San Ô Độc
-
Chương 11: Đế Hy Bạch đã ra tay
Linh Tử ăn xong lại bàn tính về chuyện tương lai. Nàng tập luyện rất có tiến bộ ít ra thì thân thể đã cứng cáp hơn rất nhiều, vóc người cũng được cải thiện không ít. Chỉ là cứ mãi như vậy cũng không phải là cách.
Linh Tử rối rắm. Kế hoạch lúc trước của nàng chính là dựa vào sách để có thể tự thân vận động. Vậy mà nửa đường lại bị cắt ngang đến bây giờ vẫn ở vạch số không.
"Ai... Người ta thì khổ cực tu luyện còn bản thân lại chẳng biết làm gì."
Linh Tử ngửa mặt lên trời. Nàng thấy thật bế tắc.
Đế Hy Bạch đang vận công vừa nghe liền dừng lại. Hắn ngồi nghe nàng ca thán một lúc cũng không có động tĩnh.
Linh Tử vẫn tiếp tục lảm nhảm không ngừng. Nàng không quan tâm Đế Hy Bạch có để ý hay không. Vì nàng sớm đã đem Đế Hy Bạch liệt vào danh sách "tĩnh vật" rồi, thế nên hắn chính là một khúc gỗ, đánh không đau, nói không nghe, liệt cơ miệng.
Đế Hy Bạch từ trong ngực lấy ra một quyển sách quăng về phía Linh Tử làm nàng bất ngờ. Ôi! Sách. Nàng ngạc nhiên nhìn Đế Hy Bạch.
"Cái này... Của ngươi?"
Hắn gật đầu.
"Ngươi đưa ta?"
Lại gật đầu.
Linh Tử bật lại ngồi xếp bằng xuống đám cỏ, cầm quyển sách trên tay chăm chú dán mắt vào. Bìa quyển sách một màu đã sờn rất cũ kĩ, một số nơi có vệt máu đã khô hẳn là của Đế Hy Bạch. Nhưng lần trước hắn bị thương nàng không thấy cái gì trên người hắn cả. Giấu cũng kĩ ghê.
Bìa sách nổi lên nét bút cổ xưa.
Linh mạch hữu luyện tầng thứ nhất.
"Một canh giờ thông suốt nội dung, nửa canh giờ vận hành linh lực ta sẽ giúp ngươi."
Hắn ngồi im bất động lạnh lùng lên tiếng. Linh Tử không hiểu sao lại len lỏi một sự tin tưởng. Nàng gật đầu.
Nàng vừa đáp ứng hắn liền chậm rãi đứng lên đi đến một tảng đá to. Một chưởng duy nhất không nghe thấy âm thanh tảng đá lại hóa thành bột phấn. Hắn một tay quét qua đám bụi đá, chúng xoáy lên rồi rớt xuống nằm gọn trong miếng vải đựng hoa quả khi nãy.
Linh Tử há hốc mồm nhìn theo từng cử chỉ của Đế Hy Bạch. Không... Không ngờ thâm tàng bất bộ nha. Hắn mạnh quá. Nàng thật ước ao mình có sức mạnh đó.
Đế Hy Bạch treo mảnh vải lên một cành cây ngang đầu hắn. Hắn chấp tay sau lưng nhìn ưng ý mới quay về ngồi xuống. Hắn nhìn Linh Tử. Hiểu ý hắn nàng gật đầu.
"Bắt đầu đi."
Vút nhẹ một tiếng mảnh vải vừa treo lên bị một cọng cỏ đâm thủng. Bụi đá từ từ theo khe hở chảy xuống.
Linh Tử: à thì ra là hắn tính giờ.
Thời gian trôi đi rất nhanh chóng. Đế Hy Bạch ngồi yên lặng không vận công lặng lẽ chờ nàng. Linh Tử từ khi bắt đầu đã hoàn toàn nhập tâm. Nàng vừa lúc đầu có thể hiểu nhưng dần dần lại mù mờ. Những yếu tố liên kết lại thành một xâu chuỗi không ngừng khai phá bộ não của Linh Tử.
Yêu Ngạn Hồ từ trên tay nãi nhảy qua. Nó biết Đế Hy Bạch rất lợi hại, có hắn giúp Linh Tử sẽ rất tốt. Bất quá hắn cũng thật độc. Kêu Linh Tử trong vòng một canh giờ khai thông hết quyển sách cổ đó, nó lo rằng Linh Tử không làm được.
Đế Hy Bạch hắn làm gì cũng có dụng ý. Hắn biết được khả năng của Linh Tử cũng tính được năng lực làm việc của nàng. Hắn cho nàng thời gian như vậy là muốn biết nàng có thật sự đủ bình tĩnh kiên nhẫn hay không.
Tu luyện không chỉ có tư chất cùng chịu khổ, điều quan trọng là phải đủ nhẫn nại biết tiến lùi. Lùi một bước tiến một trượng, bình tĩnh quyết đoán mọi việc. Một khi đã bắt đầu tu luyện bất cứ chuyện gì cũng có khả năng xảy ra cho dù là nhỏ nhất. Hắn giúp nàng sẽ giúp cho tới cùng, nàng muốn mạnh trước hết nàng nhất định phải cắm rễ thật sâu thật vững chắc.
Bụi đá rơi xuống ngày càng nhiều, Yêu Ngạn Hồ biết thời gian không còn nhiều, nó nôn nóng nhảy quanh Linh Tử, bị một ánh mắt liếc ngang qua nó lập tức đóng băng. Nghiêng cái đầu nhìn Đế Hy Bạch vẫn tư thế cũ cứ như chưa từng mở mắt. Yêu Ngạn Hồ lông toàn thân dựng đứng, ngoan ngoãn cách xa Linh Tử không dám quấy rầy nàng nữa.
Linh Tử chìm trong con chữ đang bay múa chẳng màn đến thời gian. Từng chút từng chút một khai phá giới hạn, cứ tiến tới một chút rồi lùi lại, lùi lại rồi tiếp tục xâu chuỗi. Mắt nàng dần sáng lên đánh tan mây mù mông lung, cả người đều bừng bừng sức sống.
Đế Hy Bạch hài lòng có chút tán dương. Vẫn còn một khắc nữa mới kết thúc một canh giờ, xem ra nàng còn hơn hắn mong đợi.
Linh Tử cẩn thận gấp quyển sách cổ lại, nàng chỉnh tư thế ngồi một chút bắt đầu việc thứ hai.
Trong đan điền trống rỗng bị nàng ép nhộn nhạo. Từ từ từng chút từng chút cảm nhận xung quanh. Gió nhẹ thổi qua, tiếng suối róc rách, tiếng chim hót, những phiến lá cây rào rào chuyển động... Thả lỏng cơ thể ngừng hoạt động của mọi giác, dùng chính linh hồn của mình để nhận biết xung quanh hòa làm một với thiên nhiên.
Một tia linh lực len lỏi xuất hiện, mỏng manh như làn hơi dần dần tụ tập vào trong bụng dưới trống rỗng của nàng. Linh Tử cố nắm bắt xung quanh ép linh lực lại thành một dòng xoáy có quy luật không ngừng chuyển động rót vào cơ thể.
Mồ hôi tí tách rơi xuống. Xung quanh nàng hiện lên các tầng màu sắc đậm nhạt không ngừng đấu tranh xoay vòng. Đế Hy Bạch kinh ngạc mở to mắt, gương mặt than bất ngờ méo mó. Yêu Ngạn Hồ đang đứng phía xa cũng hoảng sợ nhảy lên.
Không hẹn mà cùng một suy nghĩ: thất quang sát thần.
Linh Tử rối rắm. Kế hoạch lúc trước của nàng chính là dựa vào sách để có thể tự thân vận động. Vậy mà nửa đường lại bị cắt ngang đến bây giờ vẫn ở vạch số không.
"Ai... Người ta thì khổ cực tu luyện còn bản thân lại chẳng biết làm gì."
Linh Tử ngửa mặt lên trời. Nàng thấy thật bế tắc.
Đế Hy Bạch đang vận công vừa nghe liền dừng lại. Hắn ngồi nghe nàng ca thán một lúc cũng không có động tĩnh.
Linh Tử vẫn tiếp tục lảm nhảm không ngừng. Nàng không quan tâm Đế Hy Bạch có để ý hay không. Vì nàng sớm đã đem Đế Hy Bạch liệt vào danh sách "tĩnh vật" rồi, thế nên hắn chính là một khúc gỗ, đánh không đau, nói không nghe, liệt cơ miệng.
Đế Hy Bạch từ trong ngực lấy ra một quyển sách quăng về phía Linh Tử làm nàng bất ngờ. Ôi! Sách. Nàng ngạc nhiên nhìn Đế Hy Bạch.
"Cái này... Của ngươi?"
Hắn gật đầu.
"Ngươi đưa ta?"
Lại gật đầu.
Linh Tử bật lại ngồi xếp bằng xuống đám cỏ, cầm quyển sách trên tay chăm chú dán mắt vào. Bìa quyển sách một màu đã sờn rất cũ kĩ, một số nơi có vệt máu đã khô hẳn là của Đế Hy Bạch. Nhưng lần trước hắn bị thương nàng không thấy cái gì trên người hắn cả. Giấu cũng kĩ ghê.
Bìa sách nổi lên nét bút cổ xưa.
Linh mạch hữu luyện tầng thứ nhất.
"Một canh giờ thông suốt nội dung, nửa canh giờ vận hành linh lực ta sẽ giúp ngươi."
Hắn ngồi im bất động lạnh lùng lên tiếng. Linh Tử không hiểu sao lại len lỏi một sự tin tưởng. Nàng gật đầu.
Nàng vừa đáp ứng hắn liền chậm rãi đứng lên đi đến một tảng đá to. Một chưởng duy nhất không nghe thấy âm thanh tảng đá lại hóa thành bột phấn. Hắn một tay quét qua đám bụi đá, chúng xoáy lên rồi rớt xuống nằm gọn trong miếng vải đựng hoa quả khi nãy.
Linh Tử há hốc mồm nhìn theo từng cử chỉ của Đế Hy Bạch. Không... Không ngờ thâm tàng bất bộ nha. Hắn mạnh quá. Nàng thật ước ao mình có sức mạnh đó.
Đế Hy Bạch treo mảnh vải lên một cành cây ngang đầu hắn. Hắn chấp tay sau lưng nhìn ưng ý mới quay về ngồi xuống. Hắn nhìn Linh Tử. Hiểu ý hắn nàng gật đầu.
"Bắt đầu đi."
Vút nhẹ một tiếng mảnh vải vừa treo lên bị một cọng cỏ đâm thủng. Bụi đá từ từ theo khe hở chảy xuống.
Linh Tử: à thì ra là hắn tính giờ.
Thời gian trôi đi rất nhanh chóng. Đế Hy Bạch ngồi yên lặng không vận công lặng lẽ chờ nàng. Linh Tử từ khi bắt đầu đã hoàn toàn nhập tâm. Nàng vừa lúc đầu có thể hiểu nhưng dần dần lại mù mờ. Những yếu tố liên kết lại thành một xâu chuỗi không ngừng khai phá bộ não của Linh Tử.
Yêu Ngạn Hồ từ trên tay nãi nhảy qua. Nó biết Đế Hy Bạch rất lợi hại, có hắn giúp Linh Tử sẽ rất tốt. Bất quá hắn cũng thật độc. Kêu Linh Tử trong vòng một canh giờ khai thông hết quyển sách cổ đó, nó lo rằng Linh Tử không làm được.
Đế Hy Bạch hắn làm gì cũng có dụng ý. Hắn biết được khả năng của Linh Tử cũng tính được năng lực làm việc của nàng. Hắn cho nàng thời gian như vậy là muốn biết nàng có thật sự đủ bình tĩnh kiên nhẫn hay không.
Tu luyện không chỉ có tư chất cùng chịu khổ, điều quan trọng là phải đủ nhẫn nại biết tiến lùi. Lùi một bước tiến một trượng, bình tĩnh quyết đoán mọi việc. Một khi đã bắt đầu tu luyện bất cứ chuyện gì cũng có khả năng xảy ra cho dù là nhỏ nhất. Hắn giúp nàng sẽ giúp cho tới cùng, nàng muốn mạnh trước hết nàng nhất định phải cắm rễ thật sâu thật vững chắc.
Bụi đá rơi xuống ngày càng nhiều, Yêu Ngạn Hồ biết thời gian không còn nhiều, nó nôn nóng nhảy quanh Linh Tử, bị một ánh mắt liếc ngang qua nó lập tức đóng băng. Nghiêng cái đầu nhìn Đế Hy Bạch vẫn tư thế cũ cứ như chưa từng mở mắt. Yêu Ngạn Hồ lông toàn thân dựng đứng, ngoan ngoãn cách xa Linh Tử không dám quấy rầy nàng nữa.
Linh Tử chìm trong con chữ đang bay múa chẳng màn đến thời gian. Từng chút từng chút một khai phá giới hạn, cứ tiến tới một chút rồi lùi lại, lùi lại rồi tiếp tục xâu chuỗi. Mắt nàng dần sáng lên đánh tan mây mù mông lung, cả người đều bừng bừng sức sống.
Đế Hy Bạch hài lòng có chút tán dương. Vẫn còn một khắc nữa mới kết thúc một canh giờ, xem ra nàng còn hơn hắn mong đợi.
Linh Tử cẩn thận gấp quyển sách cổ lại, nàng chỉnh tư thế ngồi một chút bắt đầu việc thứ hai.
Trong đan điền trống rỗng bị nàng ép nhộn nhạo. Từ từ từng chút từng chút cảm nhận xung quanh. Gió nhẹ thổi qua, tiếng suối róc rách, tiếng chim hót, những phiến lá cây rào rào chuyển động... Thả lỏng cơ thể ngừng hoạt động của mọi giác, dùng chính linh hồn của mình để nhận biết xung quanh hòa làm một với thiên nhiên.
Một tia linh lực len lỏi xuất hiện, mỏng manh như làn hơi dần dần tụ tập vào trong bụng dưới trống rỗng của nàng. Linh Tử cố nắm bắt xung quanh ép linh lực lại thành một dòng xoáy có quy luật không ngừng chuyển động rót vào cơ thể.
Mồ hôi tí tách rơi xuống. Xung quanh nàng hiện lên các tầng màu sắc đậm nhạt không ngừng đấu tranh xoay vòng. Đế Hy Bạch kinh ngạc mở to mắt, gương mặt than bất ngờ méo mó. Yêu Ngạn Hồ đang đứng phía xa cũng hoảng sợ nhảy lên.
Không hẹn mà cùng một suy nghĩ: thất quang sát thần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook