Sai Lầm Duy Nhất
-
Chương 6
Sau đêm mưa ấy ở khách sạn hôm đó,lạc tâm tìm mọi cách tránh mặt lục nam,lục nam thừa biết được điều đó,phần vì muốn cho cô thời gian,phần vì chuẩn bị thi tốt nghiệp.lục nam cũng không hề quấy rầy lạc tâm thêm nữa,...
Vào Buổi tối,vừa bước vào nhà,lục nam nhìn thấy bà nội đang ngồi uống trà,xem ti vi ở phòng khách.anh đi tới ngồi đối diện,tiện miệng hỏi.
- nội ăn cơm chưa ạ.
- cháu còn hỏi được nữa à.mang tiếng đến ở cùng nội mà cơm cũng chẳng thèm ăn cùng,
Thấy bà nội giận dỗi,lục nam liền cười hihi.nịnh nọt.
- thôi mà nội,tại hôm nay tụi bạn mời dữ quá,con không từ chối được,con hứa không có lần sau nữa đâu ạ.
Thím lan mang hoa quả đặt trên bàn.
- bà với cậu ăn hoa quả.
Lục nam ngó nghiêng,
- ủa,lạc tâm đâu rồi,hôm nay cô ta lại đi ngủ sớm hả?
Thím lan chưa kịp trả lời thì bà châu cắt ngang.
- thím đi làm việc gì nữa thì làm đi.
- dạ.
Thím lan đi xuống bếp.lục nam khó hiểu.
- lạc tâm,cô ta đâu rồi nội?
Bà châu thở dài.
- con bé đi rồi.
- cái gì,đi rồi...đi đâu hả nội?
Lục nam hét lớn mà không ý thức được tâm tình đang rất kích động.
- cháu làm gì mà ngạc nhiên vậy?con bé muốn đi hay ở là quyền của nó mà...
- nhưng...hôm qua cô ta vẫn còn ở đây,sao có thể nói đi là đi chứ..
Bà châu nhìn lục nam,nghi hoặc.
- sao cháu có vẻ quan tâm đến con bé thế,có chuyện gì mà bà không biết hả?
Lục nam lắp bắp.
- dạ....không có gì đâu ạ,tại....
- bà là bà nội cháu,bà còn không hiểu cháu sao?nói thật cho bà biết đi,con bé đột ngột xin nghỉ có liên quan đến cháu phải không lục nam?
Lục nam cúi đầu,tâm tình hỗn loạn...lạc tâm,cô gái ngốc,bỏ đi rồi?
- rốt cục có phải cháu đã làm gì con bé...nó đang làm việc rất yên ổn,sao tự dưng lại xin nghỉ chứ?
Lục nam khó xử
- không...không có gì đâu mà nội,nội nghĩ nhiều rồi.
- cháu vẫn không chịu nói thật cho bà nghe phải không?
Bà châu nhìn cháu trai,thằng cháu đít nhôm này của bà là 1 chàng thanh niên rất tuấn tú,khôi ngô,rất nhiều người theo đuổi nó,bà không hiểu cháu bà lại có cái tính phong lưu không giống ai đó.bố của lục nam là 1 thương nhân thành đạt,yêu vợ thương con,không mèo mỡ bên ngoài,
Việc lục nam để ý đến người làm,bà rất không hài lòng
,
- cháu có biết vì sao bà lại nhận lạc tâm vào làm ở đây không?
Lục nam nhìn bà lắc đầu.
- vào 1 buổi tối cách đây mấy tháng,xe của bà đụng phải con bé,...nó hôn mê bất tỉnh hơn 1 tháng trời trong bệnh viện,khoảng thời gian đó chỉ có bà,thím lan,y tá chăm sóc con bé....
Lục nam chấn động?bị tai nạn?hôn mê hơn 1 tháng,?
Anh cố bình tĩnh,phát hiện giọng nói hơi run run.
- vậy người nhà cô ta thì sao?
Nói đến đó,giọng bà châu lạnh băng,
- người nhà con bé hoàn toàn bỏ mặc,không quan tâm đến con bé nữa,mấy người đó nói với bà là dù lạc tâm có chết cũng không liên quan đến họ,...bà thật sự không hiểu,vì sao tình người lại bạc bẽo như vậy?
Lục nam nắm chặt tay,chặt đến mức gân xanh nổi lên.
Người nhà bỏ rơi?
Có phải vì cái clip kia không?
Bị bỏ mặc tự sinh tự diệt sao?
Lục nam trong lòng nhức nhối khó tả?
Cuối cùng thì cô gái ngốc đó đã phải trải qua biến cố thế nào vậy?
Không còn nơi để đi?sao lại bỏ đi chư?là muốn chạy trốn anh sao?
Lục nam bị suy nghĩ của mình làm cho nổi điên.
- con bé vốn rất đáng thương,đang yên đang lành tự dưng xin nghỉ, có phải cháu gây ra chuyện gì rồi không?
Lục nam không phủ nhận,im lặng.
Bà châu nặng nề trách cứ.
- trên đời này thiếu gì người,cháu đùa giỡn con bé làm gì chứ?cháu sai rồi lục nam ạ?
Lục nam nhìn bà nội,nghiêm túc.
- cháu không trêu đùa cô ta....bà nội à...bà không hiểu được đâu.
Nói rồi lục nam lao ra ngoài...
Dù biết cô đã đi rồi,nhưng anh vẫn tìm kiếm,
Lục nam anh nhất định sẽ tìm được cô,nhất định....
Lạc tâm xách 1 túi hành lí nhỏ,đi vào con hẻm nhỏ...trời lại có dấu hiệu muốn mưa....rơi lất phất...lạc tâm cố đi nhanh hơn,lúc đến được phòng trọ mới thuê thì mưa bắt đầu lớn dần,lạc tâm lấy chiếc chìa khóa bà chủ trọ mới đưa lúc nãy tra vào ổ,
Vừa bước vào phòng,mùi ẩm mốc sộc vào mũi.
Mưa rơi nghe loạt soạt bên ngoài.lạc tâm bắt đầu thu dọn sơ qua đồ đạc 1 chút,sau đó ngả lưng xuống chiếc giường gỗ,rơi vào mê man.
Đầu óc nặng trĩu,hơi thở nóng ran...
Lạc tâm biết mình bị sốt...cả người cô khó chịu không thôi,trong bụng rỗng tuếch,...
Mưa càng lúc càng to,sấm chớp đùng đùng.
Lạc tâm co ro như con tôm nằm ở trên giường,đầu quay cuồng,cảm giác như có vô số yêu ma đang bủa vây lấy cô.
Lạc tâm vô thức toát mồ hôi......
Nửa đêm,lạc tâm giật mình bật dậy,ánh đèn điện leo lét,sáng mờ áo,1 bên giường bị mưa dột ướt rượt.lạc tâm nhìn xuống.
Căn phòng toàn là nước....
Lạc tâm cô đơn,bật khóc nức nở trong đêm.
Sáng dậy,lúc đang mơ màng,lạc tâm nghe tiếng gõ cửa,
Lạc tâm xỏ dép,xiêu vẹo đi ra mở cửa,sắc mặt trắng bệch.
Người đứng ngoài là chủ nhà trọ,1 người phụ nữ trung niên,da ngăm.bà ta nhìn cô.dò xét.
- đêm qua mưa lớn,phòng có bị dột không cháu.?
Nói đoạn liếc vào trong,cả phòng nước lênh láng.
- dạ,có dột cô ạ,
- không sao,để chút nữa cô kêu chú qua sửa lại mái chút là ok,tại lâu rồi cũng không ai đến thuê,nên....cháu thông cảm.
- dạ...
- cháu không khỏe à,sắc mặt rất kém?
- dạ,chỉ bị cảm nhẹ thôi ạ,
- vậy thôi cháu nghỉ đi?
Bà chủ trọ đi mất,lạc tâm rã rời quay vào trong,nhìn cả giường chỗ ướt chỗ ẩm,cô hết muốn nằm,đành thay bộ quần áo,đi ra ngoài ăn sáng,tiện thể mua thuốc...
Lúc trở về phòng trọ lần nữa thì thấy có 1 ông chú đang đứng ngay cửa phòng,
- chú là....
Ông ta nhìn lạc tâm,ánh mắt sáng quắc,
- à....em là người mới thuê phòng này à?
Lạc tâm bỗng thấy sợ,
- dạ....cháu....là cháu ạ.
Ông ta dò xét cô 1 lượt,anh mắt nhìn chăm chăm vào ngực cô,cười hề hề.
- nghe nói phòng bị dột,anh đến sửa đây,mở cửa ra đi em.
Lạc tâm mở cửa mà tay run run
Ông ta xách túi dụng cụ đi vào,thỉnh thoảng lại liếc liếc lạc tâm 1 cái.
- em ở có 1 mình à?bạn trai đâu?
Lạc tâm lắp bắp.
- dạ...cháu,cháu không có....
Ông ta nhìn lạc tâm,cười rất mờ ám.
- cháu gì?gọi anh là được rồi..nhìn xinh thế mà không có bạn trai ai mà tin.
Sau đó lại bồi thêm 1 câu
- ở 1 mình lúc nào có chuyện gì thì kêu anh,anh đến ngay nhé.
Lạc tâm nghe đến đó thì sợ quá,cô chạy ra ngoài hẻm,thở từng hơi,....
Lạc tâm xin được vào làm nhân viên dọn phòng trong 1 khách sạn lớn cách chỗ ở 20 phút đi bộ.
Lạc tâm còn nhớ rất rõ,anh quản lý khách sạn rất thắc mắc hỏi cô.
- sao em lại muốn xin làm nhân viên dọn phòng,lương thì thấp,mà việc tay chân cũng vất vả.với khuôn mặt này của em,anh có thể cho em làm tiếp tân,chỗ anh còn thiếu đúng vị trí này.
Làm tiếp tân thì cô phải tiếp xúc với rất nhiều loại người?nhớ lại ánh mắt khinh bỉ của người ta nhìn mình,lạc tâm toát mồ hôi,vội vã nói.
- dạ,em nghĩ em....không hợp với vị trí đó ạ.em muốn làm nhân viên dọn dẹp thôi ạ,anh có thể nhận em không?
Anh quản lý vô cùng ngạc nhiên,lần đầu tiên có 1 cô gái từ chối lời đề nghị ngon lành của anh ta,tuy anh ta khó hiểu,nhưng vẫn nhận lạc tâm.
- được rồi,ngày mai em đến nhận việc,làm từ 7h30 đến 7h tối,anh là minh,,,có gì mai em tới anh sẽ nói thêm
nhé.
Thoáng chốc,lạc tâm đã làm ở khách sạn được hơn 1 tuần,cuộc sống của lạc tâm cứ bình lặng trôi qua,không có ai để ý đến 1 con bé dọn dẹp như cô.
Điều lạc tâm muốn cũng chỉ có thế.
Mãi đến 2 tháng sau đó,hôm ấy là chủ nhật,khách thuê đông hơn mọi ngày,lạc tâm vừa mang đồ từ trên tầng đi xuống thì bị chị mai,tiếp viên gọi.
- lạc tâm,
- dạ,chị gọi em ạ,
- em mang 2 chiếc khăn sạch lên phòng 307 đi,khách vừa gọi điện kêu phòng chưa có khăn đấy.
- dạ,em đi ngay.
Lạc tâm vội mang đồ vào phòng giặt,sau đó mang khăn lên phòng 307.lúc đến nơi,lạc tâm đưa tay gõ cửa.
- cộc,...cộc...
Trong phòng không có tiếng động,lạc tâm gõ thêm vài tiếng nữa thì bên trong có tiếng làu bàu.
- ra ngay đây,,,,
Tiếng nói có gì đó rất quen,lạc tâm tự dưng thấy vô cùng bất an.....
Vào Buổi tối,vừa bước vào nhà,lục nam nhìn thấy bà nội đang ngồi uống trà,xem ti vi ở phòng khách.anh đi tới ngồi đối diện,tiện miệng hỏi.
- nội ăn cơm chưa ạ.
- cháu còn hỏi được nữa à.mang tiếng đến ở cùng nội mà cơm cũng chẳng thèm ăn cùng,
Thấy bà nội giận dỗi,lục nam liền cười hihi.nịnh nọt.
- thôi mà nội,tại hôm nay tụi bạn mời dữ quá,con không từ chối được,con hứa không có lần sau nữa đâu ạ.
Thím lan mang hoa quả đặt trên bàn.
- bà với cậu ăn hoa quả.
Lục nam ngó nghiêng,
- ủa,lạc tâm đâu rồi,hôm nay cô ta lại đi ngủ sớm hả?
Thím lan chưa kịp trả lời thì bà châu cắt ngang.
- thím đi làm việc gì nữa thì làm đi.
- dạ.
Thím lan đi xuống bếp.lục nam khó hiểu.
- lạc tâm,cô ta đâu rồi nội?
Bà châu thở dài.
- con bé đi rồi.
- cái gì,đi rồi...đi đâu hả nội?
Lục nam hét lớn mà không ý thức được tâm tình đang rất kích động.
- cháu làm gì mà ngạc nhiên vậy?con bé muốn đi hay ở là quyền của nó mà...
- nhưng...hôm qua cô ta vẫn còn ở đây,sao có thể nói đi là đi chứ..
Bà châu nhìn lục nam,nghi hoặc.
- sao cháu có vẻ quan tâm đến con bé thế,có chuyện gì mà bà không biết hả?
Lục nam lắp bắp.
- dạ....không có gì đâu ạ,tại....
- bà là bà nội cháu,bà còn không hiểu cháu sao?nói thật cho bà biết đi,con bé đột ngột xin nghỉ có liên quan đến cháu phải không lục nam?
Lục nam cúi đầu,tâm tình hỗn loạn...lạc tâm,cô gái ngốc,bỏ đi rồi?
- rốt cục có phải cháu đã làm gì con bé...nó đang làm việc rất yên ổn,sao tự dưng lại xin nghỉ chứ?
Lục nam khó xử
- không...không có gì đâu mà nội,nội nghĩ nhiều rồi.
- cháu vẫn không chịu nói thật cho bà nghe phải không?
Bà châu nhìn cháu trai,thằng cháu đít nhôm này của bà là 1 chàng thanh niên rất tuấn tú,khôi ngô,rất nhiều người theo đuổi nó,bà không hiểu cháu bà lại có cái tính phong lưu không giống ai đó.bố của lục nam là 1 thương nhân thành đạt,yêu vợ thương con,không mèo mỡ bên ngoài,
Việc lục nam để ý đến người làm,bà rất không hài lòng
,
- cháu có biết vì sao bà lại nhận lạc tâm vào làm ở đây không?
Lục nam nhìn bà lắc đầu.
- vào 1 buổi tối cách đây mấy tháng,xe của bà đụng phải con bé,...nó hôn mê bất tỉnh hơn 1 tháng trời trong bệnh viện,khoảng thời gian đó chỉ có bà,thím lan,y tá chăm sóc con bé....
Lục nam chấn động?bị tai nạn?hôn mê hơn 1 tháng,?
Anh cố bình tĩnh,phát hiện giọng nói hơi run run.
- vậy người nhà cô ta thì sao?
Nói đến đó,giọng bà châu lạnh băng,
- người nhà con bé hoàn toàn bỏ mặc,không quan tâm đến con bé nữa,mấy người đó nói với bà là dù lạc tâm có chết cũng không liên quan đến họ,...bà thật sự không hiểu,vì sao tình người lại bạc bẽo như vậy?
Lục nam nắm chặt tay,chặt đến mức gân xanh nổi lên.
Người nhà bỏ rơi?
Có phải vì cái clip kia không?
Bị bỏ mặc tự sinh tự diệt sao?
Lục nam trong lòng nhức nhối khó tả?
Cuối cùng thì cô gái ngốc đó đã phải trải qua biến cố thế nào vậy?
Không còn nơi để đi?sao lại bỏ đi chư?là muốn chạy trốn anh sao?
Lục nam bị suy nghĩ của mình làm cho nổi điên.
- con bé vốn rất đáng thương,đang yên đang lành tự dưng xin nghỉ, có phải cháu gây ra chuyện gì rồi không?
Lục nam không phủ nhận,im lặng.
Bà châu nặng nề trách cứ.
- trên đời này thiếu gì người,cháu đùa giỡn con bé làm gì chứ?cháu sai rồi lục nam ạ?
Lục nam nhìn bà nội,nghiêm túc.
- cháu không trêu đùa cô ta....bà nội à...bà không hiểu được đâu.
Nói rồi lục nam lao ra ngoài...
Dù biết cô đã đi rồi,nhưng anh vẫn tìm kiếm,
Lục nam anh nhất định sẽ tìm được cô,nhất định....
Lạc tâm xách 1 túi hành lí nhỏ,đi vào con hẻm nhỏ...trời lại có dấu hiệu muốn mưa....rơi lất phất...lạc tâm cố đi nhanh hơn,lúc đến được phòng trọ mới thuê thì mưa bắt đầu lớn dần,lạc tâm lấy chiếc chìa khóa bà chủ trọ mới đưa lúc nãy tra vào ổ,
Vừa bước vào phòng,mùi ẩm mốc sộc vào mũi.
Mưa rơi nghe loạt soạt bên ngoài.lạc tâm bắt đầu thu dọn sơ qua đồ đạc 1 chút,sau đó ngả lưng xuống chiếc giường gỗ,rơi vào mê man.
Đầu óc nặng trĩu,hơi thở nóng ran...
Lạc tâm biết mình bị sốt...cả người cô khó chịu không thôi,trong bụng rỗng tuếch,...
Mưa càng lúc càng to,sấm chớp đùng đùng.
Lạc tâm co ro như con tôm nằm ở trên giường,đầu quay cuồng,cảm giác như có vô số yêu ma đang bủa vây lấy cô.
Lạc tâm vô thức toát mồ hôi......
Nửa đêm,lạc tâm giật mình bật dậy,ánh đèn điện leo lét,sáng mờ áo,1 bên giường bị mưa dột ướt rượt.lạc tâm nhìn xuống.
Căn phòng toàn là nước....
Lạc tâm cô đơn,bật khóc nức nở trong đêm.
Sáng dậy,lúc đang mơ màng,lạc tâm nghe tiếng gõ cửa,
Lạc tâm xỏ dép,xiêu vẹo đi ra mở cửa,sắc mặt trắng bệch.
Người đứng ngoài là chủ nhà trọ,1 người phụ nữ trung niên,da ngăm.bà ta nhìn cô.dò xét.
- đêm qua mưa lớn,phòng có bị dột không cháu.?
Nói đoạn liếc vào trong,cả phòng nước lênh láng.
- dạ,có dột cô ạ,
- không sao,để chút nữa cô kêu chú qua sửa lại mái chút là ok,tại lâu rồi cũng không ai đến thuê,nên....cháu thông cảm.
- dạ...
- cháu không khỏe à,sắc mặt rất kém?
- dạ,chỉ bị cảm nhẹ thôi ạ,
- vậy thôi cháu nghỉ đi?
Bà chủ trọ đi mất,lạc tâm rã rời quay vào trong,nhìn cả giường chỗ ướt chỗ ẩm,cô hết muốn nằm,đành thay bộ quần áo,đi ra ngoài ăn sáng,tiện thể mua thuốc...
Lúc trở về phòng trọ lần nữa thì thấy có 1 ông chú đang đứng ngay cửa phòng,
- chú là....
Ông ta nhìn lạc tâm,ánh mắt sáng quắc,
- à....em là người mới thuê phòng này à?
Lạc tâm bỗng thấy sợ,
- dạ....cháu....là cháu ạ.
Ông ta dò xét cô 1 lượt,anh mắt nhìn chăm chăm vào ngực cô,cười hề hề.
- nghe nói phòng bị dột,anh đến sửa đây,mở cửa ra đi em.
Lạc tâm mở cửa mà tay run run
Ông ta xách túi dụng cụ đi vào,thỉnh thoảng lại liếc liếc lạc tâm 1 cái.
- em ở có 1 mình à?bạn trai đâu?
Lạc tâm lắp bắp.
- dạ...cháu,cháu không có....
Ông ta nhìn lạc tâm,cười rất mờ ám.
- cháu gì?gọi anh là được rồi..nhìn xinh thế mà không có bạn trai ai mà tin.
Sau đó lại bồi thêm 1 câu
- ở 1 mình lúc nào có chuyện gì thì kêu anh,anh đến ngay nhé.
Lạc tâm nghe đến đó thì sợ quá,cô chạy ra ngoài hẻm,thở từng hơi,....
Lạc tâm xin được vào làm nhân viên dọn phòng trong 1 khách sạn lớn cách chỗ ở 20 phút đi bộ.
Lạc tâm còn nhớ rất rõ,anh quản lý khách sạn rất thắc mắc hỏi cô.
- sao em lại muốn xin làm nhân viên dọn phòng,lương thì thấp,mà việc tay chân cũng vất vả.với khuôn mặt này của em,anh có thể cho em làm tiếp tân,chỗ anh còn thiếu đúng vị trí này.
Làm tiếp tân thì cô phải tiếp xúc với rất nhiều loại người?nhớ lại ánh mắt khinh bỉ của người ta nhìn mình,lạc tâm toát mồ hôi,vội vã nói.
- dạ,em nghĩ em....không hợp với vị trí đó ạ.em muốn làm nhân viên dọn dẹp thôi ạ,anh có thể nhận em không?
Anh quản lý vô cùng ngạc nhiên,lần đầu tiên có 1 cô gái từ chối lời đề nghị ngon lành của anh ta,tuy anh ta khó hiểu,nhưng vẫn nhận lạc tâm.
- được rồi,ngày mai em đến nhận việc,làm từ 7h30 đến 7h tối,anh là minh,,,có gì mai em tới anh sẽ nói thêm
nhé.
Thoáng chốc,lạc tâm đã làm ở khách sạn được hơn 1 tuần,cuộc sống của lạc tâm cứ bình lặng trôi qua,không có ai để ý đến 1 con bé dọn dẹp như cô.
Điều lạc tâm muốn cũng chỉ có thế.
Mãi đến 2 tháng sau đó,hôm ấy là chủ nhật,khách thuê đông hơn mọi ngày,lạc tâm vừa mang đồ từ trên tầng đi xuống thì bị chị mai,tiếp viên gọi.
- lạc tâm,
- dạ,chị gọi em ạ,
- em mang 2 chiếc khăn sạch lên phòng 307 đi,khách vừa gọi điện kêu phòng chưa có khăn đấy.
- dạ,em đi ngay.
Lạc tâm vội mang đồ vào phòng giặt,sau đó mang khăn lên phòng 307.lúc đến nơi,lạc tâm đưa tay gõ cửa.
- cộc,...cộc...
Trong phòng không có tiếng động,lạc tâm gõ thêm vài tiếng nữa thì bên trong có tiếng làu bàu.
- ra ngay đây,,,,
Tiếng nói có gì đó rất quen,lạc tâm tự dưng thấy vô cùng bất an.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook