Sách Đạn Tinh Anh
-
Chương 31
Sean đẩy cửa, thấy một người đang đứng giữa phòng, còn Hawkins thìngồi ở sau bàn làm việc, dường như đang đọc thứ gì.
"Sean, đây là kỹ thuật binh Jill Oliver. Oliver, đây là Trung sĩ Sean Elvis." Nói xong, Hawkins lại chú ý về thứ giấy tờ đặt trên mặt bàn của y.
Sean ngẩn người, "Jill Oliver?"
Nếu anh nhớ không lầm, khi còn ở căn cứ không quân T25, trong số những học viên học cùng một thầy dạy với anh có một người Jill Oliver.......... Hơn nữa còn là một tên khó chơi.
Người đứng giữa phòng chậm rãi quay người lại, khi nhìn thấy rõ diện mạo của anh ta, Sean thật muốn lấy tay che mặt. Trời ạ, thật là gã “Jill” kia ..........
Khuôn mặt của đối phương vẫn mang nét ngây thơ như một năm trước, thoạt nhìn tựa như một tên nhóc con mới ngoài hai mươi, nhưng Sean biết tay này cũng bằng tuổi anh, đã 28.
Jill cười, đi tới, thân mật giơ tay về phía Sean, "Hi, Trung sĩ Elvis, tôi là Jill, tôi có thể gọi anh là Sean được chứ?"
"A, tất nhiên." Theo phép lịch sự, Sean cũng vươn tay ra, thế giới này thật sự quá nhỏ, “cựu địch thủ” của anh bỗng nhiên sao lại mò tới nơi này?
Sean nhớ lại khi mình vẫn là Vincent, tên kia luôn thích chỉ trích các bài luận của anh, lúc thực nghiệm, cần thảo luận, hắn ta cũng luôn phản bác ý kiến của anh, quan trọng nhất là đứng trước mọi phản bác cùng chỉ trích của hắn..... anh chưa từng có đường “phản công”. Ngoài ra, không biết có phải người này thích “chỉnh” anh, đôi khi mọi người cùng nhau ăn điểm tâm, tên kia thường xuyên đem sữa của anh tráo thành nước cam, tốc độ cực nhanh khiến anh ngay cả thời gian phản ứng đều không có!
Phải biết rằng bất luận làm Vincent hay làm Sean, anh cũng không uống nước cam! Không uống cái thứ nước đã từng khiến anh bị ngộ độc.
"Sean, anh có thể dẫn tôi đi tìm phòng của tôi không?" Thanh âm ôn hòa từ tính vang lên.
"A, không thành vấn đề." Sean phục hồi tinh thần, đưa Jill đi đến căn phòng trước kia Rick từng ở.
Phòng đã được thụ dọn thực sạch sẽ.
Sean nhớ trước đó một tuần, anh vẫn còn ở đây cùng Rick uống bia hút thuốc, thế giới luôn thay đổi với một tốc độ mà anh không thể tưởng tượng được.
"A....., Jill, trước hết anh có thể xếp đồ đạc quần áo vào tủ, tôi giúp anh dọn giường." Sean nói xong liền đi tới bên giường. Khi chăn gối đều được trải tốt, anh xoay người lại, thấy Jill dựa vào bàn tựa hồ nhìn mình đã thật lâu .
"Làm sao vậy Jill?"
"Không có gì.......... Chỉ là thao tác trải giường của anh," Jill đưa tay phác họa lại động tác của Sean, "rất quen."
"Được rồi, có thể gặp được người quen ở nơi này, anh cũng coi như may mắn. Hoan nghênh anh đã đến với tiểu đội của ‘Hawkins điên’." .......... Bỏ qua những ân oán cá nhân có vẻ trẻ con lại khó hiểu trong quá khứ, anh vẫn thực coi trọng tài hoa của Jill.
"A, tiểu đội của ‘ kẻ điên ’ " Jill cũng bật cười, Sean thừa nhận khi là Vincent anh rất ghét Jill, nhưng chỉ có một thời điểm anh sẽ quên đi cảm giác chán ghét này, đó là khi Jill cười, "Tôi đã nghe nói về chuyện của Hawkins. Nếu không phải tỷ lệ tháo dỡ bom thành công của anh ta cao đến kinh người, thậm chí còn từng dỡ bỏ thành công quả bom được cài ở trụ sở Liên Hợp Quốc, anh ta đã sớm bị đá ra khỏi quân đội. Tôi còn nghĩ anh ta chính là thuyền trưởng Jack, lải nhải, bị thần kinh hoặc là hoang tưởng.......... Hiện tại mới cảm thấy anh ta như vậy ............ ít lời, khiến người ta không biết phải miêu tả về tính cách anh ta như thế nào........ lại có vẻ thích hợp."
Sean gật đầu, "Hy vọng anh có thể chịu đựng được hắn ta, còn hơn cả thuyền trưởng Jack, hắn càng giống Jack mổ bụng. sắp xếp quần áo đồ dùng vào tủ đi, sau đó tôi dẫn anh đi ăn cơm."
Bất quá, trước khi Jill đến được nhà ăn, bọn họ đã nhận được nhiệm vụ.
Lái xe là Sean, Jill ngồi ghế phó lái, ghế sau vẫn thuộc về quyền sở hữu của Hawkins.
Bom được phát hiện ở một nhà hàng nhỏ giữa khu phố sầm uất, bị cố định dưới một chiếc bàn ăn. Có lính Mỹ đã phát hiện ra trong lúc dùng bữa, anh ta từng gặp loại bom này ở Áp-ga-ni-xtan nên đã thận trọng rời khỏi nhà hàng. Quả bom này thuộc loại chấn động cảm ứng, do đó bom phải vẫn giữ nguyên trạng thái xoay ngang, một khi nghiêng đến một góc độ nhất định sẽ nổ mạnh. Nó được chế tác tinh xảo, cấu tạo và tính chất so với địa lôi phức tạp hơn nhiều, không có chuyên gia, chỉ nhờ vào phản quân không thể chế tạo ra được. Mà nhà hàng này là nơi quân Mỹ tuần tra rất thích ăn bữa trưa.
"Là Montero James sao?" Sean nhìn thoáng qua gương chiếu hậu.
"Có lẽ." Hawkins đáp.
"Montero James? ‘Bom nghệ thuật gia ’? Đừng nói với tôi hắn đang ở Baghdad." Jill hỏi.
"Chúc mừng anh, Jill, hắn quả thật đang ở Baghdad. Hơn nữa vị nghệ thuật gia kia đặc biệt thích lấy bom làm như lễ vật tặng cho chúng ta." Sean rung đùi đắc ý, sau đó hướng về phía Jill nhướng nhướng mi.
Anh có chút hy vọng nho nhỏ rằng Jill sẽ tỏ ra sợ hãi.
Thế nhưng Jill chỉ cười cười không có ý kiến gì, "Hy vọng hôm nay không phải là ngày cuối cùng tôi ở tiểu tổ của ‘kẻ điên Hawkins ’. "
Đã đi tới phụ cận nhà hàng nhưng họ không nhìn thấy xe quân dụng.
"Chẳng lẽ chúng ta đi sai chỗ?" Jill thò đầu ra ngoài nhìn về phía cửa nhà hàng.
"Bên kia." Sean chỉ về phía một ngõ nhỏ ở góc đường.
Mà Hawkins đã xuống xe đi sang.
Trong ngõ nhỏ có một chiếc xe, bên cạnh xe là hai lính Mỹ đang hút thuốc.
"Các anh thuộc tiểu tổ tháo dỡ bom?"
"Đúng vậy, brother(1). Ngàn vạn lần đừng nói cho tôi biết rằng các anh đùa dai nên mới gọi chúng tôi đến." Sean trả lời bọn họ.
Một trong hai người kia nhún vai, "Bro(1), tuy rằng tôi không khẳng định đó là một quả bom kiểu bánh lái, nhưng tôi khẳng định nó là bom. Ở Áp-ga-ni-xtan tôi đã gặp qua loại này. Lúc đó, tôi nói với đồng đội của tôi rằng thú này có gì đó không ổn, tôi muốn gọi điện thoại nên rời khỏi, anh bạn kia của tôi chậm chân hơn tôi, không biết tên ngu ngốc nào đó đã hét to một tiếng, nó liền cho nổ , tôi ngất đi, còn anh bạn của tôi đã chết."
"Xin lỗi." Sean vỗ vỗ vai anh ta.
"Vậy đó là bom kiểu bánh lái?" Hawkins hỏi.
"Tôi không chắc, trên mặt còn có đồng hồ hiển thị thời gian, bây giờ hẳn là còn 30’. Sau khoảng 30’ nữa, đội D sẽ đi qua đây, đội trưởng của họ rất thích ăn gà nướng ở quán này, anh ta nhất định sẽ dừng lại mua."
"Cho nên mục tiêu hẳn là anh chàng đội trưởng kia?" Jill nhướng mày, "Nhưng nếu đã cần đúng giờ, vì sao còn dùng kiểu bánh lái? Nếu có tên ngu ngốc nào thét to vượt qua 70 đê-xi-ben khiến bánh lái chấn động vượt qua biên độ, vậy thứ đồ chơi kia cũng sẽ nổ.”
"Vì gia tăng tính mạo hiểm của trò chơi." Hawkins xoay người, "Trước hết cần sơ tán hết người trong nhà hàng."
"Bên trong đều là người bản địa, chúng ta có cần gọi phiên dịch không?" Sean hỏi.
"Chờ phiên dịch đến đây, trò chơi liền đã xong." Jill cười vỗ vỗ vai Sean, "Tôi hiểu một chút tiếng Đức."
"Tốt, cậu cùng tôi đi vào, Sean ở lại bên ngoài." Hawkins ra lệnh, "Jill, sau khi đi vào chúng ta phải từng bước từng bước sơ tán khách ăn, tranh để bọn họ chạy trốn hoặc là kêu sợ hãi."
"Tôi hiểu." Jill đi theo Hawkins về phía nhà hàng, Sean ghìm súng đề phòng ngoài quán ăn.
Bây giờ đã sang giờ chiều, khách ăn trong nhà hàng không đông. Hawkins đi đến trước cái bàn có gài bom, ngồi xuống thắt dây giày, liếc mắt liền nhìn thấy quả bom dưới bàn. Đèn tín hiệu màu đỏ lắc lư lóe sáng, chỉ cần cái đèn đó nghiêng tới tận cùng bên trái hoặc tận cùng bên phải, quả bom sẽ nổ.
Hiện tại thời gian còn lại 28’.
Y ra hiệu cho Jill.
Jill đi đến bên cạnh một người phụ nữ đang cho con ăn, nói một vài câu, sau đó ngăn bà ta kêu lớn. Người phụ nữ này tái mặt, ôm đứa con nhỏ chậm rãi đi ra ngoài.
Mỗi khi Jill đến gặp ai nói chuyện, người kia sẽ rời đi. Ông chủ tất nhiên cũng đã phát hiện ra chuyện này, rất tức giận đi tới, vỗ vai Jill: "Các người muốn làm gì? Tuy rằng tôi không thích người Mỹ, nhưng chỉ cần các người trả tiền, tôn trọng việc buôn bán của tôi, tôi cũng sẽ đem đồ ăn tốt nhất của chúng tôi cho các người!"
Âm thanh của ông chủ có xu thế nâng cao, Jill vội vàng che miệng ông ta lại, ghé vào tai ông ta nhẹ giọng nói mấy câu, ông chủ cũng thay đổi hẳn sắc mặt, "Lạy Thánh A La, các người nhất định phải.........."
"Im lặng, hiện tại mời ông chậm rãi đi ra ngoài."
"Trong phòng bếp còn vợ và mẹ tôi, ta muốn gọi bọn họ cùng đi ra."
"Tốt, tôi sẽ đi cùng ông. " Jill đi theo ông chủ.
Những người khách còn lại cũng trở nên bất an, bọn họ đều rời khỏi nhà ăn. Hawkins đóng cửa, treo bảng Close.
Jill từ phòng bếp đi ra, "Toàn bộ đều đã rời khỏi, chỉ còn lại hai chúng ta."
"Báo cho bọn họ sơ tán dân cư trong các ngôi nhà xung quanh."
"Anh muốn tháo dỡ thứ này? Chỉ còn lại có mười mấy phút." Jill cũng bắt đầu hô hấp nặng nề hơn trước, thanh âm phát ra lúc nói chuyện cũng rất cẩn thận.
Hawkins ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, Sean đứng ở nơi đó, nhìn y.
"Không, chúng ta rút lui, để nó tự nổ."
Jill tựa hồ thở ra nhẹ nhõm: "Thật tốt, anh còn chưa điên đến như lời đồn."
Mà giờ phút này, Sean đang rất căng thẳng, trên người anh tuôn mồ hôi lạnh. Bom kiểu bánh lái tháo dỡ thật không đơn giản, chẳng những cần có giá đỡ, hơn nữa ngón tay khẽ run cũng có thể kíp nổ, bên trong bom dây dẫn rất nhiều, cho dù phải dỡ bỏ, ở trong mười mấy phút cũng khó có thể.
Sean hít sâu, anh hiểu tâm tình muốn so tài cao thấp của Hawkins đối với Montero, thậm chí muốn thắng Montero có lẽ nhất định không được để ý đến sống chết, thắng thua chính là một canh bạc.
Ngay khi Sean gian nan nuốt khan, Hawkins cùng Jill đã đi ra .
Hawkins ra hiệu cho anh, ý là họ từ bỏ ý định tháo dỡ.
Một giây ấy, Sean nhẹ nhõm cả người.
Ba người nhanh chóng rời khỏi khu vực nhà hàng, đi tới khu vực an toàn.
Năm phút đồng hồ sau, quả kia bom nổ mạnh, lan đến bốn phía ngã tư đường cùng các của hàng nhỏ.
Ông chủ quỳ trên mặt đất khóc, bởi vì cả nhà họ vừa mất đi nơi kiếm sống.
(1) Bro, brother: Từ chap này trở đi bạn sẽ dùng những từ này để thay thế cho cách gọi “người anh em”.
"Sean, đây là kỹ thuật binh Jill Oliver. Oliver, đây là Trung sĩ Sean Elvis." Nói xong, Hawkins lại chú ý về thứ giấy tờ đặt trên mặt bàn của y.
Sean ngẩn người, "Jill Oliver?"
Nếu anh nhớ không lầm, khi còn ở căn cứ không quân T25, trong số những học viên học cùng một thầy dạy với anh có một người Jill Oliver.......... Hơn nữa còn là một tên khó chơi.
Người đứng giữa phòng chậm rãi quay người lại, khi nhìn thấy rõ diện mạo của anh ta, Sean thật muốn lấy tay che mặt. Trời ạ, thật là gã “Jill” kia ..........
Khuôn mặt của đối phương vẫn mang nét ngây thơ như một năm trước, thoạt nhìn tựa như một tên nhóc con mới ngoài hai mươi, nhưng Sean biết tay này cũng bằng tuổi anh, đã 28.
Jill cười, đi tới, thân mật giơ tay về phía Sean, "Hi, Trung sĩ Elvis, tôi là Jill, tôi có thể gọi anh là Sean được chứ?"
"A, tất nhiên." Theo phép lịch sự, Sean cũng vươn tay ra, thế giới này thật sự quá nhỏ, “cựu địch thủ” của anh bỗng nhiên sao lại mò tới nơi này?
Sean nhớ lại khi mình vẫn là Vincent, tên kia luôn thích chỉ trích các bài luận của anh, lúc thực nghiệm, cần thảo luận, hắn ta cũng luôn phản bác ý kiến của anh, quan trọng nhất là đứng trước mọi phản bác cùng chỉ trích của hắn..... anh chưa từng có đường “phản công”. Ngoài ra, không biết có phải người này thích “chỉnh” anh, đôi khi mọi người cùng nhau ăn điểm tâm, tên kia thường xuyên đem sữa của anh tráo thành nước cam, tốc độ cực nhanh khiến anh ngay cả thời gian phản ứng đều không có!
Phải biết rằng bất luận làm Vincent hay làm Sean, anh cũng không uống nước cam! Không uống cái thứ nước đã từng khiến anh bị ngộ độc.
"Sean, anh có thể dẫn tôi đi tìm phòng của tôi không?" Thanh âm ôn hòa từ tính vang lên.
"A, không thành vấn đề." Sean phục hồi tinh thần, đưa Jill đi đến căn phòng trước kia Rick từng ở.
Phòng đã được thụ dọn thực sạch sẽ.
Sean nhớ trước đó một tuần, anh vẫn còn ở đây cùng Rick uống bia hút thuốc, thế giới luôn thay đổi với một tốc độ mà anh không thể tưởng tượng được.
"A....., Jill, trước hết anh có thể xếp đồ đạc quần áo vào tủ, tôi giúp anh dọn giường." Sean nói xong liền đi tới bên giường. Khi chăn gối đều được trải tốt, anh xoay người lại, thấy Jill dựa vào bàn tựa hồ nhìn mình đã thật lâu .
"Làm sao vậy Jill?"
"Không có gì.......... Chỉ là thao tác trải giường của anh," Jill đưa tay phác họa lại động tác của Sean, "rất quen."
"Được rồi, có thể gặp được người quen ở nơi này, anh cũng coi như may mắn. Hoan nghênh anh đã đến với tiểu đội của ‘Hawkins điên’." .......... Bỏ qua những ân oán cá nhân có vẻ trẻ con lại khó hiểu trong quá khứ, anh vẫn thực coi trọng tài hoa của Jill.
"A, tiểu đội của ‘ kẻ điên ’ " Jill cũng bật cười, Sean thừa nhận khi là Vincent anh rất ghét Jill, nhưng chỉ có một thời điểm anh sẽ quên đi cảm giác chán ghét này, đó là khi Jill cười, "Tôi đã nghe nói về chuyện của Hawkins. Nếu không phải tỷ lệ tháo dỡ bom thành công của anh ta cao đến kinh người, thậm chí còn từng dỡ bỏ thành công quả bom được cài ở trụ sở Liên Hợp Quốc, anh ta đã sớm bị đá ra khỏi quân đội. Tôi còn nghĩ anh ta chính là thuyền trưởng Jack, lải nhải, bị thần kinh hoặc là hoang tưởng.......... Hiện tại mới cảm thấy anh ta như vậy ............ ít lời, khiến người ta không biết phải miêu tả về tính cách anh ta như thế nào........ lại có vẻ thích hợp."
Sean gật đầu, "Hy vọng anh có thể chịu đựng được hắn ta, còn hơn cả thuyền trưởng Jack, hắn càng giống Jack mổ bụng. sắp xếp quần áo đồ dùng vào tủ đi, sau đó tôi dẫn anh đi ăn cơm."
Bất quá, trước khi Jill đến được nhà ăn, bọn họ đã nhận được nhiệm vụ.
Lái xe là Sean, Jill ngồi ghế phó lái, ghế sau vẫn thuộc về quyền sở hữu của Hawkins.
Bom được phát hiện ở một nhà hàng nhỏ giữa khu phố sầm uất, bị cố định dưới một chiếc bàn ăn. Có lính Mỹ đã phát hiện ra trong lúc dùng bữa, anh ta từng gặp loại bom này ở Áp-ga-ni-xtan nên đã thận trọng rời khỏi nhà hàng. Quả bom này thuộc loại chấn động cảm ứng, do đó bom phải vẫn giữ nguyên trạng thái xoay ngang, một khi nghiêng đến một góc độ nhất định sẽ nổ mạnh. Nó được chế tác tinh xảo, cấu tạo và tính chất so với địa lôi phức tạp hơn nhiều, không có chuyên gia, chỉ nhờ vào phản quân không thể chế tạo ra được. Mà nhà hàng này là nơi quân Mỹ tuần tra rất thích ăn bữa trưa.
"Là Montero James sao?" Sean nhìn thoáng qua gương chiếu hậu.
"Có lẽ." Hawkins đáp.
"Montero James? ‘Bom nghệ thuật gia ’? Đừng nói với tôi hắn đang ở Baghdad." Jill hỏi.
"Chúc mừng anh, Jill, hắn quả thật đang ở Baghdad. Hơn nữa vị nghệ thuật gia kia đặc biệt thích lấy bom làm như lễ vật tặng cho chúng ta." Sean rung đùi đắc ý, sau đó hướng về phía Jill nhướng nhướng mi.
Anh có chút hy vọng nho nhỏ rằng Jill sẽ tỏ ra sợ hãi.
Thế nhưng Jill chỉ cười cười không có ý kiến gì, "Hy vọng hôm nay không phải là ngày cuối cùng tôi ở tiểu tổ của ‘kẻ điên Hawkins ’. "
Đã đi tới phụ cận nhà hàng nhưng họ không nhìn thấy xe quân dụng.
"Chẳng lẽ chúng ta đi sai chỗ?" Jill thò đầu ra ngoài nhìn về phía cửa nhà hàng.
"Bên kia." Sean chỉ về phía một ngõ nhỏ ở góc đường.
Mà Hawkins đã xuống xe đi sang.
Trong ngõ nhỏ có một chiếc xe, bên cạnh xe là hai lính Mỹ đang hút thuốc.
"Các anh thuộc tiểu tổ tháo dỡ bom?"
"Đúng vậy, brother(1). Ngàn vạn lần đừng nói cho tôi biết rằng các anh đùa dai nên mới gọi chúng tôi đến." Sean trả lời bọn họ.
Một trong hai người kia nhún vai, "Bro(1), tuy rằng tôi không khẳng định đó là một quả bom kiểu bánh lái, nhưng tôi khẳng định nó là bom. Ở Áp-ga-ni-xtan tôi đã gặp qua loại này. Lúc đó, tôi nói với đồng đội của tôi rằng thú này có gì đó không ổn, tôi muốn gọi điện thoại nên rời khỏi, anh bạn kia của tôi chậm chân hơn tôi, không biết tên ngu ngốc nào đó đã hét to một tiếng, nó liền cho nổ , tôi ngất đi, còn anh bạn của tôi đã chết."
"Xin lỗi." Sean vỗ vỗ vai anh ta.
"Vậy đó là bom kiểu bánh lái?" Hawkins hỏi.
"Tôi không chắc, trên mặt còn có đồng hồ hiển thị thời gian, bây giờ hẳn là còn 30’. Sau khoảng 30’ nữa, đội D sẽ đi qua đây, đội trưởng của họ rất thích ăn gà nướng ở quán này, anh ta nhất định sẽ dừng lại mua."
"Cho nên mục tiêu hẳn là anh chàng đội trưởng kia?" Jill nhướng mày, "Nhưng nếu đã cần đúng giờ, vì sao còn dùng kiểu bánh lái? Nếu có tên ngu ngốc nào thét to vượt qua 70 đê-xi-ben khiến bánh lái chấn động vượt qua biên độ, vậy thứ đồ chơi kia cũng sẽ nổ.”
"Vì gia tăng tính mạo hiểm của trò chơi." Hawkins xoay người, "Trước hết cần sơ tán hết người trong nhà hàng."
"Bên trong đều là người bản địa, chúng ta có cần gọi phiên dịch không?" Sean hỏi.
"Chờ phiên dịch đến đây, trò chơi liền đã xong." Jill cười vỗ vỗ vai Sean, "Tôi hiểu một chút tiếng Đức."
"Tốt, cậu cùng tôi đi vào, Sean ở lại bên ngoài." Hawkins ra lệnh, "Jill, sau khi đi vào chúng ta phải từng bước từng bước sơ tán khách ăn, tranh để bọn họ chạy trốn hoặc là kêu sợ hãi."
"Tôi hiểu." Jill đi theo Hawkins về phía nhà hàng, Sean ghìm súng đề phòng ngoài quán ăn.
Bây giờ đã sang giờ chiều, khách ăn trong nhà hàng không đông. Hawkins đi đến trước cái bàn có gài bom, ngồi xuống thắt dây giày, liếc mắt liền nhìn thấy quả bom dưới bàn. Đèn tín hiệu màu đỏ lắc lư lóe sáng, chỉ cần cái đèn đó nghiêng tới tận cùng bên trái hoặc tận cùng bên phải, quả bom sẽ nổ.
Hiện tại thời gian còn lại 28’.
Y ra hiệu cho Jill.
Jill đi đến bên cạnh một người phụ nữ đang cho con ăn, nói một vài câu, sau đó ngăn bà ta kêu lớn. Người phụ nữ này tái mặt, ôm đứa con nhỏ chậm rãi đi ra ngoài.
Mỗi khi Jill đến gặp ai nói chuyện, người kia sẽ rời đi. Ông chủ tất nhiên cũng đã phát hiện ra chuyện này, rất tức giận đi tới, vỗ vai Jill: "Các người muốn làm gì? Tuy rằng tôi không thích người Mỹ, nhưng chỉ cần các người trả tiền, tôn trọng việc buôn bán của tôi, tôi cũng sẽ đem đồ ăn tốt nhất của chúng tôi cho các người!"
Âm thanh của ông chủ có xu thế nâng cao, Jill vội vàng che miệng ông ta lại, ghé vào tai ông ta nhẹ giọng nói mấy câu, ông chủ cũng thay đổi hẳn sắc mặt, "Lạy Thánh A La, các người nhất định phải.........."
"Im lặng, hiện tại mời ông chậm rãi đi ra ngoài."
"Trong phòng bếp còn vợ và mẹ tôi, ta muốn gọi bọn họ cùng đi ra."
"Tốt, tôi sẽ đi cùng ông. " Jill đi theo ông chủ.
Những người khách còn lại cũng trở nên bất an, bọn họ đều rời khỏi nhà ăn. Hawkins đóng cửa, treo bảng Close.
Jill từ phòng bếp đi ra, "Toàn bộ đều đã rời khỏi, chỉ còn lại hai chúng ta."
"Báo cho bọn họ sơ tán dân cư trong các ngôi nhà xung quanh."
"Anh muốn tháo dỡ thứ này? Chỉ còn lại có mười mấy phút." Jill cũng bắt đầu hô hấp nặng nề hơn trước, thanh âm phát ra lúc nói chuyện cũng rất cẩn thận.
Hawkins ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, Sean đứng ở nơi đó, nhìn y.
"Không, chúng ta rút lui, để nó tự nổ."
Jill tựa hồ thở ra nhẹ nhõm: "Thật tốt, anh còn chưa điên đến như lời đồn."
Mà giờ phút này, Sean đang rất căng thẳng, trên người anh tuôn mồ hôi lạnh. Bom kiểu bánh lái tháo dỡ thật không đơn giản, chẳng những cần có giá đỡ, hơn nữa ngón tay khẽ run cũng có thể kíp nổ, bên trong bom dây dẫn rất nhiều, cho dù phải dỡ bỏ, ở trong mười mấy phút cũng khó có thể.
Sean hít sâu, anh hiểu tâm tình muốn so tài cao thấp của Hawkins đối với Montero, thậm chí muốn thắng Montero có lẽ nhất định không được để ý đến sống chết, thắng thua chính là một canh bạc.
Ngay khi Sean gian nan nuốt khan, Hawkins cùng Jill đã đi ra .
Hawkins ra hiệu cho anh, ý là họ từ bỏ ý định tháo dỡ.
Một giây ấy, Sean nhẹ nhõm cả người.
Ba người nhanh chóng rời khỏi khu vực nhà hàng, đi tới khu vực an toàn.
Năm phút đồng hồ sau, quả kia bom nổ mạnh, lan đến bốn phía ngã tư đường cùng các của hàng nhỏ.
Ông chủ quỳ trên mặt đất khóc, bởi vì cả nhà họ vừa mất đi nơi kiếm sống.
(1) Bro, brother: Từ chap này trở đi bạn sẽ dùng những từ này để thay thế cho cách gọi “người anh em”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook