Sáp Huyết
-
Quyển 3 - Chương 380: Xử án (4)
Ý tứ của gã mọi người đều rõ, thầm nghĩ Khâu Minh Hào cho rằng Địch Thanh thấy sắc nảy lòng tham, trong lúc nhất thời không muốn giết Trương mỹ nhân. Sau lại gặp phải Thường Ninh, lúc đó muốn hạ thủ thì đã muộn rồi.
Bao Chửng gật đầu:
- Không sai, Địch Thanh không hạ thủ tất có lý do để giải thích. Nhưng Khâu bộ đầu lại quên mất một điểm. Địch Thanh trong lúc kiểm tra Thượng mỹ nhân có chết hay không thì giày đã dính phải vết máu.
Khâu Minh Hào nhíu mày nói:
- Điều đó chứng minh được Địch Thanh kẻ bị tình nghi giết người.
Bao Chửng sắc mặt nghiêm nghị, từng câu từng chữ nói:
- Nhưng ngược lại, vết máu đó chứng minh Địch Thanh không có giết người.
Kết luận vừa nói ra, mọi người đều hoang mang không giải thích được, nghĩ mãi mà không rõ ý của Bao Chửng. Bao Chửng nói tiếp:
- Khi Địch Thanh nhìn thấy Thường Ninh công chúa, bởi gì giày dính máu nên đã để lại trên đường rất nhiều vết máu nhỏ. Hiện tại giày của hắn vẫn còn dính máu.
Mọi người nhìn lại, quả nhiên giày của Địch Thanh vẫn còn dính máu, nhưng vẫn không giải thích được dụng ý của Bao Chửng.
Bao Chửng trầm giọng nói:
- Lúc Hắn ôm Trương mỹ nhân gặp Thường Ninh công chúa thì vết máu trên giày vẫn còn chưa khô. Thần đã kiểm tra vết máu, phát hiện Địch Thanh chưa đi được mấy bước thì gặp phải Thường Ninh công chúa. Nhưng trong phạm vi phát hiện con dao, thì căn bản không có một vết máu nào. Thử hỏi Địch Thanh tài năng thế nào mà dính máu trên giày, nhưng vùng phụ cận vứt hung khí lại chẳng có vết máu? Điều đó có thể chứng minh Địch Thanh căn bản không có đi qua chỗ đó, và con dao cũng không phải do Địch Thanh vứt. Bởi vậy Địch Thanh không phải là hung thủ.
Khâu Minh Hào trầm ngâm, lập tức nói:
- Nói không chừng Địch Thanh đứng đằng xa quăng dao tới nên vùng phụ cận không có dấu máu.
Bao Chửng lập tức nói:
- Vị trí vứt dao là chỗ tối góc chết tây bắc lầu các, còn Địch Thanh gặp Thường Ninh công chúa là ở phía đông nam. Khoảng giữa có tòa lầu ngăn cách. Thần lúc đó đã thử qua, với vết máu mà Địch Thanh để lại trên đường bộ, tuyệt không có khả năng vứt dao tới đó. Nếu Thánh Thượng không tin thì có thể đi thử.
Triệu Trinh nhìn Khâu Minh Hào. Khâu Minh Hào lúc này trầm ngâm hồi lâu, mới chậm rãi lắc đầu. Triệu Trinh nói:
- Khâu bộ đầu không có ý kiến thì trẫm sẽ không thử.
Bao Chửng giọng điệu hàm ý, nói rằng:
- Địch Thanh hoàn toàn không có mang theo dao, mà Chiêu Dung thì lại bị con dao làm cho mất mạng. Bởi vậy thần cho rằng, Thượng Chiêu Dung không phải do Địch Thanh giết chết.
Đại điện yên lặng, Địch Thanh trong lòng cảm kích, không nghĩ Bao Chửng lại thận trọng suy đoán cẩn thận như vậy.
Trương mỹ nhân đang gục đầu xuống bàn khóc nức nở, đột nhiên ngồi dậy, nói:
- Ngươi nói Địch Thanh không có khả năng mang dao thì ta không tin. Địch Thanh mặc dù gặp phải Thường Ninh, vết máu vẫn còn chưa khô. Nhưng trước đó hắn có thể cởi giày rồi vứt đao, lẽ nào không có khả năng?
Bao Chửng trầm ngâm nói:
- Trương mỹ nhân nói rằng hung đồ thấy sắc nảy lòng tham, sau khi gây án vẫn có tâm tư kín đáo. Tuy khó tưởng tượng nhưng đích xác vẫn có một phần nhỏ khả năng. Nhưng chuyện này chứng minh lại càng đơn giản. Nếu Địch Thanh cởi giày vứt dao, lúc này vẫn chưa có cơ hội để hủy diệt chứng cứ, lòng bàn chân của hắn chắc chắn sẽ dính bùn đất. Thần xin thử nghiệm một chút.
Dứt lời liền đi tới trước mặt Địch Thanh, ý bảo Địch Thanh cởi giày. Ông ta đã nói liền làm, không có kéo dài.
Chờ cho Địch Thanh cởi giày xong, mọi người rõ ràng nhìn thấy, bàn chân của Địch Thanh sạch sẽ vô cùng, căn bản không có dính bùn đất. Tào hoàng hậu thở nhẹ một hơi, nói khẽ với Triệu Trinh:
- Quan gia, nếu Bao Chửng đã chứng minh được Địch Thanh vô tội, vậy hãy để cho Địch Thanh xuất cung?
Triệu Trinh còn đang do dự thì Trương mỹ nhân đã khóc lóc nói:
- Quan gia, những gì mà thiếp nói chẳng lẽ là đổ oan cho Địch Thanh. Khi thiếp ngất xỉu, đã nhìn thấy Địch Thanh đuổi theo Chiêu Dung. Cho dù hung thủ không phải là Địch Thanh thì việc hắn trêu ghẹo thiếp không phải là giả.
Dứt lời thì lại khóc rống lên.
Triệu Trinh trong lòng căm tức hỏi:
- Địch Thanh, trẫm hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi đến có trêu ghẹo mỹ nhân hay không?
Địch Thanh ngẩng đầu:
- Thần không có.
Trương mỹ nhân khóc to hơn:
- Ngươi bây giờ đương nhiên là không thừa nhận rồi.
Địch Thanh nhíu mày:
- Thần không làm, vì sao phải thừa nhận?
Triệu Trinh vỗ long án, quát to:
- Được rồi, Bao Chửng, khanh kết luận ra sao?
Bao Chửng nói:
- Kỳ thật có thể kết luận Địch Thanh rốt cuộc có vô lễ với Trương mỹ nhân hay không thì biện pháp rất đơn giản.
Lời vừa thốt ra, mọi người vô cùng kinh ngạc, chờ đợi Bao Chửng đưa ra kết luận. Còn Trương mỹ nhân thì ngạc nhiên nhìn Bao Chửng.
Bao Chửng chậm rãi nói:
- Địch Thanh cùng với Trương mỹ nhân nói khác nhau, có thể thấy được một người không nói thật. Chỉ cần tìm ra người nói dối thì có thể cho ra kết luận.
Mọi người thầm nghĩ “Ngươi đây không phải là nói nhảm, mấu chốt là như thế nào để tìm ra?”
Bao Chửng cho tay vào ngực, đột nhiên lấy ra một bức tượng ngọc phật nho nhỏ. Bức tượng toàn thân nhẵn nhụi, trong suốt. Mọi người cảm thấy kỳ lạ, không biết Bao Chửng vì sao lại lấy ra bức ngọc phật này.
Bao Chửng thấy mọi người không hiểu thì liền giải thích:
- Thánh Thượng, nhà thần cũng không giàu có gì. Nhưng bức tượng ngọc phật này cũng chiếm hết một nửa gia tài nhà thần. Tuy nhiên nó không phải sở hữu của thần, mà là do một cao tăng ẩn thế tặng.
Triệu Trinh nhíu mày hỏi:
- Khanh mang bức ngọc phật này ra làm gì?
Bao Chửng nói:
- Bởi vì ngọc phật và việc phá án có quan hệ với nhau. Ngọc phật này vốn có tên là Noa Ma Phật. Noa Ma là tiếng Phạn. Trung Nguyên gọi là lễ kính. Nghe cao tăng đó nói: “Ngọc phật này vốn là vật trong Tạng Biên Mật Tông, nay truyền đến tay ta.”
Sở dĩ thần mang theo bức ngọc phật này bên mình không phải bởi vì nó quý trọng mà là nó rất kỳ quái.
Triệu Trinh nhìn bức tượng Phật, cũng cảm thấy hứng thú hỏi:
- Tượng phật này rốt cuộc có cái gì thần bí?
Bao Chửng nghiêm nghị nói:
- Bức tượng phật này nếu là Noa Ma Phật thì mọi người nhất định phải lễ kính, trong lòng không thể xem nó chỉ là pho tượng. Nếu người đó nói dối, chỉ cần chạm tay vào nó thì trong chốc lát sẽ có hào quang nhàn nhạt phát ra.
Trương mỹ nhân sắc mặt khẽ biến, còn mọi người thì thần sắc đa nghi. Triệu Trinh ngạc nhiên nói:
- Trên đời thật sự tồn tại vật như vậy sao? Trẫm khó tin quá.
Bao Chửng nói:
- Trên đời này vốn có nhiều việc không thể tưởng tượng được. Đối với Tạng Truyền Mật Tông thì lại càng có nhiều chuyện khó dò. Thần đã tự mình nghiệm chứng sự thần kỳ của nó. Ban đầu là thử những vị quan chức nhỏ. Tuy nói là thần theo luật làm việc, nhưng trước đó chính là len lén tìm cách cho bọn họ sờ lên tượng Phật. Cho dù tượng phật sáng lên hay không thì cũng chứng minh được tâm ý của bọn họ. Thánh Thượng nếu không tin thì thần có thể làm một chứng minh cho người thấy. Xin Thánh Thượng cấp cho thần một gian phòng tối.
Triệu Trinh thật ra lúc này đã có chút hứng thú, lập tức chuẩn bị thiên điện phía sau điện Sùng Chính làm phòng tối. Địch Thanh chỉ nghe có vài tiếng bước chân bận rộn. Sau đó thì trong điện liền yên tĩnh trở lại.
Bao Chửng bước vào trong thiên điện, rồi quay lại nói với Triệu Trinh:
- Thần biết thiên tử không thể mạo phạm. Không biết Hoàng hậu có hứng thú cùng thần chứng minh việc này hay không?
Tào hoàng hậu ở một bên nghe xong, nét mặt kinh ngạc, một lát sau mới nói:
- Thiếp thân cũng không tin. Nhưng nếu sự việc trọng đại, Bao khanh gia tin tưởng vững chắc thì thiếp thân cũng không ngại thử xem. Không biết làm thế nào để chứng minh đây?
Bao Chửng nói:
- Chứng minh rất đơn giản, xin thỉnh Hoàng hậu cứ nói thật.
Tào hoàng hậu giật mình:
- Thế nào mới là nói thật?
Bao Chửng trả lời:
- Có thế nào thì nói thế ấy.
Tào hoàng hậu suy nghĩ một lát mới nói:
- Thiếp thân ngày hôm qua mới cấp cho Thánh Thượng món canh thịt dê.
Bao Chửng lập tức nói:
- Có thể. Thần đã đặt bức tượng Noa Ma Phật trong phòng tối, nhưng vẫn có thể thấy được. Thần mời Tào hoàng hậu vào bên trong sờ lên ngọc phật một lát.
Tào hoàng hậu cười nói:
- Chuyện thú vị như vậy, ta thật ra cũng muốn mở mang kiến thức một chút.
Dứt lời thì đứng dậy, bước vào trong thiên điện. Bao Chửng đã sớm đặt sẵn vị trí Để Triệu Trinh, Khâu Minh Hào, Bao Chửng và Thường Ninh đều nhìn xem được, nhìn thấy trong thiên điện rất tối, chỉ thấy được thân ảnh mông lung của Tào hoàng hậu đang sờ tay lên bức tượng phật.
Bức tượng phật không có xuất hào quang. Qua một lát, Tào hoàng hậu đi tới nói:
- Tượng phật không có phát quang.
Bao Chửng nói:
- Thế thì Hoàng hậu không có nói dối. Tượng phật tất nhiên là không phát quang.
Triệu Trinh một bên cảm thấy hứng thú:
- Nếu Trẫm nói dối thì tượng Phật khẳng định sẽ phát quang chứ?
Bao Chửng khẳng định:
- Đương nhiên là như vậy.
Triệu Trinh cảm thấy hiếu kỳ, lập tức nói:
- Trẫm tối hôm qua đã uống một chén canh thịt dê do hoàng hậu nấu.
Kỳ thật thì y rất cảm ơn ý tốt của Tào hoàng hậu. Tào hoàng hậu mang đến canh thịt dê, y uống liền hai chén. Tào hoàng hậu thản nhiên cười nói:
- Quan gia, ngài có thể mạnh miệng nói như vậy.
Triệu Trinh cười nói:
- Vì cầu chân tướng, ta mạnh miệng cũng không sao.
Sau khi nói xong, Triệu Trinh cũng không sợ, bước vào chỗ tượng phật.
Chỉ trong chốc lát, ngoài điện vang lên tiếng hô. Bởi vì mọi người nhìn thấy tượng phật đã phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Bao Chửng gật đầu:
- Không sai, Địch Thanh không hạ thủ tất có lý do để giải thích. Nhưng Khâu bộ đầu lại quên mất một điểm. Địch Thanh trong lúc kiểm tra Thượng mỹ nhân có chết hay không thì giày đã dính phải vết máu.
Khâu Minh Hào nhíu mày nói:
- Điều đó chứng minh được Địch Thanh kẻ bị tình nghi giết người.
Bao Chửng sắc mặt nghiêm nghị, từng câu từng chữ nói:
- Nhưng ngược lại, vết máu đó chứng minh Địch Thanh không có giết người.
Kết luận vừa nói ra, mọi người đều hoang mang không giải thích được, nghĩ mãi mà không rõ ý của Bao Chửng. Bao Chửng nói tiếp:
- Khi Địch Thanh nhìn thấy Thường Ninh công chúa, bởi gì giày dính máu nên đã để lại trên đường rất nhiều vết máu nhỏ. Hiện tại giày của hắn vẫn còn dính máu.
Mọi người nhìn lại, quả nhiên giày của Địch Thanh vẫn còn dính máu, nhưng vẫn không giải thích được dụng ý của Bao Chửng.
Bao Chửng trầm giọng nói:
- Lúc Hắn ôm Trương mỹ nhân gặp Thường Ninh công chúa thì vết máu trên giày vẫn còn chưa khô. Thần đã kiểm tra vết máu, phát hiện Địch Thanh chưa đi được mấy bước thì gặp phải Thường Ninh công chúa. Nhưng trong phạm vi phát hiện con dao, thì căn bản không có một vết máu nào. Thử hỏi Địch Thanh tài năng thế nào mà dính máu trên giày, nhưng vùng phụ cận vứt hung khí lại chẳng có vết máu? Điều đó có thể chứng minh Địch Thanh căn bản không có đi qua chỗ đó, và con dao cũng không phải do Địch Thanh vứt. Bởi vậy Địch Thanh không phải là hung thủ.
Khâu Minh Hào trầm ngâm, lập tức nói:
- Nói không chừng Địch Thanh đứng đằng xa quăng dao tới nên vùng phụ cận không có dấu máu.
Bao Chửng lập tức nói:
- Vị trí vứt dao là chỗ tối góc chết tây bắc lầu các, còn Địch Thanh gặp Thường Ninh công chúa là ở phía đông nam. Khoảng giữa có tòa lầu ngăn cách. Thần lúc đó đã thử qua, với vết máu mà Địch Thanh để lại trên đường bộ, tuyệt không có khả năng vứt dao tới đó. Nếu Thánh Thượng không tin thì có thể đi thử.
Triệu Trinh nhìn Khâu Minh Hào. Khâu Minh Hào lúc này trầm ngâm hồi lâu, mới chậm rãi lắc đầu. Triệu Trinh nói:
- Khâu bộ đầu không có ý kiến thì trẫm sẽ không thử.
Bao Chửng giọng điệu hàm ý, nói rằng:
- Địch Thanh hoàn toàn không có mang theo dao, mà Chiêu Dung thì lại bị con dao làm cho mất mạng. Bởi vậy thần cho rằng, Thượng Chiêu Dung không phải do Địch Thanh giết chết.
Đại điện yên lặng, Địch Thanh trong lòng cảm kích, không nghĩ Bao Chửng lại thận trọng suy đoán cẩn thận như vậy.
Trương mỹ nhân đang gục đầu xuống bàn khóc nức nở, đột nhiên ngồi dậy, nói:
- Ngươi nói Địch Thanh không có khả năng mang dao thì ta không tin. Địch Thanh mặc dù gặp phải Thường Ninh, vết máu vẫn còn chưa khô. Nhưng trước đó hắn có thể cởi giày rồi vứt đao, lẽ nào không có khả năng?
Bao Chửng trầm ngâm nói:
- Trương mỹ nhân nói rằng hung đồ thấy sắc nảy lòng tham, sau khi gây án vẫn có tâm tư kín đáo. Tuy khó tưởng tượng nhưng đích xác vẫn có một phần nhỏ khả năng. Nhưng chuyện này chứng minh lại càng đơn giản. Nếu Địch Thanh cởi giày vứt dao, lúc này vẫn chưa có cơ hội để hủy diệt chứng cứ, lòng bàn chân của hắn chắc chắn sẽ dính bùn đất. Thần xin thử nghiệm một chút.
Dứt lời liền đi tới trước mặt Địch Thanh, ý bảo Địch Thanh cởi giày. Ông ta đã nói liền làm, không có kéo dài.
Chờ cho Địch Thanh cởi giày xong, mọi người rõ ràng nhìn thấy, bàn chân của Địch Thanh sạch sẽ vô cùng, căn bản không có dính bùn đất. Tào hoàng hậu thở nhẹ một hơi, nói khẽ với Triệu Trinh:
- Quan gia, nếu Bao Chửng đã chứng minh được Địch Thanh vô tội, vậy hãy để cho Địch Thanh xuất cung?
Triệu Trinh còn đang do dự thì Trương mỹ nhân đã khóc lóc nói:
- Quan gia, những gì mà thiếp nói chẳng lẽ là đổ oan cho Địch Thanh. Khi thiếp ngất xỉu, đã nhìn thấy Địch Thanh đuổi theo Chiêu Dung. Cho dù hung thủ không phải là Địch Thanh thì việc hắn trêu ghẹo thiếp không phải là giả.
Dứt lời thì lại khóc rống lên.
Triệu Trinh trong lòng căm tức hỏi:
- Địch Thanh, trẫm hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi đến có trêu ghẹo mỹ nhân hay không?
Địch Thanh ngẩng đầu:
- Thần không có.
Trương mỹ nhân khóc to hơn:
- Ngươi bây giờ đương nhiên là không thừa nhận rồi.
Địch Thanh nhíu mày:
- Thần không làm, vì sao phải thừa nhận?
Triệu Trinh vỗ long án, quát to:
- Được rồi, Bao Chửng, khanh kết luận ra sao?
Bao Chửng nói:
- Kỳ thật có thể kết luận Địch Thanh rốt cuộc có vô lễ với Trương mỹ nhân hay không thì biện pháp rất đơn giản.
Lời vừa thốt ra, mọi người vô cùng kinh ngạc, chờ đợi Bao Chửng đưa ra kết luận. Còn Trương mỹ nhân thì ngạc nhiên nhìn Bao Chửng.
Bao Chửng chậm rãi nói:
- Địch Thanh cùng với Trương mỹ nhân nói khác nhau, có thể thấy được một người không nói thật. Chỉ cần tìm ra người nói dối thì có thể cho ra kết luận.
Mọi người thầm nghĩ “Ngươi đây không phải là nói nhảm, mấu chốt là như thế nào để tìm ra?”
Bao Chửng cho tay vào ngực, đột nhiên lấy ra một bức tượng ngọc phật nho nhỏ. Bức tượng toàn thân nhẵn nhụi, trong suốt. Mọi người cảm thấy kỳ lạ, không biết Bao Chửng vì sao lại lấy ra bức ngọc phật này.
Bao Chửng thấy mọi người không hiểu thì liền giải thích:
- Thánh Thượng, nhà thần cũng không giàu có gì. Nhưng bức tượng ngọc phật này cũng chiếm hết một nửa gia tài nhà thần. Tuy nhiên nó không phải sở hữu của thần, mà là do một cao tăng ẩn thế tặng.
Triệu Trinh nhíu mày hỏi:
- Khanh mang bức ngọc phật này ra làm gì?
Bao Chửng nói:
- Bởi vì ngọc phật và việc phá án có quan hệ với nhau. Ngọc phật này vốn có tên là Noa Ma Phật. Noa Ma là tiếng Phạn. Trung Nguyên gọi là lễ kính. Nghe cao tăng đó nói: “Ngọc phật này vốn là vật trong Tạng Biên Mật Tông, nay truyền đến tay ta.”
Sở dĩ thần mang theo bức ngọc phật này bên mình không phải bởi vì nó quý trọng mà là nó rất kỳ quái.
Triệu Trinh nhìn bức tượng Phật, cũng cảm thấy hứng thú hỏi:
- Tượng phật này rốt cuộc có cái gì thần bí?
Bao Chửng nghiêm nghị nói:
- Bức tượng phật này nếu là Noa Ma Phật thì mọi người nhất định phải lễ kính, trong lòng không thể xem nó chỉ là pho tượng. Nếu người đó nói dối, chỉ cần chạm tay vào nó thì trong chốc lát sẽ có hào quang nhàn nhạt phát ra.
Trương mỹ nhân sắc mặt khẽ biến, còn mọi người thì thần sắc đa nghi. Triệu Trinh ngạc nhiên nói:
- Trên đời thật sự tồn tại vật như vậy sao? Trẫm khó tin quá.
Bao Chửng nói:
- Trên đời này vốn có nhiều việc không thể tưởng tượng được. Đối với Tạng Truyền Mật Tông thì lại càng có nhiều chuyện khó dò. Thần đã tự mình nghiệm chứng sự thần kỳ của nó. Ban đầu là thử những vị quan chức nhỏ. Tuy nói là thần theo luật làm việc, nhưng trước đó chính là len lén tìm cách cho bọn họ sờ lên tượng Phật. Cho dù tượng phật sáng lên hay không thì cũng chứng minh được tâm ý của bọn họ. Thánh Thượng nếu không tin thì thần có thể làm một chứng minh cho người thấy. Xin Thánh Thượng cấp cho thần một gian phòng tối.
Triệu Trinh thật ra lúc này đã có chút hứng thú, lập tức chuẩn bị thiên điện phía sau điện Sùng Chính làm phòng tối. Địch Thanh chỉ nghe có vài tiếng bước chân bận rộn. Sau đó thì trong điện liền yên tĩnh trở lại.
Bao Chửng bước vào trong thiên điện, rồi quay lại nói với Triệu Trinh:
- Thần biết thiên tử không thể mạo phạm. Không biết Hoàng hậu có hứng thú cùng thần chứng minh việc này hay không?
Tào hoàng hậu ở một bên nghe xong, nét mặt kinh ngạc, một lát sau mới nói:
- Thiếp thân cũng không tin. Nhưng nếu sự việc trọng đại, Bao khanh gia tin tưởng vững chắc thì thiếp thân cũng không ngại thử xem. Không biết làm thế nào để chứng minh đây?
Bao Chửng nói:
- Chứng minh rất đơn giản, xin thỉnh Hoàng hậu cứ nói thật.
Tào hoàng hậu giật mình:
- Thế nào mới là nói thật?
Bao Chửng trả lời:
- Có thế nào thì nói thế ấy.
Tào hoàng hậu suy nghĩ một lát mới nói:
- Thiếp thân ngày hôm qua mới cấp cho Thánh Thượng món canh thịt dê.
Bao Chửng lập tức nói:
- Có thể. Thần đã đặt bức tượng Noa Ma Phật trong phòng tối, nhưng vẫn có thể thấy được. Thần mời Tào hoàng hậu vào bên trong sờ lên ngọc phật một lát.
Tào hoàng hậu cười nói:
- Chuyện thú vị như vậy, ta thật ra cũng muốn mở mang kiến thức một chút.
Dứt lời thì đứng dậy, bước vào trong thiên điện. Bao Chửng đã sớm đặt sẵn vị trí Để Triệu Trinh, Khâu Minh Hào, Bao Chửng và Thường Ninh đều nhìn xem được, nhìn thấy trong thiên điện rất tối, chỉ thấy được thân ảnh mông lung của Tào hoàng hậu đang sờ tay lên bức tượng phật.
Bức tượng phật không có xuất hào quang. Qua một lát, Tào hoàng hậu đi tới nói:
- Tượng phật không có phát quang.
Bao Chửng nói:
- Thế thì Hoàng hậu không có nói dối. Tượng phật tất nhiên là không phát quang.
Triệu Trinh một bên cảm thấy hứng thú:
- Nếu Trẫm nói dối thì tượng Phật khẳng định sẽ phát quang chứ?
Bao Chửng khẳng định:
- Đương nhiên là như vậy.
Triệu Trinh cảm thấy hiếu kỳ, lập tức nói:
- Trẫm tối hôm qua đã uống một chén canh thịt dê do hoàng hậu nấu.
Kỳ thật thì y rất cảm ơn ý tốt của Tào hoàng hậu. Tào hoàng hậu mang đến canh thịt dê, y uống liền hai chén. Tào hoàng hậu thản nhiên cười nói:
- Quan gia, ngài có thể mạnh miệng nói như vậy.
Triệu Trinh cười nói:
- Vì cầu chân tướng, ta mạnh miệng cũng không sao.
Sau khi nói xong, Triệu Trinh cũng không sợ, bước vào chỗ tượng phật.
Chỉ trong chốc lát, ngoài điện vang lên tiếng hô. Bởi vì mọi người nhìn thấy tượng phật đã phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook