Vũ Thành bực bội bỏ dở cốc rượu mạnh, đành buông em gái xinh tươi mơn mởn trong quán bar ngồi bên cạnh để phóng xe về nhà. Anh ta lao lên phòng, thấy Thúy Vân đang gào thét đập phá liền một giáng tát thẳng vào mặt làm cô ta ngã lăn ra sàn nhà, máu mồm cũng hộc ra, đau đớn thở phì phò nhìn hết sức thảm thương. Mặt mũi đỏ gay nhìn con nhỏ xanh xao thở phì phò như hấp hối, Vũ Thành quát to:

– Mày đã bình tĩnh chưa hay phải để tao vả cho phát nữa?

Nghe tin mất con Vũ Thành trách trước hết là Thúy Vân. Đang trong men rượu, chứng kiến cảnh vừa rồi máu nóng bốc lên đến đỉnh đầu khó lòng kiềm chế, cũng chẳng còn kiêng nể gì kẻ không còn mang thai, anh ta thẳng tay trừng phạt. Thúy Vân lau máu trên miệng, quắc mắt nhìn Vũ Thành bằng đôi mắt đỏ vằn căm hờn:

– Anh em chúng mày cùng một giuộc bắt nạt kẻ yếu, lũ khốn nạn! Tao sảy thai cũng là tại chúng mày hết!

– Mày làm sao mà sảy? Tao muốn mất con đấy à?

– Mấy hôm nay tao đau bụng, tao bảo mày đưa tao vào viện mày đéo đưa, cứ biến mất mẹ đi đằng nào, lúc tối tao vào viện thì con đã đi rồi, tao phải hút con ra đấy… còn nỗi đau đớn nào hơn? Tao có chết cũng phải lê xác về đây để giết chết hết chúng mày!

Nói xong Thúy Vân vùng lên lao vào Vũ Thành đấm đập túi bụi. Tại thằng khốn này mà cô ta mới thân tàn ma dại, giờ chẳng còn gì để mất nữa rồi!

– Mẹ, con điên này nữa!

Vũ Thành sợ làm Thúy Vân ngất đi như lần trước, hơn nữa cô ta yếu ớt cũng chẳng còn bao nhiêu sức, anh ta ôm chặt lấy Thúy Vân để tránh cô ta làm càn, vừa ôm vừa di chuyển cô ta vào trong phòng để không làm ảnh hưởng đến Vũ Quyền trước vấn đề gia đình anh ta. Hất Thúy Vân lên giường, Vũ Thành gào lên:

– Tao chán cái mặt mày đến buồn nôn rồi đấy! Sảy thai lại càng mừng!

Nói thì nói vậy nhưng trong lòng Vũ Thành cũng tiếc nuối giọt máu của mình, anh ta có chút hối hận vì không đưa Thúy Vân đi khám sớm. Mà kệ, chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi, chẳng thể nào khác được.

– Thằng khốn nạn, con mày chết mày còn mừng thì đời mày không khá được đâu! Coi như tao may mắn không đẻ con cho mày, dính líu đến mày đời tao chỉ toàn cứt chó thôi!


– Cút! Cút khỏi cái nhà này đi con đĩ!

– Mày đéo phải đuổi, tao còn ở đây ngày nào tao không còn là người!

Thúy Vân nhanh chóng dọn đồ cho vào vali, dù còn yếu nhưng cô ta cũng cố gắng kéo vali xuống dưới nhà. Bác Thủy nghe tiếng cãi vã ầm ĩ đã đoán được sự việc, bác nhanh chóng ra mở cổng để sớm tiễn con mất dạy khỏi cái nhà này, chỉ tiếc không cầm theo vốc muối rải theo.

Vũ Thành chán nản nằm phịch ra giường. Xem ra lần sau có chọn đàn bà để giải tỏa cũng cần phải xem xét kỹ hơn mới được, anh ta bực bội xì một tiếng. Đứa con thứ hai này coi như không có duyên, trong lòng gợn lên chút tiếc nuối khiến anh ta khó chịu nhìn chăm chăm lên trần nhà.

Vũ Quyền cùng Lan Trinh nghe rõ mồn một những gì Vũ Thành và Thúy Vân chửi nhau, hôm nay bọn họ gào thét to quá. Cả hai nhìn nhau, một hồi im ắng mới bước vào phòng Vũ Thành lúc này còn ngổn ngang đồ đạc.

Vũ Quyền hất hàm nhìn ông anh trai đang nằm chán nản trên giường.

– Nó đi rồi đấy à?

– Đi rồi.

– Nhẹ cả người. Con quỷ cái.

Vũ Quyền thở hắt ra một hơi. Lan Trinh áy náy:

– Phụ nữ sảy thai yếu lắm, nghĩ cũng tội nghiệp cho nó. Căn bản ban đầu thai nó đã yếu rồi, bị thế này khó trách ai được.

– Có người mẹ như thế cũng khổ đời đứa con. Xem như là sự giải thoát.


Vũ Quyền kết luận, bước khỏi phòng Vũ Thành. Lan Trinh bước theo chồng. Thực lòng khi nghe Thúy Vân nói cô ta sảy thai, Lan Trinh cũng cảm thấy có gì đó nhẹ nhõm dù rõ ràng điều đó là độc ác. Thành thật mà nói, cô không phải là thiên thần. Chuyện xảy ra coi như là ý trời, cũng thuận lòng nhiều người ghét con nhỏ đó, không muốn nó đường đường chính chính bước vào ngôi nhà này.

Ngôi biệt thự vắng bóng Thúy Vân bình yên lạ thường, tâm trạng ai cũng phấn khởi. Một buổi tối sau đó ít ngày, Lan Trinh vừa tan học, bất chợt phía sau có người phóng con xe máy tay ga đắt tiền đi song song cô. Lan Trinh giật mình nhìn ngang, nhận ra anh chàng “hotboy” của lớp Quản trị kinh doanh cô đang theo học thì gật đầu chào lịch sự.

Thế Mạnh cười hỏi Lan Trinh:

– Trinh về đường nào thế? Tối thế này đi một mình cũng sợ phết đấy!

– À… nhà em gần đây thôi mà, đường sáng trưng chứ có phải tù mù gì đâu ạ?

– Có người hộ tống vẫn hơn, cho anh hộ tống người đẹp về nhé!

Nếu là một em gái chưa chồng, có lẽ cô ấy đã rung rinh trước hành động theo đuổi hào hiệp này rồi, tiếc cho Thế Mạnh, Lan Trinh chỉ cười khẽ lắc đầu nói:

– Thôi… chồng em mà thấy lại ghen chết anh ạ!

– Ơ… chồng con gì, nói dối anh à, anh không dễ bị lừa thế đâu!

– Em nói dối anh làm gì, có cần em cho anh xem ảnh cưới của em không? Tại em lười đeo nhẫn thôi. Em rẽ lối kia rồi, chào anh nhé!

Lan Trinh vọt ga rẽ vào ngõ nhỏ, cố ý cho Thế Mạnh hiểu cô không thích sự đeo đuổi này, muốn dập tắt ngay từ khi còn trong trứng nước. Ngay từ buổi học đầu cô đã để ý thấy ánh mắt Thế Mạnh hướng về mình, chỉ coi như không có duyên với anh ta mà thôi. Lớp ba mươi người thì có đến hai mươi em gái chưa chồng mắt sáng như sao nhìn một chủ doanh nghiệp trẻ chưa đến ba mươi đẹp trai cao ráo tham gia khóa học, cớ sao anh ta lại nhìn trúng Lan Trinh thì chỉ có trời mới biết được.


Vũ Quyền thấy Lan Trinh mở hộp nhẫn, đeo lại nhẫn lên tay, ngạc nhiên hỏi:

– Sao tự nhiên lại đeo nhẫn thế? Hay làm gì có lỗi với đây nên áy náy?

– Thích đeo. Tự nhiên thích. Nhìn tay sang hẳn ra chồng nhở?

Lan Trinh cười cười khoe tay, cất lại hộp nhẫn còn một chiếc vào tủ khóa lại. Có thêm chiếc nhẫn này trên tay hẳn ai kia sẽ biết ý hơn mà tránh cô ra.

Thế mà kẻ kia vẫn cứ lì lợm không chịu tránh, thấy Lan Trinh đến liền ngồi ngay bên cạnh. Lan Trinh không vui quay sang cau mặt nói:

– Chỗ này có người ngồi rồi, anh tìm chỗ khác đi!

– Buồn cười nhở, lớp học này đâu có quy định chỗ, còn trống thì anh ngồi chứ?

Lan Trinh đuối lý nên đành mặc kệ Thế Mạnh. Anh ta vừa học, thỉnh thoảng lại quay sang người đẹp kiêu kỳ âu yếm cười một cái, cảm thấy việc đi học thêm phần vui vẻ.

Có những người đàn ông, yêu thích là yêu thích, kể cả khi người kia có chồng hay không, có thích mình hay không. Chấp nhận việc Lan Trinh đã có chồng, Thế Mạnh xác định sẽ không làm gì quá đáng, chỉ đơn giản bày tỏ sự yêu thích ngưỡng mộ. Đối diện với việc này, Lan Trinh cảm thấy không có gì đe dọa nên chỉ tìm cách trách né chứ không mạnh miệng lớn tiếng xua đuổi. Dẫu sao anh ta cũng không làm gì quá đáng, cô không thể làm một kẻ đáng ghét mà to tiếng xua đuổi anh ta được. Thế Mạnh được gần người đẹp, trong lòng đã đủ mãn nguyện. Đường về anh ta đi phía sau, giữ một khoảng cách đủ để chắc chắn Lan Trinh về đến nhà an toàn.

Két!!!

Lan Trinh phanh gấp ngay khi rẽ vào ngõ nhỏ trước khi ra đường lớn. Một toán đàn ông to con xăm trổ chặn đường cô lại. Cướp… cướp sao?

– Chúng mày muốn gì? – Lan Trinh cố gắng cứng giọng hỏi.

– Chà chà… em gái đi đâu một mình thế?

Bọn đàn ông xăm trổ xuýt xoa, hai tay xoa vào nhau ghê tởm. Bọn chúng hất hàm lao vào giằng Lan Trinh khỏi xe, một tên bịt miệng cô lại bằng giẻ. Mẹ kiếp, Lan Trinh một mình không chọi được với sáu thằng, cô oằn mình chống cự rồi lịm đi, người bị kéo khỏi xe máy.


– CƯỚP! CÓ CƯỚP!

Người phía sau hô hoán, ngay sau đó phi xe thẳng vào nhóm thanh niên đang khiêng Lan Trinh đã lịm đi. Những người đi đường nghe thấy cũng xuất hiện, nhóm đàn ông hoảng sợ vội buông Lan Trinh ra, chạy đến chiếc ô tô đen che biển số ở phía trước phóng đi.

– Trinh, em có làm sao không?

Thế Mạnh đỡ Lan Trinh trong tay, vỗ vỗ vào mặt cô. Tiếc là Lan Trinh không tỉnh, anh ta không biết làm sao, túi xách của Lan Trinh đã bị bọn kia cướp theo rồi, muốn liên lạc với người nhà cô cũng không thể, anh ta đành nhờ người đi đường coi giúp xe máy của cả hai rồi đỡ Lan Trinh vào một nhà nghỉ gần đó. Ở đường thế này đâu được, cô ấy cần nằm nghỉ cho tỉnh táo lại đã rồi tính gì thì tính. Thế Mạnh không biết ở phía xa, có đôi mắt quan sát chưa hết bực bội vì bị phá đám đã ánh lên tia kinh ngạc xen lẫn hả hê.

Lan Trinh thiếp đi đến tận mười hai giờ. Cô mơ màng mở mắt, lập tức giật mình nhận ra. Cô đang nằm ở một nơi xa lạ! Lan Trinh vùng dậy, người ngồi bên ngắm nhìn cô liền lên tiếng giải thích:

– Ban nãy em bị một nhóm người định bắt cóc, anh đã ngăn chặn bọn chúng, có điều em bị trúng thuốc mê nên anh đành đưa em vào đây. Đừng lo, anh không làm gì em hết, em xem… vẫn nguyên vẹn nhé!

Lan Trinh nhìn quần áo vẫn nguyên, lườm Thế Mạnh một cái rồi nói:

– Anh mà làm gì tôi thì không xong với vợ chồng tôi đâu!

– Haha… anh biết mà, anh nào dám!

– Sao anh không liên lạc với người nhà tôi hả?

– Túi của em bị bọn nó cướp mất rồi, anh đâu biết ai mà liên lạc?

– Tôi mất tích thế này chắc chắn chồng tôi sẽ điên lên. Tôi phải về đây!

– Em cứ bình tĩnh, anh ấy sẽ hiểu cho em thôi!

– Hiểu, hiểu cái đầu anh, sao bao chỗ anh không đưa tôi vào mà lại đưa vào nhà nghỉ thế hả, chồng tôi mà biết lại hiểu lầm thì đời tôi xong luôn đấy!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương