Sách Đạn Tinh Anh
Chương 20

"Những thứ này có ích lợi gì?"

"Cậu cũng biết Hawkins đã sống trong quân đội lâu lắm, chỉ sợ đã sớm quên mất trên đời còn có những người phụ nữ xinh đẹp đến làm cho người ta rung động. Cậu đem mấy thứ điện ảnh này cho Hawkins xem, chính là giúp anh ta nhớ lại đàn ông cùng đàn bà ở chung là cỡ nào tốt đẹp cảm giác, có lẽ ngày nào đó anh ta “chơi súng” còn có thể nghĩ đến một nữ diễn viên nào đó trong số những DVD này, như vậy chẳng phải cậu đã được giải thoát rồi sao?"

Sean nhíu nhíu mày, "Nghe ông nói tôi sao cảm thấy được trực tiếp mua AV cho anh ta xem càng hiệu quả?"

Tiến sĩ Grey dừng lại một chút, "Cậu có thể tưởng tượng được cảnh Hawkins xem AV không?"

"....... Tôi cũng không tưởng tượng được cảnh anh ta xem phim tình yêu."

"Vậy được rồi, " Grey đưa tay ôm lại đống DVD kia, "Dù sao đề nghị tôi có thể đưa ra chỉ là như vậy ."

"Từ từ, " Sean giành lại đống DVD, "Tôi thử xem rồi nói sau."

Sean cảm thấy mình sắp nổi điên rồi, anh là một đội viên đặc chủng quân chính quy của quân đội Hoa Kỳ, gặp phần tử phản loạn dù liều lĩnh gian ngoan đến đâu cũng có thể giải quyết nhanh gọn, nhưng gặp được Hawkins thật sự là đá vào vách sắt!

Ngày hôm sau tiểu tổ của Sean đi theo đội bọc thép đến nội thành.

Rick lái xe, hơi có chút hưng phấn mà nói, "Quân doanh của chúng ta sắp xuất hiện người đẹp!"

"Phụ nữ?" Sean nghiêng đầu lại, nói thật anh quay lại EOD đã hơn hai tháng cũng sắp quên phụ nữ là gì, "Đừng nói với tôi người sắp tới là Ms. Kim cương bất hoại* a!" (* Ý nói là nữ quân nhân, mình đồng da sắt. ^0^)

"Đương nhiên không phải, là tóc vàng ngực đầy mông nở đại mỹ nhân!" Ngón tay Rick điểm điểm trên tay lái.

"Cuối cùng có phụ nữ, " Sean cũng trở nên mong đợi, "Sao cô ta lại đến đây? Chắc không đến mức quân doanh cho chúng ta tìm ‘bạn gái’ đi*?" (* Quân kỹ a! ^^)

"Người ta là phóng viên. Bất quá cho dù đến cũng là để phỏng vấn những anh hùng chiến đấu hoặc là sĩ quan cao cấp, liên quan gì đến chúng ta."

"Vậy cũng có sao đâu? Có thể nhìn thấy là tốt rồi!" Sean nở nụ cười, "Cậu ở đây nhìn đàn ông nhìn còn chưa có phát rồ lên a!"

Lúc này, xe thiết giáp đi phía trước bỗng nhiên ngừng lại, Rick vội vàng phanh xe, Sean căng thẳng, sợ là lại có tình huống .

Xe thiết giáp có người đi xuống.

"Không không không, tôi chỉ muốn ở lại Hummer." Rick hít một hơi, "Ngàn vạn lần không cần là bom.........."

Một binh lính đi về phía họ, gõ cửa kính xe thủy tinh nói, "Hey, người đứng đầu hàng xe thiết giáp phát hiện trên mặt đất có một ít dây điện, các cậu có thể đi nhìn một chút không?"

Rick ngã vào lưng ghế, "OK, sir."

Sean vỗ vỗ cậu ta, ghìm súng xuống xe.

Bọn họ thiết lập dụng cụ ở cách con đường khoảng một trăm mét, điều khiển máy móc tự động đi trước xem xét.

Quân Mỹ gỡ bom dùng một dạng người máy loại nhỏ có bánh xe để trượt trên mặt đất, dùng khi chấp hành nhiệm vụ tra xét đơn giản và khi cần kích nổ bom ở cự ly gần. Phía trước người máy có trang bị camera, truyền lại toàn bộ hình ảnh đến trước mặt người điều khiển.

Trên mang hình giám thị, người máy mang theo cameras một đường xóc nảy đi tới chỗ bị phát hiện có dây điện.

Sean phát hiện, Hawkins không chỉ có tự tay gỡ bom mới bất kể hậu quả, thao túng người máy cũng là đấu đá lung tung, nhưng là kỳ quái là, người máy không hề đánh vào loạn thạch hoặc là rơi vào những ổ gà trên mặt đất.

Người máy di động dọc theo đường dây bị vùi.

Sean đứng ở bên cạnh Hawkins, mắt cũng nhìn chằm chằm vào màn hình, "Hey hey, anh có thể chậm lại một chút không? Như vậy căn bản không thể nhìn rõ rốt cuộc là dây kíp nổ hay là dây điện bình thường!"

Baghdad là một thành thị đắm chìm trong khói thuốc súng, một vài lần nổ mạnh ngẫu nhiên cũng sẽ làm một ít dây điện dân dụng đứt rơi xuống.

"Cậu thích đàn bà tóc vàng." Hawkins bỗng nhiên lơ đễnh nói một câu như vậy.

Sean thở dài một hơi, "Trên thực tế tôi thích phụ nữ có đôi môi đầy đặn hơn."

"Ví dụ như?" Hawkins điều khiển người máy chạy vào trong một bãi rác nhỏ, điều này làm cho tinh thần của Sean khẩn trương lên, dù sao đống rác là nơi chôn dấu bom vô cùng tốt.

"Angelina Jolie.......... Anh có thể chú ý vào bàn điều khiển được không?"

Hawkins hơi hơi giơ cằm lên, cái góc độ kia làm Sean cảm giác được nguy hiểm, ngón tay y dùng sức đùa nghịch trên bàn phím một chút, tiểu người máy liền gia tốc vọt đi.

"Hey! Hey! Anh đang làm cái gì!" Sean đè lại ngón tay Hawkins, đối phương lại đem thiết bị chuyển sang trái, người máy liền móc lên một cái dây điện.

"Dừng lại! Hawkins!" Sean bóp chặt lấy cổ tay Hawkins, Rick cũng chạy tới.

"Hai người như thế nào lại bắt đầu cãi cọ lên vậy!" (Đứa con tội nghiệp!=.=+)

Thật vất vả làm cho người máy ngừng lại, Sean còn chưa kịp thở ra, bàn tay kia của Hawkins đã nhấc lên, nhoáng một cái, người máy liền dắt dây điện lạch cạch lạch cạch di động đi.

"Hawkins!" Sean rống to, đối phương lại trong nháy mắt ôm anh ngã sấp xuống một bên.

"Rầm ——" một tiếng nổ, chiếc xe thiết giáp đứng gần nhất bị đá vụn đập vào phát ra những tràng âm thanh trầm đục.

Rick ôm đầu nằm sấp, cằm nện lên mặt đất, một đống đất cát phủ lên người bọn họ.

Trong lỗ tai vẫn còn vang lên tiếng ù ù ong ong sau nổ mạnh, trong không khí vẩn đầy mùi cát bụi.

Sean lắc lắc đầu, cảm giác có người đè lên mình, ôm lấy mình.

"Hawkins.......... Hawkins?" Sean lật người lại, mà Hawkins ở bên cạnh lại không hề có phản ứng.

Tất cả binh lính nằm trên mặt đất đều đã đứng dậy.

"Có người nào bị thương không!"

"Hawkins!" Sean lật y lại, lúc này mới thấy trên thái dương y có vết máu, ngón tay Sean vội vã đi vào động mạch cổ của y, muốn thử mạch đập, một phút ấy, cổ tay tay anh bị nắm lại.

Hawkins mở mắt, ánh mắt trong suốt từ tròng mắt băng lam rơi thẳng vào trong mắt Sean, thoáng chốc, anh có một loại cảm giác như bị y xuyên thấu. "Tôi không sao." Hawkins đứng lên, rung rung quần áo để hất bụi cát xuống.

Sean ngồi dưới đất, đè lấy đầu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn cái gã diện vô biểu tình kia, "Anh cố ý? Anh cố ý khiến người máy lôi đi sợi dây điện đó!"

Hawkins xoay người đi về phía Hummer, "Tôi chỉ kíp nổ bom mà thôi."

Rick mặt xám mày tro vỗ vỗ vai Sean, "Đừng nóng giận .......... Nóng giận cũng vô dụng."

"Đúng vậy, anh ta là gã điên." Sean phủi phủi bụi đất trên đầu, có thể sống sót đã là may mắn rồi.

Người của đội bọc thép cũng chạy tới, nhìn Sean cùng Rick, bộ dáng vẫn còn chưa hết sợ hãi: "Hai người ổn chứ!"

"Không sao! Không sao!"

"Rốt cuộc là vì không thể gỡ nên mới kíp nổ hay tháo gỡ thất bại?"

"Xem như.......... thất bại.........." Sean biết nếu nói cho người khác Hawkins thản nhiên cho biết là kíp nổ, đối phương nhất định nổi trận lôi đình, nếu là kíp nổ vì sao không báo trước? Hẳn là phải cho mọi người thời gian chuẩn bị mới đúng! Liền như vậy đột nhiên kíp nổ, không bị nổ chết cũng bị hù chết !

"Ai, tốt xấu chúng ta đều còn sống! TMD bom!"

"TMD Baghdad!"

Đại bộ phận binh lính đều bắt đầu mắng lên, tiếng chửi bậy liên tiếp.

Xe hoàn thành một ngày tuần tra, lúc đi vào cửa doanh địa, Rick phát ra một tiếng cảm thán, "Con mẹ nó, tôi rốt cục lại sống thêm được một ngày!"

Đáng tiếc người máy của bọn họ bị nổ tung, chỉ tìm về được mấy linh kiện.

Cửa quân doanh tựa hồ có một người phụ nữ đang đứng, ánh đèn flash loang loáng chợt lóe, Rick quay mặt qua chỗ khác, xe thiếu chút nữa đâm sầm vào một tốp canh gác đứng gần đó.

"Mẹ nó! Khách ngoài hành tinh từ ‘Hồ sơ X’* đến a!" (*Tên một bộ phim khoa học viễn tưởng x hình sự nhiều tập của Mỹ, bạn thích bộ này cực!)

Bởi vì đột ngột phanh lại, cổ Sean bị hung hăng chấn động.

"Rick! Cậu không sao chứ?"

"Không sao!" Rick loảng xoảng mở cửa xe, đi xuống, nổi giận đùng đùng hướng về phía người đang cầm cameras, "Damn it! Anh muốn giết chúng tôi hay sao!"

Khi cậu ta đi đến gần, lúc này mới phát hiện đối phương là một người phụ nữ, mái tóc dài màu vàng búi gọn sau đầu, cặp kính mắt không có khung khiến khuôn mặt rất có đường nét của cô càng thêm nữ tính, vạt áo sơ mi buộc thành nơ ở phía trước, lộ ra phần eo lưng làm đàn ông bốc lửa, hạ thân mặc một chiếc quần sẫm màu, ẩn ẩn hiển lộ đường cong cơ thể.

Cơn giận tràn phổi của Rick đã bay đến chín tầng mây, mất tăm mất tích.

"Cô.......... Xin chào.........."

Sean đi xuống xe, đến bên cạnh Rick, thấy cô gái tự nhiên cũng đoán được thân phận, "Xin hỏi, cô là phóng viên phải không?"

"Đúng vậy, " Cô gái cùng Sean bắt tay, "Tôi là đến để thực hiện một cuộc phỏng vấn đặc biệt."

Trong nháy mắt, trái tim Sean nhảy khá nhanh, cảm nhận về da thịt của phụ nữ qua bàn tay mềm mại làm cho anh khẩn trương lên, "Xin chào, tiểu thư, chụp hình có đèn flash với binh lính đang lái xe là một hành vi rất nguy hiểm."

Cô gái giơ giơ cameras trong tay lên, nói một tiếng, "Thật sự rất xin lỗi, tên tôi là Anna Listeria, phóng viên nhật báo XX. Tôi đến đây không phải để phỏng vấn sĩ quan cấp cao của các anh mà để đưa những tin tức đặc biệt, hoàn thành một chuyên mục thực đặc biệt."

Sean biết cô gái này không hề để tâm đến lời nhắc nhở của anh, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, "Tiểu thư, tin tức chân thật nhất chỉ có một, đó là cô không nên tới nơi này."

"Vì sao? Bởi vì tôi là phụ nữ?" Anna nheo nheo mắt nhìn Sean, trong ánh mắt có vài phần khiêu khích.

"Không, bởi vì cô không phải là lính." Biểu tình của Anna khiến Sean biết cô rất có can đảm, nhưng Baghdad xa xa không giống như trong trí tưởng tượng của cô - tràn ngập nhiệt tình chiến đấu cùng vinh quang.

Hawkins đã đi tới, "Rick, lái xe về."

Khi y đi qua bên cạnh Anna, vị nữ phóng viên này chộp lấy y.

Hawkins nghiêng mặt nhìn lại, Anna lấy khăn tay ra, chỉ chỉ thái dương của y, nói, "Miệng vết thương của anh dường như còn đang đổ máu."

Sean nhướng nhướng mày, không làm thế nào khác được, Hawkins trời sinh đã có một khuôn mặt quá hấp dẫn phụ nữ.

Nhưng y không nhận lấy cái khăn tay kia, y tỏ thái độ thản nhiên đi qua.

Anna là một cô gái hiếm hoi hiện có mặt tại quân doanh, nhưng Hawkins lại không chút nào để ý tới cô, điều này hiển nhiên khiến cô chú ý, cô lại muốn túm lấy y, nhưng không thể nào bắt kịp cánh tay Hawkins.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương