Thẩm Chỉ Ngọc nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Lạc Tầm Phong, nghe tiếng hít thở mềm mại của hắn, bốn phía an tĩnh.

Y nâng tay sờ lông mày hắn, từ đầu mày đến cuối mày, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn, lại cọ tới khóe mắt, dừng ở chóp mũi hắn.

Dường như Lạc Tầm Phong cảm thấy có chút ngứa, cau mày, rầm rì một tiếng: “Chỉ Ngọc…”

Thẩm Chỉ Ngọc nhìn răng môi hơi đóng mở của hắn, chậm rãi ghé tới.

Hô hấp càng lúc càng gần, tim đập giống như một tiếng lại lớn hơn một tiếng, thậm chí Thẩm Chỉ Ngọc chạm đến hơi thở ấm áp giữa răng môi Lạc Tầm Phong…

“Trang chủ,” Ngoài viện bỗng vang lên tiếng lảnh lót của Thẩm Thập Ngũ, sau đó chạy bình bịch vào, “Trang chủ, có thể ăn cơm tối rồi.”

Lạc Tầm Phong mơ mơ màng màng mở mắt, “Ăn cơm?”

Mặt Thẩm Chỉ Ngọc có chút hồng, thản nhiên gật đầu, “Ừ, đi ăn cơm thôi.”

Thẩm Thập Ngũ chạy tới đẩy y, cáo trạng với y, nói Tôn tổng quản lại cướp hạt dẻ xào của nó…

*

Lạc Tầm Phong chạy mệt, một bộ dạng quỷ đói đầu thai, và một hơi nửa bát cơm, ngẩng đầu, lại phát hiện Thẩm Chỉ Ngọc ngay cả đũa cũng chưa động.

“Chỉ Ngọc, sao không ăn?”

Thẩm Chỉ Ngọc nhìn nhìn hắn, nói: “Hạt dẻ xào.”

“Không được,” Lạc Tầm Phong nói, “Ăn cái kia, ngươi lại không ăn cơm ngon.”

Thẩm Chỉ Ngọc lại nhìn hắn không nói một lời.

Lạc Tầm Phong đành phải nói: “Ăn cơm trước đi, ngày mai ta mua cho ngươi ăn, được không?”

Thẩm Chỉ Ngọc nghĩ nghĩ một lúc, nói: “Vậy ngươi phải nhớ kỹ.”

“Được được, mau ăn cơm,” Lạc Tầm Phong gắp đồ ăn cho y, “Cái này ăn ngon…”

*

Hôm sau, Lạc Tầm Phong vốn muốn đi Phương phủ điều tra tên người hầu kia, lại nhớ tới Phùng An còn bị nhốt ở chỗ Lục Tri Niên, không biết có hỏi ra gì hay chưa, liền nghĩ đi qua xem một chút.

Hắn đi được nửa đường, phát hiện người của Thừa Dương Vương chạy vội về phía chỗ ẩn náu của Lục Tri Niên.

Thì ra, Phùng An lén chạy ra ngoài, xoay tới xoay lui ở ngõ nhỏ, đánh bậy đánh bạ gặp được người của Thừa Dương Vương.

Mà lúc này, bọn họ đang muốn chạy đến bắt Lục Tri Niên.

Lạc Tầm Phong vội chạy trước bọn họ, giành trước một bước tới chỗ của Lục Tri Niên.

Lục Tri Niên cũng phát hiện Phùng An chạy, thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị rời đi, ở cửa đụng phải Lạc Tầm Phong vội vàng mà đến.

“Lục tiền bối, đi mau!”

Bọn họ chạy ra ngõ nhỏ, lại đụng phải một nhóm người của Vương phủ, lấy Diêu Tùng cầm đầu.

“Ngõ nhỏ này quả thật khó tìm,” Diêu Tùng nói, “Khó trách tìm mấy ngày đều không tìm được.”

Lạc Tầm Phong yên lặng đè lại đao bên hông.

Diêu Tùng nhìn hắn nói: “Lạc Tầm Phong, ngươi ngang nhiên chống đối Vương gia?”

Lạc Tầm Phong không nói.

Diêu Tùng: “Ngươi mặc quan phục, chính là người của nha môn Vân Châu. Ngươi phải nghĩ cho kỹ, một khi ra tay, toàn bộ người trong nha môn đều không thoát khỏi liên quan!”

Lạc Tầm Phong giơ tay cởi quan phục, cất cao giọng: “Từ hôm nay trở đi, Lạc Tầm Phong ta không còn là Bộ khoái Vân Châu!”

“Được,” Diêu Tùng cắn răng nói, “Ngươi muốn tìm chết, ta thành toàn ngươi! Bắt bọn họ lại!”

Một đám người bao vây hai người.

Lạc Tầm Phong nói với Lục Tri Niên: “Lục tiền bối, để ta tới chặn, vừa có cơ hội ông liền chạy trước…” Hắn còn chưa nói hết, bỗng nghe thấy tiếng hô lớn của một nữ tử: “Dâm tặc, ngươi đứng lại!”

Sau đó, lại thấy một bóng đen nhảy lại đây, “Lạc đại hiệp, cứu mạng a!”

Người của Thừa Dương Vương phủ không hiểu ra sao, Diêu Tùng quát: “Người nào?!”

Yến Cửu Phi cùng Giang Vũ Nhi đều không để ý tới gã.

Yến Cửu Phi chỉ một chút nữa là phải bị GIang Vũ Nhi đuổi kịp, Lạc Tầm Phong lại không tới cứu gã, cái khó ló cái khôn, móc ra một nắm tiền rải ra, hô: “Nhặt tiền a!”

Dân chúng đầu đường nghe xong, chạy tới như ong vỡ tổ, người xô người, cướp nhặt tiền.

Lục Tri Niên nhìn thấy, học theo, cũng móc ra một nắm tiền rải ra, “Nơi này cũng có a!”

Thật nhiều người chạy tới, chen lấn đám người Vương phủ đến tan tác rải rác, Lạc Tầm Phong nhân cơ hội dẫn Lục Tri Niên gạt đám người chạy ra.

Giọng Diêu Tùng chìm lỉm trong tiếng người huyên náo, “Bắt bọn họ lại!”

Lạc Tầm Phong cùng Lục Tri Niên chạy trước, Yến Cửu Phi lại đuổi theo, phía sau còn có một Giang Vũ Nhi hô hào “Dâm tặc”.

Yến Cửu Nhi nhảy tới sau lưng Lạc Tầm Phong, “Lạc đại hiệp, mau cứu ta!”

Lạc Tầm Phong: “Ta cũng đang chạy trối chết* đây.”

(*逃命 đào mệnh: trốn chạy để khỏi chết.)

Yến Cửu Phi: “…”

Bọn họ chạy một đường, chạy đến Lục Tri Niên thở hồng hộc, một bộ xương già đều phải rụng, “Chạy… chạy không nổi…”

Lạc Tầm Phong đỡ lão, Yến Cửu Phi trốn phía sau bọn họ, Giang Vũ Nhi đâm một kiếm qua.

“Cô nương,” Lạc Tầm Phong dùng đao đỡ, “Bình tĩnh…”

Giang Vũ Nhi: “Ngươi là người phương nào? Bạn gã?”

Lạc Tầm Phong hừ lạnh một tiếng, “Bạn của dâm tặc nhất định cũng là dâm tặc!”

Lạc Tầm Phong: “…”

Về vì sao không hôn:

Thẩm Chỉ Ngọc: Mẹ ta nói, phải ăn đến hạt dẻ xào mới có thể hôn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương