Sáp Huyết
-
Quyển 3 - Chương 393: Thường ninh (1)
Gió thu hiu quanh, cô nhạn vút lên mây xanh. Một đàn nhạn bay về phía nam lướt qua vùng thảo nguyên. Chúng chỉ hơi dừng lại một chút, rồi sau đó trực tiếp bay đến phía nam ấm áp mùa xuân kia.
Trời ngày thu se lạnh!
Trong tiếng gió thu, đám quần thần Đại tống tụ họp cùng nhau bàn chuyện. Nhưng quần thần không tụ tập tại điện Văn Đức chờ lâm triều mà cùng đến phủ của Lã Di Giản.
Bệnh tình của Lã Đi Giản đang nguy kịch.
Tin tức này truyền ra ngoài, quần thần đều khiếp sợ. Lã Di Giản đã già, rồi cũng sẽ có ngày chết. Nhưng Lã Di Giản bệnh tình nguy kịch cũng nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Lã Di Giản nắm giữ triều chính đã lâu. Có người biết, có người coi thường, có người tán thưởng, có người châm biếm. Có thể nói là nửa nọ nửa kia. Nhưng nếu người đã chết, chửi bới cũng vậy mà thừa nhận cũng vậy. Còn có gì liên quan đến ông ta đâu?
Một cơn gió thu se lạnh thổi tới. Lá ngô đồng bay xao xác bên ngoài đường. Những quần thần già nua trong lòng khó tránh khỏi cảm xúc bi ai.
Phạm Trọng Yêm đứng ở một góc, thần sắc có chút cô đơn, dường như có nhiều tâm sự. Lã Di Giản bệnh nặng, mọi người cho dù có nhiều người yêu kính ông, cũng sẽ không có mặt hết. Quần thần không hẹn mà cùng tới Lã tướng tiền đường, chỉ là vì Thiên tử Triệu Trinh cũng đã tới đây.
Lã Di Giản sau khi không còn gánh vác việc gì nữa thì ngược lại suy sụp rất nhanh.
Rất nhiều người do áp lực nặng nên phải gồng mình để đứng vững trước áp lực. Nhưng khi áp lực qua đi, bởi vì không còn chỗ nào lưu luyến nữa thì sẽ xuống rất nhanh. Lã Di Giản nếu như không còn làm ở vị trí Tể Tướng, thì có phải đã sớm mất đi sự lưu luyến thế gian?
Triệu Trinh biết Lã Di Giản bệnh nặng, do mối quan hệ thân thiết, thậm chí đã tự mình cấp Hạ Long Tu làm thuốc dẫn cho Lã Di Giản, mong ông sớm ngày bình phục.
Có người nói rằng, thiên tử chính là thiên mệnh. Thiên tử giữ lại thì ông trời hẳn sẽ không giành mất Lã Di Giản.
Nhưng Lã Di Giản bệnh tình vẫn ngày một càng nặng.
Ngày này, Triệu Trịnh nghe nói Lã Di Giản bệnh tình nguy kịch, nên không lâm triều, tự mình đến đây thăm hỏi. Quần thần biết được, vì để biểu hiện sự thân thiết, nên cũng trước sau tới đây.
Phạm Trọng Yêm nghĩ như thế, hai hàng nước mắt muốn rơi ra.
Lúc này, Âu Dương Tu lặng lẽ đi tới, thấp giọng nói:
- Phạm Công, nghe nói mấy ngày trước Thánh thượng triệu tập ngài, hỏi về chuyện kết bè phái. Không biết Phạm Công xử trí sao với chuyện này?
Phạm Trọng Yêm nhìn Âu Dương Tu một lúc lâu, lúc này mới nói:
- Ta chỉ nói rằng triều đình có chính có tà. Nếu kết bè phái mà ích nước lợi dân thì cũng không có gì đáng trách.
Âu Dương Tu tinh thần chấn động, nói rằng:
- Phạm Công nói cũng rất đúng.
Nhưng trong lòng thầm nghĩ “Phạm Công thế cô, chúng ta cần thiết phải chia sẻ áp lực, không để cho bọn gian thần mưu kế được thực hiện”.
Khi triều đại mới bắt đầu, thoạt nhìn thì thuận buồm xuôi gió. Phạm Trọng Yêm đảm nhận trọng trách đổi mới, đưa ra những biện pháp dứt khoát, bãi miễn những vị quan vô năng, chỉnh đốn triều chính. Thực vì thiên hạ làm không biết bao nhiêu chuyện tốt, nhận được sự tán thưởng của thiên hạ bách tính.
Nhưng Địch Thanh, Phú Bật hai người sau khi đi sứ Khiết Đan không lâu thì Biện Kinh lại xảy ra tai họa. Trong “Khánh Lịch thánh đức tụng”, Thạch Giới thấy những phương pháp cải cách mới hưng thịnh, kìm lòng không đặng, biết Phú Bật đi sứ, thì liền viết một phong thư cho Phú Bật, thông báo những việc vui trong kinh.
Nhưng không biết sao phong thư không ra khỏi kinh thành mà rơi vào tay Hạ Tủng. Hạ Tủng xem xong phong thư, liền trực tiếp chuyển cho Triệu Trinh.
Triệu Trinh xem qua, trong lòng rất tức giận.
Nội dung của bức thư thật ra cũng không có gì, nhưng có thể có một câu nói khiến Triệu Trinh thật sự kiêng kỵ. Thạch Giới tại Tín Trung ca ngợi Phạm Trọng Yêm, Phú Bật là “Hành y, hoắc chi sự”. Hạ Tủng dâng một tấu chương khác, giải thích, y đó là Y Doãn, hoắc là nói Hoắc Quang. Y Doãn thì không nói làm gì, là hiền thần phụ tá cho thiên tử, còn Hoắc Quang lại là quyền thần phế lập quốc quân Tây Hán.
Triệu Trinh bất mãn, lập tức trục xuất Thạch Giới khỏi kinh thành. Đối với Phạm Trọng Yêm cũng có phê bình kín đáo.
Khi Thạch Giới rời khỏi kinh thành thì cũng kêu oan uổng. Ông ta rõ ràng ở trong bức thư viết là “Hành y, Chu chi sự”. Chu là nói Chu Công, vốn là danh thần phụ tá thiên tử.
Chuyện này tuy là kỳ lạ, nhưng khó cải biến. Thạch Giới cuối cùng bị biếm, quần thần lén nghị luận, đều cho rằng Hạ Tủng phá rối. Lén thay đổi nội dung trong thư. Nhưng lúc này ảnh hưởng vẫn còn, trong triều lại gợn sóng. Hạ Tủng chê bai Thạch Giới thì thôi, ngược lại còn nói Phạm Trọng Yêm, Dư Tĩnh, Âu Dương Tu và Thái Tương kết bè kết phái với nhau.
Trong triều nghị luận như thế, Triệu Trinh cũng khó mà có thể trấn tĩnh.
Từ xưa đến nay, sĩ phu kết bè kết đảng là việc mà triều đình khó có thể khống chế. Đông Hán cấm họa, Đại Đường Ngưu Lý đảng tranh (bọn gian thần tranh giành) tạo thành tổn hại khó có thể bù đắp được. Hạ Tủng công kích Phạm Trọng Yêm kết bè phái. Vương Củng Thần vẫn nhớ Âu Dương Tu nói ông ta là “Ngự sử thai quan đa phi kỳ tài” lập tức phụ họa theo đuôi. Cho rằng Phạm Trọng Yêm kết bè kết phái, tạo thành bất lợi cho triều đình.
Triệu Trinh không tức giận, lập tức triệu Phạm Trọng Yêm vào cung để hỏi về chuyện kết bè kết phái. Phạm Trọng Yêm khó có thể tự biện, chỉ có thể khéo léo chuyển lời nói của mình. Chuyện này đã khiến trong triều dậy sóng. Bởi vậy, Âu Dương Tu hôm nay cố ý đến đây hỏi Phạm Trọng Yêm.
Phạm Trọng Yêm nghĩ đến Lã Di Giản là trọng thần của triều đình, làm Tể tướng ba đời. Thánh thượng và ông quan hệ rất không tầm thường. Nếu ông ta chết đi, Thánh thượng có thể bởi vậy mà giận chó đánh mèo hay không? Hôm nay mình ở nơi đầu sóng ngọn gió, không sợ những lời nói nhàn rỗi, không sợ bị giáng chức. Nhưng nếu không có ta ngăn cản hết thảy, chỉ sợ đám người Âu Dương Tu các người khó có thể chống đỡ được sự phản kích của đám người kia, tiếp tục không có khả năng đẩy mạnh Tân pháp.
Suy nghĩ như vậy, Phạm Trọng Yêm nói:
- Âu Dương Ti Gián, chuyện kết đảng. Sau này chớ nhắc lại chuyện này.
Âu Dương Tu liên tục gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ “Việc này là do người ta tạo nên, tuyệt không có khả năng để Phạm Công ngài gánh chịu một mình. Nếu có tai họa thì Âu Dương Tu ta một mình gánh chịu là được rồi”.
Phạm Trọng Yêm nhìn vào phòng ngủ Lã Di Giản, chỉ là đang suy nghĩ, không biết Lã Di Giản hiện giờ ra sao rồi?
Lã Di Giản đang hấp hối.
Ai nấy cũng đều không được đến gần, ngay cả ông. Triệu Trinh đang ngồi bên cạnh giường bệnh, nắm lấy bàn tay khô gầy của Lã Di Giản, không ngăn nổi dòng lệ.
Không ai biết, y đối với Lã Di Giản có tình cảm rất sâu đậm. Đương nhiên, nếu như không có Lã Di Giản thì làm sao y có thể ngồi lên vị trí thiên tử? Có ngự y tiến lên, thấp giọng nói:
- Thánh thượng, Lã tướng ngài ấy....Chỉ sợ….
Triệu Trinh đột nhiên phẫn nộ quát:
- Trẫm mặc kệ khanh dùng biện pháp gì, nhất định phải cứu sống Lã tướng.
Y cũng không nói tiếp, nhìn ngự y đang run lên. Ngự y cuống quýt quỳ xuống, câm như hến.
- Thánh thượng, người đừng đau lòng.
Lã Di Giản rốt cuộc đã tỉnh táo lại, ngược lại thoải mái nói với Triệu Trinh:
- Con người, ai mà không chết? Cựu thần cuối cùng cũng…không phụ lòng nhờ vả của tiên đế…
Trong đầu lại hiện lên chuyện xưa, Lã Di Giản cười khô héo, phảng phất nhìn thấy Tiên đế Chân Tông đang điềm nhiên trước mặt ông nói:
- Lã Di Giản, trẫm biết khanh rất trung thành. Trẫm đem hết thảy chuyện nói cho khanh biết, khanh nhất định phải vì trẫm mà bảo vệ tốt cho Thái tử. Trẫm nếu còn sống sót nhất định sẽ trọng thưởng cho khanh.
Lã Di Giản nghĩ tới đây, trong lòng mỉm cười. Ông ta thật không giải thích được vì sao Chân Tông lại khát vọng trường sinh bất tử như vậy. Sống thì phải có trách nhiệm nhiều lắm. Chết, lúc đó phải chăng là một sự giải thoát? Ông ta nắm giữ triều chính mấy chục năm nay, đối với Triệu gia có thể nói là trung thành và tận tâm. Nhưng người đã chết thì còn nhận được thứ gì nữa. Ông ta đột nhiên có chút đồng tình với Phạm Trọng Yêm. Ông và Phạm Trọng Yêm đấu nhau cả đời, nhưng kỳ thật ông rất tán thưởng Phạm Trọng Yêm. Ngày trước, Phạm Trọng Yêm thậm chí đã thỉnh ông tái nhập Lưỡng phủ, nhưng ông cảm thấy khá mệt mỏi. Rất nhiều chuyện ông không muốn nhúng tay vào.
Triệu Trinh nhìn thấy Lã Di Giản hai tròng mắt nhìn đăm đăm, thần thái lặng đi thì trong lòng đột nhiên dâng lên một sự sợ hãi, liền nắm chặt tay Lã Di Giản, vội la lên:
Trời ngày thu se lạnh!
Trong tiếng gió thu, đám quần thần Đại tống tụ họp cùng nhau bàn chuyện. Nhưng quần thần không tụ tập tại điện Văn Đức chờ lâm triều mà cùng đến phủ của Lã Di Giản.
Bệnh tình của Lã Đi Giản đang nguy kịch.
Tin tức này truyền ra ngoài, quần thần đều khiếp sợ. Lã Di Giản đã già, rồi cũng sẽ có ngày chết. Nhưng Lã Di Giản bệnh tình nguy kịch cũng nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Lã Di Giản nắm giữ triều chính đã lâu. Có người biết, có người coi thường, có người tán thưởng, có người châm biếm. Có thể nói là nửa nọ nửa kia. Nhưng nếu người đã chết, chửi bới cũng vậy mà thừa nhận cũng vậy. Còn có gì liên quan đến ông ta đâu?
Một cơn gió thu se lạnh thổi tới. Lá ngô đồng bay xao xác bên ngoài đường. Những quần thần già nua trong lòng khó tránh khỏi cảm xúc bi ai.
Phạm Trọng Yêm đứng ở một góc, thần sắc có chút cô đơn, dường như có nhiều tâm sự. Lã Di Giản bệnh nặng, mọi người cho dù có nhiều người yêu kính ông, cũng sẽ không có mặt hết. Quần thần không hẹn mà cùng tới Lã tướng tiền đường, chỉ là vì Thiên tử Triệu Trinh cũng đã tới đây.
Lã Di Giản sau khi không còn gánh vác việc gì nữa thì ngược lại suy sụp rất nhanh.
Rất nhiều người do áp lực nặng nên phải gồng mình để đứng vững trước áp lực. Nhưng khi áp lực qua đi, bởi vì không còn chỗ nào lưu luyến nữa thì sẽ xuống rất nhanh. Lã Di Giản nếu như không còn làm ở vị trí Tể Tướng, thì có phải đã sớm mất đi sự lưu luyến thế gian?
Triệu Trinh biết Lã Di Giản bệnh nặng, do mối quan hệ thân thiết, thậm chí đã tự mình cấp Hạ Long Tu làm thuốc dẫn cho Lã Di Giản, mong ông sớm ngày bình phục.
Có người nói rằng, thiên tử chính là thiên mệnh. Thiên tử giữ lại thì ông trời hẳn sẽ không giành mất Lã Di Giản.
Nhưng Lã Di Giản bệnh tình vẫn ngày một càng nặng.
Ngày này, Triệu Trịnh nghe nói Lã Di Giản bệnh tình nguy kịch, nên không lâm triều, tự mình đến đây thăm hỏi. Quần thần biết được, vì để biểu hiện sự thân thiết, nên cũng trước sau tới đây.
Phạm Trọng Yêm nghĩ như thế, hai hàng nước mắt muốn rơi ra.
Lúc này, Âu Dương Tu lặng lẽ đi tới, thấp giọng nói:
- Phạm Công, nghe nói mấy ngày trước Thánh thượng triệu tập ngài, hỏi về chuyện kết bè phái. Không biết Phạm Công xử trí sao với chuyện này?
Phạm Trọng Yêm nhìn Âu Dương Tu một lúc lâu, lúc này mới nói:
- Ta chỉ nói rằng triều đình có chính có tà. Nếu kết bè phái mà ích nước lợi dân thì cũng không có gì đáng trách.
Âu Dương Tu tinh thần chấn động, nói rằng:
- Phạm Công nói cũng rất đúng.
Nhưng trong lòng thầm nghĩ “Phạm Công thế cô, chúng ta cần thiết phải chia sẻ áp lực, không để cho bọn gian thần mưu kế được thực hiện”.
Khi triều đại mới bắt đầu, thoạt nhìn thì thuận buồm xuôi gió. Phạm Trọng Yêm đảm nhận trọng trách đổi mới, đưa ra những biện pháp dứt khoát, bãi miễn những vị quan vô năng, chỉnh đốn triều chính. Thực vì thiên hạ làm không biết bao nhiêu chuyện tốt, nhận được sự tán thưởng của thiên hạ bách tính.
Nhưng Địch Thanh, Phú Bật hai người sau khi đi sứ Khiết Đan không lâu thì Biện Kinh lại xảy ra tai họa. Trong “Khánh Lịch thánh đức tụng”, Thạch Giới thấy những phương pháp cải cách mới hưng thịnh, kìm lòng không đặng, biết Phú Bật đi sứ, thì liền viết một phong thư cho Phú Bật, thông báo những việc vui trong kinh.
Nhưng không biết sao phong thư không ra khỏi kinh thành mà rơi vào tay Hạ Tủng. Hạ Tủng xem xong phong thư, liền trực tiếp chuyển cho Triệu Trinh.
Triệu Trinh xem qua, trong lòng rất tức giận.
Nội dung của bức thư thật ra cũng không có gì, nhưng có thể có một câu nói khiến Triệu Trinh thật sự kiêng kỵ. Thạch Giới tại Tín Trung ca ngợi Phạm Trọng Yêm, Phú Bật là “Hành y, hoắc chi sự”. Hạ Tủng dâng một tấu chương khác, giải thích, y đó là Y Doãn, hoắc là nói Hoắc Quang. Y Doãn thì không nói làm gì, là hiền thần phụ tá cho thiên tử, còn Hoắc Quang lại là quyền thần phế lập quốc quân Tây Hán.
Triệu Trinh bất mãn, lập tức trục xuất Thạch Giới khỏi kinh thành. Đối với Phạm Trọng Yêm cũng có phê bình kín đáo.
Khi Thạch Giới rời khỏi kinh thành thì cũng kêu oan uổng. Ông ta rõ ràng ở trong bức thư viết là “Hành y, Chu chi sự”. Chu là nói Chu Công, vốn là danh thần phụ tá thiên tử.
Chuyện này tuy là kỳ lạ, nhưng khó cải biến. Thạch Giới cuối cùng bị biếm, quần thần lén nghị luận, đều cho rằng Hạ Tủng phá rối. Lén thay đổi nội dung trong thư. Nhưng lúc này ảnh hưởng vẫn còn, trong triều lại gợn sóng. Hạ Tủng chê bai Thạch Giới thì thôi, ngược lại còn nói Phạm Trọng Yêm, Dư Tĩnh, Âu Dương Tu và Thái Tương kết bè kết phái với nhau.
Trong triều nghị luận như thế, Triệu Trinh cũng khó mà có thể trấn tĩnh.
Từ xưa đến nay, sĩ phu kết bè kết đảng là việc mà triều đình khó có thể khống chế. Đông Hán cấm họa, Đại Đường Ngưu Lý đảng tranh (bọn gian thần tranh giành) tạo thành tổn hại khó có thể bù đắp được. Hạ Tủng công kích Phạm Trọng Yêm kết bè phái. Vương Củng Thần vẫn nhớ Âu Dương Tu nói ông ta là “Ngự sử thai quan đa phi kỳ tài” lập tức phụ họa theo đuôi. Cho rằng Phạm Trọng Yêm kết bè kết phái, tạo thành bất lợi cho triều đình.
Triệu Trinh không tức giận, lập tức triệu Phạm Trọng Yêm vào cung để hỏi về chuyện kết bè kết phái. Phạm Trọng Yêm khó có thể tự biện, chỉ có thể khéo léo chuyển lời nói của mình. Chuyện này đã khiến trong triều dậy sóng. Bởi vậy, Âu Dương Tu hôm nay cố ý đến đây hỏi Phạm Trọng Yêm.
Phạm Trọng Yêm nghĩ đến Lã Di Giản là trọng thần của triều đình, làm Tể tướng ba đời. Thánh thượng và ông quan hệ rất không tầm thường. Nếu ông ta chết đi, Thánh thượng có thể bởi vậy mà giận chó đánh mèo hay không? Hôm nay mình ở nơi đầu sóng ngọn gió, không sợ những lời nói nhàn rỗi, không sợ bị giáng chức. Nhưng nếu không có ta ngăn cản hết thảy, chỉ sợ đám người Âu Dương Tu các người khó có thể chống đỡ được sự phản kích của đám người kia, tiếp tục không có khả năng đẩy mạnh Tân pháp.
Suy nghĩ như vậy, Phạm Trọng Yêm nói:
- Âu Dương Ti Gián, chuyện kết đảng. Sau này chớ nhắc lại chuyện này.
Âu Dương Tu liên tục gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ “Việc này là do người ta tạo nên, tuyệt không có khả năng để Phạm Công ngài gánh chịu một mình. Nếu có tai họa thì Âu Dương Tu ta một mình gánh chịu là được rồi”.
Phạm Trọng Yêm nhìn vào phòng ngủ Lã Di Giản, chỉ là đang suy nghĩ, không biết Lã Di Giản hiện giờ ra sao rồi?
Lã Di Giản đang hấp hối.
Ai nấy cũng đều không được đến gần, ngay cả ông. Triệu Trinh đang ngồi bên cạnh giường bệnh, nắm lấy bàn tay khô gầy của Lã Di Giản, không ngăn nổi dòng lệ.
Không ai biết, y đối với Lã Di Giản có tình cảm rất sâu đậm. Đương nhiên, nếu như không có Lã Di Giản thì làm sao y có thể ngồi lên vị trí thiên tử? Có ngự y tiến lên, thấp giọng nói:
- Thánh thượng, Lã tướng ngài ấy....Chỉ sợ….
Triệu Trinh đột nhiên phẫn nộ quát:
- Trẫm mặc kệ khanh dùng biện pháp gì, nhất định phải cứu sống Lã tướng.
Y cũng không nói tiếp, nhìn ngự y đang run lên. Ngự y cuống quýt quỳ xuống, câm như hến.
- Thánh thượng, người đừng đau lòng.
Lã Di Giản rốt cuộc đã tỉnh táo lại, ngược lại thoải mái nói với Triệu Trinh:
- Con người, ai mà không chết? Cựu thần cuối cùng cũng…không phụ lòng nhờ vả của tiên đế…
Trong đầu lại hiện lên chuyện xưa, Lã Di Giản cười khô héo, phảng phất nhìn thấy Tiên đế Chân Tông đang điềm nhiên trước mặt ông nói:
- Lã Di Giản, trẫm biết khanh rất trung thành. Trẫm đem hết thảy chuyện nói cho khanh biết, khanh nhất định phải vì trẫm mà bảo vệ tốt cho Thái tử. Trẫm nếu còn sống sót nhất định sẽ trọng thưởng cho khanh.
Lã Di Giản nghĩ tới đây, trong lòng mỉm cười. Ông ta thật không giải thích được vì sao Chân Tông lại khát vọng trường sinh bất tử như vậy. Sống thì phải có trách nhiệm nhiều lắm. Chết, lúc đó phải chăng là một sự giải thoát? Ông ta nắm giữ triều chính mấy chục năm nay, đối với Triệu gia có thể nói là trung thành và tận tâm. Nhưng người đã chết thì còn nhận được thứ gì nữa. Ông ta đột nhiên có chút đồng tình với Phạm Trọng Yêm. Ông và Phạm Trọng Yêm đấu nhau cả đời, nhưng kỳ thật ông rất tán thưởng Phạm Trọng Yêm. Ngày trước, Phạm Trọng Yêm thậm chí đã thỉnh ông tái nhập Lưỡng phủ, nhưng ông cảm thấy khá mệt mỏi. Rất nhiều chuyện ông không muốn nhúng tay vào.
Triệu Trinh nhìn thấy Lã Di Giản hai tròng mắt nhìn đăm đăm, thần thái lặng đi thì trong lòng đột nhiên dâng lên một sự sợ hãi, liền nắm chặt tay Lã Di Giản, vội la lên:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook