Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
-
Chương 1055: Hôn lễ long trọng, mở khóa cửa
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lúc này, giọng Tưởng Y Y lại truyền tới: “Đối nhân xử thế thì là Dương Dương, nhưng lập giả đình thì phải là Hôi Thái Lang, chồng em họ tương lai, anh có thể giống như Hôi Thái Lang dù mỗi ngày bị chảo đánh cũng sẽ không rời đi không?”
Long Tư Hạo ánh mắt kiên định, đáy mắt tràn đầy sự cưng chiều, cười nói: “Đương nhiên, cho dù Hiểu Hiểu mỗi ngày đánh tôi tàn bạo, tôi cũng sẽ không rời đi.”
“OK! Vậy xin mời chồng em họ tương lai bắt đầu hát.”
Lê Hiểu Mạn thấy Tưởng Y Y bảo Long Tư Hạo hát “Hôi Thái Lang” thật thì có chút đứng ngồi không yên, gọi một tiếng: “Y Y.”
Tưởng Y Y quay đầu nhìn cô: “Chị hm, chị lo lắng chồng mình bị bọn em làm khó sao?”
Khuôn mặt Lê Hiểu Mạn dưới lớp mấn hơi đỏ lên: “Chị đâu có, chị chỉ sợ mọi người náo nhiệt quá qua mất giờ lành mà thôi.”
Lâm Mạch Mạch nghiêng đầu nhìn cô: “Mạn Mạn còn nói chưa gấp vậy mà tớ thấy chú rễ bên ngoài gấp lắm rồi đó.”
Dứt lời, cô nói với phía bên ngoài: “Chú rể, như vậy đi, không cần hát “Hôi Thái Lang” nữa, cứ hát một ca khúc “Trăng sáng đại biểu tâm ta” mà mọi người đều nghe đều thuộc để diễn tả tình yêu của mình với Mạn Mạn đi, nếu như anh hát tốt, chúng tôi sẽ mở cửa, nếu không tốt thì hôm nay Mạn Mạn nhà chúng tôi sẽ không gả đi, anh về luyện giọng thêm là được...”
Lâm Mạch Mạch còn chưa nói xong, từ bên ngoài đã truyền đến tiếng ca gợi cảm, giàu từ tính, hàm chứa tình yêu thương.
“Em hỏi anh yêu em sâu đậm nhường nào, anh yêu em bao nhiêu, tình cảm của anh, chân thành như vậy, trăng sáng cho thể minh chứng cho trái tim anh...”
Lâm Mạch Mạch há hốc, lăng lăng nhìn cánh cửa, đồng thời bị giọng ca của Long Tư Hạo khuất phục.
Không chỉ cô bị khuất phục mà mấy người khác cũng vậy, chăm chăm nhìn cánh cửa đóng chặt.
“Một nụ hôn nhẹ nhàng, đánh động trái tim anh, một đoạn tình yêu sâu đậm, khiến anh nhớ tới giờ...”
Nghe đoạn hát của Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn từ từ đứng lên, đôi mắt ánh lệ trong suốt, dưới ánh đèn thủy tinh lấp lánh như kim cương.
Không phải là lần đầu tiên cô nghe anh hát, giọng của anh vẫn luôn trầm thấp gợi cảm, khiến cô say mê như vậy.
Cô rưng rưng nhìn cánh cửa, cho dù anh ở ngoài, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt lửa nóng thâm tình của anh.
Cô mỉm cười hạnh phúc.
Tư Hạo của cô thật tốt, hôm nay anh bị gây khó như vậy cô thật đau lòng.
Còn nữa, nhiều ngày không thấy anh như vậy, cô thất ự rất nhớ anh.
Bây giờ, người gấp gáp không chỉ có chú rể, mà còn có cô.
Có điều, là cô dâu, cho dù trong lòng gấp gáp, cô vẫn phải giữ sự dè dặt, không thể chủ động yêu cầu chị em mở cửa cho chú rể được.
Ở ngoài cửa, Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy, Khưu Ân, Khâu Đặc, Lê Văn Bác, đợi mãi không thấy bên trong có động tĩnh gì, liền hạ giọng thương lượng cho người cạy mở khóa.
Khi bọn họ đang bàn bạc thì Âu Dương Thần tự như thần xuất hiện.
Anh cầm công cụ mở khóa trong tay, nhìn cánh cửa đóng chặt, lại nhìn đám người Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ: “Nhanh tránh qua một bên đi, nửa giờ rôi cũng chưa gọi người mở cửa nữa.”
Dứt lời, anh chen lên phía trước, ngồi xuống bắt đầu nạy khóa cửa.
Lạc Thụy thấy động tác của anh rất điêu luyện, híp mắt hỏi: “Âu tiên sinh, không phải trước kia cậu là người mở khóa đó chứ? Kỹ thuật này có thể sánh ngang với người mở khóa chuyện nghiệp rồi.”
Lăng Hàn Dạ bổ sung: “Tôi thấy trước kia có khi cậu ta làm nghề kẻ trộm cũng nên.”
Âu Dương Thần trong đầu phát hỏa, đưa đôi mắt hình viên đạn quét qua Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ, sau đó chuyên tâm mở khóa cửa.
mà Long Tư Hạo bên ngoài sớm đã hát xong lại thấy ba người bên trong cố ý gây khó cho anh như bị điểm huyệt mà không nói gì.
Người hồi phục lại trước hết là Tiểu Nghiên Nghiên, đôi tay bé nhỏ khép lại, vỗ vỗ khen ngợi: “Oa! Ba có thể hát rất hay nha, cha, có thể hát một đoạn nữa không? ba hát “Yêu anh hôn anh một cái, yêu anh ôm anh một cái” có được không?”
Tiểu Nghiên Nghiên cười nói xong, đang mong đợi ba hát tiếp thì thấy cửa phòng run lên một cái như muốn đổ xuống.
Sau đó, cô bé nói với ba người đang say mê đứng đó: “Chị Tiểu Na, Chị Y Y, dì Mạch Mạch, cửa sắp đổ rồi, mọi người mau tránh đi.”
Nghe thấy giọng Tiểu Nghiên Nghiên thì ba người hồi phục tinh thần, tựa như thấy động đất, cửa phòng run lên, ba người cùng lùi lại phía sau.
Lâm Mạch Mạch lùi lại thì trực tiếp đi tới người Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, cho mình mượn khuyên tai một chút.”
Sau đó cô tháo khuyên tai của mình xuống.
Lăng Dinah nhìn chằm chằm cánh cửa như muốn đổ xuống: “Lạc Thụy, các anh đang làm gì vậy?”
Cô vừa nói xong thì cửa phòng "sập" một cái liền đổ xuống.
Mấy người trong phòng thấy vậy thì kinh ngạc.
Âu Dương Thần quét mắt nhìn trong phòng, ném công cụ mở khóa trong tay đi, sau đó hướng về phía Long Tư Hạo: “Còn không mau đi ôm cô dâu đi kìa.”
“Cảm ơn.” Long Tư Hạo nói xong, tay cầm một bó hoa trắng ưu nhã tiến vào.
Lăng Dinah, Tưởng Y Y, Lâm Mạch Mạch nhìn thấy Long Tư Hạo đẹp trai cao quý như vương tử đi tới thì mở lớn mắt oa một tiếng nhỏ.
Long Tư Hạo nhan sắc quá đỉnh, trong nháy mắt đã hạ được ba nàng phù dâu.
Sau đó ba người đã kịp phản ứng đứng chắn trước người Lê Hiểu Mạn.
Long Tư Hạo nhìn ba cô gái ngăn trở Lê Hiểu Mạn, sau đó nhìn Lê Hiểu Mạn và Lạc Thụy đang vào: “Người của ai tự ôm đi.”
Lạc Thụy nghe vậy nhìn Lăng Dinah, cô đang mặc lễ phục màu trắng, trang điểm rất hợp với khuôn mặt tinh xảo của cô, vừa quyến rũ lại thanh nhã.
Đôi mắt anh xoẹt qua tia kinh diễm, không thể không thừa nhận, hôm nay Lăng Dinah rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến anh nhìn không dời mắt được.
Thu hồi ánh mắt, anh cau mày nói: “Tổng giám đốc, chỗ đó hình như không có người phụ nữ của tôi.”
Lăng Dinah vừa nghe liền không vui, trừng mắt nhìn anh, quay đầu không thèm để ý anh nữa.
“Tôi lập tức ôm ngay.” Lăng Hàn Dạ nhìn Long Tư Hạo nói õng, liền sải bước tới chỗ Lâm Mạch Mạch.
Lâm Mạch Mạch cũng mặc lễ phục trắng, vẻ ngoài tinh tế mỹ lệ, cả người thoạt nhìn thật ưu nhã mà gợi cảm.
Lúc này, giọng Tưởng Y Y lại truyền tới: “Đối nhân xử thế thì là Dương Dương, nhưng lập giả đình thì phải là Hôi Thái Lang, chồng em họ tương lai, anh có thể giống như Hôi Thái Lang dù mỗi ngày bị chảo đánh cũng sẽ không rời đi không?”
Long Tư Hạo ánh mắt kiên định, đáy mắt tràn đầy sự cưng chiều, cười nói: “Đương nhiên, cho dù Hiểu Hiểu mỗi ngày đánh tôi tàn bạo, tôi cũng sẽ không rời đi.”
“OK! Vậy xin mời chồng em họ tương lai bắt đầu hát.”
Lê Hiểu Mạn thấy Tưởng Y Y bảo Long Tư Hạo hát “Hôi Thái Lang” thật thì có chút đứng ngồi không yên, gọi một tiếng: “Y Y.”
Tưởng Y Y quay đầu nhìn cô: “Chị hm, chị lo lắng chồng mình bị bọn em làm khó sao?”
Khuôn mặt Lê Hiểu Mạn dưới lớp mấn hơi đỏ lên: “Chị đâu có, chị chỉ sợ mọi người náo nhiệt quá qua mất giờ lành mà thôi.”
Lâm Mạch Mạch nghiêng đầu nhìn cô: “Mạn Mạn còn nói chưa gấp vậy mà tớ thấy chú rễ bên ngoài gấp lắm rồi đó.”
Dứt lời, cô nói với phía bên ngoài: “Chú rể, như vậy đi, không cần hát “Hôi Thái Lang” nữa, cứ hát một ca khúc “Trăng sáng đại biểu tâm ta” mà mọi người đều nghe đều thuộc để diễn tả tình yêu của mình với Mạn Mạn đi, nếu như anh hát tốt, chúng tôi sẽ mở cửa, nếu không tốt thì hôm nay Mạn Mạn nhà chúng tôi sẽ không gả đi, anh về luyện giọng thêm là được...”
Lâm Mạch Mạch còn chưa nói xong, từ bên ngoài đã truyền đến tiếng ca gợi cảm, giàu từ tính, hàm chứa tình yêu thương.
“Em hỏi anh yêu em sâu đậm nhường nào, anh yêu em bao nhiêu, tình cảm của anh, chân thành như vậy, trăng sáng cho thể minh chứng cho trái tim anh...”
Lâm Mạch Mạch há hốc, lăng lăng nhìn cánh cửa, đồng thời bị giọng ca của Long Tư Hạo khuất phục.
Không chỉ cô bị khuất phục mà mấy người khác cũng vậy, chăm chăm nhìn cánh cửa đóng chặt.
“Một nụ hôn nhẹ nhàng, đánh động trái tim anh, một đoạn tình yêu sâu đậm, khiến anh nhớ tới giờ...”
Nghe đoạn hát của Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn từ từ đứng lên, đôi mắt ánh lệ trong suốt, dưới ánh đèn thủy tinh lấp lánh như kim cương.
Không phải là lần đầu tiên cô nghe anh hát, giọng của anh vẫn luôn trầm thấp gợi cảm, khiến cô say mê như vậy.
Cô rưng rưng nhìn cánh cửa, cho dù anh ở ngoài, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt lửa nóng thâm tình của anh.
Cô mỉm cười hạnh phúc.
Tư Hạo của cô thật tốt, hôm nay anh bị gây khó như vậy cô thật đau lòng.
Còn nữa, nhiều ngày không thấy anh như vậy, cô thất ự rất nhớ anh.
Bây giờ, người gấp gáp không chỉ có chú rể, mà còn có cô.
Có điều, là cô dâu, cho dù trong lòng gấp gáp, cô vẫn phải giữ sự dè dặt, không thể chủ động yêu cầu chị em mở cửa cho chú rể được.
Ở ngoài cửa, Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy, Khưu Ân, Khâu Đặc, Lê Văn Bác, đợi mãi không thấy bên trong có động tĩnh gì, liền hạ giọng thương lượng cho người cạy mở khóa.
Khi bọn họ đang bàn bạc thì Âu Dương Thần tự như thần xuất hiện.
Anh cầm công cụ mở khóa trong tay, nhìn cánh cửa đóng chặt, lại nhìn đám người Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ: “Nhanh tránh qua một bên đi, nửa giờ rôi cũng chưa gọi người mở cửa nữa.”
Dứt lời, anh chen lên phía trước, ngồi xuống bắt đầu nạy khóa cửa.
Lạc Thụy thấy động tác của anh rất điêu luyện, híp mắt hỏi: “Âu tiên sinh, không phải trước kia cậu là người mở khóa đó chứ? Kỹ thuật này có thể sánh ngang với người mở khóa chuyện nghiệp rồi.”
Lăng Hàn Dạ bổ sung: “Tôi thấy trước kia có khi cậu ta làm nghề kẻ trộm cũng nên.”
Âu Dương Thần trong đầu phát hỏa, đưa đôi mắt hình viên đạn quét qua Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ, sau đó chuyên tâm mở khóa cửa.
mà Long Tư Hạo bên ngoài sớm đã hát xong lại thấy ba người bên trong cố ý gây khó cho anh như bị điểm huyệt mà không nói gì.
Người hồi phục lại trước hết là Tiểu Nghiên Nghiên, đôi tay bé nhỏ khép lại, vỗ vỗ khen ngợi: “Oa! Ba có thể hát rất hay nha, cha, có thể hát một đoạn nữa không? ba hát “Yêu anh hôn anh một cái, yêu anh ôm anh một cái” có được không?”
Tiểu Nghiên Nghiên cười nói xong, đang mong đợi ba hát tiếp thì thấy cửa phòng run lên một cái như muốn đổ xuống.
Sau đó, cô bé nói với ba người đang say mê đứng đó: “Chị Tiểu Na, Chị Y Y, dì Mạch Mạch, cửa sắp đổ rồi, mọi người mau tránh đi.”
Nghe thấy giọng Tiểu Nghiên Nghiên thì ba người hồi phục tinh thần, tựa như thấy động đất, cửa phòng run lên, ba người cùng lùi lại phía sau.
Lâm Mạch Mạch lùi lại thì trực tiếp đi tới người Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, cho mình mượn khuyên tai một chút.”
Sau đó cô tháo khuyên tai của mình xuống.
Lăng Dinah nhìn chằm chằm cánh cửa như muốn đổ xuống: “Lạc Thụy, các anh đang làm gì vậy?”
Cô vừa nói xong thì cửa phòng "sập" một cái liền đổ xuống.
Mấy người trong phòng thấy vậy thì kinh ngạc.
Âu Dương Thần quét mắt nhìn trong phòng, ném công cụ mở khóa trong tay đi, sau đó hướng về phía Long Tư Hạo: “Còn không mau đi ôm cô dâu đi kìa.”
“Cảm ơn.” Long Tư Hạo nói xong, tay cầm một bó hoa trắng ưu nhã tiến vào.
Lăng Dinah, Tưởng Y Y, Lâm Mạch Mạch nhìn thấy Long Tư Hạo đẹp trai cao quý như vương tử đi tới thì mở lớn mắt oa một tiếng nhỏ.
Long Tư Hạo nhan sắc quá đỉnh, trong nháy mắt đã hạ được ba nàng phù dâu.
Sau đó ba người đã kịp phản ứng đứng chắn trước người Lê Hiểu Mạn.
Long Tư Hạo nhìn ba cô gái ngăn trở Lê Hiểu Mạn, sau đó nhìn Lê Hiểu Mạn và Lạc Thụy đang vào: “Người của ai tự ôm đi.”
Lạc Thụy nghe vậy nhìn Lăng Dinah, cô đang mặc lễ phục màu trắng, trang điểm rất hợp với khuôn mặt tinh xảo của cô, vừa quyến rũ lại thanh nhã.
Đôi mắt anh xoẹt qua tia kinh diễm, không thể không thừa nhận, hôm nay Lăng Dinah rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến anh nhìn không dời mắt được.
Thu hồi ánh mắt, anh cau mày nói: “Tổng giám đốc, chỗ đó hình như không có người phụ nữ của tôi.”
Lăng Dinah vừa nghe liền không vui, trừng mắt nhìn anh, quay đầu không thèm để ý anh nữa.
“Tôi lập tức ôm ngay.” Lăng Hàn Dạ nhìn Long Tư Hạo nói õng, liền sải bước tới chỗ Lâm Mạch Mạch.
Lâm Mạch Mạch cũng mặc lễ phục trắng, vẻ ngoài tinh tế mỹ lệ, cả người thoạt nhìn thật ưu nhã mà gợi cảm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook