Sài Mễ Du Diêm Tương Thố Trà
-
Chương 2
Edit: Lão Thụ
Beta: Thiên Ngọc
—– ♦ —–
Hắn không tự chủ được mà suy đoán theo chiều hướng mình hi vọng nhất, nhưng suy nghĩ lại, thì làm gì có chuyện may mắn đến nổi gặp được người trong giới ở đây chứ, nếu như thích trúng một tên thẳng nam ngược lại là phiền toái lớn nha, cứ như vậy hắn liền cho qua chuyện này.
“Bạch tiên sinh là người rất tốt, con nếu rảnh rỗi cũng nên ra ngoài đi, quen biết nhiều người chung quy cũng không phải chuyện xấu.” Thấy Ông Giai cười đáp lại, bà chủ nhà còn nói, “Người bạn kia của con như thế nào rồi? Đã hai, ba tháng không thấy cậu ấy tới đây a.”
Bà chủ nhà bất ngờ đề cập đến bạn trai cũ, Ông Giai liền ngẩn người, có chút ảm đạm nói: “A, cậu ấy không sao, bọn con cãi nhau, sau này cậu ấy sẽ không đến nơi này nữa.”
“Vậy có muốn dì giúp con tìm người thuê chung phòng không?”
“Dì là sợ con không đóng nổi tiền thuê nhà sao?” Ông Giai cười.
“Nói cái gì a, ” bà chủ nhà làm tư thế vỗ vai hắn, “Dì biết thanh niên các con tiêu xài rất nhiều, cũng phải để dành tiền để cưới vợ chứ, con tìm người thuê chung để chia sẻ tiền thuê nhà, không phải có thể tiết kiệm được không ít chi phí sao? Vả lại, hai người cùng sống sẽ không cảm thấy quá cô đơn tịch mịch, chính là đạo lý này đi?”
“Vâng vâng vâng, ” Ông Giai đẩy bà đi ra ngoài, “Nhưng con không muốn sống chung với người không quen biết, cảm ơn hảo ý của dì. Hảo, dì mau trở về nấu cơm đi, không phải sắp đến giờ chú trở về ăn cơm rồi sao?”
“Con có muốn ăn cơm với dì hay không? Hôm nay dì có mua gà quay.”
“Cám ơn dì, nhưng không cần đâu ạ, con đã gọi thức ăn bên ngoài rồi.”
“… Lại ăn thức ăn bên ngoài! Quá nhiều bột ngọt!”
Thật vất vả đem người tiễn đi, Ông Giai xụi lơ ngồi trên ghế sô pha, ngẩn người mà nhìn chằm chằm trần nhà.
Ba ngày, đã ba ngày hắn không nghe thấy tiếng đàn dương cầm truyền xuống từ lầu trên, cậu ấy không có ở nhà sao? Hai anh em, hai anh em, rốt cuộc ai mới là người đánh đàn đây? Nếu như… Hắn có thể đi lên nhìn một chút là tốt rồi…
Ý nghĩ liều lĩnh này đột nhiên xuất hiện trong đầu của hắn, Ông Giai cũng có chút giật mình, từ khi nào thì lòng hiếu kỳ của hắn đối với người lầu trên đã tràn đầy đến mức này rồi?
Hắn nhíu nhíu mày đi đến bàn ăn, sau khi ngồi xuống liền yên lặng ăn thức ăn bên ngoài đã được kêu khi nãy.
Thứ hai, hắn bị cảm mạo, có chút phát sốt, liền xin nghỉ ở nhà, đã năm ngày hắn không nghe thấy tiếng đàn dương cầm.
Hắn mê man ngủ cả một ngày, trong thùng rác giấy ăn chồng chất như núi, hắn hít hít cái mũi, mở ra điện thoại di động vừa nhìn mới biết đã gần năm giờ. Cầm lấy áo khoác, hắn liền đem chính mình bao lại thật kỹ lưỡng, nhấc lên túi rác chuẩn bị đem xuống lầu vứt đi, ngoài cửa đột nhiên có chút nhao nhao ầm ỷ, tựa hồ có người đang nói chuyện ở bên ngoài.
Khi hắn mới vừa đóng cửa, quay người lại liền va phải một người, cảm giác cái mông nở hoa quả thật không ổn chút nào.
Ông Giai có chút tức giận, nhưng hắn chưa kịp mở miệng thì một giọng nói ôn nhuận liền vang lên ở bên tai: “Xin lỗi xin lỗi, anh có sao không?” Sau đó cậu liền quay đầu lại răn dạy thiếu niên đằng sau, “Đã nói em đừng chạy nhanh như vậy mà không nghe, nhanh đến đây giúp anh đỡ anh ấy đứng dậy.”
Thiếu niên có chút xấu hổ khom lưng đỡ lấy tay của hắn, nói: “Thật ngại quá, em không thấy anh, anh không sao chứ?”
Ông Giai nhịn xuống cơn đau, lúc này mới dựa vào ánh đèn mờ nhạt để nhìn rõ bộ dáng của hai người trước mặt.
Người thanh niên cao hơn một chút, ước chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, khuôn mặt trắng nõn, lại đeo một cặp kính mắt, hiện ra dáng vẽ nhã nhặn lịch sự, dung mạo của cậu không quá xinh đẹp, nhưng lại tạo cho người khác một loại cảm giác ôn nhuận như ngọc. Còn thiếu niên đụng phải hắn, chân mày rậm, đôi mắt rất lớn, vừa đen lại tròn, cằm thật nhọn, giống như một chú mèo.
Ông Giai so với hai người thì cao hơn một chút, lại được hai người nọ đỡ đứng dậy làm hắn cảm thấy có chút mất mặt, liền dựa vào tường đứng vững, sau đó thu tay về, nói: “Anh không sao, lần tới đi đứng nhớ cẩn thận một chút.”
Thiếu niên lúc đầu không có phản ứng gì, giống như thần du thái hư*, sau bị người thanh niên trừng mắt, liền lập tức ngập ngừng nói: “Xin lỗi.”
(*) Thần du thái hư: Như kiểu thả tinh thần trôi đi dạo chơi không để ý tới ai hay vấn đề gì í.
Việc này coi như xong, người thanh niên ngượng ngùng hướng hắn nở nụ cười, sau đó liền đi trước một bước lên lầu.
“Ai nha anh, anh chờ em một chút! Em muốn ăn sườn xào chua ngọt, anh làm cho em ăn được không? Thèm chết em rồi…” Thiếu niên lại kêu to gọi nhỏ khôi phục sức sống như lúc ban đầu.
“Em chỉ có biết ăn thôi, muốn anh bắt em tự kiểm điểm bản thân không? Lại quên mất rồi sao?”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, âm thanh vang vọng khắp hành lang, Ông Giai thở ra, trong lòng suy nghĩ nên mua ít đồ đến cúng ở miếu Ngũ Tạng, bằng không một điểm khí lực cũng không có. Ý nghĩ trong đầu hắn còn chưa dứt, trên lầu liền truyền xuống thanh âm mở khóa”Cạch.. cạch…”, Ông Giai lập tức đứng thẳng người lên, tim đột nhiên đập nhanh mấy nhịp.
Beta: Thiên Ngọc
—– ♦ —–
Hắn không tự chủ được mà suy đoán theo chiều hướng mình hi vọng nhất, nhưng suy nghĩ lại, thì làm gì có chuyện may mắn đến nổi gặp được người trong giới ở đây chứ, nếu như thích trúng một tên thẳng nam ngược lại là phiền toái lớn nha, cứ như vậy hắn liền cho qua chuyện này.
“Bạch tiên sinh là người rất tốt, con nếu rảnh rỗi cũng nên ra ngoài đi, quen biết nhiều người chung quy cũng không phải chuyện xấu.” Thấy Ông Giai cười đáp lại, bà chủ nhà còn nói, “Người bạn kia của con như thế nào rồi? Đã hai, ba tháng không thấy cậu ấy tới đây a.”
Bà chủ nhà bất ngờ đề cập đến bạn trai cũ, Ông Giai liền ngẩn người, có chút ảm đạm nói: “A, cậu ấy không sao, bọn con cãi nhau, sau này cậu ấy sẽ không đến nơi này nữa.”
“Vậy có muốn dì giúp con tìm người thuê chung phòng không?”
“Dì là sợ con không đóng nổi tiền thuê nhà sao?” Ông Giai cười.
“Nói cái gì a, ” bà chủ nhà làm tư thế vỗ vai hắn, “Dì biết thanh niên các con tiêu xài rất nhiều, cũng phải để dành tiền để cưới vợ chứ, con tìm người thuê chung để chia sẻ tiền thuê nhà, không phải có thể tiết kiệm được không ít chi phí sao? Vả lại, hai người cùng sống sẽ không cảm thấy quá cô đơn tịch mịch, chính là đạo lý này đi?”
“Vâng vâng vâng, ” Ông Giai đẩy bà đi ra ngoài, “Nhưng con không muốn sống chung với người không quen biết, cảm ơn hảo ý của dì. Hảo, dì mau trở về nấu cơm đi, không phải sắp đến giờ chú trở về ăn cơm rồi sao?”
“Con có muốn ăn cơm với dì hay không? Hôm nay dì có mua gà quay.”
“Cám ơn dì, nhưng không cần đâu ạ, con đã gọi thức ăn bên ngoài rồi.”
“… Lại ăn thức ăn bên ngoài! Quá nhiều bột ngọt!”
Thật vất vả đem người tiễn đi, Ông Giai xụi lơ ngồi trên ghế sô pha, ngẩn người mà nhìn chằm chằm trần nhà.
Ba ngày, đã ba ngày hắn không nghe thấy tiếng đàn dương cầm truyền xuống từ lầu trên, cậu ấy không có ở nhà sao? Hai anh em, hai anh em, rốt cuộc ai mới là người đánh đàn đây? Nếu như… Hắn có thể đi lên nhìn một chút là tốt rồi…
Ý nghĩ liều lĩnh này đột nhiên xuất hiện trong đầu của hắn, Ông Giai cũng có chút giật mình, từ khi nào thì lòng hiếu kỳ của hắn đối với người lầu trên đã tràn đầy đến mức này rồi?
Hắn nhíu nhíu mày đi đến bàn ăn, sau khi ngồi xuống liền yên lặng ăn thức ăn bên ngoài đã được kêu khi nãy.
Thứ hai, hắn bị cảm mạo, có chút phát sốt, liền xin nghỉ ở nhà, đã năm ngày hắn không nghe thấy tiếng đàn dương cầm.
Hắn mê man ngủ cả một ngày, trong thùng rác giấy ăn chồng chất như núi, hắn hít hít cái mũi, mở ra điện thoại di động vừa nhìn mới biết đã gần năm giờ. Cầm lấy áo khoác, hắn liền đem chính mình bao lại thật kỹ lưỡng, nhấc lên túi rác chuẩn bị đem xuống lầu vứt đi, ngoài cửa đột nhiên có chút nhao nhao ầm ỷ, tựa hồ có người đang nói chuyện ở bên ngoài.
Khi hắn mới vừa đóng cửa, quay người lại liền va phải một người, cảm giác cái mông nở hoa quả thật không ổn chút nào.
Ông Giai có chút tức giận, nhưng hắn chưa kịp mở miệng thì một giọng nói ôn nhuận liền vang lên ở bên tai: “Xin lỗi xin lỗi, anh có sao không?” Sau đó cậu liền quay đầu lại răn dạy thiếu niên đằng sau, “Đã nói em đừng chạy nhanh như vậy mà không nghe, nhanh đến đây giúp anh đỡ anh ấy đứng dậy.”
Thiếu niên có chút xấu hổ khom lưng đỡ lấy tay của hắn, nói: “Thật ngại quá, em không thấy anh, anh không sao chứ?”
Ông Giai nhịn xuống cơn đau, lúc này mới dựa vào ánh đèn mờ nhạt để nhìn rõ bộ dáng của hai người trước mặt.
Người thanh niên cao hơn một chút, ước chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, khuôn mặt trắng nõn, lại đeo một cặp kính mắt, hiện ra dáng vẽ nhã nhặn lịch sự, dung mạo của cậu không quá xinh đẹp, nhưng lại tạo cho người khác một loại cảm giác ôn nhuận như ngọc. Còn thiếu niên đụng phải hắn, chân mày rậm, đôi mắt rất lớn, vừa đen lại tròn, cằm thật nhọn, giống như một chú mèo.
Ông Giai so với hai người thì cao hơn một chút, lại được hai người nọ đỡ đứng dậy làm hắn cảm thấy có chút mất mặt, liền dựa vào tường đứng vững, sau đó thu tay về, nói: “Anh không sao, lần tới đi đứng nhớ cẩn thận một chút.”
Thiếu niên lúc đầu không có phản ứng gì, giống như thần du thái hư*, sau bị người thanh niên trừng mắt, liền lập tức ngập ngừng nói: “Xin lỗi.”
(*) Thần du thái hư: Như kiểu thả tinh thần trôi đi dạo chơi không để ý tới ai hay vấn đề gì í.
Việc này coi như xong, người thanh niên ngượng ngùng hướng hắn nở nụ cười, sau đó liền đi trước một bước lên lầu.
“Ai nha anh, anh chờ em một chút! Em muốn ăn sườn xào chua ngọt, anh làm cho em ăn được không? Thèm chết em rồi…” Thiếu niên lại kêu to gọi nhỏ khôi phục sức sống như lúc ban đầu.
“Em chỉ có biết ăn thôi, muốn anh bắt em tự kiểm điểm bản thân không? Lại quên mất rồi sao?”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, âm thanh vang vọng khắp hành lang, Ông Giai thở ra, trong lòng suy nghĩ nên mua ít đồ đến cúng ở miếu Ngũ Tạng, bằng không một điểm khí lực cũng không có. Ý nghĩ trong đầu hắn còn chưa dứt, trên lầu liền truyền xuống thanh âm mở khóa”Cạch.. cạch…”, Ông Giai lập tức đứng thẳng người lên, tim đột nhiên đập nhanh mấy nhịp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook