Sai Lầm Duy Nhất
-
Chương 12
Đau đớn qua đi,khoái cảm ập đến khiến cả người cô vặn vẹo,cơ thể đỏ bừng,nóng như trong lò lửa.
Lạc tâm cắn chặt môi,không để mình rên rỉ ra tiếng
Cô không thể bị anh ta khuất phục.
Lục nam gia tăng tốc độ,chút chút lại dừng lại,dùng tay gẩy gẩy,trêu cô muốn điên lên,
- sao nào?kêu lên đi,tôi biết em đang nhịn khổ sở lắm?
- anh....anh đúng là vô sỉ....tôi hận anh....a...ưm...
Lạc tâm không nhịn được rên to,1 dòng suối ướt át tuôn ra,ướt đẫm ngón tay lục nam
Lục nam hài lòng,lật người cô trở lại,cúi xuống liếm môi cô,sau đó thẳng người đâm mạnh vào...
- ah......
Lục nam cử động thắt lưng như vũ bão khién thân thể lạc tâm lắc lư kịch liệt,
Anh thở gấp gáp,
- thế nào.....thằng đó có khiến em thỏa mãn....như tôi không?....hả?...nói đi...nói đi chứ....
- ah....ah....lục nam....đồ khốn...ah...ưm....không?
Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa,nhưng tiếng mưa vẫn không át đi nổi tiếng thét chói tai của lạc tâm.
Lục nam liên tục muốn cô,muốn không có điểm dừng,
,,,,,.....
.......
Có ai đọc xong mà nước miếng chảy không?
Haha
........."Sai lầm duy nhất"
Nguồn: thanh hằng
Chap12:
Trời bên ngoài sáng bảnh,bên trong căn phòng quần áo vứt hỗn độn,chứng minh cho đêm qua đã có 1 màn ân ái nóng bỏng kịch liệt.
Lạc tâm ngẩn ngơ trên nệm,mắt nhìn vào khoảng không,cả người chỗ nào cũng đau nhức,
Bên trong nhà tắm có tiếng xả nước,không nói cũng biết là lục nam đang tắm,....
Lạc tâm mở tủ lấy ra quần bò,áo sơ mi mặc vào người,
Dù có buồn,có hận?có đau đi chăng nữa thì cũng phải đi làm thôi,
Phải nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt,phải thoát khỏi anh ta?phải thoát khỏi người đàn ông cầm thú như vương lục nam?
Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng chuông cửa,lạc tâm đi ra mở cửa,
Bên ngoài cửa là 1 cô gái rất xinh đẹp,cô ta mặc đầm màu hồng phấn,tóc dài uốn xoăn,gương mặt đẹp sắc sảo,có lẽ là con gái nhà giàu.
Lạc tâm khó hiểu nhìn cô ta.hỏi
- cô tìm ai?
Cô ta không trả lời mà hỏi ngược lại cô.
- cô là ai?đây là chỗ ở riêng tư của lục nam mà....
Miệng nói,cô ta đưa mắt liếc liếc cổ áo lạc tâm,trên đó chi chít dấu hôn đỏ hồng,cô ta như hiểu ra.gật gù.
- à...tôi hiểu rồi,không sao cả,người đàn ông như anh ấy không có gái theo mới lạ đó.
Lạc tâm vội kéo cổ áo lên,xấu hổ. Không biết nói gì,giống như bị bắt gian tại giường vậy?ánh mắt khinh miệt đó của cô ta nhìn cô như thể cô là gái làng chơi?
Nhưng cô gái này là ai đây?
Cô ta giải thích luôn.
- chắc cô thắc mắc lắm đúng không,? Vậy để tôi nói cho cô biết,tôi là phương nhi,vợ chưa cưới của lục nam,nói đến đó cô hiểu rồi chứ?
Vẻ mặt cô ta giống như không nói đùa?khí chất của cô ta rất sang trọng,
Vợ chưa cưới?câu nói bỗng khiến ruột gan lạc tâm nhói đau,
Thì ra anh đã có hôn ước với người khác?vậy mà vẫn trêu đùa cô,cô gái hôm qua trên xe anh chính là cô ta.
Lạc tâm cảm thấy mình trở nên hèn mọn biết bao nhiêu,
Cô đi ra ngoài,nhường đường cho cô ta,
- vậy tôi không làm phiền 2 người nữa,tôi đi trước đây?
Lạc tâm bước ra đường,cô ngước mắt nhìn bầu trời.nghĩ lại đêm qua thân mật cùng lục nam,
Cảm thấy bị sỉ nhục?cơ thể dơ bẩn.....
Trong phòng,lục nam quấn khăn tắm bước ra,bị cô gái ngồi trên giường làm cho hết hồn,
Phương nhi?
- cô làm gì ở đây?cô ấy đâu? Lạc tâm đâu?
Phương nhi nhìn giường ngủ lộn xộn,a 1 tiếng.
- thì ra cô ta tên lạc tâm à,đêm qua xem ra 2 người làm tình rất kịch liệt...
Lục nam đi tới,lạnh lùng liếc phương nhi,
- tôi hỏi lạc tâm đâu?cô đã nói gì với cô ấy.
- em chỉ nói sự thật thôi,chúng ta sớm muộn gì cũng lấy nhau,cô ta nghe xong thức thời nên đi trước rồi.
Lục nam tức giận bóp lấy cằm cô,ánh mắt đáng sợ.
- mẹ kiếp,,cô bị điên à?
Phương nhi bị anh bóp đau nhưng vẫn cố chấp.
- em không điên,anh có giám cược với em không?cuối cùng người anh kết hôn cũng sẽ là em thôi...
Lục nam buông mạnh tay ra,
- cô đúng là loại hết thuốc chữa rồi.
Anh nhặt quần áo,bước vào nhà tắm lần nữa,lục đi ra đã hoàn toàn chỉnh tề,cả người toát ra khí chất vô cùng phi phàm khiến phương nhi hơi ngẩn người,
Người đàn ông này chỉ mặc đồ đơn giản,nhưng lại tuấn tú đến kì lạ,
Lục nam đi ra xe,phương nhi chạy theo,nhanh chóng ngồi sau xe anh.
- cô làm gì vậy?cút xuống xe ngay?
- lúc đến em đi bằng ta xi,anh không định để cô gái xinh đẹp như em lại đi ta xi đến nhà anh chứ?
- cô đi thế nào thì cứ về như thế đó,tôi không liên quan.
- nhưng mẹ anh,bà ấy gọi em,bảo anh phải chở em về nhà anh ăn sáng cùng bà ấy mà....
Lục nam nghe nhắc đến mẹ thì im lặng không nói thêm gì,phóng vụt đi,phương nhi ngồi sau xe cười khoái chí....
Lạc tâm xin làm nửa ngày,xin nghỉ nửa ngày,buổi chiều để đi tìm phòng trọ mới,
12h trưa,cô ghé qua quán cà phê,lúc đó lâm vũ đang ngồi đọc sách,thấy cô bước vào thì ngạc nhiên.
- lạc tâm,
Lạc tâm đi tới,cười với vũ lâm.
- anh đã ăn chưa?tôi đến là muốn mời anh ăn trưa để cảm ơn anh đây?
- con người cô đúng là rạch ròi quá nhỉ,nói là làm ngay luôn à,tôi chưa ăn,đang đợi bữa cơm của cô đây.
Lâm vũ cười tinh quái.lạc tâm hết nói nổi.
- vậy chúng ta giờ đi luôn đi,nhưng mà nói trước tôi không có nhiều tiền đâu nhé,chỉ mời anh ăn những món bình dân thôi.
- nhưng mà biết làm sao đây? Tôi chỉ quen ăn những món sơn hào hải vị thôi.
Lạc tâm trố mắt nhìn anh ta,cảm thấy hơi ái ngại.
Lâm vũ nháy mắt tinh nghịch,
- đùa cô chút thôi,xem mặt cô ngạc nhiên chưa kìa?đi thôi nào.
Vũ lâm cười hihi đi ra ngoài,lạc tâm chợt bật cười chạy theo sau.
Con người này thật giỏi biết cách khiến người khác vui vẻ.
Vũ lâm đưa lạc tâm đến 1 nhà hàng nằm trên quận 7,lạc tâm rối rít nói
- đã bảo tôi không giàu có gì rồi mà,...
- cứ vào đi đã....
Lạc tâm bị vũ lâm kéo tuột vào trong,2 người chọn 1 bàn cạnh cửa sổ,vũ lâm cầm menu gọi 1 lèo.
- tôm hấp,cánh gà chiên...bít tết,heo quay nhé....nhớ nấu kĩ 1 chút là được.
Cô phục vụ bàn vui vẻ dạ vâng rồi cầm thực đơn đi vào trong,vì là giờ cao điểm nên nhà hàng rất đông khách,lạc tâm nghe anh gọi như vậy thì choáng váng.vẻ mặt khó xử...
Vũ lâm biết cô lo lắng,thì thản nhiên.
- cô cứ tự nhiên,tôi không để cô trả tiền đâu,ai lại để 1 cô gái xinh đẹp trả tiền ăn cơm chứ?
- thế sao được,tôi đã nói là muốn mời anh mà...
- thế giờ cô định trả hay sao chứ?
- thế mới nói tôi bảo chỉ mời anh ăn cơm bình dân thôi mà..
Vũ lâm thích thú nhìn coi.
- hôm nay tôi mời,hôm khác tôi sẽ đợi món cơm bình dân của cô...
Lạc tâm hết nói nổi,
30 phút sau,món ăn được dọn ra.vũ lâm gắp ngay cho lạc tâm 1 cái đùi gà,
- cô ăn nhiều vào,
- cảm ơn anh....
2 người cùng nhau ăn trưa vui vẻ,thỉnh thoảng cô còn bị vũ lâm pha trò,chọc cho cười méo cả miệng,2 người rất giống 1 đôi đang yêu nhau,hạnh phúc.
Ở 1 cái bàn hơi khuất,lục nam thu hết hình ảnh đôi nam nữ vào trong mắt,sắc mặt u ám,mây đen kéo đến dày thêm 1 tầng,lại 1 tầng,phẫn hận ngút trời.
Thằng hùng ngồi bên cạnh còn cảm nhận được luồng khí lạnh băng của anh,
Thằng hùng thất kinh,thốt lên
- nam....mày bị sao vậy?
Lục nam quay mặt nhìn xuống bàn,cười nguy hiểm,
- không sao hết.....
- tự dưng tao thấy lạnh quá hà....mày lạnh không.
Lạnh? Lòng anh đang nổi lửa thì có?
Được,,,được lắm...lạc tâm.
Mới chỉ hôm qua còn nằm dưới thân tôi rên rỉ cầu xin,quay đi 1 cái liền hèn hò thằng khác đến chỗ này liếc mắt đưa tình,cười không ngậm được mồm....?
Điện thoại lục nam đổ chuông,là bà nguyệt gọi,anh nghe xong điện thoại thì đứng dậy nói với thằng hùng.
- mày ăn sau...tao ghé qua nhà nội tao chút,gặp sau.
- ừ,
Lục nam đi lướt qua chỗ lạc tâm đang ngồi,ánh mắt trở nên tà ác,anh liếc liếc cô...sau đó đi mất,không còn bóng dáng.
Lạc tâm đang ăn thì bỗng dưng thấy lạnh,bất ngờ hắt xì 1 cái,đánh rơi luôn cả đũa....
- cô thấy không khỏe à?
- không sao?
2 người tiếp tục ăn....
Sau khi ăn trưa với lâm vũ xong,lạc tâm chào tạm biệt anh và bắt đầu việc đi tìm phòng trọ,mãi gần 5h chiều lạc tâm mới tìm được phòng trọ nằm ngay trên địa bàn,cũng hơi xa 1 chút,nhưng thời buổi này,tìm được phòng trọ để ở tương đối khó khăn,
Lạc tâm gặp bà chủ trọ,thương lượng giá phòng,cách thức sinh hoạt xong thì nhanh chóng trở lại biệt thự,cô phải dọn ít đồ quần áo rồi đi ngay....
Lạc tâm bỏ mấy bộ quần áo vào 1 cái túi nhỏ,..nhìn quanh căn phòng 1 lượt,ánh mắt chứa đầy bi thương...
Cô không biết tại sao mình lại buồn như vậy?
Nhưng cô không thể ở lại đây nữa,nghĩ đến lục nam,cô nghĩ mình hận anh,gét anh,nhưng lại buồn bã khi phải rời đi,
Dính dáng đến người đàn ông này,cả người cô đều đầy thương tích,,,thôi thì hãy quên đi,
Quên anh ta đi?quên vương lục nam đi...
Lạc tâm dứt khoát cầm túi đi ra cửa,ra đến thềm cửa thì bị lục nam đứng lù lù ngay đó chặn lại,toàn thân lục nam phát ra luồng không khí u ám,lạnh lẽo,ánh mắt âm trầm mà nguy hiểm,lạc tâm điếng người,
- tôi...tôi sẽ dọn đi.
Cô nghe lục nam cười,nụ cười khiến cô dựng tóc gáy.
- sao,?muốn đi?
- đúng,tôi tìm được chỗ ở rồi,tôi...không cần ở lại đây nữa,
- sao? Tìm được chỗ tốt rồi,..liền dứt khoát đi?thằng đó xem ra cũng đối xử với em tốt nhỉ?
Lạc tâm không muốn mở miệng giải thích,cũng tốt,cứ để anh hiểu lầm như vậy?cô mới có thể đi khỏi đây?
- anh cũng biết rồi đó,vậy tôi đi trước đây?
Lạc tâm lách người,muốn đi qua,lục nam đâu dễ dàng cho cô đi như vậy?anh bỗng dùng tay túm mạnh chiếc túi trên tay lạc tâm lia vào trong nhà,bên trong nghe tiếng bộp",
- anh...anh làm gì vậy hả?
Lục nam nhìn cô chòng chọc,
- muốn đến sống với thằng đó à?đừng mơ....
Bất ngờ,lục nam vác cả người cô lên vai,đi hùng hục vào trong phòng ngủ,ném mạnh lạc tâm lên giường.lạc tâm hoảng hốt bò dậy,lao xuống giường,chạy ra cửa,lục nam tóm lại xô ngã lên giường lần nữa...
Anh quay ra cửa,cầm chìa khóa khóa cửa lại,ném chìa khóa ra ngoài cửa sổ.
Lạc tâm nhìn thấy,hoảng loạn gào lên.
- anh điên rồi,anh là đồ điên....đồ điên...anh không có quyền nhốt tôi ở đây?có nghe không hả?
Lục nam từ từ tiến về phía cô,ánh mắt giảo hoạt.
- quyền...tôi không cần em cho cái quyền đó,nó sẽ do tôi tự tạo ra...muốn đến với thằng đó,....đừng có mơ.
Lạc tâm phát điên vùng dậy,đấm liên tục vào người lục nam
- anh là ai,là ai hả?tôi muốn đi...mở cửa ra....anh làm vậy là phạm pháp....
- em đi tố cáo tôi được sao?
Lục nam bắt lấy cánh tay cô,giật mạnh ra khiến cô lảo đảo.
- lạc tâm,xem ra tôi nhìn lầm em rồi,tôi nghĩ em chỉ là 1 cô gái đơn thuần,...không ngờ em lại sau lưng tôi quen với thằng khác...tôi sẽ không tha cho em đâu?
Lạc tâm điên cuồng thét lên.
- tôi quen người khác đấy?còn anh thì sao?anh chỉ là đồ hèn hạ,bỉ ổi,anh có quyền gì mà bắt tôi phải thế này thế nọ,...anh có bạn gái rồi vẫn muốn ép buộc tôi là sao hả?tôi không phải tình nhân của anh đâu rõ chưa?
Lục nam bị lời lạc tâm khiến cho phát điên,?cô gái đáng chết này luôn chống lại anh,đối nghịch anh...anh gen đến quay cuồng,gen tuông đến choáng váng,nghĩ đến cảnh cô nằm dưới thân kẻ khác,anh chịu không nổi...
- tình nhân à?ý kiến hay đấy?vậy thì cứ làm tình nhân của tôi đi,đến khi nào tôi chán gét thì thôi.
- anh là kẻ điên,bị điên...
Lạc tâm chạy ra đập cửa liên tục,nhưng cửa bị khóa chặt,cô nghe tiếng bước chân đến gần,quay lại thì bắt gặp lục nam đang dùng ánh mắt tà ác nhìn mình,cô bất lưc tựa vào cánh cửa,
- mở cửa ra...nếu không? Tôi sẽ hận anh cả đời...
- muộn rồi....
Giọng anh như vang lên dưới địa ngục.
- lục nam tôi không bao giờ cho phép kẻ nào phản bội lại mình,lạc tâm?em càng không thể...
Nói xong,lục nam ép cô dính vào cửa,điên cuồng cưỡng bức cô,anh luồn tay xé rách áo cô ra,nhào nặn bầu ngực cô
Tim lạc tâm hoàn toàn tan vỡ,cô mặc kệ để lục nam giày vò cơ thể mình...từng chút,từng chút....
Lục nam cởi quần,bắt cô úp mặt vào tường,đâm vào từ phía sau,dùng tư thế đó để nhục nhã cô.
Đêm đó là 1 đêm ác mộng....nhất cuộc đời lạc tâm,cô không ngờ lại thành ra như vậy? Không ngờ nổi...
Lúc lục nam rời đi đã gần 12h đêm,anh dùng chìa khóa dự phòng trong túi quần mở cửa đi ra ngoài,không nhìn lạc tâm lấy 1 lần,anh khóa cửa ngoài,nhốt cô trong phòng,lao ra ngoài màn đêm.
Tâm trạng đau khổ?anh vừa làm 1 chuyện tội lỗi...
Anh biết mình sai? Nhưng anh không thể để cô đi,càng không thể để cô ở bên người khác?
Lạc tâm cả người lòa lỗ nằm trên giường giống như 1 con búp bê rách nát,thất thần nhìn lên trần nhà...không biết đang nghĩ gì...
Lục nam đến bar uống rượu cả 1 đêm,lúc tỉnh dậy đã gần 12h trưa ngày hôm sau,anh nhớ đến lạc tâm,vội vã mặc đồ,lao ra ngoài,bà nguyệt đang ở phòng khách uống trà,nhìn thấy con trai liền bảo.
- con dậy rồi,đêm qua làm gì mà uống say bí tỉ vậy hả?
Lục nam đang rất vội.
- có gì để nói sau đi mẹ?con ra ngoài 1 chút.
Anh lao ra cửa,bà nguyệt nói vọng theo.
- tìm phương nhi mà cảm ơn 1 tiếng,đêm qua là con bé tìm con,đưa con về nhà đấy...
Lục nam đi mất hút...
Lục tới biệt thự thì cửa phòng mở toang....lạc tâm biến mất rồi.....
Cô đã đi từ bao giờ....không còn thấy cô nữa....
Lục nam phát điên tìm kiếm,gọi tên cô,
- lạc tâm.....hình lạc tâm.....không ai đáp lại anh/
........
Lạc tâm cắn chặt môi,không để mình rên rỉ ra tiếng
Cô không thể bị anh ta khuất phục.
Lục nam gia tăng tốc độ,chút chút lại dừng lại,dùng tay gẩy gẩy,trêu cô muốn điên lên,
- sao nào?kêu lên đi,tôi biết em đang nhịn khổ sở lắm?
- anh....anh đúng là vô sỉ....tôi hận anh....a...ưm...
Lạc tâm không nhịn được rên to,1 dòng suối ướt át tuôn ra,ướt đẫm ngón tay lục nam
Lục nam hài lòng,lật người cô trở lại,cúi xuống liếm môi cô,sau đó thẳng người đâm mạnh vào...
- ah......
Lục nam cử động thắt lưng như vũ bão khién thân thể lạc tâm lắc lư kịch liệt,
Anh thở gấp gáp,
- thế nào.....thằng đó có khiến em thỏa mãn....như tôi không?....hả?...nói đi...nói đi chứ....
- ah....ah....lục nam....đồ khốn...ah...ưm....không?
Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa,nhưng tiếng mưa vẫn không át đi nổi tiếng thét chói tai của lạc tâm.
Lục nam liên tục muốn cô,muốn không có điểm dừng,
,,,,,.....
.......
Có ai đọc xong mà nước miếng chảy không?
Haha
........."Sai lầm duy nhất"
Nguồn: thanh hằng
Chap12:
Trời bên ngoài sáng bảnh,bên trong căn phòng quần áo vứt hỗn độn,chứng minh cho đêm qua đã có 1 màn ân ái nóng bỏng kịch liệt.
Lạc tâm ngẩn ngơ trên nệm,mắt nhìn vào khoảng không,cả người chỗ nào cũng đau nhức,
Bên trong nhà tắm có tiếng xả nước,không nói cũng biết là lục nam đang tắm,....
Lạc tâm mở tủ lấy ra quần bò,áo sơ mi mặc vào người,
Dù có buồn,có hận?có đau đi chăng nữa thì cũng phải đi làm thôi,
Phải nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt,phải thoát khỏi anh ta?phải thoát khỏi người đàn ông cầm thú như vương lục nam?
Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng chuông cửa,lạc tâm đi ra mở cửa,
Bên ngoài cửa là 1 cô gái rất xinh đẹp,cô ta mặc đầm màu hồng phấn,tóc dài uốn xoăn,gương mặt đẹp sắc sảo,có lẽ là con gái nhà giàu.
Lạc tâm khó hiểu nhìn cô ta.hỏi
- cô tìm ai?
Cô ta không trả lời mà hỏi ngược lại cô.
- cô là ai?đây là chỗ ở riêng tư của lục nam mà....
Miệng nói,cô ta đưa mắt liếc liếc cổ áo lạc tâm,trên đó chi chít dấu hôn đỏ hồng,cô ta như hiểu ra.gật gù.
- à...tôi hiểu rồi,không sao cả,người đàn ông như anh ấy không có gái theo mới lạ đó.
Lạc tâm vội kéo cổ áo lên,xấu hổ. Không biết nói gì,giống như bị bắt gian tại giường vậy?ánh mắt khinh miệt đó của cô ta nhìn cô như thể cô là gái làng chơi?
Nhưng cô gái này là ai đây?
Cô ta giải thích luôn.
- chắc cô thắc mắc lắm đúng không,? Vậy để tôi nói cho cô biết,tôi là phương nhi,vợ chưa cưới của lục nam,nói đến đó cô hiểu rồi chứ?
Vẻ mặt cô ta giống như không nói đùa?khí chất của cô ta rất sang trọng,
Vợ chưa cưới?câu nói bỗng khiến ruột gan lạc tâm nhói đau,
Thì ra anh đã có hôn ước với người khác?vậy mà vẫn trêu đùa cô,cô gái hôm qua trên xe anh chính là cô ta.
Lạc tâm cảm thấy mình trở nên hèn mọn biết bao nhiêu,
Cô đi ra ngoài,nhường đường cho cô ta,
- vậy tôi không làm phiền 2 người nữa,tôi đi trước đây?
Lạc tâm bước ra đường,cô ngước mắt nhìn bầu trời.nghĩ lại đêm qua thân mật cùng lục nam,
Cảm thấy bị sỉ nhục?cơ thể dơ bẩn.....
Trong phòng,lục nam quấn khăn tắm bước ra,bị cô gái ngồi trên giường làm cho hết hồn,
Phương nhi?
- cô làm gì ở đây?cô ấy đâu? Lạc tâm đâu?
Phương nhi nhìn giường ngủ lộn xộn,a 1 tiếng.
- thì ra cô ta tên lạc tâm à,đêm qua xem ra 2 người làm tình rất kịch liệt...
Lục nam đi tới,lạnh lùng liếc phương nhi,
- tôi hỏi lạc tâm đâu?cô đã nói gì với cô ấy.
- em chỉ nói sự thật thôi,chúng ta sớm muộn gì cũng lấy nhau,cô ta nghe xong thức thời nên đi trước rồi.
Lục nam tức giận bóp lấy cằm cô,ánh mắt đáng sợ.
- mẹ kiếp,,cô bị điên à?
Phương nhi bị anh bóp đau nhưng vẫn cố chấp.
- em không điên,anh có giám cược với em không?cuối cùng người anh kết hôn cũng sẽ là em thôi...
Lục nam buông mạnh tay ra,
- cô đúng là loại hết thuốc chữa rồi.
Anh nhặt quần áo,bước vào nhà tắm lần nữa,lục đi ra đã hoàn toàn chỉnh tề,cả người toát ra khí chất vô cùng phi phàm khiến phương nhi hơi ngẩn người,
Người đàn ông này chỉ mặc đồ đơn giản,nhưng lại tuấn tú đến kì lạ,
Lục nam đi ra xe,phương nhi chạy theo,nhanh chóng ngồi sau xe anh.
- cô làm gì vậy?cút xuống xe ngay?
- lúc đến em đi bằng ta xi,anh không định để cô gái xinh đẹp như em lại đi ta xi đến nhà anh chứ?
- cô đi thế nào thì cứ về như thế đó,tôi không liên quan.
- nhưng mẹ anh,bà ấy gọi em,bảo anh phải chở em về nhà anh ăn sáng cùng bà ấy mà....
Lục nam nghe nhắc đến mẹ thì im lặng không nói thêm gì,phóng vụt đi,phương nhi ngồi sau xe cười khoái chí....
Lạc tâm xin làm nửa ngày,xin nghỉ nửa ngày,buổi chiều để đi tìm phòng trọ mới,
12h trưa,cô ghé qua quán cà phê,lúc đó lâm vũ đang ngồi đọc sách,thấy cô bước vào thì ngạc nhiên.
- lạc tâm,
Lạc tâm đi tới,cười với vũ lâm.
- anh đã ăn chưa?tôi đến là muốn mời anh ăn trưa để cảm ơn anh đây?
- con người cô đúng là rạch ròi quá nhỉ,nói là làm ngay luôn à,tôi chưa ăn,đang đợi bữa cơm của cô đây.
Lâm vũ cười tinh quái.lạc tâm hết nói nổi.
- vậy chúng ta giờ đi luôn đi,nhưng mà nói trước tôi không có nhiều tiền đâu nhé,chỉ mời anh ăn những món bình dân thôi.
- nhưng mà biết làm sao đây? Tôi chỉ quen ăn những món sơn hào hải vị thôi.
Lạc tâm trố mắt nhìn anh ta,cảm thấy hơi ái ngại.
Lâm vũ nháy mắt tinh nghịch,
- đùa cô chút thôi,xem mặt cô ngạc nhiên chưa kìa?đi thôi nào.
Vũ lâm cười hihi đi ra ngoài,lạc tâm chợt bật cười chạy theo sau.
Con người này thật giỏi biết cách khiến người khác vui vẻ.
Vũ lâm đưa lạc tâm đến 1 nhà hàng nằm trên quận 7,lạc tâm rối rít nói
- đã bảo tôi không giàu có gì rồi mà,...
- cứ vào đi đã....
Lạc tâm bị vũ lâm kéo tuột vào trong,2 người chọn 1 bàn cạnh cửa sổ,vũ lâm cầm menu gọi 1 lèo.
- tôm hấp,cánh gà chiên...bít tết,heo quay nhé....nhớ nấu kĩ 1 chút là được.
Cô phục vụ bàn vui vẻ dạ vâng rồi cầm thực đơn đi vào trong,vì là giờ cao điểm nên nhà hàng rất đông khách,lạc tâm nghe anh gọi như vậy thì choáng váng.vẻ mặt khó xử...
Vũ lâm biết cô lo lắng,thì thản nhiên.
- cô cứ tự nhiên,tôi không để cô trả tiền đâu,ai lại để 1 cô gái xinh đẹp trả tiền ăn cơm chứ?
- thế sao được,tôi đã nói là muốn mời anh mà...
- thế giờ cô định trả hay sao chứ?
- thế mới nói tôi bảo chỉ mời anh ăn cơm bình dân thôi mà..
Vũ lâm thích thú nhìn coi.
- hôm nay tôi mời,hôm khác tôi sẽ đợi món cơm bình dân của cô...
Lạc tâm hết nói nổi,
30 phút sau,món ăn được dọn ra.vũ lâm gắp ngay cho lạc tâm 1 cái đùi gà,
- cô ăn nhiều vào,
- cảm ơn anh....
2 người cùng nhau ăn trưa vui vẻ,thỉnh thoảng cô còn bị vũ lâm pha trò,chọc cho cười méo cả miệng,2 người rất giống 1 đôi đang yêu nhau,hạnh phúc.
Ở 1 cái bàn hơi khuất,lục nam thu hết hình ảnh đôi nam nữ vào trong mắt,sắc mặt u ám,mây đen kéo đến dày thêm 1 tầng,lại 1 tầng,phẫn hận ngút trời.
Thằng hùng ngồi bên cạnh còn cảm nhận được luồng khí lạnh băng của anh,
Thằng hùng thất kinh,thốt lên
- nam....mày bị sao vậy?
Lục nam quay mặt nhìn xuống bàn,cười nguy hiểm,
- không sao hết.....
- tự dưng tao thấy lạnh quá hà....mày lạnh không.
Lạnh? Lòng anh đang nổi lửa thì có?
Được,,,được lắm...lạc tâm.
Mới chỉ hôm qua còn nằm dưới thân tôi rên rỉ cầu xin,quay đi 1 cái liền hèn hò thằng khác đến chỗ này liếc mắt đưa tình,cười không ngậm được mồm....?
Điện thoại lục nam đổ chuông,là bà nguyệt gọi,anh nghe xong điện thoại thì đứng dậy nói với thằng hùng.
- mày ăn sau...tao ghé qua nhà nội tao chút,gặp sau.
- ừ,
Lục nam đi lướt qua chỗ lạc tâm đang ngồi,ánh mắt trở nên tà ác,anh liếc liếc cô...sau đó đi mất,không còn bóng dáng.
Lạc tâm đang ăn thì bỗng dưng thấy lạnh,bất ngờ hắt xì 1 cái,đánh rơi luôn cả đũa....
- cô thấy không khỏe à?
- không sao?
2 người tiếp tục ăn....
Sau khi ăn trưa với lâm vũ xong,lạc tâm chào tạm biệt anh và bắt đầu việc đi tìm phòng trọ,mãi gần 5h chiều lạc tâm mới tìm được phòng trọ nằm ngay trên địa bàn,cũng hơi xa 1 chút,nhưng thời buổi này,tìm được phòng trọ để ở tương đối khó khăn,
Lạc tâm gặp bà chủ trọ,thương lượng giá phòng,cách thức sinh hoạt xong thì nhanh chóng trở lại biệt thự,cô phải dọn ít đồ quần áo rồi đi ngay....
Lạc tâm bỏ mấy bộ quần áo vào 1 cái túi nhỏ,..nhìn quanh căn phòng 1 lượt,ánh mắt chứa đầy bi thương...
Cô không biết tại sao mình lại buồn như vậy?
Nhưng cô không thể ở lại đây nữa,nghĩ đến lục nam,cô nghĩ mình hận anh,gét anh,nhưng lại buồn bã khi phải rời đi,
Dính dáng đến người đàn ông này,cả người cô đều đầy thương tích,,,thôi thì hãy quên đi,
Quên anh ta đi?quên vương lục nam đi...
Lạc tâm dứt khoát cầm túi đi ra cửa,ra đến thềm cửa thì bị lục nam đứng lù lù ngay đó chặn lại,toàn thân lục nam phát ra luồng không khí u ám,lạnh lẽo,ánh mắt âm trầm mà nguy hiểm,lạc tâm điếng người,
- tôi...tôi sẽ dọn đi.
Cô nghe lục nam cười,nụ cười khiến cô dựng tóc gáy.
- sao,?muốn đi?
- đúng,tôi tìm được chỗ ở rồi,tôi...không cần ở lại đây nữa,
- sao? Tìm được chỗ tốt rồi,..liền dứt khoát đi?thằng đó xem ra cũng đối xử với em tốt nhỉ?
Lạc tâm không muốn mở miệng giải thích,cũng tốt,cứ để anh hiểu lầm như vậy?cô mới có thể đi khỏi đây?
- anh cũng biết rồi đó,vậy tôi đi trước đây?
Lạc tâm lách người,muốn đi qua,lục nam đâu dễ dàng cho cô đi như vậy?anh bỗng dùng tay túm mạnh chiếc túi trên tay lạc tâm lia vào trong nhà,bên trong nghe tiếng bộp",
- anh...anh làm gì vậy hả?
Lục nam nhìn cô chòng chọc,
- muốn đến sống với thằng đó à?đừng mơ....
Bất ngờ,lục nam vác cả người cô lên vai,đi hùng hục vào trong phòng ngủ,ném mạnh lạc tâm lên giường.lạc tâm hoảng hốt bò dậy,lao xuống giường,chạy ra cửa,lục nam tóm lại xô ngã lên giường lần nữa...
Anh quay ra cửa,cầm chìa khóa khóa cửa lại,ném chìa khóa ra ngoài cửa sổ.
Lạc tâm nhìn thấy,hoảng loạn gào lên.
- anh điên rồi,anh là đồ điên....đồ điên...anh không có quyền nhốt tôi ở đây?có nghe không hả?
Lục nam từ từ tiến về phía cô,ánh mắt giảo hoạt.
- quyền...tôi không cần em cho cái quyền đó,nó sẽ do tôi tự tạo ra...muốn đến với thằng đó,....đừng có mơ.
Lạc tâm phát điên vùng dậy,đấm liên tục vào người lục nam
- anh là ai,là ai hả?tôi muốn đi...mở cửa ra....anh làm vậy là phạm pháp....
- em đi tố cáo tôi được sao?
Lục nam bắt lấy cánh tay cô,giật mạnh ra khiến cô lảo đảo.
- lạc tâm,xem ra tôi nhìn lầm em rồi,tôi nghĩ em chỉ là 1 cô gái đơn thuần,...không ngờ em lại sau lưng tôi quen với thằng khác...tôi sẽ không tha cho em đâu?
Lạc tâm điên cuồng thét lên.
- tôi quen người khác đấy?còn anh thì sao?anh chỉ là đồ hèn hạ,bỉ ổi,anh có quyền gì mà bắt tôi phải thế này thế nọ,...anh có bạn gái rồi vẫn muốn ép buộc tôi là sao hả?tôi không phải tình nhân của anh đâu rõ chưa?
Lục nam bị lời lạc tâm khiến cho phát điên,?cô gái đáng chết này luôn chống lại anh,đối nghịch anh...anh gen đến quay cuồng,gen tuông đến choáng váng,nghĩ đến cảnh cô nằm dưới thân kẻ khác,anh chịu không nổi...
- tình nhân à?ý kiến hay đấy?vậy thì cứ làm tình nhân của tôi đi,đến khi nào tôi chán gét thì thôi.
- anh là kẻ điên,bị điên...
Lạc tâm chạy ra đập cửa liên tục,nhưng cửa bị khóa chặt,cô nghe tiếng bước chân đến gần,quay lại thì bắt gặp lục nam đang dùng ánh mắt tà ác nhìn mình,cô bất lưc tựa vào cánh cửa,
- mở cửa ra...nếu không? Tôi sẽ hận anh cả đời...
- muộn rồi....
Giọng anh như vang lên dưới địa ngục.
- lục nam tôi không bao giờ cho phép kẻ nào phản bội lại mình,lạc tâm?em càng không thể...
Nói xong,lục nam ép cô dính vào cửa,điên cuồng cưỡng bức cô,anh luồn tay xé rách áo cô ra,nhào nặn bầu ngực cô
Tim lạc tâm hoàn toàn tan vỡ,cô mặc kệ để lục nam giày vò cơ thể mình...từng chút,từng chút....
Lục nam cởi quần,bắt cô úp mặt vào tường,đâm vào từ phía sau,dùng tư thế đó để nhục nhã cô.
Đêm đó là 1 đêm ác mộng....nhất cuộc đời lạc tâm,cô không ngờ lại thành ra như vậy? Không ngờ nổi...
Lúc lục nam rời đi đã gần 12h đêm,anh dùng chìa khóa dự phòng trong túi quần mở cửa đi ra ngoài,không nhìn lạc tâm lấy 1 lần,anh khóa cửa ngoài,nhốt cô trong phòng,lao ra ngoài màn đêm.
Tâm trạng đau khổ?anh vừa làm 1 chuyện tội lỗi...
Anh biết mình sai? Nhưng anh không thể để cô đi,càng không thể để cô ở bên người khác?
Lạc tâm cả người lòa lỗ nằm trên giường giống như 1 con búp bê rách nát,thất thần nhìn lên trần nhà...không biết đang nghĩ gì...
Lục nam đến bar uống rượu cả 1 đêm,lúc tỉnh dậy đã gần 12h trưa ngày hôm sau,anh nhớ đến lạc tâm,vội vã mặc đồ,lao ra ngoài,bà nguyệt đang ở phòng khách uống trà,nhìn thấy con trai liền bảo.
- con dậy rồi,đêm qua làm gì mà uống say bí tỉ vậy hả?
Lục nam đang rất vội.
- có gì để nói sau đi mẹ?con ra ngoài 1 chút.
Anh lao ra cửa,bà nguyệt nói vọng theo.
- tìm phương nhi mà cảm ơn 1 tiếng,đêm qua là con bé tìm con,đưa con về nhà đấy...
Lục nam đi mất hút...
Lục tới biệt thự thì cửa phòng mở toang....lạc tâm biến mất rồi.....
Cô đã đi từ bao giờ....không còn thấy cô nữa....
Lục nam phát điên tìm kiếm,gọi tên cô,
- lạc tâm.....hình lạc tâm.....không ai đáp lại anh/
........
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook