Sasunaru Phong Hành - Nghịch Thiên Chi Mệnh
2: Bây Giờ Không Giống Ngày Xưa


Thời điểm tay áo giơ lên, đôi mắt tím không một gợn sóng sợ hãi đột nhiên nổi lên tâm tình phức tạp khó nói thành lời, chỉ là chợt lóe trong chốc lát rồi lại khôi phục sắc thạch anh thuần túy, không muốn không cầu lại trong trẻo lạnh lùng vô cùng.

"Cộc cộc." Tiếng gõ cửa chợt vang lên.

"Mời vào." Ngôn ngữ như trong dự liệu.

Tay chuyển động, trong nháy mắt đem một chút cười ấm phủ lên khóe miệng.

!!!!
Mọi người kinh ngạc nhìn người trước mắt biểu hiện vô cùng tinh tế.

Họ chưa bao giờ nhìn thấy người có khuôn mặt xinh đẹp như thế, thuần túy lại chất chứa thâm trầm, bình yên nhưng không mất mị hoặc, làm cho người người ao ước.

Trong khoảnh khắc mọi người thất thần, bóng dáng vị tử y nhân bất đắc dĩ bị coi như nghệ thuật thưởng thức kia dường như nâng cách tay áo gạt lọn tóc tím rủ xuống bên mặt ra sau tai.

Đột nhiên ánh sáng phản chiếu đem mọi người trong thất thần kéo về, Tsunade ý thức được thất lễ liền hắng giọng một cái hỏi: "Ngươi chính là người mà Tùng Sở tiến cử sao?" Vừa nói vừa cẩn thận đánh giá người trước mắt, hai lỗ tai phân biệt đính một bông tai mặt trời màu đỏ lửa cùng một bông tai mặt trăng màu lam thẫm, ánh sáng phản chiếu vừa nãy chính là từ hai hạt báu nhỏ này phát ra đi.

"Đúng vậy, Hokage đại nhân." Thanh âm âm nhu đáp lại.

"Na...!Naruto?" Bên cạnh, cô gái tóc hồng không khỏi nhẹ mở miệng lẩm bẩm mà không biết tại sao.

Sau khi nghe thấy cái tên đó, mọi người đều sững sờ, quay lại nhìn tử y nhân đang đứng yên liền lập tức bỏ đi ý nghĩ kia trong đầu.

Trước mắt căn bản chính là nữ nhân nha, hơn nữa người nọ đối với cái tên kia hoàn toàn không sinh ra bất kỳ phản ứng nào, vẫn nho nhã lễ độ như trước đứng ở trong phòng, vẻ mặt cung kính nhìn Tsunade.

Tuy nhiên cẩn thận phân tích thì thanh âm có vài phần tương tự, chính là cảm giác giống nhau, giữa nụ cười ấm có chứa cảm giác giống như đã từng quen biết, nhưng là...!không giống, cái gì cũng đều không giống.

"Hokage đại nhân," Neji một bên lặng yên không lên tiếng đột nhiên mở miệng, "Trên thân người này không có hơi thở Chakra, có thể không phải là Ninja."

"Tùng Sở tiến cử người tất nhiên người đó phải có tư chất, chẳng lẽ ngươi hoài nghi mắt nhìn của trưởng lão đã qua đời sao?!" Xuân trưởng lão kìm nén không được lửa giận trong lòng.

Tùng là bạn thân của bà, mấy hôm trước trên đường đi sứ trở về gặp địch, may mắn được một người cứu, mặc dù trở về được trong thôn nhưng bởi vì mệt nhọc quá độ dẫn đến nhồi máu cơ tim, vài ngày sau liền qua đời.

Trước khi chết, bà đề cử tử y nhân này đến Konoha nhậm chức, nói mình còn lưu lại một phong thư giới thiệu, mà trước mắt quần áo và cách ăn mặc của người này hoàn toàn phù hợp miêu tả của Tùng.

"Nếu không Chakra căn bản không có khả năng trở thành Ninja! Ngài không cần phải cậy già lên mặt, làm việc thiên tư tình!" Neji khí thế không nhượng bộ làm cho Xuân trưởng lão không khỏi thở hốc vì kinh ngạc.

Nhưng dù gì cũng là người đã từng gặp qua sóng to gió lớn, quyết đoán trong lời nói không phải người thường có thể bì kịp: "Cục trưởng cảnh vụ! Không cần phải ỷ vào thân phận liền không coi ai ra gì! Vãn bối nên có bộ dáng của vãn bối!"
"Rầm!" Thanh âm bạo liệt từ chiếc bàn phát ra, Tsunade cả giận nói: "Đủ rồi! Cũng không đem Hokage ta đây vào mắt sao?!"
Cả văn phòng lập tức yên tĩnh lại.

Neji trầm mặc không nói, Sakura mặt ngoài tỉnh táo mà bên trong thì có chút hả hê nhìn tử y nhân kia.

Konoha những năm gần đây đều quá mức nhàm chán, không nghĩ tới người này vừa xuất hiện liền quấy lên sóng to gió lớn, để xem kết cục người nọ như thế nào.

Mà Shizune lại vẻ mặt hắc tuyến, trong lòng nghĩ tài chính của Konoha lại muốn tốn kém dưới nắm đấm của Hokage đại nhân.

Haruko trưởng lão cũng tính toán trong lòng phải thu nạp người này làm Ninja.

Những năm gần đây Hokage không ngừng bồi dưỡng thân tín cho chính mình, càng ngày càng không đem các trưởng lão địa vị cao như bọn họ vào mắt.

Tình thế này cần phải mở rộng lực lượng của mình.

...!
...!
"Ha ha", Tiếng cười khẽ phá tan yên lặng.


Tử y nhân giơ tay áo lên che môi khẽ cười, đẹp đến mê người, "Các vị hà tất phải làm tổn thương hòa khí?"
Sau đó lại quay đầu tự nói: "Chắc hẳn quá trình ta cùng Tùng trưởng lão quen biết mọi người đều đã nghe bà ấy nói qua, vậy ta không nói lại nữa.

Ta vốn người của là võ đạo thế gia thuộc Lĩnh quốc.

Gia phụ mời Ninja dạy ta tập võ từ nhỏ, không nghĩ tới cuộc chiến Ninja sáu năm trước liên lụy đến bổn gia.

Sau khi tộc diệt, theo ta cũng chỉ còn lại hai thanh thái đao tổ truyền này.

Vì phải kiếm phí sinh hoạt cũng chỉ có thể bái sư học nghệ khắp nơi rồi sau đó đi làm thợ săn tiền thưởng.

Vài ngày trước không thể cùng Tùng trưởng lão đồng thời trở về là vì còn phải làm hết nhiệm vụ, thợ săn tiền thưởng mà, danh dự đương nhiên phải xếp thứ nhất.

Nhưng mà dù là ai thì phiêu bạt lâu cũng muốn tìm một chỗ an cư, cho nên đáp ứng Tùng trưởng lão gia nhập Konoha."
Trong thời gian nói chuyện, không biết Neji đã dùng bạch nhãn của mình đảo qua mấy ngàn lần, mơ hồ cảm giác được khóe miệng thiên tài có chút run rẩy.

Chỉ là cười thầm.

Sau đó, vẻ mặt người nọ bình tĩnh như cũ đối Tsunade nói: "Xin hỏi Hokage đại nhân, còn có vấn đề gì sao?"
Trong ánh mắt người này nhìn không ra chút dáng vẻ kệch cỡm nào, Tsunade trầm mặc rồi quay đầu nhìn Neji, hắn hiểu ý gật đầu nói: "Vừa rồi là thuộc hạ sai lầm, trong thân thể người này có dấu hiệu Chakra lưu động, chỉ là che dấu rất khá, không đem khí tức bộc lộ bên ngoài cơ thể."
!!
Lời vừa ra khỏi miệng không khỏi khiến mọi người kinh ngạc, có thể đem hơi thở Chakra che dấu mà không bị những người như bọn họ phát giác thì năng lực đúng là không thể coi thường.

"Ha ha" Tử y nhân thuận miệng cười cười: "Thợ săn tiền thưởng chính là cuộc sống phải trải qua đầu đao nhuốm máu mà, cũng không thể cả ngày khoe khoang Chakra của mình để ngược lại bị đuổi giết?" Khóe miệng lại kéo lên nụ cười ấm lòng người.

"Ừ." Tsunade đáp nhẹ một tiếng, khẽ gật đầu.


Xem ra lí do hợp tình hợp lý này đã được nàng chấp nhận rồi, không khỏi làm ý cười thêm sâu.

"Ta sẽ xem xét bố trí tổ của ngươi, trước tiên đi nhận nhẫn trang đi."
"Không cần, ta mặc bộ này là tốt rồi."
"Cái gì?" Ánh mắt hoài nghi của Tsunade xẹt qua bộ kimônô tím sẫm, "Nhiệm vụ của Ninja so với nhiệm vụ của thợ săn nguy hiểm gấp trăm lần, mặc quần áo loại này chỉ làm liên lụy chính mình."
"Ta không có cảm giác ra bất kỳ bất đồng nào."
Ngữ khí không sao cả khiến cho cái trán của Tsunade lộ gân xanh: "Đây là mệnh lệnh!"
"Cái gọi là nhẫn trang bất quá là để bảo vệ mình, nếu bị thương tổn trong phạm vi đủ khả năng sẽ hạ xuống thấp nhất đúng không?"
"Đúng vậy." Tsunade thở dài, người này rốt cuộc đã hiểu rõ.

Nhưng mà lại nghe tử y nhân kia nói: "Xin ngài yên tâm, ta sẽ không bị thương." Ý trong lời nói chính là lần nữa cự tuyệt nhẫn trang.

Tsunade rốt cục không thể nhịn được nữa rống giận: "Tiểu hài tử chết tiệt! Muốn ngươi mặc ngươi liền mặc cho ta! Lại nói nhảm liền dẹp bay ngươi!!"
Trên mặt thản nhiên tràn ra ý cười: "Vậy ngài liền dẹp bay ta đi."
"Hỗn đản!" Tsunade đang muốn lao ra lại bị Xuân trưởng lão ngăn lại: "Tsunade! Chú ý thân phận!" Lập tức lại nói: "Không có văn bản rõ ràng quy định Ninja phải mặc nhẫn trang, dấu hiệu là băng đeo trán, cho nha đầu kia băng đeo trán là được."
Xuân trưởng lão chưa bao giờ dung túng người khác như thế, xem ra cái suy nghĩ muốn đem người này thêm vào thế lực của chính mình rất mãnh liệt.

Nghĩ vậy, Tsunade không khỏi chau mày, tức giận nhìn chằm chằm tiểu quỷ cười đến mê người này mà lại không thể làm gì được, đành phải lần nữa ngồi xuống phất phất tay: "Đi xuống đi."
"Vâng, Hokage đại nhân." Tử y nhân vừa đi đến cửa, sau lưng lại truyền đến thanh âm của Tsunade: "Nha đầu, tên?"
Hơi dừng lại, đưa lưng về phía mọi người, hai vai mềm kia rõ ràng run nhẹ, sau đó gặp tử y người quay đầu lại sắc mặt lạnh lùng nói: "Dạ Vô Minh." Nhìn như bất đắc dĩ rồi thở dài, đột nhiên cậu nở một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời: "Còn có...!ta là nam."
Dứt lời, trong nháy mắt liền biến mất trước mặt mọi người.

Đợi mọi người trong văn phòng vì thất thần ngắm nhìn nụ cười tràn ngập ánh mặt trời tỉnh lại, đồng thời bộc phát ra tiếng hét vang vọng trời đất: "Không thể nào!!!"
Neji đáng thương mặc dù đã sớm rời khỏi tháp Hokage nhưng vẫn khó có thể ngăn cản tiếng thét đinh tai nhức óc của những nữ nhân kia.

Bất đắc dĩ lắc đầu, thật ra vừa rồi khi hắn dùng bạch nhãn thị sát người nọ cũng đã phát hiện cậu ta là nam, cho nên mới mất tự nhiên run rẩy khóe miệng.

Lúc người kia rời đi, nụ cười của cậu ta bất chợt lướt qua trước mắt hắn, làm thế nào cũng không dứt bỏ ra khỏi suy nghĩ được...!
"Dạ Vô Minh sao..." Vì cái gì khi hắn nhìn thấy nụ cười kia, lại giống như khi người đó còn ở bên? Tại sao vậy chứ?
"Naruto..."
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Người nào đó nằm nghiêng trên cây không khỏi cười khẽ một tiếng.


Vẫn luôn nghĩ câu đó chính là lời nói tối kinh điển nhất, không nghĩ tới có một ngày do mình chính miệng nói ra, xem phản ứng của những người kia quả thật hay cực kì, cũng không kém mức độ giật mình của người dân khi nghe được câu này từ miệng mình lúc trước.

Cười xong, đôi mắt tím trở nên ảm đạm, trong phút chốc thất thần, giống như đang nhớ lại cái gì đó, thì thào lên tiếng: "Kỳ thật, không ai có thể xinh đẹp bằng ngươi, Haku."
Không hiểu sao, có chút hoài niệm.

【Tiểu quỷ, ổn định nỗi lòng!】Đột nhiên, một thanh âm làm cho người ta mê mẩn lọt vào tai mà không hề báo trước, tùy tiện tìm lời muốn trách cứ nhưng rồi lại không nỡ.

"Ai nha?!" Thiếu niên khó mà vui vẻ ra mặt như vậy, ngay cả đôi mắt tím kia cũng đều tràn ngập vui sướng: "Ngươi tỉnh rồi?"
【Tiểu quỷ chết tiệt ngươi còn dám hỏi?!】Người kia nổi giận đùng đùng bắt đầu dùng lời nói oanh tạc, 【Nếu không phải lần trước ngươi gạt ta ăn mấy thứ trái cây chết tiệt kia, ta cũng sẽ không tiêu chảy đến hư thoát! Đáng giận! Nếu như để người khác biết rằng đại gia ta thua mấy thứ trái cây kì quái kia thì không cười rụng răng mới là lạ!!】
"Ha ha " Thiếu niên tiếp tục cười đến ngửa tới ngửa lui, "Sao chứ? Là ngươi tự nguyện mà!"
【Đáng chết! Lúc ấy không biết là ai dùng ánh mắt như cún con bị bỏ rơi nhìn ta! Còn nói cái gì mà ngươi cực khổ lắm mới hái được cho ta, ta không ăn chính là coi rẻ thành quả lao động của ngươi! Thiệt thòi cho ngươi phải nghĩ ra mấy thứ làm! Dám gạt ta?!】
"Đỡ không nổi mị lực của ta thì cứ việc nói thẳng.

Người ta cũng sẽ không cười ngươi." Cố nén ý nghĩ muốn cười thật lớn, người kia chậm rãi nói.

【Chờ ta đi ra ngoài thì ngươi tiêu rồi!!】 Thanh âm tùy tiện phát ra rõ ràng là mang theo uy hiếp 【Hừ! Nếu không phải đột nhiên tâm tình của ngươi giảm xuống, ta cũng sẽ không lên tiếng đâu.

Bản đại gia còn chưa ngủ đủ, muốn tiếp tục ngủ, đừng làm ồn!】
"Biết rồi." Thiếu niên mỉm cười lên tiếng, tự biết tên kia mạnh miệng mềm lòng nên cũng chẳng muốn đi vạch trần.

Mây mù trong lòng cũng dần tan đi...!
_ _ _ _ _ _ _ _ _
Tsunade tựa vào tấm kính thủy tinh, nhìn về phía xa xa, nhịn không được hồi tưởng lại.

Dáng vẻ bệ vệ và kiêu ngạo của tiểu tử kia, tuy rằng phương thức biểu hiện bất đồng, nhưng tuyệt không thua Naruto.

Naruto là sức sống tràn ngập bốn phía phủ lên khoa trương cùng kiêu ngạo, mà cậu ta thì mỗi một từ một chữ nói ra đều ý vị sâu xa đến kiêu ngạo, giống nhau chính là, đều tự tin như vậy.

Đơn giản chỉ là nụ cười như ánh mặt trời lúc cậu ta rời đi, Tsunade đã cho ra một quyết định khiến ngay cả chính mình cũng phải kinh ngạc, để Dạ Vô Minh sống trong nhà đứa bé kia.

"Naruto..." Thì thào gọi khẽ, đứa bé kia, vĩnh viễn là trân bảo trong lòng nàng, cũng vĩnh viễn là nỗi đau của nàng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương