122. Đấu đá

Nửa sau giải đấu đột nhiên xảy ra chuyện giữa các tuyển thủ với nhau.

Chuyện này còn liên lụy đến Tùy Hầu Ngọc.

Trong đêm, Lưu Mặc cầm bình nước đến gõ cửa phòng Hầu Mạch, hắn vừa lau tóc vừa đi ra ngoài hỏi: “Làm gì thế?”

Lúc này hắn cực kì khó chịu, dù sao thì Lưu Mặc cũng quấy rầy hắn và Tùy Hầu Ngọc đang tắm rửa chung với nhau.

Lưu Mặc cầm bình nước hỏi hắn: “Nước của bọn mày có bị làm sao không?”

“Nước?” Hầu Mạch cảm thấy rất kì lạ.

“Đúng, clmm, có người động tay động chân với bình nước, đặt ở chỗ đó thì không thấy gì, nhưng bóp mạnh thì…” Nói xong, Lưu Mặc nhẹ bình nước cho Hầu Mạch xem, nước ở trong bình ngay lập tức phun ra ngoài qua mấy cái lỗ như vòi hoa sen.

“Dm? Chuyện gì thế không biết?” Hầu Mạch nhanh chóng phòng xem lại nước của bọn họ, bóp nhẹ từng cái, không có cái nào có lỗ.

Lưu Mặc đi vào xem cùng, vẫn hùng hùng hổ hổ như cũ: “Cả hai thùng của đội bọn tao đều bị đục một vòng lỗ ở bên ngoài. Nếu vặn bình nước nhẹ một chút thì sẽ không phát hiện được. Đục lỗ không đáng sợ, đáng sợ là không biết bên trong có bị đổi gì không.”

Nói chính xác thì nước của bọn họ là “một lốc”, không phải thùng giấy mà là dùng bao nhựa ni lông bọc lại, mỗi lốc 12 bình. Nhựa plastic không cứng bằng thân bình, muốn đâm kim vào rất dễ.

Nếu đùa ác thì không sao, nhưng nếu chuyện này ảnh hưởng tới thi đấu thì sẽ không tốt.

Hầu Mạch hỏi lại: “Bên đội của mày đã báo cáo chưa?”

“Ừm, huấn luyện viên của bọn tao đi rồi. Bọn tao đang lần lượt hỏi các đội, mày hỏi đồng đội của mày một chút đi, tao đi sang chỗ trường trung học Đông Thể hỏi một chút.”

“Được, tao sẽ hỏi thử xem.”

Tiễn Lưu Mặc xong, Hầu Mạch không lười biếng nữa, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra hỏi thăm bên trong group.

Những người khác ở trong đội cũng hoảng hốt, còn có người tìm lại bình nước cũ ra xem thử, sợ mình cũng trúng chiêu.

Chưa đầy một lát, Nhiễm Thuật đã nói.

Nhiễm Thuật: Chúng ta sẽ không sao đâu.

Hầu Mạch: Tại sao?

Giọng điệu chắc chắn này của Nhiễm Thuật làm cho Hầu Mạch hoảng hốt, không phải là vì có người mắng Tùy Hầu Ngọc nên Nhiễm Thuật đi đâm bình nước để trả thù đấy chứ?

Nhưng hắn mau chóng an tâm trở lại.

Nhiễm Thuật: Các cậu bảo tôi đi nhà kho chuyển nước, tôi ngại đi nên tự dùng tiền mua mấy thùng cùng hãng, shipper ship tới cho tôi mà.

Nhiễm Thuật: Bây giờ nước các cậu uống không phải là hàng trong kho, là của tôi mua.

Đặng Diệc Hành: Dm… Khi nãy tôi sợ đến mức tim đập thình thịch, sợ bị bỏ thuốc kích thích.

Thẩm Quân Cảnh: Cậu đúng là cá chép, giúp bọn tôi hóa dữ thành lành.

Tùy Hầu Ngọc mặc áo choàng tắm đi tới, nhìn điện thoại hỏi Hầu Mạch: “Nếu như chỉ có chúng ta tự trả tiền mua nước, lát nữa lại không điều tra ra ai động tay chân thì liệu họ có nghi ngờ chúng ta làm không? Chúng ta có thể tin tưởng Nhiễm Thuật nhưng người khác thì không.”

Tùy Hầu Ngọc vừa mới bị đông đảo dân mạng bàn tán trên internet, Nhiễm Thuật đã lạ lùng tự trả tiền đặt nước, liên hệ giữa hai chuyện này thật sự hơi kì quặc.

Hầu Mạch cũng hơi lo lắng bèn nói rõ ràng trước với huấn luyện viên Vương, sợ bọn họ bị oan.

Tùy Hầu Ngọc cau mày, sau đó cầm điện thoại di động lên nhanh chóng gõ lên màn hình, hình như là đang liên hệ ai đó.

Dự phòng một chút vẫn tốt hơn.

Hầu Mạch thì không ngừng để ý đến tình huống, còn đang nghe ngóng chuyện bên phía Lưu Mặc.

Sau hai giờ, bên trong group chat tennis trên Wechat bắt đầu thảo luận mấy âm mưu, chuyện Tùy Hầu Ngọc lo lắng vẫn xảy ra.

×× đội A: Tôi nhìn thấy học sinh của cấp ba Phong Tự đặt nước, shipper ship đến.

×× đội B: Hơi rõ ràng quá rồi đó? Biết trước rồi à?

×× đội C: Nghe nói tóc xoăn đội bọn họ bị mắng, bọn họ có ý định trả thù chứ sao.

×× đội D: Bị điên à? Tâm cơ như vậy thì xuyên không về cổ đại thi đấu đi, đến thi đấu làm gì? Bề ngoài buồn nôn, nội tâm cũng dơ bẩn.

Bị táy máy vào nước cũng không phải chỉ một đội, dần dần cả group cùng nhau mắng.

Bên cấp ba Phong Tự thì không có chút động tĩnh nào nên bọn họ cảm thấy bọn họ đã đoán đúng, bèn mắng dữ hơn nữa.

Tiêu Kỳ trung học Nam Vân: @Đội cấp ba Phong Tự Tùy Hầu Ngọc, oan có đầu, nợ có chủ, tôi ở trên mạng mắng cậu đấy, tôi là sói xám già đội mũ đỏ đây. Cậu đúng là cái đồ ẻo lả chỉ biết quơ quào, dm còn thích giở thủ đoạn. Cậu như vậy sớm muộn gì cũng bị cấm thi đấu, cút khỏi giới tennis, đi kiếm cơm dựa vào mặt đi đồ ngu xuẩn.

Lưu Vang đội trung học Nam Vân: @Đội trung học Phong Tự Tùy Hầu Ngọc, đừng giả bộ không nhìn thấy nữa, đã ẻo lả rồi còn như con rùa rụt cổ? Đúng là không biết xấu hổ, sợ thi đấu không lại nên bắt đầu giở thủ đoạn à?

Lúc này Đặng Diệc Hành đang xem group chat rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, gửi ảnh chụp màn hình nói chuyện.

Đội cấp ba Phong Tự Đặng Diệc Hành: Lúc chúng tôi mới biết cũng kiểm tra, không hề biết chuyện gì đó, với lại chúng tôi đặt nước vì bạn tôi ngại nặng.

Tiêu Kỳ trường trung học Nam Vân: Ha ha, ảnh cap màn hình chat này tôi có thể tạo ra trong vòng ba phút. Tại sao sau khi các cậu không muốn chuyển nước thì nước có vấn đề ngay một cách trùng hợp như vậy?

×× đội E: Cấp ba Phong Tự, bây giờ chúng tôi muốn các cậu nói cho chúng tôi biết các cậu đã bỏ gì vào trong nước, đừng để chúng tôi phải lo lắng đề phòng.

×× đội G: Có cần phải như vậy không? Chúng tôi không đọc tin thể thao mà các cậu cũng tính kế với chúng tôi? Cậu như vậy thì chơi tennis làm gì? Cút đi! Nên cấm thi đấu.

Cãi nhau mười mấy phút bên trong group chat xong, bên phía Phong Tự lại không nhắn lại.

Bọn Lưu Mặc không tin bọn Hầu Mạch sẽ làm chuyện như vậy, sốt ruột đến mức đi xuống phòng của Hầu Mạch, hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao đột nhiên lại nhắm vào chúng mày rồi? Đã có cách giải quyết chưa? Tao nghe nói đã có đội đến chỗ ban tổ chức náo loạn, muốn bọn họ cấm đội mày thi đấu.”

Hầu Mạch đứng ở một bên nhìn, nói: “Đợi thêm lát nữa đi, bọn tao đang chờ xử lý.”

“Xử lý như thế nào?” Lưu Mặc hoàn toàn nghĩ không ra phương pháp giải quyết.

Hầu Mạch chỉ chỉ Tùy Hầu Ngọc đang dùng laptop kiểm tra camera quay trộm, nói: “Cậu ấy nghe mày nói xong thì đoán được rằng đã xảy ra chuyện nên bảo Tô An Di xin lại clip camera giám sát rồi. Cậu ấy phát hiện ra camera ở cửa nhà kho chỉ quay được một người đội mũ mặc đồ đen, trong khi đó người bạn ở đội chúng tôi lại xuất hiện trong camera giám sát của cửa hàng gần đó, hiện tại coi như là trong sạch rồi.”

“Dm, hiện đại quá nhỉ…” Lưu Mặc đi qua xem thử.

“Ừm, chỉ là hơi mỏi mắt tí, bọn tao phải thay phiên nhau xem.”

“Chủ yếu vẫn là vì chúng mày có tiền, toàn là những kẻ giàu có.”

Cũng đúng lúc này, Tô An Di hùng hổ đi vào: “Tôi nhìn thấy một chiếc xe có camera giám sát đậu ở bãi đỗ xe, sau khi gọi điện thoại cho chủ xe thì mua được đoạn video này, cậu xem một chút đi.”

“Ừm.” Tùy Hầu Ngọc đưa tay ra nhận USB cắm vào laptop.

Mười phút trôi qua, Tùy Hầu Ngọc, người bị @ mắng liên tục ở trong group tennis rốt cuộc cũng nói chuyện.

Đội đội cấp ba Phong Tự Tùy Hầu Ngọc: Xin lỗi, mới điều tra camera giám sát biên tập video xong. Tôi đã phóng to hình lên rồi, đội nào mua chuộc người ngoài thì tự nhận đi.

Đội cấp ba Phong Tự Tùy Hầu Ngọc: ×3.

Đội cấp ba Phong Tự Tùy Hầu Ngọc: Đầu óc nhân loại phải mất nhiều năm để tiến hóa ra là để suy nghĩ, không phải dùng để phun c*t.

Đội cấp ba Phong Tự Tùy Hầu Ngọc: @Tiêu Kỳ trường trung học Nam Vân, nhìn sơ qua thì tôi thấy cậu vừa xấu vừa không biết đánh tennis, đã thế còn không có đầu óc, chỉ biết làm anh hùng bàn phím. Tôi đề nghị cậu quay đầu làm lại cuộc đời đi. Tôi cũng đã chụp lại lịch sử trò chuyện của các cậu, tôi vừa có tiền vừa có thời gian để lần lượt tố cáo các cậu, chờ đi.

Cả nhóm im lặng một phút rồi mới hồi phục lại tinh thần.

Những người đang trò chuyện đều đang cố gắng nhìn thử xem rốt cuộc người trong camera giám sát là ai.

Cuối cùng bọn họ cũng nhận ra người bên trong camera giám sát là người từ một đội khác, lúc này đã bị đưa đến ban tổ chức thi đấu để điều tra.

Nửa giờ sau, kết quả điều tra được gửi vào bên trong group.

Trong lúc thi đấu, tuyển thủ này cảm thấy trọng tài không công bằng, rõ ràng là bóng vẫn còn ở bên trong biên nhưng lại phán là đã ra ngoài làm cho hắn thua trận. Trong lòng khó chịu, hắn bèn liên hệ một người rảnh rỗi bảo anh ta đi trong kho hàng đâm mấy bình nước để trả thù.

Hắn cũng biết thuốc kích thích hay gì đó quá nghiêm trọng nên chỉ cho ít loại có thể gây ra tiêu chảy. Nhưng hắn lại có tật giật mình, sợ nước đục quá sẽ bị phát hiện nên thêm vào một liều lượng rất ít, sau khi cho vào trong nước đã bị pha loãng, hiệu quả còn không bằng viên uống giải độc làm đẹp.

Sau khi kết quả điều tra được công khai, có vài người ở trong group xin lỗi Tùy Hầu Ngọc, nhưng đa số thì giả chết không nói gì.

Nhưng Tùy Hầu Ngọc không phải là người dễ từ bỏ ý định. Dù sao cậu bị thiệt một chút thôi cũng đã ghim ở trong lòng thật lâu, nhất định phải báo thù ngay mới sảng khoái được, cuối cùng cậu lại bắt đầu sử dụng quyền uy của kẻ có tiền mời một đoàn luật sư tới cùng nhau tấn công ban tổ chức.

Không bao lâu sau, toàn bộ những đội viên mắng Tùy Hầu Ngọc trong group bị gọi vào trong một phòng làm việc.

Những người này bị buộc phải xin lỗi trước mặt Tùy Hầu Ngọc, còn phải công khai xin lỗi trên mạng xã hội ba lần, không thể tùy chỉnh người xem.

Nếu từ chối không chịu chấp hành thì sẽ không được tham gia thi đấu nữa, bị giam giữ trong vòng năm ngày trở xuống, dù sao Tùy Hầu Ngọc cũng là một người không thèm bồi thường kinh tế.

Tùy Hầu Ngọc ngồi ở trong phòng làm việc, vểnh chân lên ngồi bắt chéo, có thể tận mắt nhìn thấy mấy người mắng mình ở ngoài đời cũng không tệ.

Cậu không thể bắt được những người lén mắng cậu ở trên bảng tin.

Nhưng ở trong group Wechat có tên đội và tên người, cậu cứ thế bắt từng đứa một.

Ở trên mạng mắng ghê như thế, đến khi gặp mặt thật thì không dám đối mặt với cậu, đám người này cũng thú vị thật.

Có người nổi tiếng dựa vào một trận thi đấu tennis.

Có người lại nổi tiếng nhờ lật ngược tình thế một trận chiến trên mạng.

Tùy Hầu Ngọc là câu sau.

Trong số các tuyển thủ tham gia giải đấu tennis năm nay, có rất nhiều người khắc sâu ấn tượng đối với Tùy Hầu Ngọc.

E là cậu là người duy nhất có thể dựa vào chính sức mình bắt mấy chục người tập hợp lại một chỗ viết giấy kiểm điểm.

Sau khi gặp được người tên là Tiêu Kỳ, Tùy Hầu Ngọc cầm giấy kiểm điểm dò xét hắn từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, trong mắt lộ vẻ đồng tình, dáng vẻ như muốn nói “Giao diện  cậu xấu như vậy, tôi không thèm so đo với cậu.”

Tiêu Kỳ sau khi bị vả mặt lại còn phải thị chúng như thế nào, toàn thân run lên vì kiềm nén cơn giận.

“Cuối, cuối cùng cậu cũng mắng tôi đây thôi.” Tiêu Kỳ tức giận nói, nhưng không mang tí sức lực nào, tựa như là trẻ con cãi nhau.

“A, vậy cậu kiện tôi đi.”

Tiêu Kỳ trong nháy mắt tức giận đến nỗi cơ mặt cũng phải run.

Không phải ai cũng có khả năng chi tiền như Tùy Hầu Ngọc để mời đến một đám luật sư làm ầm ĩ lớn như thế.

Ban tổ chức gặp chuyện này cũng đau đầu, chỉ có thể cố gắng làm hòa, sợ bị làm lớn chuyện truyền đi khắp nơi.

Nhưng cảnh tượng một đám người công khai nói xin lỗi cũng rất hoành tráng.

Trong group chat cũng như vậy, ngoài spam xin lỗi vì ngôn từ ra thì không còn ai nói gì nữa.

Nghe nói bọn họ bí mật tạo group nhỏ, Tùy Hầu Ngọc cũng lười quan tâm.

Xử lý xong những chuyện này thì đã gần hai giờ sáng, cậu trở về phòng nằm lỳ trên giường.

Hầu Mạch nhanh chóng bưng đến một tô mì sợi: “Ăn bữa khuya nè.”

Cậu nhanh chóng đứng dậy, kinh ngạc hỏi: “Anh lấy ở đâu ra thế?”

“Lúc em đang cãi nhau thì anh đi nhà bếp của khách sạn tự nấu cho em, nhân lúc còn nóng ăn một chút rồi ngủ tiếp.”

Tùy Hầu Ngọc rốt cuộc cũng thỏa mãn, cầm lấy đũa ăn vài miếng mì sợi.

Hầu Mạch ngồi ở bên cạnh nhìn cậu ăn, ánh mắt như một người cha hiền từ, hỏi: “Hả giận rồi hả?”

“Sơ sơ, nếu không phải sợ bọn họ nói em cũng mắng bọn họ thì em đã mắng lại ngay tại chỗ rồi.”

“Em lấy một địch trăm rồi còn gì.”

“Đâu, mới hơn bốn mươi người thôi…”

“Ừm, người xin lỗi, nhận lỗi ở trong group em cũng tha, Ngọc ca hiền ghê.”

“…” Tùy Hầu Ngọc tiếp tục cắm đầu ăn mì.

Hầu Mạch cầm điện thoại nhìn, cười nói: “Hà Thị Bích và Sở Hựu cũng bị phạt viết kiểm điểm.”

Tùy Hầu Ngọc hơi ngạc nhiên: “Em đâu thấy hai người bọn họ mắng em.”

“Hai người bọn họ quả thật không tham gia, nhưng lúc tối huấn luyện viên của bọn họ tập hợp tất cả đội viên để nhắc nhở chuyện mắng chửi người khác, bọn họ không đi. Gọi điện thoại mới biết được hai người này lén ra ngoài đi Kuanzhai chơi. Chỉ có mình hai người bọn họ…”

Bọn họ quy định trong lúc thi đấu không được tự đi ra ngoài, một phần là vì an toàn, một phần là sợ bọn họ thèm ăn ăn lung tung.

“Tỉnh bọn họ không phải đã có lẩu rồi à?”

“Nhưng không phải thành phố này mà.”

Tùy Hầu Ngọc lại cắm đầu ăn vài miếng, lại hỏi: “Chỉ hai người thôi?”

“Ừm.”

“Hẹn nhau đi à?”

“Hẹn nhau đi còn đi phố Kuanzhai, thiếu người cổ vũ hay sao? Không ai xem họ đánh nhau sẽ làm cho bọn họ cảm thấy cô đơn à?”

Nhân sinh quan của Tùy Hầu Ngọc bị sụp đổ.

Dù có đánh đôi thì cũng không đến mức phải trở thành như vậy nhỉ?

Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch tổ đội đánh đôi, thuận lợi tiến vào vòng cung kết trong vô vàn chỉ trích.

Sau khi đấu với đội của Khương Duy và Lục Thanh Huy, dường như bọn họ không gặp vấn đề gì lớn hơn nữa, cũng dùng thực lực chứng minh bọn họ cũng không phải là hai bình hoa, ngoài ra người tóc xoăn cũng rất mạnh.

Dần dần, những người kia cũng ngậm miệng.

Sau khi tin tức của bọn họ lọt top, vé thi đấu bán được cũng khá, có vài người nhiều lần muốn đi xem bọn họ thi đấu cũng không tìm được ghế trống. Nếu sân thi đấu không có bố trí chỗ ngồi cho đồng đội, e là huấn luyện viên Vương cũng chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn.

Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc được chú ý rất nhiều, thậm chí còn có nhà tài trợ cố ý liên hệ huấn luyện viên Vương, hi vọng hai người nọ đi quay quảng cáo giúp bọn họ. Bọn họ đưa ra giá rất cao, gần bằng sao nhỏ mới debut.

Bọn họ cũng thích loại tuyển thủ được chú ý cao như thế này.

Huấn luyện viên Vương giúp bọn họ nhận công việc này.

Đảo mắt đã đến ngày 29 tháng 8, cũng là ngày đấu chung kết.

Lịch trình thi đấu ngày hôm nay vẫn là buổi sáng đánh chung kết đôi như cũ, Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc giao đấu với Sở Hựu và Hà Thị Bích.

Buổi chiều là chung kết đánh đơn, Hầu Mạch giao đấu với Mặc Tây Kha.

Trận đầu là tranh đấu hạng ba, Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch là trận thứ hai ngay sau đó.

Lúc họ đang làm nóng Hà Thị Bích và Sở Hựu cũng đến, Hà Thị Bích chủ động đi đến nói chuyện với Tùy Hầu Ngọc: “Chuyện lúc trước tôi không biết. Xin lỗi, đồng đội của tôi cố ý hãm hại cậu.”

“A, không quan trọng, đồng đội của tôi cũng sẽ che chở cho tôi. Nhưng tố chất của bọn họ cao hơn một chút, sẽ không đi chửi bới người khác đâu.”

Hà Thị Bích nghe xong, biết Tùy Hầu Ngọc đang ám chỉ, nói bóng gió làm tổn thương đồng đội của hắn.

Sở Hựu đứng ở bên cạnh nhìn, biết quan hệ giữa hai bên đã trở nên rất xấu hổ, Hà Thị Bích ăn nói vụng về sẽ không nói lại Tùy Hầu Ngọc bèn đưa tay kéo Hà Thị Bích đi: “Lát nữa gặp lại trên sân nhé.”

“Ừm, được, bái bai.” Tùy Hầu Ngọc tạm biệt bọn họ.

Hầu Mạch thì lại nhìn chằm chằm hai người kia thật lâu, lầm bầm: “Em nói xem, hai người bọn họ ai làm 1 được?”

Tùy Hầu Ngọc: “…”

Cậu cũng không đoán nổi.

==========

Hết chương 122

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương