Săn Tim Nàng
Chương 142: Khoác hoàng bào

—— “Vân Tu!” Sài Tịnh chạy ra vài bước gọi hắn lại.

Vân Tu dừng bước, xoay người nhìn về phía Sài Tịnh, Sài Tịnh cắn môi, mắt hạnh kiên nghị cố chấp không thua Vân Tu, “Bảo vệ cẩn thận hoàng hậu, đây là chuyện trọng đại, không được sơ suất!”

Vân Tu cụp mi cười khẽ, chỉ vào bội kiếm của mình tự tin nói: “Tất nhiên rồi, cho dù ta có chết, cũng sẽ bảo vệ hoàng hậu an toàn.”

—— “Ngươi cũng phải bình an!” Sài Tịnh vội la lên, “Ngươi và hoàng hậu, đều phải bình an trở về!”

Đôi mắt kiệt ngạo của Vân Tu tràn ngập dịu dàng, nhìn chằm chằm Sài Tịnh hồi lâu, ngạo nghễ xoay người nói: “Hiếm khi Trường Nhạc cung mới có dịp thanh tĩnh như thế này, đợi ta trở về, cho dù công chúa có đuổi ta, ta cũng cũng sẽ không đi!”

Sài Tịnh nhìn chăm chú vào bóng lưng ào ào như gió của Vân Tu, tận đến khi hắn biến mất, ánh mắt vẫn không rời đi. Sài Tịnh hít sâu một hơi đi vào trong sân, ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn đám hoa Mạn Đà mà Vân Tu trồng, cây non quật cường sinh trưởng, rẽ nền đất còn hơi lạnh băng tuyết của Đại Chu.

Sài Tịnh khẽ chạm vào mầm cây, xoay người dặn dò: “Chăm sóc mấy cây này thật kỹ …, không được sai sót!”

Mắt tỳ nữ gác cửa lóe ra tia vui mừng, nhìn nhau không ngừng gật đầu.

—— “Vân Tu, ngươi và A Hoành nhất định phải bình an trở về, đều phải quay về...”

Lương Quốc, Lương Đô.

Ngô Tá dụi mắt nhìn thấy Ân Khôn và Ân Sùng Quyết ngày càng tới gần, kinh ngạc nói: “Ân Bảo Chủ?! Hay là ta hoa mắt... Ân Bảo Chủ sao ông ;ại tới đây? Còn cả Trung Nghĩa hầu nữa... Chuyện này...”

Ân Khôn liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Ngô Tá, lạnh lùng giơ cánh tay lên, phía sau nhảy lên mười mấy tên hộ vệ nhanh nhẹn bắt lấy Ngô Tá và Kỷ Danh tướng quân.

—— ” Ân Bảo Chủ! Ông làm gì vậy!” Ngô Tá giùng giằng cả giận nói, “Ông muốn làm phản phải không! Thả ta ra!”

Ân Khôn dừng bước chân, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Ngô Tá, nở nụ cười nói: “Ngô tướng quân nói không sai, Ân gia... Như lời ngươi nói, chính là muốn làm phản!”

Cách đó không xa một đám quân sĩ Sài gia nhìn thấy chuyện xấu, đang chạy ra khỏi cung, đã bị một đội quân sĩ bao vây lại, chỉ chốc lát đao kiếm đã gác ở trên cổ bọn họ.

Đinh Ninh cầm đầu đám người hừ một tiếng hướng phía Ân Khôn và Ân Sùng Quyết đi đến, quỳ xuống cung kính nói: “Thuộc hạ bái kiến bảo chủ, bái kiến Nhị thiếu gia! Thuộc hạ chờ đã lâu ngày, rốt cục hai người cũng tới.”

Ân Khôn nâng Đinh Ninh dậy, vuốt râu nói: “Sùng Húc không hạ nổi quyết tâm, cũng may có ngươi thay lão phu chuẩn bị mọi việc, công lao như thế, phụ tử chúng ta sẽ ghi ở trong lòng.”

“Đại thiếu gia quả thực là cố chấp.” Đinh Ninh cau mày nói, “Có khuyên bảo thế nào cũng vô dụng, thuộc hạ chỉ có thể âm thầm ở trong cung sắp xếp, đợi bảo chủ cùng Nhị thiếu gia đến Lương Đô mưu sự.”

—— “Sùng Húc đang ở nơi nào?” Ân Khôn nhìn cung điện Lương Đô rộng lớn hỏi.

“Phượng Loan điện.” Đinh Ninh chỉ vào cách đó không xa nói, “Thuộc hạ dẫn bảo chủ qua đó.”

Ân Sùng Quyết không thèm liếc nhìn Ngô Tá, thấp giọng hỏi: “Mười vạn Sài gia quân, còn khống chế được không?”

Đinh Ninh như đã định liệu từ trước nói: “Nhị thiếu gia yên tâm, trên đường thu được không ít quân sĩ Lương Quốc đầu hàng, thuộc hạ sớm đã làm theo ý tứ của bảo chủ thu phục đám quân sĩ này, xếp vào đội ngũ nhân mã trong quân, chỉ cần kèm hai bên tướng lĩnh, quân sĩ tự nhiên là tan tác năm bè bảy mảng, chiến đấu trên sa trường đẫm máu đã lâu, nay chỉ mong giữ được mạng sống an ổn, Ân gia lại cho bọn họ những thứ không thua gì Sài Chiêu, kẻ muốn sống đương nhiên biết mình nên làm thế nào.”

“Vậy là tốt rồi.” Ân Sùng Quyết gật đầu nói.

” Ngọc tỷ truyền quốc của Lương Quốc đâu rồi?” Ân Khôn lại hỏi.

“Dạ đang trên tay đại thiếu gia.” Đinh Ninh đáp.

Ân Khôn ngửa đầu cười to nói: “Ông trời quả là ủng hộ Ân gia, đại sự tất thành! Đại sự tất thành!”

Phượng Loan điện.

—— “Cha!?” Ân Sùng Húc kinh ngạc nhìn phụ thân đã lâu không gặp, lại thấy Ân Sùng Quyết phong trần mệt mỏi phía sau Ân Khôn, trong lòng dâng lên cảm giác không tốt, “Cha và Sùng Quyết...?”

Ân Khôn vung tay lên, đám người Đinh Ninh hiểu ý bước nhanh rời khỏi Phượng Loan điện, trên điện Phượng Loan chỉ còn lại ba người phụ tử Ân gia. Ân Sùng Quyết liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên của cha, cúi đầu quỳ gối trước mặt anh cả, đầy hối lỗi.

“Sùng Quyết đệi?” Ân Sùng Húc không hiểu nói, “Cha... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sùng Quyết đang Huy Thành, sao lại đến Lương đô? Không có khả năng hoàng thượng để đệ ấy rời khỏi Huy Thành!”

—— “Đại ca.” Ân Sùng Quyết rút kiếm ra đưa vào tay đại ca nói, “Huynh hãy giết đệ đi.”

“Đệ...” Ân Sùng Húc không biết làm sao lui ra phía sau mấy bước, sắc mặt hoảng sợ nói, “Cha, hai người là muốn? Là muốn!”

“Sùng Húc!” Ân Khôn hạ giọng quát dạo đứa con trai đang không ngừng hoảng hốt, “Con hãy nghe cha nói. Sai lầm mà Sùng Quyết phạm phải là đáng trách, nhưng so với những thứ mà chúng ta có thể có được lúc này thì không là gì cả.”

—— “Cha...”

“Nghe cha nói xong đã.” Ân khôn phất tay cắt lời nhi tử, “Sùng Quyết theo lời cha phân phó, chọn thời cơ mang theo mẹ con Mục Dung trốn khỏi Huy Thành... Thủ đoạn của Sài Chiêu cao thâm, Sùng Quyết dồn bao nhiêu tâm tư cũng thất bại... Bị buộc bất đắc dĩ chỉ có thể một mình rời đi... Vợ con của con, cháu nội của ta...”

—— “Mục Dung và Thành nhi đang ở trong tay hoàng thượng!” Ân Sùng Húc chật vật chạy tới túm lấy cổ áo đệ đệ, đỏ ngầu hai mắt nhìn chòng chọc hắn cả giận nói, “Đệ ra khỏi Huy Thành làm gì! Một mình đệ rời khỏi, vợ con ta nhất định không thể ra ngoài được nữa, đệ còn muốn trốn khỏi thành làm gì!?”

Ân Sùng Quyết thở dốc, ho kịch liệt, miệng nghẹn ngào nói: “Đại ca... Sùng Quyết biết sai... Đại ca...”

“Được rồi!” Ân Khôn mắng, “Việc đã đến nước này, chẳng lẽ con muốn lấy mạng đệ đệ con sao! Buông tay!”

Ân Sùng Húc cứng ngắc ngừng động tác, nhưng lòng bàn tay vẫn đang siết chặt cổ áo Ân Sùng Quyết, thở hổn hển nói: “Cha, Mục Dung là thê tử, Thành nhi là cốt nhục của con, là tôn tử ruột thịt Ân gia... cha và Sùng Quyết vì dục vọng của mình mà lỡ bỏ qua tình thân! Cha làm như con chết rồi, Mục gia chết rồi sao? Con dân thiên hạ thấy Ân gia vô tình, sẽ chế nhạo đàn ông Ân gia chúng ta thế nào? Con không muốn đi bẩm báo ý nghĩ trong lòng hai người, thu hồi tâm tư đại nghịch bất đạo đi, con sẽ suất quân hồi triều, chịu đòn nhận tội với hoàng thượng.”

—— “Đại ca!” Ân Sùng Quyết kéo vạt áo đại ca hô, “Một khắc khi chúng ta rời khỏi Huy Thành thì đã không trở về được! Tất cả chúng ta đều không thể quay về! Mẹ con đại tẩu sống chết thế nào đã khó nói, Ân gia mang dị tâm tuyệt đối Sài Chiêu sẽ không lưu trên đời này, trở lại đó là một con đường chết, đại ca!”

Ân Sùng Húc hất tay đệ đệ ra, phẫn nộ chỉ vào mặt hắn nói: “Là đệ có dị tâm, sao lại liên quan đến ta! Đệ muốn chết ta không cản, đệ lại còn muốn kéo theo vợ con ta! Hoàng thượng muốn giết là đệ, Sùng Húc ta trung thành  tận tâm, hoàng thượng lòng dạ sắc bén nhất định là phân rõ trung gian, sẽ không giống như đệ!”

—— “Đại ca!” Ân Sùng Quyết đến gần đại ca khẽ nói, “Ở trong mắt hoàng thượng, người nhà họ Ân đều giống nhau, hắn không buông tha cho đệ, cũng tuyệt sẽ không bỏ qua cho cha và huynh. Sùng Quyết đệ thân mang tội là không thể tha thứ... Nhưng cha thì sao? Cha sinh ra chúng ta nuôi chúng ta, đại ca nhẫn tâm để cha cũng giống như đệ bị xử trảm sao? Đại ca... Việc đã đến nước này, Ân gia đã không có đường lui.”

“Im miệng!” Ân Sùng Húc bước nhanh về phía trước lại túm chặt cổ đệ đệ, Ân Sùng Quyết cũng không giãy dụa, mắt trợn ngược nhìnchằm chằm đại ca nổi giận, Ân Sùng Húc cố gắng lấy hơi nói “Tao muốn giết mày, giết mày xong đi gặp hoàng thượng! Với cái mạng này của mày, nhất định sẽ cứu được Mục Dung và Thành nhi!”

Sắc mặt Ân Sùng Quyết trắng bệch, hơi thở cũng đứt quãng, Ân Khôn kéo cổ tay Ân Sùng Húc, hung hăng nói: “Được rồi! Buông tay! Nó là đệ đệ của con đó, con muốn tự tay giết nó sao!”

“Nó không chết, chính là chúng ta chết!” Ân Sùng Húc không cam lòng buông tay, viền mắt tràn đầy lệ nóng nam nhi, “Cha, Thành nhi là cháu ruột của người, người nhẫn tâm nhìn nó chết sao! Đều là cốt nhục của cha, sao cha luôn bao dung thiên vị cho Sùng Quyết, ngay cả tính mạng con trai của con cũng không thèm để ý!”

“Ý của đệ đệ con chính là ý của ta!” Ân Khôn dõng dạc nói, “Cho tới nay, chỉ có đệ đệ con là hợp ý cha, con thì ngược lại..., ngay cả ta đưa cho con mật thư... Đều có thể không làm theo. Sùng Quyết có lỗi, nhưng cũng không phải nó muốn vậy... Loạn thế gian nan, nó có thể toàn thân trở ra đã may mắn rồi, vợ con con muốn cùng nó rời đi... Làm sao có khả năng?” Ân Khôn vỗ vai con trai, ý vị thâm trường nói, “Con người ta phải biết hy sinh mới có được, cha tuổi đã cao, không được nhìn thấy cháu nội chẳng lẽ không đau lòng? Cha có thể nghĩ thông suốt, con còn trẻ sao lại không thông được?”

Thấy Ân Sùng Húc nước mắt đầm đìa, Ân Khôn ghé sát vào bên tai của hắn, nhẹ giọng nói: “Cha biết... Mục Dung không phải người mà con yêu...”

Ân Sùng Húc nhìn phụ thân như người xa lạ, lắc đầu lẩm bẩm nói: “Tuy không phải người yêu, cũng là người thân, sao con có thể bỏ mặc mẹ con bọn họ được, là một kẻ vô tình vô nghĩa sao? Cha, người khiến con quá thất vọng rồi.”

“Mục Dung là người thân của huynh vậy đệ và cha thì không phải sao?” Ân Sùng Quyết khàn giọng khó nhọc nói, “Đại ca, từ nhỏ huynh đã che chở cho đệ, hôm nay huynh có thể trơ mắt nhìn đệ chết sao?

Thấy Ân Sùng Húc nhíu mày đau khổ, mu bàn tay nổi gân xanh cuồn cuộn, Ân Sùng Quyết lại tiếp tục nói: “Đại ca! Hổ phù ở trên tay huynh, huynh mới là Đô thống đại quân công Lương, đệ và cha có nói nhiều hơn nữa, nếu là huynh không đồng ý, chúng ta cũng không làm gì được, cùng lắm thì để đại ca trói lại giải về Huy Thành, giống như Lý Trọng Nguyên bị giam trong đại lao, đời này kiếp này đều không thấy mặt trời nữa... Đại ca, là đệ nợ huynh, Sùng Quyết cam nguyện để huynh xử trí, không một câu oán hận.”

“Nếu con nghĩ rằng luật pháp không thiên vị người thân thì con sai hoàn toàn rồi.” Ân Khôn lớn tiếng uy nghiêm nói, “Ân gia vinh quang là bậc nhất, một khi đã suy thì tàn ngàn năm, kẻ ngu si đều có thể nhìn thấu, con lại xem như không thấy!? Đến lúc đó, đừng nói là đệ đệ con, con và Mục Dung, Thành nhi... Kiếp này cũng không thể ngẩng mặt lên nữa. Cha khổ cực kinh doanh trù tính mấy chục năm, nhìn Ân gia chỉ còn hai bàn tay trắng con mới hả giận sao? Sùng Húc, nếu con muốn giải đệ đệ con về Huy Thành chịu tội với Sài Chiêu thì đừng nhìn mặt người cha này nữa!”

—— “Cha...” Ân Sùng Húc quỳ rạp xuống đất, “Hai người đang ép con...”

“Cha không có ép con.” Ân Khôn nhìn trưởng tử quỳ rạp xuống đất không gượng dậy nổi, “Cha và Sùng Quyết là đang giúp con.”

Ân Khôn vỗ tay, cửa đại điện ầm ầm mở ra, theo đó là lũ lượt quân sĩ Ân gia đi vào, mấy tướng sĩ theo Đinh Ninh cũng vào theo, im lặng nhìn ba cha con họ Ân.

Ân Sùng Quyết nhìn quanh mọi người, hiểu ra mọi chuyện. Ân Sùng Húc nghe tiếng động trong đại điện ngẩng đầu lên, thấy trên điện đều là người mà Ân gia tín nhiệm từ lâu, nửa nhếch miệng nói: “Các ngươi là muốn?”

Ân Khôn nháy mắt với Đinh Ninh, Đinh Ninh hiểu ý, tiếp nhận long bào óng ánh từ tay quân sĩ phía sau, xôn xao một tiếng tung ra, tơ vàng sợi bạc thêu hình rồng rất sống động, tựa như muốn bay lên trời cao.

Mắt Ân Sùng Quyết nhìn long bào  không chớp, lòng không ngừng xao động.

Đinh Ninh đến gần quỳ xuống trước mặt Ân Sùng Húc, thấp giọng cung kính nói: “Đại thiếu gia, người đăng cơ xưng đế là theo mệnh trời, không thể đảo ngược, khoác hoàng bào là số đã định, sau ngày hôm nay, người chính là chủ của nửa bên thiên hạ!”

Vừa nói Đinh Ninh đã đem hoàng bào khoác lên người Ân Sùng Húc sau đó quỳ một chân trên đất cao giọng nói: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

—— “”Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” … “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Ân Sùng Quyết hâm mộ nhìn Ân Sùng Húc khoác hoàng bào, con ngươi đen tràn đầy sáng bóng, “Đại ca... vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Ân Sùng Húc giật mình ngơ ngẩn đứng tại chỗ, sửng sốt hồi lâu đang muốn gạt long bào trên người xuống đã bị Ân Khôn ngăn lại, Ân Sùng Húc ai oán nói: “Cha, người không nên ép con! Sùng Húc chưa bào giờ nghĩ tới làm cái gì mà hoàng đế... chưa bao giờ nghĩ tới!”

Ân Khôn chỉ vào đám tráng sĩ Ân gia đang quỳ dưới đại điện hai mắt như lửa nói: “Sùng Húc con xem, dưới điện có ai là không phải người theo Ân gia lâu năm không, nếu con muốn kiên trì quay về Huy Thành, há chẳng phải bọn họ đã bỏ mạng uổng công cho chúng ta hay sao! Đây là điều con muốn sao?! Con ân nghĩa với Sài gia, nhưng lại vô tình với bọn họ! Nên làm thế nào, chính con quyết định đi.”

Đại điện nhất thời rơi vào trạng thái trầm mặc sợ hãi, Đinh Ninh lên tiếng nói,: “Tính mệnh mọi người đều là của bảo chủ và hai vị thiếu gia, nếu là đại thiếu gia muốn chúng tôi đi đến con đường chết, Đinh Ninh cũng không oán thán nửa lời, đại thiếu gia, cậu nói một câu đi.”

—— “Đại thiếu gia...” —— “Đại thiếu gia!!”

“Đại ca...” Ân Sùng Quyết đang quỳ cũng bò tới bênh cạnh đại ca đang im lặng, đỡ lấy vai hắn nói, “Đại ca, huynh đồng ý với mọi người đi, Sùng Quyết biết đệ nghiệp chướng nặng nề, nhưng quyết sẽ dùng tính mạng để đổi lại mạng đại tẩu và Thành nhi, chỉ cần huynh cho chư vị anh hùng đã đi theo Ân gia chúng ta một con đường sống.”

Lời còn chưa dứt, Ân Sùng Quyết đã rút một con dao nhỏ sắc bén từ trong tay áo ra hướng ngực mình mà đâm,... Lưỡi đao sắc bén vẫn chưa kịp chạm tới da thị đã bị Ân Sùng Húc cầm lấy, máu thịt đầm đìa từ bàn tay hắn trào ra, trông mà sợ hãi.

—— “Đại ca... huynh!” Ân Sùng Quyết nhìn máu đại ca tuôn trào, “Đại ca!”

—— “Sùng Húc!” —— “Đại thiếu gia!”

Ân Sùng Húc như là không cảm thấy đau đớn, chậm rãi buông tay ra, vết thương trong lòng bàn tay nhìn thấy mà giật mình, Ân Sùng Húc đứng lên, bàn tay đầy máu cầm long bào trên người lên, máu tươi thấm vào long bào, ẩn hiện như con đường đế vương tràn ngập máu tanh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương