Sai Lầm Duy Nhất
-
Chương 3
Đêm khuya,lục nam ngồi 1 mình trong quán cà phê.đưa mắt nhìn bầu trời đêm bên ngoài,phiền chán châm 1 điếu thuốc,cả ngày nay tâm trạng anh rất không vui vẻ,đặc biệt là sau khi gặp lạc tâm ở nhà hàng mấy tiếng trước,ánh mắt của cô ta lúc ấy khiến anh ám ảnh,
Lục nam không hiểu vì sao anh lại phiền muộn vì 1 cô gái đến thế này?
Cả ngày hôm này anh đã mượn thế lực của bố mình khống chế không cho cái clip chết tiệt kia phát tán thêm nữa,cuối cùng mọi việc cũng coi như ổn,công an cũng đã vào cuộc,nhưng chỉ tra ra được vài người không liên quan,những người đó đều nhận tiền mà làm,
Kẻ tung clip thật sự vẫn chưa bị bắt,
Điều đó khiến lục nam càng tức giận?
Anh nhớ đến lạc tâm?vấn đề bây giờ là phải dựa vào chính bản thân cô ta, sẽ vượt qua như thế nào?
Cảm giác mắc nợ 1 cô gái làm lục nam khó chịu vô cùng.!
Ngoài màn đêm,1 chiếc xe cấp cứu chạy vụt qua,mang theo từng tiếng còi dài,tiếng kêu inh ỏi,nhưng lại nghe rất thê lương ảm đạm.
Có mấy người đi đường ở gần đó xì xào.
- vừa nãy ở ngã tư đằng trước có vụ tai nạn đó.
- nghe nói là xe ô tô đâm phải người đi bộ phải không?
- ừ?người bị đâm hình như là 1 cô gái còn rất trẻ,tội nghiệp quá,còn trẻ mà yểu mệnh quá,đâm kiểu đó thì mạng đâu nữa chứ.
2 người kia bỏ đi mất,
Dù không muốn,nhưng mấy lời bàn tán kia lại vô tình lọt vào tai lục nam,không hiểu sao tự dưng ruột gan anh nóng như có lửa đốt,anh lắc lắc đầu,hút 1 hơi thuốc,xong lại uống 1 hợp cà phê,đúng là thấy khá hơn 1 chút.
Bờ vai lục nam bị 1 cánh tay nhỏ nhắn,trắng nõn ôm lấy
Giọng nói ngả ngớn cất lên
- lục nam,thì ra anh ở đây?sao không gọi cho em?
Lục nam nhận ra cô ta chính là vân anh,con bồ anh ta mới cặp kè được vài ngày,cũng là bạn học cùng lớp với lạc tâm.
Lục nam nhìn vân anh chăm chú,không nói gì.
Vân anh bị ánh mắt của lục nam làm cho hơi chột dạ
- sao anh nhìn em ghê vậy?
- sao em biết anh đang ở đây mà đến?
- tình...tình cờ thôi,vừa lúc em cũng đi ngang qua đây?
- thật vậy à?
Giọng lục nam có chút nghi hoặc.
Vân anh vội làm điệu bộ nũng nịu,cô ta ngồi xuống bên cạnh lục nam,ôm cánh tay anh,nói
- anh làm sao vậy?cả ngày hôm này chẳng được gặp nhau,em nhớ anh quá.
Nhớ?mới cặp kè vài ngày mà nhớ quá,đàn bà ai cũng nói yêu lục nam,nhớ lục nam,thậm chí chủ động mời gọi lục nam cùng lên giường,nhưng lục nam biết đó chỉ là giả tạo?anh biết nếu như anh không phải là con nhà giàu,đẹp trai thì ai để ý chứ?
Suy nghĩ thế nào mà anh lại liên tưởng đến lạc tâm?
Thời gian tán tỉnh cô ta diễn ra đúng 1 tháng,nhưng trong 1 tháng đó chỉ có lục nam biết lạc tâm chưa bao giờ nhận lấy 1 món quà nào từ anh,....
Lục nam hơi nhăn mặt,lấy tay xoa thái dương.vân anh thấy thế thì nói ngay
- anh thấy không khỏe sao?hay mình tìm chỗ nào đó,em xoa bóp cho anh nhé?chịu không?
Ý tứ đã rất rõ ràng!tất nhiên lục nam chẳng có lí do gì để từ chối cả,...
Giữa lúc lục nam đang vui vẻ mây mưa với vân anh trong khách sạn thì ngược lại trong bệnh viện,lạc tâm cả người đầy máu nằm trên cáng,nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu....
Ranh giới giữa sống và chết rất mong manh,giống như 1 sợi dây tơ mỏng,có thể đứt bất cứ lúc nào...
2 tháng sau,
Tại 1 căn biệt thự nằm trong lòng thành phố,
Căn biệt thự khá rộng,xung quanh đều trồng toàn hoa cây ăn quả,cây cảnh,
Lạc tâm đứng giữa những bông hoa,mắt khép hờ trông rất đẹp.
Thím giúp việc tên lan từ trong đi ra,mỉm cười.
- cô lạc tâm,sao lại ra đứng ở đây vậy?cô còn chưa khỏe hẳn mà,mau vào trong đi.
Lạc tâm trả lời bâng quơ
- cháu không sao đâu ạ,ở trong phòng suốt cháu thấy bí bức quá,muốn ra hít thở 1 chút
- cô đói không?tôi làm cái gì cho cô ăn nhé.
- dạ,không cần đâu thím,cháu không đói ạ.
Thím lan nghe vậy thì không quấy rầy cô nữa,bỏ đi vào trong.lạc tâm hít thở 1 hơi thật sâu,cảm giác như chỉ còn lại mình cô trong thế giới này?
Cuộc đời này cô còn lại những gì?
Cô được những con người không quen biết cứu giúp?trong khi người thân ruồng bỏ.
Đời này sao lại có những nghịch lý như vậy?
Lạc tâm nhớ!lúc cô tỉnh lại từ trên giường,người cô nhìn thấy đầu tiên không ai khác,mà là 1 khuôn mặt lạ hoắc,già nua...bà ấy nhìn cô cười rất hiền từ,mang đến cho cô 1 cảm giác rất an toàn....bà ấy chính là chủ của căn biệt thự này,bà ấy tốt với cô,dù chỉ là 1 người lạ...
Lạc tâm chợt cười?cuộc đời thật đáng buồn cười biết bao nhiêu?...
Khi ánh nắng mặt trời lên cao,lạc tâm quay bước đi vào nhà,liền gặp 1 người,bà ấy nhìn cô,quan tâm hỏi.
- cháu thấy trong người thế nào?
Lạc tâm đi đến ngồi xuống cạnh bà ấy.
- dạ...cháu đã khỏe hẳn rồi ạ...cháu cảm ơn bà vì đã cho cháu ở lại đây trong thời gian qua.
- bà tên châu,..là xe bà đụng phải cháu,cháu không cần cảm ơn.giờ cháu đã có dự định gì chưa.?
Dự định?đúng vậy?cô cũng chẳng thể mãi ở đây?nhưng bây giờ cô nên đi đâu đây?cô không có nhà,không có tiền.còn bị tung clip lên mạng,cô sợ....bị người ta nhìn thấy,nhưng....vẫn không thể ở lại đây được.
Lạc tâm cố không nhìn bà châu.run rẩy trả lời.
- cháu....cháu đương nhiên về nhà ạ.
Bà châu nhìn cô đăm đăm,ánh mắt thương cảm.
- cháu chắc chứ?cháu còn chỗ để về sao?
Lạc tâm ngạc nhiên nhìn bà,không tin.
- bà... sao bà?....lại hỏi thế ạ?
- thực ra bà biết hết rồi,,,1 tháng trước,lúc cháu còn nằm ở bệnh viện,bà có nhờ người hỏi thăm tin tức của người nhà cháu.
Lạc tâm khóe mắt ngân ngấn nước,tay run rẩy,im lặng không nói gì,bà châu nói tiếp.
- họ nói với bà là cháu không còn quan hệ gì với họ nữa cả,cháu sống hay chết họ cũng mặc kệ...như vậy cháu còn muốn về.
Lạc tâm khóc,nước mắt tuôn như mưa
- bà....bà ơi....
Bà châu nắm tay cô,vỗ vỗ.
- nếu cháu không có chỗ nào để đi thì hãy tạm thời ở lại đây đi.
- bà ơi....cháu không thể làm phiền bà mãi được.
- có gì mà phiền chứ,bà ở có 1 mình buồn lắm,trước đây cháu từng làm gì rồi.cháu năm nay bao nhiêu tuổi?
- dạ,cháu từng học đại học ạ!cháu 22 tuổi.
- cháu học nghành gì?
- dạ,cháu học bên nông nghiệp ạ?nhưng bà hỏi để làm gì vậy?
- cháu không học tiếp à?sao vậy?
- dạ cháu.....
Bà châu nhìn vẻ mặt khó xử của cô thì hiểu ra
- không sao,cháu cứ ở đây làm vườn cho bà,trồng rau củ,chăm sóc hoa quả,cây cảnh cho bà,coi như làm công cho bà,cuối tháng bà vẫn trả lương cho cháu.
Lạc tâm quệt nước mắt,
- nhưng có thím lan rồi mà.?
- thím ấy chỉ nấu ăn quét dọn thôi.cháu có muốn làm cho bà không?
Lạc tâm không ngờ mình lại may mắn như vậy?cô mừng rỡ gật đầu.
- cháu đồng ý,cháu cảm ơn bà...cảm ơn bà....
Lạc tâm chính thức ở lại biệt thự,làm công việc làm vườn.cuộc đời cô đã chính thức rẽ sang 1 lối mới.
Vào 1 buổi sáng chủ nhật,lạc tâm dậy từ rất sớm,cô tranh thủ vào nhà tắm để tắm qua 1 chút,lúc đang tắm giữa chừng thì lạc tâm nghe bên ngoài phòng mình có tiếng của đàn ông rất nhỏ,kèm theo tiếng bước chân,đến gần nhà tắm thì dừng lại,lạc tâm tắt vòi nước,phát hiện cửa chỉ khép hờ...người bên ngoài liền đẩy ra định bước vào,lạc tâm nhanh chóng lao tới chặn không cho người kia bước vào, tông cánh cửa lại,đóng chặt,khóa chốt.tim cô đập thình thịch.người bên ngoài bị cửa dập trúng mặt kêu á lên 1 tiếng,
Sau đó là tiếng đập cửa sầm sầm.
,-ai trong đó,mau ra đây?mẹ kiếp gãy hết sống mũi rồi....
Lạc tâm sợ run,không nhúc nhích,sao trong biệt thự lại xuất hiện đàn ông vậy?
- có nghe không hả?mau ra đây?nếu không đừng có trách...
Lạc tâm càng nghe càng hoảng hốt.
Người kia gõ 1 hồi không được đành tức giận bỏ ra ngoài.cửa phòng đóng sập lại.
Lạc tâm đứng co ro ở 1 góc,tâm tình hoảng loạn.
Cô không biết mình sinh ra tâm lý sợ hãi đàn ông từ lúc nào....
Lục nam xoa xoa mũi,liền phát hiện có máu chảy ra,anh liền hậm hực đi xuống lầu,mặt ngửa lên,lúc xuống cầu thang thì bước hụt chân sém chút ngã chổng vó,
Lục nam tức quá chửi thề
- shit,mới sáng ra đã gặp ma,,,,chết tiệt.
Thím lan từ trong bếp đi ra,thấy lục nam thi kêu lên.
- cậu lục nam,mũi cậu bị làm sao vậy?sao chảy máu thế kia?
Lục nam ngồi xuống sô pha phòng khách,tức tối đáp.
- bị chó cắn.
Thím lan tròn mắt
- chó cắn?cậu đang nói gì vậy?
Lục nam càu nhàu.
- bộ thím không thấy tôi đang bị đau sao?còn không mau đem cái gì tới cầm máu cho tôi.
Thím lan lật đật chạy đi lấy bông băng.lúc sau lục nam mới hỏi.
- nội tôi đâu?sao tôi không thấy?
- à,,,bà chủ đi ra ngoài từ sớm rồi,mà sao mũi cậu bị chảy máu vậy?
- đã bảo bị chó cắn mà,,,
Không phải bà nội?vậy ai đang ở trong nhà tắm lúc nãy nhỉ?lục nam nghĩ ngợi.
- bà nội tôi mới mướn thêm người giúp việc à?
Thím lan trả lời
- không phải giúp việc mà là người làm vườn,
- có phải đang tắm trên lầu không?nam hay nữ thế?
- dạ,là nữ ạ,cô bé ấy làm vườn giỏi lắm.
Lục nam khó chịu
- thím lằng nhằng quá,tôi có hỏi cô ta làm vườn thế nào sao?đúng là dư hơi mà...
Con nhỏ chết tiệt...lục nam sờ sờ mũi,,,càng thêm tức.
Đang cau có,điện thoại bỗng đổ chuông,nghe xong lục nam liền đứng dậy,
- thôi,tôi về đây?
- ơ,thế cậu không chờ bà chủ à,chắc bà ấy về bây giờ đó.
Lục nam đi ra cửa,
- thôi,nếu nội có hỏi cứ bảo chiều tôi ghé lại sau,giờ tôi có việc bận.
- dạ,cậu...
Lục nam đi mất,
Lạc tâm vừa lúc đi xuống.cô nhanh nhẹn vào phụ thím lan nấu bữa sáng,nhân tiện hỏi.
- vừa nãy có ai tới hả thím?
- à,,là cháu trai của bà chủ tới đó...
- cháu trai?cháu nội hay ngoại vậy thím?
- cháu nội,cô gặp cậu ấy rồi à?
Lạc tâm lúng túng
- dạ,cháu chưa có thấy ạ.
- cậu ấy cũng lâu lâu mới ghé qua đây thăm bà chủ thôi.dạo trước lúc cô còn nằm viện cũng có đến mấy lần,chiều cậu ấy lại đến đó,chiều cô sẽ thấy thôi.cháu nội của bà chủ đẹp trai lắm.
Nói rồi,thím lan cười khúc khích.ngược lại lạc tâm thì xịu mặt.
Chiều lại đến à?ai quan tâm mặt mũi anh ta thế nào?lạc tâm chỉ sợ anh ta vì chuyện lúc nãy mà tính sổ với cô thôi,giọng điệu của anh ta lúc nãy thực sự rất dọa người....
Lòng lạc tâm thoáng lo lắng.
Buổi chiều,lục nam lại tới biệt thự như đã nói,lúc này bà chủ đang ngồi tỉa cây cảnh trước sân,lục nam cười hì hì,đi tới bóp vai bà nội.
- nội ơi,cháu tới thăm nội đây?
Bà châu mắng yêu cháu trai.
- cháu còn nhớ đến bà già này à?
- sao không nhớ chứ?lúc nào cháu cũng nhớ nội mà,tại dạo này cháu bận học mà,năm cuối rồi.nội đang làm gì vậy?
- cháu không thấy à?
- không phải nội thuê người làm rồi à?
- cháu gặp con bé rồi à?nó đang tưới hoa ngoài vườn sau ấy
Lục nam nheo mắt.
- vậy à nội,lâu rồi cháu cũng không ra sau vườn,cháu đi ra xem thử chút rồi vào ngay nhé nội.
Nói xong,lục nam đi mất,lúc ra đến vườn hoa,lục nam đưA Mắt nhìn quanh thì thấy bóng lừng của 1 cô gái lấp ló giữa những bông hoa,cô ta có dáng người cao gầy,mặc áo phông,quần bò,ống quần xắn lên tận cẳng chân để lộ đôi chân trắng nõn,eo cô ta buộc tạp dề,
Cô ta đang mải mê tưới nước cho vườn hoa,lục nam vô thức đi tới gần,đứng sát sau lưng cô gái.
E hèm!....1 tiếng,cô gái giật mình vội quay lại,2 gương mặt gần sát nhau,hơi thở của đối phương phả ra,
Giây phút cả 2 nhìn rõ mặt nhau thì cùng ngây ngẩn cả người.......
Lạc tâm đánh rơi luôn xô nước đang cầm trên tay,tỉnh ra khỏi cơn mơ,chân cô không tự chủ lùi ra sau,không để ý cục đá dưới chân,vấp phải lảo đảo té ngửa..
Lục nam nhanh chóng đỡ cô,kéolạc tâm lại khiến cô nhào vào trong khuôn ngực rộng lớn,cứng cáp của mình
Lạc tâm giãy dụa thật mạnh,vùng ra khỏi vòng ôm của lục nam
- bỏ tôi ra...
Cô quay mặt đi,giống như muốn chạy trốn.
Lục nam vẫn chưa tin được,người đang đứng trước mặt mình lại chính là lạc tâm,
Nhưng rõ ràng chính là cô ta?
Lục nam gọi to.
- lạc tâm,em đứng lại.
Lạc tâm làm như không nghe thấy,chân đã bắt đầu run run,cô chạy nhanh vào nhà kho đựng dụng cụ,khóa cửa lại,ở lì trong đó...
Lạc tâm ngồi xuống bên cửa,khóc nức nở.
Tại sao?tại sao lại để cô gặp lại con người đó chứ?.tại sao anh ta cứ xuất hiện trước mặt cô lần nữa là sao?
Thời gian qua cô đã rất cố gắng để bình tĩnh,để quên đi tất cả,để bắt đầu 1 cuộc sống mới...vì sao chứ..
Lạc tâm hận....cô cắn môi đến mức bật máu.
Vương lục nam?anh không phải là người?
Anh hại tôi đến nỗi không còn gì?...
Lạc tâm phát điên gào khóc...
Lúc bước ra,2 mắt lạc tâm rất đỏ,cô không ngờ lục nam vẫn chưa đi khỏi,anh ta đứng gần cửa,nhìn cô bước ra.
Lạc tâm nhìn vẻ mặt bình thản của anh ta,hận đến mức chỉ muốn giết người.
Cô sao phải tránh chứ?anh ta mới là người có tội cơ mà?
- lâu nay em sống thế nào?
Lục nam nhìn cô nghiêm túc hỏi.
Lạc tâm thấy buồn cười quá mức,
- nhờ ơn của anh,tôi sống rất tốt.
Lạc tâm vội đi qua người lục nam,anh liền kéo tay cô lại.bị cô hất ra.
- đồ khốn,bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra...
Lục nam nhìn cô nổi điên,anh chỉ biết thở dài.
- tôi xin lỗi...
Lần đầu tiên trong đời,lục nam xin lỗi 1 cô gái.
Lạc tâm tức quá hóa cười.
- câu xin lỗi của anh tôi thấy thật ghê tởm,anh dùng thủ đoạn bỉ ổi,hèn hạ để hại tôi,bây giờ xin lỗi à,anh có âm mưu gì?
- tôi không phải là người tung cái clip kia để hại em.
- anh câm miệng....anh cút đi,biến đi,
Lạc tâm gào lên,bỏ chạy....
Lục nam nhìn theo,không biết trong lòng đang có cảm giác gì....nhưng nó khiến anh khó chịu...
Đêm đó lục nam cùng vân anh tới quán bar uống rượu với lũ bạn.
Anh không mấy vui vẻ.uống 1 hớp rượu liền nhổ ra.
- mẹ kiếp,rượu hôm nay bị sao vậy?chẳng ra cái mùi vị gì.
Anh nhân viên phục vụ hoảng quá xin lỗi rối rít.
- xin lỗi quý khách,để tôi làm lại ly khác cho anh ạ.
Lục nam phiền muộn hút 1 điếu thuốc,ngẩng mặt nhìn lũ bạn đang nhảy ngoài sàn,
Vân anh ngồi một bên choàng tay ôm vai lục nam.
- anh không được vui à?
Lục nam không đáp,nhìn cô ta,tay bỗng dưng bóp mạnh cái mông tròn của vân anh khiến vân anh kêu lên.
- á.....lục nam.....anh.....
Đem đó,tại biệt thự lạc tâm mất ngủ.
Lục nam không hiểu vì sao anh lại phiền muộn vì 1 cô gái đến thế này?
Cả ngày hôm này anh đã mượn thế lực của bố mình khống chế không cho cái clip chết tiệt kia phát tán thêm nữa,cuối cùng mọi việc cũng coi như ổn,công an cũng đã vào cuộc,nhưng chỉ tra ra được vài người không liên quan,những người đó đều nhận tiền mà làm,
Kẻ tung clip thật sự vẫn chưa bị bắt,
Điều đó khiến lục nam càng tức giận?
Anh nhớ đến lạc tâm?vấn đề bây giờ là phải dựa vào chính bản thân cô ta, sẽ vượt qua như thế nào?
Cảm giác mắc nợ 1 cô gái làm lục nam khó chịu vô cùng.!
Ngoài màn đêm,1 chiếc xe cấp cứu chạy vụt qua,mang theo từng tiếng còi dài,tiếng kêu inh ỏi,nhưng lại nghe rất thê lương ảm đạm.
Có mấy người đi đường ở gần đó xì xào.
- vừa nãy ở ngã tư đằng trước có vụ tai nạn đó.
- nghe nói là xe ô tô đâm phải người đi bộ phải không?
- ừ?người bị đâm hình như là 1 cô gái còn rất trẻ,tội nghiệp quá,còn trẻ mà yểu mệnh quá,đâm kiểu đó thì mạng đâu nữa chứ.
2 người kia bỏ đi mất,
Dù không muốn,nhưng mấy lời bàn tán kia lại vô tình lọt vào tai lục nam,không hiểu sao tự dưng ruột gan anh nóng như có lửa đốt,anh lắc lắc đầu,hút 1 hơi thuốc,xong lại uống 1 hợp cà phê,đúng là thấy khá hơn 1 chút.
Bờ vai lục nam bị 1 cánh tay nhỏ nhắn,trắng nõn ôm lấy
Giọng nói ngả ngớn cất lên
- lục nam,thì ra anh ở đây?sao không gọi cho em?
Lục nam nhận ra cô ta chính là vân anh,con bồ anh ta mới cặp kè được vài ngày,cũng là bạn học cùng lớp với lạc tâm.
Lục nam nhìn vân anh chăm chú,không nói gì.
Vân anh bị ánh mắt của lục nam làm cho hơi chột dạ
- sao anh nhìn em ghê vậy?
- sao em biết anh đang ở đây mà đến?
- tình...tình cờ thôi,vừa lúc em cũng đi ngang qua đây?
- thật vậy à?
Giọng lục nam có chút nghi hoặc.
Vân anh vội làm điệu bộ nũng nịu,cô ta ngồi xuống bên cạnh lục nam,ôm cánh tay anh,nói
- anh làm sao vậy?cả ngày hôm này chẳng được gặp nhau,em nhớ anh quá.
Nhớ?mới cặp kè vài ngày mà nhớ quá,đàn bà ai cũng nói yêu lục nam,nhớ lục nam,thậm chí chủ động mời gọi lục nam cùng lên giường,nhưng lục nam biết đó chỉ là giả tạo?anh biết nếu như anh không phải là con nhà giàu,đẹp trai thì ai để ý chứ?
Suy nghĩ thế nào mà anh lại liên tưởng đến lạc tâm?
Thời gian tán tỉnh cô ta diễn ra đúng 1 tháng,nhưng trong 1 tháng đó chỉ có lục nam biết lạc tâm chưa bao giờ nhận lấy 1 món quà nào từ anh,....
Lục nam hơi nhăn mặt,lấy tay xoa thái dương.vân anh thấy thế thì nói ngay
- anh thấy không khỏe sao?hay mình tìm chỗ nào đó,em xoa bóp cho anh nhé?chịu không?
Ý tứ đã rất rõ ràng!tất nhiên lục nam chẳng có lí do gì để từ chối cả,...
Giữa lúc lục nam đang vui vẻ mây mưa với vân anh trong khách sạn thì ngược lại trong bệnh viện,lạc tâm cả người đầy máu nằm trên cáng,nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu....
Ranh giới giữa sống và chết rất mong manh,giống như 1 sợi dây tơ mỏng,có thể đứt bất cứ lúc nào...
2 tháng sau,
Tại 1 căn biệt thự nằm trong lòng thành phố,
Căn biệt thự khá rộng,xung quanh đều trồng toàn hoa cây ăn quả,cây cảnh,
Lạc tâm đứng giữa những bông hoa,mắt khép hờ trông rất đẹp.
Thím giúp việc tên lan từ trong đi ra,mỉm cười.
- cô lạc tâm,sao lại ra đứng ở đây vậy?cô còn chưa khỏe hẳn mà,mau vào trong đi.
Lạc tâm trả lời bâng quơ
- cháu không sao đâu ạ,ở trong phòng suốt cháu thấy bí bức quá,muốn ra hít thở 1 chút
- cô đói không?tôi làm cái gì cho cô ăn nhé.
- dạ,không cần đâu thím,cháu không đói ạ.
Thím lan nghe vậy thì không quấy rầy cô nữa,bỏ đi vào trong.lạc tâm hít thở 1 hơi thật sâu,cảm giác như chỉ còn lại mình cô trong thế giới này?
Cuộc đời này cô còn lại những gì?
Cô được những con người không quen biết cứu giúp?trong khi người thân ruồng bỏ.
Đời này sao lại có những nghịch lý như vậy?
Lạc tâm nhớ!lúc cô tỉnh lại từ trên giường,người cô nhìn thấy đầu tiên không ai khác,mà là 1 khuôn mặt lạ hoắc,già nua...bà ấy nhìn cô cười rất hiền từ,mang đến cho cô 1 cảm giác rất an toàn....bà ấy chính là chủ của căn biệt thự này,bà ấy tốt với cô,dù chỉ là 1 người lạ...
Lạc tâm chợt cười?cuộc đời thật đáng buồn cười biết bao nhiêu?...
Khi ánh nắng mặt trời lên cao,lạc tâm quay bước đi vào nhà,liền gặp 1 người,bà ấy nhìn cô,quan tâm hỏi.
- cháu thấy trong người thế nào?
Lạc tâm đi đến ngồi xuống cạnh bà ấy.
- dạ...cháu đã khỏe hẳn rồi ạ...cháu cảm ơn bà vì đã cho cháu ở lại đây trong thời gian qua.
- bà tên châu,..là xe bà đụng phải cháu,cháu không cần cảm ơn.giờ cháu đã có dự định gì chưa.?
Dự định?đúng vậy?cô cũng chẳng thể mãi ở đây?nhưng bây giờ cô nên đi đâu đây?cô không có nhà,không có tiền.còn bị tung clip lên mạng,cô sợ....bị người ta nhìn thấy,nhưng....vẫn không thể ở lại đây được.
Lạc tâm cố không nhìn bà châu.run rẩy trả lời.
- cháu....cháu đương nhiên về nhà ạ.
Bà châu nhìn cô đăm đăm,ánh mắt thương cảm.
- cháu chắc chứ?cháu còn chỗ để về sao?
Lạc tâm ngạc nhiên nhìn bà,không tin.
- bà... sao bà?....lại hỏi thế ạ?
- thực ra bà biết hết rồi,,,1 tháng trước,lúc cháu còn nằm ở bệnh viện,bà có nhờ người hỏi thăm tin tức của người nhà cháu.
Lạc tâm khóe mắt ngân ngấn nước,tay run rẩy,im lặng không nói gì,bà châu nói tiếp.
- họ nói với bà là cháu không còn quan hệ gì với họ nữa cả,cháu sống hay chết họ cũng mặc kệ...như vậy cháu còn muốn về.
Lạc tâm khóc,nước mắt tuôn như mưa
- bà....bà ơi....
Bà châu nắm tay cô,vỗ vỗ.
- nếu cháu không có chỗ nào để đi thì hãy tạm thời ở lại đây đi.
- bà ơi....cháu không thể làm phiền bà mãi được.
- có gì mà phiền chứ,bà ở có 1 mình buồn lắm,trước đây cháu từng làm gì rồi.cháu năm nay bao nhiêu tuổi?
- dạ,cháu từng học đại học ạ!cháu 22 tuổi.
- cháu học nghành gì?
- dạ,cháu học bên nông nghiệp ạ?nhưng bà hỏi để làm gì vậy?
- cháu không học tiếp à?sao vậy?
- dạ cháu.....
Bà châu nhìn vẻ mặt khó xử của cô thì hiểu ra
- không sao,cháu cứ ở đây làm vườn cho bà,trồng rau củ,chăm sóc hoa quả,cây cảnh cho bà,coi như làm công cho bà,cuối tháng bà vẫn trả lương cho cháu.
Lạc tâm quệt nước mắt,
- nhưng có thím lan rồi mà.?
- thím ấy chỉ nấu ăn quét dọn thôi.cháu có muốn làm cho bà không?
Lạc tâm không ngờ mình lại may mắn như vậy?cô mừng rỡ gật đầu.
- cháu đồng ý,cháu cảm ơn bà...cảm ơn bà....
Lạc tâm chính thức ở lại biệt thự,làm công việc làm vườn.cuộc đời cô đã chính thức rẽ sang 1 lối mới.
Vào 1 buổi sáng chủ nhật,lạc tâm dậy từ rất sớm,cô tranh thủ vào nhà tắm để tắm qua 1 chút,lúc đang tắm giữa chừng thì lạc tâm nghe bên ngoài phòng mình có tiếng của đàn ông rất nhỏ,kèm theo tiếng bước chân,đến gần nhà tắm thì dừng lại,lạc tâm tắt vòi nước,phát hiện cửa chỉ khép hờ...người bên ngoài liền đẩy ra định bước vào,lạc tâm nhanh chóng lao tới chặn không cho người kia bước vào, tông cánh cửa lại,đóng chặt,khóa chốt.tim cô đập thình thịch.người bên ngoài bị cửa dập trúng mặt kêu á lên 1 tiếng,
Sau đó là tiếng đập cửa sầm sầm.
,-ai trong đó,mau ra đây?mẹ kiếp gãy hết sống mũi rồi....
Lạc tâm sợ run,không nhúc nhích,sao trong biệt thự lại xuất hiện đàn ông vậy?
- có nghe không hả?mau ra đây?nếu không đừng có trách...
Lạc tâm càng nghe càng hoảng hốt.
Người kia gõ 1 hồi không được đành tức giận bỏ ra ngoài.cửa phòng đóng sập lại.
Lạc tâm đứng co ro ở 1 góc,tâm tình hoảng loạn.
Cô không biết mình sinh ra tâm lý sợ hãi đàn ông từ lúc nào....
Lục nam xoa xoa mũi,liền phát hiện có máu chảy ra,anh liền hậm hực đi xuống lầu,mặt ngửa lên,lúc xuống cầu thang thì bước hụt chân sém chút ngã chổng vó,
Lục nam tức quá chửi thề
- shit,mới sáng ra đã gặp ma,,,,chết tiệt.
Thím lan từ trong bếp đi ra,thấy lục nam thi kêu lên.
- cậu lục nam,mũi cậu bị làm sao vậy?sao chảy máu thế kia?
Lục nam ngồi xuống sô pha phòng khách,tức tối đáp.
- bị chó cắn.
Thím lan tròn mắt
- chó cắn?cậu đang nói gì vậy?
Lục nam càu nhàu.
- bộ thím không thấy tôi đang bị đau sao?còn không mau đem cái gì tới cầm máu cho tôi.
Thím lan lật đật chạy đi lấy bông băng.lúc sau lục nam mới hỏi.
- nội tôi đâu?sao tôi không thấy?
- à,,,bà chủ đi ra ngoài từ sớm rồi,mà sao mũi cậu bị chảy máu vậy?
- đã bảo bị chó cắn mà,,,
Không phải bà nội?vậy ai đang ở trong nhà tắm lúc nãy nhỉ?lục nam nghĩ ngợi.
- bà nội tôi mới mướn thêm người giúp việc à?
Thím lan trả lời
- không phải giúp việc mà là người làm vườn,
- có phải đang tắm trên lầu không?nam hay nữ thế?
- dạ,là nữ ạ,cô bé ấy làm vườn giỏi lắm.
Lục nam khó chịu
- thím lằng nhằng quá,tôi có hỏi cô ta làm vườn thế nào sao?đúng là dư hơi mà...
Con nhỏ chết tiệt...lục nam sờ sờ mũi,,,càng thêm tức.
Đang cau có,điện thoại bỗng đổ chuông,nghe xong lục nam liền đứng dậy,
- thôi,tôi về đây?
- ơ,thế cậu không chờ bà chủ à,chắc bà ấy về bây giờ đó.
Lục nam đi ra cửa,
- thôi,nếu nội có hỏi cứ bảo chiều tôi ghé lại sau,giờ tôi có việc bận.
- dạ,cậu...
Lục nam đi mất,
Lạc tâm vừa lúc đi xuống.cô nhanh nhẹn vào phụ thím lan nấu bữa sáng,nhân tiện hỏi.
- vừa nãy có ai tới hả thím?
- à,,là cháu trai của bà chủ tới đó...
- cháu trai?cháu nội hay ngoại vậy thím?
- cháu nội,cô gặp cậu ấy rồi à?
Lạc tâm lúng túng
- dạ,cháu chưa có thấy ạ.
- cậu ấy cũng lâu lâu mới ghé qua đây thăm bà chủ thôi.dạo trước lúc cô còn nằm viện cũng có đến mấy lần,chiều cậu ấy lại đến đó,chiều cô sẽ thấy thôi.cháu nội của bà chủ đẹp trai lắm.
Nói rồi,thím lan cười khúc khích.ngược lại lạc tâm thì xịu mặt.
Chiều lại đến à?ai quan tâm mặt mũi anh ta thế nào?lạc tâm chỉ sợ anh ta vì chuyện lúc nãy mà tính sổ với cô thôi,giọng điệu của anh ta lúc nãy thực sự rất dọa người....
Lòng lạc tâm thoáng lo lắng.
Buổi chiều,lục nam lại tới biệt thự như đã nói,lúc này bà chủ đang ngồi tỉa cây cảnh trước sân,lục nam cười hì hì,đi tới bóp vai bà nội.
- nội ơi,cháu tới thăm nội đây?
Bà châu mắng yêu cháu trai.
- cháu còn nhớ đến bà già này à?
- sao không nhớ chứ?lúc nào cháu cũng nhớ nội mà,tại dạo này cháu bận học mà,năm cuối rồi.nội đang làm gì vậy?
- cháu không thấy à?
- không phải nội thuê người làm rồi à?
- cháu gặp con bé rồi à?nó đang tưới hoa ngoài vườn sau ấy
Lục nam nheo mắt.
- vậy à nội,lâu rồi cháu cũng không ra sau vườn,cháu đi ra xem thử chút rồi vào ngay nhé nội.
Nói xong,lục nam đi mất,lúc ra đến vườn hoa,lục nam đưA Mắt nhìn quanh thì thấy bóng lừng của 1 cô gái lấp ló giữa những bông hoa,cô ta có dáng người cao gầy,mặc áo phông,quần bò,ống quần xắn lên tận cẳng chân để lộ đôi chân trắng nõn,eo cô ta buộc tạp dề,
Cô ta đang mải mê tưới nước cho vườn hoa,lục nam vô thức đi tới gần,đứng sát sau lưng cô gái.
E hèm!....1 tiếng,cô gái giật mình vội quay lại,2 gương mặt gần sát nhau,hơi thở của đối phương phả ra,
Giây phút cả 2 nhìn rõ mặt nhau thì cùng ngây ngẩn cả người.......
Lạc tâm đánh rơi luôn xô nước đang cầm trên tay,tỉnh ra khỏi cơn mơ,chân cô không tự chủ lùi ra sau,không để ý cục đá dưới chân,vấp phải lảo đảo té ngửa..
Lục nam nhanh chóng đỡ cô,kéolạc tâm lại khiến cô nhào vào trong khuôn ngực rộng lớn,cứng cáp của mình
Lạc tâm giãy dụa thật mạnh,vùng ra khỏi vòng ôm của lục nam
- bỏ tôi ra...
Cô quay mặt đi,giống như muốn chạy trốn.
Lục nam vẫn chưa tin được,người đang đứng trước mặt mình lại chính là lạc tâm,
Nhưng rõ ràng chính là cô ta?
Lục nam gọi to.
- lạc tâm,em đứng lại.
Lạc tâm làm như không nghe thấy,chân đã bắt đầu run run,cô chạy nhanh vào nhà kho đựng dụng cụ,khóa cửa lại,ở lì trong đó...
Lạc tâm ngồi xuống bên cửa,khóc nức nở.
Tại sao?tại sao lại để cô gặp lại con người đó chứ?.tại sao anh ta cứ xuất hiện trước mặt cô lần nữa là sao?
Thời gian qua cô đã rất cố gắng để bình tĩnh,để quên đi tất cả,để bắt đầu 1 cuộc sống mới...vì sao chứ..
Lạc tâm hận....cô cắn môi đến mức bật máu.
Vương lục nam?anh không phải là người?
Anh hại tôi đến nỗi không còn gì?...
Lạc tâm phát điên gào khóc...
Lúc bước ra,2 mắt lạc tâm rất đỏ,cô không ngờ lục nam vẫn chưa đi khỏi,anh ta đứng gần cửa,nhìn cô bước ra.
Lạc tâm nhìn vẻ mặt bình thản của anh ta,hận đến mức chỉ muốn giết người.
Cô sao phải tránh chứ?anh ta mới là người có tội cơ mà?
- lâu nay em sống thế nào?
Lục nam nhìn cô nghiêm túc hỏi.
Lạc tâm thấy buồn cười quá mức,
- nhờ ơn của anh,tôi sống rất tốt.
Lạc tâm vội đi qua người lục nam,anh liền kéo tay cô lại.bị cô hất ra.
- đồ khốn,bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra...
Lục nam nhìn cô nổi điên,anh chỉ biết thở dài.
- tôi xin lỗi...
Lần đầu tiên trong đời,lục nam xin lỗi 1 cô gái.
Lạc tâm tức quá hóa cười.
- câu xin lỗi của anh tôi thấy thật ghê tởm,anh dùng thủ đoạn bỉ ổi,hèn hạ để hại tôi,bây giờ xin lỗi à,anh có âm mưu gì?
- tôi không phải là người tung cái clip kia để hại em.
- anh câm miệng....anh cút đi,biến đi,
Lạc tâm gào lên,bỏ chạy....
Lục nam nhìn theo,không biết trong lòng đang có cảm giác gì....nhưng nó khiến anh khó chịu...
Đêm đó lục nam cùng vân anh tới quán bar uống rượu với lũ bạn.
Anh không mấy vui vẻ.uống 1 hớp rượu liền nhổ ra.
- mẹ kiếp,rượu hôm nay bị sao vậy?chẳng ra cái mùi vị gì.
Anh nhân viên phục vụ hoảng quá xin lỗi rối rít.
- xin lỗi quý khách,để tôi làm lại ly khác cho anh ạ.
Lục nam phiền muộn hút 1 điếu thuốc,ngẩng mặt nhìn lũ bạn đang nhảy ngoài sàn,
Vân anh ngồi một bên choàng tay ôm vai lục nam.
- anh không được vui à?
Lục nam không đáp,nhìn cô ta,tay bỗng dưng bóp mạnh cái mông tròn của vân anh khiến vân anh kêu lên.
- á.....lục nam.....anh.....
Đem đó,tại biệt thự lạc tâm mất ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook