Săn Tim Nàng
-
Chương 152: Săn tim nàng – Hoàn
“Hoàng thượng... Nên làm thế nào bây giờ?” Thái dương Đinh Ninh mồ hôi chảy ròng ròng, nơm nớp lo sợ nói, “Ung Thành là cánh cửa trọng yếu nhất phía Bắc của Lương Quốc, Ung Thành mất, thì sẽ khó khăn, ai có thể ngờ rằng … có thể nhanh như vậy …”
—— “Đều do đại ca quá mức nhu nhược!” Ân Sùng Quyết phẫn nộ quát.
“Ai cũng sai, ai cũng mắc nợ ngươi …” Nhạc Hoành đau lòng nhìn khuôn mặt nhăn nhúm của Ân Sùng Quyết, “Ngay cả đại ca ngươi chết dưới tay ngươi, ngươi vẫn đem sai lầm đổ lên đầu huynh ấy … Ân Sùng Quyết ngươi không còn thuốc nào có thể chữa nổi rồi.”
Đôi mắt giảo hoạt của Ân Sùng Quyết nhìn Nhạc Hoành chằm chằm, đầu ngón tay đè nước mắt chảy xuống của nàng, đưa lên môi mình mà mút lấy, “Nước mắt mặn đắng, nhưng nước mắt A Hoành lại ngọt như mật hoa, bởi vì mỗi khi thấy muội, lòng nhị ca đều như nở hoa,, có A Hoành ở đây, nhị ca có gì phải sợ chứ? Có phải không?”
Ân Sùng Quyết hất vạt long bào, bước ra ngoài điện Phượng Loan, ngoài điện Vân Tu đứng sừng sững đón gió nhìn Ân Sùng Quyết, mày kiếm giương lên như là muốn đâm vào thái dương, Vân Tu đang định tiến lên, thị vệ hai bên đã chặn hắn lại.
“Ân Sùng Quyết. Còn không mau thả chúng ta ra.” Vân Tu nổi giận mắng, “Ông nội đây sẽ giết ngươi, lấy cái mạng tiểu nhân của ngươi.”
Ân Sùng Quyết nhìn về phía cửa cung, lạnh nhạt nói: “Đem Vân Tu giam vào lao, đi gặp bạn cũ của hắn đi.”
—— “Mạt tướng tuân chỉ.” Đinh Ninh cung kính đáp lời, liếc mắt nhìn Nhạc Hoành đứng bên cạnh, thấp giọng thăm dò hỏi, “Nhạc tiểu thư... đưa đi nơi nào?”
Ân Sùng Quyết nhíu mày suy nghĩ, bấm bấm đốt ngón tay nói: “Trẫm và A Hoành cửu biệt gặp lại, cùng một chỗ … ngươi nói xem nên đưa A Hoành đi nơi nào?”
Đinh Ninh ngừng lại, cúi đầu nói: “Mạt tướng... Biết nên làm như thế nào.” Nói xong liền đưa tay ra, “Nhạc tiểu thư, xin mời.”
Ân Sùng Quyết vẫn đứng bất động trước điện Phượng Loan, Nhạc Hoành phủi lại hoàng sam, bình tĩnh đi theo Đinh Ninh.
Vân Tu thấy Nhạc Hoành bị Đinh Ninh đưa đi, vội hét, “Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân! Ân Sùng Quyết ta muốn giết ngươi, giết ngươi!”
Ân Sùng Quyết lạnh lùng nhìn Vân Tu nổi giận, chán ghét nói: “Người kia lại hồ ngôn loạn ngữ làm trẫm không được thanh tĩnh, mau cắt lưỡi hắn đi.”
Đám thị vệ lôi Vân Tu vào thiên lao, Vân Tu vung tay nhìn bóng dáng Nhạc Hoành, hoàng sam bay bay rồi khi sắp biến mất ở khúc cua, Nhạc Hoành quay lại nhìn Vân Tu đang bị cưỡng chế, giơ ngón trỏ lên môi, ánh mắt trong veo, như muốn nói gì đó.
Vân Tu ngừng giãy dụa cùng la mắng, mặc cho đám thị vệ lôi vaò thiên lao, khoé môi bất chợt cười hư ảo.
Trong thiên lao.
“Mau vào cho ta.” Cai ngục đẩy mạnh Vân Tu vào trong, chà chà bàn tay đưa lên miệng hà hơi.
Trong đại lao đã giam không ít người, thấy lại có một người vào, Ngô Tá kinh ngạc nhìn lại hỏi: “Ngươi là vị tướng sĩ nào trong quân?”
—— “Lão tử là ông nội Vân Tu của ngươi!” Vân Tu ngẩng đầu căm giận nói, “Ngô Tá ngươi lại còn chưa có chết sao?”
“Vân Tu?” Ngô Tá trợn to mắt cả kinh nói, “Vân Tu sao huynh cũng bị giam vào thiên lao Lương cung? Chẳng lẽ … hoàng thượng bại trận sao?”
“Ngậm cái miệng xui xẻo của ngươi lại.” Vân Tu hung hăng mắng, “Hoàng thượng bách chiến bách thắng, có khi nào bị bại chưa? Mới ba ngày hoàng thượng đã đoạt được Ung Thành, tiến thẳng đến Lương Đô. Mọi người đều lên tinh thần cho ta, không kẻ nào được chết cả.”
Đám người Ngô Tá nghe được tin tức Vân Tu nói, thở phào không ngừng, bỗng dưng không khí trong nhà lao không ngừng sôi động …
“Ân Sùng Húc... chết rồi?” Ngô Tá buồn bã nói, “Hắn cũng là một kẻ đáng thương... chuyện lên ngôi cũng là hắn bị Ân Khôn và Ân Sùng Quyết ép, hôm nay lại chết ở dưới tay đệ đệ... Thật khổ cho thê nhi của hắn vẫn ở Huy Thành. Ân Sùng Húc là bậc anh dũng thiện chiến, tài năng hiếm có, không nghĩ tới rơi vào kết cục như thế.”
Vân Tu nhớ tới những ngày bên cạnh Ân Sùng Húc, khuôn mặt kiêu ngạo cũng không khỏi buồn rầu, trầm mặc trong chốc lát, Vân Tu đứng bật dậy nói: “Hoàng thượng đang tới gần, Ân Sùng Quyết cùng đường nhất định sẽ giết chúng ta, nếu không muốn ngồi đây chờ chết, các ngươi phải ghe theo lời ta nói mà làm.”
“Huynh?” Ngô Tá nghi ngờ nhìn Vân Tu tay không tấc sắt, “Không phải là không tin huynh, nhưng Vân Tu bây giờ, cũng không phải mãnh thú, sợ là bản thân huynh còn khó …”
Vân Tu thấy Ngô Tá bán tín bán nghi, ngược lại không tức giận, trừng mắt nói: “Ngươi quên ta xuất thân từ đâu sao?” Vân Tu cho ngón tay vào miệng, từ dưới lưỡi lấy ra một đoạn sắt mỏng, đắc ý giơ giơ trước đôi mắt sợ hãi của Ngô Tá, chỉ chỉ hướng cửa phòng giam khoá chặt.
Hai mắt Ngô Tá tràn ngập vui mừng, mọi người sau lưng nhất thời cũng hưng chí đứng dậy, không ngừng xoa xoa hai bàn tay sớm đã chết lặng.
Vân Tu liếc mắt nhìn bên ngoài cửa lao, thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân sớm đã thương lượng với ta, nếu chúng ta không trốn khỏi Lương Đô được, ta sẽ nghĩ cách cứu các ngươi, Thiếu phu nhân...” Vân Tu chợt lộ ra vẻ lo âu, “Sẽ hạ thủ với Ân Sùng Quyết... Hạ thủ...”
Ngô Tá nắm chặt tay nói, “Chỉ cần các tướng quân trong ngục có thể sống mà ra ngoài, ngoài thành quân sĩ Đại Chu vẫn là người duới trướng của hoàng thượng, đến lúc đó, Ân Sùng Quyết và đám người Ân Gia Bảo còn có thể khống chế nửa giang sơn sao? Vân Tu, khi nào thì chúng ta ra tay? Trong tù đều là dũng tướng của Sài gia quân, ai ai cũng có thể đảm đương trách nhiệm, nhất định có thể thoát được.”
“Tối nay.” Vân Tu cắn răng nói, “Không thể kéo dài... cho dù chúng ta có thể chờ đợi, Thiếu phu nhân cũng không chờ được...”
Lương cung, điện Lương Tiêu.
“Ta còn nhớ …” Ân Sùng Quyết thay cẩm bào, trong dáng vẻ thư thái an nhàn thong thả đến bên cạnh bàn nơi Nhạc Hoành đang ngồi, “Đêm tân hôn của đại ca, chúng ta nói chuyện, không bao lâu nữa chúng ta cũng sẽ động phòng hoa chúc. Đêm nay, đã đợi tận hai năm rồi.”
Thấy Nhạc Hoành vẫn không nhúc nhích, Ân Sùng Quyết kéo ghế nồi đối diện với Nhạc Hoành, ngắm dung nhan xinh đẹp tuyệt trần của cô gái trước mắt, si ngốc như trong mộng. Nến đỏ chập chờn, toả bóng trên mặt Nhạc Hoành như từng đoá từng đoá hoa mê người, Ân Sùng Quyết nhớ lại đêm hôm đó, hắn thăm dò hôn nữ tử mà mình yêu, nhưng nàng thẹn thùng đẩy ra, hai gò má ửng đỏ.
Ngày đó tựa như mới hôm qua, mà tựa như cách cả đời.
“Muội và Sài Chiêu thành thân, vì hắn sống chết, thậm chí nguyện ý cùng hắn xuống hoàng tuyền …” Ân Sùng Quyết cầm bầu rượu trên bàn ngửa đầu trút xuống, “Người trong lòng muội sao lại là hắn? Trong lòng muội nên có, là nhị ca này. Nhị ca không muốn cưới muội, nhị ca buông tay chính là vì ngày hôm nay, mang lại cho muội vô hạn vinh quang, …” Ân Sùng Quyết đè bầu rượu xuống cười lớn nói: “Nhị ca nắm được Lương Quốc, đã ngang hàng với Sài Chiêu, hắn có thể làm được Ân Sùng Quyết ta cũng có thể. A Hoành, muội còn nhớ ta đã từng nói với muội, cho dù là chết, Ân Sùng Quyết ta cũng muốn một lần lưu danh sử sách, tựa như Tĩnh Quốc Công cha muội … A Hoành, nhị ca nói được làm được, vậy những gì muội hứa với ta, có thể làm được không?”
“Ta đã hứa với ngươi điều gì?” Nhạc Hoành rũ mi xuống, nhìn ánh nến đã cháy hết.
“Muội đã hứa với ta!” Ân Sùng Quyết dùng sức nắm hai vai Nhạc Hoành, “Muội đã đồng ý với ta sẽ không rời khỏi Tuy Thành, sẽ không rời khỏi Ân Gia Bảo, sẽ ở lại bên cạnh nhị ca, không bao giờ …. Rời đi nữa.”
Nhạc Hoành cười chế nahoj nhìn Ân Sùng Quyết, đẩy tay hắn ra nói: “Ta ở lại nơi đó, cũng là vì chờ Sài Chiêu tới tìm ta, Vũ Đế ban hôn ước cho ta và Sài Chiêu, ta chưa bao giờ quên. Ngươi cũng đã nói chỉ coi là tình huynh muội, đem ta trả lại cho Sài Chiêu. Ta không có hứa gì với ngươi hết, tựa như ngươi, cũng chưa từng thực hiện lời đã nói.”
“Muội mãi canh cánh trong lòng, cũng là muội nhớ mãi không quên.” Ân Sùng Quyết chợt kéo Nhạc Hoành vào ngực mình, “Muội trách ta buông tay, bởi vì muội muốn ở lại bên cạnh nhị ca …”
Nghe hơi thở của hắn, Nhạc Hoành chợt cảm thấy choáng váng, dạ dày dâng trào nôn khan hai tiếng, Ân Sùng Quyết thấy vẻ mặt thống khổ của nàng, không tình nguyện buông tay, thở dốc nói: “Muội đến bên cạnh trẫm lần này, cũng không thể rời đi nữa, cho dù Sài Chiêu đến đây, nhị ca phải đưa muội đi cùng hi sinh cho tổ quốc cũng được, muội cũng không thể rời xa trẫm nữa, tuyệt đối không thể.”
Thấy sắc mặt Nhạc Hoành tái nhợt, không ngừng nôn khan, Ân Sùng Quyết không đành lòng rót trà đưa tới tay nàng, vỗ nhẹ lưng nàng yêu thương nói: “Những gì Sài Chiêu có thể cho muội, bây giờ nhị ca đều có thể cho muội, tình ý khi tóc xanh đáng trân quý, nhị ca không tin muội thực sự có thể quên. Tựa như nhị ca cũng chưa bao giờ quên.” Ân Sùng Quyết ôm chặt bờ lưng run rẩy của Nhạc Hoành, nhỏ giọng nói: “A Hoành, cho dù muội đã từng là thê tử của Sài Chiêu, cùng hắn đầu gối tay ấp … nhị ca cũng có thể không bận tâm..”
“Ngươi điên rồi!” Nhạc Hoành đẩy mạnh Ân Sùng Quyết ra, lực dùng quá nhiều, Ân Sùng Quyết không có phòng bị liền bị đẩy về phía sau.
Ân Sùng Quyết giữ vững thân thể, xoay người kéo rèm lụa trên tường phía sau ra, phía sau rèm là Kim Lưu cung đã được sửa sang, cung vàng loé sáng như mặt trời ban trưa.
“A Hoành muội nhìn đi.” Ân Sùng Quyết gỡ Kim Lưu cung đi đến gần Nhạc Hoành, đem cung đặt lên bàn, đầu ngón tay xoa nắn, thấp giọng than thở, “Thương Châu – Nhạc Hoành, 12 tuổi có thể bắn chim trên trời, phụ thân muội làm cây cung này, biểu diễn tài nghệ trước mặt Vũ Đế ở Liêu Châu, muội cũng dùng cây cung này. Thành Thương Châu bị phá, Sở vương Kỷ Minh mang đi cung này, trong từng ấy năm, muội vẫn nhớ đồ cũ của mình. Nhị ca lấy lại cây cung này cho muội …. Cho dù Kim Lưu cung bị Kỷ Minh bẻ gãy, nhưng đây cũng là tâm ý của nhị, ông trời có thể chứng giám.”
Nhạc Hoành liếc mắt nhìn, đích thật là Kim Lưu cung mình đã đánh mất, trên cánh cung chạm trổ Mạn Đằng văn, là mong đợi con gái cũng có thể cứng cỏi bất khuất của phụ thân. Lòng Nhạc Hoành đau xót, nước mắt tuôn rơi, tí tách trên cánh cung.
Ân Sùng Quyết thấy Nhạc Hoành nước mắt tràn mi, cắn chặt môi dưới cố gắng không khóc thành tiếng, thử thăm dò xoa vai Nhạc Hoành, “Người lấy lại Kim Lưu cung cho A Hoành là nhị ca. Cha mẹ muội trên trời có linh thiêng, thấy nhị ca thay Nhạc gia báo huyết hải thâm thù, nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ …”
Ân Sùng Quyết cúi đầu, trán chạm vào tóc Nhạc Hoành, từ từ hướng môi nàng, lấy hết dũng khí hôn lên cánh môi mà mình đã khát cầu từ lâu …
“A Hoành…” Ân Sùng Quyết lẩm bẩm, “Nhị ca làm cho muội, vì Nhạc gia báo thù, muội trao trái tim cho nhị ca, được không …”
Đôi mắt ướt át của Nhạc Hoành nhìn chòng chọc hai mắt Ân Sùng Quyết, ánh mắt tuy rưng rưng nhưng vẫn không kém phần quật cường, ngọn lửa cừu hận dâng tràn trong mắt, muốn tránh xa môi Ân Sùng Quyết, thân thể không ngừng lùi về sau, giằng có với Ân Sùng Quyết.
Tay Nhạc Hoành chạm vào Kim Lưu cung lạnh như băng, đầu ngón tay khẽ run vuốt ve từng hoa văn trên cánh cung, cho dù đã nhiều năm không chạm vào, nhưng có nhắm mắt nàng cũng có thể nhớ rõ từng hoa văn chạm trổ trên cây cung, đầu ngón tay cứ mem đi, cuối cùng chạm phải một chữ khắc trên đó, chữ viết này giấu diếm, ngốc nghếch thâm tình, trước đó chưa từng có.
Nàng sờ được, là một chữ “Hoành” mới khắc.
“Cháy rồi, cháy rồi!”
Từ phía thiên lao có người hoảng hốt hô lớn, “Cháy rồi, người đâu mau tới dập lửa.”
Ân Sùng Quyết bước vội đến gần cửa sổ, đẩy cửa ra nhìn về phía đám cháy, phía thiên lao lửa bốc ngút trời, sáng như ban ngày.
“Hoàng thượng!” Thị vệ vừa chạy vừa lau mồ hôi, chỉ vào đám lửa, “Phạm nhân trong thiên lao không biết thế nào đều có thể thoát ra … Đinh tướng quân đã dẫn người tới đó, phía hoàng thượng bên này có trọng binh canh giữ, cũng không đáng lo ngại ….”
“Vân Tu! nhất định là Vân Tu!” Ân Sùng Quyết nắm chặt tay đấm lên cửa sổ giấy, “Giết hết bọn chúng cho ta, không chừa một tên.”
—— “Thuộc hạ tuân mệnh!”
Ân Sùng Quyết thấy thêm nhiều thị vệ chạy về phía thiên lao, chậm rãi ngẩng đầu lên cao ngạo xoay người, thấy bàn tay nắm Kim Lưu cung của Nhạc Hoành run run, nghĩ rằng nàng có chút rung động với mình, khôi phụ vẻ mặt nhu hoà, bàn tay đặt lên vai Nhạc Hoành, khẽ vỗ về nói: “Tấm lòng của nhị ca với muội chưa bao giờ thay đổi, ở lại bên trẫm, cả đời …”
Nhạc Hoành mới định đứng dậy, nàng còn chưa kịp nhúc nhích vai đã bị Ân Sùng Quyết đè lại, Ân Sùng Quyết cắn vành tai nàng, thấp giọng buồn bã nói: “Vân Tu kích động đám người kia vượt ngục, trẫm biết là ý của muội, hai người vào cung nhất định là mưu sự vì Sài Chiêu. A Hoành nhị ca không ngu, tâm tư của muội nhị ca đều nhìn rõ, so với phu quân Sài Chiêu của muội, nhị ca còn hiểu muội hơn.”
Nhạc Hoành cầm Kim Lưu cung dí vào trán Ân Sùng Quyết, chuôi cung sắc lạnh nằm giữa trán Ân Sùng Quyết, có vết máu rỉ ra, dọc theo mũi chảy xuống môi Ân Sùng Quyết, Ân Sùng Quyết liếm vị máu tanh, như là dã thú đã đói khát từ lâu, chợt tung người đem Nhạc Hoành đè lên mặt bàn, tay kia hất đổ khay trà, đồ trên bàn rơi tung toé khắp mặt đất.”
“Cứng đầu!” Ân Sùng Quyết dán chặt người vào Nhạc Hoành, chỉ vào cánh môi tím ngắt của nàng nói: “Muội là của nhị ca, từ trước đến giờ đều là vậy. A Hoành, muội là của nhị ca..”
—— “Hoàng thượng!” Có người hốt hoảng gọi từ bên ngoài phòng, “Đinh tướng quân bên kia sợ là không trụ nổi... Bọn chúng tất cả đều hung hăng, ai cũng như liều mạng... Hoàng thượng...”
Ân Sùng Quyết không muốn bò dậy, có thể thấy ánh lửa bên ngoài cửa sổ ngày càng dữ tợn, trong lòng nhiều ít cũng có chút lo sợ, nâng người dậy khó nhọc nói: “Vậy mang thêm nhiều người đi thiên lao, cũng chỉ có hơn trăm người, nếu đám lau nhau đó mà các ngươi không giết được, thì trẫm nuôi các ngươi để làm gì? Giết hết cho trẫm.”
“Vân Tu có bản lĩnh bằng cả vạn người …” Người ngoài cửa gào to, “Sợ là có thêm bao nhiêu người cũng không đủ.”
“Phế nhân.” Ân Sùng Quyết sửa lại áo choàng có chút xộc xệch, đi đến bên đầu giường lấy trường kiếm, đá một cái bay cửa phòng, thủ vệ ngoài cửa không kịp tránh bị Ân Sùng Quyết đá bay xuống bậc thang đau đớn kêu to. Ân Sùng Quyết rút kiếm giơ lên trời phẫn nộ quát: “Trên tường thành hoàng cung đều là cao thủ cung tên, bọn chúng không ai thoát được cả. Giết Vân Tu dùng máu của hắn tế Đại Yến của trẫm.”
Ân Sùng Quyết đi mấy bước lại dừng chân quay đầu nhìn Nhạc Hoành trong phòng lạnh lùng nói: “Canh chừng nàng.”
Thị vệ vội vàng đóng chặt cửa phòng, giơ binh khí canh trước cửa.
Trong tay Nhạc Hoành có Kim Lưu cung, nhưng không có tên, Nhạc Hoành cắn chặt răng bẻ giá nến mạ vàng, tiếng bẻ bén nhọn như vết chém, Nhạc Hoành đá bàn ngã lăn, thị vệ nghe tiếng động bất thường vội vàng đẩy cửa ra nhìn, mới thò đầu vào ánh sáng loé chói mắt, còn chưa kịp thốt lên lời đã ôm cổ ngã trên đất, máu tươi tuôn trào.
Trong đám thị vệ ngã xuống có mấy người là tiễn thủ ban ngày đi bắt nàng, Nhạc Hoành thấy sau lưng họ có túi cung, giơ tay rút lấy, thoáng cân nhắc rồi cất bước hướng phía đám cháy lớn lao đi.
Dũng sĩ tràn ra khỏi nhà lao đánh tới cửa cung, Đinh Ninh máu me đầy người quỳ rạp xuống đất, hai mắt Vân Tu như bốc hoả vung kiếm tới, Đinh Ninh nặng nề ngã xuống đất, tắt thở. Thủ vệ còn sót lại sợ hãi đến mức không ngừng lùi về phía sau, bốn mắt nhìn nhau dè chừng không dám chống đối đàn mãnh thú này.
“Vân Tu, ngươi chờ trẫm tới giết ngươi sao?”
Ân Sùng Quyết vung kiếm, hoàng bào kim tuyến từ trong bóng tối đi ra sáng lấp lánh, mũi kiếm loé sáng âm hàn kinh người. Ân Sùng Quyết nhìn chằm chằm khuôn mặt máu me tung toé của Vân Tu, khoé miệng đắc ý cong lên nói: “Vân Tu quả là lợi hại, trung thành tận tâm bảo vệ chủ, trẫm cũng phải cám ơn ngươi, đem A Hoành đến bên cạnh trẫm.”
“Thiếu phu nhân...” Vân Tu lau vết máu trên mặt, không hề sợ hãi tiến lên vài bước, kiếm chỉ thẳng vào Ân Sùng Quyết nói, “Ngươi đỡ không được ta, không ai ngăn nổi chúng ta!”
“Ha ha ha ha ha ha!” Ân Sùng Quyết cười to nói, “Trẫm cũng không ngu mà đánh trực diện với ngươi, trẫm thân là đế hoàng Đại Yến, cái mạng này rất quý, không giống Vân Tu ngươi, chỉ là tên lãng nhách, chết thế này còn hời cho ngươi đó.”
“Chỉ bằng một mình ngươi?” Vân Tu liếc nhìn thi thể Đinh Ninh khinh thường hừ, “Đến nhiều thêm nữa cũng không đỡ nổi ông nội đây đâu.”
Ân Sùng Quyết vung tay lên, mười mấy cung thủ trên tường thành đều giương cung ra, mũi tên nhắm vào Vân Tu và đám người, chỉ đợi Ân Sùng Quyết hạ tay xuống, tên sẽ bay khỏi cung.
“Ta khinh.” Vân Tu cả giận nói: “Tiểu nhân quả là tiểu nhân, thân làm chó như ngươi có làm hoàng đế vẫn bỉ ổi đến vậy.”
“Trẫm có thể giết ngươi là được, dùng cách gì, trẫm không ngại.” Ân Sùng Quyết vỗ tay một cái lui về phía sau mấy bước, giơ tay lên nói: “Sài Chiêu phong ngươi là vương là hầu gia, ngươi chết cũng có thể nhắm mắt rồi …”
Ân Sùng Quyết không muốn nhiều lời với Vân Tu, cánh tay nâng lên đang muốn hạ xuống, Vân Tu nín hơi một khắc, mơ hồ nghe được tiếng trời đất rung chuyển, hắn cho rằng đây là trời xanh thương xót hắn sẽ không còn thấy được hoa Mạn Đà nở rộ, hắn chậm rãi nhắm mắt đợi vạn tiễn xuyên tim, quả thực hắn đã nhìn thấy mũi tên hướng mình lao thẳng tới, nhưng thứ mũi tên lợi hại đâm qua không phải là hắn.
Ân Sùng Quyết cũng nghe được tiếng tên bắn quen thuộc, trong thoáng chốc, hắn như nhìn thấy đại ca Ân Sùng Húc còn sống, xoay người nhìn hắn đang sững sờ, vui vẻ ấm áp kêu: “Sao lại ngẩn ra vậy, không muốn xem tài bắn cung của A Hoành sao?”
Hắn nhìn thấy đàn chim giật mình bay đi, rẽ ngang mây trắng. Nhạc Hoành kéo căng giây cung, theo hướng đàn chim bay mà ngắm, hắn và đại ca còn chưa kịp chớp mắt, tiếng chim hót vốn quanh quẩn bên tai, ngay lập tức đã có vật rớt xuống phía xa, nhanh chóng chạy tới, nhìn con mồi ngẩn người không dám nhặt.
Một mũi tên trúng ba con chim, đây là tài bắn cung hắn chưa từng thấy, trong thiên hạ, cũng chỉ có Nhạc Hoành – Thương Châu mới có bản lĩnh như vậy.
Khoé miệng Ân Sùng Quyết gợi lên ý cười, khoé mắt hắn nhớ lại bao nhiêu chuyện cũ tốt đẹp, hắn bỗng nhiên tưởng rằng thời gian khi đó dừng lại, dừng lại lúc hắn lần đầu tiên nhìn thấy Nhạc Hoành, nắm chặt bàn tay mềm mại ấm áp của nàng, không buông.
Hắn lúc này khó có thể kiềm chế nhớ về căn nhà nhỏ nơi bìa rừng, chỉ vào tim chính mình kinh ngạc nói: “Đại ca, tên của A Hoành... Bắn trúng, là nơi này.”
Ân Sùng Quyết chợt thấy lồng ngực đau đớn, thân thể như nặng ngàn cân, thở không ra hơi, thầm nghĩ ngã xuống mặt đất, ngủ một giấc thật sâu … Hắn cúi đầu nhìn, bên ngực phải của hắn, có một mũi tên xuyên tim. …
—— “Đại ca, tên của A Hoành...”
“Tên của …. A Hoành …” Ân Sùng Quyết không can lòng ôm tim, chật vật xoay người nhìn, dưới ánh trăng, người bắn tên thân ảnh cực kỳ bi ai mà vẫn quật cường, hai tay vẫn còn tư thế giương cung,cánh môi khẽ mấp máy … như là đang gọi tên của hắn.
—— “Nhị ca...”
“Nhị ca.” Nhạc Hoành khẽ gọi một tiếng cuối cùng, đầu ngón tay buông lỏng, cung tên rơi xuống đất, nhìn thân thể Ân Sùng Quyết từ phía xa xa ngã xuống, bầu trời đêm trăng sáng, nhìn hoàng cung đã bị thiêu cháy phân nửa, hai mắt gian nan nhắm lại.
“Huyết hải thâm cừu của A Hoành nhị ca đều biết.”
“Ta biết nếu theo Sài Chiêu mưu sự, cũng có thể báo thù cho cả nhà muội.”
“So với muội, nhị ca còn muốn bình an hơn.”
“Nhị ca... Báo thù cho muội..” máu từ miệng Ân Sùng Quyết không ngừng tuôn rơi.
“Nhị ca muốn kiến công lập nghiệp thế nào?”
“Ngốc ạ, chính là giống như phụ thân muội Tĩnh quốc công – Nhạc Thịnh đó, là quan nhất phẩm, bậc thượng tướng, có chết cũng lưu danh sử sách.”
Ân Sùng Quyết không can lòng trút hơi thở cuối cùng, bàn tay ôm ngực mềm oặt rớt xuống …
Vân Tu bước nhanh lên rút mũi tên cắm ở ngực Ân Sùng Quyết, giơ cao lên đầu quát dẹp đường, “Ân Sùng Quyết chết rồi, thức thời thì mau buông binh khí, hai nam đinh của Ân gia đều chết, hoàng thượng đã hạ được Ung Thành tiến thẳng đến Gia Nghiệp Quan, ít ngày nữa sẽ đuổi đến đây nếu như muốn sống, các ngươi biết nên làm thế nào!”
Chỉ trầm mặc trong chốc lát, tất cả mọi người đều buông binh khí trong tay, lần lượt quỳ xuống đất, “Vân tướng quân tha mạng!”
Ngô Tá thấy Nhạc Hoành đứng trong bóng đêm phát run, bước nhanh đến cung kính quỳ xuống, “Mạt tướng khấu kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương... Bị kinh sợ rồi.”
Nhạc Hoành không còn sức để nói lên lời, bước lên phía trước muốn nhìn Ân Sùng Quyết đã ngừng thở, Ân Sùng Quyết nằm trên mặt đất khuôn mặt vặn vẹo nhăn nhó, hai mắt trọn ngược nhìn ánh sao trên trời, khoé môi hơi cong như là đang cười giễu cợt không can lòng, vẻ mặt rất khó nhìn. Áo bào thêu kim tuyến sớm đã bị máu đỏ nhuộm đẫm, trong màn đêm, tựa như rễ cây quấn chặt Lương cung …
Vân Tu thấy Nhạc Hoành hồi lâu không nói gì, đến cạnh nàng đứng sánh vai, thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân, để Vân Tu đưa người đi nơi khác … Ân Sùng Quyết bị trừng phạt đích đáng, có chết ngàn vạn lần mới đủ …”
Nhạc Hoành như không có nghe được tiếng Vân Tu an ủi, ngồi xổm xuống trước thi thể chết không nhắm mắt của Ân Sùng Quyết, khoé mắt tràn đầy lệ nóng nhưng cố nén không có rơi xuống. Nhạc Hoành đưa tay ra, chạm vào khuôn mặt đang dần mất đi độ ấm của Ân Sùng Quyết, vuốt đôi mắt tinh anh giờ này đã vô thần của hắn.
“A Hoành, muội có hận nhị ca không?”
—— “Không hận.”
“Muội là vì ta phụ muội, cho nên lúc nóng giận mới đi theo Sài Chiêu đúng không?”
—— “Không phải vậy.”
—— “A Hoành...”
Trong khu rừng đêm tịch liêu không tiếng động, tiếng gọi của hắn vang vọng, nhưng không có ai đáp lại hắn một tiếng.
Nhạc Hoành im lặng đứng dậy, nhìn ánh trăng ban đêm trong trẻo nhưng lạnh lẽo, ôm lấy hai vai, nước mắt cuối cùng vẫn lăn xuống, hoà vào cùng với máu của Ân Sùng Quyết ngấm vào bùn đất, đây là thứ cuối cùng nàng lưu lại cho nhị ca.
Sâu trong hoàng cung Lương quốc bỗng nhiên truyền đến tiếng gào thét tuyệt vọng, tiếng thét chói tai không ngừng, khiến người nghe thất sắc.
“Sùng Quyết, con trai Sùng Quyết của ta, Sùng Quyết.”
Ân Khôn tóc tai bù xù ngiêng ngả chạy khắp hoàng cung, thấy con trai út nằm dưới đất không còn hơi thở, Ân Khôn ngửa đầu gào thét nhào đến bên cạnh thi thể đã cứng ngắc của Ân Sùng Quyết., “Sùng Quyết, Sùng Quyết, Sùng Quyết à…”
Nhạc Hoành không đành lòng nhìn nữa, kéo bước chân nặng nề chậm rãi bỏ đi, Vân Tu liếc mắt nhìn Ân Khôn khóc than, ghé vào bên tai Nhạc Hoành thấp giọng hỏi: “Ân Khôn phải xử trí như thế nào?”
“Ân Khôn...” Nhạc Hoành rũ xuống mí mắt mệt mỏi, “Một ông già sắp gần đất xa trời mà một lúc phải để tang hai người con, sao có thể chịu được đả kích lớn như vậy … phái người canh chừng ông ta là được tồi, chờ Sài Chiêu đến Lương Đô rồi xử trí … chớ … làm khó một ông già …”
Vân Tu vâng theo, nâng mắt nhìn bóng lưng Nhạc Hoành bỏ đi, trong lòng cũng thổn thức buồn vô cớ.
Đây là đêm dài đằng đẵng nhất ở Lương Đô, mặt trời mới mọc ở phương Đông, quầy hàng rong dậy sớm gánh hàng đi trên đường đá còn đọng đầy sương đêm, mới ngẩng đầu đã kinh ngạc tại chỗ, buông đòn gánh xuống, chỉ về phía Lương cung hô, “Mau nhìn đi, nhìn đi … sao lại đổi thành cờ hiệu chim ưng của Đại Chu rồi?”
Trên đỉnh cung cao vút của hoàng cung, cờ hiệu chim ưng màu vàng đón gió lay động, hai mắt chim ưng lấp lánh ngạo nghễ nhìn Lương Đô, uy hiếp bốn phương tám hướng.
Đại Yến, vương triều chỉ tồn tại một ngày đã suy vong trong đêm, như trời đất xoay vần, thoáng qua rồi mất.
Bên ngoài Gia Nghiệp Quan.
Binh mã của Sài Chiêu tập kết ngoài cửa thành, cửa thành Gia Nghiệp Quan đóng kín đã ầm ầm mở rộng, quân sĩ thủ thành xếp hàng dài ra khỏi thành, hạ binh khí nhất tề quỳ gối trước Sài Chiêu, tiếng hô “Vạn tuế” vang tận mây xanh.
Sài Chiêu cụp đôi mắt xám, lấy túi đựng Kim Vũ tiến ôm vào lòng mình, “A Hoành, nhất định là nàng, nhất định là nàng.”
Lương Đô.
Vân Tu và Ngô Tá đích thân dẫn 10 vạn đại quân, bày trận kéo dài cung nghênh Sài Chiêu vào thành, một khắc khi nhìn thấy Sài Chiêu, Ngô Tá thân là tướng sĩ đẫm máu xa trường bỗng lệ nóng tuôn trào, Vân Tu ảo não nhìn Ngô Tá bên cạnh, thấp giọng nạt: “Ngày tốt lành, một đại nam nhân như ngươi khóc cái gì chứ? Thật là tức chết ta mà.”
Ngô Tá hít mũi quét mắt nhìn Vân Tu, nín cười nói: “Vân Tu, mắt huynh bị cát bay vào sao? Sao mà đỏ bừng lên vậy?”
Vân Tu chợt cảm thấy xấu hổ 囧, vội vàng xoay người tìm Sài Chiêu, Sài Chiêu dọc theo đường quan sát đại quân, khuôn mặt bình tĩnh, không thấy hỉ nộ.
Đại Lương năm 97, Lương quốc vong, Ân gia soán vị, lập Yến quốc, chỉ tồn tại chưa tới 1 ngày, sử sách vẫn chưa kịp ghi chép, tựa như hạt bụi bị cuốn theo gió.
Sài gia Đại Chu nhất thống trung nguyên, Sài Chiêu mở mang bờ cõi, trở thành hoàng đế lưu danh sử sách, dời kinh đô từ Huy Thành về Vân Đô, nơi gốc rễ của Sài gia.
Dưới cửa thành, Sài Chiêu bỗng nhiên giơ roi giục ngựa nhắm hướng hoàng cung lao đi, sơn hà cẩm tú vẻ vang, nhưng lúc này Sài Chiêu chỉ muốn nhìn thấy nữ nhân ngày đêm y mong nhớ kia, nữ nhân duy nhất khiến y vì nàng mà dốc hết tất cả … Thương Châu – Nhạc Hoành.
Trước bậc thang đá cẩm thạch của Phượng Loan điện, nữ nhân mặc hoàng sam đã đợi y từ lâu, Nhạc Hoành vươn tay vuốt ve hoa văn điêu khắc long phượng trên bệ đá cẩm thạch, nghe tiếng vó ngựa đến gần liền ngẩng đầu tìm kiếm …
Bóng người trên lưng ngựa càng lúc càng gần, trong đôi mắt xám nóng cháy chỉ có mình nàng, tựa như không có nhìn thấy Phượng Loan điện bao la hùng vĩ sau lưng nàng.
Đôi mắt xám u tĩnh của y như một mũi tên xuyên qua kiếp trước khiếp này của nàng.
Toàn văn hoàn – Có ngoại truyện
—— “Đều do đại ca quá mức nhu nhược!” Ân Sùng Quyết phẫn nộ quát.
“Ai cũng sai, ai cũng mắc nợ ngươi …” Nhạc Hoành đau lòng nhìn khuôn mặt nhăn nhúm của Ân Sùng Quyết, “Ngay cả đại ca ngươi chết dưới tay ngươi, ngươi vẫn đem sai lầm đổ lên đầu huynh ấy … Ân Sùng Quyết ngươi không còn thuốc nào có thể chữa nổi rồi.”
Đôi mắt giảo hoạt của Ân Sùng Quyết nhìn Nhạc Hoành chằm chằm, đầu ngón tay đè nước mắt chảy xuống của nàng, đưa lên môi mình mà mút lấy, “Nước mắt mặn đắng, nhưng nước mắt A Hoành lại ngọt như mật hoa, bởi vì mỗi khi thấy muội, lòng nhị ca đều như nở hoa,, có A Hoành ở đây, nhị ca có gì phải sợ chứ? Có phải không?”
Ân Sùng Quyết hất vạt long bào, bước ra ngoài điện Phượng Loan, ngoài điện Vân Tu đứng sừng sững đón gió nhìn Ân Sùng Quyết, mày kiếm giương lên như là muốn đâm vào thái dương, Vân Tu đang định tiến lên, thị vệ hai bên đã chặn hắn lại.
“Ân Sùng Quyết. Còn không mau thả chúng ta ra.” Vân Tu nổi giận mắng, “Ông nội đây sẽ giết ngươi, lấy cái mạng tiểu nhân của ngươi.”
Ân Sùng Quyết nhìn về phía cửa cung, lạnh nhạt nói: “Đem Vân Tu giam vào lao, đi gặp bạn cũ của hắn đi.”
—— “Mạt tướng tuân chỉ.” Đinh Ninh cung kính đáp lời, liếc mắt nhìn Nhạc Hoành đứng bên cạnh, thấp giọng thăm dò hỏi, “Nhạc tiểu thư... đưa đi nơi nào?”
Ân Sùng Quyết nhíu mày suy nghĩ, bấm bấm đốt ngón tay nói: “Trẫm và A Hoành cửu biệt gặp lại, cùng một chỗ … ngươi nói xem nên đưa A Hoành đi nơi nào?”
Đinh Ninh ngừng lại, cúi đầu nói: “Mạt tướng... Biết nên làm như thế nào.” Nói xong liền đưa tay ra, “Nhạc tiểu thư, xin mời.”
Ân Sùng Quyết vẫn đứng bất động trước điện Phượng Loan, Nhạc Hoành phủi lại hoàng sam, bình tĩnh đi theo Đinh Ninh.
Vân Tu thấy Nhạc Hoành bị Đinh Ninh đưa đi, vội hét, “Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân! Ân Sùng Quyết ta muốn giết ngươi, giết ngươi!”
Ân Sùng Quyết lạnh lùng nhìn Vân Tu nổi giận, chán ghét nói: “Người kia lại hồ ngôn loạn ngữ làm trẫm không được thanh tĩnh, mau cắt lưỡi hắn đi.”
Đám thị vệ lôi Vân Tu vào thiên lao, Vân Tu vung tay nhìn bóng dáng Nhạc Hoành, hoàng sam bay bay rồi khi sắp biến mất ở khúc cua, Nhạc Hoành quay lại nhìn Vân Tu đang bị cưỡng chế, giơ ngón trỏ lên môi, ánh mắt trong veo, như muốn nói gì đó.
Vân Tu ngừng giãy dụa cùng la mắng, mặc cho đám thị vệ lôi vaò thiên lao, khoé môi bất chợt cười hư ảo.
Trong thiên lao.
“Mau vào cho ta.” Cai ngục đẩy mạnh Vân Tu vào trong, chà chà bàn tay đưa lên miệng hà hơi.
Trong đại lao đã giam không ít người, thấy lại có một người vào, Ngô Tá kinh ngạc nhìn lại hỏi: “Ngươi là vị tướng sĩ nào trong quân?”
—— “Lão tử là ông nội Vân Tu của ngươi!” Vân Tu ngẩng đầu căm giận nói, “Ngô Tá ngươi lại còn chưa có chết sao?”
“Vân Tu?” Ngô Tá trợn to mắt cả kinh nói, “Vân Tu sao huynh cũng bị giam vào thiên lao Lương cung? Chẳng lẽ … hoàng thượng bại trận sao?”
“Ngậm cái miệng xui xẻo của ngươi lại.” Vân Tu hung hăng mắng, “Hoàng thượng bách chiến bách thắng, có khi nào bị bại chưa? Mới ba ngày hoàng thượng đã đoạt được Ung Thành, tiến thẳng đến Lương Đô. Mọi người đều lên tinh thần cho ta, không kẻ nào được chết cả.”
Đám người Ngô Tá nghe được tin tức Vân Tu nói, thở phào không ngừng, bỗng dưng không khí trong nhà lao không ngừng sôi động …
“Ân Sùng Húc... chết rồi?” Ngô Tá buồn bã nói, “Hắn cũng là một kẻ đáng thương... chuyện lên ngôi cũng là hắn bị Ân Khôn và Ân Sùng Quyết ép, hôm nay lại chết ở dưới tay đệ đệ... Thật khổ cho thê nhi của hắn vẫn ở Huy Thành. Ân Sùng Húc là bậc anh dũng thiện chiến, tài năng hiếm có, không nghĩ tới rơi vào kết cục như thế.”
Vân Tu nhớ tới những ngày bên cạnh Ân Sùng Húc, khuôn mặt kiêu ngạo cũng không khỏi buồn rầu, trầm mặc trong chốc lát, Vân Tu đứng bật dậy nói: “Hoàng thượng đang tới gần, Ân Sùng Quyết cùng đường nhất định sẽ giết chúng ta, nếu không muốn ngồi đây chờ chết, các ngươi phải ghe theo lời ta nói mà làm.”
“Huynh?” Ngô Tá nghi ngờ nhìn Vân Tu tay không tấc sắt, “Không phải là không tin huynh, nhưng Vân Tu bây giờ, cũng không phải mãnh thú, sợ là bản thân huynh còn khó …”
Vân Tu thấy Ngô Tá bán tín bán nghi, ngược lại không tức giận, trừng mắt nói: “Ngươi quên ta xuất thân từ đâu sao?” Vân Tu cho ngón tay vào miệng, từ dưới lưỡi lấy ra một đoạn sắt mỏng, đắc ý giơ giơ trước đôi mắt sợ hãi của Ngô Tá, chỉ chỉ hướng cửa phòng giam khoá chặt.
Hai mắt Ngô Tá tràn ngập vui mừng, mọi người sau lưng nhất thời cũng hưng chí đứng dậy, không ngừng xoa xoa hai bàn tay sớm đã chết lặng.
Vân Tu liếc mắt nhìn bên ngoài cửa lao, thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân sớm đã thương lượng với ta, nếu chúng ta không trốn khỏi Lương Đô được, ta sẽ nghĩ cách cứu các ngươi, Thiếu phu nhân...” Vân Tu chợt lộ ra vẻ lo âu, “Sẽ hạ thủ với Ân Sùng Quyết... Hạ thủ...”
Ngô Tá nắm chặt tay nói, “Chỉ cần các tướng quân trong ngục có thể sống mà ra ngoài, ngoài thành quân sĩ Đại Chu vẫn là người duới trướng của hoàng thượng, đến lúc đó, Ân Sùng Quyết và đám người Ân Gia Bảo còn có thể khống chế nửa giang sơn sao? Vân Tu, khi nào thì chúng ta ra tay? Trong tù đều là dũng tướng của Sài gia quân, ai ai cũng có thể đảm đương trách nhiệm, nhất định có thể thoát được.”
“Tối nay.” Vân Tu cắn răng nói, “Không thể kéo dài... cho dù chúng ta có thể chờ đợi, Thiếu phu nhân cũng không chờ được...”
Lương cung, điện Lương Tiêu.
“Ta còn nhớ …” Ân Sùng Quyết thay cẩm bào, trong dáng vẻ thư thái an nhàn thong thả đến bên cạnh bàn nơi Nhạc Hoành đang ngồi, “Đêm tân hôn của đại ca, chúng ta nói chuyện, không bao lâu nữa chúng ta cũng sẽ động phòng hoa chúc. Đêm nay, đã đợi tận hai năm rồi.”
Thấy Nhạc Hoành vẫn không nhúc nhích, Ân Sùng Quyết kéo ghế nồi đối diện với Nhạc Hoành, ngắm dung nhan xinh đẹp tuyệt trần của cô gái trước mắt, si ngốc như trong mộng. Nến đỏ chập chờn, toả bóng trên mặt Nhạc Hoành như từng đoá từng đoá hoa mê người, Ân Sùng Quyết nhớ lại đêm hôm đó, hắn thăm dò hôn nữ tử mà mình yêu, nhưng nàng thẹn thùng đẩy ra, hai gò má ửng đỏ.
Ngày đó tựa như mới hôm qua, mà tựa như cách cả đời.
“Muội và Sài Chiêu thành thân, vì hắn sống chết, thậm chí nguyện ý cùng hắn xuống hoàng tuyền …” Ân Sùng Quyết cầm bầu rượu trên bàn ngửa đầu trút xuống, “Người trong lòng muội sao lại là hắn? Trong lòng muội nên có, là nhị ca này. Nhị ca không muốn cưới muội, nhị ca buông tay chính là vì ngày hôm nay, mang lại cho muội vô hạn vinh quang, …” Ân Sùng Quyết đè bầu rượu xuống cười lớn nói: “Nhị ca nắm được Lương Quốc, đã ngang hàng với Sài Chiêu, hắn có thể làm được Ân Sùng Quyết ta cũng có thể. A Hoành, muội còn nhớ ta đã từng nói với muội, cho dù là chết, Ân Sùng Quyết ta cũng muốn một lần lưu danh sử sách, tựa như Tĩnh Quốc Công cha muội … A Hoành, nhị ca nói được làm được, vậy những gì muội hứa với ta, có thể làm được không?”
“Ta đã hứa với ngươi điều gì?” Nhạc Hoành rũ mi xuống, nhìn ánh nến đã cháy hết.
“Muội đã hứa với ta!” Ân Sùng Quyết dùng sức nắm hai vai Nhạc Hoành, “Muội đã đồng ý với ta sẽ không rời khỏi Tuy Thành, sẽ không rời khỏi Ân Gia Bảo, sẽ ở lại bên cạnh nhị ca, không bao giờ …. Rời đi nữa.”
Nhạc Hoành cười chế nahoj nhìn Ân Sùng Quyết, đẩy tay hắn ra nói: “Ta ở lại nơi đó, cũng là vì chờ Sài Chiêu tới tìm ta, Vũ Đế ban hôn ước cho ta và Sài Chiêu, ta chưa bao giờ quên. Ngươi cũng đã nói chỉ coi là tình huynh muội, đem ta trả lại cho Sài Chiêu. Ta không có hứa gì với ngươi hết, tựa như ngươi, cũng chưa từng thực hiện lời đã nói.”
“Muội mãi canh cánh trong lòng, cũng là muội nhớ mãi không quên.” Ân Sùng Quyết chợt kéo Nhạc Hoành vào ngực mình, “Muội trách ta buông tay, bởi vì muội muốn ở lại bên cạnh nhị ca …”
Nghe hơi thở của hắn, Nhạc Hoành chợt cảm thấy choáng váng, dạ dày dâng trào nôn khan hai tiếng, Ân Sùng Quyết thấy vẻ mặt thống khổ của nàng, không tình nguyện buông tay, thở dốc nói: “Muội đến bên cạnh trẫm lần này, cũng không thể rời đi nữa, cho dù Sài Chiêu đến đây, nhị ca phải đưa muội đi cùng hi sinh cho tổ quốc cũng được, muội cũng không thể rời xa trẫm nữa, tuyệt đối không thể.”
Thấy sắc mặt Nhạc Hoành tái nhợt, không ngừng nôn khan, Ân Sùng Quyết không đành lòng rót trà đưa tới tay nàng, vỗ nhẹ lưng nàng yêu thương nói: “Những gì Sài Chiêu có thể cho muội, bây giờ nhị ca đều có thể cho muội, tình ý khi tóc xanh đáng trân quý, nhị ca không tin muội thực sự có thể quên. Tựa như nhị ca cũng chưa bao giờ quên.” Ân Sùng Quyết ôm chặt bờ lưng run rẩy của Nhạc Hoành, nhỏ giọng nói: “A Hoành, cho dù muội đã từng là thê tử của Sài Chiêu, cùng hắn đầu gối tay ấp … nhị ca cũng có thể không bận tâm..”
“Ngươi điên rồi!” Nhạc Hoành đẩy mạnh Ân Sùng Quyết ra, lực dùng quá nhiều, Ân Sùng Quyết không có phòng bị liền bị đẩy về phía sau.
Ân Sùng Quyết giữ vững thân thể, xoay người kéo rèm lụa trên tường phía sau ra, phía sau rèm là Kim Lưu cung đã được sửa sang, cung vàng loé sáng như mặt trời ban trưa.
“A Hoành muội nhìn đi.” Ân Sùng Quyết gỡ Kim Lưu cung đi đến gần Nhạc Hoành, đem cung đặt lên bàn, đầu ngón tay xoa nắn, thấp giọng than thở, “Thương Châu – Nhạc Hoành, 12 tuổi có thể bắn chim trên trời, phụ thân muội làm cây cung này, biểu diễn tài nghệ trước mặt Vũ Đế ở Liêu Châu, muội cũng dùng cây cung này. Thành Thương Châu bị phá, Sở vương Kỷ Minh mang đi cung này, trong từng ấy năm, muội vẫn nhớ đồ cũ của mình. Nhị ca lấy lại cây cung này cho muội …. Cho dù Kim Lưu cung bị Kỷ Minh bẻ gãy, nhưng đây cũng là tâm ý của nhị, ông trời có thể chứng giám.”
Nhạc Hoành liếc mắt nhìn, đích thật là Kim Lưu cung mình đã đánh mất, trên cánh cung chạm trổ Mạn Đằng văn, là mong đợi con gái cũng có thể cứng cỏi bất khuất của phụ thân. Lòng Nhạc Hoành đau xót, nước mắt tuôn rơi, tí tách trên cánh cung.
Ân Sùng Quyết thấy Nhạc Hoành nước mắt tràn mi, cắn chặt môi dưới cố gắng không khóc thành tiếng, thử thăm dò xoa vai Nhạc Hoành, “Người lấy lại Kim Lưu cung cho A Hoành là nhị ca. Cha mẹ muội trên trời có linh thiêng, thấy nhị ca thay Nhạc gia báo huyết hải thâm thù, nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ …”
Ân Sùng Quyết cúi đầu, trán chạm vào tóc Nhạc Hoành, từ từ hướng môi nàng, lấy hết dũng khí hôn lên cánh môi mà mình đã khát cầu từ lâu …
“A Hoành…” Ân Sùng Quyết lẩm bẩm, “Nhị ca làm cho muội, vì Nhạc gia báo thù, muội trao trái tim cho nhị ca, được không …”
Đôi mắt ướt át của Nhạc Hoành nhìn chòng chọc hai mắt Ân Sùng Quyết, ánh mắt tuy rưng rưng nhưng vẫn không kém phần quật cường, ngọn lửa cừu hận dâng tràn trong mắt, muốn tránh xa môi Ân Sùng Quyết, thân thể không ngừng lùi về sau, giằng có với Ân Sùng Quyết.
Tay Nhạc Hoành chạm vào Kim Lưu cung lạnh như băng, đầu ngón tay khẽ run vuốt ve từng hoa văn trên cánh cung, cho dù đã nhiều năm không chạm vào, nhưng có nhắm mắt nàng cũng có thể nhớ rõ từng hoa văn chạm trổ trên cây cung, đầu ngón tay cứ mem đi, cuối cùng chạm phải một chữ khắc trên đó, chữ viết này giấu diếm, ngốc nghếch thâm tình, trước đó chưa từng có.
Nàng sờ được, là một chữ “Hoành” mới khắc.
“Cháy rồi, cháy rồi!”
Từ phía thiên lao có người hoảng hốt hô lớn, “Cháy rồi, người đâu mau tới dập lửa.”
Ân Sùng Quyết bước vội đến gần cửa sổ, đẩy cửa ra nhìn về phía đám cháy, phía thiên lao lửa bốc ngút trời, sáng như ban ngày.
“Hoàng thượng!” Thị vệ vừa chạy vừa lau mồ hôi, chỉ vào đám lửa, “Phạm nhân trong thiên lao không biết thế nào đều có thể thoát ra … Đinh tướng quân đã dẫn người tới đó, phía hoàng thượng bên này có trọng binh canh giữ, cũng không đáng lo ngại ….”
“Vân Tu! nhất định là Vân Tu!” Ân Sùng Quyết nắm chặt tay đấm lên cửa sổ giấy, “Giết hết bọn chúng cho ta, không chừa một tên.”
—— “Thuộc hạ tuân mệnh!”
Ân Sùng Quyết thấy thêm nhiều thị vệ chạy về phía thiên lao, chậm rãi ngẩng đầu lên cao ngạo xoay người, thấy bàn tay nắm Kim Lưu cung của Nhạc Hoành run run, nghĩ rằng nàng có chút rung động với mình, khôi phụ vẻ mặt nhu hoà, bàn tay đặt lên vai Nhạc Hoành, khẽ vỗ về nói: “Tấm lòng của nhị ca với muội chưa bao giờ thay đổi, ở lại bên trẫm, cả đời …”
Nhạc Hoành mới định đứng dậy, nàng còn chưa kịp nhúc nhích vai đã bị Ân Sùng Quyết đè lại, Ân Sùng Quyết cắn vành tai nàng, thấp giọng buồn bã nói: “Vân Tu kích động đám người kia vượt ngục, trẫm biết là ý của muội, hai người vào cung nhất định là mưu sự vì Sài Chiêu. A Hoành nhị ca không ngu, tâm tư của muội nhị ca đều nhìn rõ, so với phu quân Sài Chiêu của muội, nhị ca còn hiểu muội hơn.”
Nhạc Hoành cầm Kim Lưu cung dí vào trán Ân Sùng Quyết, chuôi cung sắc lạnh nằm giữa trán Ân Sùng Quyết, có vết máu rỉ ra, dọc theo mũi chảy xuống môi Ân Sùng Quyết, Ân Sùng Quyết liếm vị máu tanh, như là dã thú đã đói khát từ lâu, chợt tung người đem Nhạc Hoành đè lên mặt bàn, tay kia hất đổ khay trà, đồ trên bàn rơi tung toé khắp mặt đất.”
“Cứng đầu!” Ân Sùng Quyết dán chặt người vào Nhạc Hoành, chỉ vào cánh môi tím ngắt của nàng nói: “Muội là của nhị ca, từ trước đến giờ đều là vậy. A Hoành, muội là của nhị ca..”
—— “Hoàng thượng!” Có người hốt hoảng gọi từ bên ngoài phòng, “Đinh tướng quân bên kia sợ là không trụ nổi... Bọn chúng tất cả đều hung hăng, ai cũng như liều mạng... Hoàng thượng...”
Ân Sùng Quyết không muốn bò dậy, có thể thấy ánh lửa bên ngoài cửa sổ ngày càng dữ tợn, trong lòng nhiều ít cũng có chút lo sợ, nâng người dậy khó nhọc nói: “Vậy mang thêm nhiều người đi thiên lao, cũng chỉ có hơn trăm người, nếu đám lau nhau đó mà các ngươi không giết được, thì trẫm nuôi các ngươi để làm gì? Giết hết cho trẫm.”
“Vân Tu có bản lĩnh bằng cả vạn người …” Người ngoài cửa gào to, “Sợ là có thêm bao nhiêu người cũng không đủ.”
“Phế nhân.” Ân Sùng Quyết sửa lại áo choàng có chút xộc xệch, đi đến bên đầu giường lấy trường kiếm, đá một cái bay cửa phòng, thủ vệ ngoài cửa không kịp tránh bị Ân Sùng Quyết đá bay xuống bậc thang đau đớn kêu to. Ân Sùng Quyết rút kiếm giơ lên trời phẫn nộ quát: “Trên tường thành hoàng cung đều là cao thủ cung tên, bọn chúng không ai thoát được cả. Giết Vân Tu dùng máu của hắn tế Đại Yến của trẫm.”
Ân Sùng Quyết đi mấy bước lại dừng chân quay đầu nhìn Nhạc Hoành trong phòng lạnh lùng nói: “Canh chừng nàng.”
Thị vệ vội vàng đóng chặt cửa phòng, giơ binh khí canh trước cửa.
Trong tay Nhạc Hoành có Kim Lưu cung, nhưng không có tên, Nhạc Hoành cắn chặt răng bẻ giá nến mạ vàng, tiếng bẻ bén nhọn như vết chém, Nhạc Hoành đá bàn ngã lăn, thị vệ nghe tiếng động bất thường vội vàng đẩy cửa ra nhìn, mới thò đầu vào ánh sáng loé chói mắt, còn chưa kịp thốt lên lời đã ôm cổ ngã trên đất, máu tươi tuôn trào.
Trong đám thị vệ ngã xuống có mấy người là tiễn thủ ban ngày đi bắt nàng, Nhạc Hoành thấy sau lưng họ có túi cung, giơ tay rút lấy, thoáng cân nhắc rồi cất bước hướng phía đám cháy lớn lao đi.
Dũng sĩ tràn ra khỏi nhà lao đánh tới cửa cung, Đinh Ninh máu me đầy người quỳ rạp xuống đất, hai mắt Vân Tu như bốc hoả vung kiếm tới, Đinh Ninh nặng nề ngã xuống đất, tắt thở. Thủ vệ còn sót lại sợ hãi đến mức không ngừng lùi về phía sau, bốn mắt nhìn nhau dè chừng không dám chống đối đàn mãnh thú này.
“Vân Tu, ngươi chờ trẫm tới giết ngươi sao?”
Ân Sùng Quyết vung kiếm, hoàng bào kim tuyến từ trong bóng tối đi ra sáng lấp lánh, mũi kiếm loé sáng âm hàn kinh người. Ân Sùng Quyết nhìn chằm chằm khuôn mặt máu me tung toé của Vân Tu, khoé miệng đắc ý cong lên nói: “Vân Tu quả là lợi hại, trung thành tận tâm bảo vệ chủ, trẫm cũng phải cám ơn ngươi, đem A Hoành đến bên cạnh trẫm.”
“Thiếu phu nhân...” Vân Tu lau vết máu trên mặt, không hề sợ hãi tiến lên vài bước, kiếm chỉ thẳng vào Ân Sùng Quyết nói, “Ngươi đỡ không được ta, không ai ngăn nổi chúng ta!”
“Ha ha ha ha ha ha!” Ân Sùng Quyết cười to nói, “Trẫm cũng không ngu mà đánh trực diện với ngươi, trẫm thân là đế hoàng Đại Yến, cái mạng này rất quý, không giống Vân Tu ngươi, chỉ là tên lãng nhách, chết thế này còn hời cho ngươi đó.”
“Chỉ bằng một mình ngươi?” Vân Tu liếc nhìn thi thể Đinh Ninh khinh thường hừ, “Đến nhiều thêm nữa cũng không đỡ nổi ông nội đây đâu.”
Ân Sùng Quyết vung tay lên, mười mấy cung thủ trên tường thành đều giương cung ra, mũi tên nhắm vào Vân Tu và đám người, chỉ đợi Ân Sùng Quyết hạ tay xuống, tên sẽ bay khỏi cung.
“Ta khinh.” Vân Tu cả giận nói: “Tiểu nhân quả là tiểu nhân, thân làm chó như ngươi có làm hoàng đế vẫn bỉ ổi đến vậy.”
“Trẫm có thể giết ngươi là được, dùng cách gì, trẫm không ngại.” Ân Sùng Quyết vỗ tay một cái lui về phía sau mấy bước, giơ tay lên nói: “Sài Chiêu phong ngươi là vương là hầu gia, ngươi chết cũng có thể nhắm mắt rồi …”
Ân Sùng Quyết không muốn nhiều lời với Vân Tu, cánh tay nâng lên đang muốn hạ xuống, Vân Tu nín hơi một khắc, mơ hồ nghe được tiếng trời đất rung chuyển, hắn cho rằng đây là trời xanh thương xót hắn sẽ không còn thấy được hoa Mạn Đà nở rộ, hắn chậm rãi nhắm mắt đợi vạn tiễn xuyên tim, quả thực hắn đã nhìn thấy mũi tên hướng mình lao thẳng tới, nhưng thứ mũi tên lợi hại đâm qua không phải là hắn.
Ân Sùng Quyết cũng nghe được tiếng tên bắn quen thuộc, trong thoáng chốc, hắn như nhìn thấy đại ca Ân Sùng Húc còn sống, xoay người nhìn hắn đang sững sờ, vui vẻ ấm áp kêu: “Sao lại ngẩn ra vậy, không muốn xem tài bắn cung của A Hoành sao?”
Hắn nhìn thấy đàn chim giật mình bay đi, rẽ ngang mây trắng. Nhạc Hoành kéo căng giây cung, theo hướng đàn chim bay mà ngắm, hắn và đại ca còn chưa kịp chớp mắt, tiếng chim hót vốn quanh quẩn bên tai, ngay lập tức đã có vật rớt xuống phía xa, nhanh chóng chạy tới, nhìn con mồi ngẩn người không dám nhặt.
Một mũi tên trúng ba con chim, đây là tài bắn cung hắn chưa từng thấy, trong thiên hạ, cũng chỉ có Nhạc Hoành – Thương Châu mới có bản lĩnh như vậy.
Khoé miệng Ân Sùng Quyết gợi lên ý cười, khoé mắt hắn nhớ lại bao nhiêu chuyện cũ tốt đẹp, hắn bỗng nhiên tưởng rằng thời gian khi đó dừng lại, dừng lại lúc hắn lần đầu tiên nhìn thấy Nhạc Hoành, nắm chặt bàn tay mềm mại ấm áp của nàng, không buông.
Hắn lúc này khó có thể kiềm chế nhớ về căn nhà nhỏ nơi bìa rừng, chỉ vào tim chính mình kinh ngạc nói: “Đại ca, tên của A Hoành... Bắn trúng, là nơi này.”
Ân Sùng Quyết chợt thấy lồng ngực đau đớn, thân thể như nặng ngàn cân, thở không ra hơi, thầm nghĩ ngã xuống mặt đất, ngủ một giấc thật sâu … Hắn cúi đầu nhìn, bên ngực phải của hắn, có một mũi tên xuyên tim. …
—— “Đại ca, tên của A Hoành...”
“Tên của …. A Hoành …” Ân Sùng Quyết không can lòng ôm tim, chật vật xoay người nhìn, dưới ánh trăng, người bắn tên thân ảnh cực kỳ bi ai mà vẫn quật cường, hai tay vẫn còn tư thế giương cung,cánh môi khẽ mấp máy … như là đang gọi tên của hắn.
—— “Nhị ca...”
“Nhị ca.” Nhạc Hoành khẽ gọi một tiếng cuối cùng, đầu ngón tay buông lỏng, cung tên rơi xuống đất, nhìn thân thể Ân Sùng Quyết từ phía xa xa ngã xuống, bầu trời đêm trăng sáng, nhìn hoàng cung đã bị thiêu cháy phân nửa, hai mắt gian nan nhắm lại.
“Huyết hải thâm cừu của A Hoành nhị ca đều biết.”
“Ta biết nếu theo Sài Chiêu mưu sự, cũng có thể báo thù cho cả nhà muội.”
“So với muội, nhị ca còn muốn bình an hơn.”
“Nhị ca... Báo thù cho muội..” máu từ miệng Ân Sùng Quyết không ngừng tuôn rơi.
“Nhị ca muốn kiến công lập nghiệp thế nào?”
“Ngốc ạ, chính là giống như phụ thân muội Tĩnh quốc công – Nhạc Thịnh đó, là quan nhất phẩm, bậc thượng tướng, có chết cũng lưu danh sử sách.”
Ân Sùng Quyết không can lòng trút hơi thở cuối cùng, bàn tay ôm ngực mềm oặt rớt xuống …
Vân Tu bước nhanh lên rút mũi tên cắm ở ngực Ân Sùng Quyết, giơ cao lên đầu quát dẹp đường, “Ân Sùng Quyết chết rồi, thức thời thì mau buông binh khí, hai nam đinh của Ân gia đều chết, hoàng thượng đã hạ được Ung Thành tiến thẳng đến Gia Nghiệp Quan, ít ngày nữa sẽ đuổi đến đây nếu như muốn sống, các ngươi biết nên làm thế nào!”
Chỉ trầm mặc trong chốc lát, tất cả mọi người đều buông binh khí trong tay, lần lượt quỳ xuống đất, “Vân tướng quân tha mạng!”
Ngô Tá thấy Nhạc Hoành đứng trong bóng đêm phát run, bước nhanh đến cung kính quỳ xuống, “Mạt tướng khấu kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương... Bị kinh sợ rồi.”
Nhạc Hoành không còn sức để nói lên lời, bước lên phía trước muốn nhìn Ân Sùng Quyết đã ngừng thở, Ân Sùng Quyết nằm trên mặt đất khuôn mặt vặn vẹo nhăn nhó, hai mắt trọn ngược nhìn ánh sao trên trời, khoé môi hơi cong như là đang cười giễu cợt không can lòng, vẻ mặt rất khó nhìn. Áo bào thêu kim tuyến sớm đã bị máu đỏ nhuộm đẫm, trong màn đêm, tựa như rễ cây quấn chặt Lương cung …
Vân Tu thấy Nhạc Hoành hồi lâu không nói gì, đến cạnh nàng đứng sánh vai, thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân, để Vân Tu đưa người đi nơi khác … Ân Sùng Quyết bị trừng phạt đích đáng, có chết ngàn vạn lần mới đủ …”
Nhạc Hoành như không có nghe được tiếng Vân Tu an ủi, ngồi xổm xuống trước thi thể chết không nhắm mắt của Ân Sùng Quyết, khoé mắt tràn đầy lệ nóng nhưng cố nén không có rơi xuống. Nhạc Hoành đưa tay ra, chạm vào khuôn mặt đang dần mất đi độ ấm của Ân Sùng Quyết, vuốt đôi mắt tinh anh giờ này đã vô thần của hắn.
“A Hoành, muội có hận nhị ca không?”
—— “Không hận.”
“Muội là vì ta phụ muội, cho nên lúc nóng giận mới đi theo Sài Chiêu đúng không?”
—— “Không phải vậy.”
—— “A Hoành...”
Trong khu rừng đêm tịch liêu không tiếng động, tiếng gọi của hắn vang vọng, nhưng không có ai đáp lại hắn một tiếng.
Nhạc Hoành im lặng đứng dậy, nhìn ánh trăng ban đêm trong trẻo nhưng lạnh lẽo, ôm lấy hai vai, nước mắt cuối cùng vẫn lăn xuống, hoà vào cùng với máu của Ân Sùng Quyết ngấm vào bùn đất, đây là thứ cuối cùng nàng lưu lại cho nhị ca.
Sâu trong hoàng cung Lương quốc bỗng nhiên truyền đến tiếng gào thét tuyệt vọng, tiếng thét chói tai không ngừng, khiến người nghe thất sắc.
“Sùng Quyết, con trai Sùng Quyết của ta, Sùng Quyết.”
Ân Khôn tóc tai bù xù ngiêng ngả chạy khắp hoàng cung, thấy con trai út nằm dưới đất không còn hơi thở, Ân Khôn ngửa đầu gào thét nhào đến bên cạnh thi thể đã cứng ngắc của Ân Sùng Quyết., “Sùng Quyết, Sùng Quyết, Sùng Quyết à…”
Nhạc Hoành không đành lòng nhìn nữa, kéo bước chân nặng nề chậm rãi bỏ đi, Vân Tu liếc mắt nhìn Ân Khôn khóc than, ghé vào bên tai Nhạc Hoành thấp giọng hỏi: “Ân Khôn phải xử trí như thế nào?”
“Ân Khôn...” Nhạc Hoành rũ xuống mí mắt mệt mỏi, “Một ông già sắp gần đất xa trời mà một lúc phải để tang hai người con, sao có thể chịu được đả kích lớn như vậy … phái người canh chừng ông ta là được tồi, chờ Sài Chiêu đến Lương Đô rồi xử trí … chớ … làm khó một ông già …”
Vân Tu vâng theo, nâng mắt nhìn bóng lưng Nhạc Hoành bỏ đi, trong lòng cũng thổn thức buồn vô cớ.
Đây là đêm dài đằng đẵng nhất ở Lương Đô, mặt trời mới mọc ở phương Đông, quầy hàng rong dậy sớm gánh hàng đi trên đường đá còn đọng đầy sương đêm, mới ngẩng đầu đã kinh ngạc tại chỗ, buông đòn gánh xuống, chỉ về phía Lương cung hô, “Mau nhìn đi, nhìn đi … sao lại đổi thành cờ hiệu chim ưng của Đại Chu rồi?”
Trên đỉnh cung cao vút của hoàng cung, cờ hiệu chim ưng màu vàng đón gió lay động, hai mắt chim ưng lấp lánh ngạo nghễ nhìn Lương Đô, uy hiếp bốn phương tám hướng.
Đại Yến, vương triều chỉ tồn tại một ngày đã suy vong trong đêm, như trời đất xoay vần, thoáng qua rồi mất.
Bên ngoài Gia Nghiệp Quan.
Binh mã của Sài Chiêu tập kết ngoài cửa thành, cửa thành Gia Nghiệp Quan đóng kín đã ầm ầm mở rộng, quân sĩ thủ thành xếp hàng dài ra khỏi thành, hạ binh khí nhất tề quỳ gối trước Sài Chiêu, tiếng hô “Vạn tuế” vang tận mây xanh.
Sài Chiêu cụp đôi mắt xám, lấy túi đựng Kim Vũ tiến ôm vào lòng mình, “A Hoành, nhất định là nàng, nhất định là nàng.”
Lương Đô.
Vân Tu và Ngô Tá đích thân dẫn 10 vạn đại quân, bày trận kéo dài cung nghênh Sài Chiêu vào thành, một khắc khi nhìn thấy Sài Chiêu, Ngô Tá thân là tướng sĩ đẫm máu xa trường bỗng lệ nóng tuôn trào, Vân Tu ảo não nhìn Ngô Tá bên cạnh, thấp giọng nạt: “Ngày tốt lành, một đại nam nhân như ngươi khóc cái gì chứ? Thật là tức chết ta mà.”
Ngô Tá hít mũi quét mắt nhìn Vân Tu, nín cười nói: “Vân Tu, mắt huynh bị cát bay vào sao? Sao mà đỏ bừng lên vậy?”
Vân Tu chợt cảm thấy xấu hổ 囧, vội vàng xoay người tìm Sài Chiêu, Sài Chiêu dọc theo đường quan sát đại quân, khuôn mặt bình tĩnh, không thấy hỉ nộ.
Đại Lương năm 97, Lương quốc vong, Ân gia soán vị, lập Yến quốc, chỉ tồn tại chưa tới 1 ngày, sử sách vẫn chưa kịp ghi chép, tựa như hạt bụi bị cuốn theo gió.
Sài gia Đại Chu nhất thống trung nguyên, Sài Chiêu mở mang bờ cõi, trở thành hoàng đế lưu danh sử sách, dời kinh đô từ Huy Thành về Vân Đô, nơi gốc rễ của Sài gia.
Dưới cửa thành, Sài Chiêu bỗng nhiên giơ roi giục ngựa nhắm hướng hoàng cung lao đi, sơn hà cẩm tú vẻ vang, nhưng lúc này Sài Chiêu chỉ muốn nhìn thấy nữ nhân ngày đêm y mong nhớ kia, nữ nhân duy nhất khiến y vì nàng mà dốc hết tất cả … Thương Châu – Nhạc Hoành.
Trước bậc thang đá cẩm thạch của Phượng Loan điện, nữ nhân mặc hoàng sam đã đợi y từ lâu, Nhạc Hoành vươn tay vuốt ve hoa văn điêu khắc long phượng trên bệ đá cẩm thạch, nghe tiếng vó ngựa đến gần liền ngẩng đầu tìm kiếm …
Bóng người trên lưng ngựa càng lúc càng gần, trong đôi mắt xám nóng cháy chỉ có mình nàng, tựa như không có nhìn thấy Phượng Loan điện bao la hùng vĩ sau lưng nàng.
Đôi mắt xám u tĩnh của y như một mũi tên xuyên qua kiếp trước khiếp này của nàng.
Toàn văn hoàn – Có ngoại truyện
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook