảo như trước, mà người tóc đỏ kia bày ra vẻ mặt khinh thường, chỉ nhìn chằm chằm vào người bên cạnh, dường như không muốn bỏ sót nhất cử nhất động của cậu ta.
"Neji, ngươi chờ một chút." Tsunade nhìn vào bản ghi chép ra vào Konoha mà Sakura vừa bối rối chạy đến trình báo.
Thủ ban Izumo cùng Tử Thiết không có ấn tượng đối với một cái tên trong đó, nhưng trên giấy lại viết rành rành "Thịnh Hoàng Lâu Diễm".
Hiện tại bên người thiếu niên kia không hiểu vì sao lại nhiều hơn một người, có thể nói khẳng định không thoát khỏi liên quan.
Nhìn vào ánh mắt hoài nghi của Tsunade, mỉm cười, mặc kệ người nào đó đang cực kỳ bất mãn, thi lễ: "Hokage đại nhân, ngài muốn ta giải thích cái gì?"
Lúc này mọi người đột nhiên cảm giác khí áp nặng nề, trực giác của Ninja mách bảo sự tức giận mạnh mẽ đó đến từ người tóc đỏ kia.
【Bọn họ có cái gì đáng để ngươi cung kính như vậy?!】
【Đừng làm ồn.】
【Hừ!!】
"Sáu năm trước, Dạ Vô tộc bị diệt, còn lại một người." Tsunade tuy nói chuyện với cậu nhưng tầm mắt lại hướng về người còn lại, không khỏi kinh hoảng, người kia không những không che dấu mà còn cố ý để lộ ra tính chất Chakra, to lớn, hỗn tạp, yêu dị...!Nhưng thiếu niên ở ngay cạnh hắn tại vị trí trung tâm lại có vẻ không cảm giác được, tuyệt đối không bị hắn áp bách, nói đúng hơn, lượng Chakra của người tóc đỏ kia dường như không chạm đến được Dạ Vô Minh, đây là căn bản là chuyện không có khả năng, quá mức kỳ quái.
Nếu không phải lúc trước Tsunade đã nói cho bọn họ biết lai lịch người thanh niên trước mắt này, thân phận cùng dáng vẻ, chỉ sợ không ai có thể hoàn hồn trước dung mạo yêu mị của người kia.
"Sáu năm trước?" Dạ Vô Minh nở một nụ cười ấm: "Ngoại trừ ta, còn có một vị gia thần, chính là người bên cạnh ta đây, nhờ hắn liều chết bảo vệ, ta mới có thể thoát hiểm."
"A?" Tsunade nhìn người tóc đỏ, lại hỏi: "Vị này chính là Thịnh Hoàng Lâu Diễm?" Dựa vào vẻ ngoài của hắn thì sáu năm trước cùng lắm chỉ mười tám mười chín tuổi, lúc diệt tộc lại có thể giúp chủ đào thoát, đến tột cùng là may mắn hay là do năng lực...
"Không sai," Dạ Vô Minh cười ha ha, "Xem ra Hokage đại nhân đã điều tra ta rất rõ ràng."
"Không phải ta điều tra, mà là trên giấy ghi rất rõ ràng, ta hi vọng ngươi cho ta một lời giải thích hợp lý." Tsunade đem ra vào bản ghi chép bản ném ra, Dạ Vô Minh mỉm cười nhưng vẫn không nhúc nhích, cũng không thấy hắn tự tay đón lấy, ngược lại mắt không chớp nhìn người tóc đỏ đón lấy nó rồi ném trả lại trước mặt Tsunade.
!!
Mọi người không khỏi hút một ngụm khí lạnh, thấy tính tình Tsunade đang muốn bùng phát, lại bị lời nói nhu hòa của Dạ Vô Minh đè xuống: "Hokage đại nhân, xin ngài đợi một chút, đừng sốt ruột, chuyện này thật sự ta cũng không biết rõ tình hình." Rồi sau đó lại nghiêng đầu nhìn về phía người còn lại: "Tiểu Cửu..."
"Hừ." Lâu Diễm cười lạnh nói: "Ta chỉ là muốn biết một chút về Konoha, một trong ngũ đại nhẫn thôn, đến tột cùng lợi hại tới mức nào thôi."
"Không hơn?"
"Tiện thể nhìn xem nơi này có đủ tư cách để cho tiểu quỷ nhà ta lưu lại không."
!!
"Tư cách?" Lửa giận vừa đè xuống trong nháy mắt lại bùng lên, mười ngón tay của Tsunade giao nhau chống lấy cằm, ánh mắt sắc bén: "Vậy theo những gì ngươi chứng kiến thì sao?"
"Có tư cách hay không bản thân không dám bình luận." Lâu Diễm không đếm xỉa đến Tsunade đang nhẫn nhịn tức giận mà tiếp tục nói: "Nhưng tiểu quỷ đã muốn ở lại đây thì ta tất nhiên cũng sẽ ở lại đây, hi vọng Hokage đại nhân không vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà cản trở."
"Đây là việc nhỏ sao?!" Tsunade vỗ bàn đứng lên quát lớn: "Ngươi muốn nói hành vi không thèm đếm xỉa đến tôn nghiêm của thôn cùng với quyền uy của Hokage coi như chuyện nhỏ được sao?!"
Nụ cười tà ý tràn ngập cảm giác áp bách khiến người khác không khỏi giật mình, màu đỏ trong đôi mắt tràn đầy ham muốn hủy diệt, thanh âm khàn khàn trầm thấp lại bao hàm yêu mị giống như tử thần: "Vậy cá ngươi muốn biết thế nào mới gọi là "việc lớn" sao? Ví dụ như...!Phá hủy Kono..."
"Đủ rồi." Thanh âm rất nhẹ rất mỏng, lại mang theo hàm ý không để người khác phản kháng.
!!
Cả căn phòng tràn ngập hơi thở Chakra trong nháy mắt tiêu tán không dấu vết.
Ngoại trừ hai người kia, mồ hôi lạnh theo lưng mọi người trượt xuống.
Vừa mới...!Là cái gì...!Ảo giác sao? Dường như cách tử vong chỉ có...!một bước ngắn...
Dạ Vô Minh cau mày nhìn hắn, Lâu Diễm chỉ hừ một tiếng không nói gì, ai cũng có thể nhìn ra lực ảnh hưởng của thiếu niên đối với Thịnh Hoàng Lâu Diễm lớn cỡ nào, nếu không phải vừa nãy có một tiếng "Đủ rồi." kia, có lẽ bây giờ Hokage tháp đã biến thành chiến trường.
"Thật xin lỗi, Hokage đại nhân." Dạ Vô Minh khẽ khom người, vẻ mặt hổ thẹn: "Tiểu Cửu hắn cá tính táo bạo nhưng nhân phẩm không xấu, chỉ là quá mức kiêu ngạo không chịu nghe người khác nói, cho nên kính xin ngài thứ lỗi."
Thanh âm nhu hòa như nước lại như tẩm qua rượu nguyên chất, làm cho người ta vô thức hãm sâu không thể tự thoát ra.
Mà vẻ mặt thành khẩn càng làm cho người khác khó có thể trách cứ, dường như ai phê bình cậu ta lúc này là việc vạn ác không thể tha.
Tsunade hoàn toàn không nhận ra tức giận đã tiêu tan hơn phân nửa, mà khóe miệng Neji lại càng thêm vài phần vui vẻ.
"Chuyện này dừng ở đây, hắn là gia thần của tộc Dạ Vô ngươi thì cũng coi như là người thân, như vậy xét theo quy định của Konoha thì có thể lưu lại, chỉ là loại sự tình này ta không hi vọng phát sinh lần nữa."
"Ta biết rồi."
Tsunade quay đầu đối nhìn người nào đó ở phía góc tường nói: "Kakashi, từ hôm nay trở đi, ngươi cùng Haruno Sakura, Dạ Vô Minh tạo thành đội Kakashi." Thở sâu, cất cao giọng nói: "Hiện tại ta giao nhiệm vụ đầu tiên cho đội Kakashi các ngươi là cứu Phong Ảnh Gaara!"
!!
"Hokage đại nhân!" Kakashi kinh ngạc sau lời nói kia: "Chuyện quan trọng như vậy sao ngài không nói sớm?"
"Nghi ngờ giữa các thành viên chưa được giải quyết, ta sẽ tùy tiện cho các ngươi thành một đội sao?!" Tsunade giận giữ trừng tiểu thuyết không lành mạnh của người nào đó, đến lúc nào rồi hắn còn...
Không hổ là Hatake Kakashi, nhìn mặt mà nói chuyện đã được tôi luyện đến mức thành thục, không đợi lời răn dạy của Tsunade ra khỏi miệng sẽ đem tiểu thuyết giấu vào nhẫn bao, Tsunade cũng chỉ có thể lần nữa tha cho hắn, tiếp tục nói: "Căn cứ vào tình báo của Jiraiya, Akatsuki lẽ ra đã bắt đầu kế hoạch hút vĩ thú từ một năm trước, nhưng chẳng biết tại sao lại kéo đến bây giờ.
Phong Ảnh vì bảo vệ toàn thôn mà bị bắt, làm đồng minh nhẫn thôn Konoha, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu, cho nên ta lệnh đội Kakashi toàn lực cứu viện.
Mặt khác..." Đề cập vấn đề này này, thanh âm Tsunade rõ ràng thoáng run rẩy: "Akatsuki có lẽ còn không biết, còn không biết...!Naruto hắn..."
Ngoại trừ Dạ Vô Minh vẫn mang vẻ mặt tươi cười, tất cả mọi người đều là vẻ mặt đau thương xen lẫn im lặng, trong lúc nhất thời, không khí dị thường áp lực.
Lâu Diễm nhìn qua người bên cạnh vẫn cố gắng giữ nụ cười, trong mắt tràn ngập lửa giận nhưng cũng không tiện phát tác lần nữa, chỉ hận hiện tại không thể lập tức kéo cậu rời đi.
【Tiểu quỷ chết tiệt nhà ngươi dám lừa ta?!】
【...】
Cuối cùng vẫn là Tsunade phá vỡ yên lặng: "Ta lo lắng Akatsuki cũng sẽ tới xâm nhập Konoha, cho nên Neji, Shikamaru hai người các ngươi nhất định phải bố trí lực lượng bảo vệ thôn thật tốt, chuẩn bị nghênh địch bất cứ lúc nào."
«Vâng."
"Như vậy đội Kakashi giải tán, tự chuẩn bị rồi một giờ nữa tập hợp tại cổng thôn để lên đường."
"Vâng."
_ _ _ _ _ _ _
"Rầm!" Cửa bị đóng lại thật mạnh.
Dạ Vô Minh miễn cưỡng ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm người nào đó đang nổi giận.
Nửa ngày, bất đắc dĩ mở miệng: "Sao vậy?"
"Ngươi đã sớm biết?!"
"Cái gì?"
"Không cần phải biết rõ còn cố hỏi!" Bước ba bước dài rồi tóm lấy bả vai người ngồi trên giường: "Ta sẽ không cho ngươi đi!!"
Ai nha nha...!Xem ra lần này thật sự là đốt tới lông hồ ly rồi...!Người nào đó không khỏi hắc tuyến đầy đầu.
"Tiểu Cửu!" Ra vẻ cực kì đáng thương, ôm lấy Lâu Diễm làm nũng: "Tiểu Cửu, ngươi đừng nhỏ mọn như vậy!"
"Ngươi có chừng mực cho ta!" Lâu Diễm ném cậu lên trên giường, cả giận nói: "Lần nào cũng như vậy! Vì mấy kẻ không đâu mà vào sinh ra tử, ngươi có thể ngồi yên hay không?!"
"Hắn đối với ta có ý nghĩa như thế nào, so với người khác ngươi là người hiểu rõ nhất!" Dạ Vô Minh ngồi xổm trên giường, sắc mặt tái nhợt, thanh âm lại mang theo vài phần run rẩy: "Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi tại sao phải vượt qua bảy ngày này?! Không khắc nào là ta không lo lắng...!Nhỡ đâu ta đến trễ thì phải làm sao bây giờ, nhỡ đâu kế hoạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ..."
"Vậy ngươi..." Lâu Diễm quay đầu, không đành lòng nhìn vẻ mặt đau thương của cậu, ngữ khí sâu kín: "Ngươi cũng không biết, ngươi đối với ta mà nói có bao nhiêu ý nghĩa..."
"Tiểu Cửu..." Dạ Vô Minh cúi đầu, bóng tối mơ hồ che đi biểu tình khuôn mặt, cười khổ: "Ngươi vẫn không hiểu sao...!Nếu như đến ngày ta chết, người duy nhất ta muốn nhìn thấy, chỉ có ngươi mà thôi."
Không cần người khác ở bên cạnh ta, bởi vì, không thể trả nổi bất cứ cái giá lớn nào nữa, cái giá phải trả để người khác ở bên cạnh ta.
...
Khẽ cắn môi, cánh tay liền kéo thân thể cậu về phía mình, ôm vào trong lồng ngực: "Ta làm sao có thể không hiểu..."
Chỉ là...!Nếu như có thể, ta không muốn đảm nhận vai diễn kia...!Đời đời kiếp kiếp cũng không cách nào quên đi ngươi mà rời khỏi.
...
Này, tiểu Cửu, nếu như không có ta, ngươi sẽ tự do.
Hừ, tiểu quỷ, nếu như không có ngươi, ta đây cũng không cần tự do.
Thực xin lỗi, xin tha thứ cho sự ích kỉ của ta, ở bên ta một chút, một chút là tốt rồi...!Đến lúc đó, nhất định trả lại cho ngươi ngươi tự do.
...
"Chỉ là ta không thể nào yên tâm, nghĩ đến hai lần đó mà sợ, không dám tưởng tượng nếu như ngươi lại..."
"Không có chuyện gì, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, ta cam đoan!"
Nhìn cậu thành khẩn giơ tay phải lên làm làm động tác thề, Lâu Diễm không khỏi lắc đầu cười khẽ: "Ngươi nha...!Ta phải làm sao mới gây khó dễ cho ngươi được đây?"
"A a!" Người nào đó lập tức trưng ra nụ cười xấu xa: "Nói như vậy tức là tiểu Cửu đồng ý?"
Đáp án rất rõ ràng.
Lâu Diễm cố ngăn tươi cười trên nét mặt, ra vẻ tức giận nói: "Ngươi hẳn đã tính toán thời gian cả rồi phải không?"
"A!" Le lưỡi, không cách nào che dấu được sự đắc ý: "Bảy ngày trước Itachi ca ca nói cho ta biết kế hoạch bắt vĩ thú của Akatsuki, nhưng lúc ấy nếu ta hỏi ngươi, ngươi nhất định sẽ không nói hai lời đem ta cách xa Konoha, về sau muốn trốn đi khi mà ngươi ở bên cạnh chỉ sợ khó càng thêm khó."
Còn không đợi cậu nói xong, Lâu Diễm bày ra vẻ mặt "Ta hiểu!" rồi nói tiếp: "Cho nên ngươi liền chờ sau bảy ngày để ta bước vào trạng thái ngủ đông đúng không, hơn nữa bảy ngày này hành động của bọn chúng cũng sẽ không quá nhanh, cùng lắm là đang trên đường bắt Nhất vĩ chạy về căn cứ Akatsuki, vậy ngươi vừa lúc có thể thuận đường theo Konoha chặn lại?"
"Hắc hắc!" Dạ Vô Minh quang minh chính đại thừa nhận: "Tiểu Cửu ngươi thật thông minh, đoán đúng toàn bộ rồi!"
"Dừng!" Lâu Diễm liếc mắt, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, bản thân ngươi phải cẩn thận, còn có..." Ngáp một cái thật, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến: "...!Còn có đến lúc đó...!đừng quên...!Cho dù...!đuổi theo."
"Ừ! Tiểu Cửu ngủ ngon!" Hướng về thân thể người nào đó đang dần dần tan rả mà nhẹ vẫy tay, rồi sau đó khi hắn triệt để biến mất, trong nháy mắt liền phủ lên khóe miệng nụ cười giả dối.
"Cạch." Tay cầm cửa chuyển động.
"Ô!" Nằm nghiêng ở trên giường nhìn người vừa tới: "Ta còn đang suy nghĩ, vừa rồi tại sao ở trong văn phòng Hokage, ngươi không nói một lời, thì ra là muốn một mình tìm ta tán gẫu ha, Nara tham mưu."
Trầm mặc không nói, kéo chiếc ghế ở bên cạnh rồi ngồi xuống, vẫn lười nhác giống như mọi ngày.
"...!Khi nào thì phát hiện?" Không thể làm gì được đành thu lại nụ cười giả dối kia, dù là ai cũng không muốn cùng thiên tài IQ 200 này lãng phí tế bào não nha.
"Buổi tối đầu tiên giám thị ngươi."
"...!Thật không?" Chủ quan, kết giới kia, thì ra đã sớm bị người này phát hiện.
Nghịch ngợm mấy lọn tóc dài rủ xuống bên tai, nhàn nhạt nói: "Không sợ ta giết ngươi sao?"
"Ngươi sẽ không làm thế." Vẫn là biểu lộ lười nhác không đổi, dường như trời sập xuống cũng không liên quan đến mình: "Ít nhất thì hiện tại sẽ không."
"Ha ha!" Ngồi thẳng dậy, trong mắt tràn đầy khen ngợi: "Thật đúng là cái gì cũng không thể gạt được ngươi...!Shikamaru."
Nghe được cậu gọi tên của mình, đuôi lông mày khẽ nhướn lên: "Ta còn tưởng rằng ngươi đã quên mất tên của ta." Ngụ ý rõ ràng là trách cứ đối phương vẫn còn xưng họ.
Nghe ra ẩn ý trong câu nói kia nhưng cũng không muốn giải thích, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới: "Hiện tại không ngăn cản ta, ngươi sớm muộn cũng sẽ chết."
"Phiền toái!" Shikamaru đứng dậy rót chén trà, tự nhiên như trong nhà mình, nhấp nhẹ một ngụm: "Chuyện này để sau hãy nói." Hơn nữa...!ngươi muốn ta ngăn cản thế nào?
"Có việc gì mà ngươi tìm đến ta?"
"Không có việc gì thì không thể tới sao?"
"Không phải..."
"A, phiền toái...!Thực ra..."
...
Cửa được đóng lại rất khẽ.
Ngẩng đầu nhìn lên không trung, sắc trời thật đẹp, tựa như ánh mắt người nọ.
"Thật sự cái gì cũng không thể gạt được ta sao?" Mi mắt vô lực rũ xuống, than nhẹ giống như đang tự giễu: "Nhưng ta hoàn toàn không rõ...!Ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì...!Naruto.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook