Săn Mỹ Ký
-
Chương 41: Ta muốn làm tỷ
Vụ Tề nhìn một đôi kỳ quái này, trong lòng buồn bực về quan hệ hai người bọn họ là như thế nào. Nói bọn họ là địch nhân sao? Giống như không có tồn tại loại liên hệ này nha. Nói bọn họ là một đôi sao? Hai người lại giống như kẻ thù, hận không thể bóp chết đối phương.
Nhưng hắn đang nghe Vấn Nhã lớn mật nói thì chính hắn cũng giật mình.
‘Nữ hài này quá cường hãn đi, lời này cũng có thể nói được, áp hắn, choáng váng, dù nói thế nào cũng là mình áp nàng mới đúng a. Chắc chết, mình nghĩ cái gì rồi, áp hay không áp, hiện tại quan trọng nhất là làm sao không cho nam nhân đáng sợ này áp mình đi. Bất quá giữa hai người này, mình hay là nguyện ý bị nàng áp đi, bộ dạng nàng thật đáng yêu.’
Vụ Tề nghĩ đến đây, ánh mắt không tự chủ được chuyển hướng đến Vấn Nhã, thấy nàng cả vú lấp miệng em đối với nam nhân đáng sợ kia, toàn thân lại tản ra hơi thở cường đại.
‘Một nữ hài lại có khí thế như vậy, xem ra nàng không phải một người đơn giản a. Mình bây giờ chỉ có thể dựa vào nàng, hi vọng nàng có thể cứu mình.’
Mà Lãnh Thù bây giờ là thật sự hận không thể bóp chết tiểu nữ nhân trước mắt này.
‘Nàng thật sự khiêu chiến quyền uy của mình một cách nghiêm trọng, nếu không phải nàng là người yêu của ca ca, mình sớm đem nàng chém thành tám khối rồi, còn đến phiên nàng ở trong này đối với mình hô to gọi nhỏ sao?’
“Thế nào, thả hắn đi, chúng ta cùng nhau, được không!”
Vấn Nhã thả thanh âm thêm mềm mại, thu lại khí thế. Đem một cái tay nhỏ khoát lên trên vai Lãnh Thù, đầu đáng yêu uốn lên nhìn Lãnh Thù, giống như bộ dạng nàng thực chịu thiệt.
Trong lòng Lãnh Thù rung động mạnh.
‘Nàng thật đúng là tiểu nữ nhân đặc biệt, một chút cũng không sợ mình, còn có thể đáng yêu như thế, mình thật sự là gặp quỷ, thật đúng là không đành lòng để nàng thất vọng.’
Sắc mặt Lãnh Thù hơi chút hòa hoãn, nhưng mặt hắn vẫn giữ nguyên.
“Được rồi, đại nam nhân đừng nhỏ mọn như vậy nha, huynh nếu muốn trút giận, Nhã Nhi để cho huynh đánh một trận là được rồi, được không?”
Vấn Nhã thấy sắc mặt hắn tốt lên một chút, lập tức được tiện nghi liền khoe mẽ, còn dùng tay lôi kéo cánh tay của hắn.
Trong lòng Lãnh Thù có điểm buồn cười.
‘Nữ nhân này thật là phục nàng, mình nếu có thể đánh nàng, nàng đã sớm thành bánh thịt rồi, còn đến phiên nàng hiện tại một bộ dạng ăn chắc mình sao. Cũng không biết nàng thiếu gan, hay là gan lớn đây, đối với một người ngay cả ám sát nàng ba lượt vẫn còn có thể làm nũng, ánh mắt ca ca thật đúng là đặc biệt a.’
Khóe miệng hắn lộ ra cười khổ.
Kỳ thật Vấn Nhã sao có thể không biết, hiện tại nàng đã biết mỹ nam lạnh băng này hình như là không thể giết nàng, bằng không liền cái tính tình thối kia nàng thì sớm chết trăm ngàn lần không trở về rồi. Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng ít ra bây giờ rất an toàn, mà đã an toàn thì nàng còn sợ cái gì nữa, lộ ra nguyên hình chứ sao.
“Đại mỹ nam, huynh hãy bỏ qua tiểu hài này đi, huynh xem hắn có bao nhiêu đáng thương phải không, Nhã Nhi nhìn huynh cũng không giống người nhẫn tâm nha, được không. Huynh muốn đánh, đánh ta, không được sao? Hắc hắc. . .”
Vấn Nhã nói xong nắm tay hắn lên liền hướng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình đánh tới.
“Đánh rồi, Nhã Nhi không có phản kháng nha.”
Lãnh Thù bị nàng làm cho giật mình, tay vừa đụng tới khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng của nàng muốn lùi về, nhưng Vấn Nhã dùng sức lôi kéo không để cho lùi, cứ như vậy bàn tay to của hắn dán lên khuôn mặt mập mạp của Vấn Nhã.
Vấn Nhã nào có dùng sức đánh chính mình a, đem tay hắn lôi kéo qua lại vuốt ve mặt nàng, còn bộ dạng thực hưởng thụ, đem Lãnh Thù xấu hổ đến nỗi khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.
‘Nàng, nàng đây là đang làm gì a.’
Lãnh Thù không có biện pháp, vội vàng dùng tay kia để gạt Vấn Nhã, thật vừa đúng lúc, lúc này tay lại đặt trên bộ ngực cao ngất của Vấn Nhã.
“A.”
Vấn Nhã bị hắn đẩy lui về phía sau một bước, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên, dịu dàng nói:
“Đáng ghét, làm sao huynh lại ấn ngực người ta a. Huynh có ý gì đây!”
Nói xong hai tay lại đặt ở trước ngực, xoa xoa, mắt to kiều mỵ hướng qua Lãnh Thù liếc một cái.
Hai mắt Lãnh Thù mở lớn, không thể tin được nhìn tay của mình, nghe Vấn Nhã vừa nói như thế, vốn là mặt ửng đỏ lại thêm đỏ một chút, quả thực là có thể so sánh với mặt đỏ Quan công nha.
“Ta, ta, ta không phải cố ý.”
Lãnh Thù có điểm kinh hoảng lắc đầu.
Vấn Nhã thấy hắn như vậy có điểm muốn cười, nhưng không biểu lộ, lông mày nhỏ nhắn nhăn lại nói:
“Huynh vừa rồi cũng nói như vậy, ai tin huynh a, luôn như vậy, nói huynh yêu ta, còn không thừa nhận, ngay cả tay cũng không thành thật, còn nói huynh thích nam nhân, huynh làm sao làm Nhã Nhi tin a, thích nam nhân lại nghĩ muốn sờ ta a? Ả~”
Chiêu này của Vấn Nhã lại rất kinh điển.
‘Ngươi càng không thích, mình cố tình liền già mồm nhắc tới, làm cho ngươi cũng muốn làm không rõ, đến cùng phải thích mình hay không. Cho ma quỷ trong lòng ngươi chậm rãi lên men, đem bóng dáng của ta khắc vào trong lòng ngươi, ha ha, cho ngươi vô ý thức mà nghĩ đến ta, tiến tới yêu ta. Ha ha, một đại mỹ nam nha, sao cứ phải làm tên đoạn tụ.’
Vấn Nhã lại nổi hứng.
Vấn Nhã chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn Lãnh Thù mặt đỏ không biết làm sao, tay nhỏ bé còn đặt ở ngực xoa a xoa, làm cho Lãnh Thù hoảng hốt run rẩy, mắt hoa đào thấy Vấn Nhã xoa mà xấu hổ không thôi, xoay người một cái liền chạy trối chết.
Trong lòng suy nghĩ:
‘Ca ca mà biết rằng mình xoa bóp ngực nàng hai lần có giết mình hay không ta. Không nghĩ tới người nàng nhỏ như vậy, ngực lại một chút cũng không nhỏ a, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bóng loáng tốt a. Phi, mình nghĩ đi đâu vậy. Gặp quỷ!’
Vấn Nhã thật ra không nghĩ tới hắn sẽ trốn.
‘Xem ra nam nhân này rất thẹn thùng, ha ha, sớm biết rằng như vậy liền thu phục ngươi, ta đã sớm nhào tới chiếm tiện nghi luôn.
Thất sách a.’
Vấn Nhã cười hắc hắc, xoay người nhìn về phía Vụ Tề trên giường, thấy miệng hắn giống như đút vừa trái trứng gà, xoa xoa tay đi tới âm hiểm cười nói:
“Làm sao vậy, tiểu khả ái?”
Nói xong mắt trái còn hướng Vụ Tề quăng cái mị nhãn.
Vụ Tề từ nhỏ đến lớn nhìn qua nữ nhân đều là có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu nhàn thục. Làm sao từng gặp qua loại nữ nhân nào hào phóng như Vấn Nhã này.
Nhìn qua ngươi sẽ cảm thấy nàng không biết liêm sỉ, đê tiện không chịu nổi, nhưng ngươi thấy được mặt của nàng ngươi sẽ cảm thấy nàng rất đáng yêu, có điểm đẹp đẽ, tựa như tiểu cô nương thanh thuần không hiểu thế tục. Căn bản không hiểu mình là chịu thiệt hay là chiếm tiện nghi.
Vụ Tề bị thanh âm của Vấn Nhã làm cho bừng tỉnh, vừa thấy nàng hướng hắn quăng cái mị nhãn, còn nói ra lời quyến rũ với hắn nữa…, mặt tuấn mỹ dị thường nhất thời bị nhiễm tầng đỏ. Cà lăm nói:
“Ta, ta không phải tiểu khả ái, ta gọi là Vụ Tề. Còn ngươi nữa, có thể không sắc như vậy hay không a.”
Vụ Tề nghĩ đến nàng có thể cái gì cũng không hiểu, hy sinh chính mình cứu hắn, trong lòng đối với nàng nhất thời có hảo cảm.
“Ặc!”
Vấn Nhã kinh ngạc.
‘Mình sắc sao? Không phải nha!’
Đem chuyện mới vừa rồi hồi tưởng một lần, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời tê liệt.
‘Được rồi! Mình thực sự là sắc! Nhưng lại thực vô lại!’
“Được rồi, Nhã Nhi thừa nhận mình thực sắc, nhưng Nhã Nhi đối với mỹ nam mới sắc mà thôi, nói thí dụ như đệ, Vụ Tề tiểu khả ái, ha ha.”
Vấn Nhã nhịn không được đi lại nắm khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Lúc trước người khác luôn nắm nàng, lúc này ai đó bị nàng nhéo.
‘Hắc hắc, cảm giác thật đúng là không tệ nha.’
Vụ Tề thấy Vấn Nhã không chỉ có không sửa, còn động tay động chân với hắn, trên mặt đỏ hơn.
“Ngươi, ngươi có thể thả ta không.”
Vụ Tề vặn vẹo uốn éo thân mình vì bị trói mà đau mỏi.
“Được.”
Vấn Nhã bắt đầu ở trên người hắn mở dây thừng.
“Đúng rồi, đệ có võ công hay không?”
Vấn Nhã bắt đầu tính toán chạy trốn.
“Ta không biết võ công!”
Vụ Tề suy nghĩ:
‘Mình nếu biết võ công còn có thể bị bắt cóc sao?’
“Cái gì, đệ giỡn ta à, vốn tưởng rằng đệ còn có thể cứu ta đi ra ngoài, xem ra Nhã Nhi chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp.”
Vấn Nhã đầu đầy hắc tuyến.
‘Tổng nghĩ đến nam nhân cổ đại đều phải có võ công, trừ bỏ tiểu tử thúi Quân Nghị Lân kia, không nghĩ tới mình lại có thể dậm phải người không biết võ công, choáng váng a.’
“Xin ngươi cũng dẫn ta đi đi.”
Vụ Tề nghe Vấn Nhã giống như muốn để lại hắn mà một mình bỏ trốn, mắt to lập tức khẩn cầu nhìn Vấn Nhã.
“Hazz, Nhã Nhi tự thân khó bảo toàn a.”
Vấn Nhã cười khổ. Hiện tại nàng đã không còn nội lực, cùng người thường không có gì khác nhau.
Vấn Nhã đã mở dây thừng cho Vụ Tề xong. Vụ Tề bò xuống giường, hoạt động tay chân một chút, sau đó giữ chặt ống tay áo của Vấn Nhã khẩn cầu nói:
“Đừng để ta lại được không? Bằng không người nam nhân kia sẽ không bỏ qua cho ta, van cầu ngươi.”
Vấn Nhã thấy bộ dáng hắn đáng thương, tâm thương cảm tràn ra:
“Được rồi, nếu như Nhã Nhi có thể chạy được, nhất định cũng mang đệ đi ra ngoài.”
Vấn Nhã nói xong vỗ tay hắn đang lôi kéo ống tay áo của nàng.
“Cám ơn nàng, Nhã Nhi, ta có thể gọi nàng như vậy sao?”
Vụ Tề vui vẻ không ít.
“Có thể a, tất cả mọi người đều gọi như vậy. Ha ha, đệ mấy tuổi rồi, hình như so với ta còn nhỏ hơn.”
“Ta mười sáu tuổi.”
Vụ Tề mới không tin Vấn Nhã so với hắn lớn hơn.
“Thật sự sao, ta cũng mười sáu tuổi nha, vậy đệ phải gọi ta là tỷ tỷ.”
Vấn Nhã hưng phấn không thôi, cuối cùng tìm được người nhỏ hơn nàng rồi .
“Vì sao a, rõ ràng bằng mà.”
Vụ Tề không phục.
“Nhưng là đệ cứu ta, hay là ta cứu đệ a, đệ muốn làm ca ca, như vậy đệ cứu ta đi ra ngoài, bằng không đệ phải gọi ta tỷ tỷ, cẩn thận ta không cứu đệ đi ra ngoài đó, cho đệ bị người biến thái kia áp.”
Vấn Nhã hù dọa hắn.
“Làm sao có thể như vậy, rõ ràng là bắt nạt ta.”
Vụ Tề chu miệng.
“Ta chính là muốn bắt nạt đệ đó. Ha ha, đệ thử nghĩ xem, muốn bị ta bắt nạt hơn, hay bị biến thái kia bắt nạt đây?”
Vấn Nhã nhìn hắn.
“Vấn Nhã tỷ tỷ!”
Vụ Tề đầu hàng. Trong lòng lại cực kỳ khó chịu.
‘Bộ dạng nàng rõ ràng so với mình nhỏ hơn chứ.’
“Hazz, ngoan. Tỷ tỷ thương đệ ha!”
Vấn Nhã mặt mày hớn hở, còn tiến lên ôm lấy Vụ Tề.
Khóe miệng Vụ Tề mãnh liệt run.
‘Tiểu nữ nhân này, quá giảo hoạt rồi, tại sao mình cảm thấy nàng còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu a, quả thực là người tinh quái.’
“Vậy Vấn Nhã tỷ tỷ, chúng ta làm sao trốn đây?”
“A? Ta còn chưa tính tới đâu, hắc hắc.”
Vấn Nhã xấu hổ xoa xoa tay.
“Tỷ. . . . . .”
Vụ Tề chán nản.
“Đệ đệ đừng nóng vội, dù sao tỷ tỷ sẽ không để cho hắn áp đệ, yên tâm đi, trời không còn sớm, đệ trước ngủ ở đây đi. Để cho tỷ tỷ cẩn thận suy nghĩ.”
Vấn Nhã đem giường tặng cho Vụ Tề, nàng đi đến ghế ngồi xuống.
Vụ Tề thấy bộ dạng nàng nhấc chân, ngượng ngùng sợ quấy rầy nàng, ngồi ở trên giường trợn to đôi mắt nhìn nàng. Hi vọng nàng có thể cứu hắn đi ra ngoài. Trong lòng lại nghĩ hắn gặp bi thảm thật.
Vấn Nhã bỗng nhiên đứng lên đi ra cửa, vừa mở cửa muốn đi ra ngoài, hai thanh kiếm chói lọi liền để ngang cổ nàng, Vấn Nhã chỉ có cười hắc hắc nhìn hai vị đại ca trông cửa, ngoan ngoãn đóng cửa lại.
Vụ Tề thấy Vấn Nhã mở cửa, vội vàng nhảy xuống giường để đuổi kịp, chỉ sợ Vấn Nhã ném mặc kệ hắn. Thấy Vấn Nhã đi tới cửa tức khắc quay về, cũng uể oải theo quy tắc quay về.
‘Xem ra nàng cũng không có biện pháp trốn, còn muốn làm tỷ tỷ mình.’
Không khỏi thốt ra :
“Mình cũng trốn không thoát, còn muốn người ta gọi mình là tỷ tỷ. Hừ, rõ ràng so với ta nhỏ hơn.”
Vấn Nhã vừa nghe, nhảy dựng lên vọt tới trước mặt hắn hung ác nói :
“Ai nha, xú tiểu tử đệ, không lớn không nhỏ! Đệ tin ta mặc dù hiện tại cứu không được đệ, nhưng tuyệt đối có thể làm cho tên yêu nghiệt kia ngay lập tức liền áp đệ hay không.”
Vụ Tề nhanh cầu xin tha thứ nói:
“Nhã Nhi tỷ tỷ, ta là nói giỡn thôi, tỷ đừng để ý.”
“Hiện tại Nhã Nhi ta thực để ý, xú nam nhân các ngươi lại không có lương tâm, sớm biết thế thì để cho hắn vừa rồi áp đệ đi, cứu đệ làm gì, mình tự tìm tội nha. Hừ, ta cũng không cần làm tỷ tỷ, chính đệ tự bảo trọng đi. Ta không làm nữa.”
Vấn Nhã cố ý dọa hắn. Xoay người lại ngồi trở lại trên ghế không để ý tới Vụ Tề.
Lúc này Vụ Tề thực nóng nảy.
“Tỷ tỷ tỷ đừng tức giận, Vụ Tề nhờ hết vào tỷ, tỷ nếu có thể cứu đệ đi ra ngoài, đệ kêu phụ thân cho tỷ rất nhiều bạc, nhà của đệ thật sự là thủ phủ Tả Thành Quốc a.”
“Nhã Nhi ta không quen dùng bạc dơ bẩn của nhà đệ, đệ cho rằng tiền là vạn năng sao? Vậy đệ cùng yêu nghiệt kia nói đi, để cho hắn thả đệ ra. Chỉ sợ phụ thân đệ dùng tất cả tài sản cũng cứu không được đệ à. Tuổi còn nhỏ, liền nuông chiều từ bé, xem ra không ăn ít đau khổ, đệ thật đúng là không biết chữ chết viết như thế nào.”
Vấn Nhã không quen nhìn người lấy tiền cậy như thế này.
“Vụ Tề sai lầm rồi, nhỏ tuổi không hiểu chuyện, Nhã Nhi tỷ tỷ đừng nóng giận, Nhã Nhi tỷ tỷ muốn như thế nào đều được, cầu tỷ đừng đem ta ở lại chỗ này, ô ô. .”
Vụ Tề nước mắt lưng tròng.
“Bây giờ nói thế thì chậm rồi, bản tính của đệ Nhã Nhi từ trong lời nói vừa đã nghe ra, đừng tưởng rằng khóc sẽ có tác dụng, Nhã Nhi ta không để mình bị đẩy vòng vòng được, cách xa ta một chút.”
Vấn Nhã lạnh lùng nhìn hắn, họa vô đơn chí061.
“Ô ô. . . Ta thật không phải là cố ý, Nhã Nhi tỷ tỷ đừng như vậy, Vụ Tề rất sợ a, ô ô. .”
Lúc này nước mắt rơi như mưa.
Vấn Nhã kỳ thật cũng không phải ý chí sắt đá, nàng đang giáo huấn nam hài này một chút mà thôi. Ỷ vào nhà mình nhiều tiền, tính cách vặn vẹo, tri ân bất báo.
Nàng thấy Vụ Tề sợ tới mức cũng đủ, liền mắt lạnh nhìn hắn nói:
“Thật sự biết sai lầm rồi?”
“Đã biết, thật sự đã biết, Nhã Nhi tỷ tỷ.”
Vụ Tề ủy khuất nhìn Vấn Nhã.
“Vậy có phải tỷ tỷ ta muốn đệ làm gì đệ cũng làm hay không?”
Vấn Nhã có châm ngôn tiện nghi không chiếm là người ngu.
“Uhm, chỉ cần Nhã Nhi tỷ tỷ có thể cứu Vụ Tề đều được cả, Vụ Tề đều nghe tỷ tỷ .”
Vụ Tề lau khô nước mắt, hắn tuy nhỏ nhưng không phải ngu ngốc.
“Vậy trước lại đây giúp tỷ tỷ đấm bóp chân.”
Vấn Nhã nằm vật xuống ở trên ghế, nhắm ánh mắt lại không nhìn Vụ Tề. Cố ý cho hắn khó khăn, giết giết nhuệ khí của hắn.
Vụ Tề choáng váng.
‘Nàng cũng quá đáng đi, không bỏ qua mà chiếm tiện nghi của mình nha, có thể tưởng tượng được sau này mình phải dựa vào nàng.’
Chỉ đành từ từ đến trước mặt Vấn Nhã, thấy Vấn Nhã từ từ nhắm hai mắt lại cũng không nhìn hắn nghĩ đến nàng còn không có tha thứ cho hắn. Hắn từ nhỏ đến lớn cũng không hầu hạ người nào, hôm nay thiếu chút nữa bị người ta đè, còn bị một nữ hài vũ nhục, trong lòng ủy khuất không nói nên lời được.
Vấn Nhã mở mắt ra thấy Vụ Tề đứng ở bên người nàng vẫn không nhúc nhích giống như kẻ ngu, nghĩ rằng:
‘Có phải mình hơi quá đáng hay không, dù sao hắn chỉ là hài tử.
Nàng không khỏi nhăn lông mày nhỏ nhắn lại.
“Không muốn giúp ta đấm chân cũng có thể, đệ đem quần áo cởi ra đi, để cho Nhã Nhi nhìn một chút.”
Vấn Nhã nghĩ đến hắn là mỹ nam đệ nhất Tả Thành Quốc, khả năng có long văn cũng khá lớn.
Nhưng hắn đang nghe Vấn Nhã lớn mật nói thì chính hắn cũng giật mình.
‘Nữ hài này quá cường hãn đi, lời này cũng có thể nói được, áp hắn, choáng váng, dù nói thế nào cũng là mình áp nàng mới đúng a. Chắc chết, mình nghĩ cái gì rồi, áp hay không áp, hiện tại quan trọng nhất là làm sao không cho nam nhân đáng sợ này áp mình đi. Bất quá giữa hai người này, mình hay là nguyện ý bị nàng áp đi, bộ dạng nàng thật đáng yêu.’
Vụ Tề nghĩ đến đây, ánh mắt không tự chủ được chuyển hướng đến Vấn Nhã, thấy nàng cả vú lấp miệng em đối với nam nhân đáng sợ kia, toàn thân lại tản ra hơi thở cường đại.
‘Một nữ hài lại có khí thế như vậy, xem ra nàng không phải một người đơn giản a. Mình bây giờ chỉ có thể dựa vào nàng, hi vọng nàng có thể cứu mình.’
Mà Lãnh Thù bây giờ là thật sự hận không thể bóp chết tiểu nữ nhân trước mắt này.
‘Nàng thật sự khiêu chiến quyền uy của mình một cách nghiêm trọng, nếu không phải nàng là người yêu của ca ca, mình sớm đem nàng chém thành tám khối rồi, còn đến phiên nàng ở trong này đối với mình hô to gọi nhỏ sao?’
“Thế nào, thả hắn đi, chúng ta cùng nhau, được không!”
Vấn Nhã thả thanh âm thêm mềm mại, thu lại khí thế. Đem một cái tay nhỏ khoát lên trên vai Lãnh Thù, đầu đáng yêu uốn lên nhìn Lãnh Thù, giống như bộ dạng nàng thực chịu thiệt.
Trong lòng Lãnh Thù rung động mạnh.
‘Nàng thật đúng là tiểu nữ nhân đặc biệt, một chút cũng không sợ mình, còn có thể đáng yêu như thế, mình thật sự là gặp quỷ, thật đúng là không đành lòng để nàng thất vọng.’
Sắc mặt Lãnh Thù hơi chút hòa hoãn, nhưng mặt hắn vẫn giữ nguyên.
“Được rồi, đại nam nhân đừng nhỏ mọn như vậy nha, huynh nếu muốn trút giận, Nhã Nhi để cho huynh đánh một trận là được rồi, được không?”
Vấn Nhã thấy sắc mặt hắn tốt lên một chút, lập tức được tiện nghi liền khoe mẽ, còn dùng tay lôi kéo cánh tay của hắn.
Trong lòng Lãnh Thù có điểm buồn cười.
‘Nữ nhân này thật là phục nàng, mình nếu có thể đánh nàng, nàng đã sớm thành bánh thịt rồi, còn đến phiên nàng hiện tại một bộ dạng ăn chắc mình sao. Cũng không biết nàng thiếu gan, hay là gan lớn đây, đối với một người ngay cả ám sát nàng ba lượt vẫn còn có thể làm nũng, ánh mắt ca ca thật đúng là đặc biệt a.’
Khóe miệng hắn lộ ra cười khổ.
Kỳ thật Vấn Nhã sao có thể không biết, hiện tại nàng đã biết mỹ nam lạnh băng này hình như là không thể giết nàng, bằng không liền cái tính tình thối kia nàng thì sớm chết trăm ngàn lần không trở về rồi. Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng ít ra bây giờ rất an toàn, mà đã an toàn thì nàng còn sợ cái gì nữa, lộ ra nguyên hình chứ sao.
“Đại mỹ nam, huynh hãy bỏ qua tiểu hài này đi, huynh xem hắn có bao nhiêu đáng thương phải không, Nhã Nhi nhìn huynh cũng không giống người nhẫn tâm nha, được không. Huynh muốn đánh, đánh ta, không được sao? Hắc hắc. . .”
Vấn Nhã nói xong nắm tay hắn lên liền hướng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình đánh tới.
“Đánh rồi, Nhã Nhi không có phản kháng nha.”
Lãnh Thù bị nàng làm cho giật mình, tay vừa đụng tới khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng của nàng muốn lùi về, nhưng Vấn Nhã dùng sức lôi kéo không để cho lùi, cứ như vậy bàn tay to của hắn dán lên khuôn mặt mập mạp của Vấn Nhã.
Vấn Nhã nào có dùng sức đánh chính mình a, đem tay hắn lôi kéo qua lại vuốt ve mặt nàng, còn bộ dạng thực hưởng thụ, đem Lãnh Thù xấu hổ đến nỗi khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.
‘Nàng, nàng đây là đang làm gì a.’
Lãnh Thù không có biện pháp, vội vàng dùng tay kia để gạt Vấn Nhã, thật vừa đúng lúc, lúc này tay lại đặt trên bộ ngực cao ngất của Vấn Nhã.
“A.”
Vấn Nhã bị hắn đẩy lui về phía sau một bước, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên, dịu dàng nói:
“Đáng ghét, làm sao huynh lại ấn ngực người ta a. Huynh có ý gì đây!”
Nói xong hai tay lại đặt ở trước ngực, xoa xoa, mắt to kiều mỵ hướng qua Lãnh Thù liếc một cái.
Hai mắt Lãnh Thù mở lớn, không thể tin được nhìn tay của mình, nghe Vấn Nhã vừa nói như thế, vốn là mặt ửng đỏ lại thêm đỏ một chút, quả thực là có thể so sánh với mặt đỏ Quan công nha.
“Ta, ta, ta không phải cố ý.”
Lãnh Thù có điểm kinh hoảng lắc đầu.
Vấn Nhã thấy hắn như vậy có điểm muốn cười, nhưng không biểu lộ, lông mày nhỏ nhắn nhăn lại nói:
“Huynh vừa rồi cũng nói như vậy, ai tin huynh a, luôn như vậy, nói huynh yêu ta, còn không thừa nhận, ngay cả tay cũng không thành thật, còn nói huynh thích nam nhân, huynh làm sao làm Nhã Nhi tin a, thích nam nhân lại nghĩ muốn sờ ta a? Ả~”
Chiêu này của Vấn Nhã lại rất kinh điển.
‘Ngươi càng không thích, mình cố tình liền già mồm nhắc tới, làm cho ngươi cũng muốn làm không rõ, đến cùng phải thích mình hay không. Cho ma quỷ trong lòng ngươi chậm rãi lên men, đem bóng dáng của ta khắc vào trong lòng ngươi, ha ha, cho ngươi vô ý thức mà nghĩ đến ta, tiến tới yêu ta. Ha ha, một đại mỹ nam nha, sao cứ phải làm tên đoạn tụ.’
Vấn Nhã lại nổi hứng.
Vấn Nhã chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn Lãnh Thù mặt đỏ không biết làm sao, tay nhỏ bé còn đặt ở ngực xoa a xoa, làm cho Lãnh Thù hoảng hốt run rẩy, mắt hoa đào thấy Vấn Nhã xoa mà xấu hổ không thôi, xoay người một cái liền chạy trối chết.
Trong lòng suy nghĩ:
‘Ca ca mà biết rằng mình xoa bóp ngực nàng hai lần có giết mình hay không ta. Không nghĩ tới người nàng nhỏ như vậy, ngực lại một chút cũng không nhỏ a, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bóng loáng tốt a. Phi, mình nghĩ đi đâu vậy. Gặp quỷ!’
Vấn Nhã thật ra không nghĩ tới hắn sẽ trốn.
‘Xem ra nam nhân này rất thẹn thùng, ha ha, sớm biết rằng như vậy liền thu phục ngươi, ta đã sớm nhào tới chiếm tiện nghi luôn.
Thất sách a.’
Vấn Nhã cười hắc hắc, xoay người nhìn về phía Vụ Tề trên giường, thấy miệng hắn giống như đút vừa trái trứng gà, xoa xoa tay đi tới âm hiểm cười nói:
“Làm sao vậy, tiểu khả ái?”
Nói xong mắt trái còn hướng Vụ Tề quăng cái mị nhãn.
Vụ Tề từ nhỏ đến lớn nhìn qua nữ nhân đều là có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu nhàn thục. Làm sao từng gặp qua loại nữ nhân nào hào phóng như Vấn Nhã này.
Nhìn qua ngươi sẽ cảm thấy nàng không biết liêm sỉ, đê tiện không chịu nổi, nhưng ngươi thấy được mặt của nàng ngươi sẽ cảm thấy nàng rất đáng yêu, có điểm đẹp đẽ, tựa như tiểu cô nương thanh thuần không hiểu thế tục. Căn bản không hiểu mình là chịu thiệt hay là chiếm tiện nghi.
Vụ Tề bị thanh âm của Vấn Nhã làm cho bừng tỉnh, vừa thấy nàng hướng hắn quăng cái mị nhãn, còn nói ra lời quyến rũ với hắn nữa…, mặt tuấn mỹ dị thường nhất thời bị nhiễm tầng đỏ. Cà lăm nói:
“Ta, ta không phải tiểu khả ái, ta gọi là Vụ Tề. Còn ngươi nữa, có thể không sắc như vậy hay không a.”
Vụ Tề nghĩ đến nàng có thể cái gì cũng không hiểu, hy sinh chính mình cứu hắn, trong lòng đối với nàng nhất thời có hảo cảm.
“Ặc!”
Vấn Nhã kinh ngạc.
‘Mình sắc sao? Không phải nha!’
Đem chuyện mới vừa rồi hồi tưởng một lần, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời tê liệt.
‘Được rồi! Mình thực sự là sắc! Nhưng lại thực vô lại!’
“Được rồi, Nhã Nhi thừa nhận mình thực sắc, nhưng Nhã Nhi đối với mỹ nam mới sắc mà thôi, nói thí dụ như đệ, Vụ Tề tiểu khả ái, ha ha.”
Vấn Nhã nhịn không được đi lại nắm khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Lúc trước người khác luôn nắm nàng, lúc này ai đó bị nàng nhéo.
‘Hắc hắc, cảm giác thật đúng là không tệ nha.’
Vụ Tề thấy Vấn Nhã không chỉ có không sửa, còn động tay động chân với hắn, trên mặt đỏ hơn.
“Ngươi, ngươi có thể thả ta không.”
Vụ Tề vặn vẹo uốn éo thân mình vì bị trói mà đau mỏi.
“Được.”
Vấn Nhã bắt đầu ở trên người hắn mở dây thừng.
“Đúng rồi, đệ có võ công hay không?”
Vấn Nhã bắt đầu tính toán chạy trốn.
“Ta không biết võ công!”
Vụ Tề suy nghĩ:
‘Mình nếu biết võ công còn có thể bị bắt cóc sao?’
“Cái gì, đệ giỡn ta à, vốn tưởng rằng đệ còn có thể cứu ta đi ra ngoài, xem ra Nhã Nhi chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp.”
Vấn Nhã đầu đầy hắc tuyến.
‘Tổng nghĩ đến nam nhân cổ đại đều phải có võ công, trừ bỏ tiểu tử thúi Quân Nghị Lân kia, không nghĩ tới mình lại có thể dậm phải người không biết võ công, choáng váng a.’
“Xin ngươi cũng dẫn ta đi đi.”
Vụ Tề nghe Vấn Nhã giống như muốn để lại hắn mà một mình bỏ trốn, mắt to lập tức khẩn cầu nhìn Vấn Nhã.
“Hazz, Nhã Nhi tự thân khó bảo toàn a.”
Vấn Nhã cười khổ. Hiện tại nàng đã không còn nội lực, cùng người thường không có gì khác nhau.
Vấn Nhã đã mở dây thừng cho Vụ Tề xong. Vụ Tề bò xuống giường, hoạt động tay chân một chút, sau đó giữ chặt ống tay áo của Vấn Nhã khẩn cầu nói:
“Đừng để ta lại được không? Bằng không người nam nhân kia sẽ không bỏ qua cho ta, van cầu ngươi.”
Vấn Nhã thấy bộ dáng hắn đáng thương, tâm thương cảm tràn ra:
“Được rồi, nếu như Nhã Nhi có thể chạy được, nhất định cũng mang đệ đi ra ngoài.”
Vấn Nhã nói xong vỗ tay hắn đang lôi kéo ống tay áo của nàng.
“Cám ơn nàng, Nhã Nhi, ta có thể gọi nàng như vậy sao?”
Vụ Tề vui vẻ không ít.
“Có thể a, tất cả mọi người đều gọi như vậy. Ha ha, đệ mấy tuổi rồi, hình như so với ta còn nhỏ hơn.”
“Ta mười sáu tuổi.”
Vụ Tề mới không tin Vấn Nhã so với hắn lớn hơn.
“Thật sự sao, ta cũng mười sáu tuổi nha, vậy đệ phải gọi ta là tỷ tỷ.”
Vấn Nhã hưng phấn không thôi, cuối cùng tìm được người nhỏ hơn nàng rồi .
“Vì sao a, rõ ràng bằng mà.”
Vụ Tề không phục.
“Nhưng là đệ cứu ta, hay là ta cứu đệ a, đệ muốn làm ca ca, như vậy đệ cứu ta đi ra ngoài, bằng không đệ phải gọi ta tỷ tỷ, cẩn thận ta không cứu đệ đi ra ngoài đó, cho đệ bị người biến thái kia áp.”
Vấn Nhã hù dọa hắn.
“Làm sao có thể như vậy, rõ ràng là bắt nạt ta.”
Vụ Tề chu miệng.
“Ta chính là muốn bắt nạt đệ đó. Ha ha, đệ thử nghĩ xem, muốn bị ta bắt nạt hơn, hay bị biến thái kia bắt nạt đây?”
Vấn Nhã nhìn hắn.
“Vấn Nhã tỷ tỷ!”
Vụ Tề đầu hàng. Trong lòng lại cực kỳ khó chịu.
‘Bộ dạng nàng rõ ràng so với mình nhỏ hơn chứ.’
“Hazz, ngoan. Tỷ tỷ thương đệ ha!”
Vấn Nhã mặt mày hớn hở, còn tiến lên ôm lấy Vụ Tề.
Khóe miệng Vụ Tề mãnh liệt run.
‘Tiểu nữ nhân này, quá giảo hoạt rồi, tại sao mình cảm thấy nàng còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu a, quả thực là người tinh quái.’
“Vậy Vấn Nhã tỷ tỷ, chúng ta làm sao trốn đây?”
“A? Ta còn chưa tính tới đâu, hắc hắc.”
Vấn Nhã xấu hổ xoa xoa tay.
“Tỷ. . . . . .”
Vụ Tề chán nản.
“Đệ đệ đừng nóng vội, dù sao tỷ tỷ sẽ không để cho hắn áp đệ, yên tâm đi, trời không còn sớm, đệ trước ngủ ở đây đi. Để cho tỷ tỷ cẩn thận suy nghĩ.”
Vấn Nhã đem giường tặng cho Vụ Tề, nàng đi đến ghế ngồi xuống.
Vụ Tề thấy bộ dạng nàng nhấc chân, ngượng ngùng sợ quấy rầy nàng, ngồi ở trên giường trợn to đôi mắt nhìn nàng. Hi vọng nàng có thể cứu hắn đi ra ngoài. Trong lòng lại nghĩ hắn gặp bi thảm thật.
Vấn Nhã bỗng nhiên đứng lên đi ra cửa, vừa mở cửa muốn đi ra ngoài, hai thanh kiếm chói lọi liền để ngang cổ nàng, Vấn Nhã chỉ có cười hắc hắc nhìn hai vị đại ca trông cửa, ngoan ngoãn đóng cửa lại.
Vụ Tề thấy Vấn Nhã mở cửa, vội vàng nhảy xuống giường để đuổi kịp, chỉ sợ Vấn Nhã ném mặc kệ hắn. Thấy Vấn Nhã đi tới cửa tức khắc quay về, cũng uể oải theo quy tắc quay về.
‘Xem ra nàng cũng không có biện pháp trốn, còn muốn làm tỷ tỷ mình.’
Không khỏi thốt ra :
“Mình cũng trốn không thoát, còn muốn người ta gọi mình là tỷ tỷ. Hừ, rõ ràng so với ta nhỏ hơn.”
Vấn Nhã vừa nghe, nhảy dựng lên vọt tới trước mặt hắn hung ác nói :
“Ai nha, xú tiểu tử đệ, không lớn không nhỏ! Đệ tin ta mặc dù hiện tại cứu không được đệ, nhưng tuyệt đối có thể làm cho tên yêu nghiệt kia ngay lập tức liền áp đệ hay không.”
Vụ Tề nhanh cầu xin tha thứ nói:
“Nhã Nhi tỷ tỷ, ta là nói giỡn thôi, tỷ đừng để ý.”
“Hiện tại Nhã Nhi ta thực để ý, xú nam nhân các ngươi lại không có lương tâm, sớm biết thế thì để cho hắn vừa rồi áp đệ đi, cứu đệ làm gì, mình tự tìm tội nha. Hừ, ta cũng không cần làm tỷ tỷ, chính đệ tự bảo trọng đi. Ta không làm nữa.”
Vấn Nhã cố ý dọa hắn. Xoay người lại ngồi trở lại trên ghế không để ý tới Vụ Tề.
Lúc này Vụ Tề thực nóng nảy.
“Tỷ tỷ tỷ đừng tức giận, Vụ Tề nhờ hết vào tỷ, tỷ nếu có thể cứu đệ đi ra ngoài, đệ kêu phụ thân cho tỷ rất nhiều bạc, nhà của đệ thật sự là thủ phủ Tả Thành Quốc a.”
“Nhã Nhi ta không quen dùng bạc dơ bẩn của nhà đệ, đệ cho rằng tiền là vạn năng sao? Vậy đệ cùng yêu nghiệt kia nói đi, để cho hắn thả đệ ra. Chỉ sợ phụ thân đệ dùng tất cả tài sản cũng cứu không được đệ à. Tuổi còn nhỏ, liền nuông chiều từ bé, xem ra không ăn ít đau khổ, đệ thật đúng là không biết chữ chết viết như thế nào.”
Vấn Nhã không quen nhìn người lấy tiền cậy như thế này.
“Vụ Tề sai lầm rồi, nhỏ tuổi không hiểu chuyện, Nhã Nhi tỷ tỷ đừng nóng giận, Nhã Nhi tỷ tỷ muốn như thế nào đều được, cầu tỷ đừng đem ta ở lại chỗ này, ô ô. .”
Vụ Tề nước mắt lưng tròng.
“Bây giờ nói thế thì chậm rồi, bản tính của đệ Nhã Nhi từ trong lời nói vừa đã nghe ra, đừng tưởng rằng khóc sẽ có tác dụng, Nhã Nhi ta không để mình bị đẩy vòng vòng được, cách xa ta một chút.”
Vấn Nhã lạnh lùng nhìn hắn, họa vô đơn chí061.
“Ô ô. . . Ta thật không phải là cố ý, Nhã Nhi tỷ tỷ đừng như vậy, Vụ Tề rất sợ a, ô ô. .”
Lúc này nước mắt rơi như mưa.
Vấn Nhã kỳ thật cũng không phải ý chí sắt đá, nàng đang giáo huấn nam hài này một chút mà thôi. Ỷ vào nhà mình nhiều tiền, tính cách vặn vẹo, tri ân bất báo.
Nàng thấy Vụ Tề sợ tới mức cũng đủ, liền mắt lạnh nhìn hắn nói:
“Thật sự biết sai lầm rồi?”
“Đã biết, thật sự đã biết, Nhã Nhi tỷ tỷ.”
Vụ Tề ủy khuất nhìn Vấn Nhã.
“Vậy có phải tỷ tỷ ta muốn đệ làm gì đệ cũng làm hay không?”
Vấn Nhã có châm ngôn tiện nghi không chiếm là người ngu.
“Uhm, chỉ cần Nhã Nhi tỷ tỷ có thể cứu Vụ Tề đều được cả, Vụ Tề đều nghe tỷ tỷ .”
Vụ Tề lau khô nước mắt, hắn tuy nhỏ nhưng không phải ngu ngốc.
“Vậy trước lại đây giúp tỷ tỷ đấm bóp chân.”
Vấn Nhã nằm vật xuống ở trên ghế, nhắm ánh mắt lại không nhìn Vụ Tề. Cố ý cho hắn khó khăn, giết giết nhuệ khí của hắn.
Vụ Tề choáng váng.
‘Nàng cũng quá đáng đi, không bỏ qua mà chiếm tiện nghi của mình nha, có thể tưởng tượng được sau này mình phải dựa vào nàng.’
Chỉ đành từ từ đến trước mặt Vấn Nhã, thấy Vấn Nhã từ từ nhắm hai mắt lại cũng không nhìn hắn nghĩ đến nàng còn không có tha thứ cho hắn. Hắn từ nhỏ đến lớn cũng không hầu hạ người nào, hôm nay thiếu chút nữa bị người ta đè, còn bị một nữ hài vũ nhục, trong lòng ủy khuất không nói nên lời được.
Vấn Nhã mở mắt ra thấy Vụ Tề đứng ở bên người nàng vẫn không nhúc nhích giống như kẻ ngu, nghĩ rằng:
‘Có phải mình hơi quá đáng hay không, dù sao hắn chỉ là hài tử.
Nàng không khỏi nhăn lông mày nhỏ nhắn lại.
“Không muốn giúp ta đấm chân cũng có thể, đệ đem quần áo cởi ra đi, để cho Nhã Nhi nhìn một chút.”
Vấn Nhã nghĩ đến hắn là mỹ nam đệ nhất Tả Thành Quốc, khả năng có long văn cũng khá lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook