Sách Niệm Đường Lệ
-
Chương 18
Tiếng đàn tranh du dương, hoa hải đường nở rộ theo gió lượn lờ trong không trung.
Giữa làn sương mù ấy, suối tóc đen như thác nước hờ hững cài trâm ngọc, hắc y thêu cánh mạn đà la bằng chỉ vàng, thắt lưng treo ngọc bội bằng ngọc lấp vào tà áo, bóng lưng như cán bút ảo ảo thực thực.
Dưới tay áo ấy, mười ngón tay thon dài lướt trên dây đàn, đánh lên những giai điệu tuyệt luân của thiên hạ, đem sương mù hóa thành ảo ảnh chốn tiên nhân, tưởng như vừa bước một chân vào chốn bồng lai tiên cảnh nào vậy.
Đột ngột giai điệu ngân lên một nốt cao vút, xé gió xé hồn.
Dây đàn đứt đoạn, ta từ trong mộng kinh hãi tỉnh lại.
Trên kia, xuyên qua tán lá rậm rạp của cây, bầu trời chiều tà ảm đạm, những hạt mưa nặng nề rơi xuống, thiên lôi giăng đầy trời.
Vì là quỷ hồn, ta không thấy lạnh.
Bốn ngày chu du về phương Bắc, kinh đô Vạn Niên đã gần kề hay chưa? Ta tự hỏi.
Ta vươn bàn tay lên không trung, xòe lòng bàn tay ra, ảo ảnh kinh đô Vạn Niên lập tức hiện ra, sợi chỉ bạc lượn lờ xung quanh ảo ảnh, đoạn đường chu du này, xem ra gần tới rồi.
Ta nghĩ vẩn vơ.
Đột nhiên một đạo âm thanh hỗn tạp truyền vào tai ta, những vó ngựa lập cập chạy trên nền đất bùn đầy mưa, tiếng bánh xe chà sát, khúc ngân dài của chiến mã, siết lại bàn tay, ảo ảnh lập tức tan vào hư vô.
Ta ở trên nhánh cây to lớn nghiêng đầu nhìn, từ phương xa bóng đen càng lúc càng tới gần, là một đoàn người cùng chiến mã di chuyển tới phương Bắc.
Bọn họ có hơn chục chiến mã, bốn cỗ xe ngựa, phi cước liên tục dưới trời mưa giăng đầy.
Càng tới gần, miếng ngọc bội hình hoa hải đường đột nhiên từ bên hông ta rơi ra bên ngoài kéo theo cả đồng một xu cũ kĩ, ta đưa tay kịp thời cầm lấy bọn chúng, chỉ cần một cái trượt tay, chỉ sợ sẽ tan thành vạn mảnh dưới mặt đất kia.
Ta khó hiểu, quơ quơ miếng ngọc bội hải đường treo lủng lẳng đồng một xu cũ kĩ, nhìn xem có phải sợi dây bên hông bị lỏng ra hay không?
Đúng lúc ấy, ngay khi ta xuyên qua miếng ngọc bội nhìn đoàn người đang tới gần, thì từ trong không trung vang lên những đạo tiếng tru kinh hồn.
Ta kinh ngạc, dưới màn đêm tối mù giăng đầy mưa, cách kinh đô Vạn Niên ba trăm dặm là cánh rừng rậm, toán người kia vì tiếng sói tru, chiến mã hí lên khúc dài hỗn loạn, cước ngựa dừng lại hoàn toàn.
Hỗn tạp tiếng người ngựa hoảng sợ, tiếng sói tru ngân, cùng với những đạo ánh mắt xanh lè kinh rợn trong đêm.
Ta vất vưởng trên cành cây, chống cằm nhìn bọn họ mặt mũi tối sầm.
Ta chẹp miệng, định bụng bỏ đi, dù gì thân làm quỷ hồn, cũng không nên nhúng tay vào chuyện nhân sinh.
Tiếng sói tru, như một khúc ngân báo hiệu săn mồi, vùn vụt vùn vụt ùn ùn kéo đến, sau đó ta bỏ lại sau lưng những tiếng kêu gào, ngựa hí chạy tán loạn, tiếng đao gươm khỏi vỏ, gỗ mục, sói tru.
"Bảo vệ Hầu gia! Hầu gia, ngài trước mau rời đi!"
"Khụ___"
Trong âm thanh hỗn tạp ấy, âm thanh khàn khàn ho khan, như lồng ngực bị chèn ép, giữa muôn vàn thứ tiếng lúc này, ta kì lạ lại chỉ nghe rõ mồn một tiếng hít thở suy yếu lúc có lúc không kia.
Thịch.
Lồng ngực đột nhiên nảy lên.
Bước chân từ lúc nào đã dừng lại.
Ta hạ mi mắt, vòng ngọc của thổ thần bà bà trao tại trên cổ phát ra tia sáng chói mắt.
"Ngươi luôn muốn có bảy hai phép thần thông như con khỉ kia mà đúng không? Không thể cho ngươi thoải mái như hắn, đủ vui đùa thiên hạ là được.
"
Một lần nữa mở mắt, giữa màn đêm tối mù xung quanh, sắc màu hổ phách sáng rực như vì tinh tú trên trời đêm.
Một đạo tiếng gầm ngân tận trời cao.
Trận chiến giữa người và sói vì tiếng gầm này mà dừng hẳn lại.
Tại nơi bìa rừng, bạch hổ khổng lồ từ trong đêm bước ra, đôi hổ phách nguy hiểm lập lòe.
"Cút đi.
"
Một đạo hổ gầm, đàn sói phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng, không cam tâm mà phát ra khúc tru dài, bỏ lại con mồi, rút về phía rừng sâu kia.
Mùi máu tanh nồng, xác người xác ngựa chết thành bầy, ở giữa sự bảo hộ của đám người kia, xung quanh những cổ xe ngựa đổ nát, thân ảnh hắc y thêu đóa mạn đà la bằng chỉ vàng, suối tóc đen đổ dài, suy yếu dựa vào người bên cạnh.
Dưới bầu trời đầy mưa ảm đảm đêm nay, dung nhan trắng bệch, bờ môi khô cằn đọng lại máu khô, mày kiếm chau lại, cánh mũi khẽ phập phồng theo từng tiết tấu.
Chật vật cỡ nào, cũng không thể nào giấu được vẻ anh tuấn trời sinh.
Lam nhan họa thủy, yêu nghiệt một phương.
Đôi hắc mâu của hắn chìm vào đôi hổ phách như tinh tú của ta.
Dường như ta nghe được, âm thanh đinh đang từ ngọc bội.
Là hắn, không cần nguyên do.
Từ bìa rừng, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hắc y nam nhân.
Đao gươm sáng rực nhuộm huyết rút khỏi vỏ chỉ về hướng ta, ta đưa mắt nhìn bọn họ thân thể hư tàn, dường như là dùng ý chí để bảo bọc nam nhân này, thậm chí có người còn bị ngoạm cả một nửa thân người, vẫn hung bạo gồng mình bảo vệ hắc y nam nhân đang suy yếu mơ màng trước mắt.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của bọn họ, ta dừng lại trước mặt hắc y nam nhân.
Nhàn nhạt nhìn đôi hắc mâu của hắn, ta hừ lạnh một tiếng gầm.
Đưa lưng về phía bọn họ, ta không quản bọn họ nghĩ cái gì, chỉ biết một lúc sau, nam nhân dung nhan yêu nghiệt kia được đặt lên lưng ta.
Vụt một tiếng, chúng ta rời khỏi chốn máu tanh ấy.
Những đạo sói tru lại ngân lên, âm thanh hỗn tạp, xuyên qua tán rừng rậm, ngay lúc ấy, có hai đạo hắc bạch lướt qua ta, đi về phía cánh rừng lúc nãy.
Sau đó là những đạo âm thanh từ vũ khúc câu hồn, tiếng bảo trọng lưu chuyển trong không trung.
Người trên lưng từ lúc nào suy yếu ngất đi, chỉ còn lại hơi thở mỏng manh.
Đôi tay hắn vòng lên cổ ta, ta nhìn hai bàn tay bọc bằng vải trắng kia.
Thiên lôi giăng đầy trên trời đêm, mưa càng lúc nặng hạt, kinh đô Vạn Niên dần dần hiện ra trước mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook