Sai Một Bước, Lạc Nhau Một Đời
-
Chương 54: Đêm trắng huyền thoại (tt)
Dương Phong níu tay Bảo Bảo, cô tức giận quay lại không kìm chế lỡ tay tát anh một tát. Anh khựng lại, ánh mắt mờ mịt không rõ phương hướng. Cô chợt thấy áy náy, cuối gằm mặt xuống, lí nhí nói:
"Xin lỗi. Nhưng anh nói Ân Ngọc, cô ấy rốt cuộc là ai?"
Anh kéo tay cô ra xe, vừa đi vừa nói:
"Em lên xe trước đã, trên đường anh sẽ kể."
Cô thắt dây an toàn, anh lái xe chầm chậm. Lát sau anh cất giọng trầm ấm nói:
"Ân Ngọc chính là Eli, bạn gái năm xưa của Kỷ Minh Hàn."
"Bạn gái sao?"
"Đúng vậy. Nhà Ân Ngọc vốn là gia đình giàu có, có hứa hôn với Kỷ gia. Năm ấy Kỷ thị đang bên bờ phát triển tốt, đối thủ cạnh tranh không ít, kẻ thù lại càng nhiều. Có lần họ tiến hành ám sát Ông bà Kỷ - chính là ba mẹ Kỷ Minh Hàn bây giờ. Lần đó họ dùng súng, cứ tưởng ông bà sẽ chết nhưng đột ngột cha mẹ Ân Ngọc lại đỡ thay đạn, sau đó Ân Ngọc trở thành trẻ mồ côi, ông bà Kỷ liền nhận cô làm con nuôi, sau này lớn lên thì lấy làm con dâu."
"Vậy sao em chưa từng gặp Eli ở thành phố X lần nào?
"Trước lúc em đến thành phố, Ân Ngọc từng là bạn diễn của Kỷ Minh Hàn, sau đó trong khi thực hiện một cảnh mạo hiểm cô ấy lên cơn đau tim, ngã từ tầng cao xuống. Mọi người cứ nghĩ Ân Ngọc đã chết, Kỷ Minh Hàn rất suy sụp, có lúc Kỷ thị gần như giải thể, may có Mạc Khải Nghiên công ty mới có ngày như bây giờ."
Cô không khỏi bàng hoàng. Vậy hoá ra cô là người đến sau, vậy mà cô vẫn vững tin mình là người đến trước, ngay từ đầu đã như vậy. Cô chợt nhớ có lần xem tin tức về hắn, cái tên Ân Ngọc từng vô tình lướt qua nhưng cô không chú ý, giờ đây cô mới nhớ.
"Nhưng cô ấy nói với em tên Trung của cô ấy là Ly Mạn."
"Anh không biết nữa, thật ra những việc này một phần anh được biết trước, một phần nhờ có chị Y Nhược."
"Sao anh chị không nói cho em biết sớm?"
"Biết sớm em định sẽ làm gì? Anh yêu em, muốn cưới em."
Cô bàng hoàng không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Đột ngột như vậy khiến cô bị bài xích. Khuôn mặt khả ái của anh vẫn chân thành như vậy. Năm năm trước lúc Kỷ Minh Hàn đi Pháp, bên cô là anh. Không phải cô không nể tình anh nhưng hôn nhân không phải ngày một ngày hai. Cô biết anh rất tốt, rất thật lòng. Nhưng không yêu vẫn là không yêu, mãi là như vậy. Xe dừng trước đèn đỏ, cô mở cửa xe, nói:
“Em xin lỗi."
Nói rồi cô đi ra ngoài, anh níu tay cô lại, ánh mắt lộ ra đau thương. Nhìn ánh mắt ấy càng khiến cô đau lòng, cô không có gì đặc biệt anh cũng không cần lưu tâm. Anh nắm chặt cổ tay cô, nói:
"Em không suy nghĩ được hay sao?"
Cô đi ra khỏi xe, trong lòng ngổn ngang vô số cảm xúc. Chuyện về Kỷ Minh Hàn cô đã hiểu, cô cũng không có quyền can thiệp. Cô cũng không yêu Dương Phong, cô không muốn ích kỷ, tất cả đều không muốn. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hối hận, nếu khi Kỷ Minh Hàn đề nghị thử hẹn hò, cô không đồng ý thì ngày hôm nay sẽ không xảy ra.
Cô đưa tay sờ lên mặt dây chuyền đeo trên cổ. Khi nào trở về thành phố X, cô sẽ ném nó xuống biển. Mặc cho sóng vỗ bao nhiêu lần, dây chuyền vẫn sẽ chìm sâu vào lòng nước sâu. Đèn xanh bật lên, xe chuyển bánh, cô đứng lặng cạnh ghế chờ xe buýt. Mấy ngày đến Saint Pertersburg thơ mộng này cô thấy nhớ Sơn Đông quá, lần sau về cô sẽ xin nghỉ phép dài về thăm mộ cha mẹ, ăn món ốc luộc chấm nước mắm pha gừng, mỗi khi nghỉ về điều này cô thấy thật nhẹ nhõm. Xe buýt dừng lại, cô lên xe.
Vì đêm nay là đêm trắng huyền thoại ở Nga, nhiều người đi lại rất đông. Góc phố thắp đèn lấp lánh, bên dưới là nhiếu quán ăn nhanh nho nhỏ. Mùi thơm từ thức ăn xông ra thu hút rất nhiều người. Hân Hân lôi kéo Hạ Dĩnh mua này mua nọ, mua lọ mua chai. Cô vẫn đi theo, tham quan và tìm vài món đồ lưu niệm. Mua xong cũng đã hơn 7h tối, trời sáng như ban ngày, nền trời trong veo. Thường vào đêm trắng người Nga uống rượu và vui chơi thâu đêm, ban ngày kéo dài đến tận hơn 19h đồng hồ, ban đêm dài có vài tiếng. Mọi người xung quanh chè chén, uống thứ rượu xanh đỏ lạ mắt. Đứng giữa đám đông khiến cô thấy rất ngột ngạt, Hân Hân thấy cô không được thoải mái nên gọi taxi cho cô về trước. Về đến nhà thì cô đã dọn dẹp hành lí, chuẩn bị sáng mai lên máy bay. Eli lái xe Jeep đến trước cửa nhà, cô nhắn tin cho Bảo Bảo ra ngoài. Một điều khiến cô cứ hồ nghi, ánh mắt Kỷ Minh Hàn nhìn Bảo Bảo rất lạ, giống như sự thân thuộc đến mức không có gì gần gũi hơn. Cửa nhà mở ra, Bảo Bảo ra hiệu cho cô lái xe vào. Bảo Bảo đưa Eli vào trong nhà, Y Nhược ăn mặc lộng lẫy trên lầu đi xuống, nhìn thấy Eli thoáng ngạc nhiên rồi cười nhẹ:
"Đêm trắng cứ thoải mái. Chị đi dự tiệc. Nếu em uống rượu thì lấy trong tủ kính, rượu này nhẹ, đừng uống rượu Zhamir, em ngủ khi nào không hay đấy!"
Bảo Bảo gật đầu:
"Vâng."
Chị Âu đi ra ngoài. Eli giơ xách đồ ăn trong tay lên nói:
"Thịt nướng này."
Bảo Bảo lấy bát đĩa ra, vừa mở gói đồ vừa nói:
"Cậu không đi chơi đêm trắng à?"
"Mình năm nào cũng tham gia, năm nay mình đổi kế hoạch."
Bảo Bảo lấy lá cải quấn thịt, chấm tương ớt, đưa trước mặt Eli:
"A!!!!!"
Eli há miệng nuốt trôi miếng thịt, hưng phấn nói:
"Ngon bá chấy."
Cô ăn một miếng, thấy thiếu thiếu, đúng lúc Eli nói:
"Có rượu thì ngon tuyệt."
"Được rồi." - Cô đứng dậy đi đến bên cạnh tủ rượu, mở cửa kính, lấy ra một chai Whisky sẵn tay lấy hai ly thủy tinh.
Rót rượu ra ly cô mới để ý gần đây uống hơi nhiều rượu. Eli cụng ly với cô, miệng vui vẻ nhưng mắt đượm buồn. Chốc chốc lại lân la nói:
"Bảo Bảo à! Có phải tớ tệ lắm không?"
"Sao cậu lại nghĩ thế? Cậu là nhà văn tài năng lại rất nổi tiếng, cậu xinh đẹp, hoạt bát, sao lại tệ?"
"Kỷ Minh Hàn ấy, anh ấy không giống như xưa. À tớ chưa kể chuyện lúc ấy cho cậu cơ mà."
"Tớ biết."
"Sao cậu biết?" - Eli ăn một miếng thịt nướng.
"Dương Phong nói cho tớ biết cậu là Ân Ngọc."
Eli phẩy tay, rót rượu vào ly nói:
"Thôi, không nói nữa. Cậu kể về cậu đi, tình đầu hay gì đó."
Câu hỏi của Eli khiến cô thấy hơi khó xử. Nhưng lí trí thầm nhủ Kỷ Minh Hàn là hôn phu của Eli, sớm muộn cô ấy cũng biết. Nếu như bây giờ nói ra có thể gây rạn nứt mối quan hệ giữa hắn và Eli. Trong đầu cô chợt thoáng lên ý tưởng chia rẽ hai người họ thế rồi cô phát hiện ra bản thân mình quá ích kỷ, chỉ tiếc nuối mà thốt lên:
"Anh ấy giống như sao păng, vụt đến đời tôi mang theo bao phép màu. Có anh ấy tôi thấy mình có tất cả mọi thứ trên thế giới này. Đến khi tôi chắp tay cầu ước, sao păng đã vụt tắt. Tôi nghĩ là do tôi chưa kịp ước chứ không phải sao păng mau lụi tàn."
"Cậu và anh ấy chia tay rồi sao?" - Eli tò mò hỏi.
"Vẫn chưa, anh ấy chưa nói với tớ."
"Vậy vẫn còn cơ hội kia mà."
"Không có cơ hội nào cả!"
Eli nghĩ mình đang nói tới vấn đề không vui liền cười nói:
"Tuần sau mình và David đám cưới. Khi nào về thành phố X mình liên lạc với cậu. David nói muốn về thành phố X."
Cô không mấy bất ngờ, dù sao Eli vẫn là người đầu. Cô xem như đây là tình đầu dễ yêu nhưng cũng dễ tan vỡ. Kỷ Minh Hàn nói sẽ cưới cô, cô không tin rằng như vậy nhưng cô vẫn hy vọng. Nhưng Eli cũng yêu, cũng sẽ cưới, tốt nhất là cô từ bỏ; cô định khi nào về thành phố X cô sẽ nói cho hắn biết cô muốn chi tay, thế nên cô quyết định sau khi về thành phố X sẽ xin tu nghiệp ở đất nước xa xôi nào đó. Cô quay sang nói với Eli:
"Mình không đến được đâu, chắc khi ấy mình đi tu nghiệp rồi."
Mắt Eli ỉu sìu, chu miệng nói:
"Sau đám cưới tớ rồi đi không được sao?"
Cô thở dài, làm sao cô có thể đến, người cô yêu lấy bạn cô, cô chúc phúc được sao?
"Mình..."
"Thôi, cậu chúc phúc cho tớ là được rồi."
Cô rót ly rượu, uống một ngụm, vị rượu cay xè khiến cổ họng khó chịu. Bên ngoài nô nức tiếng nói chuyện, hơn 9h tối mà bầu trời rất sáng, những người hầu trong nhà đều ra ngoài vui chơi. Trong nhà chỉ còn lại cô và Eli.
"Xin lỗi. Nhưng anh nói Ân Ngọc, cô ấy rốt cuộc là ai?"
Anh kéo tay cô ra xe, vừa đi vừa nói:
"Em lên xe trước đã, trên đường anh sẽ kể."
Cô thắt dây an toàn, anh lái xe chầm chậm. Lát sau anh cất giọng trầm ấm nói:
"Ân Ngọc chính là Eli, bạn gái năm xưa của Kỷ Minh Hàn."
"Bạn gái sao?"
"Đúng vậy. Nhà Ân Ngọc vốn là gia đình giàu có, có hứa hôn với Kỷ gia. Năm ấy Kỷ thị đang bên bờ phát triển tốt, đối thủ cạnh tranh không ít, kẻ thù lại càng nhiều. Có lần họ tiến hành ám sát Ông bà Kỷ - chính là ba mẹ Kỷ Minh Hàn bây giờ. Lần đó họ dùng súng, cứ tưởng ông bà sẽ chết nhưng đột ngột cha mẹ Ân Ngọc lại đỡ thay đạn, sau đó Ân Ngọc trở thành trẻ mồ côi, ông bà Kỷ liền nhận cô làm con nuôi, sau này lớn lên thì lấy làm con dâu."
"Vậy sao em chưa từng gặp Eli ở thành phố X lần nào?
"Trước lúc em đến thành phố, Ân Ngọc từng là bạn diễn của Kỷ Minh Hàn, sau đó trong khi thực hiện một cảnh mạo hiểm cô ấy lên cơn đau tim, ngã từ tầng cao xuống. Mọi người cứ nghĩ Ân Ngọc đã chết, Kỷ Minh Hàn rất suy sụp, có lúc Kỷ thị gần như giải thể, may có Mạc Khải Nghiên công ty mới có ngày như bây giờ."
Cô không khỏi bàng hoàng. Vậy hoá ra cô là người đến sau, vậy mà cô vẫn vững tin mình là người đến trước, ngay từ đầu đã như vậy. Cô chợt nhớ có lần xem tin tức về hắn, cái tên Ân Ngọc từng vô tình lướt qua nhưng cô không chú ý, giờ đây cô mới nhớ.
"Nhưng cô ấy nói với em tên Trung của cô ấy là Ly Mạn."
"Anh không biết nữa, thật ra những việc này một phần anh được biết trước, một phần nhờ có chị Y Nhược."
"Sao anh chị không nói cho em biết sớm?"
"Biết sớm em định sẽ làm gì? Anh yêu em, muốn cưới em."
Cô bàng hoàng không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Đột ngột như vậy khiến cô bị bài xích. Khuôn mặt khả ái của anh vẫn chân thành như vậy. Năm năm trước lúc Kỷ Minh Hàn đi Pháp, bên cô là anh. Không phải cô không nể tình anh nhưng hôn nhân không phải ngày một ngày hai. Cô biết anh rất tốt, rất thật lòng. Nhưng không yêu vẫn là không yêu, mãi là như vậy. Xe dừng trước đèn đỏ, cô mở cửa xe, nói:
“Em xin lỗi."
Nói rồi cô đi ra ngoài, anh níu tay cô lại, ánh mắt lộ ra đau thương. Nhìn ánh mắt ấy càng khiến cô đau lòng, cô không có gì đặc biệt anh cũng không cần lưu tâm. Anh nắm chặt cổ tay cô, nói:
"Em không suy nghĩ được hay sao?"
Cô đi ra khỏi xe, trong lòng ngổn ngang vô số cảm xúc. Chuyện về Kỷ Minh Hàn cô đã hiểu, cô cũng không có quyền can thiệp. Cô cũng không yêu Dương Phong, cô không muốn ích kỷ, tất cả đều không muốn. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hối hận, nếu khi Kỷ Minh Hàn đề nghị thử hẹn hò, cô không đồng ý thì ngày hôm nay sẽ không xảy ra.
Cô đưa tay sờ lên mặt dây chuyền đeo trên cổ. Khi nào trở về thành phố X, cô sẽ ném nó xuống biển. Mặc cho sóng vỗ bao nhiêu lần, dây chuyền vẫn sẽ chìm sâu vào lòng nước sâu. Đèn xanh bật lên, xe chuyển bánh, cô đứng lặng cạnh ghế chờ xe buýt. Mấy ngày đến Saint Pertersburg thơ mộng này cô thấy nhớ Sơn Đông quá, lần sau về cô sẽ xin nghỉ phép dài về thăm mộ cha mẹ, ăn món ốc luộc chấm nước mắm pha gừng, mỗi khi nghỉ về điều này cô thấy thật nhẹ nhõm. Xe buýt dừng lại, cô lên xe.
Vì đêm nay là đêm trắng huyền thoại ở Nga, nhiều người đi lại rất đông. Góc phố thắp đèn lấp lánh, bên dưới là nhiếu quán ăn nhanh nho nhỏ. Mùi thơm từ thức ăn xông ra thu hút rất nhiều người. Hân Hân lôi kéo Hạ Dĩnh mua này mua nọ, mua lọ mua chai. Cô vẫn đi theo, tham quan và tìm vài món đồ lưu niệm. Mua xong cũng đã hơn 7h tối, trời sáng như ban ngày, nền trời trong veo. Thường vào đêm trắng người Nga uống rượu và vui chơi thâu đêm, ban ngày kéo dài đến tận hơn 19h đồng hồ, ban đêm dài có vài tiếng. Mọi người xung quanh chè chén, uống thứ rượu xanh đỏ lạ mắt. Đứng giữa đám đông khiến cô thấy rất ngột ngạt, Hân Hân thấy cô không được thoải mái nên gọi taxi cho cô về trước. Về đến nhà thì cô đã dọn dẹp hành lí, chuẩn bị sáng mai lên máy bay. Eli lái xe Jeep đến trước cửa nhà, cô nhắn tin cho Bảo Bảo ra ngoài. Một điều khiến cô cứ hồ nghi, ánh mắt Kỷ Minh Hàn nhìn Bảo Bảo rất lạ, giống như sự thân thuộc đến mức không có gì gần gũi hơn. Cửa nhà mở ra, Bảo Bảo ra hiệu cho cô lái xe vào. Bảo Bảo đưa Eli vào trong nhà, Y Nhược ăn mặc lộng lẫy trên lầu đi xuống, nhìn thấy Eli thoáng ngạc nhiên rồi cười nhẹ:
"Đêm trắng cứ thoải mái. Chị đi dự tiệc. Nếu em uống rượu thì lấy trong tủ kính, rượu này nhẹ, đừng uống rượu Zhamir, em ngủ khi nào không hay đấy!"
Bảo Bảo gật đầu:
"Vâng."
Chị Âu đi ra ngoài. Eli giơ xách đồ ăn trong tay lên nói:
"Thịt nướng này."
Bảo Bảo lấy bát đĩa ra, vừa mở gói đồ vừa nói:
"Cậu không đi chơi đêm trắng à?"
"Mình năm nào cũng tham gia, năm nay mình đổi kế hoạch."
Bảo Bảo lấy lá cải quấn thịt, chấm tương ớt, đưa trước mặt Eli:
"A!!!!!"
Eli há miệng nuốt trôi miếng thịt, hưng phấn nói:
"Ngon bá chấy."
Cô ăn một miếng, thấy thiếu thiếu, đúng lúc Eli nói:
"Có rượu thì ngon tuyệt."
"Được rồi." - Cô đứng dậy đi đến bên cạnh tủ rượu, mở cửa kính, lấy ra một chai Whisky sẵn tay lấy hai ly thủy tinh.
Rót rượu ra ly cô mới để ý gần đây uống hơi nhiều rượu. Eli cụng ly với cô, miệng vui vẻ nhưng mắt đượm buồn. Chốc chốc lại lân la nói:
"Bảo Bảo à! Có phải tớ tệ lắm không?"
"Sao cậu lại nghĩ thế? Cậu là nhà văn tài năng lại rất nổi tiếng, cậu xinh đẹp, hoạt bát, sao lại tệ?"
"Kỷ Minh Hàn ấy, anh ấy không giống như xưa. À tớ chưa kể chuyện lúc ấy cho cậu cơ mà."
"Tớ biết."
"Sao cậu biết?" - Eli ăn một miếng thịt nướng.
"Dương Phong nói cho tớ biết cậu là Ân Ngọc."
Eli phẩy tay, rót rượu vào ly nói:
"Thôi, không nói nữa. Cậu kể về cậu đi, tình đầu hay gì đó."
Câu hỏi của Eli khiến cô thấy hơi khó xử. Nhưng lí trí thầm nhủ Kỷ Minh Hàn là hôn phu của Eli, sớm muộn cô ấy cũng biết. Nếu như bây giờ nói ra có thể gây rạn nứt mối quan hệ giữa hắn và Eli. Trong đầu cô chợt thoáng lên ý tưởng chia rẽ hai người họ thế rồi cô phát hiện ra bản thân mình quá ích kỷ, chỉ tiếc nuối mà thốt lên:
"Anh ấy giống như sao păng, vụt đến đời tôi mang theo bao phép màu. Có anh ấy tôi thấy mình có tất cả mọi thứ trên thế giới này. Đến khi tôi chắp tay cầu ước, sao păng đã vụt tắt. Tôi nghĩ là do tôi chưa kịp ước chứ không phải sao păng mau lụi tàn."
"Cậu và anh ấy chia tay rồi sao?" - Eli tò mò hỏi.
"Vẫn chưa, anh ấy chưa nói với tớ."
"Vậy vẫn còn cơ hội kia mà."
"Không có cơ hội nào cả!"
Eli nghĩ mình đang nói tới vấn đề không vui liền cười nói:
"Tuần sau mình và David đám cưới. Khi nào về thành phố X mình liên lạc với cậu. David nói muốn về thành phố X."
Cô không mấy bất ngờ, dù sao Eli vẫn là người đầu. Cô xem như đây là tình đầu dễ yêu nhưng cũng dễ tan vỡ. Kỷ Minh Hàn nói sẽ cưới cô, cô không tin rằng như vậy nhưng cô vẫn hy vọng. Nhưng Eli cũng yêu, cũng sẽ cưới, tốt nhất là cô từ bỏ; cô định khi nào về thành phố X cô sẽ nói cho hắn biết cô muốn chi tay, thế nên cô quyết định sau khi về thành phố X sẽ xin tu nghiệp ở đất nước xa xôi nào đó. Cô quay sang nói với Eli:
"Mình không đến được đâu, chắc khi ấy mình đi tu nghiệp rồi."
Mắt Eli ỉu sìu, chu miệng nói:
"Sau đám cưới tớ rồi đi không được sao?"
Cô thở dài, làm sao cô có thể đến, người cô yêu lấy bạn cô, cô chúc phúc được sao?
"Mình..."
"Thôi, cậu chúc phúc cho tớ là được rồi."
Cô rót ly rượu, uống một ngụm, vị rượu cay xè khiến cổ họng khó chịu. Bên ngoài nô nức tiếng nói chuyện, hơn 9h tối mà bầu trời rất sáng, những người hầu trong nhà đều ra ngoài vui chơi. Trong nhà chỉ còn lại cô và Eli.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook