Sao Cậu Cứ Bảo Em Ngốc!
-
Chương 36: Có quá nhiều sự đáng yêu trong chương này
Đi xe mệt nên Khải cũng ngủ sớm, sáng thì auto dậy trễ, tại hè mà. Đúng 9h sáng có người mới rời khỏi giường, đi đánh răng rửa mặt. Vừa đánh răng vừa bấm điện thoại cho bằng được. Tên Huy trốn việc đi chơi lại còn đăng ảnh để khuya, cũng hót phết, ngàn mấy like chứ đùa. Đã thế còn cố tình khịa bạn bè đang vất vả ở lại bằng cách gửi riêng một album qua tin nhắn riêng. Khải cười cười thả ngàn icon tức giận, để xem có lag máy hay không.
Vừa bước ra khỏi nhà tắm thì có tin nhắn đến.
‘Eii, nghe đồn về rồi hả.’ là Mai nhắn tin đến. Mai đang nghỉ hè nên cũng về nhà chơi, chắc do nghe ai đồn mới biết Khải về.
Nhanh chóng rep lại tin nhắn.
‘Ừ, về tối qua. Đi chơi không??’
‘Bạn rủ thì mình sẵn lòng đó nha😂!’
‘Ừ, tầm 10 giờ tao qua đón.’
Set kèo nhanh chóng, nhìn đồng hồ, mới 9:30 còn sớm chán, thế là lại một lần nữa ngồi lướt facebook.
Nhìn đồng hồ lại lần nữa thì đã 9:50, vẫn nhàn nhã đi thay đồ. Aó thun trắng, quần baggy, áo sơ mi khoác ngoài, thêm đôi balenciaga lâu lắm rồi không dùng là đủ để ra ngoài.
‘Nay em không đi đâu à.’
‘Không, nay tính làm bánh, may mắn vì có người không ăn.’ Ngó thấy Khải cầm chìa khóa xe nên đoán được là ra ngoài.
‘Có làm thì để lại cho anh một ít.’
Mặt An nghệch ra, hồi giờ ổng có bao giờ thèm thử đồ ăn mình làm đâu. Khi nào dụ dỗ lắm mới chịu thử, nay quái thế nào ấy nhờ, đầu đập vào đâu à.
- -------
‘Con trai con gứa, trễ 10 phút của tao rồi đấy.’
‘Kẹt xe.’ Bonus thêm nụ cười đểu
‘Thôi mày đừng có xạo, từ nhà mày qua nhà tao chắc xa mà kẹt xe.’
Khải đội mũ nên cho Mai, kiên quyết.
‘Giờ có đi không? Không là tao về à!’
‘Tao biết tại sao mày ế tới giờ rồi đấy.’ Vừa thở dài Mai vừa leo lên xe.
‘Mày cứ đùa, do tao không thích bọn nó thôi.’
‘Thì đó, con nào vơ phải mày thì khổ tới già, thế nên mày mới ế.’
‘Chẳng phải còn mày chơi với tao đấy sao. Điều đó cho thấy tính tao cũng không tệ. Đi nhé.’
Suốt cả đoạn đường cả hai không nói với ai câu nào, căn bản Khải cũng không thích nói chuyện, vì cảm thấy rất nguy hiểm, chắc chỉ có mỗi Khải như thế. Nhìn ngắm đường phố ở nơi mà mình đã gắn bó từ nhỏ đến lớn. Đúng là thay đổi rất nhiều, thời gian đúng là nhanh thật. Chính thời gian cũng thật vô tình, nó đi qua mà không chờ đợi một ai, dù thế nào cũng không thèm ngoảnh lại, thứ còn lại duy nhất là những kí ức mà người ta giữ cho riêng mình.
Đi tầm 30ph cuối cùng cũng đến chỗ ăn. Nơi này gần ngay trường cấp 3 của cả hai, món ăn lại ngon nên mọi người đều rất thích. Bây giờ là mùa hè nên cũng không đông lắm, dễ dàng để tìm một chỗ ngồi mát mẻ.
‘Không hỏi tao mà biết chở tới đây luôn!.’
‘Lần nào đi mày chẳng chỉ quán này. Tao biết mà.’
‘...’
Cả hai nhanh chóng chọn món ăn vì đã kịp ăn sáng đâu, đói lắm luôn rồi. Khải nhường Mai lựa món, nhỏ đi ăn với ai chứ đi với Khải thì sức ăn cứ phải gọi là tăng lên gấp đôi. Đùa đấy, chứ nhỏ thích gọi nhiều món, nhưng mà ăn lại không bao nhiêu.
‘Gọi nhiều thế ăn hết không?’
‘Ờ ha.’
‘Giờ còn nói ờ ha.’
‘Tại lâu lắm tao mới tới đây, món nào cũng muốn ăn. Mà mày ăn khỏe mà, sao đâu.’
‘Mày tính vỗ béo tao hay gì?’
Đợi một lúc thì thức ăn đã lên. Bò né thơm lừng luôn, khi còn học cấp 3 trưa nào bọn nó cũng rủ nhau qua đây ăn. Đến mức bà chủ quán nhớ mặt bọn chúng tới giờ. Như đã nói là Mai gọi nhiều, nên là ti tỉ món theo ra sau. Nào là tôm chiên xù, cá viên chiên, phô mai que, khoai tây nghiền, kimbap.
‘Vẫn mùi vị ngày nào.’ Khải vui vẻ tận hưởng món ăn tuổi thơ. Vừa ăn vừa nói chuyện, cứ mỗi người một câu, vậy mà cười không ngớt, đừng hỏi sao tụi nó lại thân thiết từ nhỏ đến giờ, là do quá hợp nhau đấy chứ sao.
‘Cơ mà Huy đi du lịch rồi sao mày còn về nhà, ở quán ai lo.’
‘Có nhân viên rồi, với lại mai tao cũng lên lại. Huy nó nghĩ mình nó biết đi chơi chắc.’
‘Huy biết nó giao trứng cho ác thì sẽ thế nào nhỉ, chắc tức lắm đấy.’ Mai cười rõ tươi.
‘Kệ chứ, làm gì được nhau.’
Khải lại cặm cụi ăn, vẫn phải công nhận lần nữa là ngon thật, kế hoạch vỗ béo của Mai thành công rồi chăng.
‘À mà, cuối tháng này họp lớp đấy, mày đi nhá.’
‘Để tao xem đã, nếu bận thì không đi được.’
‘Ò, cố đi đi, bao nhiêu đồng bọn đang chờ mày, thiếu mày cũng mất vui.’
Mai nói bằng giọng tủi tủi, nhìn đến mà tội. Kể ra Mai nhà cũng có điều kiện, lại xinh đẹp, học giỏi, quá nhiều sự hoàn hảo trong một con người. Mấy năm đại học chung trường lâu lâu lại nghe tin đồn có người tỏ tình, thế mà nó chẳng đồng ý. Chỉ có một mối tình duy nhất hồi đại học năm nhất, nhưng chẳng được bao lâu. Cũng có hỏi nhưng nó bảo chưa tìm thấy được ai phù hợp với một thiên thần như nó, nữa đùa nửa thật nên cũng chẳng biết thế nào.
‘Vậy tao sẽ đi.’
‘Hihi, yeah. Ăn xong đi xem phim không, có phim đang hot đấy.’Mai vui vẻ cười nói.
‘Ừ.’
Đã bảo là chủ quán còn nhớ mặt tụi nó nên ra còn được giảm giá hẳn đi. Bà bảo không có tụi nó quán cũng chẳng vắng đi tẹo nào, nhưng mà nhớ mấy đứa.
‘Thế hai đứa là người yêu luôn à.’ Cô chủ quán hỏi.
Khải đùa giỡn trả lời.
‘Muốn lắm mà người ta chê cháu xấu quá nên không chịu á cô.’
‘Đẹp trai thế mà bảo xấu, cứ đùa thôi.’
Nhận lại hóa đơn và tiền thừa rồi rời khỏi quán. Tự dưng có người huých tay mình.
‘Khải nói gì thế?’
Mặt Mai đỏ đỏ trông đáng yêu thật sự, Khải đành nói thật.
‘Tao đùa cho vui đấy, mà tao đẹp trai thật mày nhờ.’
‘À.’
‘Đi nhanh đến rạp chiếu phim nè, mặt mày nắng đỏ lên hết rồi.’
Vừa bước ra khỏi nhà tắm thì có tin nhắn đến.
‘Eii, nghe đồn về rồi hả.’ là Mai nhắn tin đến. Mai đang nghỉ hè nên cũng về nhà chơi, chắc do nghe ai đồn mới biết Khải về.
Nhanh chóng rep lại tin nhắn.
‘Ừ, về tối qua. Đi chơi không??’
‘Bạn rủ thì mình sẵn lòng đó nha😂!’
‘Ừ, tầm 10 giờ tao qua đón.’
Set kèo nhanh chóng, nhìn đồng hồ, mới 9:30 còn sớm chán, thế là lại một lần nữa ngồi lướt facebook.
Nhìn đồng hồ lại lần nữa thì đã 9:50, vẫn nhàn nhã đi thay đồ. Aó thun trắng, quần baggy, áo sơ mi khoác ngoài, thêm đôi balenciaga lâu lắm rồi không dùng là đủ để ra ngoài.
‘Nay em không đi đâu à.’
‘Không, nay tính làm bánh, may mắn vì có người không ăn.’ Ngó thấy Khải cầm chìa khóa xe nên đoán được là ra ngoài.
‘Có làm thì để lại cho anh một ít.’
Mặt An nghệch ra, hồi giờ ổng có bao giờ thèm thử đồ ăn mình làm đâu. Khi nào dụ dỗ lắm mới chịu thử, nay quái thế nào ấy nhờ, đầu đập vào đâu à.
- -------
‘Con trai con gứa, trễ 10 phút của tao rồi đấy.’
‘Kẹt xe.’ Bonus thêm nụ cười đểu
‘Thôi mày đừng có xạo, từ nhà mày qua nhà tao chắc xa mà kẹt xe.’
Khải đội mũ nên cho Mai, kiên quyết.
‘Giờ có đi không? Không là tao về à!’
‘Tao biết tại sao mày ế tới giờ rồi đấy.’ Vừa thở dài Mai vừa leo lên xe.
‘Mày cứ đùa, do tao không thích bọn nó thôi.’
‘Thì đó, con nào vơ phải mày thì khổ tới già, thế nên mày mới ế.’
‘Chẳng phải còn mày chơi với tao đấy sao. Điều đó cho thấy tính tao cũng không tệ. Đi nhé.’
Suốt cả đoạn đường cả hai không nói với ai câu nào, căn bản Khải cũng không thích nói chuyện, vì cảm thấy rất nguy hiểm, chắc chỉ có mỗi Khải như thế. Nhìn ngắm đường phố ở nơi mà mình đã gắn bó từ nhỏ đến lớn. Đúng là thay đổi rất nhiều, thời gian đúng là nhanh thật. Chính thời gian cũng thật vô tình, nó đi qua mà không chờ đợi một ai, dù thế nào cũng không thèm ngoảnh lại, thứ còn lại duy nhất là những kí ức mà người ta giữ cho riêng mình.
Đi tầm 30ph cuối cùng cũng đến chỗ ăn. Nơi này gần ngay trường cấp 3 của cả hai, món ăn lại ngon nên mọi người đều rất thích. Bây giờ là mùa hè nên cũng không đông lắm, dễ dàng để tìm một chỗ ngồi mát mẻ.
‘Không hỏi tao mà biết chở tới đây luôn!.’
‘Lần nào đi mày chẳng chỉ quán này. Tao biết mà.’
‘...’
Cả hai nhanh chóng chọn món ăn vì đã kịp ăn sáng đâu, đói lắm luôn rồi. Khải nhường Mai lựa món, nhỏ đi ăn với ai chứ đi với Khải thì sức ăn cứ phải gọi là tăng lên gấp đôi. Đùa đấy, chứ nhỏ thích gọi nhiều món, nhưng mà ăn lại không bao nhiêu.
‘Gọi nhiều thế ăn hết không?’
‘Ờ ha.’
‘Giờ còn nói ờ ha.’
‘Tại lâu lắm tao mới tới đây, món nào cũng muốn ăn. Mà mày ăn khỏe mà, sao đâu.’
‘Mày tính vỗ béo tao hay gì?’
Đợi một lúc thì thức ăn đã lên. Bò né thơm lừng luôn, khi còn học cấp 3 trưa nào bọn nó cũng rủ nhau qua đây ăn. Đến mức bà chủ quán nhớ mặt bọn chúng tới giờ. Như đã nói là Mai gọi nhiều, nên là ti tỉ món theo ra sau. Nào là tôm chiên xù, cá viên chiên, phô mai que, khoai tây nghiền, kimbap.
‘Vẫn mùi vị ngày nào.’ Khải vui vẻ tận hưởng món ăn tuổi thơ. Vừa ăn vừa nói chuyện, cứ mỗi người một câu, vậy mà cười không ngớt, đừng hỏi sao tụi nó lại thân thiết từ nhỏ đến giờ, là do quá hợp nhau đấy chứ sao.
‘Cơ mà Huy đi du lịch rồi sao mày còn về nhà, ở quán ai lo.’
‘Có nhân viên rồi, với lại mai tao cũng lên lại. Huy nó nghĩ mình nó biết đi chơi chắc.’
‘Huy biết nó giao trứng cho ác thì sẽ thế nào nhỉ, chắc tức lắm đấy.’ Mai cười rõ tươi.
‘Kệ chứ, làm gì được nhau.’
Khải lại cặm cụi ăn, vẫn phải công nhận lần nữa là ngon thật, kế hoạch vỗ béo của Mai thành công rồi chăng.
‘À mà, cuối tháng này họp lớp đấy, mày đi nhá.’
‘Để tao xem đã, nếu bận thì không đi được.’
‘Ò, cố đi đi, bao nhiêu đồng bọn đang chờ mày, thiếu mày cũng mất vui.’
Mai nói bằng giọng tủi tủi, nhìn đến mà tội. Kể ra Mai nhà cũng có điều kiện, lại xinh đẹp, học giỏi, quá nhiều sự hoàn hảo trong một con người. Mấy năm đại học chung trường lâu lâu lại nghe tin đồn có người tỏ tình, thế mà nó chẳng đồng ý. Chỉ có một mối tình duy nhất hồi đại học năm nhất, nhưng chẳng được bao lâu. Cũng có hỏi nhưng nó bảo chưa tìm thấy được ai phù hợp với một thiên thần như nó, nữa đùa nửa thật nên cũng chẳng biết thế nào.
‘Vậy tao sẽ đi.’
‘Hihi, yeah. Ăn xong đi xem phim không, có phim đang hot đấy.’Mai vui vẻ cười nói.
‘Ừ.’
Đã bảo là chủ quán còn nhớ mặt tụi nó nên ra còn được giảm giá hẳn đi. Bà bảo không có tụi nó quán cũng chẳng vắng đi tẹo nào, nhưng mà nhớ mấy đứa.
‘Thế hai đứa là người yêu luôn à.’ Cô chủ quán hỏi.
Khải đùa giỡn trả lời.
‘Muốn lắm mà người ta chê cháu xấu quá nên không chịu á cô.’
‘Đẹp trai thế mà bảo xấu, cứ đùa thôi.’
Nhận lại hóa đơn và tiền thừa rồi rời khỏi quán. Tự dưng có người huých tay mình.
‘Khải nói gì thế?’
Mặt Mai đỏ đỏ trông đáng yêu thật sự, Khải đành nói thật.
‘Tao đùa cho vui đấy, mà tao đẹp trai thật mày nhờ.’
‘À.’
‘Đi nhanh đến rạp chiếu phim nè, mặt mày nắng đỏ lên hết rồi.’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook