**

“8:30, cùng tổng giám đốc của Luân Minh, Trình Thuận Thành đàm phán hợp tác dự án khu đông.”

“9:40, ăn brunch(2) tại khách sạn Felix, người phụ trách ngân hàng Hoa Kỳ sẽ cùng tham dự.”

“11 giờ, tham gia cuộc họp xí nghiệp Gia Phong. Chỗ ngồi đã thông báo, bên trái là tập đoàn Chương Thần, Chương Hướng Chí. Bên phải là Lý thị, Lý Triệu Giai. Tài liệu ở trong này.”

Hồ Khiên Dư buông đũa, nhận lấy tở giấy A4 xem qua, tầm mắt một lần nữa lại quay về phía tôi. Hắn cười một cái: “Em không đói bụng?”

Vương Thư Duy nghe vậy cũng liếc nhìn tôi, dừng một chút, lại tiếp tục nói: “12:30, Lý Huy Trạch có lời mời, anh ta đối với dự án khai phá khu đông cũng rất có hứng thú.”

Trong giọng nói trong suốt như nước hồ sâu của Vương Thư Duy, tôi ngồi xuống, cầm đũa ăn bữa sáng.

Vương Thư Duy dường như không bị chúng tôi ảnh hưởng: “3:30, đấu giá lô đất số 40192, hai anh em Lý Triệu Giai, Lý Huy Trạch làm chủ …”

Tôi dựng thẳng lỗ tai lên nghe hành trình của Hồ Khiên Dư.

Cuộc đấu giá là mục đích quan trọng nhất của Hồ Khiên Dư trong chuyến công tác Hongkong lần này, nói thật, cũng là mục đích của tôi.

Hồ Khiên Dư gắp một con tôm giảo đến bát cơm của tôi: “Mùi vị không tệ, thử một lần.”

Tôi cuối cùng cũng chấp nhận, Vương Thư Duy cũng đã biết quan hệ của tôi cùng Hồ Khiên Dư, tôi cũng không hà tất phải làm bộ.

“Cảm ơn.” Tôi nói.

Hồ Khiên Dư nhìn tôi gắp con tôm vào miệng, vừa lòng cười khẽ một chút, thản nhiên gật đầu, sau đó nhìn về phía Vương Thư Duy, giọng nói cũng đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt bình thường: “Từ đây đến Luân Minh cần bao lâu?”

Vương Thư Duy trầm ngâm một lát: “Nếu không kẹt xe thì mất tầm 25 phút.”

Nghe vậy, Hồ Khiên Dư lần lượt nhìn phía vách tường, dường như nghĩ tới gì đó, cúi thấp đầu, sau đó đứng lên.

“Sao vậy?” Vương Thư Duy đẩy gọng kính hỏi.

“Tôi vừa gọi điện thoại đến phục vụ, nghe nói nơi này có phòng đánh cầu vách tường(3) rất tuyệt. Đi, đánh với tôi một ván.”

“Nhưng 8:30 anh sẽ …”

Hồ Khiên Dư cười, “Tôi tính rồi, đánh cầu vách tường nửa tiếng, 8:50 là có thể đến Luân Minh.”

Hắn bước ra ngoài, nói với Vương Thư Duy ở phía sau, “20 phút là giới hạn chờ đợi cực hạn, đến lúc đó chúng ta đàm phán với họ, hiệu suất sẽ cao hơn rất nhiều. Cậu đã quên rồi sao, đây cũng chính là cậu dạy tôi.”

Vương Thư Duy khó khăn nở nụ cười, vỗ vỗ trán mình: “Đúng vậy, sao tôi lại quên?”

Ngay sau đó, Vương Thư Duy thôi cười, cất PDA, nhanh bước đuổi kịp Hồ Khiên Dư.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương