Sài Lang Hổ Bái - Quyển 1
Chương 7: Nhớ lại

Trình Chấn Toàn đông cứng cả người, vẻ mặt thoáng chốc đã trắng bệch như người bị bệnh.

Kim Phỉ Lăng thấy phản ứng của hắn, trên mặt hiện lên nụ cười xấu xa, dùng cơ thể siêu mẫu của mình mà ép Trình Chấn Toàn vào góc tường, cánh tay thon dài hữu lực khoá chặt hai bên Trình Chấn Toàn khiến hắn cảm nhận rõ áp lực từ đối phương, tư thế giữa hai người càng lúc càng ám muội. 

“Ngươi có lẽ đã hiểu lầm ……..”

Trình Chấn Toàn đã không còn đường thoát, chỉ biết trân mẳt nhìn gương mặt càng ngày càng gần của nam nhân quá phận này, mồ hôi túa ra ướt đẫm cả lòng bàn tay…..

Trình Chấn Toàn không thể lí giải nổi tại sao y lại có hành động kì quái như vậy, ngay cả lời nói đột ngột kia, tất cả chỉ càng khiến hắn cảm thấy bất an.

Cảm nhận được mùi thơm ngát nhẹ nhàng phảng phất trong hơi thở của đối phương đang mơn man trên mặt, một cỗ nhiệt lực bỗng bốc lên không thể kìm chế. Trình Chấn Toàn không được tự nhiên dời tầm mắt, không muốn nhìn tới khuôn ngực rắn chắc, sáng bóng màu đồng bán lộ (hở nửa) qua lớp áo đã bị phanh hết mấy cúc trên của nam nhân. 

Đối với một kẻ đồng tính bị cấm dục một thời gian dài như hắn mà nói, quả thật có lực sát thương mãnh liệt.

Cho dù chỉ là do dục vọng.

“Hiểu lầm sao?”

Vẫn cẩn thận quan sát vẻ mặt đối phương, hai mắt Kim Phỉ Lăng có chút mị lên, ý cười lồ lộ, lại cố ý hướng nam nhân tới gần một chút. Tới khi hai khuôn mặt sắp chạm vào nhau, đột nhiên nghiêng đầu qua, thổi nhẹ vào tai Trình Chấn Toàn, giọng điệu ám muội như dụ hoặc hắn: 

“Ngươi, thật sự không thích nam nhân?”

“………” Hành vi khiêu khích của y không khỏi khiến Trình Chấn Toàn cảm thấy sợ hãi. Nhưng là, đồng thời, tim hắn lại không chịu sự khống chế mà đập nhanh hơn. Ngay cả thân thể cũng run lên nhè nhẹ.

“Hừ, quả nhiên là đồ đồng tính! Ghê tởm chết được!” 

Nhìn thấy phản ứng của Trình Chấn Toàn, Kim Phỉ Lăng khẳng định suy nghĩ của mình. Cuối cùng dùng loại ngữ khí lạnh lùng mà tàn khốc nhất đối nam nhân buông một câu.

Cặp mắt nhìn nam nhân khẽ nheo lại, như bản thân nhìn thấy thứ đồ không được sạch sẽ, chán ghét xoay người rời đi.

“……”

Trình Chấn Toàn vẻ mặt tái nhợt đứng tại chỗ. Đôi môi run rẩy như muốn nói, lại không thốt lên lời.

Phản ứng vừa rồi của Kim Phỉ Lăng đã khơi lại đoạn kí ức thống khổ mà hắn không muốn nhớ lại.

….

Chính là đoạn thời gian lúc hắn còn là sinh viên đại học. Trình Chấn Toàn muốn níu giữ người yêu đã thay lòng đổi dạ.

Hai người đã sống cùng nhau, lại trải qua không ít khó khăn hoạn nạn, hắn không muốn dễ dàng buông tay như vậy.

Nhưng hành động của Trình Chấn Toàn lại chọc giận bạn trai mới của học đệ, khiến y trả thù hắn.

Y nhờ tới một lão đại nổi danh trong thành phố bắt Trình Chấn Toàn trói lại, đánh cho một trận đến khi hắn bất động mới xé rách quần áo, dùng bút viết kín người hắn những chữ đồng tính luyến ái cùng với ngôn ngữ dơ bẩn, cười nhạo hắn.

Cuối cùng đem hắn trói vào cột điện tại khu phố náo nhiệt nhất.

Người qua đường nhìn thấy bộ dạng của hắn, vô số ánh mắt tò mò, cười nhạo, thậm chí cả chán ghét cực độ đều như sắc tiễn (mũi tên sắc nhọn) từ mọi hướng nhằm vào hắn.

Dù vậy, Trình Chấn Toàn cũng chỉ thấy khổ sở mà thôi.

Thật sự đâm hắn ………..chính là ánh nhìn của học đệ.

Y ở trong lòng nam nhân kia, dùng ánh mắt trào phúng châm chọc nhìn Trình Chấn Toàn, như cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình.

Tại thời khắc đó, nam nhân toàn thân xanh tím kia mới hiểu được cái gì là trái tim lạnh giá ……

……..

….

“Đại thúc…đại thúc ….”

Thanh âm ôn hòa dần thức tỉnh Trình Chấn Toàn. Trước mắt vẫn còn hơi mờ mịt khiến hắn không nhìn thấy rõ người đang đứng trước mặt mình.

“Ngươi bị sao vậy? Sắc mặt rất kém!”

Trong lời nói hỗn loạn biểu lộ thái độ quan tâm lo lắng, xua tan bớt cảm giác giá lạnh trong lòng hắn lúc này.

“Ta không sao.”

Trình Chấn Toàn mỉm cười trấn an y, lại động tới miệng vết thương trên khuôn mặt khiến nụ cười trở nên miễn cưỡng.

“Nếu có khó khăn gì ngươi cứ nói với ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi.”

“……..”

Trình Chấn Toàn chợt ngẩn người. Nhìn thái độ thành khẩn của Thừa Duyệt, hắn mỉm cười nói:

“Cảm ơn!”

Tuy rằng hắn không có ý định nhờ vả Thừa Duyệt, nhưng sự quan tâm của đối phương khiến hắn rất cảm động.

“Tiểu Duyệt ca, mọi người đều đang đợi ngươi, có thể đi rồi chứ?”

Một nữ diễn viên xinh đẹp đáng yêu đi tới, mỉm cười ngọt ngào chờ Thừa Duyệt trả lời.

Gật đầu với nàng, Thừa Duyệt quay lại nói với Trình Chấn Toàn:

“Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm.”

“Sao?”

Nữ nhân ngạc nhiên nhìn Thừa Duyệt mời Trình Chấn Toàn. Dù sao cũng là tiệc liên hoan, không ai muốn đại thúc buồn chán này tới phá hư không khí a. Nhưng nếu Thừa Duyệt đã mở lời, nàng tất nhiên cũng hùa theo, dịu dàng mời Trình Chấn Toàn:

“Đúng đó, chúng ta cùng nhau đi ăn. Trình thúc cũng theo chúng ta đi.”

Kỳ thật, các nàng cũng chưa từng mời hắn lần nào.

“Thôi đi, ta không muốn đến lúc ăn cũng phải nhìn thấy hắn ………”

Đang không biết làm sao từ chối thì Trình Chấn Toàn nghe thấy giọng nói bất mãn của Kim Phỉ Lăng, sắc mặt đột nhiên cứng đờ.

“Sao ngươi có thể nói như vậy?”

Thừa Duyệt cau mày, không đồng ý nhìn Kim Phỉ Lăng.

“Hắn tự hiểu được ………”

Thân thiết khoác vai Thừa Duyệt, Kim Phỉ Lăng cười lạnh nhìn Trình Chấn Toàn đã mất hết vẻ bình tĩnh thường ngày.

“Chẳng lẽ ta nói không đúng sao, đại thúc?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương