Sai Loạn Hồng Trần
Chương 123: Dong binh mượn lực

Giang Ngọc nghe vách tường bên kia phát ra giọng nói, vội vã đứng dậy tiến về phía kia, tựa sát vào tường lắng nghe thật kỹ, sau đó cũng nhẹ giọng trả lời với người bên kia tường: "Đúng là Giang Ngọc, xin hỏi các hạ là..."

Bên kia bước tường nghe được câu trả lời, giọng nói có chút kích động: "Phò mã gia xin nhìn vào lỗ thủng trên tường, ngài nhìn qua liền có thể nhìn thấy tình huống của bọn ta!"

Giang Ngọc có chút nghi hoặc, nhưng cũng rất nhanh tìm được một cái lộ thật nhỏ, nàng chậm rãi giương mắt nhìn vào trong lỗ nhỏ...

Chỉ thấy bên kia cái lổ đứng một đám người ăn mặc quan phục, thần sắc ảm đạm.

Những người này thoạt nhìn không khỏi khiến Giang Ngọc vừa cả kinh vừa vui mừng, đây không phải là các đại thần vô cớ mất tích trong thời gian gần đây sao! Tại đây chí ít có hai ba mươi người, trong đó bao gồm Thái úy Phùng Khánh Hải, binh bộ thượng thư Lữ Lương, Tư Mã Viễn và vân vân, lúc này người đang nói chuyện với Giang Ngọc chính là Thái úy Phùng Khánh Hải tuổi đã qua thất tuần.


Giọng nói của Giang Ngọc lộ vẻ nghi hoặc hỏi: "Thái úy, Lữ đại nhân? Các vị đại nhân sao lại ở nơi này?"

Binh bộ thượng thư Lữ Lương thần sắc trầm trọng, phẫn hận trả lời: "Ai ~ Không nghĩ tới ngay cả đương kim phò mã ngài cũng bị giam vào trong này, có lẽ phò mã gia cũng đã nhận thấy thế cục trong cung cùng triều đình hiện nay, Nam Triều chúng ta đã sắp bị Vệ lão tặc thay đổi triều đại rồi! Bọn ta đều là người không khuất phục dưới dâm uy của hắn, hôm nay mới có thể lưu lạc đến kết cục nay." Lữ Lương nói xong, thở dài lại nghi hoặc hỏi: "Nhưng phò mã gia xa tận Giang Nam làm sao lại bị giam giữ vào đại lao này?"

Giang Ngọc sau khi nghe xong, cũng thở dài một tiếng trả lời: "Thì ra là thế, không dối gạt các vị đại nhân, bản hầu là phụng mật chỉ của hoàng thượng nhập cung thương nghị quốc sự, không ngờ sáng sớm hôm nay lúc vừa tiến vào tẩm cung lại phát hiện hoàng thượng đã cả người băng lãnh mặt mày xanh tím, hiển nhiên là chết đã lâu, mà bản hầu lại cùng lúc bị vu hãm tội danh hành thích hoàng đế, giam giữ trong đại lao..."


Các đại thần nghe xong lời Giang Ngọc nói, mới biết được hoàng thượng đã băng hà, đều cực kỳ phẫn nộ, âm thầm chửi bới đám cẩu tặc Vệ gia.

Thái úy Phùng Khánh Hải lão lệ tung hoành, thất thanh khóc rống quỳ rạp xuống đất, trong miệng thương tâm nhắc đến hoàng đế hoàng đế đã băng hà. Các vị đại thần ở phía sau cũng lập tức cùng thái úy quỳ xuống, thất thanh khóc rống....

Hồi lâu lão thái úy Phùng Khánh Hải chậm rãi đè nén thương tâm, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu, hai tay run rẩy siết chặt, cả giận nói: "Xã tắc đại loạn tất có gian thần, hoàng thượng ngài hiện tại rốt cục đã nhìn rõ dã tâm của Vệ gia rồi chứ! Hoàng thượng ngài có linh thiên nhất định phải nghĩ biện pháp bảo trụ trăm năm trăm năm của Nam Triều ta, nghìn vạn lần đừng để đám loạn thần tặc tử Vệ gia được như ý..."


Binh bộ thượng thư Lữ Lương đưa tay chậm rãi đỡ Phùng Khánh Hải đứng dậy, an ủi một hồi, lại lau lệ ngân trên mặt, quay đầu lại nói với Giang Ngọc ở bên kia: "Thật ra bọn ta cũng đã sớm lo lắng cho an nguy của hoàng thượng, hoàng thượng đã lâm bệnh hơn một tháng không lâm triều, trong thời gian này đều là do thừa tướng cùng Đức hậu truyền chỉ dụ, đem một ít thần tử không khuất phục mà gây trở ngại từng người một tìm lý do bãi quan giáng chức. Thời gian càng dài bọn ta càng phát giác việc có kỳ hoặc, liền quyết định liều chết xông vào cấm cung yêu cầu tự mình diện thánh. Không nghĩ việc này lại chọc giận gian tặc Vệ Hồng Đình, vu hãm bọn ta muốn tạo phản bức vua thoái vị, đem bọn ta toàn bộ giam vào trong đại lao. Ai ~ Không nghĩ tới thì ra thánh thượng lại thực sự đã chết thảm...."
Lữ Lương có chút nản lòng thoái chí than thở, nói: "Hiện nay còn có chuyện gì tốt? Chúng ta đều bị giam giữ ở chỗ này, tiểu vương gia lại bị Liêu Quyết trọng trọng vây khốn trong Đồ Khâu Thành, xem ra quả thật là trời muốn diệt Nam Triều ta rồi!"

Lữ Lương lời này vừa nói ra, các vị đại thần trong lúc bị giam giữ đã sớm nản lòng thoái chí, lúc này mặt lộ vẻ sợ hãi, hoảng hốt không nói nên lời...

Bởi vì nếu như Vệ lão tặc thực sự thành công, như vậy những kẻ đối đầu nhiều năm với hắn như bọn họ, cũng sẽ không có kết quả gì tốt. Hận chỉ hận lúc trước chọn sai chủ, không lường trước đến hôm nay sẽ có kết cục như thế...

Lão thái úy Phùng Khánh Hải lúc này thấy đám thần tử ủ rũ chán nản, trong lòng càng buồn bực, thần sắc chán ghét mà nghiêm khắc mắng: "Các ngươi sao có thể chán chường vô dụng như thế! Cho dù chết chúng ta cũng phải ngẩng đầu ưỡn ngực chống đối đám loạn thần tặc tử kia đến cùng! Như vậy vẫn có thể xem là trung thần nghĩa sĩ của Nam Triều ta!"
...

Giang Ngọc bàng quan nhìn sự thay đổi trong tâm tình của các vị đại thần, biểu tình dần dần thay đổi, chợt đạm nhiên lên tiếng: "Các vị đại nhân tạm thời không nên quá mức bi quan, thật ra cũng không phải không có cách nào đối phó đám người Vệ lão tặc!"

Lão thái úy cùng Lữ Lương bọn họ nghe được phò mã gia nói như thế, cũng nghi hoặc nhìn lại...

Giang Ngọc lời này thực sụ khiến người khác có chút hoài nghi, nếu như nàng thực sự có biện pháp, tội gì phải bị giam vào đại lao này...

Nhưng, quan hệ cùng năng lực của Giang Đô hầu phủ, người khác không cách nào nhìn thấu, mặc kệ thế nào, nhớ năm đó trong trận chiến với man di ít nhiều cũng là nhờ Giang Đô hầu phủ mới có thể bảo vệ được thiên hạ, Nam Triều mới có cảnh tượng quốc thái dân an hiện nay!

Lữ Lương có chút gấp gáp, liền lên tiếng hỏi: "Phò mã gia lời này là nói thế nào? Nếu như thật có thượng sách, phò mã gia hãy mau nói ra cho mọi người nghe một chút, chúng ta cũng có thể cùng nhau thương nghị đại kế a?"
Giang Ngọc cũng không thừa nước đục thả câu, xoay người vén vạt áo, nhấc chân quay về ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, nhẹ giọng chậm rãi nói: "Một thời gian trước ta đã từng cùng hoàng thượng dùng mật hàm thương nghị đối sách! Bản hầu đã từng đề nghị lợi dụng tài lực của Giang Đô hầu phủ mượn binh giải vây, dùng cách thuê binh mã để thuê binh của Hàn Băng Quốc mượn lực kháng địch. Lúc đó hoàng thượng cũng là cực kỳ tán thành, lập tức lệnh Giang Đô hầu phủ bí mật thực hiện việc này. Hiện nay việc này đã hoàn thành, bản hầu lần này vào kinh chính là phụng mệnh dẫn theo tướng lĩnh của Hàn Băng Quốc tự mình vào kinh diện thánh bẩm báo việc này. Ai, không ngờ hôm nay trong triều đã có biến cố như vậy..."

Giang Ngọc chậm rãi giải thích chi tiết việc trao đổi lợi ích để mượn binh lực và muốn mượn lực lượng ngoại giới đến chống lại binh lực trong tay gian thần, lại dùng ngôn ngữ từng chút cổ vũ lòng tin của không ít đại thần bị giam giữ tại đây.
Lão thái úy nghe xong trong lòng cũng cực kỳ tán thưởng, tình thế hiện nay nếu như thật sự có thể giống như phò mã gia nói, có thể sẽ thật sự xoay chuyển được Càn Khôn. Vì thế bọn họ cũng dần dần bội phục đối với phò mã gia tuổi trẻ của Giang Đô hầu phủ này.

Nhưng Giang Ngọc lúc này lại trầm trọng thở dài, ngữ khí lúng túng trầm giọng nói: "Việc này mặc dù tốt, chỉ tiếc hôm nay rồi lại trở thành việc khó!"

Mọi người nghe phò mã gia nói vẫn còn có khó khăn trong đó, rất sợ ngay cả hy vọng duy nhất cũng sẽ rơi vào khoảng không, cho nên mọi người đều trở nên khẩn trương...

Lữ Lương có chút lo lắng, không giải thích được vội hỏi: "Phò mã gia không phải nói việc này đã nắm chắc, mà nay lại có gì khó khăn?"

Giang Ngọc lắc đầu thở dài nói: "Việc này chính là việc của quân chủ hai nước, nhưng Nam Triều hiện nay vô quân vô chủ, lại không người có thể mệnh lệnh phó thác cho bản hầu thực thi! Bản hầu thực sự không thể qua loa hành sự! Để tránh gánh lấy hiềm nghi mưu triều soán vị!"
Lữ Lương suy nghĩ một chút, trong lòng cũng là sáng tỏ ý tứ trong lòng Giang Ngọc, lại cùng thái úy Phùng Khánh Hải và chúng đại thần thương nghị một phen.

Cuối cùng lão thái úy chậm rãi vuốt chòm râu hoa râm, trầm giọng nói: "Việc này nếu đã là di chỉ của tiên hoàng, chúng ta là thần tử là nên tuân theo! Hôm nay tiên đế đã băng hà, tiểu vương gia lại bị vây ở bên ngoài, lúc này trong triều cũng chỉ có phò mã gia có thể thay mặt chủ trì trong triều trong triều! Chỉ là, hiện nay chúng ta đều bị giam giữ trong đại lao, lại làm sao có thể cùng ngoại giới đạt được liên hệ mượn binh diệt trừ phản tặc?"

Khóe môi Giang Ngọc khẽ cong, đưa tay quấn lấy một lọn tóc buông xuống bên tai, đạm nhiên nói: "Đại nhân không cần lo lắng việc này, Giang Đô hầu phủ ta vẫn luôn có mật ngữ âm thầm truyền tin, tất nhiên nếu các vị đại nhân cũng có cùng suy nghĩ với bản hầu và tiên đế, vậy bản hầu sẽ tạm thời thử một lần, thành bại đều nằm ở lần này..."
....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương