Sai Lầm Trong Quá Khứ
-
Chương 4: Tình anh em
Mấy ngày hôm sau, khi Diệp Dương đang ở trên phòng uống thuốc thì nghe thấy âm thanh ồn ào ở dưới tầng.
Tiếng Liêu Phong bực bội quát:"Mau đi đi, đừng có làm phiền Dương thiếu nữa!"
Ngân Kỳ cật lực xông vào nhà:"Đề nghị anh phối hợp với cảnh sát chúng tôi để tìm ra hung thủ gây án."
Liêu Phong:"Muốn tìm hung thủ thì đi chỗ khác mà tìm!"
Ngân Kỳ:"Nhưng người đó ở ngay trong ngôi nhà này thì tôi làm sao đi được."
"Mày nói cái gì?"
"Tôi nói tôi có bằng chứng chứng minh Diệp Dương là hung thủ giết người!"
"Mày..."
Liêu Phong hết kiên nhẫn, định vung tay lên đánh Ngân Kỳ nhưng Diệp Dương đã kịp đi xuống:"Dừng tay, Liêu Phong!"
"Dương thiếu..." Liêu Phong bất mãn.
Diệp Dương biết Ngân Kỳ tới đây để kết tội mình nhưng anh vẫn rất điềm tĩnh nói:"Cậu cảnh sát, mời ngồi."
Ngân Kỳ ung dung, bình thản ngồi xuống sofa nói:"Trông anh bình tĩnh nhỉ?"
Diệp Dương nói:"Cậu cảnh sát dựa vào đâu mà nói tôi là hung thủ giết người?"
"Trước hết thì tôi hỏi về một số thông tin cá nhân của anh được không?"
"Được chứ?"
"Anh năm nay bao nhiêu tuổi và làm nghề gì?"
"Tôi 26, hai năm trước tôi là giảng viên đại học nhưng giờ nghỉ việc rồi vì sức khỏe không cho phép."
"Vậy bây giờ anh không có việc làm."
"Phải."
"Nhưng tôi thấy chỗ ở của anh sang trọng lắm mà."
"Đó là do người em trai ở nước ngoài gửi tiền về cho tôi."
Ngân Kỳ nhoẻn miệng cười:"Vậy là anh ăn bám em trai mình."
Nói xong, Ngân Kỳ lập tức xoay người đi để né tránh cú đấm của Liêu Phong.
Liêu Phong đánh trượt, anh tức giận đập vỡ một phần kính thủy tinh trên bàn rồi quay lại, hai mắt rực sát khí nhìn Ngân Kỳ:"Mày có tin là tao sẽ cắt lưỡi mày không?"
"Liêu Phong!" Diệp Dương nghiêm túc gọi. Liêu Phong phải nhẫn nhịn đứng sang một bên.
"Không sai, cậu nói đúng."
Ngân Kỳ nói:"Có vẻ như tôi khiến anh ta rất ngứa mắt. Vậy tôi vào luôn việc chính. Anh nói hung thủ là một người đàn ông cao khoảng một mét tám và có vết sẹo ở cổ đúng không?"
"Phải!"
"Tôi đã bắt được hắn. Và hắn tự khai ra có đồng bọn, đó là anh!"
"THẰNG CHÓ!" Liêu Phong trừng mắt nhìn Ngân Kỳ, quát to:"Não mày cho chó gặm rồi hả? Nó muốn vu oan cho Dương thiếu thì sao? Mày đừng có ngậm máu phun người!"
"Liêu Phong, bình tĩnh!"
"Nhưng..."
Diệp Dương nói với Ngân Kỳ:"Cậu tiếp tục đi."
Ngân Kỳ nói:"Trên lưỡi dao không hề có dấu vân tay của tên hung thủ tôi bắt được mà lại có dấu vân tay của anh! Hiển nhiên người bị nghi ngờ sẽ là anh rồi!"
Diệp Dương nói:"Lúc đó do tôi nóng vội quá nên đã chạm phải thi thể của nạn nhân."
Ngân Kỳ nói:"Còn nữa, những người dân sống ở khu vực đó đều một mực nói chính mắt đã nhìn thấy anh ra tay giết hại nạn nhân!"
"Rắc rối rồi đây!"
Ngân Kỳ:"Tuy nhiên, hiện tại tôi vẫn chưa thể bắt anh vì không lệnh của cấp trên. Hôm nay tôi tới chỉ để nói vậy thôi. Tôi khuyên anh nên ra đầu thú càng sớm càng tốt!". Từ đầu đến cuối Ngân Kỳ luôn tỏ ra tự tin và cao ngạo.
Liêu Phong:"NÓI XONG RỒI THÌ CÚT KHỎI ĐÂY ĐI!"
. Ngân Kỳ cũng không nhiều lời nữa, cúi chào Diệp Dương rồi rời khỏi.
"Con mẹ nó!" Liêu Phong ấm ức đạp cửa đến "uỳnh" một tiếng!
"Dương thiếu! Ngài không thể khiêm nhường như vậy mãi được đâu!"
"Được rồi! Tôi tự có cách giải quyết. Tôi không muốn làm lớn chuyện lên. Phải rồi, cậu tuyệt đối không được nói chuyện này cho em trai tôi đấy!"
"Ngài rốt cuộc làm sao vậy? Xảy ra chuyện thì tôi càng phải nói chứ?"
"Tuần sau là nó trở về rồi, tôi không muốn nó vì tôi mà phải hao tâm tổn sức thêm nữa tôi. Nó vì tôi mà đã làm quá nhiều chuyện rồi. Cậu hiểu không?"
"Tôi..." Cuối cùng Liêu Phong đành nói:"Tùy ngài vậy..."
...
Hôm sau, tại sở cảnh sát.
Ngân Kỳ đang vùi đầu vào một xấp giấy tờ trước mắt. Ngân Tường giọng đùa cợt:'Em đang làm gì thế?"
Ngân Kỳ không ngẩng đầu lên, trả lời luôn:"Anh nhìn mà không thấy sao? Em đang làm việc."
"Vẫn là vụ án của mấy ngày trước hả?"
"Đúng vậy!"
"Theo anh thấy thì Diệp Dương không phải hung thủ đâu."
"Nhưng chứng cứ rành rành thế mà."
"Vậy thì trong vụ án này phải có ẩn khúc nào đó. Em không thấy kì lạ sao? Một người ốm yếu như Diệp Dương thì làm sao có thể ra tay giết người."
Ngân Kỳ ngạc nhiên:"Diệp Dương... mắc bệnh sao?"
Ngân Tường há hốc miệng:"Em không biết luôn hả?"
Ngân Kỳ lắc đầu.
Ngân Tường giải thích:"Mọi người trong cục cảnh sát ai cũng nhìn ra được. Hơn nữa Diệp Dương là người hiền lành, tốt bụng, anh dám khẳng định 100% không phải cậu ta làm."
"Anh quen biết Diệp Dương?"
"Không! Anh tự điều tra được."
"Kể em nghe đi!"
Ngân Tường nói:"Diệp Dương còn một người em trai là Diệp Thần Vũ năm nay 20 tuổi đang công tác ở Mỹ. Diệp Thần Vũ là sinh viên thực tập ngành y ở một bệnh viện có tiếng ở Washington D.C, hiện tại cậu ta đang phải dốc hết sức mình để tìm ra một loại thuốc có thể chữa bệnh cho anh trai."
"Nhưng Diệp Dương rốt cuộc mắc bệnh gì mà nghiêm trọng vậy?"
"Chuyện này bắt đầu từ trong quá khứ. Vào một đêm tối, ngôi nhà của hai anh em họ bị cháy. Ngọn lửa đã cướp đi sinh mạng của cha mẹ họ. Rõ ràng đây là một vụ phóng hỏa giết người nhưng cảnh sát lúc đó không tìm ra bằng chứng nên đã bỏ qua. Điều này đã khiến anh em bọn họ căm ghét những người cảnh sát."
"Thật vô lí." Ngân Kỳ xen ngang.
Ngân Tường giải thích:"Không vô lí đâu. Quan trọng là em phải đặt mình vào hoàn cảnh của họ. Lúc đó Diệp Dương chỉ mới 12 tuổi và cậu em trai kia thì có 6 tuổi. Vậy em nghĩ sao khi họ phải sống cô độc một mình."
"Chuyện này..." Ngân Kỳ bối rối.
"Kể từ đó, Diệp Dương đã phải đi làm thuê, làm đủ việc để kiếm tiền nuôi sống bản thân và cậu em trai. Khi mà Diệp Dương 18 tuổi thì vào một ngày Diệp Thần Vũ mắc phải một trận ốm nặng. Diệp Dương xoay xở thế nào cũng không kiếm đủ tiền mua thuốc cho em trai. Sau đó... cậu ta quyết định bán thân để kiếm đủ tiền..."
"Không thể..." Ngân Kỳ cảm thấy khóe mắt mình ươn ướt và giọng nói nghẹn ngào.
"Có thể. Vì em trai, cậu ta có thể làm bất cứ điều gì. Không chỉ một lần đâu, cậu ta làm "việc đó" phải đến gần chục lần... Có lẽ vì thế nên cậu ta đã mắc bệnh suy giảm bạch cầu trong máu... đã đến giai đoạn cuối rồi..."
Ngân Kỳ sững sờ không nói được một câu gì nữa.
"Vậy một người sắp chết như Diệp Dương còn đủ sức để giết người sao? Em làm chuyện gì cũng phải cẩn thận. Những chứng cứ chứng minh Diệp Dương là hung thủ đều không chính xác. Thực chất có thể là có người đứng sau việc này, người đó xúi giục những người dân bảo họ nói Diệp Dương là hung thủ rồi cho họ một số tiền...
"Sao lại... có những người vô nhân tính như thế?"
"Xã hội này là vậy đấy. Những con người vì đồng tiền mà có thể làm bất cứ chuyện gì... Ngay cả những người làm cảnh sát như chúng ta, đâu đó vẫn còn một số người vì đồng tiền mà làm trái pháp luật... Vậy nên, không phải cứ làm cảnh sát thì được mọi người tôn vinh là anh hùng đâu. Cái gì cũng có mặt trái của nó, chẳng qua em không nhìn thấy thôi..."
"Em... em sẽ đến xin lỗi anh ta..."
Ngân Kỳ nói rồi chạy đi ngay. Ngân Tường nhìn theo bóng hình người em trai của mình, không khỏi lắc đầu đánh giá lại một lần nữa:"Vẫn chưa trưởng thành được!"
...
Tiếng Liêu Phong bực bội quát:"Mau đi đi, đừng có làm phiền Dương thiếu nữa!"
Ngân Kỳ cật lực xông vào nhà:"Đề nghị anh phối hợp với cảnh sát chúng tôi để tìm ra hung thủ gây án."
Liêu Phong:"Muốn tìm hung thủ thì đi chỗ khác mà tìm!"
Ngân Kỳ:"Nhưng người đó ở ngay trong ngôi nhà này thì tôi làm sao đi được."
"Mày nói cái gì?"
"Tôi nói tôi có bằng chứng chứng minh Diệp Dương là hung thủ giết người!"
"Mày..."
Liêu Phong hết kiên nhẫn, định vung tay lên đánh Ngân Kỳ nhưng Diệp Dương đã kịp đi xuống:"Dừng tay, Liêu Phong!"
"Dương thiếu..." Liêu Phong bất mãn.
Diệp Dương biết Ngân Kỳ tới đây để kết tội mình nhưng anh vẫn rất điềm tĩnh nói:"Cậu cảnh sát, mời ngồi."
Ngân Kỳ ung dung, bình thản ngồi xuống sofa nói:"Trông anh bình tĩnh nhỉ?"
Diệp Dương nói:"Cậu cảnh sát dựa vào đâu mà nói tôi là hung thủ giết người?"
"Trước hết thì tôi hỏi về một số thông tin cá nhân của anh được không?"
"Được chứ?"
"Anh năm nay bao nhiêu tuổi và làm nghề gì?"
"Tôi 26, hai năm trước tôi là giảng viên đại học nhưng giờ nghỉ việc rồi vì sức khỏe không cho phép."
"Vậy bây giờ anh không có việc làm."
"Phải."
"Nhưng tôi thấy chỗ ở của anh sang trọng lắm mà."
"Đó là do người em trai ở nước ngoài gửi tiền về cho tôi."
Ngân Kỳ nhoẻn miệng cười:"Vậy là anh ăn bám em trai mình."
Nói xong, Ngân Kỳ lập tức xoay người đi để né tránh cú đấm của Liêu Phong.
Liêu Phong đánh trượt, anh tức giận đập vỡ một phần kính thủy tinh trên bàn rồi quay lại, hai mắt rực sát khí nhìn Ngân Kỳ:"Mày có tin là tao sẽ cắt lưỡi mày không?"
"Liêu Phong!" Diệp Dương nghiêm túc gọi. Liêu Phong phải nhẫn nhịn đứng sang một bên.
"Không sai, cậu nói đúng."
Ngân Kỳ nói:"Có vẻ như tôi khiến anh ta rất ngứa mắt. Vậy tôi vào luôn việc chính. Anh nói hung thủ là một người đàn ông cao khoảng một mét tám và có vết sẹo ở cổ đúng không?"
"Phải!"
"Tôi đã bắt được hắn. Và hắn tự khai ra có đồng bọn, đó là anh!"
"THẰNG CHÓ!" Liêu Phong trừng mắt nhìn Ngân Kỳ, quát to:"Não mày cho chó gặm rồi hả? Nó muốn vu oan cho Dương thiếu thì sao? Mày đừng có ngậm máu phun người!"
"Liêu Phong, bình tĩnh!"
"Nhưng..."
Diệp Dương nói với Ngân Kỳ:"Cậu tiếp tục đi."
Ngân Kỳ nói:"Trên lưỡi dao không hề có dấu vân tay của tên hung thủ tôi bắt được mà lại có dấu vân tay của anh! Hiển nhiên người bị nghi ngờ sẽ là anh rồi!"
Diệp Dương nói:"Lúc đó do tôi nóng vội quá nên đã chạm phải thi thể của nạn nhân."
Ngân Kỳ nói:"Còn nữa, những người dân sống ở khu vực đó đều một mực nói chính mắt đã nhìn thấy anh ra tay giết hại nạn nhân!"
"Rắc rối rồi đây!"
Ngân Kỳ:"Tuy nhiên, hiện tại tôi vẫn chưa thể bắt anh vì không lệnh của cấp trên. Hôm nay tôi tới chỉ để nói vậy thôi. Tôi khuyên anh nên ra đầu thú càng sớm càng tốt!". Từ đầu đến cuối Ngân Kỳ luôn tỏ ra tự tin và cao ngạo.
Liêu Phong:"NÓI XONG RỒI THÌ CÚT KHỎI ĐÂY ĐI!"
. Ngân Kỳ cũng không nhiều lời nữa, cúi chào Diệp Dương rồi rời khỏi.
"Con mẹ nó!" Liêu Phong ấm ức đạp cửa đến "uỳnh" một tiếng!
"Dương thiếu! Ngài không thể khiêm nhường như vậy mãi được đâu!"
"Được rồi! Tôi tự có cách giải quyết. Tôi không muốn làm lớn chuyện lên. Phải rồi, cậu tuyệt đối không được nói chuyện này cho em trai tôi đấy!"
"Ngài rốt cuộc làm sao vậy? Xảy ra chuyện thì tôi càng phải nói chứ?"
"Tuần sau là nó trở về rồi, tôi không muốn nó vì tôi mà phải hao tâm tổn sức thêm nữa tôi. Nó vì tôi mà đã làm quá nhiều chuyện rồi. Cậu hiểu không?"
"Tôi..." Cuối cùng Liêu Phong đành nói:"Tùy ngài vậy..."
...
Hôm sau, tại sở cảnh sát.
Ngân Kỳ đang vùi đầu vào một xấp giấy tờ trước mắt. Ngân Tường giọng đùa cợt:'Em đang làm gì thế?"
Ngân Kỳ không ngẩng đầu lên, trả lời luôn:"Anh nhìn mà không thấy sao? Em đang làm việc."
"Vẫn là vụ án của mấy ngày trước hả?"
"Đúng vậy!"
"Theo anh thấy thì Diệp Dương không phải hung thủ đâu."
"Nhưng chứng cứ rành rành thế mà."
"Vậy thì trong vụ án này phải có ẩn khúc nào đó. Em không thấy kì lạ sao? Một người ốm yếu như Diệp Dương thì làm sao có thể ra tay giết người."
Ngân Kỳ ngạc nhiên:"Diệp Dương... mắc bệnh sao?"
Ngân Tường há hốc miệng:"Em không biết luôn hả?"
Ngân Kỳ lắc đầu.
Ngân Tường giải thích:"Mọi người trong cục cảnh sát ai cũng nhìn ra được. Hơn nữa Diệp Dương là người hiền lành, tốt bụng, anh dám khẳng định 100% không phải cậu ta làm."
"Anh quen biết Diệp Dương?"
"Không! Anh tự điều tra được."
"Kể em nghe đi!"
Ngân Tường nói:"Diệp Dương còn một người em trai là Diệp Thần Vũ năm nay 20 tuổi đang công tác ở Mỹ. Diệp Thần Vũ là sinh viên thực tập ngành y ở một bệnh viện có tiếng ở Washington D.C, hiện tại cậu ta đang phải dốc hết sức mình để tìm ra một loại thuốc có thể chữa bệnh cho anh trai."
"Nhưng Diệp Dương rốt cuộc mắc bệnh gì mà nghiêm trọng vậy?"
"Chuyện này bắt đầu từ trong quá khứ. Vào một đêm tối, ngôi nhà của hai anh em họ bị cháy. Ngọn lửa đã cướp đi sinh mạng của cha mẹ họ. Rõ ràng đây là một vụ phóng hỏa giết người nhưng cảnh sát lúc đó không tìm ra bằng chứng nên đã bỏ qua. Điều này đã khiến anh em bọn họ căm ghét những người cảnh sát."
"Thật vô lí." Ngân Kỳ xen ngang.
Ngân Tường giải thích:"Không vô lí đâu. Quan trọng là em phải đặt mình vào hoàn cảnh của họ. Lúc đó Diệp Dương chỉ mới 12 tuổi và cậu em trai kia thì có 6 tuổi. Vậy em nghĩ sao khi họ phải sống cô độc một mình."
"Chuyện này..." Ngân Kỳ bối rối.
"Kể từ đó, Diệp Dương đã phải đi làm thuê, làm đủ việc để kiếm tiền nuôi sống bản thân và cậu em trai. Khi mà Diệp Dương 18 tuổi thì vào một ngày Diệp Thần Vũ mắc phải một trận ốm nặng. Diệp Dương xoay xở thế nào cũng không kiếm đủ tiền mua thuốc cho em trai. Sau đó... cậu ta quyết định bán thân để kiếm đủ tiền..."
"Không thể..." Ngân Kỳ cảm thấy khóe mắt mình ươn ướt và giọng nói nghẹn ngào.
"Có thể. Vì em trai, cậu ta có thể làm bất cứ điều gì. Không chỉ một lần đâu, cậu ta làm "việc đó" phải đến gần chục lần... Có lẽ vì thế nên cậu ta đã mắc bệnh suy giảm bạch cầu trong máu... đã đến giai đoạn cuối rồi..."
Ngân Kỳ sững sờ không nói được một câu gì nữa.
"Vậy một người sắp chết như Diệp Dương còn đủ sức để giết người sao? Em làm chuyện gì cũng phải cẩn thận. Những chứng cứ chứng minh Diệp Dương là hung thủ đều không chính xác. Thực chất có thể là có người đứng sau việc này, người đó xúi giục những người dân bảo họ nói Diệp Dương là hung thủ rồi cho họ một số tiền...
"Sao lại... có những người vô nhân tính như thế?"
"Xã hội này là vậy đấy. Những con người vì đồng tiền mà có thể làm bất cứ chuyện gì... Ngay cả những người làm cảnh sát như chúng ta, đâu đó vẫn còn một số người vì đồng tiền mà làm trái pháp luật... Vậy nên, không phải cứ làm cảnh sát thì được mọi người tôn vinh là anh hùng đâu. Cái gì cũng có mặt trái của nó, chẳng qua em không nhìn thấy thôi..."
"Em... em sẽ đến xin lỗi anh ta..."
Ngân Kỳ nói rồi chạy đi ngay. Ngân Tường nhìn theo bóng hình người em trai của mình, không khỏi lắc đầu đánh giá lại một lần nữa:"Vẫn chưa trưởng thành được!"
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook