Sáp Huyết
-
Quyển 3 - Chương 368: Cáo lão (1)
Hàn Tiếu nói:
- Địch tướng quân, lúc này ty chức có mấy đề nghị.
Y thấy Địch Thanh vẫn đờ đẫn, biết lúc này Địch Thanh tâm tình có chút loạn. Nhưng y không kìm nổi đề nghị ra.
Địch Thanh mỏi mệt nói:
- Cứ nói đi.
Hàn Tiếu đề nghị:
- Việc cấp bách lúc này, chính là cho huynh đệ Quách Quỳ đi gặp Thánh Thượng, nói rõ sự việc hôm nay. Tránh cho triều đình gây ra bất lợi cho tướng quân.
Quách Quỳ lập tức nói:
- Tốt, ta ngay lập tức đi làm. Hàn Tiếu, nếu không còn chuyện gì, ta đi vào cung trước.
Thấy Hàn Tiếu gật đầu, Quách Quỳ lập tức xuất phát.
Kỳ thật, Địch Thanh không để việc này trong lòng. Hắn thầm nghĩ, dù có tội danh trước mắt, cùng lắm là xăm chữ trên mặt. Nhưng hắn biết hai người có ý tốt, nên không ngăn trở.
Hàn Tiếu đợi Quách Quỳ đi rồi, nói:
- Địch tướng quân, chúng ta hiện tại có thể chia ra ba đường. Một đường đi thăm dò những người quen của Dương lão trượng. Đường thứ hai là theo dõi động tĩnh của sứ quán. Dù sao ty chức cảm thấy, bọn họ rất có thể tham gia vào việc này. Đường thứ ba chính là mượn việc phát tang Dương lão trượng, nhìn xem phủ Khai Phong kia có đầu mối gì không…
Địch Thanh gật đầu nói:
- Tốt, vậy thì ta đi Dương phủ.
Hắn vừa đứng dậy, Hàn Tiếu đã nói:
- Địch tướng quân, ty chức đề nghị tướng quân ở lại Quách phủ là được, không nên có thêm hành động gì.
Địch Thanh nhìn Hàn Tiếu thật lâu sau, rốt cục ngồi xuống nói:
- Ừ, vậy ngươi phái người đi làm đi.
Hắn biết tâm tình của mình lúc này, không nên xung đột với người khác. Hàn Tiếu bảo hắn ở đây chờ tin tức, cũng là vì suy nghĩ cho hắn. Địch Thanh tâm loạn như ma, cần thời gian để suy nghĩ lại.
Hắn ngồi yên ở trong phủ, ánh hoàng hôn rọi vào người, càng thêm cô tịch.
Đêm dần sâu, sự phồn hoa của Biện Kinh dần biến mất, mà quay lại sự yên lặng. Nhưng trong đầu của Địch Thanh vẫn loạn. Hắn muốn biết, hung thủ kia nếu là thương nhân họ Lịch, vì sao muốn giết Dương Niệm Ân? Nếu như hung thủ không phải là thương nhân họ Lịch kia, vậy là người nào? Việc Dương gia bị giết cả nhà, liệu có phải do Địch Thanh hắn liên lụy?
Đang lúc trầm ngâm, có tiếng bước chân vang lên. Địch Thanh ngẩng đầu vừa nhìn, là Hàn Tiếu đi đến, còn mang theo một đứa nhỏ. Trên khuôn mặt đứa nhỏ đầy vết bẩn, quần áo thì tơi tả, rất giống tên ăn mày.
Hàn Tiếu mang đứa nhỏ này tới làm gì? Địch Thanh trong lòng kỳ quái. Hàn Tiếu biết Địch Thanh nghi hoặc, nói ngay vào điểm chính:
- Địch tướng quân, đứa nhỏ này cố ý muốn gặp ngài. Nó nói có một phong thư tự tay giao cho ngài. Nó còn nói, nội dung của bức thư có liên quan tới Dương gia.
Địch Thanh run lên, đứng dậy, nhìn đứa bé kia nói:
- Tiểu huynh đệ, làm sao ngươi biết chuyện của Dương gia, thư này là ai đưa cho ngươi?
Cái đứa bé kia còn chảy nước mũi, nghe thế sụt sùi một cái, đưa một bức thư tới nói:
- Có người cho ta một lượng bạc, bảo ta đưa bức thư này cho ngài. Người ấy nói nếu có người không cho ta đi vào, thì bảo bức thư này có liên quan tới Dương gia là được. Chuyện còn lại, ta không biết, người nọ ta cũng không biết.
Địch Thanh thấy đứa bé kia đích thực là không biết cái gì. Nên không hề truy vấn, cầm lấy bức thư, mở ra nhìn, sắc mặt liền kịch biến.
Hàn Tiếu cảm thấy là giấy viết thư không phải người bình thường có thể sử dụng. Đang cân nhắc là ai viết, thấy sắc mặt khác thường của Địch Thanh, vội hỏi:
- Địch tướng quân, tướng quân làm sao vậy?
Thân hình của Địch Thanh loạng choạng, sắc mặc trắng bệch. Hắn dùng tay đỡ lấy bàn, như không nghe thấy Hàn Tiếu hỏi, chỉ lẩm bẩm nói:
- Không thể, không thể là y.
Giờ khắc này, trong mắt Địch Thanh chỉ tràn đầy kinh hãi, khó hiểu, còn mang theo vài phần bàng hoàng…Thậm chí, có chút thương tâm muốn chết!
Hàn Tiếu rất ít khi nhìn thấy Địch Thanh đau khổ như vậy. Y liền nghĩ:
- Trong thư viết cái gì?
Không đợi y định hỏi, chỉ nghe Địch Thanh nói:
- Ta đã hiểu, ta đã hiểu. Hóa ra, hung thủ…thực sự là y!
Hàn Tiếu thấy Địch Thanh nhắc tới hung thủ thì rùng mình, vội vàng hỏi:
- Địch tướng quân! Hung thủ là ai vậy?
Trước đây mỗi khi có tin tức gì Địch Thanh thường bàn bạc với Hàn Tiếu. Những năm gần đây, Hàn Tiếu tuy bề ngoài là thuộc hạ nhưng đã giúp đỡ Địch Thanh rất nhiều, Địch Thanh sớm đã coi Hàn Tiếu như huynh đệ của mình. Có rất nhiều bí mật, thậm chí là rất nhiều chuyện liên quan tới Hương Ba Lạp Địch Thanh đều nói cho Hàn Tiếu biết.
Nhưng lần này Địch Thanh lại có vẻ bí mật. Hắn nghe thấy Hàn Tiếu hỏi vậy nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng. Đặt bức thư lên bàn xong, Địch Thanh chậm rãi ngồi xuống nói:
- Hàn Tiếu! Ta muốn yên tĩnh một lát, tới khi trời sáng ta sẽ nói cho ngươi biết một số chuyện.
Hàn Tiếu cảm thấy có chút bất an nhưng y vẫn tôn trọng quyết định của Địch Thanh, dẫn thằng bé ăn xin ra ngoài. Hàn Tiếu cẩn trọng hỏi lại thằng bé ăn xin rốt cuộc là ai gửi thư tới. Tuy nhiên thằng bé này cứ lập lờ nói rằng người đưa thư đơn giản chỉ là một người có một cái mũi và hai con mắt, không hề có đặc điểm gì đặc biệt.
Hàn Tiếu không biết thằng bé này ngốc ngếch thật hay là trả vờ. Sau khi để nó đi, Hàn Tiếu lại sai người theo dõi thằng bé. Mấy canh giờ sau, thuộc hạ hồi âm nói rằng thằng bé này không hề có điểm khả nghi. Hàn Tiếu hoàn toàn thất vọng, trong lòng y rất muốn biết bức thư trên tay Địch Thanh có nội dung gì.
Nếu như bức thư thật sự cho biết hung thủ là ai vậy thì người đưa thư rõ ràng rất đáng bàn đến. Hàn Tiếu nghĩ nát óc cũng không thể nào hiểu được. Quách Quỳ ban ngày vào cung tới giờ vẫn chưa quay về. Hàn Tiếu thực sự vô cùng lo lắng. Trời tờ mờ sáng, y vội vàng vào gặp Địch Thanh luôn.
Lúc nhìn thấy Địch Thanh, đột nhiên Hàn Tiếu thấy trong lòng chua xót. Mới chỉ có một đêm trôi qua mà y cảm thấy tóc bạc trên thái dương Địch Thanh đã nhiều lên rất nhiều rồi.
Thần sắc Địch Thanh vô cùng tiều tụy. Thấy Hàn Tiếu đi vào, hắn không ngẩng đầu lên mà chỉ nhìn bức thư trên bàn. Cả đêm qua hắn không ngủ.
Hàn Tiếu mang một chút nước với lương khô tới nói:
- Địch tướng quân! Ngài ăn một chút gì đi!
Chỉ có Hàn Tiếu mới nhớ đã hai ngày một đêm Địch Thanh không ăn gì cả.
Địch Thanh ngẩng đầu nhìn Hàn Tiếu, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi:
- Nếu như người ngươi tin lừa dối ngươi thì ngươi sẽ làm thế nào?
Hàn Tiếu ngẩn người một lát, nói:
- Ty chức muốn biết hắn cố tình hay vô ý.
Trong lòng y nghĩ: “Lời này của Địch tướng quân rốt cục có ý gì?”
Địch Thanh lẩm bẩm nói:
- Liệu có phải là vô ý không? Nếu như đó là sự thật, e rằng nhiều từ năm trước y đã muốn lừa ta rồi. Nhưng ta không sao hiểu được, tại sao y lại làm như vậy?
Địch Thanh khó nhọc đứng lên, nói:
- Thư ở trên bàn, nếu như ngươi muốn xem thì cứ xem. Nhưng ngươi phải đồng ý với ta một việc…
Ánh mắt đỏ ngầu của Địch Thanh nhìn vào Hàn Tiếu nói:
- Sau khi xem xong bức thư này thì hãy đốt nó đi. Sau này không được đề cập tới chuyện này với bất kỳ ai. Ta đi gặp một người.
Nói xong, Địch Thanh liền bỏ đi.
Hàn Tiếu nhìn bức thư trong lòng vừa lo lắng vừa hiếu kỳ. Cuối cùng y không kìm được, y mở bức thư ra xem. Vừa đọc qua một lượt, thần sắc Hàn Tiếu đã biến đổi.
Địch Thanh đã rời khỏi Quách phủ.
Lúc này mặt trời vẫn chưa lên, màn sương bao phủ trong phủ Khai Phong, chỗ nào chỗ nấy đều mịt mù mông lung.
Địch Thanh thở dài một hơi rồi bước đi. Hắn càng đi càng nhanh, chẳng bao lâu sau đã tới trước phủ đệ của Bát Vương gia.
Đứng trước cửa Vương phủ, thần sắc Địch Thanh hỗn loạn. Hắn chần chừ một lại rồi vẫn quyết định gõ cửa. Lát sau, Triệu quản gia mở cửa, thấy Địch Thanh, ông không nói nhiều mà lánh người sang một bên nhường đường. Triệu quản gia vốn đã có tính trầm mặc từ lâu, Địch Thanh cũng đã quen với việc này rồi, hắn cứ thẳng hướng phòng khách đi tới.
Trời vẫn còn sớm mà Vương gia đã ngồi ở phòng khách uống trà từ bao giờ rồi. Hương trà thơm nức bay khắp gian phòng.
Thấy Địch Thanh tới, Bát vương gia có chút ngạc nhiên. Ông đứng dậy tỏ vẻ lo lắng nói:
- Địch Thanh, ta đang muốn tìm ngươi đây.
Địch Thanh nhìn Bát vương gia một lúc lâu mới nói:
- Thần cũng có chuyện muốn nhờ Bát vương gia giúp đỡ.
Bát vương gia có chút ngạc nhiên, cảm thấy giọng điệu xưng hô của Địch Thanh có vẻ nghiêm trọng. Ông thở dài nói:
- Chuyện này tuy vướng tay vướng chân nhưng dù sao thì ta cũng là bá phụ của cháu. Ta sẽ có hết sức để giúp cháu. Điệt nhi…có việc gì cứ nói, chúng ta bàn bạc trước rồi mới ra quyết định.
Địch Thanh đi đến chiếc bàn đối diện rồi ngồi xuống. Bát vương gia nói:
- Uống trà nhé?
Thấy Địch Thanh lắc đầu, Bát vương gia chau mày nói:
- Ta biết hiện giờ ngơi cũng không có tâm trạng để uống trà nhưng mà họa lần này quả thật quá lớn. Ta nghe nói ngươi tự ý tới quậy phá Hạ Quốc sử quán, lại còn công khai chống đối Vương Trung Thừa, đánh Văn Ngạn Bác bị thương nữa.
Địch Thanh nhíu mày nói:
- Cháu đã đả thương Văn Ngạn Bác sao?
Bát vương gia nói:
- Đúng vậy! Ban đầu Văn Ngạn Bác tới khuyên cháu bỏ đao xuống nhưng cháu lại đẩy hắn một cái. Nghe nói vết thương của hắn không nhẹ. Văn Ngạn Bác là Ngự Sử, lần này cháu đã đắc tội với người của Ngự Sử đài rồi…Haizz…nếu như là hôm kia thì còn dễ giải quyết nhưng sau một ngày thì cháu thật sự là không xong rồi.
Địch Thanh lãnh đạm nói:
- Tại sao lại như vậy?
Hình như Địch Thanh không hề để tâm tới chuyện này.
Bát vương gia không hề để ý tới bộ dạng khác thường của Địch Thanh, ông ân cần nói:
- Địch Thanh, có lẽ ngươi không biết, kể từ khi Thánh Thượng ban hành luật mới đã bãi nhiễm chức vị tể tướng của Lữ Di Giản và trọng dụng Phạm Trọng Yêm. Vương Củng Thần vốn là một kẻ tiểu nhân chỉ biết nịnh hót. Y một lòng muốn lấy lòng Phạm Trọng Yêm, y cho rằng Phạm Trọng Yêm sẽ vì tình mà giữ Hạ Tủng lại nên mới gia nhập chỗ Hạ Tủng. Không ngờ ý đồ đó của y bị Gián viện nhìn ra, Âu Dương Tu liền nhân cơ hội đó dâng tấu cho rằng quan viên Ngự Sử đài lãng phí người tài, ám chỉ trực tiếp vào Vương Củng Thần. Âu Dương Tu là người của Phạm Trọng Yêm, y dâng tấu như vậy khiến cả Ngự Sử đài tức giận. Họ cho rằng Phạm Trong Yêm muốn ra tay với Ngự sử đài, nghe nói họ muốn liên thủ để thay đổi Gián viện, phản đối luật mới…
Địch Thanh ngồi nghe với vẻ mặt thản nhiên như là chuyện không liên quan gì tới mình vậy. Trên thực tế, hắn rất ghét việc cạnh tranh đấu đá trên triều đình mà chỉ thích sự đơn giản ở Tây Bắc.
Bát vương gia lại nói:
- Ngươi cũng coi như là người của Phạm Trọng Yêm, Ngự Sử đài biết được nhất thời không thể lật đổ được Phạm Trọng Yêm nên mới cố ý ra tay với ngươi. Nghe nói cả ngày hôm qua đã có ba người của Ngự Sử đài là Vương Củng Thần, Văn Ngạn Bác và Lương Kiên dâng tấu, nội dung các bản tấu đều có liên quan tới ngươi. Đại khái là cản trở buổi nghị hòa, làm loạn Hạ sử quán, ẩu đả với các quan văn. Thậm chí còn có người nói những người dân trong thành tập trung trước Hạ sử quán cũng là do ngươi kích động, cố ý tạo phản. Chuyện này quả thật quá rắc rối!
Bát vương gia liên tục chà xát tay vào nhau, thần sắc vô cùng lo lắng. Nhưng ông đột nhiên phát hiện Địch Thanh lại hoàn toàn bình tĩnh, ông liền hỏi:
- Hiền điệt…sao ngươi không hề lo lắng chút gì vậy?
Địch Thanh nhìn Bát vương gia nói:
- Kể từ khi Thái hậu nắm quyền, Bát Vương gia vì tránh hiềm nghi mà ẩn cư trong phủ không ra ngoài. Sau khi Thiên tử nắm vị, Bát vương gia vẫn luôn như vậy, đúng không?
Bát vương gia nhíu mày, đang trong tình thế cấp bách như hiện giờ sao Địch Thanh còn nhắc tới chuyện này?
- Địch tướng quân, lúc này ty chức có mấy đề nghị.
Y thấy Địch Thanh vẫn đờ đẫn, biết lúc này Địch Thanh tâm tình có chút loạn. Nhưng y không kìm nổi đề nghị ra.
Địch Thanh mỏi mệt nói:
- Cứ nói đi.
Hàn Tiếu đề nghị:
- Việc cấp bách lúc này, chính là cho huynh đệ Quách Quỳ đi gặp Thánh Thượng, nói rõ sự việc hôm nay. Tránh cho triều đình gây ra bất lợi cho tướng quân.
Quách Quỳ lập tức nói:
- Tốt, ta ngay lập tức đi làm. Hàn Tiếu, nếu không còn chuyện gì, ta đi vào cung trước.
Thấy Hàn Tiếu gật đầu, Quách Quỳ lập tức xuất phát.
Kỳ thật, Địch Thanh không để việc này trong lòng. Hắn thầm nghĩ, dù có tội danh trước mắt, cùng lắm là xăm chữ trên mặt. Nhưng hắn biết hai người có ý tốt, nên không ngăn trở.
Hàn Tiếu đợi Quách Quỳ đi rồi, nói:
- Địch tướng quân, chúng ta hiện tại có thể chia ra ba đường. Một đường đi thăm dò những người quen của Dương lão trượng. Đường thứ hai là theo dõi động tĩnh của sứ quán. Dù sao ty chức cảm thấy, bọn họ rất có thể tham gia vào việc này. Đường thứ ba chính là mượn việc phát tang Dương lão trượng, nhìn xem phủ Khai Phong kia có đầu mối gì không…
Địch Thanh gật đầu nói:
- Tốt, vậy thì ta đi Dương phủ.
Hắn vừa đứng dậy, Hàn Tiếu đã nói:
- Địch tướng quân, ty chức đề nghị tướng quân ở lại Quách phủ là được, không nên có thêm hành động gì.
Địch Thanh nhìn Hàn Tiếu thật lâu sau, rốt cục ngồi xuống nói:
- Ừ, vậy ngươi phái người đi làm đi.
Hắn biết tâm tình của mình lúc này, không nên xung đột với người khác. Hàn Tiếu bảo hắn ở đây chờ tin tức, cũng là vì suy nghĩ cho hắn. Địch Thanh tâm loạn như ma, cần thời gian để suy nghĩ lại.
Hắn ngồi yên ở trong phủ, ánh hoàng hôn rọi vào người, càng thêm cô tịch.
Đêm dần sâu, sự phồn hoa của Biện Kinh dần biến mất, mà quay lại sự yên lặng. Nhưng trong đầu của Địch Thanh vẫn loạn. Hắn muốn biết, hung thủ kia nếu là thương nhân họ Lịch, vì sao muốn giết Dương Niệm Ân? Nếu như hung thủ không phải là thương nhân họ Lịch kia, vậy là người nào? Việc Dương gia bị giết cả nhà, liệu có phải do Địch Thanh hắn liên lụy?
Đang lúc trầm ngâm, có tiếng bước chân vang lên. Địch Thanh ngẩng đầu vừa nhìn, là Hàn Tiếu đi đến, còn mang theo một đứa nhỏ. Trên khuôn mặt đứa nhỏ đầy vết bẩn, quần áo thì tơi tả, rất giống tên ăn mày.
Hàn Tiếu mang đứa nhỏ này tới làm gì? Địch Thanh trong lòng kỳ quái. Hàn Tiếu biết Địch Thanh nghi hoặc, nói ngay vào điểm chính:
- Địch tướng quân, đứa nhỏ này cố ý muốn gặp ngài. Nó nói có một phong thư tự tay giao cho ngài. Nó còn nói, nội dung của bức thư có liên quan tới Dương gia.
Địch Thanh run lên, đứng dậy, nhìn đứa bé kia nói:
- Tiểu huynh đệ, làm sao ngươi biết chuyện của Dương gia, thư này là ai đưa cho ngươi?
Cái đứa bé kia còn chảy nước mũi, nghe thế sụt sùi một cái, đưa một bức thư tới nói:
- Có người cho ta một lượng bạc, bảo ta đưa bức thư này cho ngài. Người ấy nói nếu có người không cho ta đi vào, thì bảo bức thư này có liên quan tới Dương gia là được. Chuyện còn lại, ta không biết, người nọ ta cũng không biết.
Địch Thanh thấy đứa bé kia đích thực là không biết cái gì. Nên không hề truy vấn, cầm lấy bức thư, mở ra nhìn, sắc mặt liền kịch biến.
Hàn Tiếu cảm thấy là giấy viết thư không phải người bình thường có thể sử dụng. Đang cân nhắc là ai viết, thấy sắc mặt khác thường của Địch Thanh, vội hỏi:
- Địch tướng quân, tướng quân làm sao vậy?
Thân hình của Địch Thanh loạng choạng, sắc mặc trắng bệch. Hắn dùng tay đỡ lấy bàn, như không nghe thấy Hàn Tiếu hỏi, chỉ lẩm bẩm nói:
- Không thể, không thể là y.
Giờ khắc này, trong mắt Địch Thanh chỉ tràn đầy kinh hãi, khó hiểu, còn mang theo vài phần bàng hoàng…Thậm chí, có chút thương tâm muốn chết!
Hàn Tiếu rất ít khi nhìn thấy Địch Thanh đau khổ như vậy. Y liền nghĩ:
- Trong thư viết cái gì?
Không đợi y định hỏi, chỉ nghe Địch Thanh nói:
- Ta đã hiểu, ta đã hiểu. Hóa ra, hung thủ…thực sự là y!
Hàn Tiếu thấy Địch Thanh nhắc tới hung thủ thì rùng mình, vội vàng hỏi:
- Địch tướng quân! Hung thủ là ai vậy?
Trước đây mỗi khi có tin tức gì Địch Thanh thường bàn bạc với Hàn Tiếu. Những năm gần đây, Hàn Tiếu tuy bề ngoài là thuộc hạ nhưng đã giúp đỡ Địch Thanh rất nhiều, Địch Thanh sớm đã coi Hàn Tiếu như huynh đệ của mình. Có rất nhiều bí mật, thậm chí là rất nhiều chuyện liên quan tới Hương Ba Lạp Địch Thanh đều nói cho Hàn Tiếu biết.
Nhưng lần này Địch Thanh lại có vẻ bí mật. Hắn nghe thấy Hàn Tiếu hỏi vậy nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng. Đặt bức thư lên bàn xong, Địch Thanh chậm rãi ngồi xuống nói:
- Hàn Tiếu! Ta muốn yên tĩnh một lát, tới khi trời sáng ta sẽ nói cho ngươi biết một số chuyện.
Hàn Tiếu cảm thấy có chút bất an nhưng y vẫn tôn trọng quyết định của Địch Thanh, dẫn thằng bé ăn xin ra ngoài. Hàn Tiếu cẩn trọng hỏi lại thằng bé ăn xin rốt cuộc là ai gửi thư tới. Tuy nhiên thằng bé này cứ lập lờ nói rằng người đưa thư đơn giản chỉ là một người có một cái mũi và hai con mắt, không hề có đặc điểm gì đặc biệt.
Hàn Tiếu không biết thằng bé này ngốc ngếch thật hay là trả vờ. Sau khi để nó đi, Hàn Tiếu lại sai người theo dõi thằng bé. Mấy canh giờ sau, thuộc hạ hồi âm nói rằng thằng bé này không hề có điểm khả nghi. Hàn Tiếu hoàn toàn thất vọng, trong lòng y rất muốn biết bức thư trên tay Địch Thanh có nội dung gì.
Nếu như bức thư thật sự cho biết hung thủ là ai vậy thì người đưa thư rõ ràng rất đáng bàn đến. Hàn Tiếu nghĩ nát óc cũng không thể nào hiểu được. Quách Quỳ ban ngày vào cung tới giờ vẫn chưa quay về. Hàn Tiếu thực sự vô cùng lo lắng. Trời tờ mờ sáng, y vội vàng vào gặp Địch Thanh luôn.
Lúc nhìn thấy Địch Thanh, đột nhiên Hàn Tiếu thấy trong lòng chua xót. Mới chỉ có một đêm trôi qua mà y cảm thấy tóc bạc trên thái dương Địch Thanh đã nhiều lên rất nhiều rồi.
Thần sắc Địch Thanh vô cùng tiều tụy. Thấy Hàn Tiếu đi vào, hắn không ngẩng đầu lên mà chỉ nhìn bức thư trên bàn. Cả đêm qua hắn không ngủ.
Hàn Tiếu mang một chút nước với lương khô tới nói:
- Địch tướng quân! Ngài ăn một chút gì đi!
Chỉ có Hàn Tiếu mới nhớ đã hai ngày một đêm Địch Thanh không ăn gì cả.
Địch Thanh ngẩng đầu nhìn Hàn Tiếu, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi:
- Nếu như người ngươi tin lừa dối ngươi thì ngươi sẽ làm thế nào?
Hàn Tiếu ngẩn người một lát, nói:
- Ty chức muốn biết hắn cố tình hay vô ý.
Trong lòng y nghĩ: “Lời này của Địch tướng quân rốt cục có ý gì?”
Địch Thanh lẩm bẩm nói:
- Liệu có phải là vô ý không? Nếu như đó là sự thật, e rằng nhiều từ năm trước y đã muốn lừa ta rồi. Nhưng ta không sao hiểu được, tại sao y lại làm như vậy?
Địch Thanh khó nhọc đứng lên, nói:
- Thư ở trên bàn, nếu như ngươi muốn xem thì cứ xem. Nhưng ngươi phải đồng ý với ta một việc…
Ánh mắt đỏ ngầu của Địch Thanh nhìn vào Hàn Tiếu nói:
- Sau khi xem xong bức thư này thì hãy đốt nó đi. Sau này không được đề cập tới chuyện này với bất kỳ ai. Ta đi gặp một người.
Nói xong, Địch Thanh liền bỏ đi.
Hàn Tiếu nhìn bức thư trong lòng vừa lo lắng vừa hiếu kỳ. Cuối cùng y không kìm được, y mở bức thư ra xem. Vừa đọc qua một lượt, thần sắc Hàn Tiếu đã biến đổi.
Địch Thanh đã rời khỏi Quách phủ.
Lúc này mặt trời vẫn chưa lên, màn sương bao phủ trong phủ Khai Phong, chỗ nào chỗ nấy đều mịt mù mông lung.
Địch Thanh thở dài một hơi rồi bước đi. Hắn càng đi càng nhanh, chẳng bao lâu sau đã tới trước phủ đệ của Bát Vương gia.
Đứng trước cửa Vương phủ, thần sắc Địch Thanh hỗn loạn. Hắn chần chừ một lại rồi vẫn quyết định gõ cửa. Lát sau, Triệu quản gia mở cửa, thấy Địch Thanh, ông không nói nhiều mà lánh người sang một bên nhường đường. Triệu quản gia vốn đã có tính trầm mặc từ lâu, Địch Thanh cũng đã quen với việc này rồi, hắn cứ thẳng hướng phòng khách đi tới.
Trời vẫn còn sớm mà Vương gia đã ngồi ở phòng khách uống trà từ bao giờ rồi. Hương trà thơm nức bay khắp gian phòng.
Thấy Địch Thanh tới, Bát vương gia có chút ngạc nhiên. Ông đứng dậy tỏ vẻ lo lắng nói:
- Địch Thanh, ta đang muốn tìm ngươi đây.
Địch Thanh nhìn Bát vương gia một lúc lâu mới nói:
- Thần cũng có chuyện muốn nhờ Bát vương gia giúp đỡ.
Bát vương gia có chút ngạc nhiên, cảm thấy giọng điệu xưng hô của Địch Thanh có vẻ nghiêm trọng. Ông thở dài nói:
- Chuyện này tuy vướng tay vướng chân nhưng dù sao thì ta cũng là bá phụ của cháu. Ta sẽ có hết sức để giúp cháu. Điệt nhi…có việc gì cứ nói, chúng ta bàn bạc trước rồi mới ra quyết định.
Địch Thanh đi đến chiếc bàn đối diện rồi ngồi xuống. Bát vương gia nói:
- Uống trà nhé?
Thấy Địch Thanh lắc đầu, Bát vương gia chau mày nói:
- Ta biết hiện giờ ngơi cũng không có tâm trạng để uống trà nhưng mà họa lần này quả thật quá lớn. Ta nghe nói ngươi tự ý tới quậy phá Hạ Quốc sử quán, lại còn công khai chống đối Vương Trung Thừa, đánh Văn Ngạn Bác bị thương nữa.
Địch Thanh nhíu mày nói:
- Cháu đã đả thương Văn Ngạn Bác sao?
Bát vương gia nói:
- Đúng vậy! Ban đầu Văn Ngạn Bác tới khuyên cháu bỏ đao xuống nhưng cháu lại đẩy hắn một cái. Nghe nói vết thương của hắn không nhẹ. Văn Ngạn Bác là Ngự Sử, lần này cháu đã đắc tội với người của Ngự Sử đài rồi…Haizz…nếu như là hôm kia thì còn dễ giải quyết nhưng sau một ngày thì cháu thật sự là không xong rồi.
Địch Thanh lãnh đạm nói:
- Tại sao lại như vậy?
Hình như Địch Thanh không hề để tâm tới chuyện này.
Bát vương gia không hề để ý tới bộ dạng khác thường của Địch Thanh, ông ân cần nói:
- Địch Thanh, có lẽ ngươi không biết, kể từ khi Thánh Thượng ban hành luật mới đã bãi nhiễm chức vị tể tướng của Lữ Di Giản và trọng dụng Phạm Trọng Yêm. Vương Củng Thần vốn là một kẻ tiểu nhân chỉ biết nịnh hót. Y một lòng muốn lấy lòng Phạm Trọng Yêm, y cho rằng Phạm Trọng Yêm sẽ vì tình mà giữ Hạ Tủng lại nên mới gia nhập chỗ Hạ Tủng. Không ngờ ý đồ đó của y bị Gián viện nhìn ra, Âu Dương Tu liền nhân cơ hội đó dâng tấu cho rằng quan viên Ngự Sử đài lãng phí người tài, ám chỉ trực tiếp vào Vương Củng Thần. Âu Dương Tu là người của Phạm Trọng Yêm, y dâng tấu như vậy khiến cả Ngự Sử đài tức giận. Họ cho rằng Phạm Trong Yêm muốn ra tay với Ngự sử đài, nghe nói họ muốn liên thủ để thay đổi Gián viện, phản đối luật mới…
Địch Thanh ngồi nghe với vẻ mặt thản nhiên như là chuyện không liên quan gì tới mình vậy. Trên thực tế, hắn rất ghét việc cạnh tranh đấu đá trên triều đình mà chỉ thích sự đơn giản ở Tây Bắc.
Bát vương gia lại nói:
- Ngươi cũng coi như là người của Phạm Trọng Yêm, Ngự Sử đài biết được nhất thời không thể lật đổ được Phạm Trọng Yêm nên mới cố ý ra tay với ngươi. Nghe nói cả ngày hôm qua đã có ba người của Ngự Sử đài là Vương Củng Thần, Văn Ngạn Bác và Lương Kiên dâng tấu, nội dung các bản tấu đều có liên quan tới ngươi. Đại khái là cản trở buổi nghị hòa, làm loạn Hạ sử quán, ẩu đả với các quan văn. Thậm chí còn có người nói những người dân trong thành tập trung trước Hạ sử quán cũng là do ngươi kích động, cố ý tạo phản. Chuyện này quả thật quá rắc rối!
Bát vương gia liên tục chà xát tay vào nhau, thần sắc vô cùng lo lắng. Nhưng ông đột nhiên phát hiện Địch Thanh lại hoàn toàn bình tĩnh, ông liền hỏi:
- Hiền điệt…sao ngươi không hề lo lắng chút gì vậy?
Địch Thanh nhìn Bát vương gia nói:
- Kể từ khi Thái hậu nắm quyền, Bát Vương gia vì tránh hiềm nghi mà ẩn cư trong phủ không ra ngoài. Sau khi Thiên tử nắm vị, Bát vương gia vẫn luôn như vậy, đúng không?
Bát vương gia nhíu mày, đang trong tình thế cấp bách như hiện giờ sao Địch Thanh còn nhắc tới chuyện này?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook