Sao Vẫn Cứ Luôn Thích Em
-
Chương 104: Một hồi sự kiện ô long
Anh vẫn là…… Là không hiểu thật, hay là giả bộ không hiểu?
Hứa Tiễu Tiễu cắn môi, vươn tay, “Cái kia, anh cả, anh có thứ gì đó muốn trả cho tôi đúng không?”
Hứa Mộc Thâm rũ mắt, ho khan một tiếng“Không có.”
Hứa Tiễu Tiễu tức khắc mở to hai mắt nhìn.
Nani (cái gì)? Không có!
Anh là định chiếm luôn không trả sao?
Nhưng anh giữ quần nhỏ của cô làm gì?
Vừa suy nghĩ xong chuyện này, gương mặt của Hứa Tiễu Tiễu tức ửng đỏ.
Nha!
Nhìn anh chính chắn như vậy, không ngờ lại có suy nghĩ biến thái sao?
Không được.
Quần lót tuyệt đối không thể để lại cho anh ta.
Hứa Tiễu Tiễu mở miệng nói: “Chúng ta không phải là muốn thảo luận về một phương án tốt hay sao?”
Nói xong, liền đẩy cửa phòng ra, đi thẳng vào trong phòng của anh.
Nếu anh không ngoan ngoãn đem đồ giao ra đây, cô liền chính mình vào tìm!
Đưa mắt nhìn xung quanh một cách nhanh nhất, cô đã xác định được mục tiêu.
Ở trên tủ đầu gường của Hứa Mộc Thâm, có một cái túi nhỏ màu xám, miệng túi lộ ra một miếng vải màu hồng nhạt.
Từ trước đến nay Hứa Mộc Thâm chỉ thích đen với trắng, quần áo là nhiều màu xám nhất, trong phòng tất cả bài trí đều cùng một màu, cho nên màu hồng nhạt này rất dễ thấy được.
Dường như không cần suy nghĩ nhiều, cô liền biết đó là cái gì.
Nhưng mà…… anh còn dùng cái túi nhỏ này ngụy trang làm gì?
Đây là muốn giữ lại sao?
Hứa Tiễu Tiễu chửi thầm trong lòng, chậm rãi đi quanhg phòng.
Hứa Mộc Thâm mới vừa tắm xong, trong phòng có một mùi hương sữa tắm thoang thoảng, sương mù mênh mông, có một ít hơi nước.
Mà lúc này anh cũng đang lau khô phân nửa tóc, anh nhìn khăn lông trong tay, hướng về phía buồng vệ sinh, muốn đem nó treo lên.
Chính là hiện tại!
Ánh mắt của Hứa Tiễu Tiễu sáng lên, bước nhanh đến hai bước, đi về phía đầu giường, lập tức cầm lấy cái túi nhỏ màu xám kia, bỏ vào trong túi của mình.
Lúc này, Hứa Mộc Thâm đi ra, chỉ vào sô pha “Ngồi.”
Hứa Tiễu Tiễu lại vỗ vỗ đầu mình mấy cái “Ai nha anh xem đầu óc tôi này, đột nhiên tôi nhớ ra, tôi còn chuyện quan trọng chưa có làm, tôi đi trước đây!”
Nói xong liền chạy ra cửa, “Anh cả, ngủ ngon, mộng đẹp, ngày mai gặp!”
“Ầm!”
Cửa phòng bị cô đóng lại.
Hứa Tiễu Tiễu nhẹ nhàng thở ra, cả người nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ.
Đem trong túi đồ vật móc ra tới, nàng đang định mở ra, cửa phòng lại bị gõ vang.
Không thể nào?
Vẻ mặt Hứa Tiễu Tiễu đen lại.
Chẳng lẽ anh cả biết mình trộm đồ, qua tới đây đòi?
Nhưng thứ này là của cô mà!
Nghĩ vậy, cô đi tới cửa, mở cửa phòng, liền thấy người giúp việc đứng ở ngoài cửa, “Tiễu Tiễu tiểu thư, đây là quần áo của cô, đã giặt xong rồi.”
Nói xong, liền đem quần trong màu hồng nhạt đã được gấp lại ngay ngắn đưa tới trước mặt cô.
Hứa Tiễu Tiễu:……!
Thì ra, anh cả kêu người giúp việc đem qua, đem quần trong trở về, như vậy để tránh cho hai người xấu hổ.
Thật là thông minh!
Cảm thán xong rồi, nàng đem quần lót trở về.
Xoay người, đóng cửa phòng, lại ngây cả người.
Khoan?
Nếu quần lót của mình ở đây, vậy cái mà cô lấy từ trong phòng của Hứa Mộc Thâm là cái gì?
-
Hứa Tiễu Tiễu vừa đi, di động của Hứa Mộc Thâm liền vang lên.
Anh nghe, lập tức truyền đến âm thanh của Ninh Tà: “Thâm Thâm, tôi có tặng đồ cho anh, đã nhận được chưa? Tôi cố ý kêu quản gia đem lên phòng cho anh, để trên tủ đầu gường, nhớ kiểm tra và nhận ha ~”
Hứa Tiễu Tiễu cắn môi, vươn tay, “Cái kia, anh cả, anh có thứ gì đó muốn trả cho tôi đúng không?”
Hứa Mộc Thâm rũ mắt, ho khan một tiếng“Không có.”
Hứa Tiễu Tiễu tức khắc mở to hai mắt nhìn.
Nani (cái gì)? Không có!
Anh là định chiếm luôn không trả sao?
Nhưng anh giữ quần nhỏ của cô làm gì?
Vừa suy nghĩ xong chuyện này, gương mặt của Hứa Tiễu Tiễu tức ửng đỏ.
Nha!
Nhìn anh chính chắn như vậy, không ngờ lại có suy nghĩ biến thái sao?
Không được.
Quần lót tuyệt đối không thể để lại cho anh ta.
Hứa Tiễu Tiễu mở miệng nói: “Chúng ta không phải là muốn thảo luận về một phương án tốt hay sao?”
Nói xong, liền đẩy cửa phòng ra, đi thẳng vào trong phòng của anh.
Nếu anh không ngoan ngoãn đem đồ giao ra đây, cô liền chính mình vào tìm!
Đưa mắt nhìn xung quanh một cách nhanh nhất, cô đã xác định được mục tiêu.
Ở trên tủ đầu gường của Hứa Mộc Thâm, có một cái túi nhỏ màu xám, miệng túi lộ ra một miếng vải màu hồng nhạt.
Từ trước đến nay Hứa Mộc Thâm chỉ thích đen với trắng, quần áo là nhiều màu xám nhất, trong phòng tất cả bài trí đều cùng một màu, cho nên màu hồng nhạt này rất dễ thấy được.
Dường như không cần suy nghĩ nhiều, cô liền biết đó là cái gì.
Nhưng mà…… anh còn dùng cái túi nhỏ này ngụy trang làm gì?
Đây là muốn giữ lại sao?
Hứa Tiễu Tiễu chửi thầm trong lòng, chậm rãi đi quanhg phòng.
Hứa Mộc Thâm mới vừa tắm xong, trong phòng có một mùi hương sữa tắm thoang thoảng, sương mù mênh mông, có một ít hơi nước.
Mà lúc này anh cũng đang lau khô phân nửa tóc, anh nhìn khăn lông trong tay, hướng về phía buồng vệ sinh, muốn đem nó treo lên.
Chính là hiện tại!
Ánh mắt của Hứa Tiễu Tiễu sáng lên, bước nhanh đến hai bước, đi về phía đầu giường, lập tức cầm lấy cái túi nhỏ màu xám kia, bỏ vào trong túi của mình.
Lúc này, Hứa Mộc Thâm đi ra, chỉ vào sô pha “Ngồi.”
Hứa Tiễu Tiễu lại vỗ vỗ đầu mình mấy cái “Ai nha anh xem đầu óc tôi này, đột nhiên tôi nhớ ra, tôi còn chuyện quan trọng chưa có làm, tôi đi trước đây!”
Nói xong liền chạy ra cửa, “Anh cả, ngủ ngon, mộng đẹp, ngày mai gặp!”
“Ầm!”
Cửa phòng bị cô đóng lại.
Hứa Tiễu Tiễu nhẹ nhàng thở ra, cả người nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ.
Đem trong túi đồ vật móc ra tới, nàng đang định mở ra, cửa phòng lại bị gõ vang.
Không thể nào?
Vẻ mặt Hứa Tiễu Tiễu đen lại.
Chẳng lẽ anh cả biết mình trộm đồ, qua tới đây đòi?
Nhưng thứ này là của cô mà!
Nghĩ vậy, cô đi tới cửa, mở cửa phòng, liền thấy người giúp việc đứng ở ngoài cửa, “Tiễu Tiễu tiểu thư, đây là quần áo của cô, đã giặt xong rồi.”
Nói xong, liền đem quần trong màu hồng nhạt đã được gấp lại ngay ngắn đưa tới trước mặt cô.
Hứa Tiễu Tiễu:……!
Thì ra, anh cả kêu người giúp việc đem qua, đem quần trong trở về, như vậy để tránh cho hai người xấu hổ.
Thật là thông minh!
Cảm thán xong rồi, nàng đem quần lót trở về.
Xoay người, đóng cửa phòng, lại ngây cả người.
Khoan?
Nếu quần lót của mình ở đây, vậy cái mà cô lấy từ trong phòng của Hứa Mộc Thâm là cái gì?
-
Hứa Tiễu Tiễu vừa đi, di động của Hứa Mộc Thâm liền vang lên.
Anh nghe, lập tức truyền đến âm thanh của Ninh Tà: “Thâm Thâm, tôi có tặng đồ cho anh, đã nhận được chưa? Tôi cố ý kêu quản gia đem lên phòng cho anh, để trên tủ đầu gường, nhớ kiểm tra và nhận ha ~”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook