Quảng cáo bắt đầu quay ở vùng ngoại ô MiLan, các toàn nhà cổ kính được xây dựng thời trung cổ làm tôn nên vẻ đẹp của Ân Mẫn Thiên cùng vẻ rực rỡ của đồ trang sức của tập đoàn Phàn thị… “Ánh sáng.”, “Được, Ân tiểu thư vẻ mặt tốt nên một chút..”, “!” Ân Mẫn Thiên làm theo yêu cầu của giám đốc quảng cáo, cô cố gắng thể hiện hết vẻ đẹp trang sức trên người mình, khung cảnh khiến cô tỏa sáng hơn, trước ống kính, cô khiến mọi người không thể rời mắt.

“Ai, nếu như tôi có thể đẹp bằng một nửa Ân tiểu thư, vậy thật là tốt.” Trợ lý Tiểu Ngọc nhìn về phía Mẫn Thiên, vẻ mặt ghen tị.

“Bây giờ là ban ngày, cô đừng có mơ nữa.” Người tạo hình gõ nhẹ lên đầu cô.

Tiểu Ngọc tức giận nói: “Tôi mơ mộng thì liên quan gì tới anh.” Người tạo hình càng trêu chọc cô, “Tiểu Ngọc, cô sẽ không ao ước được một xe tải người theo đuổi giống Ân tiểu thư chứ? Nếu như cô có được một nửa nhan sắc, thì sẽ có nửa xe tải người theo đuổi, cũng không sai?”, “Nửa xe tải? Tôi không có lòng tham như vậy, tôi chỉ cần một người thấy vừa lòng là được rồi.” Tiểu Ngọc nói giọng yếu ớt.

“Một người? Khụ…” Vậy không phải dễ dàng sao, trước mặt cô có một người, “Tiểu Ngọc, thực ra, tôi…”

“Một người đàn ông giống Phàn tổng tài, một người là đủ rồi.” Tiểu Ngọc lộ vẻ mặt say mê.

“Phàn tổng tài!?” như bị hắt một bát nước lạnh, dũng khí nói ra toàn bị biến mất, “Cô đừng nói với tôi, cô cũng thích Phàn tổng tài của chúng ta.”, “Không được sao?” Tiểu Ngọc lườm hắn một cái, “Anh nói xem, có người phụ nữa nào mà không thích Phàn tổng tài? Tôi cũng không khác biệt nha.” Chuyện này không có khả năng, tất cả mọi người đều nhìn ra, trong mắt Phàn tổng tài chỉ có một người là Ân tiểu thư, cô nên bỏ suy nghĩ ấy sớm đi.”, “Ai…” Tiểu Ngọc u oán thở dài, “Thế nên tôi mới ao ước được như Ân Mẫn Thiên… Sao số mệnh cô ấy lại tốt như vậy chứ? Con người thì xinh đẹp, sự nghiệp người mẫu thì như mặt trời buổi trưa, bây giờ Phàn tổng tài không gần phụ nữ của chúng ta để mắt tới, thực sự là khiên người khác đố kị.” Một nhân viên đứng cạnh đó cũng phát biểu ý kiến, “Anh hùng không qua được ải mĩ nhân, nếu như tối là Phàn tổng tài, tôi cũng không quan tâm gì nữa mà theo đuổi Ân tiểu thư.”, “Hừ, đàn ông các người đều thế, dù có ưu tú xuất sắc thế nào cũng sẽ bị sắc đẹp người phụ nữ đánh bại.” Tiểu Ngọc chua xót nói.

“Không thể nói như vậy được, yểu điệu thục nữa, quân tử hảo cầu, đây là đạo lý vốn có nha.” “Hơn nữa tôi thấy Phàn tổng tài không hề có ý trêu đùa, lẽ nào mấy người không nhìn ra sao? Hắn thực sự rất quan tâm Ân Mẫn Thiên.” “Còn đứng đó nói chuyện, mau đi làm việc.” Mắt thấy tổ chụp ảnh Ân Mẫn Thiên đi tới, mọi người vội vàng tản ra làm việc của mình.

Ân Mẫn Thiên coi như không có chuyện gì đi vào xe nghỉ ngơi, nhìn ánh mắt của người khác, cô biết bản thân mình đã bị gắn danh hiệu — người phụ nữ của tổng tài, quên đi, cô và Phàn Vũ Phong ở cùng một phòng, trong mắt mọi người đã bị xem là ngủ cùng một giường rồi, cũng khó trách người khác nói xấu cô.

Hơn nữa, cô cũng đã đáp ứng làm người phụ nữa của hắn. Nghĩ tới đây, cô không khỏi nở nụ cười, trống ngực đập rộn ràng.

Kì lạ, mấy ngày nay, cô chỉ cần nghĩ đến Phàn Vũ Phong, trong ngực sẽ xuất hiện cảm giác ngọt ngào, khóe miệng thì nâng lên, giống như bây giờ… Cô nhìn chính mình trong gương, vẻ mặt hạnh phúc của một cô gái nhỏ. Trời ạ, cô đang yêu sao!?

Ân Mẫn Thiên đưa hai tay ôm lấy gương mặt nóng bừng của mình, kinh ngạc hỏi chính mình, bắt đầu từ khi nào cô đã thích Phàn Vũ Phong!?

Có phải là khi sáng hắn hôn trộm má cô? Hay là đêm qua hắn giúp cô đắp chăn? Hay chính là lúc trên máy bay, hắn ôn nhu nắm tay cô, nói với cô rằng sẽ đi cùng cô đoạn đường đến suối vàng? Cũng có khi là lúc hắn nhìn thấy thân thể cô, còn đưa ra lời bông đùa?

Hỗn loạn, tâm trí của cô đang rất hỗn loạn, phát hiện ra chuyện này khiến cô kinh sợ và hỗn loạn… Cô, thực sự thích Phàn Vũ Phong, phải làm sao bây giờ?

“Thiên Thiên”

Cô đang mải suy nghĩ, thình lình cửa xe mở ra. Vừa ngẩng đầu, thấy người khiến lòng cô hỗn loạn đang đứng trước mặt cô, mỉm cười nhìn cô.

“Sao lại như nhìn thấy quỷ vậy? Anh đáng sợ như vậy sao?” Phàn Vũ Phong bước vào xe, đống cửa xe lại, chặn không cho nhân viên nhìn thấy.

Ân Mẫn Thiên phục hồi lại tinh thần, “Anh… Hôm nay không phải hẹn nhà sản xuất để bàn chuyện làm ăn sao? Sao lại ở đây?” Phàn Vũ Phong thả lỏng người tựa vào ghế, “Mọi chuyện đã xong, anh liền chạy qua đây xem em thế nào.” Mặt Ân Mẫn Thiên nóng lên, “Tôi có làm sao đâu.” Cô nhìn xung quay mình rồi nói với hắn, muốn xóa tan sự hỗn loạn trong lòng, “Anh đang lo lắng sự tiến triển của việc quay quảng cáo sao? Anh yên tâm, quảng cáo quay hôm nay rất thuận lợi rất…”, “Anh chỉ muốn gặp em, Thiên Thiên.”

Hắn cắt đứt lời cô nói.

“Ách?”

Ân Mẫn Thiên mặt đỏ tim đập liếc mắt nhìn, chỉ thấy ánh mắt hắn đang nhìn cô, trên gương mặt tuấn tú có chút biếng nhác lại có chút gì đó hút hồn người khác.

“trên đường lái xe tới đây, trong đầu anh toàn là hình ảnh của em.” Hắn nói vẻ lười biếng, nhưng lại toát ra vẻ chân thành không thể nghi ngờ.

“Anh…” Ông trời a, nói vậy thì hắn có chuyên tâm lái xe không!?

“Vừa nhìn thấy anh tới, hình như hắn có chuyện gì muốn thương lượng với anh, nhưng anh nhìn thấy em, đã mặc kệ hắn, tốt nhất lên khóa cửa xe lại, để tránh hắn nhìn thấy lại chạy tới…” vừa nói, hắn vừa khóa cửa xe lại.

Ân Mẫn Thiên bị hắn đùa, không nhịn được nở nụ cười.

Phàn Vũ Phong ngồi lại gần cô, một cánh tay nhẹ nhàng đặt trên vài cô, nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, “Còn em? Em có nhớ anh không?” “Tôi… Cả ngày nay tôi đều chuyên tâm làm việc …” mãi cho đến lúc có chút thời gian nghỉ ngơi, cả người được thư giãn, tâm trí không bị kiểm soát mới nghĩ ngợi lung tung như vậy.

“Đó là nhớ anh sao?” Cô gái này thực sự là rất vô tình, hắn cường điệu hóa lấy tay che miệng, ra vẻ không thể chịu nổi đả kích này.

“Được rồi.” thực sự là không còn cách nào khác, cô ngồi thằng người nói, “Ưm” Ân Mẫn Thiên thở dài. Hóa ra thừa nhận nhớ một người, cũng không khó như tưởng tượng của cô, nói ra, tâm tình cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

“Anh chỉ biết chắc chắn em có nhớ anh.” Phàn Vũ Phong vui vẻ nắm tay cô, đặt một nụ hôn trên môi cô, “Tối nay chúng ta đi nghe opera nhé? Em mặc đẹp một chút.” “Nhưng mà tôi…” Mặt cô có chút biến sắc. Việc ăn mặc long trọng, đi nghe những tiếng hát với âm lượng cao ngược đãi lỗ tai mình, thà cô ở lại khách sạn ngủ một giấc thật ngon còn hơn.

“Anh đã mua vé rồi.” Hắn giơ lên hai chiếc vé vào cửa.

“Đây là hẹn hò sao?” Ân Mẫn Thiên nghi ngờ hỏi.

Phàn Vũ Phong không biết nên khóc hay cười, “Không được sao?” Cô gái nhỏ ngốc nghếch này, hắn đã thể hiện rõ ràng như vậy, cô còn có thể hỏi hắn như vậy sao, thật là. “Xã giao?”, hắn không nói gì, cô không thể làm gì khác ngoài đoán mò.

“Xã giao!?” khuôn mặt tuấn tú của Phàn Vũ Phong suy sụp. Thực sự là bị cô phá tan ước muốn cùng cô đi nghe opera, cô còn có thể không có chút hứng thú nào nói là đi xã giao!?

“Tối biết, trên hợp đồng có quy định, trong các cuộc xã giao không thể vắng mặt, nhưng mà, tôi không nghĩ đi nghe opera là xã giao, Phàn tổng tài, anh..” Phàn Vũ Phong giơ tay ngăn cô nói tiếp, “Dừng.”

Lúc đầu đưa ra phần hợp đồng này, cơ bản là dùng để giữ chân cô, nhưng mà, bây giờ hắn muốn thay đổi những dự tính đó, hắn không muốn dùng chức quyền ép buộc cô, hơn nữa, cô cũng không cần phải trợn tròn mắt nhìn hắn như thế. Cái miệng nhỏ nhắn bị bàn tay to của hắn nhẹ nhàng che, cô lại không tức giận với hắn, lại nghĩ đây là một cử chỉ thân mật.

“Đồ ngốc, đây là hẹn hò có được không?” hắn nhéo nhéo cái mũi của cô.

“Ôi, đừng bóp mũi tôi nữa.” Cô khó chịu.

“Không bóp mũi? ‘Vậy anh bóp cái khác….” Phàn Vũ Phong như nanh múa vuốt, đùa cô.

“Uy, anh đừng làm bậy nha.” Ân Mẫn Thiên chụp lấy tay hắn đang vòng qua eo cô, hờn dỗi, uy hiếp nói,” Anh còn như vậy, tôi sẽ kêu lên đó.” “Em kêu đi, anh cũng không tin có người muốn tìm đến cái chết.” Hắn nói chắc chắn, hai bàn tay đem cô dựa vào ghế, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.

Không gian trong xe nhỏ hẹp, khoảng cách gần như này thật nguy hiểm… Đôi môi Ân Mẫn Thiên mấp máy. Trời ạ, hắn chẳng cần làm gì cô, toàn thân cô đã không còn chút sức lực nào.

“Vũ Phong…”

“Làm sao bây giờ? Thiên Thiên, anh rất nhớ em, anh rất yêu em…” hắn cúi đầu xuống, khẽ nói bên tai cô, đôi môi khẽ cọ cọ vào chiếc cổ trắng.

Cả người Ân Mẫn Thiên run rẩy không ngừng.

“Vũ Phong… Tôi xin anh… Không nên như vậy…” Cô không thể hiểu được, âm thanh cầu xin mềm mại của cô chỉ khiến dục vọng của hắn càng dâng trào, làm hắn càng muốn có cô.

“Không muốn thế nào? Hả?” Đôi môi nóng bỏng của hắn tiến tới cở áo cô.

“Ngô…” Ân Mẫn Thiên khe than, đôi mắt khẽ nhắm, cảm nhận được đôi môi nóng cháy của hắn đang di chuyển, châm lên từng ngọn lửa nhỏ trên cơ thể cô.

Cô đã quên mất sự rụt rè, cũng quên chống cự, mỗi chỗ trên thân thể cô, mỗi tế bào, mỗi dây thần kinh… Đều đắm chìm trong sự vuốt ve, ngọt ngào say đắm của tỉnh yêu.

“Không được.” hôn một lúc lâu, Phàn Vũ Phong mới khẽ ngẩng đầu lên, “Thực sự là không được”, “Ách?” Ân Mẫn Thiên mở mắt, không hiểu vì sao hắn lại kêu không được.

Việc hắn đột nhiên dừng lại, không tiếp tục hôn đôi môi căng mọng của cô khiến trong trái tim cô có cảm giác mất mát.

“Nếu em không ngăn cản anh, anh lập tức sẽ ăn em mất.” Nhìn chằm chằm vào vẻ gợi tình của cô, Phàn Vũ Phong cười khổ.

“Anh sẽ không.” Ân Mẫn Thiên không chút nghĩ ngợi liền trả lời.

Tuy rằng miệng hắn rất cấu, cứ hở ra là ăn đậu hũ của cô, nhưng cô tin tưởng hắn nhất định sẽ tự chủ, cô nghĩ như vậy là vì có chứng cứ, cô cũng không có nhìn nhầm, cô và hắn ở cùng một phòng, nhưng vẫn duy trì khoảng cách, điểm này, cô thực sự yêu hắn… Đương nhiên, hắn khiến cô yêu hắn không chỉ có như vậy, cũng một người đàn ông ở chung một phòng, khiến trái tim thật khó kháng cự lại.

Phàn Vũ Phong ảo não nhìn cô, “Sao em khẳng định anh sẽ không?” Ân Mẫn Thiên nở nụ cười, tình huống này rất có lợi với cô, cô không nhịn được, lớn mật nhưng lại rất mềm mại đáng yêu cãi lại: “Tất cả mọi người đều ở ngoài chờ, anh sẽ không làm xằng làm bậy chứ, Phàn tổng tài?” Lông mày Phàn Vũ Phong nhăn lại, cô gái này quả là một báu vật, chỉ một câu nói tùy tiện, một ánh mắt, tự nhiên cũng bộc lộ ra câu nói như đùa, đối với một người kỉ luật như hắn thật đúng là một sự khiêu chiến. “Anh mặc kệ ai nói em ngọt ngào, em đẹp, em mê người, bây giờ anh sẽ làm chuyện xấu…” giây phút này, hắn không còn nghĩ đến kỉ luật của Phàn tổng tài nữa, mà đã hoàn toàn trờ thành một người đàn ông dưới chân cô, toàn thân khô nóng, dục vọng lan tràn, hắn vén chiếc làn váy mỏng để lộ chiếc quần ren mỏng, hắn mê muội, vuốt ve, trêu đùa hoa viên bí mật của cô, giống như ngày đó trong phòng khách hắn âu yếm cô, một thứ chất lỏng ngọt ngào chảy ra…” Dừng… Vũ…. Phong…” tất cả những nói bí mật của cô, đang bị chính người đàn ông cô yêu âu yếm vuốt ve, Ân Mẫn Thiên được bao phủ bởi không gian ngọt ngào, hạnh phúc.

Cô khẽ than nhẹ, mềm mại ở dưới thân hắn, mặc hắn tách hai chân của cô ra, thăm dò dưới chiếc quần lót ướt đẫm, nghịch ngợm kích thích cánh hoa mẫn cảm của cô. Đây là không phải thời cơ thích hợp, cũng không phải địa điểm lý tưởng, nhưng hắn không còn nghĩ được nhiều như vậy, hắn mân mê nụ hoa ướt đẫm của cô, một lần lại một lần kích thích cô.

Tình yêu nam nữ, là bản năng tự nhiên, Phàn Vũ Phong ôn nhu dạy dỗ một người lớp vỡ lòng như cô, Ân mẫn Thiên rơi ngay vào cảnh đẹp…. Ân Mẫn Thiên khẽ xoay người, cố gắng chống lại dục vọng trong thân thể, vẻ đẹp mê người, “Không được… Bọn họ đều ở bên ngoài, Phàn Vũ Phong mau dừng lại… Không nên như vậy…” “Em - cô gái ngốc này dám chơi đùa với lửa, còn sợ người khác ở bên ngoài sao?” Dục vòng trong cơ thể hắn đang bùng nổ, giờ cô mới bảo dừng, có phải đã quá muộn hay không?

Phàn Vũ Phong vẫn giữ cô, ngón tay không ngừng gợi lửa nơi thầm kín của cô.

Ông trời a, hắn liều lĩnh giữ lấy cô, yêu thương cô một cách triệt để… Ân Mẫn Thiên ưm một tiếng, mười ngón tay bám chặt lấy tấm lưng rộng lớn của hắn. Hắn cướp lấy hô hấp của cô, hắn âu yếm khơi gợi ngọn lửa sâu nhất trong cơ thể cô… Giây tiếp theo, Phàn Vũ Phong buông mạnh cô ra, hô lên, “Không, không thể là chỗ này…” hắn rất yêu cô, hắn muốn yêu cô thật nhiêu, nhưng không phải ở trong không gian chật hẹp này, vội vàng yêu cô. “Phàn tổng tài, anh sẽ không làm chuyện xấu với tôi chứ?” Như đánh thắng trận, Ân Mẫn Thiên đắc ý, đôi mắt như tơ chế nhạo hắn.

Nhưng, thành thật mà nói, trong ngực cô rất thương hắn, hắn khiến cô luôn thoải mái, cô nhìn lên trần xe, cô có thể chìm đắm trong những câu nói yêu thương của hắn… Mà bây giờ, hắn không hề đùa cô, cảm giác mất mát lại xuất hiện, sự trống rỗng lan ra toàn cơ thể, thật là khó chịu…. Ông trời a, từ khi nào cô lại sa ngã như vậy chứ!?

“Tiểu ma nữ, em thắng.” Phàn Vũ Phong thở dài, cúi đầu giúp cô sửa lại váy áo. Một động tác nho nhỏ, nhưng lại hàm chứa bao sủng nịnh, yêu thương.

“Có thường hay không?” Ân Mẫn Thiên cười, nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt.

Cô biết hắn đang nhìn cô, cũng như cô đang nhìn hắn, mà hắn là một người có tự chủ, vì hắn chiến thắng chính mình khiến cô càng thích hắn.

Phàn Vũ Phong cười đưa tay sờ nhẹ gò má hồng phấn của cô, “Em đã có trái tim của anh, còn chưa đủ sao?” Ân Mẫn Thiên mím mím môi, giả vẻ không quan tâm, nhưng sự ngọt ngào trong lòng thì cô hiểu rõ, ” Tôi lấy trái tim của anh để làm gì?”, “Vậy anh đem cơ thể của anh cho em, rất thực tế nha.” Phàn Vũ Phong cười xấu xa, “Mùa đông sẽ làm ấm giường cho em, buôi tối còn có thể làm gối ôm cho em.” Mặt Ân Mẫn Thiên đỏ bừng, tức giận lườm hắn, “Đừng có mơ.” Phàn Vũ Phong nắm lấy tay cô, hôn nhẹ xuống, “Anh nói là thật, em là người phụ nữ của anh, anh không để cho em ôm thì cho ai ôm?”

Lại nữa rồi, bây giờ mỗi ngày hắn đều ở bên tai cô nói những điều như vậy, nhắc nhở cô, cô đã đồng ý với hắn, cô có muốn giả bộ như không có chuyện gì cũng khó.

Ân Mẫn Thiên mặt đỏ tim đập rút tay của mình lại, mở cửa xe, “Tôi phải quay lại làm việc.” Mắt thấy cô gần như chạy thoát, Phàn Vũ Phong nhịn không được sung sướng cười ra tiếng.

Cô gái nhỏ ngây thơ, cô cho rằng cô có thể thoát được sao?

Với cô, hắn chính là tình huống bắt buộc a. “Xin lỗi, tôi… Khiến mọi người đợi lâu…” Từ trong xe đi ra, nhìn thấy mọi người chuẩn bị sắp xếp xong, chỉ nhờ một mình cô, trong ngực Ân Mẫn Thiên có chút áy náy.

“Không sao, không sao.” Giám đốc quảng cáo khoát khoát tay nói, bộ dáng tươi cười nói, “Ân tiểu thư cứ từ từ, không cần lo lắng.” Tổng tài sủng ái cô, ai dám không để cho cô ít mặt mũi a?

Ân Mẫn Thiên bước qua nhanh, hiểu rõ ánh mắt của mọi người, đầu cô cúi xuống không ngẩng lên, yên lặng để cho người tạo hình chỉnh lại mái tóc dài rối tung của cô.

Trời ạ, người khác sẽ nghĩ thế nào?

Đều tại Phàn Vũ Phong vừa ôm vừa hôn cô con chưa tính, bây giờ hắn còn muốn tiến thêm một bước, chạy đến chỗ cô làm việc quấn lấy cô, ôm hôn cô, đem son môi của cô xóa sạch, mọi người có mắt đều có thể nhìn thấy chuyện gì xảy ra, cô có thể trách người ta ở phía sau cô chỉ trỏ sao?

Trong mắt người khác, có thể cho cô là loại người ham giàu có thấy sang bắt quàng làm họ, có trời mới biết, cô ghét nhất là quan hệ với những kẻ có tiền… Ai, thật phiền phức, “Hôm nay, công việc có thể kết thúc sớm một chút được không?” Phàn Vũ Phong thong thả bước tới trước mặt giám đốc quảng cáo, không có vẻ xấu hổ nói, “Buổi tối, tôi muốn cùng Ân tiểu thư đi nghe opera, tôi sợ sẽ không kịp.”

“Được được, không thành vấn đề.” giám đốc quảng cáo gật đầu lia lịa. Người này là tổng tài nha, tổng tài đã phân phí, hắn còn biết làm thế nào. Cả người Ân Mẫn Thiên mệt mỏi.

Muốn cô chết sao, lời ra tiếng vào bên người cô còn chưa đủ sao?

Phàn Vũ Phong thật đáng hận, có phải hắn muốn cho cả thế giới biết bọn họ hẹn hò hay không!?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương