Sao Vẫn Cứ Luôn Thích Em
-
Chương 87: Chân chó Hứa Tiễu Tiễu!
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tươi cười, nịnh nọt.
Nhưng dáng vẻ bé xíu kia đặc biệt đáng yêu.
Vì lấy lòng anh, quan hệ với anh gần hơn một chút, giờ phút này khoảng cách giữa cô và anh rất gần.
Anh có thể thấy rõ ràng trên khuôn mặt cô không có đến một cái lỗ chân lông, có thể nhìn thấy lông mi dài dài của cô giống như một cây quạt nhỏ, nhất thời khiến cho anh trầm mê, thiếu chút nữa là đáp ứng yêu cầu của cô.
Nhưng lý trí cùng với tự chủ khiến lời của anh vừa tới miệng lại biến thành: “ Gấp cái gì? “
Hứa Tiễu Tiễu vừa nghe lời này, lập tức đem chuyện của Giai Giai ấp úng nói một lần: “..... Tôi cảm thấy chỉ cần anh cả ra tay, bất luận làm cái gì khẳng định có thể làm cho Giai Giai kia mê đến thần hồn điên đảo, thật sự chỉ là chuyện gấp, rất nhỏ rất nhỏ......”
Hứa Mộc Thâm nghe xong, sắc mặt trầm xuống!
Tiểu Hồ Ly này thực ra định để cho anh bán sắc sao?
Mắt anh buông xuống, kiên quyết không đồng ý!
Còn không mở miệng, tay đã bị Tiểu Hồ Ly giữ chặt, sau đó Hứa Tiễu Tiễu liền loạng choạng: “ Anh cả, cầu xin anh đó~ tôi cũng là thật sự không có cách khác!”
“ Anh cả, lúc trước anh hiểu lầm tôi là tình nhân lại vẫn coi thường tôi, anh xem chân của tôi đến bây giờ vẫn chưa khỏi, nếu anh giúp tôi chuyện gấp này, tôi liền không trách anh nữa.”
Hứa Mộc Thâm muốn nói từ chối, lập tức bị mắc kẹt trong cổ họng.
Anh đột nhiên nghĩ đến hình ảnh một mình cô gái cuộn mình ngồi trong góc sáng sủa âm u của cục cảnh sát.
Tim không hiểu sao nhói lên.
Anh như bị ma xui quỷ khiến gật đầu “ Được.”
“ Oa! Anh cả, anh quả thực quá tuyệt vời!”
Hứa Tiễu Tiễu vui vẻ vươn tay ra trực tiếp ôm lấy anh.
Hứa Mộc Thâm:...
Anh mới vừa nói gì đó?
Như thế nào lại đáp ứng cô, quả thực là đã gặp quỷ rồi!
Bữa cơm, Hứa Tiễu Tiễu đã đặc biệt chịu khó.
Một hồi gắp rau xanh cho anh, một hồi gắp thịt cho anh.
Miệng cũng ngọt như mật.
"Anh cả, ăn nhiều rau xanh tốt cho da, bất quá da con người sinh ra đã tốt rồi!"
"Anh cả, anh đối với tôi thật tốt. Lần trước tôi vẫn tức giận nói sẽ không quan tâm anh, phải rời khỏi nhà họ Hứa. Bây giờ, tôi tuyệt đối không nghĩ muốn rời đi vì nhà họ Hứa có anh!"
Hứa Mộc Thâm:...
Hứa Mộc Thâm muốn nói đổi ý, đối mặt với sự nhiệt tình của cô cũng không biết mở lời như thế nào.
Nhưng bảo anh đi thông đồng với một tình nhân, nếu bị người trong công ty biết, chỉ sợ bị cười đến rụng răng rồi!
Mãi cho đến khi ăn cơm xong, trên lầu hai, hai người tách ra, Hứa Tiễu Tiễu vẫn là vẻ mặt chờ mong nhìn anh “ Anh cả, anh thật sự là một người tốt. Vậy ngày mai khi nào anh rảnh? Tôi đến tìm anh, chuyện kia.... Khụ khụ, chúng ta bàn bạc về phương án kế tiếp một chút.”
Hứa Mộc Thâm:...
Hứa Mộc Thâm giựt giựt khóe miệng "Ngày mai tôi gọi cho cô."
"Được rồi, anh cả, ngủ ngon, mơ đẹp!"
Từng tiếng một anh cả, bị cô kêu ra, mang theo một loại ngọt đặc biệt.
Hứa Mộc Thâm không nói chuyện, nhìn cô nhìn chằm chằm không thấy cô tiến vào cửa phòng.
Hứa Mộc Thâm:??
Hứa Tiễu Tiễu ngoắc với anh "Anh cả, tôi nhìn anh vào phòng ngủ, tôi mới đi vào."
Hứa Mộc Thâm:... Cô thật đúng là đem chân chó biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn.
Hứa Mộc Thâm không nói lời nào, xoay người tiến vào phòng ngủ.
Anh ngồi ở trên ghế sofa, mày nhíu lại.
Suy nghĩ một hồi, anh mở điện thoại di động, gọi một cú điện thoại.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, bên kia truyền đến thanh âm đáng đánh đòn của Ninh Tà: "Thâm thâm, đã trễ như thế này lại vẫn gọi điện cho tôi, là vì đêm dài mênh mang, gối đầu một mình nên khó ngủ sao?”
Nhưng dáng vẻ bé xíu kia đặc biệt đáng yêu.
Vì lấy lòng anh, quan hệ với anh gần hơn một chút, giờ phút này khoảng cách giữa cô và anh rất gần.
Anh có thể thấy rõ ràng trên khuôn mặt cô không có đến một cái lỗ chân lông, có thể nhìn thấy lông mi dài dài của cô giống như một cây quạt nhỏ, nhất thời khiến cho anh trầm mê, thiếu chút nữa là đáp ứng yêu cầu của cô.
Nhưng lý trí cùng với tự chủ khiến lời của anh vừa tới miệng lại biến thành: “ Gấp cái gì? “
Hứa Tiễu Tiễu vừa nghe lời này, lập tức đem chuyện của Giai Giai ấp úng nói một lần: “..... Tôi cảm thấy chỉ cần anh cả ra tay, bất luận làm cái gì khẳng định có thể làm cho Giai Giai kia mê đến thần hồn điên đảo, thật sự chỉ là chuyện gấp, rất nhỏ rất nhỏ......”
Hứa Mộc Thâm nghe xong, sắc mặt trầm xuống!
Tiểu Hồ Ly này thực ra định để cho anh bán sắc sao?
Mắt anh buông xuống, kiên quyết không đồng ý!
Còn không mở miệng, tay đã bị Tiểu Hồ Ly giữ chặt, sau đó Hứa Tiễu Tiễu liền loạng choạng: “ Anh cả, cầu xin anh đó~ tôi cũng là thật sự không có cách khác!”
“ Anh cả, lúc trước anh hiểu lầm tôi là tình nhân lại vẫn coi thường tôi, anh xem chân của tôi đến bây giờ vẫn chưa khỏi, nếu anh giúp tôi chuyện gấp này, tôi liền không trách anh nữa.”
Hứa Mộc Thâm muốn nói từ chối, lập tức bị mắc kẹt trong cổ họng.
Anh đột nhiên nghĩ đến hình ảnh một mình cô gái cuộn mình ngồi trong góc sáng sủa âm u của cục cảnh sát.
Tim không hiểu sao nhói lên.
Anh như bị ma xui quỷ khiến gật đầu “ Được.”
“ Oa! Anh cả, anh quả thực quá tuyệt vời!”
Hứa Tiễu Tiễu vui vẻ vươn tay ra trực tiếp ôm lấy anh.
Hứa Mộc Thâm:...
Anh mới vừa nói gì đó?
Như thế nào lại đáp ứng cô, quả thực là đã gặp quỷ rồi!
Bữa cơm, Hứa Tiễu Tiễu đã đặc biệt chịu khó.
Một hồi gắp rau xanh cho anh, một hồi gắp thịt cho anh.
Miệng cũng ngọt như mật.
"Anh cả, ăn nhiều rau xanh tốt cho da, bất quá da con người sinh ra đã tốt rồi!"
"Anh cả, anh đối với tôi thật tốt. Lần trước tôi vẫn tức giận nói sẽ không quan tâm anh, phải rời khỏi nhà họ Hứa. Bây giờ, tôi tuyệt đối không nghĩ muốn rời đi vì nhà họ Hứa có anh!"
Hứa Mộc Thâm:...
Hứa Mộc Thâm muốn nói đổi ý, đối mặt với sự nhiệt tình của cô cũng không biết mở lời như thế nào.
Nhưng bảo anh đi thông đồng với một tình nhân, nếu bị người trong công ty biết, chỉ sợ bị cười đến rụng răng rồi!
Mãi cho đến khi ăn cơm xong, trên lầu hai, hai người tách ra, Hứa Tiễu Tiễu vẫn là vẻ mặt chờ mong nhìn anh “ Anh cả, anh thật sự là một người tốt. Vậy ngày mai khi nào anh rảnh? Tôi đến tìm anh, chuyện kia.... Khụ khụ, chúng ta bàn bạc về phương án kế tiếp một chút.”
Hứa Mộc Thâm:...
Hứa Mộc Thâm giựt giựt khóe miệng "Ngày mai tôi gọi cho cô."
"Được rồi, anh cả, ngủ ngon, mơ đẹp!"
Từng tiếng một anh cả, bị cô kêu ra, mang theo một loại ngọt đặc biệt.
Hứa Mộc Thâm không nói chuyện, nhìn cô nhìn chằm chằm không thấy cô tiến vào cửa phòng.
Hứa Mộc Thâm:??
Hứa Tiễu Tiễu ngoắc với anh "Anh cả, tôi nhìn anh vào phòng ngủ, tôi mới đi vào."
Hứa Mộc Thâm:... Cô thật đúng là đem chân chó biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn.
Hứa Mộc Thâm không nói lời nào, xoay người tiến vào phòng ngủ.
Anh ngồi ở trên ghế sofa, mày nhíu lại.
Suy nghĩ một hồi, anh mở điện thoại di động, gọi một cú điện thoại.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, bên kia truyền đến thanh âm đáng đánh đòn của Ninh Tà: "Thâm thâm, đã trễ như thế này lại vẫn gọi điện cho tôi, là vì đêm dài mênh mang, gối đầu một mình nên khó ngủ sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook