Săn Lùng Ô Sin (Nơi Đâu Tìm Thấy Em)
-
Chương 1: Gặp gỡ 1
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Tôi lên Hà Nội chưa lâu, cũng khoảng hơn một tháng. Mục đích tôi lên đây chỉ là để học tập. Tôi không biết vận may rủi thế nào mà lại có thể thi vào trường đại học T.F với số điểm 77,2 ( thường thì trường lấy 75 điểm). Lên đây tôi mới biết thành phố phồn vinh như thế nào. Con đường rộng lớn với hàng ngàn các loại xe cộ khác nhau, nhiều nhà tầng mọc san sát, hầu như toàn là cao ốc cả, phố xá hiện đại, đèn trùm sáng rực cả một vùng trời. Cũng vì thế mà giá cả ở đây rất đắt đỏ, thuê một căn nhà nhỏ chắc cũng hơn 500k chứ ít gì, lại còn không kể tiền điện nước nữa. Vì thế tôi không lựa chọn thuê nhà mà lại sống trông kí túc xá. Tuy ở đó có hơi trật trội nhưng nó rất rẻ, có hơn 200k thui, điện nước đầy đủ mà lại yên tĩnh, là nơi lí tưởng để học tập. Tôi đã chọn một phòng phải gọi là địa hình địa thế tốt nhất về mọi mặt. Tuy ở trên lầu hai nhưng nó rất sạch sẽ, thoáng mát và chỉ có mình tôi ở. Trong phòng còn có giường hai tầng nếu muốn bừa bãi cũng không phải dọn giường mà còn có chỗ để sách vở với quần áo. Với lại phòng còn có một cái sân thượng rất rộng để tôi có thể ra hóng gió và hít thở không khí trong lành.
Bây giờ tôi đang dạo trên con phố cổ ở ngoại thành để sắm ít đồ dùng học tập. Thế mà cũng rất nhanh nha, đã sắp hết một tháng nghỉ hè rồi, mai là lại đến ngày nhập học. Vào năm học mới tôi phải đi kiếm việc làm thêm thôi. Vì khi học thì cần rất nhiều chi phí, nào là tiền đồng phục, nào là tiền sách vở rồi tiền điện nước, v.v... mà ở trường này lại dành cho người giàu nữa, chi phí phải đắt gấp đôi chứ ít gì. Tuy tôi cũng được học bổng nhưng chỉ chi trả được một nửa thôi, còn về tiền ăn uống sinh hoạt của tôi thì phải làm sao? Tôi cũng không muốn làm kẻ ăn bám suốt ngày chỉ dựa vào tiền trợ cấp của ba mẹ. Với lại ba mẹ tôi cũng đâu phải giàu có gì, chắt chiu mãi từng đồng từng hào mới đủ tiền cho tôi lên đây học đó chứ.
Tôi vừa đi vừa đi vừa suy nghĩ mông lung về cuộc sống sau này bỗng "bộp" _ tôi va phải một cái gì đấy và gây ra cú vồ ếch ngoạn mục giữa đường phố. Tôi đứng lên, xoa xoa cái mông ê ẩm của mình, ngẩng lên nhìn cái vật vừa làm tôi vồ ếch, thì ra là một tên con trai nhăn nhăn nhở nhở. Trông hắn rất lấc cấc: tóc tai thì dựng ngược hết lên trông y như lông nhím, lại còn nhuộm xanh xanh, đỏ đỏ trông rất ngứa mắt, khuôn mặt trắng trông y như ma cương thi, tai đeo một chiếc khuyên tai nạm bạc trông rất bắt mắt và tôi cá rằng nó không hề rẻ chút nào, chắc cũng hơn 500k đó chứ, miệng đỏ như đánh son, nhẵn bóng vẫn ngoác tới tận mang tai. Lúc tôi đứng lên rồi hắn mới chạy đến định đỡ, tôi bực mình chửi càn:
- Đồ thần kinh! Không có mắt à? Đi va vào người khác mà không biết xin lỗi còn cười được à?_Tên đó nói- Cô to gan nhỉ? Dám mắng bổn thiếu gia cơ đấy!...
- Tôi không cần biết anh là thiếu gia hay thiếu râu gì hết, tôi chỉ cần biết là anh va vào tôi mà không thèm xin lỗi._Chưa nghe hắn nói hết câu tôi đã xen vào.
- Cô không nói lí nó vừa thôi, là cô va vào tôi trước mà!
- Kệ tôi, tôi nói anh va vào tôi trước thì là anh._Tôi cố cãi lí cho dù hắn có đúng hay không. Đồ thần kinh!
- Cô nói gì?_Hắn giận dữ quát lên khiến tôi giật mình.
- Tôi nói anh là đồ thần kinh đấy!_Tôi nói xong rồi dẫm cho hắn một cái đau điếng, xong thì chuồn lẹ.
- Cô...cứ đợi đấy! Đừng để tôi gặp lại cô._Hắn ở đằng sau ôm lấy chân mà hét lên. Tôi quay lại lè chọc tức hắn chơi. Lúc quay đầu suýt ôm hôn cây cột điện, may mà quay lại kịp.
Tôi bực tức bỏ về nhà, trong lòng vẫn cảm thấy ấm ức nhưng nghĩ lại tên kia bây giờ vẫn đang ở đó mà ôm chân lòng tôi lại cảm thấy sung sướng, hả hê vô cùng. Tôi ngồi soạn sách vở một lúc rồi ngồi viết truyện online trên cái Ipad cũ. Thực ra gia đình tôi cũng không phải nghèo đến nỗi không có tiền mua máy tính, gia đình tôi cũng thuộc diện khá giả chứ bộ. Tôi ung dung bắt chân chữ ngũ mà mút kẹo, tay vẫn không ngừng nghỉ trên bàn phím. Tôi vừa onl face, sao chán thế, chả có cái gì hay, tôi vứt njck sang một bên để viết truyện. Tôi vừa ấn vừa suy nghĩ xem diễn biến tiếp theo mà truyện tôi viết là gì. Sau đó ngồi viết đến hơn 6 h` mới đi nấu cơm.
(Xong chap 1)
Bây giờ tôi đang dạo trên con phố cổ ở ngoại thành để sắm ít đồ dùng học tập. Thế mà cũng rất nhanh nha, đã sắp hết một tháng nghỉ hè rồi, mai là lại đến ngày nhập học. Vào năm học mới tôi phải đi kiếm việc làm thêm thôi. Vì khi học thì cần rất nhiều chi phí, nào là tiền đồng phục, nào là tiền sách vở rồi tiền điện nước, v.v... mà ở trường này lại dành cho người giàu nữa, chi phí phải đắt gấp đôi chứ ít gì. Tuy tôi cũng được học bổng nhưng chỉ chi trả được một nửa thôi, còn về tiền ăn uống sinh hoạt của tôi thì phải làm sao? Tôi cũng không muốn làm kẻ ăn bám suốt ngày chỉ dựa vào tiền trợ cấp của ba mẹ. Với lại ba mẹ tôi cũng đâu phải giàu có gì, chắt chiu mãi từng đồng từng hào mới đủ tiền cho tôi lên đây học đó chứ.
Tôi vừa đi vừa đi vừa suy nghĩ mông lung về cuộc sống sau này bỗng "bộp" _ tôi va phải một cái gì đấy và gây ra cú vồ ếch ngoạn mục giữa đường phố. Tôi đứng lên, xoa xoa cái mông ê ẩm của mình, ngẩng lên nhìn cái vật vừa làm tôi vồ ếch, thì ra là một tên con trai nhăn nhăn nhở nhở. Trông hắn rất lấc cấc: tóc tai thì dựng ngược hết lên trông y như lông nhím, lại còn nhuộm xanh xanh, đỏ đỏ trông rất ngứa mắt, khuôn mặt trắng trông y như ma cương thi, tai đeo một chiếc khuyên tai nạm bạc trông rất bắt mắt và tôi cá rằng nó không hề rẻ chút nào, chắc cũng hơn 500k đó chứ, miệng đỏ như đánh son, nhẵn bóng vẫn ngoác tới tận mang tai. Lúc tôi đứng lên rồi hắn mới chạy đến định đỡ, tôi bực mình chửi càn:
- Đồ thần kinh! Không có mắt à? Đi va vào người khác mà không biết xin lỗi còn cười được à?_Tên đó nói- Cô to gan nhỉ? Dám mắng bổn thiếu gia cơ đấy!...
- Tôi không cần biết anh là thiếu gia hay thiếu râu gì hết, tôi chỉ cần biết là anh va vào tôi mà không thèm xin lỗi._Chưa nghe hắn nói hết câu tôi đã xen vào.
- Cô không nói lí nó vừa thôi, là cô va vào tôi trước mà!
- Kệ tôi, tôi nói anh va vào tôi trước thì là anh._Tôi cố cãi lí cho dù hắn có đúng hay không. Đồ thần kinh!
- Cô nói gì?_Hắn giận dữ quát lên khiến tôi giật mình.
- Tôi nói anh là đồ thần kinh đấy!_Tôi nói xong rồi dẫm cho hắn một cái đau điếng, xong thì chuồn lẹ.
- Cô...cứ đợi đấy! Đừng để tôi gặp lại cô._Hắn ở đằng sau ôm lấy chân mà hét lên. Tôi quay lại lè chọc tức hắn chơi. Lúc quay đầu suýt ôm hôn cây cột điện, may mà quay lại kịp.
Tôi bực tức bỏ về nhà, trong lòng vẫn cảm thấy ấm ức nhưng nghĩ lại tên kia bây giờ vẫn đang ở đó mà ôm chân lòng tôi lại cảm thấy sung sướng, hả hê vô cùng. Tôi ngồi soạn sách vở một lúc rồi ngồi viết truyện online trên cái Ipad cũ. Thực ra gia đình tôi cũng không phải nghèo đến nỗi không có tiền mua máy tính, gia đình tôi cũng thuộc diện khá giả chứ bộ. Tôi ung dung bắt chân chữ ngũ mà mút kẹo, tay vẫn không ngừng nghỉ trên bàn phím. Tôi vừa onl face, sao chán thế, chả có cái gì hay, tôi vứt njck sang một bên để viết truyện. Tôi vừa ấn vừa suy nghĩ xem diễn biến tiếp theo mà truyện tôi viết là gì. Sau đó ngồi viết đến hơn 6 h` mới đi nấu cơm.
(Xong chap 1)
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook