Sai Phi Dụ Tình
-
Chương 159: Phiên ngoại hạnh phúc: Hoàng hậu là quan trọng nhất (Thượng)
Một trận gió mát thổi đến làm lòng người thêm say mê cuộc sống.
Sương mù tràn ngập, nhuộm mỏng mặt sông, mặc dù thâm cung vắng vẻ, cung vũ nặng nề, nhưng vẫn không cản được gió xuân thổi lất phất. Trong hoàng cung, hoa xuân đua nhau nở rộ, rực rỡ khoe sắc, hương hoa làm say lòng người.
Trời vào hoàng hôn, mây trắng ở phía chân trời từ trắng nõn chuyển qua sáng ngọc, ráng màu sáng lạn đầy trời.
Bách Lý Hàn vội vã rời ngự thư phòng, chẳng biết trong lòng tại sao có chút bất an, mắt phải nháy liên hồi.
Hôm nay chính sự bận rộn, đã một ngày chưa trở về Tê Phượng cung rồi.
Một ngày không gặp, như cách ba thu, trong lòng hắn vẽ ra một dáng người, hắn nghĩ đời này kiếp này đúng không thể rời bỏ Lưu Sương được nữa rồi.
Một mảnh âm thanh đùa cợt huyên náo theo nhu gió thổi tới bên.
Bách Lý Hàn nheo mắt nhìn lại, cành liễu y y, liễu nhứ đầy trời, khuất sau hàng liễu rủ, hai thân ảnh nho nhỏ đang bay chạy, trên không có hai con diều đang phiêu lãng theo gió.
Bỗng chốc con diều Yến Tử màu lam quấn lấy con Lão Ưng màu đen, hai đứa trẻ lại dùng sức kéo, kết quả dây diều trong tay liền đứt rời, Yến Tử cùng Lão Ưng khinh phiêu phiêu từ không trung rơi xuống. Yến Tử màu lam kia vướng vào nhánh cây, bị rách thành rất nhiều mảnh nhỏ.
Cung nữ cùng thái giám đứng một bên nhất thời ngẩn người, lo lắng đến không dám thở ra, bởi vì bọn họ biết, một cuộc chiến sắp sửa xảy ra.
Quả nhiên, sau một chốc yên lặng đáng sợ, cô bé mặc quần đỏ tức giận la lớn: “Bách Lý Hy Chiếu, ngươi phải đền con diều cho ta.” Giọng nói non mềm khả ái nhổ ra nhưng cũng không kém phần hung hãn.
Bất quá nàng mới năm, sáu tuổi, nhưng giọng nói cùng khí thế không nhỏ chút nào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi mắt hắc bạch phân minh to tròn quay nhìn thần phi chung quanh.
“Hà Úy, rõ ràng là Yến Tử của ngươi quấn lấy Lão Ưng của ta, sao ta phải đền?” Tiểu nam oa bên kia chậm rãi nói.
Tiểu nam oa cũng khoảng năm, sáu tuổi, vận một bộ áo ngân bạch, tuy còn nhỏ tuổi, nhưng lại có khí chất phiêu nhiên bất phàm hơn người. (Bạn Nhi bảo giống sư huynh nè ;)). Nguyên văn: kiểu đắc đạo thành tiên đích thị sư huynh)
“Ta mặc kệ, chính ngươi làm hư con diều của ta, mau đền cho ta!” Hà Úy chống tay vào eo, bộ dạng cậy mạnh bá đạo. (giống ai đây.:-s)
“Hôm nay ta không muốn bồi thường, rõ ràng là lỗi của ngươi. Ta còn muốn người đền Lão Ưng cho ta đây.” Hy Chiếu nhướng nhướng mày, thản nhiên nói.
“Tốt! Là ngươi như thế, đừng trách ta không khách khí.” Hà Úy dứt lời, nắm tay lại, xông về phía Hy Chiếu.
“Tiểu công chúa, không thể a.” Thị nữ cùng thái giám phía sau luôn miệng sợ hãi kêu lên, nhưng không một ai dám ngăn cản.
Bọn họ cũng không dám chọc giận tiểu công chúa này, nếu không may chọc giận nàng, là rước khổ dài dài.
Nghĩ lại, tiểu công chúa và tiểu hoàng tử cùng được sinh ra từ một long phượng thai, thế nhưng tính tình lại khác nhau một trời một vực.
Tiểu công chúa điêu ngoa hoạt bát, tiểu hoàng tử ôn văn trầm tĩnh. Tiểu hoàng tử luôn nhường cho tiểu công chúa, hôm nay không biết chuyện gì xảy ra, hai người đó xem ra sắp đánh tới nơi rồi.
Không kịp phản ứng, hai thân ảnh nho nhỏ đã xông vào đánh nhau.
Bách Lý Hàn chậm rãi đi tới, mắt thấy Hy Chiếu và Hà Úy đang đấu với nhau, không nhịn được nhíu nhíu mày, ho nhẹ một tiếng.
Hy Chiếu cùng Hà Úy nghe được thanh âm, đảo mắt một vòng, rồi đồng loạt nhìn nhau, sau đó thu tay lại, nhanh chân vọt tới trước mặt Bách Lý Hàn.
“Phụ Hoàng, Hy Chiếu làm hư con diều của con.” Thoáng nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang nói của Hà Úy, vài giọt nước mắt rơm rớm nổi lên.
Bách Lý Hàn giương mày, ôm lấy Hà Úy, mép treo lên nụ cười sủng nịch.
Tính nết Hà Úy cùng Băng đệ hắn thật là giống nhau như đúc, dáng vẻ thiên sứ, thế nhưng trong bụng là cả một bụng mưu ma chước quỷ, nói khóc liền khóc, nói cười liền cười. Dĩ nhiên, bé khóc cũng có nguyên do. Lần này, không biết sau lưng còn có mưu ma chước quỷ gì.
“Tốt lắm, con muốn thế nào, nói đi.” Bách Lý Hàn có chút bất đắc dĩ nói.
Hy Chiếu đứng gần đó, có chút khinh thường nhìn Hà Úy.
Hà Úy vừa nghe, lập tức chuyển khóc thành cười, trên mặt hiện rõ vẻ hớn hở, còn có ti ti nước mắt phát sáng.
“Con muốn phụ hoàng làm con diều mới cho con, diều cũ hư rồi, lát nữa trở về, mẫu hậu biết sẽ tức giận.” Hà Úy quệt mồm, nói.
“Phụ hoàng, con cũng muốn thế. Diều của con cũng hư rồi, nó là mẫu hậu tự tay làm cho con.” Hy Chiếu cũng cau mày nói, bộ dáng kia hết sức khả ái.
“Được, phụ hoàng liền trở về làm cho các con, thấy thế nào?” Vua của một nước ở trước mặt hai đứa trẻ này hoàn toàn mất hết giá tử.
“Phụ hoàng, chúng ta đến ngự thư phòng của người làm đi, xong rồi hãy hồi cung. Nếu mẫu hậu biết chúng con làm hư con diều, nhất định sẽ tức giận.” Hà Úy nói giọng như bà cụ non.
Bách Lý Hàn tất nhiên không nỡ để Lưu Sương tức giận, liền dẫn hai tiểu ma đầu náo loạn này đến ngự thư phòng.
Bách Lý Hàn vẽ tranh kém xa Lưu Sương, mới vẽ vài nét, đã bị Hy Chiếu cùng Hà Úy bác bỏ, nói vẽ như thế không giống. Bách Lý Hàn mấy ngày nay bận rộn chính sự, rất ít khi chơi cùng con, nên cảm thấy áy náy, rốt cục nhẫn nại vẽ một bức lại một bức.
Giằng co hai canh giờ, Yến Tử cùng Lão Ưng mới chiếm được sự hài lòng của cặp song sinh.
Trước khi đi, Hy Chiếu thâm ý nói: “Phụ hoàng, chuyện hôm nay, chúng con cũng là phụng lệnh mẫu hậu làm, một lát phụ hoàng cũng chớ trách con. Phụ hoàng tự giải quyết cho tốt, con cùng Hà Úy đến chỗ Thái hoàng tổ mẫu chơi đây.” (Con ai đây ta. Haha)
“Đúng a, đúng a!” Hà Úy cũng ngoan ngoãn cười.
Nói xong, hai tiểu tử liền đi theo thái giám, thẳng bước vụt đi.
Bách Lý Hàn mệt mỏi bóp trán, này mới cảm giác được chuyện này có gì đó không đúng. Hai tiểu ma đầu này, rất rõ ràng là cứ quấn lấy không để hắn trở về Tê Phượng cung.
Chẳng lẽ có chuyện gì? Sương nhi muốn dùng chiêu gì đùa bỡn hắn? Phủ trán cau mày, đột nhiên nhớ tới, hôm nay là ngày mười tám tháng tư, ngày này sáu năm trước, cuộc đời hắn có Lưu Sương.
Chân mày nhíu chặt của Bách Lý Hàn nhất thời buông lỏng, xem ra, Sương nhi cố ý đề cho hai tiểu tử quấn hắn, chẳng lẽ muốn làm cho hắn vui mừng một cách bất ngờ? Trong lòng bỗng chốc ngòn ngọt, vội vàng đứng dậy, trở về Tê Phượng cung.
Đêm đã khuya, kiếu nguyệt nhô lên cao, gió mát tây tây.
Bên trong Tê Phượng cung, sự tình nghênh đón Bách Lý Hàn, đúng là bất ngờ, nhưng không diễn ra theo hướng vui mừng.
Sau khi Bách Lý Hàn đứng trên đài đọc xong phong thư, mặt của hắn liền đen lại.
Hoàng hậu của hắn, thế nhưng rời cung đi ra ngoài.
Vào ngày mười tám tháng tư, vào ngày đặc biệt có ý nghĩa với cuộc hôn nhân của hai người, nàng bỏ lại hắn và cặp song sinh, tiêu sái mà thẳng bước đi.
Nàng nói du đãng giang hồ, hành y cứu người.
Nàng nói ở trong thâm cung, sẽ làm hoang vu y thuật của nàng. (mai một, tay nghề yếu kém đi.)
Bách Lý Hàn ngã ngồi ở lưu kim trên giường lớn, trong phút chốc cảm thấy mất mát không bù đắp được.
“Người đâu!” Hắn khàn giọng gầm nhẹ nói.
Mấy tiểu cung nữ nơm nớp lo sợ chạy tới.
“Hoàng hậu rời cung lúc nào?” Bách Lý Hàn đưa khuôn mặt âm hối hỏi.
“Bệ hạ vừa đi, hoàng hậu liền xuất cung rồi!” Một tiểu cung nữ run giọng đáp.
Đó chính là giờ Mão (5h-7h), nàng đã đi một ngày, đủ để ra khỏi kinh thành rồi.
Tròng mắt hắn bỗng dưng đen lại, tối như mực, nhìn không thấu vẻ mặt của hắn. Nắm chặt phong thư của Lưu Sương trong tay, mép hắn nổi lên nụ cười thản nhiên.
Bất kể đi bao xa, hắn nhất định sẽ tìm được nàng.
Sương mù tràn ngập, nhuộm mỏng mặt sông, mặc dù thâm cung vắng vẻ, cung vũ nặng nề, nhưng vẫn không cản được gió xuân thổi lất phất. Trong hoàng cung, hoa xuân đua nhau nở rộ, rực rỡ khoe sắc, hương hoa làm say lòng người.
Trời vào hoàng hôn, mây trắng ở phía chân trời từ trắng nõn chuyển qua sáng ngọc, ráng màu sáng lạn đầy trời.
Bách Lý Hàn vội vã rời ngự thư phòng, chẳng biết trong lòng tại sao có chút bất an, mắt phải nháy liên hồi.
Hôm nay chính sự bận rộn, đã một ngày chưa trở về Tê Phượng cung rồi.
Một ngày không gặp, như cách ba thu, trong lòng hắn vẽ ra một dáng người, hắn nghĩ đời này kiếp này đúng không thể rời bỏ Lưu Sương được nữa rồi.
Một mảnh âm thanh đùa cợt huyên náo theo nhu gió thổi tới bên.
Bách Lý Hàn nheo mắt nhìn lại, cành liễu y y, liễu nhứ đầy trời, khuất sau hàng liễu rủ, hai thân ảnh nho nhỏ đang bay chạy, trên không có hai con diều đang phiêu lãng theo gió.
Bỗng chốc con diều Yến Tử màu lam quấn lấy con Lão Ưng màu đen, hai đứa trẻ lại dùng sức kéo, kết quả dây diều trong tay liền đứt rời, Yến Tử cùng Lão Ưng khinh phiêu phiêu từ không trung rơi xuống. Yến Tử màu lam kia vướng vào nhánh cây, bị rách thành rất nhiều mảnh nhỏ.
Cung nữ cùng thái giám đứng một bên nhất thời ngẩn người, lo lắng đến không dám thở ra, bởi vì bọn họ biết, một cuộc chiến sắp sửa xảy ra.
Quả nhiên, sau một chốc yên lặng đáng sợ, cô bé mặc quần đỏ tức giận la lớn: “Bách Lý Hy Chiếu, ngươi phải đền con diều cho ta.” Giọng nói non mềm khả ái nhổ ra nhưng cũng không kém phần hung hãn.
Bất quá nàng mới năm, sáu tuổi, nhưng giọng nói cùng khí thế không nhỏ chút nào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi mắt hắc bạch phân minh to tròn quay nhìn thần phi chung quanh.
“Hà Úy, rõ ràng là Yến Tử của ngươi quấn lấy Lão Ưng của ta, sao ta phải đền?” Tiểu nam oa bên kia chậm rãi nói.
Tiểu nam oa cũng khoảng năm, sáu tuổi, vận một bộ áo ngân bạch, tuy còn nhỏ tuổi, nhưng lại có khí chất phiêu nhiên bất phàm hơn người. (Bạn Nhi bảo giống sư huynh nè ;)). Nguyên văn: kiểu đắc đạo thành tiên đích thị sư huynh)
“Ta mặc kệ, chính ngươi làm hư con diều của ta, mau đền cho ta!” Hà Úy chống tay vào eo, bộ dạng cậy mạnh bá đạo. (giống ai đây.:-s)
“Hôm nay ta không muốn bồi thường, rõ ràng là lỗi của ngươi. Ta còn muốn người đền Lão Ưng cho ta đây.” Hy Chiếu nhướng nhướng mày, thản nhiên nói.
“Tốt! Là ngươi như thế, đừng trách ta không khách khí.” Hà Úy dứt lời, nắm tay lại, xông về phía Hy Chiếu.
“Tiểu công chúa, không thể a.” Thị nữ cùng thái giám phía sau luôn miệng sợ hãi kêu lên, nhưng không một ai dám ngăn cản.
Bọn họ cũng không dám chọc giận tiểu công chúa này, nếu không may chọc giận nàng, là rước khổ dài dài.
Nghĩ lại, tiểu công chúa và tiểu hoàng tử cùng được sinh ra từ một long phượng thai, thế nhưng tính tình lại khác nhau một trời một vực.
Tiểu công chúa điêu ngoa hoạt bát, tiểu hoàng tử ôn văn trầm tĩnh. Tiểu hoàng tử luôn nhường cho tiểu công chúa, hôm nay không biết chuyện gì xảy ra, hai người đó xem ra sắp đánh tới nơi rồi.
Không kịp phản ứng, hai thân ảnh nho nhỏ đã xông vào đánh nhau.
Bách Lý Hàn chậm rãi đi tới, mắt thấy Hy Chiếu và Hà Úy đang đấu với nhau, không nhịn được nhíu nhíu mày, ho nhẹ một tiếng.
Hy Chiếu cùng Hà Úy nghe được thanh âm, đảo mắt một vòng, rồi đồng loạt nhìn nhau, sau đó thu tay lại, nhanh chân vọt tới trước mặt Bách Lý Hàn.
“Phụ Hoàng, Hy Chiếu làm hư con diều của con.” Thoáng nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang nói của Hà Úy, vài giọt nước mắt rơm rớm nổi lên.
Bách Lý Hàn giương mày, ôm lấy Hà Úy, mép treo lên nụ cười sủng nịch.
Tính nết Hà Úy cùng Băng đệ hắn thật là giống nhau như đúc, dáng vẻ thiên sứ, thế nhưng trong bụng là cả một bụng mưu ma chước quỷ, nói khóc liền khóc, nói cười liền cười. Dĩ nhiên, bé khóc cũng có nguyên do. Lần này, không biết sau lưng còn có mưu ma chước quỷ gì.
“Tốt lắm, con muốn thế nào, nói đi.” Bách Lý Hàn có chút bất đắc dĩ nói.
Hy Chiếu đứng gần đó, có chút khinh thường nhìn Hà Úy.
Hà Úy vừa nghe, lập tức chuyển khóc thành cười, trên mặt hiện rõ vẻ hớn hở, còn có ti ti nước mắt phát sáng.
“Con muốn phụ hoàng làm con diều mới cho con, diều cũ hư rồi, lát nữa trở về, mẫu hậu biết sẽ tức giận.” Hà Úy quệt mồm, nói.
“Phụ hoàng, con cũng muốn thế. Diều của con cũng hư rồi, nó là mẫu hậu tự tay làm cho con.” Hy Chiếu cũng cau mày nói, bộ dáng kia hết sức khả ái.
“Được, phụ hoàng liền trở về làm cho các con, thấy thế nào?” Vua của một nước ở trước mặt hai đứa trẻ này hoàn toàn mất hết giá tử.
“Phụ hoàng, chúng ta đến ngự thư phòng của người làm đi, xong rồi hãy hồi cung. Nếu mẫu hậu biết chúng con làm hư con diều, nhất định sẽ tức giận.” Hà Úy nói giọng như bà cụ non.
Bách Lý Hàn tất nhiên không nỡ để Lưu Sương tức giận, liền dẫn hai tiểu ma đầu náo loạn này đến ngự thư phòng.
Bách Lý Hàn vẽ tranh kém xa Lưu Sương, mới vẽ vài nét, đã bị Hy Chiếu cùng Hà Úy bác bỏ, nói vẽ như thế không giống. Bách Lý Hàn mấy ngày nay bận rộn chính sự, rất ít khi chơi cùng con, nên cảm thấy áy náy, rốt cục nhẫn nại vẽ một bức lại một bức.
Giằng co hai canh giờ, Yến Tử cùng Lão Ưng mới chiếm được sự hài lòng của cặp song sinh.
Trước khi đi, Hy Chiếu thâm ý nói: “Phụ hoàng, chuyện hôm nay, chúng con cũng là phụng lệnh mẫu hậu làm, một lát phụ hoàng cũng chớ trách con. Phụ hoàng tự giải quyết cho tốt, con cùng Hà Úy đến chỗ Thái hoàng tổ mẫu chơi đây.” (Con ai đây ta. Haha)
“Đúng a, đúng a!” Hà Úy cũng ngoan ngoãn cười.
Nói xong, hai tiểu tử liền đi theo thái giám, thẳng bước vụt đi.
Bách Lý Hàn mệt mỏi bóp trán, này mới cảm giác được chuyện này có gì đó không đúng. Hai tiểu ma đầu này, rất rõ ràng là cứ quấn lấy không để hắn trở về Tê Phượng cung.
Chẳng lẽ có chuyện gì? Sương nhi muốn dùng chiêu gì đùa bỡn hắn? Phủ trán cau mày, đột nhiên nhớ tới, hôm nay là ngày mười tám tháng tư, ngày này sáu năm trước, cuộc đời hắn có Lưu Sương.
Chân mày nhíu chặt của Bách Lý Hàn nhất thời buông lỏng, xem ra, Sương nhi cố ý đề cho hai tiểu tử quấn hắn, chẳng lẽ muốn làm cho hắn vui mừng một cách bất ngờ? Trong lòng bỗng chốc ngòn ngọt, vội vàng đứng dậy, trở về Tê Phượng cung.
Đêm đã khuya, kiếu nguyệt nhô lên cao, gió mát tây tây.
Bên trong Tê Phượng cung, sự tình nghênh đón Bách Lý Hàn, đúng là bất ngờ, nhưng không diễn ra theo hướng vui mừng.
Sau khi Bách Lý Hàn đứng trên đài đọc xong phong thư, mặt của hắn liền đen lại.
Hoàng hậu của hắn, thế nhưng rời cung đi ra ngoài.
Vào ngày mười tám tháng tư, vào ngày đặc biệt có ý nghĩa với cuộc hôn nhân của hai người, nàng bỏ lại hắn và cặp song sinh, tiêu sái mà thẳng bước đi.
Nàng nói du đãng giang hồ, hành y cứu người.
Nàng nói ở trong thâm cung, sẽ làm hoang vu y thuật của nàng. (mai một, tay nghề yếu kém đi.)
Bách Lý Hàn ngã ngồi ở lưu kim trên giường lớn, trong phút chốc cảm thấy mất mát không bù đắp được.
“Người đâu!” Hắn khàn giọng gầm nhẹ nói.
Mấy tiểu cung nữ nơm nớp lo sợ chạy tới.
“Hoàng hậu rời cung lúc nào?” Bách Lý Hàn đưa khuôn mặt âm hối hỏi.
“Bệ hạ vừa đi, hoàng hậu liền xuất cung rồi!” Một tiểu cung nữ run giọng đáp.
Đó chính là giờ Mão (5h-7h), nàng đã đi một ngày, đủ để ra khỏi kinh thành rồi.
Tròng mắt hắn bỗng dưng đen lại, tối như mực, nhìn không thấu vẻ mặt của hắn. Nắm chặt phong thư của Lưu Sương trong tay, mép hắn nổi lên nụ cười thản nhiên.
Bất kể đi bao xa, hắn nhất định sẽ tìm được nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook