Sáp Huyết
Quyển 1 - Chương 62: Bẫy (p3)

Nhìn thấy trời đã nhá nhem tối, Địch Thanh thu đao vào vỏ, cẩn thận sửa sang lại trang phục. Vì muốn xuất chiêu được dứt khoát gọn gàng, nên không mang theo hành lý .

Trăng non đã lên, Địch Thanh đội mũ mềm, sải bước rời khỏi Quách phủ, tìm đại một quán rượu ngồi xuống ăn nửa cân thịt dê, lại nốc thêm hai cái bánh bao, sau đó đến nơi mà lúc sáng hắn từng uống rượu. Hắn kéo mũ mềm xuống thấp định vào do thám tình hình, nhưng chưa kịp tiến vào quán rượu thì đã nghe thấy tiếng người trò chuyện ồn ào ở phía đằng xa. Trong lòng Địch Thanh khẽ động, vội lách mình vào một góc tối, thấy Hạ Tùy dẫn theo bảy tám người đi tới, bọn người Tống Thập Ngũ, Lệ Chiến, Cao Đại Danh, Uông Minh Đô đều có đủ và có thêm mấy người lạ mặt, song không thấy Khâu Minh Hào đâu cả. Địch Thanh cảm thấy hơi yên tâm, thầm nghĩ: “Thiếu Khâu Minh Hào thì đối phó với tên Hạ Tùy uống say mèm này càng thêm nắm chắc mấy phần.”

Hạ Tùy lớn tiếng nói:

- Mấy ngày nay, các huynh đệ đã khổ cực nhiều, đêm nay cứ uống thoải mái đi, không say không về. Con mẹ thằng nào không uống nhiệt tình, lão tử tuyệt không tha cho kẻ đó!

Mọi người vỗ tay hoan hô vang trời. Địch Thanh mừng thầm trong lòng, thầm nghĩ: “Cả đám rùa các ngươi uống càng nhiều càng tốt”.

Hắn đứng ở một góc nhỏ khuất gió dán mắt nhìn về phía quán rượu.

Gió rét lạnh lẽo, trăng mờ không sáng.

Qua khoảng một canh giờ, nơi quán rượu vẫn ồn ào náo nhiệt, Địch Thanh lắc lư thân thể có chút tê dại, mở to mắt nhìn sang. Trong bóng đêm, ánh đèn trong quán rượu càng thêm sáng. Hạ Tùy đã uống say mèm, được hai tên thuộc hạ dìu ra khỏi quán rượu, hai tên thủ hạ này bước đi cũng xiêu vẹo, thỉnh thoảng cả ba lại ngã xuống mặt tuyết. Hạ Tùy không nổi giận mà còn hét lớn:

- Tiếp tục uống nào, ai không uống là đồ con nít.

Rồi y nấc lên như muốn ói, nhưng ụa ọe mấy lần vẫn không phun ra được gì.

Địch Thanh thấy thế thì mừng rỡ, nghĩ thầm: “Mấy tên này đều đã uống say, là ông trời có mắt, cho mình cơ hội để báo thù rửa hận.”

Tay đặt lên chuôi đao, Địch Thanh vừa định lao ra kết liễu Hạ Tùy thì đột nhiên có một bàn tay ấn vai hắn xuống. Bàn tay này cực kỳ chắc khỏe, đặt ở trên vai Địch Thanh nặng hơn ngàn cân.

Địch Thanh kinh hãi, cho rằng có kẻ địch ở sau lưng tập kích, lập tức thúc mạnh khuỷu tay thẳng vào ngực người đó rồi bước tới trước hai bước, sau đó xoay người định rút đao. Không ngờ người sau lưng bị Địch Thanh thúc mạnh mà vẫn điềm nhiên như không. Trái lại, còn cất bước tới bắt lấy cổ tay của Địch Thanh, thấp giọng nói:

- Là huynh.

Địch Thanh cảm thấy cổ tay mình như bị còng sắt kẹp vào, giật mình kinh hãi, nhưng khi nghe thấy giọng nói đó thì định thần nhìn lại, lập tức cả kinh hỏi:

- Quách đại ca, sao lại là huynh?

Người đó chính là Quách Tuân!

Quách Tuân nghiêm mặt không trả lời, đưa tay kéo Địch Thanh đi sâu vào trong ngõ nhỏ. Địch Thanh quay đầu nhìn lại, thấy bọn người Hạ Tùy đã dần đi xa thì thầm khẩn trương. Nhưng bị Quách Tuân kéo đi, hắn đành phải trơ mắt nhìn Hạ Tùy đi xa. Đợi qua hẻm tối, đến đầu đường bên kia, lúc này Quách Tuân mới buông tay ra, lạnh lùng hỏi:

- Đệ tới đây làm gì?

Địch Thanh do dự một chút, cuối cùng nói:

- Giết Hạ Tùy.

- Vì sao?

Quách Tuân dường như đã đoán ra được.

Địch Thanh căm hận nói:

- Vì hắn muốn giết đệ, nếu không phải may mắn, tối qua đệ đã chết rồi.

Quách Tuân nhìn con đường dài thê lương nói:

- Không phải lúc nào cũng may mắn.

Địch Thanh nói;

- Đúng thế, may mắn không phải lúc nào cũng có, cho nên đệ phải nắm chắc cơ hội lần này. Quách đại ca, đệ biết huynh muốn tốt cho đệ. Nhưng nếu đệ không giết Hạ Tùy, sớm muộn gì hắn cũng sẽ ra tay với đệ. Đệ không muốn làm huynh khó xử, cũng không muốn huynh can dự vào chuyện này. Lần này, sau khi đệ giết hắn xong, đệ sẽ phiêu bạt nơi chân trời góc bể, huynh cứ coi như là.... chưa từng có người huynh đệ như đệ! Đệ van huynh đó!

Hắn xoay người định đi, Quách Tuân cười gằn:

- Huynh chỉ ngăn đệ một lần. Nhưng nếu đệ ngoan cố muốn đi tìm cái chết, huynh cũng đành bó tay.

Địch Thanh rùng mình, dừng lại hỏi:

- Sao huynh nói vậy?

Quách Tuân nói:

- Đệ có biết tửu lượng của tên Hạ Tùy này cực mạnh không? Huynh chưa từng nhìn thấy hắn uống say bao giờ.

Lòng Địch Thanh trầm xuống, lắp bắp hỏi:

- Vậy hôm nay hắn.....?

Quách Tuân thản nhiên:

- Hôm nay, hắn dẫn theo ba tên cao thủ, hơn nữa còn giả vờ say, nếu đệ đi thì chết là cái chắc.

Địch Thanh giống như bị một chậu nước lạnh tạt vào, cả người lạnh run:

- Hắn vờ say, vì sao hắn phải giả say?

Quách Tuân cười lạnh:

- Đơn giản thôi, hắn đang đợi người mắc câu. Hắn đang đợi tên ngu ngốc nào đó cho rằng hắn đã uống say mà xông tới giết hắn, sau đó hắn sẽ giết tên ngu ngốc đó đi.

Địch Thanh ứa mồ hôi lạnh, lúc này mới nhận ra việc chạm mặt với bọn người Tống Thập Ngũ không phải là trùng hợp, chuyện Hạ Tùy say rượu cũng là một cái bẫy. Thì ra tất cả mọi chuyện đều là do Hạ Tùy sắp đặt, nếu hắn không hiểu rõ ngọn nguồn mà xông đến ám sát, nói không chừng đã bị Hạ Tùy giết chết tại trận.

Địch Thanh được mấy câu nói của Quách Tuân đề tỉnh, nhưng trong lòng hắn vẫn còn nghi hoặc, không nhịn được hỏi:

- Quách đại ca, làm sao huynh biết Hạ Tùy bày ra kế này để giết đệ?

Quách Tuân nói:

- Huynh đã hỏi đám người Vương Khuê, Triệu Luật, Lý Giản, biết rằng chuyện bắt loạn đảng trong Tào phủ có vấn đề. Vừa rồi huynh thấy đệ nghiến răng nghiến lợi, còn Hạ Tùy thì giả bộ say rượu. Huynh tổng hợp mấy cái này lại liền biết rõ mọi chuyện. Hạ Tùy muốn giết đệ, hắn cũng không thể biết chắc đệ có đoán ra được hay không, vì thế hắn muốn bố trí cái thòng lọng này để dẫn dụ đệ. Nếu đệ mắc câu thì rõ ràng chỉ có con đường chết. Nếu đệ không mắc câu, hắn sẽ cho rằng đệ không nhìn ra kẽ hở nên tạm thời sẽ không ra tay nữa.

Địch Thanh phẫn nộ nói:

- Hắn không ra tay thì sao chứ? Hắn muốn giết đệ, chẳng lẽ đệ cứ nhẫn nhịn như vậy sao?

Trên mặt Quách Tuân lộ vẻ thương tâm, một lúc lâu mới nói:

- Thực lực của đệ không đủ, không nhẫn nhịn thì có thể làm được gì chứ? Chẳng lẽ đưa đầu ra cho người ta thịt sao?

Địch Thanh thở ra một hơi, chậm rãi nói:

- Vâng, đệ…nhịn!

Hắn thầm nghĩ: “Loại chuyện không chứng không cứ này, mình đã liên lụy Quách đại ca quá nhiều nên không thể nhờ Quách đại ca giúp đỡ nữa, đã vậy rồi thì mình đành phải chờ cơ hội tiếp theo.”

Hắn chôn thù hận vào lòng, vẻ mặt trở nên bình tĩnh hơn. Phải hứng chịu uất ức nhiều năm, tên thôn quê lỗ mãng này đã được tôi luyện dần dần trở nên thâm trầm hơn.

Quách Tuân nhìn Địch Thanh một lúc rồi nói:

- Hãy theo huynh.

Y sải bước về phía trước, rồi lách vào một con đường, tìm quán rượu ngồi xuống.

Trời đông giá rét, quán rượu này đã sớm không còn người khách nào. Trong quán chỉ có một ngọn đèn dầu mờ nhạt như trăng, một lão già nhìn ngọn đèn, lẳng lặng chờ đợi. Có thể lão đang đợi khách, mà cũng có thể lão đang ngồi đời tuổi già qua đi. Người giống như lão đây, bây giờ xem ra chỉ có nước ngồi chờ đợi mà thôi.

Nghe tiếng bước chân, lão đứng dậy nghênh đón:

- Quách quan nhân, ngài đã đến. Như cũ sao?

Hóa ra ông lão này đã sớm quen biết Quách Tuân.

Trên mặt ông lão này có một vết sẹo dài cắt ngang qua hàng chân mày, dung mạo có chút quái dị, bị thọt một chân. Địch Thanh nhìn thấy bỗng nghĩ đến đại ca Địch Vân của mình, trong lòng liền nảy sinh đồng cảm với lão.

Quách Tuân gật đầu nói:

- Làm phiền lão Lưu. Muộn như vậy rồi mà còn mở cửa sao?

Nếp nhăn trên mặt của lão Lưu như đao khắc. Lão nghe vậy thì cười nói:

- Lão lo là ngài không đến làm phiền lão. Người già rất khó ngủ, hiếm khi có người tới đến đây nói chuyện với lão. Vị tiểu ca này là bạn của ngài sao?

Quách Tuân gật đầu nói:

- Ừ, hắn là Địch Thanh.

Lão Lưu "A" lên một tiếng rồi nhìn Địch Thanh đăm đăm, sau đó hỏi:

- Như cũ sao?

Quách Tuân gật đầu, đáp gọn lỏn:

- Hai phần.

Lão Lưu không nhiều lời nữa, bước tập tễnh tới hậu đường, lát sau đã bưng ra mấy đĩa đồ kho và hai bầu rượu. Sau đó, lão lặng lẽ rời đi, như thể đã thành thói quen.

Địch Thanh nhịn không được hỏi:

- Quách đại ca, huynh thường đến đây sao?

Quách Tuân gật đầu, nâng bầu rượu lên rót đầy chén. Y tự rót tự uống, vẻ mặt đăm chiêu, giống như đang suy nghĩ gì đó. Địch Thanh thấy Quách Tuân như thế, chợt có cảm giác như lão Lưu đang đợi Quách Tuân, do đó mới không chịu đóng cửa sớm. Rõ là Quách Tuân thường xuyên đến đây, Địch Thanh nhìn mấy đĩa đồ kho, một bầu rượu, nghĩ tới Quách Tuân uống rượu một mình trong đêm đông, lại cảm thấy Quách đại ca rất cô đơn và đầy tâm sự.

Nhưng chẳng phải Địch Thanh cũng đầy tâm sự sao? Hắn tự rót cho mình một chén rượu, nhấp một hớp thì cảm thấy miệng đắng chát.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương