Sáp Huyết
-
Quyển 1 - Chương 27: Ngũ long (p4)
Lý Vũ Hanh bật cười, nhỏ giọng nói:
- Thái giám cũng không phải là thứ gì.
Địch Thanh bên cạnh nói:
- Các ngươi không sợ bị người khác nghe thấy sao? Tên thái giám này nếu như biết được các ngươi bàn tán, nói cho thái hậu nghe, truy ra gốc rễ, nói không chừng các ngươi bị tịch biên gia sản, chém đầu cả nhà đấy.
Trương Ngọc lạnh lùng nói:
- Ta cái gì cũng sợ, chỉ không sợ bị tịch biên gia sản chém đầu cả nhà thôi. Cả nhà ta cũng chỉ có một người, cả nhà tịch thu tài sản cũng chỉ một cái đầu. Tên thái giám chết bầm này, mỗi lần nhìn thấy xe của hắn là ta đều muốn chửi một trận.
Lý Vũ Hanh than thở:
- Nhưng tên thái giám chết bầm này chẳng những không bị ngươi chửi chết mà hiện giờ còn trở thành người thân tín bậc nhất bên cạnh thái hậu. Hô mưa gọi gió, sống vô cùng tốt. Đáng tiếc ... đường đường là Xu Mật sứ (1) Tào Lợi Dụng cũng đấu không lại tên thái giám này, lại bị hắn lập mưu hãm hại đến chết.
Hóa ra người ngồi bên trong xe ngựa xa hoa kia chính là đệ nhất thái giám trong cung La Sùng Huân.
Đại Tống tuy có tổ tông gia pháp, thái giám bên ngoại không được chuyên chính nhưng bây giờ hoàng đế vẫn không đích thân xử lý quốc sự một mình mà muốn thái hậu giúp đỡ. La Sùng Huân này mặc dù không có năng lực gì nhưng rất được thái hậu tán thưởng, ỷ vào uy nghiêm của thái hậu nên rất có quyền thế. Làm thái giám thì không có dục vọng gì khác ngoài trừ tiền hay quyền lực. Nhiều thái giám trong cung sẽ tranh thủ kiếm cho người thân của mình một chức quan, nhưng Xu Mật sứ Tào Lợi Dụng tính tình cương trực ghét dua nịnh, nhiều lần cự tuyệt thỉnh cầu trong cung, mới khiến cho La Sùng Huân ghi hận trong lòng. Cuối cùng đến một ngày, y vin được cớ cháu trai Tào Lợi Dụng phạm sai lầm, bẩm lên thái hậu, thái hậu thấy thế giận dữ, trừng phạt nghiêm khắc Tào Lợi Dụng. Đường đường là Xu Mật sứ, người trong nhị phủ, mà lại bị cách chức đuổi ra khỏi kinh thành.
La Sùng Huân vẫn không chịu buông tha Tào Lợi Dụng, lại tìm người bịa đặt tội danh cho Tào Lợi Dụng. Tào Lợi Dụng còn đang trên đường cách chức thì lại bị đày tới Phòng Châu, người phụ trách áp giải Tào Lợi Dụng trước đây chính là thái giám Dương Hoài Mẫn, mà ai cũng đều biết rằng Dương Hoài Mẫn và La Sùng Huân vốn là cá mè một lứa. Tào Lợi Dụng bị hoạn quan này hãm hại, cuối cùng chết thảm trên đường vào đầu xuân.
Hòa ước Thiền Uyên năm đó, duy trì mấy chục năm bình an cho Đại Tống, mà người không màng đến sinh tử khi đó, không chút do dự đi sứ Khiết Đan chính là Tào Lợi Dụng. Tào Lợi Dụng thân ở hang hùm, nhưng lẫm liệt không sợ hãi, tấc đất cũng không nhường, tuy rằng cuối cùng vẫn phải dâng vàng cầu hòa nhưng ở trong mắt người dân kinh thành, người này quả thật là đại công thần, bởi vậy người trong kinh thành cực kỳ căm ghét La Sùng Huân và Dương Hoài Mẫn, Trương Ngọc cũng không ngoại lệ.
Lý Vũ Hanh bùi ngùi nói:
- Đáng tiếc là thái hậu không phân biệt được đúng sai, trước đây không triệu hồi Khấu lão về chủ trì triều chính, đến bây giờ lại để hoạn quan hãm hại trung thần, triều cương không vượng rồi.
Khấu lão mà Lý Vũ Hanh nói chính là Khấu Chuẩn, người này ngay thẳng nổi tiếng thiên hạ, nhưng mà sau khi Lưu thái hậu nắm quyền thì trước sau không cần Khấu Chuẩn. Khấu Chuẩn đã qua đời mấy năm làm cho người trong thiên hạ phải thở dài than thở.
Trương Ngọc cười lạnh nói:
- Ngươi cho là thái hậu thực sự hồ đồ sao? Vậy thì ngươi sai hoàn toàn rồi!
Lý Vũ Hanh ngẩn ra, hỏi:
- Bà ta trọng dụng hoạn quan, bức tử trọng thần, không thèm dùng đến người trung thành và tận tâm như Khấu lão, chẳng lẽ không phải mắt mù tai điếc sao?
Địch Thanh thấy hai người càng nói càng không kiêng nể gì cả, vội vàng nói lảng đi:
- Ăn bánh bao đi, ăn bánh bao đi, ồ, có hai người kia hình như rất lạ mặt?
Hắn vì muốn chuyển chú ý của hai người Trương Ngọc nên đưa tay chỉ về phía trước, chẳng ngờ quả nhiên có hai người cử chỉ hơi khác lạ. Người thường nhìn thấy xe ngựa của La Sùng Huân đi ngang qua thì hơn phân nửa sẽ lùi về bên đường, nhưng hai người này không chỉ lùi đến ven đường mà còn quay mặt đi nhìn vào vách tường.
Chờ sau khi La Sùng Huân đi qua, hai người này thỉnh thoảng lại lén lút nhìn xung quanh cỗ xe kia.
Trương Ngọc bỗng nhiên đứng lên nói:
- Đúng là khả nghi, đi tới hỏi xem.
Gã không có để ý hai người kia từ đại nội đi ra, hay là muốn đi vào đại nội, nhưng mà có chức trách trong người thì vẫn phải tra hỏi.
Ba người đi về phía hai người đó, thấy trong đó có một người vóc dáng trung bình, tuổi tác chưa cao, trên mặt hình như có dính tro bụi nhưng đôi tay cực kỳ trắng trẻo mềm mại. Người còn lại có khuôn mặt béo trắng, lông mày đậm, không có ria mép. Thấy ba cấm quân đi tới, sắc mặt người mập mặt trắng khẽ biến, vừa muốn nói cái gì nhưng lại bị người thanh niên chặn lại. Người thanh niên muốn đi qua bên cạnh, Trương Ngọc ngăn ở trước hai người, hét lớn:
- Lấm la lấm lét làm cái gì đó? Tên họ, quê quán, ở đâu? Thân thích là người phương nào? Mau thành thật khai báo!
- Lớn mật. Người mập trắng quát to, giọng nói chói tai phẫn nộ.
Người thanh niên vội vàng nói với người mập trắng:
- Đừng để lộ ra. Thật kỳ cục.
Y nói rất kỳ quái làm cho bọn người Trương Ngọc như rơi vào trong mây mù. Trong lòng Địch Thanh hơi giật mình, thầm nghĩ giọng nói người này làm sao mà nghe quen quen thế.
Trương Ngọc nói:
- Còn không lên tiếng? Các ngươi làm kẻ trộm ư, sao mà cẩn thận như vậy? Mau mau khai ra họ tên.
Trong mắt người thanh niên hiện lên vẻ cổ quái, nói:
- Ta muốn đi Đại Tướng Quốc Tự cầu phật, các ngươi đừng có nhiều chuyện.
Trương Ngọc vừa bực mình vừa nực cười, nói:
- Ngươi cầu phật giỏi lắm? Con mẹ nó, ta hỏi ngươi tên họ, ngươi nói cái con khỉ gì vậy?
Người thanh niên nghe lời tục tĩu thốt ra từ miệng Trương Ngọc, con mắt trừng lên, đầy phẫn nộ uy nghiêm.
Địch Thanh nghe được hai chữ cầu phật, trong lòng khẽ động, nhớ tới tối hôm qua ở Đại Tướng Quốc Tự hình như có nghe qua giọng nói này. Đây chẳng phải là người đã cùng chủ trì Đại Tướng Quốc Tự luận kinh phật sao? Cúi nhìn xuống phía dưới, thấy dưới chân hắn ta có mang một đôi giày, mặc dù đã thay đổi kiểu dáng, nhưng chắc chắn là do Ngũ Hồ Xuân may. Đinh ninh ý nghĩ trong đầu, hắn liền lôi Trương Ngọc sang một bên nói:
-Hai người này không có gì khả nghi đâu, thả cho bọn họ đi đi.
Địch Thanh thầm nghĩ: Người có thể cùng chủ trì Đại Tướng Quốc Tự luận kinh phật thì không phải là kẻ xấu, nếu như là người cao quý thì không cần phải ... mạo phạm.
Trương Ngọc thấy Địch Thanh nháy mắt với mình, ho khan một tiếng nói:
- Vậy các ngươi đi đi. Gần đây Đại Tướng Quốc Tự tạm thời không tiếp khách lạ, các ngươi cũng không nên đi tới đó.
Người thanh niên mỉm cười nói:
- Cám ơn đã nhắc nhở.
Y nhìn Địch Thanh một cái, gật đầu rồi bước nhanh đi. Người trung niên mập mạp kia vội vàng đi theo sát, cái mông lắc qua lắc lại giống như một con vịt.
Trương Ngọc chờ hai người kia đi rồi mới hỏi Địch Thanh:
- Ngươi biết bọn họ sao?
Địch Thanh lắc đầu nói:
- Mặc dù không nhận ra bọn họ nhưng dù sao ngươi cũng làm cấm quân đã nhiều năm, nhìn đôi giầy kia cũng phải bằng bổng lộc một năm của ngươi. Người này không phú thì cũng quý, ngươi làm ầm ĩ với hắn thì được gì chứ?
Trương Ngọc cười hắc hắc:
- Chính vì ta thấy hắn phú quý cho nên mới mượn cớ chặn hắn lại. Đương sai chúng ta làm hết phận sự, có gì sai đâu?
Địch Thanh lắc đầu, ngồi xổm xuống gặm cái bánh bao đã nguội, không nhịn được liếc mắt nhìn về hướng người thanh niên rời đi, lại nghĩ tới sự việc đêm qua, nhớ tới Đa Văn Thiên Vương nên lại nghĩ tới Ngũ Long, không kìm lòng nổi mà sờ soạng trước ngực, quả cầu đen cứng rắn kia vẫn còn ở đây.
Một ngày vô sự, Địch Thanh báo cáo kết quả công tác xong xuôi, dùng bữa cơm tối xong, trực tiếp trở lại phòng mình, móc quả cầu đen đó ra, lật qua lật lại mà kiểm tra hết nửa ngày cũng không thu hoạch được gì. Cuối cùng, hắn nảy sinh ra ý định ác độc là lấy cái búa sắt đập thử xem, nhưng chỉ nghe được quả cầu đen truyền ngược lại âm thanh không có ý nghĩa, đành thờ dài để hắc cầu lại trên bàn, nhìn chằm chằm đến nửa đêm.
Quả cầu đen vẫn là quả cầu đen, không biến thành lụa đỏ mà cũng không biến thành trứng vàng.
Địch Thanh nhìn chòng chọc đến nỗi hai con ngươi cay cay, thầm nghĩ chẳng lẽ sáng nay thực sự là nằm mơ tỉnh giấc? Đã đến đêm khuya, Địch Thanh hết sức mệt mỏi bèn dựa vào vách tường nặng nề thiếp đi, nhưng mà vẫn không dám ngủ, trở mình mà tỉnh lại mấy lần.
Mỗi lần Địch Thanh tỉnh lại đều liếc mắt nhìn về phía quả cầu đen, thấy nó vẫn thâm trầm trong bóng đêm, yên tĩnh không kể xiết. Có một lần tỉnh lại, đột nhiên hắn bật cười, thầm nghĩ mình thực sự cho rằng nó là vật sống hay sao? Chẳng qua nó chỉ là là ảo giác, mình lại tưởng là thật mà thôi. Vừa nghĩ tới đây, Địch Thanh thả lỏng tâm tư, ngủ thiếp đi lần nữa, hắn ngủ thẳng đến khi gà trống gáy ba tiếng, mặt trời đỏ đã mọc lên ở hướng đông.
Bên tai nghe thấy tiếng gáy, Địch Thanh thầm nghĩ, thì ra trời đã sáng. Hắn còn chưa kịp mở mắt thì thân hình đột nhiên rung lên, bởi vì dù cho không mở mắt thì trước mắt hắn cũng là từng luồng sáng màu đỏ không bình thường.
Tình cảnh này cũng giống như tối hôm qua vậy!
Địch Thanh kìm nén sự chấn động trong lòng, chậm rãi mở hai mắt ra, khoảnh khắc lập tức kinh hãi khó nói nên lời. Ánh sáng mặt trời từ màn cửa sổ bằng lụa mỏng bắn đến, màu vàng rực rỡ lóa mắt, nhưng càng lóa mắt hơn lại là một dải lụa đỏ trước mắt. Dải lụa đỏ này cực kỳ lộng lẫy, màu sắc rực rỡ tươi đẹp, từ bên trái tường kéo dài tới tận bên phải tường, phấp phới chuyển động. Mà dải lụa đỏ này lại lấy quả cầu đen làm gốc. Loại hiện tượng cực kỳ quái dị này, giống như là quả cầu đen nhả tơ bó thành dải lụa rộng lớn.
(1) Xu Mật sứ: quan hàm Trung Quốc cổ đại, chức cao quyền trọng, nhã xưng là Thái úy, thống soái quân đội cả nước, trưởng quan của Xu Mật Viện. Xu Mật Viện cùng Trung Thư Tỉnh tịnh xưng là "Lưỡng phủ".
- Thái giám cũng không phải là thứ gì.
Địch Thanh bên cạnh nói:
- Các ngươi không sợ bị người khác nghe thấy sao? Tên thái giám này nếu như biết được các ngươi bàn tán, nói cho thái hậu nghe, truy ra gốc rễ, nói không chừng các ngươi bị tịch biên gia sản, chém đầu cả nhà đấy.
Trương Ngọc lạnh lùng nói:
- Ta cái gì cũng sợ, chỉ không sợ bị tịch biên gia sản chém đầu cả nhà thôi. Cả nhà ta cũng chỉ có một người, cả nhà tịch thu tài sản cũng chỉ một cái đầu. Tên thái giám chết bầm này, mỗi lần nhìn thấy xe của hắn là ta đều muốn chửi một trận.
Lý Vũ Hanh than thở:
- Nhưng tên thái giám chết bầm này chẳng những không bị ngươi chửi chết mà hiện giờ còn trở thành người thân tín bậc nhất bên cạnh thái hậu. Hô mưa gọi gió, sống vô cùng tốt. Đáng tiếc ... đường đường là Xu Mật sứ (1) Tào Lợi Dụng cũng đấu không lại tên thái giám này, lại bị hắn lập mưu hãm hại đến chết.
Hóa ra người ngồi bên trong xe ngựa xa hoa kia chính là đệ nhất thái giám trong cung La Sùng Huân.
Đại Tống tuy có tổ tông gia pháp, thái giám bên ngoại không được chuyên chính nhưng bây giờ hoàng đế vẫn không đích thân xử lý quốc sự một mình mà muốn thái hậu giúp đỡ. La Sùng Huân này mặc dù không có năng lực gì nhưng rất được thái hậu tán thưởng, ỷ vào uy nghiêm của thái hậu nên rất có quyền thế. Làm thái giám thì không có dục vọng gì khác ngoài trừ tiền hay quyền lực. Nhiều thái giám trong cung sẽ tranh thủ kiếm cho người thân của mình một chức quan, nhưng Xu Mật sứ Tào Lợi Dụng tính tình cương trực ghét dua nịnh, nhiều lần cự tuyệt thỉnh cầu trong cung, mới khiến cho La Sùng Huân ghi hận trong lòng. Cuối cùng đến một ngày, y vin được cớ cháu trai Tào Lợi Dụng phạm sai lầm, bẩm lên thái hậu, thái hậu thấy thế giận dữ, trừng phạt nghiêm khắc Tào Lợi Dụng. Đường đường là Xu Mật sứ, người trong nhị phủ, mà lại bị cách chức đuổi ra khỏi kinh thành.
La Sùng Huân vẫn không chịu buông tha Tào Lợi Dụng, lại tìm người bịa đặt tội danh cho Tào Lợi Dụng. Tào Lợi Dụng còn đang trên đường cách chức thì lại bị đày tới Phòng Châu, người phụ trách áp giải Tào Lợi Dụng trước đây chính là thái giám Dương Hoài Mẫn, mà ai cũng đều biết rằng Dương Hoài Mẫn và La Sùng Huân vốn là cá mè một lứa. Tào Lợi Dụng bị hoạn quan này hãm hại, cuối cùng chết thảm trên đường vào đầu xuân.
Hòa ước Thiền Uyên năm đó, duy trì mấy chục năm bình an cho Đại Tống, mà người không màng đến sinh tử khi đó, không chút do dự đi sứ Khiết Đan chính là Tào Lợi Dụng. Tào Lợi Dụng thân ở hang hùm, nhưng lẫm liệt không sợ hãi, tấc đất cũng không nhường, tuy rằng cuối cùng vẫn phải dâng vàng cầu hòa nhưng ở trong mắt người dân kinh thành, người này quả thật là đại công thần, bởi vậy người trong kinh thành cực kỳ căm ghét La Sùng Huân và Dương Hoài Mẫn, Trương Ngọc cũng không ngoại lệ.
Lý Vũ Hanh bùi ngùi nói:
- Đáng tiếc là thái hậu không phân biệt được đúng sai, trước đây không triệu hồi Khấu lão về chủ trì triều chính, đến bây giờ lại để hoạn quan hãm hại trung thần, triều cương không vượng rồi.
Khấu lão mà Lý Vũ Hanh nói chính là Khấu Chuẩn, người này ngay thẳng nổi tiếng thiên hạ, nhưng mà sau khi Lưu thái hậu nắm quyền thì trước sau không cần Khấu Chuẩn. Khấu Chuẩn đã qua đời mấy năm làm cho người trong thiên hạ phải thở dài than thở.
Trương Ngọc cười lạnh nói:
- Ngươi cho là thái hậu thực sự hồ đồ sao? Vậy thì ngươi sai hoàn toàn rồi!
Lý Vũ Hanh ngẩn ra, hỏi:
- Bà ta trọng dụng hoạn quan, bức tử trọng thần, không thèm dùng đến người trung thành và tận tâm như Khấu lão, chẳng lẽ không phải mắt mù tai điếc sao?
Địch Thanh thấy hai người càng nói càng không kiêng nể gì cả, vội vàng nói lảng đi:
- Ăn bánh bao đi, ăn bánh bao đi, ồ, có hai người kia hình như rất lạ mặt?
Hắn vì muốn chuyển chú ý của hai người Trương Ngọc nên đưa tay chỉ về phía trước, chẳng ngờ quả nhiên có hai người cử chỉ hơi khác lạ. Người thường nhìn thấy xe ngựa của La Sùng Huân đi ngang qua thì hơn phân nửa sẽ lùi về bên đường, nhưng hai người này không chỉ lùi đến ven đường mà còn quay mặt đi nhìn vào vách tường.
Chờ sau khi La Sùng Huân đi qua, hai người này thỉnh thoảng lại lén lút nhìn xung quanh cỗ xe kia.
Trương Ngọc bỗng nhiên đứng lên nói:
- Đúng là khả nghi, đi tới hỏi xem.
Gã không có để ý hai người kia từ đại nội đi ra, hay là muốn đi vào đại nội, nhưng mà có chức trách trong người thì vẫn phải tra hỏi.
Ba người đi về phía hai người đó, thấy trong đó có một người vóc dáng trung bình, tuổi tác chưa cao, trên mặt hình như có dính tro bụi nhưng đôi tay cực kỳ trắng trẻo mềm mại. Người còn lại có khuôn mặt béo trắng, lông mày đậm, không có ria mép. Thấy ba cấm quân đi tới, sắc mặt người mập mặt trắng khẽ biến, vừa muốn nói cái gì nhưng lại bị người thanh niên chặn lại. Người thanh niên muốn đi qua bên cạnh, Trương Ngọc ngăn ở trước hai người, hét lớn:
- Lấm la lấm lét làm cái gì đó? Tên họ, quê quán, ở đâu? Thân thích là người phương nào? Mau thành thật khai báo!
- Lớn mật. Người mập trắng quát to, giọng nói chói tai phẫn nộ.
Người thanh niên vội vàng nói với người mập trắng:
- Đừng để lộ ra. Thật kỳ cục.
Y nói rất kỳ quái làm cho bọn người Trương Ngọc như rơi vào trong mây mù. Trong lòng Địch Thanh hơi giật mình, thầm nghĩ giọng nói người này làm sao mà nghe quen quen thế.
Trương Ngọc nói:
- Còn không lên tiếng? Các ngươi làm kẻ trộm ư, sao mà cẩn thận như vậy? Mau mau khai ra họ tên.
Trong mắt người thanh niên hiện lên vẻ cổ quái, nói:
- Ta muốn đi Đại Tướng Quốc Tự cầu phật, các ngươi đừng có nhiều chuyện.
Trương Ngọc vừa bực mình vừa nực cười, nói:
- Ngươi cầu phật giỏi lắm? Con mẹ nó, ta hỏi ngươi tên họ, ngươi nói cái con khỉ gì vậy?
Người thanh niên nghe lời tục tĩu thốt ra từ miệng Trương Ngọc, con mắt trừng lên, đầy phẫn nộ uy nghiêm.
Địch Thanh nghe được hai chữ cầu phật, trong lòng khẽ động, nhớ tới tối hôm qua ở Đại Tướng Quốc Tự hình như có nghe qua giọng nói này. Đây chẳng phải là người đã cùng chủ trì Đại Tướng Quốc Tự luận kinh phật sao? Cúi nhìn xuống phía dưới, thấy dưới chân hắn ta có mang một đôi giày, mặc dù đã thay đổi kiểu dáng, nhưng chắc chắn là do Ngũ Hồ Xuân may. Đinh ninh ý nghĩ trong đầu, hắn liền lôi Trương Ngọc sang một bên nói:
-Hai người này không có gì khả nghi đâu, thả cho bọn họ đi đi.
Địch Thanh thầm nghĩ: Người có thể cùng chủ trì Đại Tướng Quốc Tự luận kinh phật thì không phải là kẻ xấu, nếu như là người cao quý thì không cần phải ... mạo phạm.
Trương Ngọc thấy Địch Thanh nháy mắt với mình, ho khan một tiếng nói:
- Vậy các ngươi đi đi. Gần đây Đại Tướng Quốc Tự tạm thời không tiếp khách lạ, các ngươi cũng không nên đi tới đó.
Người thanh niên mỉm cười nói:
- Cám ơn đã nhắc nhở.
Y nhìn Địch Thanh một cái, gật đầu rồi bước nhanh đi. Người trung niên mập mạp kia vội vàng đi theo sát, cái mông lắc qua lắc lại giống như một con vịt.
Trương Ngọc chờ hai người kia đi rồi mới hỏi Địch Thanh:
- Ngươi biết bọn họ sao?
Địch Thanh lắc đầu nói:
- Mặc dù không nhận ra bọn họ nhưng dù sao ngươi cũng làm cấm quân đã nhiều năm, nhìn đôi giầy kia cũng phải bằng bổng lộc một năm của ngươi. Người này không phú thì cũng quý, ngươi làm ầm ĩ với hắn thì được gì chứ?
Trương Ngọc cười hắc hắc:
- Chính vì ta thấy hắn phú quý cho nên mới mượn cớ chặn hắn lại. Đương sai chúng ta làm hết phận sự, có gì sai đâu?
Địch Thanh lắc đầu, ngồi xổm xuống gặm cái bánh bao đã nguội, không nhịn được liếc mắt nhìn về hướng người thanh niên rời đi, lại nghĩ tới sự việc đêm qua, nhớ tới Đa Văn Thiên Vương nên lại nghĩ tới Ngũ Long, không kìm lòng nổi mà sờ soạng trước ngực, quả cầu đen cứng rắn kia vẫn còn ở đây.
Một ngày vô sự, Địch Thanh báo cáo kết quả công tác xong xuôi, dùng bữa cơm tối xong, trực tiếp trở lại phòng mình, móc quả cầu đen đó ra, lật qua lật lại mà kiểm tra hết nửa ngày cũng không thu hoạch được gì. Cuối cùng, hắn nảy sinh ra ý định ác độc là lấy cái búa sắt đập thử xem, nhưng chỉ nghe được quả cầu đen truyền ngược lại âm thanh không có ý nghĩa, đành thờ dài để hắc cầu lại trên bàn, nhìn chằm chằm đến nửa đêm.
Quả cầu đen vẫn là quả cầu đen, không biến thành lụa đỏ mà cũng không biến thành trứng vàng.
Địch Thanh nhìn chòng chọc đến nỗi hai con ngươi cay cay, thầm nghĩ chẳng lẽ sáng nay thực sự là nằm mơ tỉnh giấc? Đã đến đêm khuya, Địch Thanh hết sức mệt mỏi bèn dựa vào vách tường nặng nề thiếp đi, nhưng mà vẫn không dám ngủ, trở mình mà tỉnh lại mấy lần.
Mỗi lần Địch Thanh tỉnh lại đều liếc mắt nhìn về phía quả cầu đen, thấy nó vẫn thâm trầm trong bóng đêm, yên tĩnh không kể xiết. Có một lần tỉnh lại, đột nhiên hắn bật cười, thầm nghĩ mình thực sự cho rằng nó là vật sống hay sao? Chẳng qua nó chỉ là là ảo giác, mình lại tưởng là thật mà thôi. Vừa nghĩ tới đây, Địch Thanh thả lỏng tâm tư, ngủ thiếp đi lần nữa, hắn ngủ thẳng đến khi gà trống gáy ba tiếng, mặt trời đỏ đã mọc lên ở hướng đông.
Bên tai nghe thấy tiếng gáy, Địch Thanh thầm nghĩ, thì ra trời đã sáng. Hắn còn chưa kịp mở mắt thì thân hình đột nhiên rung lên, bởi vì dù cho không mở mắt thì trước mắt hắn cũng là từng luồng sáng màu đỏ không bình thường.
Tình cảnh này cũng giống như tối hôm qua vậy!
Địch Thanh kìm nén sự chấn động trong lòng, chậm rãi mở hai mắt ra, khoảnh khắc lập tức kinh hãi khó nói nên lời. Ánh sáng mặt trời từ màn cửa sổ bằng lụa mỏng bắn đến, màu vàng rực rỡ lóa mắt, nhưng càng lóa mắt hơn lại là một dải lụa đỏ trước mắt. Dải lụa đỏ này cực kỳ lộng lẫy, màu sắc rực rỡ tươi đẹp, từ bên trái tường kéo dài tới tận bên phải tường, phấp phới chuyển động. Mà dải lụa đỏ này lại lấy quả cầu đen làm gốc. Loại hiện tượng cực kỳ quái dị này, giống như là quả cầu đen nhả tơ bó thành dải lụa rộng lớn.
(1) Xu Mật sứ: quan hàm Trung Quốc cổ đại, chức cao quyền trọng, nhã xưng là Thái úy, thống soái quân đội cả nước, trưởng quan của Xu Mật Viện. Xu Mật Viện cùng Trung Thư Tỉnh tịnh xưng là "Lưỡng phủ".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook