Sao Vẫn Cứ Luôn Thích Em
-
Chương 93: Cô giống một con nhím
Nhà họ Lâm và nhà họ Hứa muốn liên hôn?
Hứa Tiễu Tiễu chỉ chú ý tới một câu như vậy.
Cho nên nói, Liễu Ánh Tuyết gọi cô tới nơi này, là tới kết thân?
Hứa Tiễu Tiễu cụp mi, dáng vẻ tự hỏi rơi vào trong mắt Lương Mộng Nhàn, thì hoàn toàn đổi khác.
Cô ta cho rằng mình kích thích được Hứa Tiễu Tiễu, trực tiếp nở nụ cười, "Sao nào? Hiện tại đã biết thân phận của Lâm Ý Thành, có phải cô hối hận rồi không? Thế nào cũng không ngờ, chàng trai nghèo năm đó ở bên cô lại là công tử nhà họ Lâm đúng không?"
Một câu, làm Hứa Tiễu Tiễu rốt cuộc phục hồi tinh thần lại.
Chàng trai nghèo......
Đúng vậy.
Năm đó bọn họ ở đại học, vất vả làm thuê, kiếm tiền sinh hoạt và học phí.
Ai có thể nghĩ đến, chàng trai nghèo cùng cô phấn đấu lại là phú nhị đại?
Cô nắm chặt nắm tay, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Lương Mộng Nhàn, "Có phải cô đã sớm biết?"
Lương Mộng Nhàn rũ mắt, "Tôi có biết hay không thì thế nào? Dù sao cô không xứng với Lâm Ý Thành, các người tách ra là chuyện sớm muộn! Tôi khuyên cô không cần đeo bám anh ấy, thân phận của cô ngay cả xách giày cho anh ấy cũng không xứng!"
Hứa Tiễu Tiễu lộ ra ý cười châm chọc, cô nhìn Lương Mộng Nhàn, đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này thật là đáng thương.
Cô cong môi, "Đúng vậy, tôi không xứng, cô cho rằng, cô xứng sao? Vì một người người đàn ông như vậy, cô không từ thủ đoạn hãm hại tôi, nhưng kết quả, cô được cái gì? Xách giày cho anh ta?"
Một câu làm sắc mặt Lương Mộng Nhàn trắng bệch.
Hứa Tiễu Tiễu không nhìn cô ta nữa, xoay người rời đi.
Đi được hai bước, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, cánh tay bị một bàn tay đàn ông nắm chặt.
Cô còn chưa lấy lại tinh thần, người đã bị kéo đẩy vào trên ngọn núi giả.
Trước mặt bỗng tối lại, cơ thể cao lớn của người đàn ông đã sát lại gần, trực tiếp giam cầm cô giữa người mình và núi giả. Bên tai truyền đến tiếng người đàn ông khó thở:
"Hứa, Tiễu, Tiễu! Cô chạy cái gì?"
Mỗi một chữ, đều mang theo tức giận ngập trời.
Cơ thể Hứa Tiễu Tiễu cứng đờ, cô ngẩng đầu, thấy gương mặt phóng đại của Lâm Ý Thành.
mày rậm mắt to, tuy diện mạo không tinh tế, nhưng mang theo khí chất đặc biệt của đàn ông phương bắc, toàn thân lộ ra cảm giác như ánh mặt trời.
Chỉ là ánh mắt anh nhìn mình như phun lửa.
Tựa hồ hận không thể ngay sau đó lập tức bóp chết cô.
Hứa Tiễu Tiễu nắm chặt nắm tay, không nói chuyện.
Anh ta lại lại mở miệng lần nữa: "Hay là nói, căn bản là cô thẹn với tôi, không dám gặp tôi?"
Trái tim bị đau đớn, miệng vết thương vốn đã kết vảy, như là bị anh mạnh mẽ xé rách.
Lâm Ý Thành tiếp tục mở miệng, nói những điều khó nghe, nói những lời chế nhạo, "Cũng đúng, loại phụ nữ ong bướm lả lơi, hai mặt giống cô, có mặt mũi gì gặp tôi? Hay là sợ tôi xé toạc chuyện cô làm tám tháng trước, khiến cô không thể tiếp tục ở nhà họ Hứa?"
Ánh mắt Hứa Tiễu Tiễu lạnh lùng, cười châm chọc.
Cô giống như một con con nhím, dựng gai toàn thân, nỗ lực bảo vệ chính mình.
Cô nhìn chằm chằm Lâm Ý Thành, chậm rãi mở miệng: "Xé toạc cái gì? Xé toạc chuyện tám tháng trước, thiếu gia nhà họ Lâm giả làm chàng trai nghèo, bị người ta vứt bỏ?"
"Cô......!" Lâm Ý Thành giận dữ, vươn tay nắm chặt cằm cô, "Hứa Tiễu Tiễu, tám tháng không gặp, cô vẫn nhanh mồm dẻo miệng như vậy, da mặt cũng dày hơn!"
Sức lực kia tựa như muốn bố nát cằm cô.
Hứa Tiễu Tiễu đau đớn chảy đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng cô cắn chặt răng, không mở miệng xin tha.
Hứa Tiễu Tiễu chỉ chú ý tới một câu như vậy.
Cho nên nói, Liễu Ánh Tuyết gọi cô tới nơi này, là tới kết thân?
Hứa Tiễu Tiễu cụp mi, dáng vẻ tự hỏi rơi vào trong mắt Lương Mộng Nhàn, thì hoàn toàn đổi khác.
Cô ta cho rằng mình kích thích được Hứa Tiễu Tiễu, trực tiếp nở nụ cười, "Sao nào? Hiện tại đã biết thân phận của Lâm Ý Thành, có phải cô hối hận rồi không? Thế nào cũng không ngờ, chàng trai nghèo năm đó ở bên cô lại là công tử nhà họ Lâm đúng không?"
Một câu, làm Hứa Tiễu Tiễu rốt cuộc phục hồi tinh thần lại.
Chàng trai nghèo......
Đúng vậy.
Năm đó bọn họ ở đại học, vất vả làm thuê, kiếm tiền sinh hoạt và học phí.
Ai có thể nghĩ đến, chàng trai nghèo cùng cô phấn đấu lại là phú nhị đại?
Cô nắm chặt nắm tay, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Lương Mộng Nhàn, "Có phải cô đã sớm biết?"
Lương Mộng Nhàn rũ mắt, "Tôi có biết hay không thì thế nào? Dù sao cô không xứng với Lâm Ý Thành, các người tách ra là chuyện sớm muộn! Tôi khuyên cô không cần đeo bám anh ấy, thân phận của cô ngay cả xách giày cho anh ấy cũng không xứng!"
Hứa Tiễu Tiễu lộ ra ý cười châm chọc, cô nhìn Lương Mộng Nhàn, đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này thật là đáng thương.
Cô cong môi, "Đúng vậy, tôi không xứng, cô cho rằng, cô xứng sao? Vì một người người đàn ông như vậy, cô không từ thủ đoạn hãm hại tôi, nhưng kết quả, cô được cái gì? Xách giày cho anh ta?"
Một câu làm sắc mặt Lương Mộng Nhàn trắng bệch.
Hứa Tiễu Tiễu không nhìn cô ta nữa, xoay người rời đi.
Đi được hai bước, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, cánh tay bị một bàn tay đàn ông nắm chặt.
Cô còn chưa lấy lại tinh thần, người đã bị kéo đẩy vào trên ngọn núi giả.
Trước mặt bỗng tối lại, cơ thể cao lớn của người đàn ông đã sát lại gần, trực tiếp giam cầm cô giữa người mình và núi giả. Bên tai truyền đến tiếng người đàn ông khó thở:
"Hứa, Tiễu, Tiễu! Cô chạy cái gì?"
Mỗi một chữ, đều mang theo tức giận ngập trời.
Cơ thể Hứa Tiễu Tiễu cứng đờ, cô ngẩng đầu, thấy gương mặt phóng đại của Lâm Ý Thành.
mày rậm mắt to, tuy diện mạo không tinh tế, nhưng mang theo khí chất đặc biệt của đàn ông phương bắc, toàn thân lộ ra cảm giác như ánh mặt trời.
Chỉ là ánh mắt anh nhìn mình như phun lửa.
Tựa hồ hận không thể ngay sau đó lập tức bóp chết cô.
Hứa Tiễu Tiễu nắm chặt nắm tay, không nói chuyện.
Anh ta lại lại mở miệng lần nữa: "Hay là nói, căn bản là cô thẹn với tôi, không dám gặp tôi?"
Trái tim bị đau đớn, miệng vết thương vốn đã kết vảy, như là bị anh mạnh mẽ xé rách.
Lâm Ý Thành tiếp tục mở miệng, nói những điều khó nghe, nói những lời chế nhạo, "Cũng đúng, loại phụ nữ ong bướm lả lơi, hai mặt giống cô, có mặt mũi gì gặp tôi? Hay là sợ tôi xé toạc chuyện cô làm tám tháng trước, khiến cô không thể tiếp tục ở nhà họ Hứa?"
Ánh mắt Hứa Tiễu Tiễu lạnh lùng, cười châm chọc.
Cô giống như một con con nhím, dựng gai toàn thân, nỗ lực bảo vệ chính mình.
Cô nhìn chằm chằm Lâm Ý Thành, chậm rãi mở miệng: "Xé toạc cái gì? Xé toạc chuyện tám tháng trước, thiếu gia nhà họ Lâm giả làm chàng trai nghèo, bị người ta vứt bỏ?"
"Cô......!" Lâm Ý Thành giận dữ, vươn tay nắm chặt cằm cô, "Hứa Tiễu Tiễu, tám tháng không gặp, cô vẫn nhanh mồm dẻo miệng như vậy, da mặt cũng dày hơn!"
Sức lực kia tựa như muốn bố nát cằm cô.
Hứa Tiễu Tiễu đau đớn chảy đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng cô cắn chặt răng, không mở miệng xin tha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook