Sáp Huyết
-
Quyển 1 - Chương 29: Diệu ca (2)
Địch Thanh khó hiểu hỏi:
- Ta gọi ngươi là huynh đài, có gì không ổn sao?
Người thanh niên cười ha hả, rất vui vẻ nói:
- Thú vị, thú vị! Lại có người gọi ta là huynh đài? Tốt lắm, tốt lắm! Ta biết ngươi, ngươi chắc chắn là tên cấm quân lần trước ở bên ngoài Tây Hoa môn, ngươi tên là gì vậy?
Địch Thanh nghệch mặt ra, không hiểu thú vị cái nỗi gì, ngờ vực trả lời:
- Tại hạ Địch Thanh! Không biết cao danh quý tánh của công tử là gì?
Người thanh niên do dự một chút mới nói:
- Ta họ ... Thượng, tên chỉ có một chữ Thánh, ngươi gọi ta là Thánh công tử được rồi. Địch Thanh, ta muốn nhờ ngươi giúp một việc.
Địch Thanh thấy gã nói năng ngay thẳng, cũng vui vẻ đáp:
- Công tử cứ nói, nếu ta có thể giúp được, sẽ cố gắng hết sức.
Người mập trắng kia thấy công tử mình vậy mà lại có thể nói chuyện vui vẻ cùng với Địch Thanh, không khỏi mở to mắt, kinh ngạc cứ như thể lão trông thấy quỷ vậy. Địch Thanh nhìn vẻ mặt kì quái của người mập mạp kia, nhưng hắn không hơi đâu mà nghĩ nhiều.
Thượng công tử đột nhiên đỏ mặt xuống, nhăn nhó nói:
- Thật ra ... Ta muốn ... Ta muốn...
Hắn nghĩ nửa ngày nhưng vẫn không diễn đạt được điều muốn nói. Địch Thanh thấy thế, ngạc nhiên hỏi:
- Cho dù ngươi muốn cướp của giết người, cũng không cần phải khó xử như vậy chứ?
Thượng Thánh lại càng hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào Địch Thanh hỏi:
- Ngươi đã từng giết người rồi sao?
Thấy Địch Thanh gật đầu, Thượng Thánh vội lui về phía sau hai bước, ánh mắtđầy cảnh giác, hỏi:
- Ngươi giết ai vậy?
Địch Thanh thở dài nói:
- Ta cũng không biết hắn là ai, nhưng mà người nào cũng gọi hắn là Tăng Trưởng Thiên Vương...
Thượng Thánh đột nhiên giật mình la to:
- Ngươi là Địch Thanh? Ngươi là thuộc hạ của Quách Tuân? Ta nhớ ra rồi!
Địch Thanh rất ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi:
- Ngươi biết Quách đại ca sao?
Thượng Thánh hình như cảm thấy mình lỡ lời, úp úp mở mở nói:
- Thực không dám giấu giếm, ta cũng biết được một số người trong triều. Năm đó Quách Tuân nỗ lực xông pha thung lũng Phi Long, chuyện đánh Phật Di Lặc trọng thương, triều đình rất xôn xao, do đó ta cũng biết được. Hèn gì ta cảm thấy tên ngươi quen thế, thì ra ngươi là người Quách Tuân tiến cử. Quách Tuân rất tốt, ta rất thích. Người Quách Tuân tiến cử, ta càng thích.
Gã lúc thì ngại ngùng, lúc thì tùy tiện. Địch Thanh cảm thấy tính tình của người này thật quái dị, nhớ tới mình còn có việc phải làm, liền hỏi:
- Đúng rồi, rốt cuộc là ngươi muốn nhờ ta làm chuyện gì? Nếu không có việc gấp, ta còn phải đi làm mấy việc.
- Ngươi đừng đi!
Thượng Thánh đưa tay nắm lấy Địch Thanh, cuối cùng đành phải nói thật:
- Thật ra, ta muốn đi ... Trúc Ca lâu ... Muốn gặp Trương Diệu Ca.
Sau khi gã nói ra những lời này, cả khuôn mặt gã đỏ lên giống như đã dùng hết sức lực toàn thân vậy.
Địch Thanh nhịn không được cười nói:
- Muốn gặp Trương Diệu Ca, đi Trúc Ca lâu là được rồi. Nàng tuy rằng nổi tiếng, nhưng không đến mức khó gặp như Hoàng thượng chứ?
Trúc Ca lâu vốn chỉ là một thanh lâu, mà Địch Thanh cũng biết Trương Diệu Ca ca múa song tuyệt đứng đầu bảng Trúc Ca lâu, nhưng hắn chưa bao giờ gặp qua.
Thượng Thánh khẩn trương nói:
- Ngươi gặp Hoàng thượng rồi?
Địch Thanh lắc đầu nói:
- Loại người như ta, làm sao có cơ hội được nhìn thấy Hoàng thượng chứ?
Thực ra, lời hắn nói thật, Địch Thanh tuy là cấm quân, nhưng ở trong bát đại cấm quân chỉ có thể xếp hạng ngoài. Mỗi lần thánh thượng đi tuần, bên người luôn có gần ngàn người của Tam Ban(1) mở đường, dân chúng tầm thường nếu như thị lực không tốt thì ngay cả xe ngọc của Hoàng thượng cũng không thấy được, chứ đừng nói chi là thấy được mặt Hoàng thượng.
Thượng Thánh thở phào:
- Trương Diệu Ca mặc dù không khó gặp như Hoàng thượng, nhưng ta chưa gặp được nàng bao giờ. Huynh đài nếu như là người sành sỏi, vậy xin chỉ điểm một tí.
Địch Thanh cảm khái, lấy lễ hạ mình, tất có chuyện nhờ vả, người xưa nói đâu có sai. Thật ra, hắn cũng chưa từng tới Trúc Ca lâu bao giờ, nhưng dù gì hắn cũng tính là thổ địa nơi này. Nghĩ vậy, Địch Thanh vỗ ngực, thấy chết không ngại nói:
- Được rồi, ta sẽ đưa hai vị đi một chuyến.
Nhưng mà hắn lại có chút nghi ngờ nói:
- Thánh công tử, ta nhìn ngươi tuổi tác không nhỏ, thật sự chưa bao giờ đi tới nơi bướm hoa này sao?
Thượng Thánh thở dài nói:
- Thực không dám giấu giếm, ta chưa bao giờ đi tới đó nên bây giờ rất muốn đi.
Địch Thanh gật gật đầu:
- Ngươi nói không sai, cái gì không có lại càng muốn, con cá xổng là con cá to phải không nào?
Một câu bâng quơ của hắn lại làm cho Thượng Thánh sợ run cả buổi. Địch Thanh thấy gã ngẩn người, hỏi:
- Thượng huynh! Ta vừa nói sai gì sao?
Thượng Thánh phục hồi tinh thần lại, cười lớn nói:
- Ngươi nói rất đúng, có lẽ vì thế cho nên mới có người thèm muốn đến vậy.
Lời gã nói đầy thâm ý, người trung niên trắng béo nghe vậy, biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, thấp giọng nói:
- Thánh ... công tử, hay là trở về đi. Nếu như đại nương nương biết được tiểu nhân đưa người đi đến chỗ như vậy, tiểu nhân chỉ sợ mông tiểu nhân phải nở hoa rồi.
Địch Thanh nghe được lời thoại của hai người, chỉ cảm thấy vị này chắc hẳn là con cháu dòng dõi tri thức, dạy dỗ nghiêm khắc, nói:
- Thánh công tử, thật ra lệnh đường chỉ sợ cũng là có ý tốt. Nơi bướm hoa rồng rắn lẫn lộn, ngài chỉ muốn nhìn thấy Trương Diệu Ca, thật ra cũng không sao cả. Nhưng nếu vì Trương Diệu Ca mà lại sinh ra nhiều chuyện, không phải là ta hại ngươi sao?
Thượng Thánh chăm chú nhìn Địch Thanh nói:
- Đa tạ các hạ nhắc nhở, chuyện này ngươi có thể yên tâm, ta nhất định sẽ không sao đâu.
Địch Thanh không nói thêm nữa, đi trước dẫn đường. Thượng Thánh lại không biết lấy đâu ra một cái mũ mềm đội lên đầu, kéo vành nón thấp xuống che nửa bên mặt. Địch Thanh cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ gã trốn mẫu thân đến đây, chắc là sợ bị người nhà nhận ra. Ba người vừa tới Trúc Ca lâu thì thấy ở đây quả nhiên danh bất hư truyền, bốn vách tường đều được làm bằng trúc, tuyệt vời nhất chính là sân vườn trong lâu nơi có suối Tu Trúc, tiếng nước róc rách, gõ nhẹ vào ống trúc, quả thực là tao nhã vô cùng.
Trong đại sảnh đã có không ít khách khứa ngồi uống trà, ai cũng ngẩng đầu nhìn lên phía lầu trên. Địch Thanh tìm chỗ ngồi xuống, sợ cái mông vẫn còn đau nên chỉ dám ngồi nghiêng dựa vào một góc ghế. Trong lòng hắn rất khó hiểu, những người này đến Trúc Ca lâu vì sao không tìm ca kỹ mà lại cùng ngồi uống trà ở đây?
Ba người ngồi xuống, chẳng thấy có ai ra mời mọc, cứ như thể chỗ này đã ngừng kinh doanh rồi vậy. Trong lòng Địch Thanh buồn bực, vốn muốn hỏi Thượng Thánh một chút, thấy gã đang nhìn mình tha thiết cầu khẩn, không muốn bẽ mặt nên ho khan một tiếng:
- Ta có việc, đi trước tìm bằng hữu hỏi thăm chút chuyện.
Thượng Thánh khâm phục nói:
- Các hạ bằng hữu đầy thiên hạ, ta thật hổ thẹn không bằng.
Địch Thanh ra vẻ điềm tĩnh, thực ra là đang xem xét tình thế. Nhìn xung quanh thì thấy có hai thương nhân mập mạp đang ngồi uống trà, một người tai to mặt lớn, một người mặt mỡ bóng loáng, đều là điển hình của loại bụng no thì nghĩ đến chuyện xxx, liền mỉm cười đi tới ngồi xuống nói:
- Hai vị bằng hữu xin cho hỏi một chút.
Hai người kia thấy trên mặt Địch Thanh xăm chữ, có khắc chiêu bài cấm quân, mặc dù đáy lòng xem thường nhưng ngoài mặt không muốn đắc tội, miễn cưỡng trả lời:
- Vị quan nhân này có gì chỉ giáo?
Địch Thanh hạ giọng nói:
- Tại hạ mới tới chỗ này, không biết làm thế nào mới có thể gặp được Trương Diệu Ca đây?
Người tai to mặt lớn nghe vậy, cười hắc hắc:
- Ngươi muốn gặp Trương Diệu Ca hả? Ta cũng muốn vậy.
Địch Thanh kết thân nói:
- Nói như vậy chúng ta là anh hùng cùng chí hướng rồi, kính mong huynh đài chỉ điểm cho đôi chút.
Người tai to mặt lớn nhìn bên cạnh chỉ tay:
- Ngươi có thấy những người ngồi ở đây không?
- Thấy thì làm sao?
Địch Thanh khó hiểu nói.
Người mặt mỡ bóng loáng thản nhiên nói:
- Bọn họ đã đợi ở chỗ này mấy ngày, chắc cũng giống như chúng ta, chỉ có thể chờ đợi. Quan nhân nếu như muốn gặp, xin cứ chờ đợi.
Lời nói của y mang chút khinh miệt, y lại nói:
- Chúng ta hao phí mười lượng bạc, mua cái thẻ số này, quan nhân nếu như muốn gặp thì trước hết ra mua một cái thẻ số đi.
Địch Thanh lúc này mới phát hiện bên cạnh chén trà của hai người này đều có cái thẻ bằng trúc, trên đó có khắc số, một cái là mười hai, một cái khác là hai mươi ba, nhíu mày hỏi:
- Cái thẻ số này là sao vậy?
Người tai to mặt lớn nói:
- Trương Diệu Ca một ngày chỉ đánh đàn ca múa cho mười người, cho nên người muốn gặp được nàng thì từ lúc hơn mười ngày trước phải tới mua thẻ số mới có thể có cơ hội gặp nàng một lần. Nếu như có thể được nàng xem trọng, có khi còn được thưởng trà tâm sự cùng nàng. Chúng ta đã chờ ba ngày, cuối cùng đã đợi được. Huynh đài nếu như thực lòng muốn gặp Trương Diệu Ca, hay là ra mua cái thẻ số, nửa tháng sau lại đến xem, thế nào?
- Ta gọi ngươi là huynh đài, có gì không ổn sao?
Người thanh niên cười ha hả, rất vui vẻ nói:
- Thú vị, thú vị! Lại có người gọi ta là huynh đài? Tốt lắm, tốt lắm! Ta biết ngươi, ngươi chắc chắn là tên cấm quân lần trước ở bên ngoài Tây Hoa môn, ngươi tên là gì vậy?
Địch Thanh nghệch mặt ra, không hiểu thú vị cái nỗi gì, ngờ vực trả lời:
- Tại hạ Địch Thanh! Không biết cao danh quý tánh của công tử là gì?
Người thanh niên do dự một chút mới nói:
- Ta họ ... Thượng, tên chỉ có một chữ Thánh, ngươi gọi ta là Thánh công tử được rồi. Địch Thanh, ta muốn nhờ ngươi giúp một việc.
Địch Thanh thấy gã nói năng ngay thẳng, cũng vui vẻ đáp:
- Công tử cứ nói, nếu ta có thể giúp được, sẽ cố gắng hết sức.
Người mập trắng kia thấy công tử mình vậy mà lại có thể nói chuyện vui vẻ cùng với Địch Thanh, không khỏi mở to mắt, kinh ngạc cứ như thể lão trông thấy quỷ vậy. Địch Thanh nhìn vẻ mặt kì quái của người mập mạp kia, nhưng hắn không hơi đâu mà nghĩ nhiều.
Thượng công tử đột nhiên đỏ mặt xuống, nhăn nhó nói:
- Thật ra ... Ta muốn ... Ta muốn...
Hắn nghĩ nửa ngày nhưng vẫn không diễn đạt được điều muốn nói. Địch Thanh thấy thế, ngạc nhiên hỏi:
- Cho dù ngươi muốn cướp của giết người, cũng không cần phải khó xử như vậy chứ?
Thượng Thánh lại càng hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào Địch Thanh hỏi:
- Ngươi đã từng giết người rồi sao?
Thấy Địch Thanh gật đầu, Thượng Thánh vội lui về phía sau hai bước, ánh mắtđầy cảnh giác, hỏi:
- Ngươi giết ai vậy?
Địch Thanh thở dài nói:
- Ta cũng không biết hắn là ai, nhưng mà người nào cũng gọi hắn là Tăng Trưởng Thiên Vương...
Thượng Thánh đột nhiên giật mình la to:
- Ngươi là Địch Thanh? Ngươi là thuộc hạ của Quách Tuân? Ta nhớ ra rồi!
Địch Thanh rất ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi:
- Ngươi biết Quách đại ca sao?
Thượng Thánh hình như cảm thấy mình lỡ lời, úp úp mở mở nói:
- Thực không dám giấu giếm, ta cũng biết được một số người trong triều. Năm đó Quách Tuân nỗ lực xông pha thung lũng Phi Long, chuyện đánh Phật Di Lặc trọng thương, triều đình rất xôn xao, do đó ta cũng biết được. Hèn gì ta cảm thấy tên ngươi quen thế, thì ra ngươi là người Quách Tuân tiến cử. Quách Tuân rất tốt, ta rất thích. Người Quách Tuân tiến cử, ta càng thích.
Gã lúc thì ngại ngùng, lúc thì tùy tiện. Địch Thanh cảm thấy tính tình của người này thật quái dị, nhớ tới mình còn có việc phải làm, liền hỏi:
- Đúng rồi, rốt cuộc là ngươi muốn nhờ ta làm chuyện gì? Nếu không có việc gấp, ta còn phải đi làm mấy việc.
- Ngươi đừng đi!
Thượng Thánh đưa tay nắm lấy Địch Thanh, cuối cùng đành phải nói thật:
- Thật ra, ta muốn đi ... Trúc Ca lâu ... Muốn gặp Trương Diệu Ca.
Sau khi gã nói ra những lời này, cả khuôn mặt gã đỏ lên giống như đã dùng hết sức lực toàn thân vậy.
Địch Thanh nhịn không được cười nói:
- Muốn gặp Trương Diệu Ca, đi Trúc Ca lâu là được rồi. Nàng tuy rằng nổi tiếng, nhưng không đến mức khó gặp như Hoàng thượng chứ?
Trúc Ca lâu vốn chỉ là một thanh lâu, mà Địch Thanh cũng biết Trương Diệu Ca ca múa song tuyệt đứng đầu bảng Trúc Ca lâu, nhưng hắn chưa bao giờ gặp qua.
Thượng Thánh khẩn trương nói:
- Ngươi gặp Hoàng thượng rồi?
Địch Thanh lắc đầu nói:
- Loại người như ta, làm sao có cơ hội được nhìn thấy Hoàng thượng chứ?
Thực ra, lời hắn nói thật, Địch Thanh tuy là cấm quân, nhưng ở trong bát đại cấm quân chỉ có thể xếp hạng ngoài. Mỗi lần thánh thượng đi tuần, bên người luôn có gần ngàn người của Tam Ban(1) mở đường, dân chúng tầm thường nếu như thị lực không tốt thì ngay cả xe ngọc của Hoàng thượng cũng không thấy được, chứ đừng nói chi là thấy được mặt Hoàng thượng.
Thượng Thánh thở phào:
- Trương Diệu Ca mặc dù không khó gặp như Hoàng thượng, nhưng ta chưa gặp được nàng bao giờ. Huynh đài nếu như là người sành sỏi, vậy xin chỉ điểm một tí.
Địch Thanh cảm khái, lấy lễ hạ mình, tất có chuyện nhờ vả, người xưa nói đâu có sai. Thật ra, hắn cũng chưa từng tới Trúc Ca lâu bao giờ, nhưng dù gì hắn cũng tính là thổ địa nơi này. Nghĩ vậy, Địch Thanh vỗ ngực, thấy chết không ngại nói:
- Được rồi, ta sẽ đưa hai vị đi một chuyến.
Nhưng mà hắn lại có chút nghi ngờ nói:
- Thánh công tử, ta nhìn ngươi tuổi tác không nhỏ, thật sự chưa bao giờ đi tới nơi bướm hoa này sao?
Thượng Thánh thở dài nói:
- Thực không dám giấu giếm, ta chưa bao giờ đi tới đó nên bây giờ rất muốn đi.
Địch Thanh gật gật đầu:
- Ngươi nói không sai, cái gì không có lại càng muốn, con cá xổng là con cá to phải không nào?
Một câu bâng quơ của hắn lại làm cho Thượng Thánh sợ run cả buổi. Địch Thanh thấy gã ngẩn người, hỏi:
- Thượng huynh! Ta vừa nói sai gì sao?
Thượng Thánh phục hồi tinh thần lại, cười lớn nói:
- Ngươi nói rất đúng, có lẽ vì thế cho nên mới có người thèm muốn đến vậy.
Lời gã nói đầy thâm ý, người trung niên trắng béo nghe vậy, biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, thấp giọng nói:
- Thánh ... công tử, hay là trở về đi. Nếu như đại nương nương biết được tiểu nhân đưa người đi đến chỗ như vậy, tiểu nhân chỉ sợ mông tiểu nhân phải nở hoa rồi.
Địch Thanh nghe được lời thoại của hai người, chỉ cảm thấy vị này chắc hẳn là con cháu dòng dõi tri thức, dạy dỗ nghiêm khắc, nói:
- Thánh công tử, thật ra lệnh đường chỉ sợ cũng là có ý tốt. Nơi bướm hoa rồng rắn lẫn lộn, ngài chỉ muốn nhìn thấy Trương Diệu Ca, thật ra cũng không sao cả. Nhưng nếu vì Trương Diệu Ca mà lại sinh ra nhiều chuyện, không phải là ta hại ngươi sao?
Thượng Thánh chăm chú nhìn Địch Thanh nói:
- Đa tạ các hạ nhắc nhở, chuyện này ngươi có thể yên tâm, ta nhất định sẽ không sao đâu.
Địch Thanh không nói thêm nữa, đi trước dẫn đường. Thượng Thánh lại không biết lấy đâu ra một cái mũ mềm đội lên đầu, kéo vành nón thấp xuống che nửa bên mặt. Địch Thanh cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ gã trốn mẫu thân đến đây, chắc là sợ bị người nhà nhận ra. Ba người vừa tới Trúc Ca lâu thì thấy ở đây quả nhiên danh bất hư truyền, bốn vách tường đều được làm bằng trúc, tuyệt vời nhất chính là sân vườn trong lâu nơi có suối Tu Trúc, tiếng nước róc rách, gõ nhẹ vào ống trúc, quả thực là tao nhã vô cùng.
Trong đại sảnh đã có không ít khách khứa ngồi uống trà, ai cũng ngẩng đầu nhìn lên phía lầu trên. Địch Thanh tìm chỗ ngồi xuống, sợ cái mông vẫn còn đau nên chỉ dám ngồi nghiêng dựa vào một góc ghế. Trong lòng hắn rất khó hiểu, những người này đến Trúc Ca lâu vì sao không tìm ca kỹ mà lại cùng ngồi uống trà ở đây?
Ba người ngồi xuống, chẳng thấy có ai ra mời mọc, cứ như thể chỗ này đã ngừng kinh doanh rồi vậy. Trong lòng Địch Thanh buồn bực, vốn muốn hỏi Thượng Thánh một chút, thấy gã đang nhìn mình tha thiết cầu khẩn, không muốn bẽ mặt nên ho khan một tiếng:
- Ta có việc, đi trước tìm bằng hữu hỏi thăm chút chuyện.
Thượng Thánh khâm phục nói:
- Các hạ bằng hữu đầy thiên hạ, ta thật hổ thẹn không bằng.
Địch Thanh ra vẻ điềm tĩnh, thực ra là đang xem xét tình thế. Nhìn xung quanh thì thấy có hai thương nhân mập mạp đang ngồi uống trà, một người tai to mặt lớn, một người mặt mỡ bóng loáng, đều là điển hình của loại bụng no thì nghĩ đến chuyện xxx, liền mỉm cười đi tới ngồi xuống nói:
- Hai vị bằng hữu xin cho hỏi một chút.
Hai người kia thấy trên mặt Địch Thanh xăm chữ, có khắc chiêu bài cấm quân, mặc dù đáy lòng xem thường nhưng ngoài mặt không muốn đắc tội, miễn cưỡng trả lời:
- Vị quan nhân này có gì chỉ giáo?
Địch Thanh hạ giọng nói:
- Tại hạ mới tới chỗ này, không biết làm thế nào mới có thể gặp được Trương Diệu Ca đây?
Người tai to mặt lớn nghe vậy, cười hắc hắc:
- Ngươi muốn gặp Trương Diệu Ca hả? Ta cũng muốn vậy.
Địch Thanh kết thân nói:
- Nói như vậy chúng ta là anh hùng cùng chí hướng rồi, kính mong huynh đài chỉ điểm cho đôi chút.
Người tai to mặt lớn nhìn bên cạnh chỉ tay:
- Ngươi có thấy những người ngồi ở đây không?
- Thấy thì làm sao?
Địch Thanh khó hiểu nói.
Người mặt mỡ bóng loáng thản nhiên nói:
- Bọn họ đã đợi ở chỗ này mấy ngày, chắc cũng giống như chúng ta, chỉ có thể chờ đợi. Quan nhân nếu như muốn gặp, xin cứ chờ đợi.
Lời nói của y mang chút khinh miệt, y lại nói:
- Chúng ta hao phí mười lượng bạc, mua cái thẻ số này, quan nhân nếu như muốn gặp thì trước hết ra mua một cái thẻ số đi.
Địch Thanh lúc này mới phát hiện bên cạnh chén trà của hai người này đều có cái thẻ bằng trúc, trên đó có khắc số, một cái là mười hai, một cái khác là hai mươi ba, nhíu mày hỏi:
- Cái thẻ số này là sao vậy?
Người tai to mặt lớn nói:
- Trương Diệu Ca một ngày chỉ đánh đàn ca múa cho mười người, cho nên người muốn gặp được nàng thì từ lúc hơn mười ngày trước phải tới mua thẻ số mới có thể có cơ hội gặp nàng một lần. Nếu như có thể được nàng xem trọng, có khi còn được thưởng trà tâm sự cùng nàng. Chúng ta đã chờ ba ngày, cuối cùng đã đợi được. Huynh đài nếu như thực lòng muốn gặp Trương Diệu Ca, hay là ra mua cái thẻ số, nửa tháng sau lại đến xem, thế nào?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook