Sách Niệm Đường Lệ
-
Chương 2
Hoa nở rồi cũng tàn, ta vẫn đắm chìm vào cảnh tượng trên trời cao, nhìn từng mảng pháo hoa tắt lịm đi, đến phút cuối, bầu trời vẫn đen như bình thường, sót lại cũng chỉ là không khí hoan hỉ và tàn pháo.
"Mọi người bắt đầu thả hoa đăng rồi, ngươi còn đứng đây không chạy tới nhìn sao?"
Đột nhiên bên cạnh có người xuất hiện, âm thanh ồm ồm, khản đặc già nua, tuy nhiên lại không khó nghe, rất từ ái và hiền hòa, nếu bỏ qua sự mỉa mai châm chọc thì ta có thể nhận định, chất giọng này không tồi.
Ta ngắm nhìn màn đêm đen kịt, khẽ thở dài một hơi, ôn hòa đáp rằng.
"Không phải không muốn, chỉ là ngẩng đầu quá lâu, ta hiện cúi xuống không được."
Người bên cạnh phụt một tiếng, chính là âm thanh bị nghẹn.
Cổ bị người đánh một phát rõ đau, ta mặt mũi nhăn nhúm đau khổ, quay sang nhìn cái lão thái bà bên cạnh, mắt ánh lệ, ta bi ai rống lên.
"Xú lão bà không thể nhẹ tay sao?"
Lão thái bà tay phải cầm trượng chống xuống đất làm bằng gỗ cũ kĩ, phía đầu ngọn là hình đằng vân cuộn lại, thân mặc tử y thêu hoa mai, bên thắt lưng treo lủng lẳng một bình hồ lô luôn tỏa mùi rượu nhàn nhạt.
Mái tóc đen nhánh như than búi một nhúm cao sau đầu, cài bằng trâm gỗ cố định, tuy nhiên dung mạo lại chằng chịt nếp nhăn, hai mắt có thần, sáng rực như ngọn lửa, ra sức trừng mắt nhìn về phía ta, cầm cây trượng gõ bình bịch xuống mặt đất, ồm ồm bảo.
"Cái nữ hài tử hỗn đản như ngươi, ta cho một gậy là đúng rồi! Ngươi mà cũng biết đau à? Nghĩ lão thái bà ta đây dễ lừa gạt lắm sao?"
Ta bĩu môi, ai oán kêu lên.
"Tất nhiên là đau a.
Không tin, lão đưa trượng cho ta, ta đánh thử một gậy, xem có đau hay không?"
Ta vừa dứt lời, lập tức thấy cây trượng giơ cao lên, ta sợ hãi ôm đầu rụt cổ, nhảy vọt lên nhánh cây trên đầu, còn xú lão bà kia ở dưới chân ta thì ra sức trừng to mắt, lên cao giọng mắng.
"Thối nha đầu! Ngươi là vong hồn, quỷ hồn lang thang thì biết đau cái gì!"
Ta cúi đầu nhìn lão thái bà dưới gốc cây, bĩu môi một cái, lầm bầm nói.
"Bị gậy của thổ thần đánh, quỷ nào không thấy đau chứ."
Lão thái bà nghe thấy ta rù rì ai oán, lập tức tóc cũng không còn dựng ngược, chỉ còn hừ hừ mấy cái, mắt liếc xéo ta một lúc, rồi lại chống gậy đi tới gốc cây ngồi xuống.
Lão lấy bình hồ lô bên hông ra, mở nút đóng, hương rượu lập tức phiêu đãng khắp nơi, mùi rượu hoa đào thơm phức, chỉ là hương vị lưu chuyển cũng đủ khiến người người muốn say.
Ta không khỏi thầm than, rượu tốt a.
Ta nuốt nước miếng nhìn lão thái bà một ngụm lớn rượu uống xuống, không khỏi cảm thấy thèm thuồng, nằm dài trên nhánh cây, mặt mày hì hì chân chó cười lấy lòng.
"Lão tiên nhân, bà bà đại nhân, thổ thần đại tiên."
"Ngươi có kêu khàn cả họng cũng đừng nghĩ được liếm một giọt rượu của ta."
Lão thái bà xấu tính hả hê thách thức nhìn ta, cười nhe cả hàm răng trắng tinh đủ dọa người, trêu chọc mỉa mai cười phá lên.
Ta khóe miệng co rút, định quệt miệng mặc kệ lão bà xấu tính này, tuy nhiên hương rượu quá nồng nàn, con sâu rượu trong người ta ra sức quậy phá, kêu gào thôi miên tâm trí sáng suốt của ta, luôn mồm bảo, đói a, rượu a, giành lấy a.
Ta đấu không lại sự cám dỗ, lập tức đáng thương hề hề, hai mắt đong đầy lệ lấp lánh, dùng giọng mũi khàn khàn ai oán tố khổ.
"Bà bà, đêm nay Tết Nguyên Đán, nhà nhà hoan hỉ, người người ăn mừng, ta đây cả ngày nhìn mĩ vị bày khắp nơi không thể ăn, hương nhan lượn lờ không thể ngửi, đã sớm đáng thương đung đưa gió thổi là bay."
"Bà bà, chúng ta quen biết lâu nay, không có tình cũng có nghĩa, lão định để mặc ta như vậy linh khí trong hồn heo hút hay sao?"
Ta còn đang định ca một bài vọng cổ đau thương gửi gắm trời xanh thì lão thái bà bên dưới dường như nhịn không được nữa, rốt cuộc cũng bị nỗi bi ai và giọt lệ đáng thương của ta đả động.
Chỉ thấy lão ta lập tức ném bình hồ lô lên, ta lập tức nhanh chóng vồ lấy.
Mặt mũi ta cười rực rỡ như ngọn lửa trong đèn hoa đăng, nhìn lão nhân dưới chân mà hắc hắc cười mấy tiếng, ta cười ngoác cả mồm, vui vẻ bảo.
"Đa tạ a.
Hảo bằng hữu haha."
"Xú nha đầu, chỉ có lần này thôi.
Lần sau ngươi khóc ngập cả cái Cẩm Thành này ta cũng mặc kệ."
Lão thái bà lầm bầm rù rì, sau đó chỉ khoanh tay trước ngực, ngồi dưới gốc bồ đề, cúi đầu nhắm mắt, đi dạo cùng Chu Công.
Ta hắc hắc ngớ ngẩn cười mấy tiếng, lập tức nhanh chóng uống cạn rượu quý trong bình.
Sau đó cảm thấy thật sảng khoải mà cảm thán một hơi dài.
Ta ném bình hồ lô trống rỗng xuống phía dưới, nhìn nó tự động lượn lờ rồi bay về hông của lão gia nhân đang ngủ ở dưới.
Ta tiếc nuối chẹp miệng mấy cái, sau đó lười biếng trải người nằm trên nhánh cây bồ đề, hai chân thoải mái vắt vưởng đung đưa, ta đưa hai tay ra sau đầu đỡ lấy gáy ngọc cao quý của mình, đưa mắt nhìn khung cảnh đằng xa.
Tết Nguyên Đán năm nay ở Cẩm Thành, có vẻ không tồi.
Ta thầm suy nghĩ.
Mễ Bối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook