Sáp Huyết
-
Quyển 1 - Chương 24: Ngũ long (p1)
Địch Thanh nghe xong trong lòng có chút hỗn loạn, thoáng nghĩ, "Ta và Đa Văn Thiên Vương không phải là địch, nhưng nếu người này không chết thì đại loạn sẽ không thể dừng lại được. Nếu hắn muốn quay đầu làm người tốt..." Nghĩ tới đây, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cay đắng, "Nếu hắn muốn quay đầu làm người tốt, ta có thể tha hắn không? Sợ rằng không thể. Vậy chẳng phải gần nghìn thường dân sẽ chết oan uổng ở thung lũng Phi Long sao?
Tục nhân yên lặng một lúc lâu, lúc này mới nói:
- Đa tạ đại sư chỉ điểm, ta đã biết nên làm thế nào. Đại sư vất vả rồi, ta có ý muốn trùng tu chùa chiền, làm một chút công đức, không biết ý đại sư thế nào?
Trụ trì nói:
- Trùng tu hay không trùng tu, có công đức hay không công đức, trong lòng có phật, đã là công đức.
Tục nhân hiểu ý, hai tay hợp thành chữ thập thi lễ, chậm rãi bỏ đi, trụ trì cũng theo sau, Thiên Vương điện thoáng cái đã yên tĩnh trở lại.
Địch Thanh nghe cao tăng giảng kinh Phật, lúc thì cảm thấy có lý, lúc thì lại cảm thấy không buông bỏ được, lại có chút tò mò về địa vị của tục nhân kia. Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy một tia sáng xuyên thấu qua tấm màn vải, tối rồi lại sáng. Địch Thanh khẽ rùng mình, tiến đến phía sau màn che bằng vải bố nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một người đứng yên trước tượng phật Di Lặc, bên hông có thắt một cái đai lưng màu xanh, lưng đeo cây dù dài, đúng là người mà hắn muốn tìm kiếm.
Tim Địch Thanh đập thình thịch, nhìn qua mặt người đó. Chỉ thấy khóe miệng người đó hơi mỉm cười, nhưng khuôn mặt cực kỳ lạnh lẽo u ám, đang nhìn tượng phật Di Lặc đến xuất thần. Địch Thanh nhìn người đó một lúc lâu, thấy y vẫn đứng yên không đổi, trong lòng không khỏi cảm thấy ớn lạnh. Địch Thanh biết mình dù cho không bị thương thì võ công so với người đó cũng kém quá xa, thời khắc này hắn ngay cả thở mạnh cũng không dám, thầm than Quách Tuân đã rời khỏi kinh thành, nếu không cũng có thể tìm Quách Tuân đối phó với người này.
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài cửa điện có tiếng bước chân vọng đến, một tăng nhân bước vào, thấy người ấy đứng lặng im trước tượng phật, ngạc nhiên quát khẽ:
- Ngươi là ai?
Đại Tướng Quốc Tự là quốc tự, để ngọn đèn dầu ở chủ điện cả đêm không tắt, tăng nhân này phụ trách nửa đêm đến đây thêm dầu thắp thì bỗng nhiên nhìn thấy có người lạ ở đây, khó tránh khỏi ngạc nhiên.
Đa Văn Thiên Vương nghe được tiếng quát hỏi, đột nhiên xoay người lại, đến trước mặt tăng nhân. Cây dù dài trên lưng khẽ chuyển động, cán ô đã đập mạnh vào sau gáy tăng nhân.
Tăng nhân chưa kịp tri hô thì cả người đã mềm nhũn ngã xuống đất. Người nọ vươn tay ra bắt được hũ dầu cầm trong tay tăng nhân, đi một vòng quanh đại điện, châm thêm dầu cho những ngọn đèn ở bốn vách tường.
Địch Thanh từ một nơi bí mật gần đó nhìn thấy rõ ràng, nhưng không hiểu người này rốt cuộc muốn gì.
Người kia thêm dầu xong, trở lại ngồi trước mặt phật Di Lặc, nhìn Di Lặc phật chủ, lẩm bẩm nói:
- Di Lặc hạ sinh, tân phật độ kiếp ... Ngũ Long lại xuất hiện, nhỏ lệ không ngừng?
Y lặp lại không ngừng mấy câu nói đó, hình như đang suy nghĩ gì đó. Địch Thanh nghe không hiểu gì hết, thầm nghĩ năm xưa ở thung lũng Phi Long, người này niệm chú mê hoặc nhân tâm, nhưng hiện giờ ở chỗ này chỉ có một mình hắn thì còn niệm cái chú ngữ làm gì?
- Ngũ Long xuất thế, lệ tích bất tuyệt. Di Lặc hạ sinh, tân phật độ kiếp!
Người đó lại niệm những lời này đến điên đảo, miết chặt đầu mày, ánh mắt nhìn chăm chú trên thân tượng phật Di Lặc.
Dưới ngọn đèn dầu, phật Di Lặc rạng rỡ tỏa hào quang. Trong người kia đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng, thấp giọng nói:
- Đúng rồi, Di Lặc hạ sinh, tân phật độ kiếp!
Bất luận giọng điệu y thế nào nhưng nụ cười ở khóe miệng vẫn tồn tại.
Địch Thanh chợt tỉnh ngộ: “Người này chắc chắn là đang mang mặt nạ cải trang."
Hắn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì thân người đó chợt lóe lên, nhảy vút lên cạnh đài sen, chuyển tới bên thân tượng phật Di Lặc, đi liên tục mấy vòng.
Địch Thanh không nhịn được thò đầu ra khỏi tấm màn bố quan sát, cũng may toàn bộ tâm tư người này đều đặt trên người phật Di Lặc, nằm mơ cũng không ngờ rằng dưới bàn thờ có người đã nhìn thấy tất cả.
Cuối cùng người kia cũng dừng lại, lấy tay gõ gõ vào thân tượng phật Di Lặc, hai tay đột nhiên đặt trên tượng phật Di Lặc, tập trung tinh thần dùng hết sức, khẽ gầm một tiếng. Chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên, tượng Di Lặc phật đã bị y đẩy khỏi đài sen.
Trong tiếng nổ, tượng phật Di Lặc đã vỡ thành bốn năm mảnh, bụi bay tràn ngập không gian. Đột nhiên có một tiếng "đinh" vang lên rất nhỏ, người kia nhảy xuống, đưa tay chụp lấy một vật gì đó trong mảnh vỡ của tượng phật, không nén được vui mừng nói:
- Quả nhiên ở chỗ này.
Trong lòng Địch Thanh tràn đầy hiếu kỳ, không biết người này rốt cuộc lấy cái gì.
Đúng lúc này, bên ngoài Thiên Vương điện truyền đến mấy tiếng quát lớn:
- Là ai ở trong điện?
Tiếng quát chưa dứt thì đã có mấy võ tăng tiến vào.
Mặc dù Đại Tướng Quốc Tự lấy việc nghiên cứu tinh hoa Phật pháp, vì hoàng tộc phục vụ là chính, nhưng trong chùa cũng thu không ít pháp khí kim ngân, danh gia mặc bảo, sợ đám trộm vặt lớn gan không có mắt nhìn vào chùa trộm cướp cho nên luôn có võ tăng hộ viện. Vào Đại Tướng Quốc Tự trộm cướp là trọng tội, xưa nay đều phải bị chém đầu, quả thực đã uy hiếp không ít đạo tặc. Bởi vì nguyên nhân này mà mấy năm qua ít có kẻ trộm, tăng nhân trong chùa cũng thoải mái rất nhiều, không ngờ hôm nay trong Thiên Vương điện lại có biến đổi lớn. Mấy võ tăng tuần tra trong viện nghe được động tĩnh vội vàng chạy vào, nhìn thấy bên tượng phật Di Lặc bị phá vỡ, bên cạnh đứng một người, không khỏi vừa sợ vừa giận, không thèm hỏi mà vung côn lên đánh về phía người đó.
Người nọ hừ lạnh một tiếng, tay nắm lấy trường côn, tung người đá tới, đá một võ tăng văng ra ngoài. Đám võ tăng kinh hãi, làm sao lường trước được võ công người này cao cường đến như vậy, nhưng mang trách nhiệm bảo vệ chùa trong người, dù không đánh lại cũng phải kiên trì bao vây.
Địch Thanh nghe được tiếng gào “Ai, ui, má ơi” không dứt, chỉ trong chớp mắt, mấy võ tăng vọt tới đều người nọ đánh bay ra ngoài. Địch Thanh vốn định liên thủ cùng đám võ tăng, nhưng lại sợ bị võ tăng hiểu lầm là đồng đảng của tên trộm đó, không chừng ăn không được thịt dê, trái lại còn chuốc lấy phiền phức vào người. Trong lúc hắn đang lưỡng lự, người nọ đã lẻn đến trước điện, vừa mới nhảy ra ngoài điện chợt nghe được một tiếng hét lớn:
- Nằm xuống!
Một vệt kiếm quang như trăng sáng xuyên mây, đâm về phía trước người nọ!
Người nọ kinh hãi lùi lại một bước, nhưng đường kiếm kia hư hư thực thực, biến hoá khó lường, người nọ sau khi lùi một bước, lại bị bức lui thêm hai bước. Người xuất kiếm cũng âm thầm lặng lẽ đánh một chưởng vào giữa người nọ.
Người nọ bị một chưởng đánh trúng bay ngược trở ra, khí huyết trong lồng ngực cuồn cuộn, không khỏi hoảng hốt, thầm nghĩ “sao hắn ta lại ở đây?” Trước khi tới đây y đã thăm dò được địa thế trong điện, lại biết được võ tăng ở Đại Tướng Quốc Tự tuy đông nhưng đều không phải là đối thủ của y, vì vậy không kiêng dè gì cả, đâu ngờ kẻ thù một mất một còn của mình không ngờ lại cũng đi tới Đại Tướng Quốc Tự.
Địch Thanh nhìn thấy người vừa đến ánh mắt như kiếm phong thì trong lòng mừng rỡ, thì ra người xuất kiếm đẩy lùi gã kia lại chính là bộ đầu Khai Phong Diệp Tri Thu!
Một chưởng củaDiệp Tri Thu trúng đích vẫn không hề buông tha. Cả người gã theo kiếm bay tới, kiếm quang trùng trùng đâm tới toàn thân người nọ.
Người nọ hừ lạnh một tiếng, trở tay tháo cây dù dài đeo trên lưng xuống, chỉ cần điểm nhẹ lên mặt đất đã lập tức bay nhanh trở ra. Diệp Tri Thu ngạc nhiên với thân thủ người nọ, nhưng chẳng hề buông tha, mũi chân liên tiếp điểm mấy cái, cưỡi gió đuổi theo.
Hai người một tiến một lùi, thoáng cái đã đến bên cạnh tượng phật Tứ Đại Thiên Vương. Người nọ quát to một tiếng, cầm cây dù đâm tới Diệp Tri Thu, không ngừng di chuyển. Diệp Tri Thu thầm rùng mình, biết rõ cây dù dài của người này biến hóa vô cùng nên tập trung toàn bộ tinh thần mà chống đỡ.
Người nọ thấy thế thì cười một tràng dài, thò tay kéo một tượng Phật sắp đổ ném về phía Diệp Tri Thu. Diệp Tri Thu đành phải lùi ra sau một bước, người nọ thừa cơ tung người nhảy lên đỉnh tượng Phật, lại nhảy tiếp lên một cái xà ngang trên nóc điện, nhưng cực hạn của gã vẫn còn cách xà ngang một cánh tay, trong ranh giới sắp rơi xuống, người nọ quay ngược cán dù móc vào rồi ôm lấy xà ngang, làm vỡ ngọc lưu ly trên đỉnh điện, vọt tới trên nóc Thiên Vương điện.
Đỉnh điện mặc dù cao, người nọ mấy lần mượn lực, rõ ràng là muốn từ đỉnh điện để chạy trốn.
Diệp Tri Thu vô cùng giận dữ, không ngờ hắn ta lại ứng biến nhanh nhạy đến như vậy. Gã không dám khinh nhờn tượng phật, nhưng lại hoàn toàn không có cách gì leo lên nóc điện, nên chỉ có thể lách mình ra khỏi điện, thét ra lệnh thuộc hạ:
- Bao vây Thiên Vương điện.
Tục nhân yên lặng một lúc lâu, lúc này mới nói:
- Đa tạ đại sư chỉ điểm, ta đã biết nên làm thế nào. Đại sư vất vả rồi, ta có ý muốn trùng tu chùa chiền, làm một chút công đức, không biết ý đại sư thế nào?
Trụ trì nói:
- Trùng tu hay không trùng tu, có công đức hay không công đức, trong lòng có phật, đã là công đức.
Tục nhân hiểu ý, hai tay hợp thành chữ thập thi lễ, chậm rãi bỏ đi, trụ trì cũng theo sau, Thiên Vương điện thoáng cái đã yên tĩnh trở lại.
Địch Thanh nghe cao tăng giảng kinh Phật, lúc thì cảm thấy có lý, lúc thì lại cảm thấy không buông bỏ được, lại có chút tò mò về địa vị của tục nhân kia. Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy một tia sáng xuyên thấu qua tấm màn vải, tối rồi lại sáng. Địch Thanh khẽ rùng mình, tiến đến phía sau màn che bằng vải bố nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một người đứng yên trước tượng phật Di Lặc, bên hông có thắt một cái đai lưng màu xanh, lưng đeo cây dù dài, đúng là người mà hắn muốn tìm kiếm.
Tim Địch Thanh đập thình thịch, nhìn qua mặt người đó. Chỉ thấy khóe miệng người đó hơi mỉm cười, nhưng khuôn mặt cực kỳ lạnh lẽo u ám, đang nhìn tượng phật Di Lặc đến xuất thần. Địch Thanh nhìn người đó một lúc lâu, thấy y vẫn đứng yên không đổi, trong lòng không khỏi cảm thấy ớn lạnh. Địch Thanh biết mình dù cho không bị thương thì võ công so với người đó cũng kém quá xa, thời khắc này hắn ngay cả thở mạnh cũng không dám, thầm than Quách Tuân đã rời khỏi kinh thành, nếu không cũng có thể tìm Quách Tuân đối phó với người này.
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài cửa điện có tiếng bước chân vọng đến, một tăng nhân bước vào, thấy người ấy đứng lặng im trước tượng phật, ngạc nhiên quát khẽ:
- Ngươi là ai?
Đại Tướng Quốc Tự là quốc tự, để ngọn đèn dầu ở chủ điện cả đêm không tắt, tăng nhân này phụ trách nửa đêm đến đây thêm dầu thắp thì bỗng nhiên nhìn thấy có người lạ ở đây, khó tránh khỏi ngạc nhiên.
Đa Văn Thiên Vương nghe được tiếng quát hỏi, đột nhiên xoay người lại, đến trước mặt tăng nhân. Cây dù dài trên lưng khẽ chuyển động, cán ô đã đập mạnh vào sau gáy tăng nhân.
Tăng nhân chưa kịp tri hô thì cả người đã mềm nhũn ngã xuống đất. Người nọ vươn tay ra bắt được hũ dầu cầm trong tay tăng nhân, đi một vòng quanh đại điện, châm thêm dầu cho những ngọn đèn ở bốn vách tường.
Địch Thanh từ một nơi bí mật gần đó nhìn thấy rõ ràng, nhưng không hiểu người này rốt cuộc muốn gì.
Người kia thêm dầu xong, trở lại ngồi trước mặt phật Di Lặc, nhìn Di Lặc phật chủ, lẩm bẩm nói:
- Di Lặc hạ sinh, tân phật độ kiếp ... Ngũ Long lại xuất hiện, nhỏ lệ không ngừng?
Y lặp lại không ngừng mấy câu nói đó, hình như đang suy nghĩ gì đó. Địch Thanh nghe không hiểu gì hết, thầm nghĩ năm xưa ở thung lũng Phi Long, người này niệm chú mê hoặc nhân tâm, nhưng hiện giờ ở chỗ này chỉ có một mình hắn thì còn niệm cái chú ngữ làm gì?
- Ngũ Long xuất thế, lệ tích bất tuyệt. Di Lặc hạ sinh, tân phật độ kiếp!
Người đó lại niệm những lời này đến điên đảo, miết chặt đầu mày, ánh mắt nhìn chăm chú trên thân tượng phật Di Lặc.
Dưới ngọn đèn dầu, phật Di Lặc rạng rỡ tỏa hào quang. Trong người kia đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng, thấp giọng nói:
- Đúng rồi, Di Lặc hạ sinh, tân phật độ kiếp!
Bất luận giọng điệu y thế nào nhưng nụ cười ở khóe miệng vẫn tồn tại.
Địch Thanh chợt tỉnh ngộ: “Người này chắc chắn là đang mang mặt nạ cải trang."
Hắn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì thân người đó chợt lóe lên, nhảy vút lên cạnh đài sen, chuyển tới bên thân tượng phật Di Lặc, đi liên tục mấy vòng.
Địch Thanh không nhịn được thò đầu ra khỏi tấm màn bố quan sát, cũng may toàn bộ tâm tư người này đều đặt trên người phật Di Lặc, nằm mơ cũng không ngờ rằng dưới bàn thờ có người đã nhìn thấy tất cả.
Cuối cùng người kia cũng dừng lại, lấy tay gõ gõ vào thân tượng phật Di Lặc, hai tay đột nhiên đặt trên tượng phật Di Lặc, tập trung tinh thần dùng hết sức, khẽ gầm một tiếng. Chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên, tượng Di Lặc phật đã bị y đẩy khỏi đài sen.
Trong tiếng nổ, tượng phật Di Lặc đã vỡ thành bốn năm mảnh, bụi bay tràn ngập không gian. Đột nhiên có một tiếng "đinh" vang lên rất nhỏ, người kia nhảy xuống, đưa tay chụp lấy một vật gì đó trong mảnh vỡ của tượng phật, không nén được vui mừng nói:
- Quả nhiên ở chỗ này.
Trong lòng Địch Thanh tràn đầy hiếu kỳ, không biết người này rốt cuộc lấy cái gì.
Đúng lúc này, bên ngoài Thiên Vương điện truyền đến mấy tiếng quát lớn:
- Là ai ở trong điện?
Tiếng quát chưa dứt thì đã có mấy võ tăng tiến vào.
Mặc dù Đại Tướng Quốc Tự lấy việc nghiên cứu tinh hoa Phật pháp, vì hoàng tộc phục vụ là chính, nhưng trong chùa cũng thu không ít pháp khí kim ngân, danh gia mặc bảo, sợ đám trộm vặt lớn gan không có mắt nhìn vào chùa trộm cướp cho nên luôn có võ tăng hộ viện. Vào Đại Tướng Quốc Tự trộm cướp là trọng tội, xưa nay đều phải bị chém đầu, quả thực đã uy hiếp không ít đạo tặc. Bởi vì nguyên nhân này mà mấy năm qua ít có kẻ trộm, tăng nhân trong chùa cũng thoải mái rất nhiều, không ngờ hôm nay trong Thiên Vương điện lại có biến đổi lớn. Mấy võ tăng tuần tra trong viện nghe được động tĩnh vội vàng chạy vào, nhìn thấy bên tượng phật Di Lặc bị phá vỡ, bên cạnh đứng một người, không khỏi vừa sợ vừa giận, không thèm hỏi mà vung côn lên đánh về phía người đó.
Người nọ hừ lạnh một tiếng, tay nắm lấy trường côn, tung người đá tới, đá một võ tăng văng ra ngoài. Đám võ tăng kinh hãi, làm sao lường trước được võ công người này cao cường đến như vậy, nhưng mang trách nhiệm bảo vệ chùa trong người, dù không đánh lại cũng phải kiên trì bao vây.
Địch Thanh nghe được tiếng gào “Ai, ui, má ơi” không dứt, chỉ trong chớp mắt, mấy võ tăng vọt tới đều người nọ đánh bay ra ngoài. Địch Thanh vốn định liên thủ cùng đám võ tăng, nhưng lại sợ bị võ tăng hiểu lầm là đồng đảng của tên trộm đó, không chừng ăn không được thịt dê, trái lại còn chuốc lấy phiền phức vào người. Trong lúc hắn đang lưỡng lự, người nọ đã lẻn đến trước điện, vừa mới nhảy ra ngoài điện chợt nghe được một tiếng hét lớn:
- Nằm xuống!
Một vệt kiếm quang như trăng sáng xuyên mây, đâm về phía trước người nọ!
Người nọ kinh hãi lùi lại một bước, nhưng đường kiếm kia hư hư thực thực, biến hoá khó lường, người nọ sau khi lùi một bước, lại bị bức lui thêm hai bước. Người xuất kiếm cũng âm thầm lặng lẽ đánh một chưởng vào giữa người nọ.
Người nọ bị một chưởng đánh trúng bay ngược trở ra, khí huyết trong lồng ngực cuồn cuộn, không khỏi hoảng hốt, thầm nghĩ “sao hắn ta lại ở đây?” Trước khi tới đây y đã thăm dò được địa thế trong điện, lại biết được võ tăng ở Đại Tướng Quốc Tự tuy đông nhưng đều không phải là đối thủ của y, vì vậy không kiêng dè gì cả, đâu ngờ kẻ thù một mất một còn của mình không ngờ lại cũng đi tới Đại Tướng Quốc Tự.
Địch Thanh nhìn thấy người vừa đến ánh mắt như kiếm phong thì trong lòng mừng rỡ, thì ra người xuất kiếm đẩy lùi gã kia lại chính là bộ đầu Khai Phong Diệp Tri Thu!
Một chưởng củaDiệp Tri Thu trúng đích vẫn không hề buông tha. Cả người gã theo kiếm bay tới, kiếm quang trùng trùng đâm tới toàn thân người nọ.
Người nọ hừ lạnh một tiếng, trở tay tháo cây dù dài đeo trên lưng xuống, chỉ cần điểm nhẹ lên mặt đất đã lập tức bay nhanh trở ra. Diệp Tri Thu ngạc nhiên với thân thủ người nọ, nhưng chẳng hề buông tha, mũi chân liên tiếp điểm mấy cái, cưỡi gió đuổi theo.
Hai người một tiến một lùi, thoáng cái đã đến bên cạnh tượng phật Tứ Đại Thiên Vương. Người nọ quát to một tiếng, cầm cây dù đâm tới Diệp Tri Thu, không ngừng di chuyển. Diệp Tri Thu thầm rùng mình, biết rõ cây dù dài của người này biến hóa vô cùng nên tập trung toàn bộ tinh thần mà chống đỡ.
Người nọ thấy thế thì cười một tràng dài, thò tay kéo một tượng Phật sắp đổ ném về phía Diệp Tri Thu. Diệp Tri Thu đành phải lùi ra sau một bước, người nọ thừa cơ tung người nhảy lên đỉnh tượng Phật, lại nhảy tiếp lên một cái xà ngang trên nóc điện, nhưng cực hạn của gã vẫn còn cách xà ngang một cánh tay, trong ranh giới sắp rơi xuống, người nọ quay ngược cán dù móc vào rồi ôm lấy xà ngang, làm vỡ ngọc lưu ly trên đỉnh điện, vọt tới trên nóc Thiên Vương điện.
Đỉnh điện mặc dù cao, người nọ mấy lần mượn lực, rõ ràng là muốn từ đỉnh điện để chạy trốn.
Diệp Tri Thu vô cùng giận dữ, không ngờ hắn ta lại ứng biến nhanh nhạy đến như vậy. Gã không dám khinh nhờn tượng phật, nhưng lại hoàn toàn không có cách gì leo lên nóc điện, nên chỉ có thể lách mình ra khỏi điện, thét ra lệnh thuộc hạ:
- Bao vây Thiên Vương điện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook