Sao Nghi Can Số Một Lại Là Anh
Chương 94: Niềm tự hào của tôi

Chúc Tinh Dạ kiêu ngạo nhìn Lộ Hy, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống, Lộ Hy vội vàng giơ tay đón lấy nó*.

Chúc San San xùy cười: “Ma đấy.”Chúc San San đẩy người đàn ông bên cạnh một cái, Lamia đi tới phía trước vài bước, dùng tiếng Trung sứt sẹo nói với cô: “Để tôi giúp cô đẩy ra.”Cô nhíu mày: “Luật sư Hà, hình như ngài đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống này rồi à.”(*) Bé Đẹp: Từ chương này có chỗ tác giả sẽ dùng danh xưng “nó” để chỉ Chúc Tinh Dạ.Chúc Nghi Lan nhíu mày: “Là sao? Cha biết mình sẽ chết ư?”Chúc San San kích động chửi thề vài câu: “Đùa cái gì vậy! Ông nghĩ đây là chuyện gì hả, có người chết rồi đấy! Mau báo cảnh sát đi chứ!”

Bộ lông mềm mại chạm vào lòng bàn tay, nếu không phải đang ở hiện trường vụ án, xung quanh còn nhiều người nhìn thì Lộ Hy chắc sẽ không kìm được mà ôm chặt nó mất.Chúc Tinh Dạ đi tới cạnh cô, tò mò quan sát hành động của cô: “Cô phát hiện ra gì rồi?”Chúc Gia Kỳ không hề phản ứng lại, đưa điện thoại cho Lộ Hy: “Thám tử, kiểm tra thử đi?”

Chúc Tinh Dạ: “Meo.”Ánh mắt Lộ Hy hơi khựng lại, trên bàn phòng này cũng bày một khung ảnh, nhưng bên trong không phải là ảnh chụp chung của ngài Chúc và vợ nữa mà là ông ta và một cô gái trẻ tuổi.Chúc Gia Kỳ nhìn cô: “Đúng rồi, thám tử, cô còn chưa nói cho chúng tôi biết tại sao mật mã là 1233 đấy. Nói ra lý do có mật mã này đi, không chừng sẽ tìm được người có thể đoán ra mật mã đấy?”

Hammy đứng ngoài cửa có chút do dự: “Có phải là nó đói rồi không?”Lộ Hy ngẩn người ra, sờ cằm: “Thính giác của mèo nhạy cảm hơn con người rất nhiều, biết đâu là nó nghe được tiếng gì trong này chăng. Trong này có cửa ngầm gì không?”Bà Tô bên cạnh hùa theo: “Đúng đấy, cô nhìn tư thế của cha kìa, thế này là tự sát rồi còn gì? Tôi nghe nói trước đây sức khỏe của cha không tốt, biết đâu là…”

Lộ Hy lắc đầu, lúc nãy anh nói là: “Cô Lộ à, lần này tôi không có kịch bản.”Chúc San San gãi đầu: “Nhưng xây cửa ngầm bên trong cũng hơi quá khoa trương nhỉ? Ông già rảnh rỗi không có việc gì làm hay sao?”Sắc mặt Chúc Nhĩ Nam rất khó coi: “Cô nói cái gì vậy, nói như thể cha bị người ta giết vậy, trên đảo này chỉ có chúng ta mà thôi, cô…”

Lộ Hy vỗ đầu anh, ôm anh vào lòng: “Không sao đâu, anh chỉ là một chú mèo con không buồn không lo thôi mà.”

Không biết có phải ảo giác hay không mà Chúc Tinh Dạ bị cô ôm lại căng thẳng tới mức không biết nên để móng vuốt ở đâu. Lộ Hy gãi cằm anh, trên cổ Chúc Tinh Dạ vẫn đeo một tấm thẻ, trông như tấm thẻ thường dùng để viết tên và địa chỉ chủ nhân.Lộ Hy cầm bức ảnh kia lên hỏi cậu ta: “Cậu có biết cô gái này là ai không?”Lộ Hy ngẩng đầu lên: “Tất nhiên sẽ phải nghi ngờ như thế rồi. Phòng này khóa mật mã mà, tức là tất cả mọi người ở đây đều có thể có chìa khóa.”

Lộ Hy ôm mèo rồi nhìn về phía luật sư Hà, ông ta đang đau buồn nhìn thi thể ngài Chúc, nhưng có vẻ không hề bất ngờ chút nào.Luật sư Hà lắc đầu.Lộ Hy vỗ đầu anh, ôm anh vào lòng: “Không sao đâu, anh chỉ là một chú mèo con không buồn không lo thôi mà.”

Cô nhíu mày: “Luật sư Hà, hình như ngài đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống này rồi à.”Chúc Tinh Dạ kiêu ngạo nhìn Lộ Hy, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống, Lộ Hy vội vàng giơ tay đón lấy nó*.Bà Tô sốt ruột hỏi: “Ai sinh ngày 33 tháng 12 chứ?”

Luật sư Hà thở dài, ông ta khẽ gật đầu, bầu không khí ngoài cửa lập tức nồng nặc mùi thuốc súng.Lộ Hy vươn tay định sờ vào nhưng dừng lại, ngẩng đầu hỏi: “Hammy, có thể lấy cho tôi một đôi găng tay không?”

Chúc San San là người đầu tiên không giữ được bình tĩnh: “Ông có ý gì? Ông đã sớm biết ông già chết rồi ư? Báo cảnh sát đi! Còn đứng ngây ra đó làm gì nữa!”“Đừng báo cảnh sát, tìm ra nguyên nhân thực sự của cái chết của ta thì sẽ nhận được toàn bộ tài sản. Trước đó tôi sợ dọa mọi người nên mới nói dối, đây mới thật sự là thử thách.”

Bà Tô cẩn thận quan sát sắc mặt chồng mình, thấp giọng nói: “Chồng à, chuyện này, chuyện này giải quyết thế nào đây? Vậy còn tài sản…”

Ánh mắt Chúc Nhĩ Nam lóe lên một tia sáng, quay sang vỗ lưng trấn an bà ta: “Giờ không phải lúc bàn chuyện này, đầu tiên phải làm hậu sự cho cha trước đã, tạm thời cứ xử lý theo quyết định trước đi.”Chúc Gia Kỳ lấy điện thoại di động ra: “Cái này được không? Độ phân giải của điện thoại tôi tốt lắm đấy.”

Chúc San San chống nạnh: “Tôi khinh! Quyết định trước đây của cha thì đa phần tài sản đều rơi vào tay anh hết, anh tính cũng hay quá nhỉ!”Bà Tô cũng lập tức nhận ra mình vừa nói những lời ngớ ngẩn, đỏ mặt cúi đầu xuống.Lộ Hy gật đầu đeo vào, dù hơi nặng nhưng ít ra sẽ không phá hỏng dấu vân tay.

Chúc Nhĩ Nam đau khổ: “Sao cô lại nghĩ thế? San San à, anh chỉ nói là tạm thời thôi mà, hơn nữa mấy cô nghĩ nắm trong tay sản nghiệp của cha là sung sướng lắm à? Giờ mỏ than làm ăn không tốt, người bên dưới đang làm ầm lên kia kìa, bên trên lại gấp rút điều tra, hơn nữa nhà chúng ta đều là mỏ cũ, mấy năm nay sản lượng càng lúc càng ít…”Chúc Nghi Lan hít một hơi rồi bưng mặt khóc

Chúc Nghi Lan tỉnh táo lại, lạnh mặt nhìn mọi người: “Xác cha chưa lạnh mà mấy cô cậu đã nhớ thương tài sản rồi đúng không? Trước khi điều tra rõ ràng mọi chuyện, các người đừng hòng đi!”Hammy đứng ngoài cửa có chút do dự: “Có phải là nó đói rồi không?”

Luật sư Hà hắng giọng: “Các vị, xin yên lặng một chút.”“Chờ chút.”

Thấy mọi người đều đã nhìn về phía mình, luật sư Hà thở dài: “Đúng là tôi đã biết chuyện ngài Chúc không còn trên đời này nữa. Như mọi người cũng đã thấy đó, tôi phụ trách thực hiện di chúc của ngài Chúc, đồng thời sẽ phân chia tài sản thực tế sau khi ông ấy qua đời. Vì thế tôi có thể biết được tình hình sức khỏe của ngài Chúc trước.”(*) Bé Đẹp: Từ chương này có chỗ tác giả sẽ dùng danh xưng “nó” để chỉ Chúc Tinh Dạ.

“Đồng hồ thông minh trên cổ tay của ngài Chúc có chức năng theo dõi nhịp tim, 8 giờ 43 tối qua, tim ông ấy đã ngừng đập rồi. Mà trước đó tôi cũng đã nhận được quyết định cuối cùng của ông ấy.”Lộ Hy chỉ vào Chúc Nghi Lan: “1.”

“Đừng báo cảnh sát, tìm ra nguyên nhân thực sự của cái chết của ta thì sẽ nhận được toàn bộ tài sản. Trước đó tôi sợ dọa mọi người nên mới nói dối, đây mới thật sự là thử thách.”Chúc Tinh Dạ: “Meo.”

Chúc Nghi Lan nhíu mày: “Là sao? Cha biết mình sẽ chết ư?”Giải thích cho bạn nào chưa hiểu: Chữ “Nghi” trong Chúc Nghi Lan đọc giống chữ “yi”, có nghĩa là số 1, tương tự, Chúc Nhĩ Nam là chữ “Nhĩ” đọc giống số 2, Chúc San San là chữ “San San” đọc giống 3 3.

Chúc San San kích động chửi thề vài câu: “Đùa cái gì vậy! Ông nghĩ đây là chuyện gì hả, có người chết rồi đấy! Mau báo cảnh sát đi chứ!”Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, Chúc Nghi Lan bất lực nói: “Chỗ nào chúng tôi đều không được bước vào, vì thế cũng chẳng biết bên trong có gì hết.”

Luật sư Hà nhìn cô ta rồi gật đầu tán thành: “Thân là một người thực thi pháp luật, tôi cũng nghĩ báo cảnh sát là cách tốt nhất, nhưng… Theo di chúc, nếu giờ mà báo cảnh sát thì đồng nghĩa với việc tất cả mọi người đều từ bỏ tài sản.”Thấy mọi người đều đã nhìn về phía mình, luật sư Hà thở dài: “Đúng là tôi đã biết chuyện ngài Chúc không còn trên đời này nữa. Như mọi người cũng đã thấy đó, tôi phụ trách thực hiện di chúc của ngài Chúc, đồng thời sẽ phân chia tài sản thực tế sau khi ông ấy qua đời. Vì thế tôi có thể biết được tình hình sức khỏe của ngài Chúc trước.”Lộ Hy làm như vô tình hỏi: “Mấy người thật sự không biết mật mã căn phòng này à?”

Chúc Nhĩ Nam biến sắc: “Nhưng thế thì nếu không ai tìm ra nguyên nhân cái chết của cha thì hẳn cũng được chia một phần tài sản chứ? Không được dùng phần trước đó à?”Luật sư Hà thở dài, ông ta khẽ gật đầu, bầu không khí ngoài cửa lập tức nồng nặc mùi thuốc súng.Chúc Nghi Lan tỉnh táo lại, lạnh mặt nhìn mọi người: “Xác cha chưa lạnh mà mấy cô cậu đã nhớ thương tài sản rồi đúng không? Trước khi điều tra rõ ràng mọi chuyện, các người đừng hòng đi!”

Luật sư Hà lắc đầu.

Chúc Nghi Lan nheo mắt lại: “Nếu chúng tôi đều không có quyền thừa kế tài sản thì di sản của cha định để lại cho ai đây? Cho con mèo kia à?”Cô thấy cũng chẳng có gì quá khó hiểu, lúc mình trở thành một bà cụ 70 – 80 tuổi chắc cũng sẽ thích những chàng trai trẻ tuổi thôi. Nhưng mong là ngài Chúc này chỉ dừng ở việc yêu thích chứ không làm ra chuyện tệ bạc gì.Hammy lấy ra một đôi găng tay lau dọn từ trong túi, hơi bất an hỏi: “Cái này có được không?”Chúc Nhĩ Nam biến sắc: “Nhưng thế thì nếu không ai tìm ra nguyên nhân cái chết của cha thì hẳn cũng được chia một phần tài sản chứ? Không được dùng phần trước đó à?”

Luật sư Hà cười: “Nếu thám tử Lộ Hy cũng không phá được vụ án này thì tất nhiên Tinh Dạ cũng chẳng có quyền thừa kế rồi. Tất cả giao hết cho cảnh sát, nếu cảnh sát có thể phá được thì tôi sẽ quyên tặng toàn bộ tài sản cho Cục cảnh sát. Có thể góp một phần sức cho an toàn người dân, tôi nghĩ ngài Chúc cũng sẽ rất vui.”“Đm!” Chúc San San kích động muốn bước lên một bức, nhưng người đàn ông nước ngoài hầu như không nói gì sau lưng cô ta đã kéo lại, thấp giọng nói gì đó với cô ta.

“Đm!” Chúc San San kích động muốn bước lên một bức, nhưng người đàn ông nước ngoài hầu như không nói gì sau lưng cô ta đã kéo lại, thấp giọng nói gì đó với cô ta.Cô chờ trong giây lát, vẫn không có hồi âm gì.

Sắc mặt cô ta hơi thả lỏng một chút, hừ lạnh: “Được rồi, tôi sẽ không từ bỏ đâu, tôi sẽ tìm ra hung thủ sát hại cha!”

Sắc mặt Chúc Nhĩ Nam rất khó coi: “Cô nói cái gì vậy, nói như thể cha bị người ta giết vậy, trên đảo này chỉ có chúng ta mà thôi, cô…”Lộ Hy cúi đầu xuống nhìn anh, Chúc Tinh Dạ nhảy ra khỏi lòng cô, cào cào vào góc giá sách rồi quay đầu lại nói với cô: “Trong này có tiếng gì đó.”

Bà Tô bên cạnh hùa theo: “Đúng đấy, cô nhìn tư thế của cha kìa, thế này là tự sát rồi còn gì? Tôi nghe nói trước đây sức khỏe của cha không tốt, biết đâu là…”——————————

Chúc Nghi Lan liếc nhìn bà ta: “Vậy mọi người kết luận là thế à? Cha tự sát ư?”Luật sư Hà hắng giọng: “Các vị, xin yên lặng một chút.”

Bà Tô ngậm miệng lại, Chúc Nhĩ Nam cũng mơ hồ cười cười: “Bọn em chỉ đoán thôi, phải xem lại, phải xem lại chứ.”

Lúc họ giằng co nhau, Lộ Hy đã quan sát qua hiện trường.

Căn phòng này rất thú vị, trên vách tường có dán một bức ảnh ngôi sao nữ ăn mặc rất mát mẻ, trên bàn còn có một bức chân dung nho nhỏ bằng vàng của ông ta, có vẻ như căn phòng này là thế giới nội tâm thật sự của ngài Chúc, không hề che giấu những sở thích thô tục của mình chút nào.Ánh mắt Chúc Nhĩ Nam lóe lên một tia sáng, quay sang vỗ lưng trấn an bà ta: “Giờ không phải lúc bàn chuyện này, đầu tiên phải làm hậu sự cho cha trước đã, tạm thời cứ xử lý theo quyết định trước đi.”

Ánh mắt Lộ Hy hơi khựng lại, trên bàn phòng này cũng bày một khung ảnh, nhưng bên trong không phải là ảnh chụp chung của ngài Chúc và vợ nữa mà là ông ta và một cô gái trẻ tuổi.Lộ Hy gật đầu: “Cậu chụp ảnh đàng hoàng một tí nhé, à, không được đăng lên mạng đâu đấy.”Chúc Nhĩ Nam đau khổ: “Sao cô lại nghĩ thế? San San à, anh chỉ nói là tạm thời thôi mà, hơn nữa mấy cô nghĩ nắm trong tay sản nghiệp của cha là sung sướng lắm à? Giờ mỏ than làm ăn không tốt, người bên dưới đang làm ầm lên kia kìa, bên trên lại gấp rút điều tra, hơn nữa nhà chúng ta đều là mỏ cũ, mấy năm nay sản lượng càng lúc càng ít…”

Lộ Hy vươn tay định sờ vào nhưng dừng lại, ngẩng đầu hỏi: “Hammy, có thể lấy cho tôi một đôi găng tay không?”Nhưng trong mắt những người xung quanh, nó chỉ đang liên tục meo meo ầm ĩ mà thôi.

Hammy lấy ra một đôi găng tay lau dọn từ trong túi, hơi bất an hỏi: “Cái này có được không?”

Lộ Hy gật đầu đeo vào, dù hơi nặng nhưng ít ra sẽ không phá hỏng dấu vân tay.

Chúc Tinh Dạ đi tới cạnh cô, tò mò quan sát hành động của cô: “Cô phát hiện ra gì rồi?”Cô gật đầu chắc chắn: “Bên trong rỗng, chắc chắn kế bên có không gian.”“Đồng hồ thông minh trên cổ tay của ngài Chúc có chức năng theo dõi nhịp tim, 8 giờ 43 tối qua, tim ông ấy đã ngừng đập rồi. Mà trước đó tôi cũng đã nhận được quyết định cuối cùng của ông ấy.”

Lộ Hy cầm bức ảnh kia lên hỏi cậu ta: “Cậu có biết cô gái này là ai không?”Bà Tô ngậm miệng lại, Chúc Nhĩ Nam cũng mơ hồ cười cười: “Bọn em chỉ đoán thôi, phải xem lại, phải xem lại chứ.”

Trong nháy mắt nét mặt của Chúc Gia Kỳ đã trở nên quái dị, sau đó cười ha hả: “Là Fina đấy, bác sĩ gia đình của ông nội. Không ngờ thật, ông nội thật sự có quan hệ với cô ta…”Không biết có phải ảo giác hay không mà Chúc Tinh Dạ bị cô ôm lại căng thẳng tới mức không biết nên để móng vuốt ở đâu. Lộ Hy gãi cằm anh, trên cổ Chúc Tinh Dạ vẫn đeo một tấm thẻ, trông như tấm thẻ thường dùng để viết tên và địa chỉ chủ nhân.

Lộ Hy nhíu mày, nếu căn phòng này tượng trưng cho thế giới nội tâm được che đậy của ngài Chúc thì đúng là ông ta yêu cô gái trẻ này à? Nhưng còn khung ảnh bên ngoài của ông ta…”

Cô thấy cũng chẳng có gì quá khó hiểu, lúc mình trở thành một bà cụ 70 – 80 tuổi chắc cũng sẽ thích những chàng trai trẻ tuổi thôi. Nhưng mong là ngài Chúc này chỉ dừng ở việc yêu thích chứ không làm ra chuyện tệ bạc gì.Luật sư Hà nhìn cô ta rồi gật đầu tán thành: “Thân là một người thực thi pháp luật, tôi cũng nghĩ báo cảnh sát là cách tốt nhất, nhưng… Theo di chúc, nếu giờ mà báo cảnh sát thì đồng nghĩa với việc tất cả mọi người đều từ bỏ tài sản.”

Lộ Hy lấy bộ đàm ra, thử gọi cho Fina lần nữa: “Hello, tôi nghe nói cô là bác sĩ gia đình ở đây, xin hỏi cô có phiền mở rộng nghiệp vụ để tới khám nghiệm tử thi sơ bộ cho ngài Chúc không?”

Cô chờ trong giây lát, vẫn không có hồi âm gì.Hammy lo lắng nhìn nó: “Nó đói rồi phải không? Bình thường nó không quậy như thế đâu.”

Lộ Hy bất lực lắc đầu, tai Chúc Tinh Dạ chợt giật giật.Những người sau lưng chẳng biết nên làm gì nữa, chỉ nhìn vào hành động của Lộ Hy, bà Tô lo lắng gọi Chúc Gia Kỳ: “Con dính tới làm gì! Còn không ra đây với mẹ!”

“Chờ chút.”

Lộ Hy cúi đầu xuống nhìn anh, Chúc Tinh Dạ nhảy ra khỏi lòng cô, cào cào vào góc giá sách rồi quay đầu lại nói với cô: “Trong này có tiếng gì đó.”Lộ Hy đi tới bên tường, ghé sát vào rồi gõ gõ, nhưng người khác đều nín thở nhìn cô.

Nhưng trong mắt những người xung quanh, nó chỉ đang liên tục meo meo ầm ĩ mà thôi.

Hammy lo lắng nhìn nó: “Nó đói rồi phải không? Bình thường nó không quậy như thế đâu.”Lúc họ giằng co nhau, Lộ Hy đã quan sát qua hiện trường.

Bà Tô nói thầm: “Sao tôi cứ nghĩ con mèo mun này hơi quỷ dị…”

Lộ Hy ngẩn người ra, sờ cằm: “Thính giác của mèo nhạy cảm hơn con người rất nhiều, biết đâu là nó nghe được tiếng gì trong này chăng. Trong này có cửa ngầm gì không?”

Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, Chúc Nghi Lan bất lực nói: “Chỗ nào chúng tôi đều không được bước vào, vì thế cũng chẳng biết bên trong có gì hết.”Bà Tô cẩn thận quan sát sắc mặt chồng mình, thấp giọng nói: “Chồng à, chuyện này, chuyện này giải quyết thế nào đây? Vậy còn tài sản…”

Chúc San San gãi đầu: “Nhưng xây cửa ngầm bên trong cũng hơi quá khoa trương nhỉ? Ông già rảnh rỗi không có việc gì làm hay sao?”Chúc Nghi Lan nheo mắt lại: “Nếu chúng tôi đều không có quyền thừa kế tài sản thì di sản của cha định để lại cho ai đây? Cho con mèo kia à?”

Lộ Hy đi tới bên tường, ghé sát vào rồi gõ gõ, nhưng người khác đều nín thở nhìn cô.

Cô gật đầu chắc chắn: “Bên trong rỗng, chắc chắn kế bên có không gian.”Xem ra chỉ có thể dời giá sách này ra thôi.

Xem ra chỉ có thể dời giá sách này ra thôi.

Chúc San San đẩy người đàn ông bên cạnh một cái, Lamia đi tới phía trước vài bước, dùng tiếng Trung sứt sẹo nói với cô: “Để tôi giúp cô đẩy ra.”Bà Tô nói thầm: “Sao tôi cứ nghĩ con mèo mun này hơi quỷ dị…”

“Đợi đã.” Lộ Hy ngăn anh ta lại, “Trước khi làm hỏng hiện trường thì phải chụp ảnh hiện trường lại trước, có máy ảnh không?”(*) Bé Đẹp: Từ chương này có chỗ tác giả sẽ dùng danh xưng “nó” để chỉ Chúc Tinh Dạ.

Chúc Gia Kỳ lấy điện thoại di động ra: “Cái này được không? Độ phân giải của điện thoại tôi tốt lắm đấy.”Chúc Gia Kỳ ngó lơ, chỉ chuyên tâm làm thợ chụp ảnh cho Lộ Hy.

Lộ Hy gật đầu: “Cậu chụp ảnh đàng hoàng một tí nhé, à, không được đăng lên mạng đâu đấy.”

Những người sau lưng chẳng biết nên làm gì nữa, chỉ nhìn vào hành động của Lộ Hy, bà Tô lo lắng gọi Chúc Gia Kỳ: “Con dính tới làm gì! Còn không ra đây với mẹ!”

Chúc Gia Kỳ ngó lơ, chỉ chuyên tâm làm thợ chụp ảnh cho Lộ Hy.

Lộ Hy làm như vô tình hỏi: “Mấy người thật sự không biết mật mã căn phòng này à?”

Bầu không khí trong phòng này lập tức căng lên, Chúc San San là người đầu tiên nhíu mày: “Cô có ý gì? Nghi ngờ chúng tôi vào để giết ông già à?”Chúc Nhĩ Nam hơi bất ngờ, cũng có chút chột dạ sờ mũi, nhìn lại người cha đã mất hồn trên ghế. Chúc Gia Kỳ vẫn đang giơ điện thoại tự chụp ảnh, ông ta không khỏi tức giận nói: “Nhóc thối, tôn trọng ông nội con tí đi, chụp cái gì mà chụp!”

Lộ Hy ngẩng đầu lên: “Tất nhiên sẽ phải nghi ngờ như thế rồi. Phòng này khóa mật mã mà, tức là tất cả mọi người ở đây đều có thể có chìa khóa.”

Chúc Gia Kỳ nhìn cô: “Đúng rồi, thám tử, cô còn chưa nói cho chúng tôi biết tại sao mật mã là 1233 đấy. Nói ra lý do có mật mã này đi, không chừng sẽ tìm được người có thể đoán ra mật mã đấy?”Lộ Hy lắc đầu, lúc nãy anh nói là: “Cô Lộ à, lần này tôi không có kịch bản.”

Bà Tô sốt ruột hỏi: “Ai sinh ngày 33 tháng 12 chứ?”

Chúc San San xùy cười: “Ma đấy.”Chúc San San chống nạnh: “Tôi khinh! Quyết định trước đây của cha thì đa phần tài sản đều rơi vào tay anh hết, anh tính cũng hay quá nhỉ!”

Bà Tô cũng lập tức nhận ra mình vừa nói những lời ngớ ngẩn, đỏ mặt cúi đầu xuống.Căn phòng này rất thú vị, trên vách tường có dán một bức ảnh ngôi sao nữ ăn mặc rất mát mẻ, trên bàn còn có một bức chân dung nho nhỏ bằng vàng của ông ta, có vẻ như căn phòng này là thế giới nội tâm thật sự của ngài Chúc, không hề che giấu những sở thích thô tục của mình chút nào.

Lộ Hy gãi đầu: “Khụ, từ cách bày trí căn phòng này có thể thấy thực chất trình độ văn hóa của ngài Chúc không cao lắm, dù mật mã này được ngụy trang bằng tiếng Latin nhưng cũng không thể quá phức tạp được, khụ, thật ra chỉ là từ đồng âm mà thôi.”

Lộ Hy chỉ vào Chúc Nghi Lan: “1.”Lộ Hy ôm mèo rồi nhìn về phía luật sư Hà, ông ta đang đau buồn nhìn thi thể ngài Chúc, nhưng có vẻ không hề bất ngờ chút nào.Lại chỉ sang Chúc Nhĩ Nam: “2.”

Lại chỉ sang Chúc Nhĩ Nam: “2.”

Cuối cùng là chỉ tới Chúc San San, Chúc San San tự nói tiếp: “33. Được lắm, đúng là chúng tôi đã đánh giá cao trình độ của ông già quá rồi.”

Chúc Nghi Lan hít một hơi rồi bưng mặt khóc

Chúc Nhĩ Nam bất lực đi tới: “Chị à, chị bị sao vậy?”Trong nháy mắt nét mặt của Chúc Gia Kỳ đã trở nên quái dị, sau đó cười ha hả: “Là Fina đấy, bác sĩ gia đình của ông nội. Không ngờ thật, ông nội thật sự có quan hệ với cô ta…”

Chúc Nghi Lan khóc tới không thở nổi: “Em còn chưa hiểu hay sao? Cha nói 3 chúng ta là niềm tự hào của ông ấy đấy.”

Chúc Nhĩ Nam hơi bất ngờ, cũng có chút chột dạ sờ mũi, nhìn lại người cha đã mất hồn trên ghế. Chúc Gia Kỳ vẫn đang giơ điện thoại tự chụp ảnh, ông ta không khỏi tức giận nói: “Nhóc thối, tôn trọng ông nội con tí đi, chụp cái gì mà chụp!”

Chúc Gia Kỳ không hề phản ứng lại, đưa điện thoại cho Lộ Hy: “Thám tử, kiểm tra thử đi?”Sắc mặt cô ta hơi thả lỏng một chút, hừ lạnh: “Được rồi, tôi sẽ không từ bỏ đâu, tôi sẽ tìm ra hung thủ sát hại cha!”

——————————

Giải thích cho bạn nào chưa hiểu: Chữ “Nghi” trong Chúc Nghi Lan đọc giống chữ “yi”, có nghĩa là số 1, tương tự, Chúc Nhĩ Nam là chữ “Nhĩ” đọc giống số 2, Chúc San San là chữ “San San” đọc giống 3 3.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương