Sám Hối Đích Thủ, Vi Vi Chiến Đẩu - Tay Sám Hối Khẽ Run Nhẹ
-
Chương 21: C21: Chương 20 - Tìm Lối Ra
Manh mối A đã được biết đến: Người quản đốc tên là Thạch Tín, bị công nhân ghét bỏ, còn bị một công nhân bắt được nhược điểm; manh mối B: Hắn rất sợ quái vật xuất hiện trên công trường, dán đầy phù phiến trong phòng, nhưng không thể khởi công công trường; manh mối C: Báo ×1, ghi lại Thủy Thiên Thương Đồng không mua bảo hiểm tai nạn công trình cho công nhân. Yêu cầu: Phương pháp rời đi.
Thẩm Mão Mão: "..." Đề này không có cách nào giải được.
Cô chỉ nghe Vân Thắng Tiến mơ hồ nói một chút về phương pháp rời đi, đại khái là tìm ra cốt truyện chính của phó bản, có thể thông quan trò chơi nhưng sao mới xem như tìm ra cốt truyện? Sau khi phát hiện ra cốt truyện cô có muốn hét lên không?
Nghe suy đoán của cô, Tiểu Lâu dùng biểu tình nhìn kẻ ngốc nhìn cô một cái.
Chị viết trên giấy: 【Tìm ra điểm quan trọng nhất trong cốt truyện chính sẽ có thể khám phá lối ra. Chỉ cần đánh bại BOSS thủ quan, hoặc thoát khỏi tay BOSS là có thể thoát hiểm thành công. Những người đầu tiên khám phá lối ra cũng có cơ hội lớn để kích hoạt các tùy chọn.】
Tùy chọn kích hoạt là gì? Câu trả lời này vẫn rất trừu tượng, Thẩm Mão Mão cảm thấy dựa theo chỉ số thông minh của mình mà nói rất khó lý giải. Bất quá nghĩ đến cô tuyệt đối không có khả năng trở thành người đầu tiên tìm được lối ra, hiện tại giải thích lại rất phiền toái, cô cũng không hỏi.
Thời gian còn lại cho họ không còn nhiều nữa. Chậm nhất tối nay, nếu không tìm được phương pháp rời đi, ba người bọn họ sẽ bị lạnh.
Dù sao Thẩm Mão Mão cũng không nghe thấy, Tiểu Lâu chủ yếu trao đổi với Kim Mao: "Tôi đã biết hướng đi đại khái của phó bản này, về phương pháp rời đi cũng có suy nghĩ cụ thể."
Kim Mao hoàn toàn không ở trong trạng thái: "Hả? Lâu tỷ làm sao biết?"
"Điều tra nha." Tiểu Lâu đương nhiên nói.
Cũng rất cố gắng điều tra nhưng cái gì cũng không phát hiện ra Kim Mao: "..."
Tiểu Lâu: "Trong phó bản chỉ xuất hiện một NPC còn sống, chính là Thạch Tín, quản đốc. Thạch Tín không phải một quản đốc tốt được tôn trọng, ngược lại, ông và công nhân đã ghét hận từ lâu. Trong cốt truyện tôi biết, Thạch Tín tham ô công quỹ, nợ lương công nhân..."
Ngày đi lục soát tòa nhà nơi quản đốc ở, chị còn nhìn thấy nhiều hơn Thẩm Mão Mão.
Lúc vứt bỏ quản đóc trở về, chị nhìn thấy hai bóng đen tranh chấp trên nóc nhà, người mập nhẹ nhàng đưa tay, bóng đen cao gầy rơi từ trên lầu xuống, nện trên mặt đất phát ra một tiếng "rầm" một tiếng trầm đục. Lúc ấy Thẩm Mão Mão và Kim Mao cũng nghe được thanh âm này nhưng hai người bọn họ không dám quay đầu lại nhìn.
Hơn nữa báo chí sau đó, Đinh Hậu treo cổ trước cửa các cô, đối thoại trong phòng tắm, còn có bùa trong phòng quản đốc Thạch Tín...
Chị suy đoán: Thạch Tín đẩy công nhân bắt được nhược điểm của mình xuống lầu, thừa dịp bóng đêm hủy thi thể diệt tích đem thi thể chôn dưới ao nước còn chưa xây xong. Nhưng vợ của công nhân không tin rằng chồng cô sẽ mất tích vô cớ; hoặc cô biết rằng người chồng nắm lấy nhược điểm của quản đốc, vì vậy cô nghi ngờ rằng người quản đốc đã giết chồng mình, thế nên quậy lớn tại công trường một hồi, sau đó tự tử hoặc bị giết rồi giả trang thành tự tử. Sau đó, các công nhân trên công trường bắt đầu biến mất và cho đến bây giờ chỉ còn lại một người quản lý. Sau đó ao chôn thi thể lúc trước phát sinh dị biến, cho nên hắn mới khẩn cấp muốn cho người chơi phong bế ao nước để bảo vệ tính mạng của mình như thế.
Về phần quái vật đi theo Thẩm Mão Mão từ trung tâm thương mại trở về —— Tiểu Lâu sơ bộ phán đoán, trước khi Thẩm Mão Mão đi trung tâm thương mại, ban ngày nó lang thang bên ngoài, buổi tối đi tới công trường. Những âm thanh ồn ào mà họ nghe thấy xuất phát từ khuôn mặt trên bụng của quái vật. Những âm thanh này sẽ làm cho người lòng phiền ý loạn trong lòng bất an, một mình xuất hiện nhiều lắm có thể làm cho người ta sinh ra tự hại hoặc tự sát trong lòng, phối hợp với tiếng huýt sáo cùng nhau xuất hiện... Đó chính là làm cho người ta đau đầu muốn nứt sống không bằng chết.
Song sau khi Thẩm Mão Mão từ trung tâm thương mại trở về, thứ kia cũng theo đó trở về, hết thảy đều bị quấy rầy, ai cũng không biết kế tiếp nó sẽ có động tác gì.
Tóm lại, chị cho rằng đạo cụ quan trọng nhất của trò chơi này hoặc là nhược điểm của quản đốc hoặc là bộ xương dưới ao.
Sau khi nghe chị giải thích, Kim Mao: "...?" Vẻ mặt rất ngưu bức.
Thẩm Mão Mão: "..." Nghe không thấy thật phiền.
Tiểu Lâu bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, dùng để bình ổn lửa giận trong lòng mình. Chị không rõ vì sao mình lại mang theo hai tên ngốc trốn thoát, bất quá mang theo đều mang theo, vẫn là phụ trách đến cùng thôi.
Vì thế chị nói thẳng: "Bây giờ có hai con đường, một để tìm nhược điểm của người quản lý, hai là chờ đợi cho đến khi người quản đốc rời đi để tìm lối ra."
Dù sao thời gian vẫn còn rất dư dả, họ có thể làm điều đó như nhau.
Nhược điểm của quản đốc xuất hiện nhiều lần trong trò chơi, tất nhiên không thể chỉ nói bằng miệng. Thứ như vậy có lẽ là sổ sách của công trường hoặc bản ghi âm của quản đốc, hoặc bị quản đốc phát hiện mang đi tiêu hủy, hoặc bị công nhân giấu đi đến nay vẫn chưa bị phát hiện...
Vì vậy, điều tra được coi như một dự án lớn.
Cũng may quản đốc vội vàng phong tỏa ao nước, không có thời gian trở về nhìn. Hơn nữa thiếu ba lao động, cho dù hắn tăng ca thêm giờ, tối nay cũng không có khả năng trải đá xong, bọn họ có thể yên tâm lớn mật tìm kiếm.
Ba người chia làm ba đường, tiến hành tìm kiếm thảm toàn bộ công trường. Tìm một buổi chiều nhưng không tìm thấy gì. Công trường so với mặt bọn họ còn sạch sẽ hơn, ngoại trừ một ít bản vẽ thiết kế cần thiết, ngay cả tờ giấy trắng cũng không có, càng không cần nói đến sổ sách kế toán.
Đợi đến khi hoàng hôn bao trùm bầu trời, ba người không thu hoạch được gì đụng đầu gần ao.
Thẩm Mão Mão có chút khẩn trương: "Lâu tỷ, trời sắp tối rồi, chúng ta có thể được không?"
Tiểu Lâu liếc cô một cái, Thẩm Mão kỳ dị đọc được một loại ý tứ "Cô gái không thể nói không được".
Thẩm Mão Mão: "...?"
Tiểu Lâu vuốt cằm rơi vào trầm tư: "Không nên nha..." Khả năng quản đốc có được nhược điểm không lớn, bằng không trò chơi cũng không cần phải nhắc nhở bọn họ.
Từ trước đến nay chị luôn có lòng tin vào phán đoán của mình, đây cũng là nơi chị tự hào, cho nên chỉ có thể là tư duy của chị còn chưa đủ linh hoạt, không cách nào nghĩ ra phương pháp thu hoạch chân chính của đạo cụ.
Cách đó không xa, người chơi bận rộn cả ngày đầy mùi máu tươi đã xuống làm việc. Quản đốc giống như con chuột bị mèo đuổi theo, đi thẳng đến căn phòng mình dán đầy bùa vàng.
Không quan tâm vị phù này có hiệu quả thực tế hay không, an ủi tâm lý nhất định có.
Hôm nay thời gian làm việc còn muộn hơn trước, quản đốc buộc bọn họ phải tăng ca hai tiếng đồng hồ, người chơi cũ đối với ba thủ phạm hại bọn họ tăng ca tràn đầy oán giận.
Tiểu Lâu giữ chặt Thẩm Mão Mão sốt ruột muốn ra ngoài tìm lối ra, chờ bóng dáng người chơi cũ hoàn toàn biến mất mới dẫn bọn họ ra ngoài.
Càng gần ao, đôi chân của Kim Mao càng run rẩy.
Buổi sáng chỉ làm việc ở trên thì tốt, hiện tại muốn tiến vào ao bùn lần nữa, cậu đã không khống chế được hai chân mình.
Những viên gạch màu cam vốn đã được dán bên ngoài một lớp xi măng đã làm gần xong. Mặt cắt màu đỏ của xi măng được xây bằng phẳng, trải qua một buổi chiều nắng nóng, một chút mùi máu tươi cũng không còn.
Tấm trên cùng của ao còn lại một nửa chưa bị niêm phong, ngoại trừ một nửa này, những nơi khác chắn kín, không thấy mặt trời.
Chờ lát đá xong, phỏng chừng đồ đạc trong ao sẽ vĩnh viễn bị vây khốn dưới lòng đất, trừ phi chủ đầu tư tiếp quản công trình một lần nữa, nếu không chính là vĩnh viễn không có ngày xuất đầu.
Bọn họ đi vòng qua những nơi có vết máu trên tường, thắt nút thắt chặt trên giàn giáo, sau đó đi xuống ao theo khoảng trống của phiến đá.
Bởi vì lúc nào cũng không thấy được ánh mặt trời, bùn dưới đáy ao còn chưa khô, dưới cổ chân ba người đều chìm trong bùn. Nhìn biểu tình của Kim Mao phỏng chừng là muốn nhảy đến trên người Thẩm Mão Mão và Tiểu Lâu ôm cổ các cô.
Thẩm Mão Mão: "Không có tiền đồ như vậy!"
Kim Mao: "Đêm đó nếu chị đi với em, chị sẽ biết đáng sợ thế nào rồi."
Thẩm Mão Mão: "Cậu nói gì, tôi không nghe thấy."
Kim Mao: "..." Vô lại.
Tiểu Lâu dùng chân giẫm lên xung quanh, hỏi cậu: "Cái hố cậu đào đâu?"
Kim Mao chủ động dẫn đường: "Ở... Nó ở lối này."
Cái hố kia thoạt nhìn không đến ba thước sâu, hơn nữa vách hố ướt mềm, phía trên còn lưu lại cái hố mà Kim Mao đá ra đêm đó.
Kim Mao sợ hãi: "Em nghe thấy tiếng thở thứ hai ngoại trừ em ở dưới, leo thế nào cũng không leo lên đến đỉnh. Sau khi các chị kéo em lên, những bàn tay xuất hiện trong ao, kéo em trở lại."
Nói như vậy, cậu đi một vòng quanh, kỳ quái nói: "Tại sao lại không có phản ứng?"
Tiểu Lâu thản nhiên nói: "Gấp cái gì?"
Cũng được, trời vẫn chưa tối.
Ba người thăm dò một vòng dưới đáy ao, ngoại trừ phát hiện ra sọ não của Đinh Hậu ra thì không có gì khác.
Chờ đợi trong bóng tối ở một môi trường như vậy là một điều khủng khiếp. Không khí phía dưới tuyệt đối không lưu thông, an tĩnh đến mức ngay cả tiếng gió cũng không có, còn có sọ não trần trụi của Định Hậu tiếp người, Thẩm Mão Mão cảm thấy mình trở về bảo đảm chuẩn bị gặp ác mộng.
Mặt trời từng chút từng chút trầm xuống, mùi máu tươi trong mũi bọn họ cũng càng thêm nồng đậm, giống như máu tươi vốn ngưng đọng lại từng chút từng chút hòa tan, ăn mòn thế giới tinh thần tràn ngập nguy cơ của hai người mới.
Sau tám giờ, tất cả đều yên tĩnh. Công trường giống như một nghĩa trang, mà vị trí của các cô, chính là phần nghĩa trang xa hoa plus mộ phần.
Ba người đứng trong bùn mấy tiếng đồng hồ, bầu trời không ngừng chuyển sang màu đen giống như sinh mệnh bọn họ không ngừng nhảy đến tận cùng.
Thẩm Mão Mão đã bắt đầu cân nhắc di thư viết như thế nào mới không làm cho ba mẹ thương tâm.
Không biết có phải đã đến chín giờ hay không, xa xa truyền đến tiếng huýt sáo và tiếng nói chuyện quen thuộc, bùn dưới chân các cô bắt đầu quay cuồng, vô số đôi tay trắng bệch phá đất mà ra, lung tung nắm lấy quần và chân ba người.
Chân Kim Mao mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ xuống, Thẩm Mão Mão cũng không khống chế được thét chói tai ra tiếng, tay chân cùng sự dụng đá vào tay vị này.
Tiểu Lâu bịt tai lại, hét lớn một tiếng: "Thỏ! Hát đi!!"
Thẩm Mão Mão nghe lệnh làm việc, mở rộng cổ họng rống to, hát nửa ngày không một câu nào điệu lên.
Bài hát khó nghe này đã cho Kim Mao can đảm lớn, cậu sợ đến chết, nhưng vẫn dám lớn tiếng nói một câu: "Thỏ tỷ! Tiếng hát của chị thật trâu bò!!"
Tiếng huýt sáo có thể nhận ra không địch lại, đột nhiên dừng lại, bàn tay trong ao cũng đều thu hồi. Nhưng tiếng hát của Thẩm Mão Mão vẫn tiếp tục, giống như ma âm quanh tai, nghe lâu chỉ sợ tính mạng sẽ không giữ được.
Vì phòng ngừa chết trên tay người mình, Tiểu Lâu giơ tay che miệng cô lại, tay kia đặt bên môi nói một câu: "Suỵt ——"
Giọng nói thẩm Mão Mão lập tức thu âm, chờ chủ nhân cho phép hát lại.
Nhưng nếu tiếng huýt sáo không còn, cô cũng không có giá trị gì để lợi dụng. Tiểu Lâu ném cho cô một cái xẻng, chỉ một hướng, nói: "Ở đây!!" Tiếng huýt sáo vừa rồi chính là từ phía dưới truyền ra!
Thẩm Mão Mão vội vàng làm theo, cần cù cùng Kim Mao nạo vét bùn, rất nhanh thì đào ra một cái hố lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook