Săn Mỹ Ký
Chương 45: Mỹ nam bị bệnh – Mị Vũ

Trở lại trước đó: Lãnh Sát ăn xong giải dược tán công phấn, nhanh chóng hướng khách điếm Hưng Lai mà trước đó bọn họ ở lao đi, nhưng hắn tìm toàn bộ khách điếm nhiều lần cũng không trông thấy bóng dáng Mị Thần tỷ cùng Vương Lôi, trong lòng không khỏi sầu lo.

Mình tuy nói đồng ý đem Vấn Nhã cho Lãnh Thù ba ngày trút giận, nhưng hắn cũng không muốn để Vương Lôi gặp phải chuyện gì không tốt đâu.

Nghĩ đến Vấn Nhã biết rằng hắn biết chuyện đã xảy ra, lại nhìn Mị Thần tỷ bắt Vương Lôi đi, nếu tìm không thấy, Vấn Nhã nhất định sẽ không tha thứ cho hắn, trong lòng Lãnh Sát có điểm kinh hoảng. Hắn giống như ruồi bọ không đầu ở thành Lăng Châu bay tới bay lui vậy, hy vọng có thể nhìn thấy bọn Mị Thần tỷ.

Mị Thần tỷ không hề giống Lãnh Thù nói là cái nữ nhân ngực lớn nhưng không có đầu óc, ngược lại nàng là nữ nhân tâm tư tinh mịn thông minh. Nàng dùng nội lực ôm Vương Lôi so với nàng cao lớn rất nhiều lại hôn mê bất tỉnh cũng không cảm thấy thực cố hết sức, tận lực né tránh người đi đường, bộ pháp nhẹ nhàng đi tới một cái nhà tinh xảo cách tiểu sinh viện cũng không xa, sân không lớn, nhưng mà cũng không nhỏ, đủ loại hoa cỏ cây cối kì kì quái quái.

Mị Thần tỷ bảy quẹo tám rẽ rất quen thuộc xuyên qua cây cối, đi vào một gian phòng nhỏ, liếc mắt một cái nhận ra là khuê phòng nữ tử.

Mị Thần tỷ đem Vương Lôi nhẹ nhàng mà đặt ngang ở trên giường, ngồi ở bên giường nhìn mặt Vương Lôi bình tĩnh ngủ lộ ra biểu tình thẹn thùng đặc thù của nữ nhân.

‘Người nam nhân này sau này sẽ là phu quân của mình. Nam nhân tuấn tú tốt a.’

Mị Thần tỷ gặp qua vô số nam nhân, cho tới bây giờ đều không có gặp qua vị nam nhân giống như Vương Lôi lại ngại ngùng như vậy, lần đầu tiên nàng gặp cũng đã bị hắn hấp dẫn thật sâu, nếu đời này có hắn làm bạn, chết như vậy cũng đáng.

Mị Thần tỷ yêu thương sờ sờ mặt đường nét rõ ràng của Vương Lôi, si ngốc nở nụ cười, khóe mắt đường vân nhỏ lại càng rõ ràng.

Nàng năm nay vừa vặn ba mươi tuổi, trước hai mươi lăm tuổi gả cho ba nam nhân, nhưng cuối cùng người đều không hợp toan tính của nàng mà khiến nàng rời đi.

Sau hai mươi lăm tuổi nàng đi ra tìm nam tử tuấn mỹ, có thể quyến rũ liền quyến rũ, quyến rũ không được nàng cũng không cưỡng cầu, dựa vào vòng một siêu cấp lớn của nàng, đã có không ít tuấn nam quỳ gối ở dưới váy của nàng, cứ như vậy nàng liền thích một người thì sinh hoạt, thẳng đến khi gặp Vương Lôi, tâm yên tĩnh nhiều năm của nàng lại bắt đầu gợn sóng. Bỗng nhiên lại có ý tưởng muốn cùng hắn cùng cả đời.

Nàng nhìn thấy, bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì đó nhảy người lên liền hướng ra ngoài cửa.

Cái tiểu viện này là chỗ định cư của Mị Thần tỷ ở Lăng Châu, sở dĩ nàng xuất hiện ở khách điếm Hứng Lai là vì ở trên đường nàng quyến rũ đến một tiểu sinh diện mạo cũng không tệ lắm, nghĩ đến cá nước thân mật mà thôi, vì trong tiểu viện còn ở một người đối với nàng rất quan trọng, nàng không nghĩ hắn biết nàng ở bên ngoài tìm chuyện lung tung với nam nhân, cho nên nàng cũng không mang nam nhân đến nơi này qua đêm.

Lần này nàng định ra quyết tâm, cho nên mới đem Vương Lôi mang đến. Thuận tiện cũng làm cho hắn trông thấy. Hắn nhất định sẽ vì nàng mà cao hứng.

Mị Thần tỷ đi vào một gian phòng tinh mỹ khác, sửa sang lại quần áo, đem cổ áo kéo cao rất nhiều, che khuất phong nhũ vốn lộ ra ở bên ngoài của nàng. Mặt mỉm cười mở cửa phòng ra, bên trong xuất hiện một cỗ mùi thuốc đông y nồng đậm làm cho người ta không khỏi lo lắng người ở bên trong rốt cuộc bị bệnh gì.

“Tiểu Vũ, khỏe hơn chút nào không? Tỷ tỷ đã trở lại.”

Mị Thần tỷ không còn là cái loại thanh âm kiều mị nữa, biến thành một loại âm điệu từ ái. Nàng hơi cau mày nhìn nam tử thanh tú ngồi ở trước bàn đọc sách bên trong, diện mạo nam tử tuấn mỹ này, có một đôi mắt phượng mĩ lệ hẹp dài, nhưng sắc mặt hiện lên tái nhợt không khỏe mạnh, dáng người gầy làm cho người ta không khỏi hoài nghi hắn rốt cuộc có ăn cơm hay không, mắt thô vừa thấy chỉ biết hắn nhất định bị bệnh gì.

“Tỷ, tỷ đi đâu vậy? Một đêm không quay về, hôm nay lại đã trễ thế này.”

Mỹ nam bị bệnh – Mị Vũ buông sách xuống xoay người nhìn về phía Mị Thần tỷ đang đi vào.

“Tỷ tỷ ta đi ra ngoài tìm tỷ phu cho đệ đó.”

Mị Thần tỷ không tính giấu giếm thân nhân duy nhất này, ở cùng dưới mái nhà, tổng sẽ chạm trán.

“Cái gì? Tỷ phu? Khụ khụ khụ, tỷ, tỷ đang ở đây nói bừa cái gì a? Khụ khụ khụ. .”

Mị Vũ cả kinh, ho khan, trên mặt tái nhợt hiện lên đỏ ửng.

Hai mươi ba tuổi hắn nhìn tỷ tỷ gả ba lượt, lại ba lượt mang theo hắn rời đi. Lúc này như thế nào? . .

“Tỷ không phải nói bừa, Tiểu Vũ lại có tỷ phu rồi, lúc này đây chắc chắn sẽ không ghét bỏ Tiểu Vũ.”

Mị Thần tỷ thấy hắn ho khan lợi hại lập tức lại giúp hắn vỗ lưng thuận khí.

“Thật vậy sao?”

Tiểu Vũ mở to mắt phượng của hắn, khiến cho hắn cả người đều có tinh thần.

“Thật sự, tỷ không lừa gạt đệ, tỷ đem hắn mang đến, chờ hắn tỉnh, tỷ liền mang Tiểu Vũ qua nhìn hắn được không?”

Mị Thần tỷ thấy bộ dáng Mị Vũ vui sướng, trong lòng cũng cao hứng vạn phần.

Phía trước mình đã gả cho ba nam nhân khác nhau nhưng đều bởi vì Tiểu Vũ bệnh còn đối với hắn không tốt, nàng chỉ có một đệ đệ như vậy, cho nên nhìn đệ đệ mỗi ngày sầu mi khổ sở, cho dù bọn họ đối với nàng tốt, nhưng vẫn dứt khoát mang theo hắn rời đi nhóm phu quân của nàng, cuối cùng nàng mang đệ đệ đi vào thành Lăng Châu, mua gian tiểu viện này định cư xuống.

Đệ đệ tuy có khi lộ ra khuôn mặt tươi cười, bệnh tình cũng có chuyển biến tốt đẹp, nhưng đối với ba lượt phá hư hôn nhân tỷ tỷ của mình mà canh cánh trong lòng, chỉ hi vọng tỷ tỷ có thể tìm một nam nhân đối với tỷ đệ bọn họ tốt là được.

Bệnh của hắn là khi tỷ tỷ ra bên ngoài học nghệ thì kế mẫu tìm mọi cách ngược đãi đối với hắn mà tạo thành, đến bây giờ vẫn lưu lại di chứng, cũng không thể hồi phục.

Mị Thần tỷ học nghệ trở về, thấy bộ dạng đệ đệ giống bệnh lao, trong cơn tức giận giết nữ nhân đáng giận kia, vứt bỏ người phụ thân ‘trợ Trụ vi ngược’063 kia, rời khỏi quê hương.

Từ nay về sau Mị Thần tỷ cùng Mị Vũ sống nương tựa lẫn nhau. Cũng may sự phụ Mị Thần tỷ là vị thế ngoại cao nhân064, cho nên khinh công nàng có thể tính số một số hai nhưng võ công cũng không tệ lắm, muốn nuôi sống nàng và đệ đệ là dư dả. Cuộc sống của hai người cũng coi như là cá gặp nước.

Bởi vì Mị Vũ cũng trưởng thành rồi, Mị Thần tỷ nhiều lần muốn cho hắn thành thân, nhưng đều bị hắn cự tuyệt, chính hắn bị bệnh lao không nói, chỉ cần Mị Thần tỷ chưa yên bề gia thất, hắn vĩnh viễn không muốn suy nghĩ chuyện thành hôn, hắn tuy rằng không biết mình còn có thể sống bao lâu, nhưng ở sinh thời hắn sẽ vẫn bồi ở…bên cạnh tỷ tỷ yêu thương hắn.

“Thiếu gia, uống thuốc đi.”

Ngoài cửa vang lên thanh âm của một lão phụ nhân, hóa ra là Lưu thẩm Mị Thần tỷ mời đến chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Mị Vũ.

“Tiểu thư đã trở lại a.”

Lưu thẩm thấy Mị Thần tỷ ở đây.

“Tiểu Vũ, đệ uống thuốc trước, tỷ tỷ đi xem tỷ phu tỉnh chưa.”

Mị Thần tỷ hướng Lưu thẩm gật đầu rồi ra cửa phòng. Lưu lại Mị Vũ tâm tình không tệ cùng vẻ mặt kinh ngạc của Lưu thẩm.

‘Trong nội viện này còn có người thứ tư sao? Bà sao lại hưa thấy qua. . . .’

Mị Thần tỷ trở lại khuê phòng của nàng, mỉm cười đứng ở bên giường nhìn Vương Lôi hôn mê.

‘Người nam nhân này nếu thật sự là của mình thì có bao nhiêu tốt đây, đáng tiếc hắn yêu cái tiểu nha đầu kia, muốn hắn thành thân với mình sợ là so với lên trời còn khó hơn, aizzz.

Trường kỳ đấu tranh a, bất quá, mình cũng sẽ không buông tay, vì Mị Vũ, cũng vì chính mình.’

Trong đầu nàng nghĩ đến đây vừa chuyển, bỗng nhiên tay trắng nõn nà vung lên giải huyệt ngủ cho Vương Lôi.

Huyệt ngủ Vương Lôi được giải, lập tức giựt mình tỉnh lại, hắn thấy mình nằm, lập tức bật thân lên, thấy Mị Thần tỷ si mê đứng ở bên giường nhìn hắn, hắn lập tức nhớ lại chuyện phát sinh lúc trước, không khỏi trong cơn giận dữ, khuôn mặt tuấn tú âm trầm nói :

“Thật không có nhìn ra ngươi nữ nhân này ác độc như vậy, tiểu thư đã tín nhiệm ngươi, thế nhưng ngươi cùng sát thủ hợp mưu, ngươi nói, tiểu thư bây giờ đang ở đâu? Tiểu thư nếu là có cái gì bất trắc, Vương Lôi ta cho dù hóa thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Vương Lôi nghĩ đến Vấn Nhã rơi vào trong tay nam tử tà mị kia, trong lòng lo lắng không thôi, hi vọng Lãnh Sát có thể cứu Vấn Nhã.

“Vương Lôi? Uh, tên rất nam nhân nha, ha ha.”

Mị Thần tỷ vì biết tên của nam nhân anh tuấn này mà cao hứng không thôi.

“Chàng không cần lo lắng cho tiểu thư nhà chàng, tiểu nha đầu kia thật sự là quỷ, sẽ không lỗ đâu. Chỉ có chàng thôi, ha ha. . .”

Vương Lôi nghe xong sửng sốt, cả giận nói:

“Ngươi đem ta bắt đi là muốn làm gì?”

“Cái nhà này thiếu một nam chủ nhân, thiếp hy vọng là chàng.”

Mắt phượng Mị Thần tỷ tràn ngập khát khao.

“Ngươi, ngươi nữ nhân này không biết cảm thấy thẹn sao, đừng có nằm mộng, Vương Lôi cho dù cả đời không cưới thê tử, cũng quyết sẽ không cưới loại nữ nhân không biết liêm sỉ như ngươi.”

Vương Lôi nghe nàng vừa nói, tức giận đến nổi lửa trên đỉnh đầu, sắc mặt xanh mét, nhấc lên nội lực, lại vẫn không khôi phục, lại hận không thể giết lão bà ác độc này.

“Aizz, thiếp biết Mị Thần tỷ thiếp không xứng với chàng, nhưng chàng cũng đừng nằm mơ muốn thành thân với tiểu thư nhà chàng, mặc kệ như thế nào, chàng sau này sẽ là phu quân của thiếp.”

Mị Thần tỷ bị hắn mắng cũng tức giận.

“Ta, ta muốn giết ngươi!”

Vương Lôi vốn không phải là người mồm miệng lanh lợi, giận tới cực điểm cũng chỉ có thể nói ra câu này.

“Ha ha ha, vậy còn phải xem bản lĩnh của chàng. Chàng bị trúng tán công phấn không có giải dược chắc là không biết nhỉ. Mọi chỗ trong viện thiếp đã bố trí mê hồn trận, không có người mang chàng đi, chàng mơ tưởng chạy đi, chàng tốt nhất ngoan ngoãn chớ tìm cực khổ. Vào mê hồn trận này sợ là có đi mà không có về nha. Hiện tại chúng ta nói điều kiện đi, nếu chàng đồng ý, một năm sau thiếp liền thả chàng trở về, bằng không chàng chỉ có cả đời ở trong viện này.”

Mị Thần tỷ nghĩ đến Mị Vũ, nàng không muốn Mị Vũ biết Vương Lôi là bị nàng mạnh mẽ bắt đến.

Vương Lôi âm thầm kinh hãi, không nghĩ tới nữ nhân này có tâm kế như thế. Hắn không đi ra ngoài, cho nên hắn cũng không biết cái nhà này rốt cuộc vì sao lại thế này, nhưng hắn tin tưởng nữ nhân này không nói láo đâu.

Mê hồn trận, nghe tên cũng không phải là vật gì tốt, hắn không thể mạo hiểm được, hắn nếu như ném mạng đi, sẽ không thấy được Tiểu Nhã Nhi của hắn.

Vương Lôi nghĩ đến đây, trong lòng đau nhức vô cùng.

‘Mình nhất định phải nghĩ biện pháp trở lại bên người Nhã Nhi.’

“Điều kiện gì? Một năm cũng quá lâu!”

Vương Lôi tĩnh tâm lai, xúc động cũng không thể giải quyết vấn đề.

“Ha ha, rất đơn giản, thiếp có một đệ đệ, hắn từ nhỏ đã có bệnh, hắn hi vọng lúc hắn còn sống có thể nhìn tỷ tỷ của hắn tìm được gia đình tốt, có thể tìm cho hắn được một tỷ phu, cho nên ta hi vọng chàng có thể cùng thiếp giả làm phu thê, làm cho hắn vui vẻ, một năm sau, chàng có thể rời khỏi, Mị Thần tỷ thiếp quyết không ngăn trở.”

Mị Thần tỷ thấy Vương Lôi thật sự nghe nàng, biết hắn là nam nhân cẩn thận, trong lòng lại thích. Nàng muốn trong thời gian một năm đoạt lại tâm của hắn từ trên người Vấn Nhã.

“Cái gì? Loại chuyện này vì sao tìm ta, ngươi tùy tiện tìm nam nhân khác đi.”

Vương Lôi khó hiểu.

“Đệ đệ yêu cầu cao, không phải là người nào cũng được đâu, mà tỷ phu đều phải vừa mắt hắn, hắn liền thích loại nam nhân như chàng, mà thiếp chỉ có một thân nhân như vậy, đương nhiên muốn nhân nhượng hắn a. Ha ha.”

Nhưng thật ra là chính nàng thích Vương Lôi, nhưng không thể để cho hắn biết.

Tuấn mày Vương Lôi trói chặt, hắn không biết nữ nhân này đùa giỡn hoa chiêu gì, hắn thầm nghĩ mau chóng đi ra ngoài.

“Xem ra ngươi còn có chỗ đáng khen, ta sẽ giúp ngươi ở trước mặt đệ đệ của ngươi giả thành tỷ phu của hắn, nhưng một năm quá lâu, mười ngày thôi!”

Vương Lôi biết hắn không đợi được lâu như vậy, hắn sẽ nhớ Vấn Nhã muốn điên mất, không biết hiện tại nàng như thế nào.

“Chàng cho rằng chàng định đoạt được sao? Chàng không đồng ý, chàng liền vĩnh viễn ở đây đi, vĩnh viễn cũng đừng gặp Vấn Nhã của chàng, hừ!”

‘Mười ngày? Muốn bồi dưỡng cảm tình thì mười ngày làm sao đủ.’

Mị Thần tỷ sắc mặt trầm xuống.

“Ngươi! Ngươi đừng quá phận, ngươi nên giết ta đi!”

Vương Lôi tức chết rồi.

“Được, thuận tiện ngay cả Vấn Nhã của ngươi cũng đưa nàng đến Tây Thiên cùng ngươi cũng được.”

Mị Thần tỷ kiên nhẫn có hạn, đệ đệ còn đang chờ nàng đó.

“Chàng nếu như muốn chết, Mị Thần tỷ thiếp thề giết cái tiểu nha đầu kia cùng chàng chôn cùng! Chàng sẽ không phải là không cảm thấy thiếp không có năng lực này đi.”

Vương Lôi nghe được sắc mặt xanh mét, hắn tuyệt đối tin tưởng nữ nhân này có năng lực đó, Vấn Nhã dù thông minh thế nào cũng không sánh bằng loại nữ nhân rắn rết âm hiểm như thế.

“Một năm lâu lắm! Ta không đồng ý, cùng lắm là cá chết lưới rách065.”

Vương Lôi đánh cược, hắn đánh cược là hiện tại nữ nhân này thực cần hắn.

Mị Thần tỷ hơi suy nghĩ một chút nói:

“Được rồi, nửa năm cũng có thể chứ.”

‘Nửa năm? Vậy cũng chỉ có thể sử dụng kế làm cho hắn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.’

Vương Lôi tâm tư thay đổi thật nhanh, nửa năm hắn cũng không nguyện ý a, nhưng giống như không có biện pháp khác rồi.

‘Mình trước theo ý nàng, đợi nàng thả lỏng cảnh giác thì chính mình còn tìm biện pháp chạy đi. Bằng không bị nàng nhốt lại, mình liền nửa bước khó đi.’

“Được rồi, xem ở trên phần tình thương đệ đệ của ngươi, ta đồng ý, hi vọng ngươi nói chuyện giữ lời.”

Vương Lôi làm bộ thỏa hiệp.

“Đương nhiên, cũng hi vọng chàng cũng nói nói giữ lời, hợp tác vui vẻ. Ha ha. . .”

Mị Thần tỷ thấy hắn đáp ứng, cao hứng tâm như nở hoa, miệng nàng lập tức phát ra tiếng cười duyên.

Vương Lôi nghe được mà hết hồn, da gà nổi lên. . .

Vương Lôi tâm sự nặng nề đi theo phía sau Mị Thần tỷ cười đến trâm hoa trên đầu nàng loạn run, hắn nhìn chung quanh, hy vọng có thể tìm đường ra, nhưng chỉ thấy một mảng lớn kỳ hoa dị thảo trước mắt, mặc dù có thể nhìn đến cửa cách hoa cỏ, nhưng khoảng cách này quá xa, võ công hắn hoàn toàn biến mất, muốn thông qua mê hồn trận này sợ là không đơn giản như vậy.

Nghĩ đến đây, hắn có điểm nhụt chí.

‘Chẳng lẽ mình thật phải ở trong này nửa năm sao? Nhã Nhi, nàng ở đâu, Vương đại ca rất nhớ nàng a.’

“Đến, để cho đệ đệ của thiếp gặp nhưng đừng đưa bộ dạng ủ rũ này ra a, thiếp không muốn hắn hoài nghi đâu.”

Mị Thần tỷ vẫn chú ý đến nhất cử nhất động của Vương Lôi.

Vương Lôi lạnh lùng nhìn nàng một cái, đối với tự mình đa tình của nàng không nói chuyện, tiếp tục trầm tĩnh ở trong suy nghĩ của hắn.

Mị Thần tỷ mỉm cười cũng không nói chuyện nữa, trong lòng ngọt ngào lên.

‘Mình liền thích bộ dạng lãnh khốc đối với chuyện gì cũng không có động này của hắn, rất có vị nam nhân, nhưng nội tâm hắn nhưng thật ra rất cảm tình chân thành tha thiết, đại nam nhân tâm tư tinh tế lắm.’

“Tiểu Vũ, tỷ cùng tỷ phu tới thăm đệ rồi, uống thuốc chưa?”

Mị Thần tỷ quăng cho Vương Lôi cái ánh mắt cảnh cáo sau đó mỉm cười đẩy cửa vào.

“Tỷ!”

Mị Vũ hai mắt sáng lên nghênh đón.

“Hắn là tỷ phu của đệ sao? Tỷ phu!”

Mị Vũ thấy Vương Lôi đằng sau đi vào hưng phấn mà không biết làm sao.

‘Tỷ phu này thật trẻ tuổi a, giống như cùng mình không lớn hơn là bao, tỷ tỷ thật đúng là lợi hại.’

Vương Lôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy nam tử sắc mặt tái nhợt trước mắt, gầy trơ xương, tuấn mày tự nhiên nhăn lại, tâm nhất thời thương cảm, ánh mắt nhìn Mị Vũ có chút nhu hòa.

Mị Thần tỷ thấy Vương Lôi không lên tiếng, có chút tức giận nhẹ nhàng dùng tay đụng phải Vương Lôi.

“Uhm.”

Vương Lôi không có biện pháp đành phải mơ hồ lên tiếng. Sắc mặt vẫn không chút thay đổi.

“Tiểu Vũ, tỷ phu đệ là cái dạng này, đệ đừng để ý nha.”

Mị Thần tỷ thấy Vương Lôi lạnh khốc như vậy cũng chỉ an ủi Mị Vũ thế thôi.

Mị Vũ càng xem càng cảm thấy người Vương Lôi thực chính khí, tuy rằng có điểm lạnh nhạt, nhưng hắn chú ý tới Vương Lôi nhìn hắn thì ánh mắt lại chuyển biến, trong lòng đối với hắn rất hảo cảm.

“Tỷ, tỷ phu hai người ngồi đi a?”

Mị Vũ nhiệt tình chiêu đãi Vương Lôi.

“Không được, tỷ và tỷ phu còn có việc việc rồi, đệ nghỉ ngơi cho tốt, đừng để ho khan, ngày mai trở lại thăm đệ được không?”

Mị Thần tỷ nghĩ đến Vương Lôi nếu làm lộ liền nguy rồi, hay là để hắn làm quen trước rồi để cho hai người tiếp xúc.

“Lần đầu tiên gặp đệ đệ, Vương Lôi ta không có gì lễ gặp mặt thật không không biết xấu hổ, như vậy đi, ta ở trong này cùng đệ đệ của ngươi nói chuyện phiếm được rồi, nghe nói đệ đệ thật lâu không đi ra ngoài phải không? Nhất định rất muốn nghe chuyện xưa bên ngoài nhỉ, Mị Thần tỷ ngươi có việc phải đi thì đi đi. Ta bồi hắn.”

Vương Lôi muốn từ trên người vị mỹ nam bị bệnh này nhìn qua giống như tâm địa thiện lương tìm cửa thoát ra thôi.

Mị Thần tỷ vừa nghe sửng sốt, lập tức nghĩ đến tâm tư Vương Lôi, vừa định ngăn cản, thanh âm hưng phấn của Mị Vũ vang lên:

“Được, tỷ phu quá tuyệt vời, Tiểu Vũ mỗi ngày ở trong phòng buồn lắm nha, tỷ tỷ tỷ để cho tỷ phu theo giúp ta tán gẫu được không?”

Mị Vũ kéo ống tay áo Mị Thần tỷ, trong mắt đã tràn ngập khẩn cầu.

Mị Thần tỷ thấy hai bên khó xử, suy nghĩ sau đó nói:

“Vậy được rồi, ta cùng tỷ phu sẽ ở cùng đệ một lúc được rồi, nhưng không thể lâu lắm, bằng không đệ lại mệt mỏi.”

Mị Thần tỷ cười sờ sờ đầu Mị Vũ, lập tức hướng Vương Lôi hung hăng nhìn lướt qua, như ý nói:

‘Chàng đừng nằm mơ, muốn từ đệ đệ của thiếp xuống tay sao, không có cửa đâu.’

Vương Lôi chỉ đối với Mị Vũ mỉm cười, hắn dự đoán được Mị Thần tỷ sẽ không dễ dàng thả một mình hắn cùng đệ đệ của nàng ở chung, hắn không thèm để ý, dù sao so với cùng nữ nhân chán ghét này, vậy không bằng bồi người bệnh này thì hơn, tốt xấu gì đệ đệ của nàng so với nàng thuận mắt hơn.

Mị Vũ cao hứng vì Vương Lôi vừa cùng tỷ tỷ châm trà.

‘Tỷ phu này thật không tệ, vừa đẹp vừa trẻ tuổi, mới vừa rồi còn đối với mình cười, trước kia tỷ phu khác vừa thấy bộ dạng bệnh của hắn, nhìn hắn cũng chán ghét, hiện tại người này còn theo bồi mình nói chuyện phiếm, thật tốt.’

“Tỷ tỷ, tỷ phu thật tốt a, tỷ cần phải đối tốt với tỷ phu a.”

Mị Vũ giễu cợt Mị Thần tỷ.

Mị Thần tỷ nhìn mặt Vương Lôi xuất hiện ý cười, lúng túng đối với Mị Vũ cười cười.

‘Không nghĩ tới người nam nhân này thật đúng là giảo hoạt, nhanh như vậy đã đem tâm Mị Vũ thu đi, sau này mình cần phải đề phòng điểm này của hắn.’

Cứ như vậy Mị Thần tỷ không một chút biện pháp, mà Vương Lôi vẫn kiên trì, còn vẻ mặt Mị Vũ hưng phấn trong mọi tình huống, trận này nói chuyện phiếm như chầm chậm kéo dài qua. . .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương