Sai Thế (bản dịch)
-
Chương 7
Sai dịch bội phục nhìn vị tiên cô này nói: "Ngài mới đến huyện Phí của chúng tôi, mà đã hiểu rõ như vậy, quả thật là thần thông cao mình, có điều... nghe nói vị kia không phải là chết đuối, mà là bị nhốt trong phòng chứa củi rồi bị thiêu sống..."
Thôi Tiểu Tiêu vừa nghe thấy vậy thì hăng hái tròn to mắt nói: "Lại có chuyện này nữa sao!”
Sai dịch thoáng cái liền có tinh thần, hạ giọng khoe khoang: Người bình thường cũng không biết chuyện này! Nghe nói phu nhân của Bạch gia tư thông với người khác, ngay cả cốt nhục trong bụng cũng không phải của Bạch gia...... A u, trong phòng củi lúc ấy chất không ít thuốc lào được phơi khô, cũng không biết tại sao bốc cháy. Mùi vị kia hun đến ba ngày cũng không tản đi. Ài, cũng là vì trời khô vật khô, nhưng không biết tại sao lại bắt lửa nha! Đúng rồi, chỗ cháy cách đây cũng không xa. Chỉ là tại hạ nghe hạ nhân của Bạch gia nói rằng trong phòng củi kia cũng không thấy thi thể đâu, cũng không biết là thật hay giả.”
Cứ như vậy tán gẫu một hồi, bọn họ đã tới trại tằm.
Cửa lớn của trại tằm đóng chặt, xung quanh có từng hàng cây dâu thấp thoáng trong ánh trăng mông lung, nhìn qua có vẻ có chút âm phong thê lương.
Khi đẩy cửa lớn dán giấy niêm phong ra, từ trong cửa lập tức tuôn ra vô số bướm đêm. Xem ra bởi vì không có người xử lý, những con nhộng tằm kia đã hóa thành thiêu thân, mà trong tay mấy người bọn họ lại cầm theo đèn lồng, cho nên những con thiêu thân kia liền nhào tới cửa.
Nhị sư tỷ Giang Nam Mộc vốn là nữ hài tử, nên có cảm giác chán ghét trời sinh với những loại phi trùng này, không nhịn được mà che mặt thấp giọng kêu lên.
Mà Cơ Ngọ Thất thì nhanh chóng rút ra một tấm phù văn, yên lặng niệm chú trong miệng, rất nhanh song chưởng đã hóa hỏa, thiêu đốt sạch sẽ những con bướm đêm kia.
Thôi Tiểu Tiêu không nhịn được tán thưởng nói: "Đại sư huynh, huynh thế mà lại có thể dẫn chân hỏa sao!”
Cơ Ngọ Thất nghe xong lời này thì rất là đắc ý. Khác với sư đệ A Nghị lừa gạt người che mắt, Cơ Ngọ Thất là người vào sư môn lâu nhất, đã có thể dùng thành thạo thủy hỏa chi lực trong ngũ hành, chứ không phải là bản lĩnh lừa gạt người!
Trong mùi kén cháy khét, Thôi Tiểu Tiêu hơi nheo mắt lại, vừa rồi trong ánh lửa đầy trời, nàng dường như nhìn thấy cái gì đó.
Nhưng khi Thôi Tiểu Quân nhắc tới việc này thì mấy người khác nhao nhao tỏ vẻ không thấy. Cơ Ngọ Thất ác thanh ác khí nói: "Nếu muội sợ, cũng không nên đi vào, không nên ở đây cố làm ra vẻ huyền bí mà nói vài lời dọa người!"
Nói xong, hắn dẫn đầu cất bước đi vào.
Nhưng đi chưa được mấy bước, Cơ Ngọ Thất liền dừng bước, bởi vì con đường phía trước đã bị tơ tằm ngăn trở, giống như là tầng tầng bình chướng, căn bản là không hạ chân xuống được.
Đúng lúc này, phía sau có tiếng người truyền đến: "Xem ra các ngươi căn bản là không định nghe lời khuyên, lại không công đến chịu chết, thật sự là không biết chính bản thân có mấy cân mấy lượng mà!"
Người của Phù Tông quay đầu nhìn, thì ra là đám đệ tử áo tiên bồng bềnh của Cửu Huyền Kiếm Tông lại tới.
Lúc này bọn họ vẫn áo trắng bồng bềnh, trong đêm tối đen, trên người lại phát tán bạch quang nhàn nhạt - đây là linh quang Thiên Cương từ trong đan điền tản mát ra, không chỉ có thể chiếu sáng, mà còn có thể chống đỡ đao kiếm xâm nhập.
Tu vi như vậy làm cho người ta cực kỳ hâm mộ, đệ tử mạt lưu trong Cửu Huyền Kiếm Tông cho dù trán chỉ có hai sợi lạc ấn hoa sen nhưng nếu là đi các tông cung khác thì cũng có thể trở thành nhân tài kiệt xuất của các tông môn đó!
Thôi Tiểu Tiêu tìm kiếm trong đám đệ tử phía sau một hồi, rồi lại nhìn thấy đệ tử trán trơn bóng không ấn kia, bất quá lần này bên cạnh hắn đã có thêm một nữ tử xinh đẹp, mặc một thân trang phục đen, nhìn như là một nữ tu.
Đại đệ tử Kiếm Tông Tưởng Chính cầm đầu cũng không thèm liếc mắt, lười phản ứng với Phù Tông bất nhập lưu kia mà móc từ trong ngực móc một cái la bàn, theo âm dương ngư chuyển động mà nhanh chóng quan sát bốn phía. Sau đó phân phó: "Nơi này quả nhiên là có ma khí rất nặng, các ngươi giữ vững tinh thần, nhanh tìm ra ma vật giấu kín kia, bất quá phải cẩn thận một chút, chớ làm tổn thương thứ trong cơ thể nó...... hiểu không.”
Sau khi nói xong, các đệ tử Kiếm Tông như thiên ngoại phi tiên mà nhao nhao tản ra bốn phía.
Trên người bọn họ phát ra linh quang hộ thuẫn nhàn nhạt, huy động linh kiếm tiêu sái lưu loát chém đứt tơ tằm đang quấn xung quanh, muốn nhanh chóng tiến vào trong trại tằm.
Cơ Ngọ Thất rất không phục khi thấy đệ tử Kiếm Tông khoe khoang.
Bây giờ trong mấy sư huynh muội Phù Tông này, Cơ Ngọ Thất có công lực mạnh nhất, cho nên hắn lập tức càn quyét đan điền, muốn nổi bật chút linh quang ra trên người.
Đáng tiếc buổi tối ăn quá no, hơi hơi dùng sức thôi mà cũng không kìm nén được khiến cho tiếng rắm liên tiếp nổ tung vang dội trong sân…
Ba sư huynh muội rất ăn ý cùng nhau tản ra, một khắc này, tình nghĩa đồng môn kiên cố đã hơi dao động, giờ họ chỉ muốn tạm thời phủi sạch quan hệ với đại sư huynh này mà thôi.
Ngay khi Cơ Ngọ Thất đỏ mặt, âm thầm xấu hổ, các đệ tử Cửu Hiên Kiếm Tông đã đại hiển thần thông, áo trắng phiêu diêu, dáng người linh động, lợi dụng kiếm khí thanh trừ hơn phân nửa tơ trắng quấn quanh sân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook